Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13 - Người tôi thích là cậu (Vũ Cố)



Ánh đèn trong sân tennis phản chiếu bóng dáng Trần Vũ trên mặt đất, mà anh vừa vặn được cái bóng này bao phủ lên, Cố Ngụy ngẩng đầu, nhìn những tia sáng nhỏ vụn trong mắt thanh nên, trái tim vốn vì hoảng loạn mà đập dữ dội, trong sự im lặng dần trở nên bình tĩnh lại. Anh hít thật sâu một hơi, mạnh đến nỗi yết hầu cũng cảm nhận được sự phẫn nộ cũng như nực cười, nhưng cuối cùng lan tràn trong lồng ngực, lại là hương vị chua xót.

Anh đứng dậy khỏi ghế, cầm bình nước, khăn lông, còn cả vợt bóng bỏ vào trong túi, Trần Vũ lại không chịu buông tha, tiếp tục hỏi: "Vốn dĩ đây là chuyện riêng của anh, tôi không tiện hỏi đến, nhưng là bạn bè, tôi vẫn nên nhắc nhở anh, con người Phùng Lâm khá tốt, nhưng cậu ta từng có bạn gái cũng từng có vị hôn thê, cho nên cậu ta... Hẳn là không thích hợp với anh."

Cố Ngụy vẫn không nói lời nào, chỉ kéo khóa túi tennis lại, đeo lên vai đi về phía phòng thay đồ, Trần Vũ lại giống như rất sốt ruột, đuổi theo hỏi: "Anh không cảm thấy thế sao?"

"Tôi biết không thích hợp." Cố Ngụy nói: "Nhưng thích hợp hay không và có thích hay không không hề liên quan gì cả, cậu không cảm thấy thế sao?"

Trần Vũ bị anh hỏi đến ngây người tại chỗ, thần sắc có vẻ như không thể tin nổi, không tin nổi một bác sĩ phẫu thuật vốn nên lý trí sáng suốt, hiểu cái nào nên cái nào không nên, sao lại có thể nói ra câu nói ấu trĩ, ngu ngốc đến không thể hiểu nổi như vậy. Sự thật không phải chính là như thế sao? Chờ mong một người vô tình với chính mình, không hiểu lòng mình, dù chỉ là một tia hy vọng xa vời nhỏ nhoi đến đáng thương cũng không hề có khả năng, chẳng phải là một loại xuẩn ngốc sao?

Cố Ngụy xoay người đi vào phòng thay đồ, sập cửa thật mạnh.

Thanh niên không theo vào trong. Anh nhanh chóng thay quần áo, muốn dùng động tác giảm bớt sự trướng đau trong lồng ngực, xong việc đi đến cửa sân, phát hiện Trần Vũ vẫn đang đứng chờ ở cổng ra, Cố Ngụy chỉ nhìn thoáng qua, liền lập tức đi lướt qua.

"Bọn Phùng Lâm vẫn còn đang ăn." Thanh niên đi theo sau anh nói: "Đã gửi vị trí cho tôi, tôi đưa anh qua đó."

"Không cần." Cố Ngụy không hề dừng bước: "Cậu tự đi là được, tôi về nhà ăn cơm."

Giây tiếp theo cánh tay bị túm lại: "Thực xin lỗi." Trần Vũ nói, giọng có chút không vui, thần sắc uể oải giống như chơi bóng thua, nhưng không phục: "Tôi không nên tùy tiện xen vào... việc riêng của anh, anh cứ xem như tôi chưa nói gì, được không?"

Anh rút khỏi tay Trần Vũ: "Cậu không cần phải xin lỗi, cậu không có lỗi gì với tôi cả, tôi cũng không giận cậu."

"Rõ ràng anh đang tức giận." Thanh niên nắm chặt tay anh: "Anh không chỉ đang tức giận, anh còn đang đau lòng. Nhưng lúc trước anh đã đồng ý với tôi, anh nói anh sẽ không vì bất kỳ ai mà hoài nghi chính mình, còn nhớ không?"

"Hôm nay tôi thật sự rất mệt," Anh kiên nhẫn nói: "Tôi muốn về nhà ngủ một giấc, ngủ một giấc dậy sẽ ổn thôi."

"Được." Lúc này Trần Vũ mới chịu buông tay: "Tôi đưa anh về nhà."
"Không cần cậu đưa, tôi gọi xe về." Anh xốc xốc dây đeo túi tennis trên lưng, cúi đầu nói: "Đi đây."

Vừa mới đi được hai bước, Trần Vũ ở phía sau lại gọi: "Cố Ngụy!"

Sự tức giận tràn ra trong giọng nói, anh quay đầu lại, thấy đôi mắt lạnh lẽo của thanh niên trong bóng đêm, nghe thấy đối phương dùng ngữ khí chất vấn hỏi mình: "Chỉ vì chuyện thích Phùng Lâm bị tôi chọc thủng sao? Chỉ vì như thế ư?" Thanh niên đột nhiên cười một tiếng, gần như tự giễu: "Tôi cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến các anh, thật sự không cần phải đề phòng tôi như thế. Thích ai là tự do của anh, chỉ là tôi cho rằng chúng ta là bạn nên mới nói nhiều vài câu. Đúng," Trần Vũ gật đầu cười: "Tôi đã cho rằng chúng ta là bạn cơ đấy."

Cố Ngụy lại lần nữa ý thức được, vào lúc con người ta đau khổ, phản ứng của đầu óc sẽ không được nhanh nhạy, anh không cách nào làm ra biểu cảm vui vẻ, không cách nào dùng ngữ khí tiêu sái an ủi đối phương không có chuyện gì, cũng không cách nào tìm được một cái cớ hoàn hảo nhất để giải thích cảm xúc của bản thân. Nếu nói yêu thầm tựa như một bí mật chỉ riêng mình gìn giữ, vậy thứ mà những người khác giữ đều là kẹo bông gòn vị dâu tây, còn anh lại đang nâng niu một mảnh thủy tinh sắc nhọn, dù đã cẩn thận bao bọc, tận lực không chạm vào nó, thế nhưng chỉ vừa mới khẽ chạm một chút đã bị nó làm bị thương.

Hiện giờ một phần đại não không nhanh nhạy đang nói với anh, so với việc không ngừng xử lý những vết thương nhỏ, chẳng bằng dứt khoát một lần xử lý sạch sẽ, như thế mọi người đều được sảng khoái.

"Tôi thật sự đã rất cố gắng xem cậu là bạn," Anh nói: "Tôi thề là tôi thật sự đã rất cố gắng."

Thanh niên xanh mặt: "Nhưng mà?"

"Nhưng người tôi thích không phải Phùng Lâm, cũng không phải tôi đến vì cậu ấy."

Giữa mày Trần Vũ nhíu lại một chút: "Vậy vừa rồi anh... Vì sao không phủ nhận?"

"Phủ nhận cũng có nghĩa lý gì?" Cố Ngụy hỏi lại: "Nếu tôi phủ nhận có lẽ cậu sẽ lại có suy nghĩ mới, 'Ồ, thì ra người anh thích chính là Tiểu Cao, anh là vì Tiểu Cao nên mới tới'."

"Tôi..." Thanh niên nghẹn lời, như thể đuối lý: "Tôi không có nghĩ vậy, tôi có logic phán đoán cơ bản."

"Được," Anh nói: "Bất kể cậu có logic gì, tôi cũng sẽ nói cho cậu biết, người tôi thích cũng không phải Tiểu Cao."

Trần Vũ nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tôi biết mà."

"Vậy giờ thế nào?"

"...Giờ gì cơ?" Thanh niên hỏi.

"Giờ cậu nên đặt nghi vấn lên người nào?"

Cố Ngụy cực kỳ kinh ngạc, thế mà anh lại có thể cười mà hỏi ra câu hỏi này, bắt được vô số biểu cảm trên mặt Trần Vũ trong vài giây ngắn ngủi: mờ mịt, kinh ngạc, hoài nghi, khiếp sợ, phủ định, xấu hổ, trốn tránh, đến cuối cùng lại làm bộ trấn định... hết thảy đều bị anh nhìn thấy, hiểu rõ hôm nay chính là ngày cuối cùng, lần này cũng là lần cuối cùng, hiểu rõ toàn bộ hy vọng xa vời của mình, từ đầu đến cuối đều không hề có chút khả năng nào.

"Không dám nói ra sao? Vậy tôi nói giúp cậu." Anh đứng ở vị trí cách Trần Vũ ba mét, hai tay nhét trong túi áo khoác, lạnh đến mức gần như không cảm nhận được ngón tay, nhưng anh vẫn cố gắng mỉm cười, dùng giọng điệu vô cùng bình tĩnh nói: "Tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội gặp mặt, thế nên dù cực kỳ mệt mỏi tôi vẫn muốn đến. Là để được gặp cậu nên mới đến, người tôi thích là cậu."

"Cố Ngụy..."

Thanh niên muốn ngắt lời anh, thần sắc trở nên có chút chật vật, nhưng Cố Ngụy không muốn bị cắt ngang, bởi anh biết đây là cơ hội duy nhất, cơ hội khiến anh có thể nói ra những lời từ tận đáy lòng.

"Không cần phải thay tôi nghi ngờ bản thân," Anh nói: "Tôi đã trải qua giai đoạn tự hoài nghi bản thân rồi, tuy tôi chưa từng yêu ai, nhưng cũng biết thế nào là thích, thế nên đây chính là sự thật mà tôi biết chắc chắn. Có điều kỳ thật tôi vốn không định để cậu biết, tôi đã rất cố gắng để làm bạn với cậu, cũng xem như thành công tự khống chế bản thân, chỉ là không ngờ cậu lại hiểu lầm tôi, so với việc để cậu cho rằng tôi thích người khác, chẳng bằng nói cho cậu biết sự thật."

Cố Ngụy im lặng chờ đợi, mặc cho sự trầm mặc mất tự nhiên giữa mình và Trần Vũ dần dần lan rộng. Cuối cùng, anh vẫn là người lên tiếng trước: "Tôi biết với cậu mà nói, tôi cũng là người không phù hợp để lựa chọn, tôi không phải là hoa nhài hồng, thậm chí còn không phải một đóa hoa. Nhưng nếu nói một chút hy vọng xa vời tôi cũng không có, vậy cũng không hoàn toàn là thật, nếu phải nói, tôi thật sự rất muốn đấu tranh cho mình một lần, chỉ một lần mà thôi." Anh dừng lại một chút, để gom đủ dũng khí, nhưng giọng nghe vẫn có chút dè dặt, như thể đã biết trước đáp án.

"Cậu sẽ suy xét đến tôi sao?" Anh hỏi: "Cho dù chỉ là một chút khả năng nhỏ nhoi."

Trần Vũ nhìn anh, ánh mắt mềm mại lại thương cảm, thần sắc tựa như khổ sở, dường như còn khổ sở hơn cả so với anh, thật giống như người bị cự tuyệt đang đứng ở nơi này chính là mình vậy. Sau đó cậu rời mắt đi, đưa tay chạm lên sau gáy, sau đó mới nhìn lại phía anh.

"Cố Ngụy." Ngữ khí thanh niên nghe ra thập phần chân thành: "Tôi thật sự rất thích nói chuyện với anh, bất kể là nói chuyện trực tiếp hay nói qua tin nhắn, có lẽ thích nói trực tiếp nhiều hơn. Lúc đầu tôi có chút hiểu lầm anh, nhưng rất nhanh tôi đã phát hiện, anh là một người đặc biệt tốt, thậm chí còn tốt hơn rất nhiều so với phần lớn những người tôi quen biết. Tuy chúng ta làm hai công việc khác nhau, nhưng tôi cảm thấy giữa chúng ta có rất nhiều điểm tương đồng, thế nên chúng ta chuyện trò rất hợp, cũng rất hợp nhau, tôi thật sự xem anh là bạn, không phải chỉ là một người bạn bình thường hời hợt, mà là... một người khiến tôi có bất kỳ chuyện gì --- dù vui hay không vui --- cũng đều muốn chia sẻ với anh đầu tiên. Đây là những lời thật lòng của tôi."

Anh mỉm cười gật gật đầu, sau đó nói cảm ơn.

Nhưng Trần Vũ lại cúi đầu, như thể những lời tiếp theo muốn nói vô cùng vô cùng khó để mở miệng.

"Tôi không muốn làm tổn thương anh, cũng thật sự không muốn khiến anh đau lòng, nhưng tôi..." Thanh niên suy sụp thở dài: "Tôi vẫn muốn nói một tiếng xin lỗi, bởi tôi chưa từng nghĩ đến chuyện gì khác ngoài tình bạn. Thực xin lỗi."

Ba chữ cuối cùng gần như không thể nghe rõ, hốc mắt Cố Ngụy lập tức nóng lên, anh nỗ lực kìm nén cảm xúc, nói: "Không vấn đề gì, không cần phải nói xin lỗi, tôi cũng không đau lòng, ừm, có lẽ có một chút đi." Cố Ngụy cười rộ lên: "Nhưng đó là vì hôm nay tôi quá mệt mỏi, quay về ngủ một giấc sẽ lại tràn đầy sinh lực. Cậu cũng không cần phải tự trách gì đâu, tuy tôi nói thích cậu, nhưng kỳ thật cũng chỉ là thích một chút mà thôi, còn xa mới đến mức yêu, thế nên không cần phải tự trách, cũng đừng lo lắng cho tôi. Có thể nói ra những lời thật lòng rất tốt, tốt hơn rất nhiều so với miễn cưỡng và lừa gạt, thật đấy, tôi sẽ sớm khôi phục như cũ thôi."

Trần Vũ nhìn anh, không nói lời nào. Vì thế Cố Ngụy nói tiếp: "Nhưng có lẽ tạm thời tôi không cách nào làm bạn với cậu, ừm, đúng vậy, tôi có lẽ tôi cần được cô lập cảm xúc một chút." Anh cười cười với Trần Vũ: "Hy vọng cậu đừng để ý."

Thanh niên khẽ gật đầu, bả vai hơi trĩu xuống, giọng cũng thật thấp: "Được."

"Vậy tôi về trước đây, cậu lái xe trên đường cẩn thận." Cố Ngụy vẫy vẫy tay, xoay người bước đi vài bước, đột nhiên sờ đến khăn quàng cổ, lại chợt dừng bước.

Anh chỉ do dự một giây, cũng để mặc bản thân đắm chìm vào một giây cuối cùng, sau đó cởi khăn quàng, quay đầu bước đến trước mặt Trần Vũ, cẩn thận quàng lên cổ thanh niên.

"Cái này cũng trả cho cậu." Cố Ngụy lui về sau hai bước, cố gắng nặn ra một nụ cười: "Cảm ơn cậu. Tạm biệt."

Cùng lúc anh xoay người, những giọt nước mắt cũng tràn qua mi, thật may anh đi rất nhanh, thật may Trần Vũ không gọi anh nữa, thật may ở ngã tư vừa vặn có một chiếc taxi vừa dừng lại, Cố Ngụy mở cửa chui vào, báo địa chỉ chung cư mình ở.

Thời gian còn lại của hôm nay, anh muốn ở một mình, không làm bất kỳ thứ gì, chỉ tập trung tìm ra một giải pháp.

Cố Ngụy nghiêng đầu, nhìn ra những ánh đèn màu ngoài cửa sổ xe, lau sạch nước mắt lành lạnh trên mặt, nghiêm túc lên kế hoạch.

Anh cần phải tìm ra một giải pháp, để mình có thể quên đi người không nên nhớ. Không vấn đề gì, anh tự an ủi mình, đồng thời đưa tay áo lên lau nước mắt lại rơi xuống, sẽ luôn có cách, Cố Ngụy nghĩ.


.TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #vcct