Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14

* Lưu ý: con chó tên "Pu Pu" tớ sẽ để lại tên nguyên gốc là ," Đô Đô" nhé!

( tại nhát nên để gốc =))) )

Chuyển ver: Devil_Than

Những mẫu giấy nhắn trên khung cửa

Chương 14:

Sau khi biết Heeyeon  là cô nhóc hàng xóm nhà mình rồi, Taehuyng  kích động đến mức lăn qua lăn lại trên giường, đêm hôm đó chẳng tài nào chợp mắt nổi. Cho đến gần sáng mới thiếp đi một chút.

Cô có thêm Đô Đô đành từ biệt cuộc sống ngủ nướng, cún nhỏ lúc nào cũng liếm ngón chân đòi đi dạo rất đúng giờ. Sáng nay cũng vậy. Một người một cún lọc cọc dắt díu nhau ra cửa từ sớm, hít hà khí trời.

Trời bắt đầu vào đông, thời tiết có chút se se lạnh, cô đứng trước cửa run run mất một lúc mới đủ can đảm đóng cửa lại, đưa Đô Đô đi dạo. Mẩu giấy vàng quen thuộc như mọi khi vẫn ở đúng vị trí của nó. Có điều lần này lời lẽ trên đó lại không làm người ta hận đến ngứa răng.

« Tôi cảm thấy chữ em hình như đẹp lên rất nhiều. Luyện tập vất vả rồi. »

Heeyeon đọc đi đọc lại câu này mấy lần, trong đầu không ngừng tự hỏi, tên tự luyến có phải muốn đổi cách trêu chọc mình hay không, tại sao tự nhiên đổi giọng rồi. Hay là chữ mình đẹp lên thật. Không có khả năng, mình nói luyện chữ cũng là nói chơi thôi, có khi nào mắt tên tự luyến mới bị lé hay bị cận gì đó.

Suy nghĩ hồi lâu cũng không làm sao đoán được mấy chữ trên mẩu giấy vàng có ý gì. Cô đơn giản chạy vào nhà lấy mẩu giấy khác, cũng viết vài chữ, rồi lại gắn lên cửa nhà bên.

Có đôi khi cô cũng thấy kỳ lạ tại sao mình có thể chơi mãi một trò như vậy mà không thấy chán. Hàng xóm sát vách mà ở một thời gian rồi vẫn không biết mặt, cứ viết qua viết lại, viết qua viết lại. Mặc dù lời lẽ của tên tự luyến kia chẳng hay ho gì. Thế nhưng mỗi lần rảo bước về nhà đều có chút chờ mong mẩu giấy vàng trên cửa. Cũng không biết sau này liệu có trở thành thói quen không nữa.

Anh đang thiu thiu ngủ trên giường thì bị tiếng bước chân và tiếng Đô Đô ngoài cửa làm cho tỉnh giấc. Sau đó theo phản xạ tự nhiên, anh cứ thế bật dậy, chạy ra mở cửa, trong tâm trí mơ màng hy vọng có thể giáp mặt Heeyeon . Đến khi tỉnh táo lại, Taehuyng  đã thấy mình mặc đồ ngủ đứng ở ngoài cửa, nhóc hàng xóm thì đã đi xuống lầu, chỉ còn tiếng cười khanh khách vọng lại.

Chẳng hiểu sao anh tự nhiên cảm thấy chột dạ, vội vàng giựt lấy mẩu giấy vàng, chui vào trong nhà, đóng cửa lại. Cũng còn may không gặp mặt Heeyeon . Nếu em ấy mà biết nam thần thực ra là tên hàng xóm tự luyến, đầu cũng không chải, còn mặc đồ ngủ chạy ra ngoài, quả thực không biết giấu mặt vào đâu nữa. Phải cứu vớt hình tượng thôi.

Đợi đến khi trái tim bình ổn lại, Taehuyng  mới từ tốn lấy mẩu giấy vàng trong tay ra đọc. Vẫn là nét chữ xiêu vẹo như mọi khi, có điều anh lại thấy nét chữ này hình như dễ thương hơn hôm qua một chút. Ngay cả nội dung trên đó cũng vô cùng dễ thương :

« Có phải anh lại bị bệnh không ? »

Taehuyng đọc xong liền hắt xì một cái, hình như bị bệnh thật rồi, bệnh cảm nắng, cơn nắng tên là Heeyeon

( Aaaaa!...Cảm nắng )

,****

Heeyeon đưa Đô Đô đi dạo một lúc, thuận tiện mua đồ ăn sáng rồi mới trở về nhà. Khi về không thấy mẩu giấy mình vừa dán trên cửa nhà hàng xóm đâu nữa, cũng chẳng thấy mẩu giấy nào trên cửa nhà mình.

Tên tự luyến nhà bên hôm nay thật kỳ lạ, bình thường nếu ra khỏi nhà đều sẽ để lại mẩu giấy ngay, chưa khi nào im lặng như thế này, hơn nữa giọng điệu cũng thay đổi. Có khi nào chê mình nhàm chán, không muốn nói chuyện qua lại với mình nữa hay không. Nghĩ đến đó cô có chút thất vọng.

Cô đứng đó bĩu môi một lúc, cuối cùng quyết định không bỏ cuộc, người ta không muốn nói, chỉ cần mình kiên trì một chút, nhất định người ta phải đáp lại. Vì thế Heeyeon vào nhà lấy thêm một mẩu giấy nữa, lại viết viết rồi dán lên.

Đến khi cầm sách vở chuẩn bị đi học vẫn ngoái đầu lại nhìn hai cánh cửa, thầm hy vọng khi trở về sẽ có hồi âm.

Anh  lúc này đang làm tổ ở trong chăn, không chịu dậy. Hậu quả của việc thao thức đêm qua và tỉnh giấc vào buổi sáng, chính là ngủ một mạch, mặt trời chiếu đến mông cũng không dậy.

Đến khi anh có thể rời khỏi giường, đánh răng rửa mặt thì đã là quá trưa. Bước ra khỏi cửa, định đi ăn, thì lại bắt gặp mẩu giấy vàng mới. Taehuyng  chẳng hiểu sao cảm thấy trong lòng tràn ngập vị ngọt, mặc dù chẳng hiểu cô nhóc hàng xóm để lại thêm một mẩu giấy nữa là có ý gì.

« Nếu bị bệnh thật thì cứ nói với tôi. »

Có phải em ấy thấy trời lạnh, sợ mình bị bệnh nên mới quan tâm hỏi thăm không. Lúc nào cũng xù lông, gọi mình là tên tự luyến, còn nói mình đáng ghét, nhưng thực ra rất tốt, rất ấm áp, rất quan tâm đến mình. Như vậy xem ra hình tượng có cơ hội cứu vãn rồi.

Anh  vừa nghĩ vừa cười khúc khích, cuối cùng suy nghĩ thật kỹ mới gắn một mẩu giấy lên cửa nhà bên. Em ấy đã quan tâm mình như vậy, mình cũng phải thể hiện mình quan tâm em ấy, là một vị hàng xóm tốt bụng, đáng tin cậy, đáng để dựa dẫm.

Nhìn đi nhìn lại mẩu giấy mình vừa gắn lên, Taehuyng  tâm tình tốt, vui vẻ huýt sáo đi ăn trưa.

Vừa bước vào quán cơm, anh ngay lập tức bị hấp dẫn bởi một vật đáng yêu đang phồng má nhai nhai y hệt thỏ nhỏ. Taehuyng  hai mắt phát sáng, nhà gần thật tuyệt, nghĩ muốn gặp lúc nào là y như rằng có thể gặp lúc ấy. Sau đó nam thần tự luyến nhanh chóng lấy đồ ăn ngồi xuống cạnh Heeyeon .

Cô đang mải chiến đấu với đống đồ ăn trước mặt, hơn nữa còn đang cân nhắc xem nên đem về cho Đô Đô cái gì, hoàn toàn không để ý người ngồi xuống cạnh mình. Đến khi cảm giác người đó cứ liếc mãi về phía mình, mới nhịn không được định quay sang phàn nàn.

Ai ngờ vừa quay sang liền bắt gặp tướng ăn cạp đĩa không lẫn vào đâu được của nam thần, vì thế coi bèn phì cười, hồn nhiên hướng anh hỏi chuyện :

" Em nói này nam thần, tại sao tướng ăn của anh lại buồn cười như vậy ?"

" Khụ ! Anh cảm thấy tướng ăn khác người cũng là một loại phong cách."

" Vâng, được rồi không cười anh nữa"  – Miệng nói vậy nhưng cô vẫn một bộ nín cười chẳng giấu đi đâu được, sau đó nhanh chóng chuyển chủ đề – " lại gặp anh rồi, chúng ta thật có duyên" .

Quá có duyên ấy chứ, Vương Tuấn Khải yên lặng bổ sung trong lòng, sau đó tiếp tục nói :

" Nhà gần nên mới hay gặp nhau như vậy. Chi bằng sau này chúng ta cùng đi ăn cơm trưa, em thấy thế nào ? "

" Cũng được " – Cô không suy nghĩ nhiều ngay lập tức gật đầu – " dù sao em cũng không có nhiều bạn lắm, Hyerin  nhà xa thỉnh thoảng mới ở lại ăn cơm."

" Vậy tốt, sau này lúc nào chuẩn bị đi ăn cơm em gọi cho anh nhé. Em có số rồi chứ ?"

" Vâng, có rồi."

" Nếu có thể ăn cùng bữa tối thì tốt rồi. Có điều anh phải đi làm buổi tối, không ăn cùng em được."

" A, anh làm thêm chỗ nào? Nghe nói là chơi nhạc ở quán bar, em có thể đến xem không?"

" Đương nhiên, bao giờ có dịp sẽ dẫn em tới xem."

"Chọn ngày không bằng đúng dịp, tối nay luôn đi, dù sao em cũng chẳng làm gì buổi tối cả."

" Được, vậy hẹn em tối nay."

****

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro