Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

Chuyển ver: Devil_Than

Những mẫu giấy nhắn trên khung cửa

Chương 16:

*****

Tan học, anh đeo ba lô đứng tựa lưng vào cổng trường, bên cạnh là chiếc xe đạp địa hình có chút cũ. Chiếc xe đạp này bình thường anh đều gửi ở trường, thỉnh thoảng đến chỗ làm thêm mới đem ra dùng. Hôm nay đặc biệt đem ra đợi cô  cùng đi.

Taehuyng  đứng đó đợi thật lâu, vẫy tay chào hỏi bạn bè đến mỏi miệng mà vẫn chưa nhìn thấy Heeyeon  xuất hiện. Anh có chút sốt ruột, đang lúc lôi điện thoại ra định gọi người thì nhìn thấy cô từ đằng xa chạy đến.

" Xin lỗi,…anh….đợi…em…có…lâu…không? "

Cô vừa thở hổn hển, vừa đứt quãng nói. Làn da vốn trắng nõn, bởi vì chạy nhanh mà có chút ửng hồng. Từng giọt mồ hôi chảy xuôi theo thái dương phản chiếu ánh mặt trời cuối ngày. Cảnh tượng này, vi diệu đến mức làm người ta không nói nên lời. Taehuyng  cũng thế, anh đột nhiên quên mất mình định nói câu gì, cứ đứng ở đó, mắt nhìn Heeyeon , tay cầm điện thoại, vô thức bấm bấm.

Tiếng chuông báo tin nhắn đột nhiên vang lên, lôi anh tỉnh khỏi bất ngờ. Cô hất hất tóc mấy cái, lôi điện thoại ra nhìn sau đó ngạc nhiên hỏi anh :

" Có phải mạng bị nghẽn không, sao tin nhắn anh hỏi em bây giờ mới đến?"

" À, có lẽ vậy"  anh  xấu hổ, gãi gãi tai, nhanh chóng giấu điện thoại ra sau lưng " em đến rồi hả, đi thôi."

" Vậy không ăn tối sao?"

" Đến đó anh đãi em, đồ ăn ở chỗ anh là số một đấy."

Nói dứt câu, anh leo lên xe đạp, rồi nhìn cô chỉ chỉ ra đằng sau yên xe. Heeyeon tròn mắt nhìn theo, hoàn toàn không hiểu, vì xe đạp địa hình này, đằng sau ngoại trừ chắn bùn thì hoàn toàn không có chỗ nào để leo lên.

Thấy cô nhóc ngốc ngốc tròn mắt nhìn mình, Taehuyng  cảm thấy hình như trái tim lại bị vuốt mèo cào thêm mấy cái, nhịn không được bật cười thành tiếng:

" Heeyeon , em còn đứng đó nhìn gì nữa? Mau leo lên đây cùng đi thôi."

" Nhưng ngồi vào chỗ nào?"

" Hả " Taehuyng  ngoảnh ra đằng sau nhìn, lúc này mới nhớ ra xe đạp của mình không có gác-ba-ga, anh  đành cười trừ nói " không có chỗ ngồi rồi, em đứng lên chỗ để chân này nhé, không ngã được đâu."

" Được."

Cô không yêu cầu thêm gì, vui vẻ leo lên đằng sau yên xe của anh . Vì đứng để đi xe đạp lúc đầu nhất định sẽ không quen nên Heeyeon  phải bấu chặt hai vai của Taehuyng .

Nhưng chỉ một lúc sau, xe đạp từ từ đi, gió lùa vào tóc chắc chắn rất vui. Cô liền quên béng mình còn đứng chưa vững, một tay bám vào vai người kia, một tay giơ lên trời, vừa đi vừa hét.

Anh cũng bị cô nhóc đằng sau khuấy động, đi xuống dốc liền lao thật nhanh, gió cứ thế vụt qua vù vù. Kết quả là Heeyeon  bị quán tính làm cho lung lay, lảo đảo suýt ngã. Theo bản năng liền vòng hai tay ôm chặt cổ người đằng trước.

(Aaaaaaaa.......)

Cổ bị người ôm chặt cứng, anh  có chút nghẹt thở, chính là sợ nếu mình không cầm lái cho vững thì cả hai sẽ ngã ra đường bây giờ, anh đành bình tĩnh thắng xe lại. Đợi đến khi xe đi chầm chậm trở lại, mới vỗ vỗ cánh tay cô đang ôm cổ mình mà nói:

" Heeyeon , thả…lỏng…một…chút, anh…nghẹt thở…"

" A! Xin Lỗi!"

Heeyeon nãy giờ nhắm tịt mắt ôm cổ anh, nghe thấy vậy liền giật mình, nhưng bởi vì sợ ngã nên không dám bỏ hẳn ra. Hai cánh tay tuy thả lỏng nhưng vẫn vòng qua cổ người đằng trước, cả người cũng tựa lên lưng người ta.

Trời về chiều càng lúc càng lạnh, nhưng đi xe đạp, Taehuyng cảm thấy còn ấm hơn ở trong nhà.

—————————-

Cuối cùng cũng đến quán bar mà Taehuyng  làm thêm. Là một quán bar nhỏ, cách trường đại học không xa lắm. Không gian trong quán tràn ngập tiếng nhạc nhẹ và ánh đèn vàng ấm áp.

Anh kéo Heeyeon  đi vào từ cửa trước, chào hỏi tất cả các vị khách ở đó như đã quen thuộc hết. Sau đó lôi cô nhóc một mạch vào phòng bếp, phía sau quầy pha chế.

" Được rồi, Heeyeon  em muốn ăn gì? Anh làm."

" Anh làm á? "

" Đương nhiên, anh làm thêm ở đây mà, mấy chuyện nấu nướng vặt vãnh này có là gì ? "  Taehuyng  xua tay nói.

" Em tưởng anh chỉ đến đây hát thôi?"

" Quán nhỏ ít khách nên anh kiêm nhiều việc, đừng hỏi nhiều nữa, em không đói à, muốn ăn cái gì?"

" Món sở trường của anh đi, anh nấu cái gì ngon nhất là được " cô cười meo meo nói.

Taehuyng cười gật đầu, sau đó bắt đầu xắn tay áo, tìm nguyên liệu chuẩn bị nấu ăn. Cô nhìn thấy nam thần lôi ra một rổ rau, củ quả bèn chạy tới giúp. Có điều cái người chỉ biết đun nước sôi này thì có thể làm cái gì. Heeyeon  cầm con dao trong tay lóng ngóng tới mức Taehuyng phải tạm dừng việc của mình, tiến tới cầm tận tay chỉ cách xắt khoai tây.

Cuối cùng đáng lẽ đồ ăn nấu xong rất nhanh lại được sự “giúp đỡ” của Ahn Heeyeon  biến thành một đống lộn xộn. Cũng không biết khoai tây xào thịt có phải món sở trường của Taehuyng  hay không, nhưng vất vả một hồi cũng chỉ có thể ăn được món này.

Heeyeon  bụng đã đói meo nên cũng không để ý nhiều, ăn cơm vô cùng vui vẻ. Anh cùng ăn bên cạnh thầm nhủ, quá trình không quan trọng, kết quả mới quan trọng, ăn ngon là được rồi.

Ăn xong lại đến vấn đề ai rửa bát, mặc dù rất cảm kích nam thần đã nấu cho mình ăn, nhưng kẻ lười biếng như cô tất nhiên không tình nguyện làm việc này. Vì thế cô nhóc bèn hướng Vương Tuấn Khải cười, nói:

" Anh Taehuyng , anh nói phải kiêm nhiều việc, vậy cả dọn dẹp rửa bát cũng phải làm đúng không. Hay là anh làm mẫu một chút cho em học tập đi, em rất muốn thấy bộ dáng nam thần lúc làm việc nha!"

" Phì " anh  phì cười, lấy tay vò tóc cô – " đồ láu cá, nấu cho em ăn rồi còn bắt anh rửa bát?"

" Thì lúc anh nấu ăn, em cũng tới giúp mà. " Heeyeon  rất đương nhiên nói ra không biết xấu hổ.

" Thôi được, vậy tới giúp anh rửa bát đi, ăn xong phải vận động mới tiêu cơm. " Taehuyng  vừa nói vừa đứng dậy dọn dẹp.

" Đúng rồi, nam thần, bình thường anh rất lười vận động, vậy coi như lần này em tạo cơ hội cho anh rèn luyện sức khỏe đi. Anh vận động rửa bát vui vẻ" Người nào đó vẫn cứng đầu, vừa nói vừa hướng nam thần vẫy tay.

" Đừng nói nhiều nữa "  Taehuyng  lại thuận tay vò tóc thỏ nhỏ một cái, sau đó kéo tay cái người ăn xong chỉ muốn làm tổ trên ghế kia đứng dậy " cùng đi rửa bát thôi."

Sau đó, dưới sự dụ dỗ và cưỡng ép của nam thần, cuối cùng Heeyeon cũng bĩu môi ngoan ngoãn giúp người ta rửa bát. Cũng may lần này không giúp biến thành một đống lộn xộn như bữa ăn vừa rồi.

Sau khi dọn dẹp xong nhà bếp, anh cùng cô đang trò chuyện vô cùng vui vẻ thì bỗng có người đập bộp vào vai Taehuyng một cái. Hóa ra là Jimin , bạn làm cùng chỗ với Taehuyng , lớn hơn anh một tuổi.

" A, Jimin , hôm nay anh đi muộn vậy? Giới thiệu một chút, đây là bạn học của em, Ahn Heeyeon ".

" Chào Heeyeon , anh là Jimin , chưa bao giờ thấy Taehuyng  dẫn ai đến đây đâu. Anh đến từ sớm rồi, nhưng thấy hai người cười cười nói nói ngọt ngào ở trong bếp nên không có vào."

" Khụ! " anh  khẽ ho một tiếng rồi đá vào chân Jimin  một cái.

" A! Sao lại đá anh? " Jimin  rất không nể mặt kêu to một tiếng – " Tới giờ đông khách rồi nên anh mới phải vào lôi cậu ra, anh cũng đâu có muốn."

" Ha ha "  Heeyeon lại càng không khách khí, bật cười thành tiếng "  các anh mau đi làm việc đi, em ra ngoài làm khách cũng được, không làm phiền nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro