Chương 10
Chuyển ver: Devil_Than (PCH)
Những mẫu giấy nhắn trên khung cửa
Chương 10:
Vừa đi vừa suy nghĩ, chẳng bao lâu Taehuyng đã về đến nhà, như mọi ngày, nhìn thấy trên cửa có thêm một mẩu giấy nhỏ, tâm tình liền vui vẻ. Bước nhanh đến xem, thế nhưng nội dung chỉ vỏn vẹn vài chữ :
« Anh có viết gì hôm nay không, tôi không tìm thấy mẩu giấy nào hết a. »
Anh thở dài, thảo nào mẩu giấy hôm nay có thêm một cái đinh ghim, cũng phải, trời gió lớn như vậy bay mất rồi cũng nên. Cứ nghĩ nghe thấy sắp được tặng cún con, cô nhóc hàng xóm phải thao thức đến đêm không ngủ được chứ, giờ thì phản tác dụng rồi, thôi được đành để ngày mai cho cô một bất ngờ.
Nghĩ nghĩ một chút, anh quyết định ôm cún con vào nhà, sáng ngày mai trước khi đi sẽ để cún con trước cửa nhà hàng xóm. Cô nhóc bên cạnh ngày nào cũng dậy muộn, nhưng ngày mai cô có tiết buổi sáng, chắc tầm 9h cũng ra khỏi nhà thôi.
———————————
Sáng hôm sau, Taehuyng ra khỏi nhà, tỉ mỉ đặt cún con trong một cái giỏ, còn lấy dây xích nhỏ cột lại, cũng may lúc đem nó về đã nhớ đem cả dây xích. Sau đó viết một mẩu giấy vàng dán lên cửa nhà bên.
Đi xuống cầu thang được vài bước, cảm thấy hôm nay gió cũng lớn, có chút không yên tâm, vì thế lại bước lên lầu, đính lên mẩu giấy thêm một chiếc đinh ghim. Xong xuôi cả rồi mới yên tâm tới trường.
Heeyeon hôm qua vì không tìm được mẩu giấy mà đặc biệt không ngon giấc, trằn trọc mãi cho đến khi nghe thấy tiếng nhà bên mở cửa mới thiếp đi. Giấc ngủ vì thế cũng không được sâu, buổi sáng loáng thoáng nghe thấy tiếng cún nhỏ kêu ngoài cửa liền tỉnh dậy.
Mở cửa ra liền ngơ ngác nhìn cục bông màu nâu trước cửa nhà mình, trong đầu chợt nghĩ, ai mà lại trèo lên tầng 3 bỏ cún ở đây, thật rỗi việc. Sau đó tít mắt ngồi xổm xuống ôm lấy cún nhỏ.
Cún nhỏ nhìn thấy anh đi mất khẩn trương gâu gâu vài tiếng, nhưng người đằng trước không quay lại, cánh cửa đằng sau trong phút chốc đã mở ra. Nhìn thấy cô bộ dạng ngái ngủ, đầu tóc bù xù, cún nhỏ đột nhiên im bặt, dường như trong lòng có điểm sợ hãi.
Thế nhưng nhìn người trước mặt cười tít mắt, xoa xoa đầu mình, cún nhỏ cũng không còn sợ nữa, vươn lưỡi liếm tay đang xoa mình một cái thăm dò. Sau đó cún nhỏ liền vui vẻ hoạt bát vẫy đuôi đi theo sau mông cô vào trong nhà.
Heeyeon vui đến mức quên luôn ngoài cửa vẫn còn mẩu giấy vàng, đóng cửa lại, hì hụi tìm trong nhà xem có gì cho cún nhỏ ăn hay không. Khổ nỗi trong nhà chỉ có duy nhất mì gói và sữa tươi. Nữ sinh ở một mình chính là tùy tiện ăn như vậy, lấy gì cho cún nhỏ ăn đây.
Đã vậy chẳng bao lâu nữa là đến giờ đi học, ra ngoài mua đồ ăn khẳng định không thể kịp. Nghĩ nghĩ một chút, cô thế nhưng đi nấu mì tôm, một phần cho bữa sáng của mình, một phần cho cún nhỏ ăn. Cũng may cún con không hề kén ăn, ăn mì tôm vô cùng vui vẻ, sợi mì dài nhai mãi không hết còn vướng hai bên mép trông rất buồn cười.
Heeyeon vừa ăn vừa cười đến quên cả thở. Thật vất vả ăn xong bữa sáng mới nhớ ra cần phải đặt tên cho cún con, cũng không thể gọi là cún nhỏ mãi được. Vấn đề này cô cũng không suy nghĩ nhiều, nhìn thoáng qua cún con liền mở miệng gọi « Pu Pu ».
Cún nhỏ nghe không hiểu Heeyeon đang gọi mình, vẫn rất miệt mài cắn cắn sợi mì dài ngoẵng. Cô thở dài, đành tiến đến giấu bát mì ra sau lưng, định dạy cún nhỏ quen với cái tên mới.
Có điều cún nhỏ có vẻ rất ngốc, dạy thế nào cũng không được, cô gọi Pu Pu nhất định không chịu thưa. Cho đến khi sát giờ đi học Heeyeon đành bỏ cuộc, thu dọn chiến trường một chút, dặn cún nhỏ ở nhà ngoan, trưa đi học về sẽ đem đồ ăn về cho nó.
Không biết cún nhỏ nghe có hiểu hay không, chỉ là đang hì hụi gặm trái banh tennis, nhìn thấy cô ra khỏi cửa, ngay lập tức bỏ trái banh đấy lũn cũn chạy theo sau, ánh mắt trông ngóng. Cô thật không nỡ. Nhưng đi học không thể đem cún nhỏ theo được. Vì thế đau lòng đóng cửa lại. Cún con thế nhưng cũng rất ngoan, không thấy sủa thêm gì nữa, yên lặng lăn lộn ở trong nhà.
Vương Nguyên thở phào một tiếng, lúc này mới chú ý đến mẩu giấy vàng dán trên cửa. Vì sát giờ đi học nên cậu gỡ lấy, vừa đi vừa đọc. Như mọi khi, nội dung trên mẩu giấy vẫn làm người ta tức chết:
« Hôm qua có ghi sẽ đem cho em một con cún nhỏ, nhưng đồ hậu đậu nhà em làm bay mất rồi vì thế sáng nay đành cho em một bất ngờ. Tên của nó tôi đã nghĩ rồi, là “Viên Thịt Nhỏ”, cậu gọi một tiếng nhất định nó sẽ thưa. Nhớ cảm ơn tôi đó, cô nhóc chữ xấu. »
Heeyeon có chút bực mình, cũng không phải cậu cố tình làm mẩu giấy bay mất, còn cái gì nhóc chữ xấu, đáng ghét. Tên Viên Thịt Nhỏ cũng không hay, cậu thích tên Pu Pu hơn, sau này nhất định dạy cún nhỏ quen với tên Pu Pu . Dù sao cô rất thích cún con Pu Pu, vì thế sẽ không chấp nhặt với tên tự luyến mặt dày này.
Sáng hôm đó Heeyeon đi học vô cùng vui vẻ, còn hào hứng khoe với Hyerin cậu mới nuôi thêm một chú cún con. Hyerin thế nhưng không đồng ý, còn nói thân cô lo ăn còn chẳng nổi thì nuôi thế nào, làm sao lo cho nó được. Cô phản bác, buổi trưa nhất định lôi kéo Hyerin cùng về, để chứng tỏ cô rất biết chăm sóc cún con.
Có điều kết quả chẳng bao giờ được như mong đợi, Heeyeon mua đồ ăn về đến nhà liền nhìn thấy cún nhỏ Pu Pu đang tè bậy ở một góc, cũng may không dính vào đồ đạc gì. Hyerin đứng một bên cười hả hê nhìn cô bạn ngốc loay hoay dọn dẹp.
Sau đó nguyên buổi trưa Heeyeon lại được lên lớp một ngày phải cho cún con đi vệ sinh mấy lần, ăn uống thế nào, còn phải huấn luyện nó đi vệ sinh đúng chỗ. Cũng may cún con trước đây từng được chủ cũ dạy qua rồi, chỉ là chưa quen nhà mới nên tè bậy thôi, qua một buổi huấn luyện cũng có thể tàm tạm đi vệ sinh đúng chỗ.
****
Buổi chiều cô và Hyerin không có tiết nhưng có buổi sinh hoạt câu lạc bộ âm nhạc ở trường. Hai cô nhóc huấn luyện Pu Pu cả một buổi, đến hơn 3h chiều mới tới trường sinh hoạt câu lạc bộ.
Sinh hoạt câu lạc bộ, Taehuyng đương nhiên cũng có ở đó. Heeyeon sau khi cùng chơi bóng rổ có vẻ quen thuộc với nam thần hơn nhiều rồi, không còn cảm giác ngại ngùng nữa. Vì thế ba người tán gẫu rất vui vẻ.
Anh nói chuyện một hồi mới biết hóa ra hàng xóm nhà mình tên là Seo Hyerin , hình như chưa bao giờ hỏi qua tên cô, mà không đúng hình như đã có lần cô giới thiệu tên rồi. Nhẩm lại thật lâu cũng nghĩ không ra, Taehuyng không nghĩ nhiều nữa, trong lòng định hình nhóc hàng xóm là Hyerin , bạn thân của Heeyeon.
( Anh bị đãng trí hay sao vậy :)))
Buổi sinh hoạt câu lạc bộ âm nhạc, luyện tập theo chủ đề, Heeyeon cao hứng, vui vẻ xung phong hát một bài. Giọng hát của cô rất đặc biệt, trong veo, mềm mượt, làm người ta dễ dàng bị cuốn hút.
Taehuyng thích thú chống cằm ngồi nghe, trong đầu chẳng hiểu sao lại nhảy ra giai điệu của một bài tình ca quen thuộc. Lại loáng thoáng nhớ rằng hình như mình nghe thấy giọng này rồi. Chính là nam thần vạn năng đôi khi rơi vào tình trạng não cá vàng, một số chuyện đều sẽ quên béng mất, nghĩ thế nào cũng không ra.
Giọng hát của cô, trước đây nghe qua có thể không nhớ kĩ, giờ nghe được rồi nhất định sẽ nhớ kĩ, anh mỉm cười, sau này có dịp sẽ hát chung một bài.
( hóng đến ngày đó )
Buổi sinh hoạt câu lạc bộ âm nhạc thế nhưng chỉ vỏn vẹn hơn hai tiếng, đúng lúc Taehuyng hát hết bài hát của mình thì mọi người đều đứng dậy ra về. Cô có chút tiếc nuối, nam thần hát thật hay nha.
Có điều thời gian có hạn, cũng không thể cứ thế ngồi hát được. Cô vô cùng hâm mộ, hướng anh khen ngợi :
" Nam thần, anh hát thật hay, lần sau có thể hát nhiều thêm một chút không ? "
" Em hát cũng rất hay, không bằng lần tới chúng ta song ca ?"
" Song…song…ca ? " – Cô có chút không tin hỏi.
_Ừ – Vương Tuấn Khải cười khẽ một tiếng.
" Vậy thì còn gì bằng, lần tới chúng ta song ca đi ! " – Cơ hội tốt như vậy đương nhiên không thể để mất, Heeyeon gật đầu đồng ý.
" Được, vậy em chọn bài đi, có gì hôm nào gặp nói với anh một tiếng, giờ anh phải đi rồi ! " – Vương Tuấn Khải thế nhưng vừa nói vừa đưa tay xoa đầu cô nhóc kia một cái. Tóc rất mềm, rất thoải mái.
( ui! Dễ thương chết ! )
Cuộc đối thoại ngắn ngủi cứ vậy mà kết thúc, cô vui vẻ nhảy chân sáo về nhà. Hôm nay có cún nhỏ đợi ở nhà nên nghỉ tập bóng rổ một buổi, ngày mai quen thuộc rồi sẽ dẫn cún nhỏ ra sân chơi nữa.
****
Tối nay sẽ có 1 chap nữa nhé!
Lót dép hóng !!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro