Chương 12 - Phùng Lưu Thiên Cố
Tối thứ Tư, Cố Ngụy và đồng nghiệp cùng tan làm, ra khỏi thang máy một người đi hướng phải một người rẽ hướng trái, có đồng nghiệp tò mò hỏi anh: "Anh đi xe đạp à?"
"Không có. Tôi đi tàu điện ngầm." Anh nói.
"Vậy sao không đi cổng chính? Anh định đến cửa Đông mua đồ bên đó hay sao?"
"Ò," Cố Nguỵ giật mình, vội vàng trả lời: "Đúng vậy, tôi muốn qua bên đó mua chút trái cây."
"Được, vậy tôi đi trước nhé, hẹn gặp lại."
"Bye bye," Cố Nguỵ vẫy vẫy tay, tạm biệt đồng nghiệp.
Phía cửa Đông có một siêu thị nhỏ được mở trong khuôn viên bệnh viện, chuyên bán trái cây, thực phẩm dinh dưỡng và một số nhu yếu phẩm, dựa vào giá cả sản phẩm có thể suy ra tuyệt đối không dành cho đối tượng bác sĩ y tá, giá cả đều gần bằng với giá của các siêu thị nhập khẩu cao cấp, Cố Nguỵ rất hiếm khi tiêu tiền ở đây, hôm nay đương nhiên cũng không phải vì mua trái cây anh mới đến cửa Đông.
Mà là đã quen đi hướng cửa Đông. Bởi cuối tuần Trần Vũ vẫn luôn đến cửa Đông đón anh, trong tuần thỉnh thoảng đến đưa cho anh chút đồ ăn vặt, cũng sẽ chờ ở cửa Đông, lâu rồi anh cũng tạo thành thói quen, vừa ra thang máy là rẽ về hướng bên trái.
Đương nhiên tần suất Trần Vũ đến tìm anh cũng không nhiều, một tuần nhiều nhất cũng chỉ có hai lần, anh hoàn toàn có thể tan làm từ hướng cổng chính vào những ngày khác, hướng bên đó đến ga tàu điện ngầm sẽ gần hơn, có thể giảm bớt năm phút thời gian đi bộ giữa trời Đông giá rét cho anh.
Vậy vì sao anh lại cứ muốn đi hướng cửa Đông?
Trong lúc chọn mấy trái lê và trả tiền, Cố Nguỵ đã nghĩ đến đáp án.
Bởi sự xuất hiện của Trần Vũ mang đến cho cửa Đông ý nghĩa rất đặc biệt, khiến nó không chỉ là chỗ đợi người, mà hết thảy mọi thứ ở nơi đây – những ngọn đèn đường, bãi cỏ, bãi đậu xe, sàn gạch ở đây đều có liên quan đến người mà anh thích, bởi thanh niên từng đứng ở chỗ này, hai người họ từng đứng dưới ánh đèn đường trò chuyện, cùng nhau cất tiếng cười vui vẻ. Lúc đi qua nơi này, những hình ảnh đó đều hiện lên trong đầu, tiết tấu nhẹ nhàng êm dịu chậm chạp, mang đến cảm giác hạnh phúc.
Nhưng loại cảm thụ tinh tế đó tuyệt đối không đủ để hình dung tâm tình anh giờ phút này, khi vừa ra khỏi cửa Đông liếc mắt một cái đã trông thấy Trần Vũ đang đứng ở ngã tư, khi đôi mắt bị khẩu trang và nón len bao quanh nhìn anh hiện lên độ cong quen thuộc, khi ánh mắt kia xuyên qua ánh đèn mờ nhạt và bóng đêm dày đặc dừng trên mặt anh, không có bất kỳ ngôn từ nào có thể đủ để hình dung tâm tình anh lúc này.
Anh đứng yên tại chỗ vài giây, mới bước nhanh đến, hỏi: "Sao cậu lại đến đây?"
"Tôi ở nhà ăn tối xong không có việc gì làm, bèn ra ngoài đi dạo một lúc." Thanh niên đáp: "Đến gần chỗ này thấy thời gian khá trùng khớp, bèn tự đánh cược với chính mình."
"Đánh cược gì cơ?"
"Chờ ở đây mười phút, xem có thể gặp được bác sĩ Cố tan làm hay không." Thanh niên búng tay một cái, nói: "Quả nhiên cược trúng rồi! Tôi mới đợi có bảy phút."
Cố Nguỵ không khỏi bật cười thành tiếng, tiếng cười này phảng phất biến khí lạnh được hít vào phổi thành những chiếc bong bóng ngọt ngào: "Cậu thật hết chỗ nói." Anh oán trách nói: "Chỗ này là đầu gió, cậu không biết lạnh à?"
"Ấm hơn rất nhiều so với ở huyện." Thanh niên đáp: "Quả nhiên mỗi ngày anh đều tan tầm vào giờ này, ăn cơm chưa?"
"Ừm." Cố Nguỵ nhấc nhấc chiếc túi trong tay: "Đang định về nhà nấu chút canh lê uống."
"Cũng rất lành mạnh nha," Trần Vũ đánh giá ngắn gọn, sau đó nói: "Đi thôi, đi tàu điện ngầm về."
"Sao cậu không lái xe?"
"Mấy ngày nay ở dưới huyện ngồi xe suốt, ngồi đến ê cả mông luôn rồi. Mãi mới về tới nên muốn đi bộ chút." Trần Vũ sóng vai bước bên anh, vươn tay nói: "Tôi xách cho anh."
Cố Nguỵ ngẩn ra một chút mới hiểu đối phương là nói túi lê trong tay mình kia, vội vàng từ chối: "A không cần, cái này cũng không nặng."
"Thật ra là muốn ăn vụng một trái. Aiz," Thanh niên thở dài: "Ý đồ không thành rồi."
"Cái này vẫn chưa rửa..." Cố Nguỵ dở khóc dở cười: "Cậu muốn thì cho cậu hết đấy."
Trần Vũ thập phần không khách khí, xách luôn cả túi, hỏi: "Canh lê nấu như nào vậy? Là cứ cắt lê bỏ vào nước thôi sao?"
"Thường tôi còn thêm nấm tuyết, bách hợp và đường phèn nữa."
"Nghe có vẻ không tồi." Thanh niên nói.
Không thì lát nữa lên lầu ăn một chén đi? Món này nấu rất nhanh. Cố Nguỵ thật muốn nói những lời này, nhưng cũng biết như thế là vượt rào, đưa ra lời mời đã là vượt rào rồi, nếu bị cự tuyệt vậy càng có vẻ thất lễ. Thế nên anh quyết định nhét con thú nhồi bông nhỏ nội tâm ngo ngoe rục rịch về lại chuồng, gắn thêm một ổ khóa bên ngoài cửa.
"Cậu cũng có thể thử nấu, cách làm rất đơn giản." Anh nói.
Trần Vũ đáp ứng, nói có thời gian sẽ thử xem.
Sau đó bọn họ nói đến chuyện công việc của mỗi người, nói đến những vụ án đang được xử lý và những tên tội phạm xảo quyệt, cùng với những ca phẫu thuật và chuyện người nhà làm khó, không ai cần cố tìm đề tài, cũng không ai rơi vào sự im lặng xấu hổ, ngay cả tiếng tàu điện ngầm kêu vang khi chạy cũng không thể làm gián đoạn cuộc trò chuyện của cả hai, hết thảy đều thoải mái tự nhiên như thế, bao gồm cả chuyện Trần Vũ không xuống tàu trước, mà lựa chọn đưa anh về nhà, Cố Nguỵ cũng ăn ý lựa chọn đón nhận.
Đây có lẽ là lần tan làm về nhà nhanh nhất của anh, bởi có cảm giác, hai mươi mấy phút trôi qua trong chớp mắt, lại thêm một cái chớp mắt nữa đã đến cửa tiểu khu, Trần Vũ đưa túi lê cho anh, nói: "Về nhà nghỉ ngơi sớm một chút."
"Cậu không cần sao?" Cố Nguỵ hỏi: "Thật ra nhà tôi vẫn còn."
"Tôi còn cần nữa sao," Thanh niên buồn cười nói: "Chỉ là xách dùm anh chút thôi."
"Có chút thái quá đó nha cảnh sát Trần, chỉ có chút đồ thế này tôi cũng không xách nổi hay sao?" Cố Nguỵ đón lấy túi lê, ngoài miệng làm như oán giận, trên mặt lại không thể che giấu được nụ cười: "Tuy tôi không phải cảnh sát, nhưng cũng là một mãnh nam đó!"
Thanh niên hai tay đút túi áo khoác, tiếng cười sang sảng: "Đâu nói anh không phải mãnh nam, nhưng tay bác sĩ ngoại khoa cũng cần được bảo vệ chu toàn, tôi có thể giúp đỡ một chút."
Được rồi, nói như thế cũng còn tạm được. Cố Nguỵ hơi hơi xoay người, chỉ chỉ về phía cổng tiểu khu: "Vậy tôi..."
Mấy chữ 'về trước nha' anh không nói ra, Trần Vũ cũng vẫn đứng yên tại chỗ bất động, vì thế Cố Nguỵ hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có gì." Thanh niên cười cười: "Chỉ là muốn nói với anh, không cần phải vì bất kỳ kẻ nào mà hoài nghi giá trị bản thân, bất kể có ai đánh giá hay phủ định anh thế nào, trước sau anh vẫn luôn là chính anh."
Canh gà này tuy ấm, nhưng Cố Nguỵ lại uống đến nửa tỉnh nửa mê: "Tôi đâu có hoài nghi bản thân đâu," Anh nói: "Sao đột nhiên lại nói vậy?"
"Không có thì tốt rồi. Lúc trước nghe anh nói sẽ không có đối tượng, cảm thấy dường như anh không mấy vui vẻ." Trần Vũ cười nhún nhún vai với anh: "Không có là tốt nhất."
Lúc này Cố Nguỵ mới bừng tỉnh, trong lúc nhất thời đủ loại cảm xúc đan xen, khiến ngực trướng lên một mảng, anh chớp chớp mắt, sau đó mới mỉm cười đáp: "Không có không vui, thứ mình thích không nhất định phải chiếm cho riêng mình, người mình thích cũng vậy. Thật ra hiện giờ tôi rất vui, có một số người có thể gặp gỡ, cũng đã rất tốt rồi."
Trần Vũ yên lặng nhìn anh, tròng mắt được ánh trăng chiếu rọi hơi sáng lên, gật đầu nói: "Tôi cũng cảm thấy thế."
Cố Nguỵ gần như lập tức hiểu ra từ trong chua xót và đố kỵ, hiểu ra bọn họ là cùng một kiểu người, tuy trong lời nói đều là tiêu tiêu sái sái, trong lòng lại vẫn nhớ mãi không quên, hiểu ra lý do dù thời gian trôi qua đã lâu như vậy rồi mà Trần Vũ vẫn không chịu đổi ảnh chân dung Wechat, hiểu ra điều kiện duy nhất có thể duy trì tình bạn giữa hai người, chính là bản thân phải biết an phận thủ thường, đừng có tham lam.
"Vậy tôi về trước đây, cậu đi đường cẩn thận nha." Anh cười vẫy vẫy tay với thanh niên: "Bye bye."
"Bye bye."
Trần Vũ đứng đó, tựa như một thân cây thẳng tắp ôn nhu.
Có lẽ mỗi người đều sẽ hình thành một thói quen theo phản xạ có điều kiện nào đó, tỷ như một lần trúng số, sẽ cảm thấy mình lại có cơ hội trúng tiếp nữa, thế nên mấy tối tiếp theo tan làm, Cố Nguỵ đều quan sát quanh cửa Đông một lượt, nghĩ liệu có thể gặp được Trần đại gia ăn cơm tối xong đi tản bộ hay không. Đáng tiếc đều không gặp, đến tận trưa thứ Sáu Trần Vũ mới lại liên lạc với anh, xác nhận thời gian chơi bóng ngày hôm sau.
Thời gian đương nhiên không vấn đề gì, ít nhất vào lúc xác nhận là như thế. Nhưng cũng giống như những vụ án sẽ không chọn lúc cảnh sát đi làm mới xảy ra, phẫu thuật cũng hoàn toàn có thể xảy ra vào thời điểm bác sĩ chuẩn bị tan làm. Chập tối thứ Sáu, khám cấp cứu đưa đến một bệnh nhân mắc hội chứng Marfan, cần được tiến hành thay toàn bộ động mạch chủ khẩn cấp, Cố Nguỵ theo trưởng khoa vào phòng mổ, bắt đầu ca phẫu thuật dài nhất anh từng trải qua trong sự nghiệp của mình.
Từ bảy giờ tối, kéo dài mãi cho đến tận năm giờ sáng ngày hôm sau, liên tục mười tiếng.
(Hội chứng Marfan bao gồm các dị tật mô liên kết dẫn đến bất thường về mắt, xương và tim mạch (ví dụ, giãn động mạch chủ lên, có thể dẫn đến ).)
Cũng may kết quả khiến người ta rất hài lòng, xem như không uổng công vô ích, Cố Nguỵ cũng không về nhà, chỉ ở phòng nghỉ chợp mắt hai tiếng, ăn một bữa sáng đơn giản, sau đó tiếp tục đến phòng khám làm việc.
Đến mười hai giờ trưa khám nốt bệnh nhân cuối cùng, anh đã cảm thấy cả thân thể và tinh thần đều vô cùng mệt mỏi, căn bản không phải trạng thái thích hợp để vận động. Ngày hôm trước đã hẹn với Trần Vũ lúc một rưỡi, giờ nói không đi cũng vẫn kịp. Anh đã nhấn mở danh sách trò chuyện gần nhất, nhưng suy tính một hồi, cuối cùng cũng không gọi điện thoại đi.
Nếu hôm nay không gặp, sẽ phải chờ đến cuối tuần sau, nhưng ai biết cuối tuần sau có thể có chuyện gì khác phát sinh hay không? Mỗi một cơ hội gặp mặt đều rất quý giá, anh không nỡ tùy tùy tiện tiện từ bỏ.
Thế nên vẫn đi thì hơn.
Nhưng tình trạng sức khoẻ cũng không nói dối, lượng điện không đủ cũng lười nhúc nhích, phản ứng cũng sẽ chậm hơn nửa nhịp. Lúc đầu theo thường lệ anh và Trần Vũ vẫn là một đội, đối chiến với tổ hợp Phùng Lâm và Tiểu Cao. Rất nhanh Phùng Lâm đã phát hiện anh mệt mỏi khi di chuyển, vì thế chỉ nhắm vào anh mà phát bóng, Cố Nguỵ làm mất mấy điểm, nhanh chóng thua set đầu tiên.
"Bác sĩ Cố," Phùng Lâm bám vào lưới gọi anh: "Có muốn qua đây lập đội với tôi không?"
Anh đắn đo, đồng hồ vận động nhắc nhở anh nhịp tim đập nhanh hơn nhiều so với những lần chơi bóng trước kia, quần áo dính đẫm mồ hôi cũng nhắc nhở anh lần này ra mồ hôi rất nhiều so với trước, Cố Nguỵ bắt đầu lo lắng nếu cứ tiếp tục kéo dài như thế, liệu mình có bị nhồi máu cơ tim không.
"Sao nào, anh cũng chưa từng lập đội với tôi đâu đấy!" Phùng Lâm lại gọi: "Lại đây đi để tôi bảo vệ anh, anh chỉ cần đứng đón bóng là được."
Anh không muốn khiến mọi người vì trạng thái mệt nhọc của mình mà phải thảo luận thêm, nghĩ đổi sang bên kia có thể tiết kiệm được chút sức lực, vì thế quay đầu nói với Trần Vũ: "Vậy tôi đổi với Tiểu Cao chút nhé."
Thanh niên gật đầu, không có biểu cảm gì.
Đổi sân tái chiến, quả nhiên nhẹ nhàng hơn không ít, bóng của Tiểu Cao dễ đỡ hơn rất nhiều, Trần Vũ cũng sẽ không tấn công về phía anh, anh và Phùng Lâm liên thủ, thắng set thứ hai tỉ số 6:2.
Bàn thắng quyết định được ghi từ cú phát bóng trực tiếp của anh, Phùng Lâm giơ cao hai tay, hưng phấn hò hét: "Ace! Quá đẹp!"
Cố Nguỵ không ngờ mình ở tình trạng này mà còn có thể đánh được một cú Ace, cũng cực kỳ vui vẻ, quay người đập tay với đồng đội, kết quả Phùng Lâm thế mà thuận thế ôm lấy anh, cũng may chỉ vỗ vỗ lên sau lưng anh hai cái liền buông ra, nhưng cánh tay vẫn còn khoác trên vai anh, tay còn lại cầm vợt bóng chỉ chỉ hướng đối diện, kiêu căng ngạo mạn mà buông lời tàn nhẫn: "Tôi đã nói anh qua đội tôi chúng ta chắc chắn sẽ thắng mà, set sau để bọn họ thua trắng luôn đi!"
Tiểu Cao bày ra điệu bộ của tinh tinh, như thể tức giận đến muốn phun lửa, Trần Vũ lại chỉ chống eo, như cười như không mà nhìn bọn họ. Nhưng đến set thứ ba, người vừa rồi tức giận lại giống như không còn tức giận, người không tức giận lại trở nên tức giận, Trần Vũ không ngừng áp sát lưới chặn bóng, ghi bàn trước lưới, cuối cùng đánh một cú ngay sát lưới, lực mạnh đến mức Phùng Lâm cũng đành phải từ bỏ, quay lưng tránh bóng đập trúng.
Cho dù bị Tiểu Cao kéo chân, trận đấu vẫn kéo dài đến tie-break nhờ thế tấn công hung mãnh của Trần Vũ, nhưng đến tie-break thể lực Cố Nguỵ cuối cùng cũng không thể chống đỡ thêm nổi nữa, cùng Phùng Lâm thua một set tỉ số 5-7.
Tiểu Cao ở phía đối diện vui mừng đến ngửa đầu kêu ngao ngao, Phùng Lâm lại vẫn chỉ tủm tỉm cười, tựa hồ chỉ coi đó như một trận game, hỏi anh: "Đánh không nổi nữa rồi phải không? Có muốn nghỉ một lúc không?"
"Đúng vậy, hôm nay mệt quá." Cố Nguỵ nói: "Tôi đi uống nước."
Kết quả vừa đặt mông lên ghế thì không muốn đứng dậy nữa. Anh ăn một trái chuối, lại xử lý thêm một thanh Snickers Phùng Lâm đưa cho, thấy Trần Vũ và Tiểu Cao ngồi ở ở phía xéo xéo nghỉ ngơi, thanh niên đang cầm bình nước, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài sân bóng, tựa như đang ngẩn người, không nhìn qua phía này.
"Bác sĩ Cố, tôi còn chưa có Wechat của anh." Phùng Lâm quơ quơ điện thoại: "Có thể add không?"
"Có thể chứ." Cố Nguỵ lấy điện thoại ra, quét mã của đối phương, nhấn accept, phát hiện ảnh chân dung của Phùng Lâm là một chú Border Collie, có vài phần tương tự với Beta, không nhịn được tò mò hỏi: "Đây là chó của cậu sao?"
"Ừm, là Song Hỉ nhà tôi." Phùng Lâm cười nói: "Soái chẳng khác nào ba nó là tôi đây ha?"
"Ừm, siêu soái, nó mấy tuổi rồi?"
"Hơn một tuổi." Phùng Lâm nói: "Có phải anh cũng có một con Border Collie không? Lần trước hình như gặp anh dẫn nó đi dạo."
"Đúng vậy, con nhà tôi cũng vừa tròn một tuổi, tên là Beta."
Sau đó bọn họ hệt như hai vị phụ huynh đứng ở cổng trường chờ đón con, bắt đầu chia sẻ những thứ mà đứa trẻ nhà mình yêu thích, về tính tình và niềm kiêu hãnh... đang nói hăng say, bỗng bị Trần Vũ xuất hiện ở sau lưới cắt ngang.
"Hey, hey!" Thanh niên gọi: "Tốn hơn trăm thuê sân bóng để hai người đến chuyện phiếm đấy à? Cón đánh nữa không đây? Nếu không đánh hai người về trước đi, tìm một cái kang đất tha hồ mà nói."
"Đánh đánh đánh." Phùng Lâm đứng lên, lại cười nói: "Để nhóm 'Phùng Lưu Thiên Cố' bọn tôi tiếp tục dạy cảnh sát Trần làm người đi."
"Mới mười phút không gặp hai người đã có cả tên CP luôn rồi." Trần Vũ cười gật đầu: "Còn rất kêu."
Cố Nguỵ yên lặng giơ tay, nhỏ giọng lên tiếng: "À, ừm, tôi đánh không nổi nữa rồi, xin rút khỏi cuộc chơi."
"Không sao, anh cứ nghỉ ngơi trước đi, bọn tôi có thể đánh đơn luân phiên." Phùng Lâm lại nhanh chóng uống thêm miếng nước, nói: "Thế nào Nhất Bác, có dám chơi tiếp không?"
Thanh niên tùy ý vung vợt lên chỉ chỉ, ngữ khí lại chỉ nhàn nhạt: "Cho cậu phát bóng trước đó."
Trần Vũ nói bản thân chỉ học đánh tennis năm buổi, còn tham gia các hoạt động xây dựng Đảng do cơ quan tổ chức, nhưng đánh với Phùng Lâm từng được đào tạo chuyên nghiệp, vẫn không hề rơi xuống thế hạ phong. Cố Nguỵ nhìn ra được, thân thủ Trần Vũ nhanh nhẹn, sức bền rất tốt, rất có thiên phú vận động, hơn nữa biết nhìn ra nhược điểm của đối thủ, quen với việc dùng đầu óc khi đánh bóng, cùng Phùng Lâm một đến một đi, có tới có lui, đánh vô cùng xuất sắc.
Cố Nguỵ lúc đầu vẫn ngồi xem bóng, nhưng không bao lâu sau đã cảm thấy đau lưng, vì thế dứt khoát nằm xuống ghế dài, trong tiếng nện đều đặn của bóng tennis, cơn buồn ngủ dần ập đến, mặc dù anh đã cố kìm, nhưng vẫn không thể chống lại mí mắt càng lúc càng nặng, cuối cùng chìm vào giấc ngủ.
Nghĩ chỉ chợp mắt một lát, nhưng lúc tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối, trên sân không một bóng người, chỉ còn lại Trần Vũ đã thay quần áo xong ngồi bên chân mình, hỏi: "Tỉnh rồi à?"
Cố Nguỵ lập tức ngồi dậy, áo khoác lông vũ đắp trên người trượt xuống đất: "Tôi ngủ lâu lắm rồi sao?" Anh hỏi: "Sao các cậu không gọi tôi?"
"Gọi rồi, gọi không được." Thanh niên nói: "Còn không vui mà đánh vào tay tôi, nói tôi đừng làm ồn nữa đấy."
Cố Nguỵ: "......"
Anh nhặt áo khoác dưới đất lên, nhận ra là áo của Trần Vũ, vội vàng vỗ vỗ bụi đưa lại cho cậu: "Cảm ơn..." Anh nhỏ giọng nói: "Bọn Phùng Lâm đâu rồi?"
Trần Vũ nhận lại áo khoác, quay mặt đi, đáp: "Đi ăn cơm rồi."
"Vậy chúng ta cũng mau đi thôi!" Đợi anh lâu như thế, anh lo có người sẽ bị đói lả, nhìn đồng hồ thấy đã là sáu giờ hơn, anh không khỏi áy náy tự trách: "Đuổi theo còn kịp không?"
Trần Vũ hỏi ngược lại: "Đuổi không kịp thì không ăn à?"
Cố Nguỵ có chút mờ mịt: "Không kịp thì... tự mình ăn thôi."
Thanh niên cười cười: "Thất vọng lắm đúng không?"
"Thất vọng?" Anh càng không hiểu ra sao: "Thất vọng gì cơ?"
Trần Vũ lần nữa quay mặt đi, lúc quay lại nhìn anh trong mắt đã không còn ý cười: "Hôm nay anh rất mệt mỏi, tối hôm qua thức đếm viết luận văn hay là có ca mổ vậy?" Thanh niên hỏi: "Đêm qua anh ngủ mấy tiếng?"
"Có ca mổ. Ngủ... hai ba tiếng gì đó..."
"Sau đó buổi sáng lại đến phòng khám khám bệnh?"
"Ừm."
Trần Vũ hít sâu một hơi, lúc thở ra bật hơi rất mạnh, như thể đang cực lực áp chế bực bội.
"Anh là bác sĩ, anh biết tình trạng thế này không phù hợp với vận động mạnh, thậm chí căn bản không nên vận động." Thanh niên nói: "Anh có thể nói với tôi một tiếng, có thể không tới, vì sao cứ nhất định muốn tới vậy?"
"Tôi chỉ là... nghĩ vận động một chút có lẽ sẽ... không mệt vậy nữa..."
Lời giải thích lộn xộn của anh bị một tiếng cười khẽ cắt ngang, nhưng đáy mắt Trần Vũ cũng không có ý cười: "Tin tôi đi," Cậu nói: "Anh không phù hợp nói dối, đôi mắt mở quá lớn, đã sớm bán đứng lời trong lòng anh rồi."
Cố Nguỵ nghe thế lòng lập tức bất an, ngồi thẳng người lên, cẩn thận hỏi: "Lời trong lòng gì cơ?"
"Anh căn bản không phải vì chơi bóng mới đến." Trần Vũ nói: "Là vì để gặp người trong lòng nên mới đến đúng không?"
Cố Nguỵ chỉ cảm thấy bên tai ầm một tiếng, tim cũng sắp nhảy vọt qua cổ họng ra ngoài, anh hé miệng, lại không dám nói bất kỳ tiếng nào, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào, sợ rằng thanh niên sẽ lập tức nhìn thấu lòng mình, lại lo lắng đối phương mãi mãi nhìn không thấu...
"Bị tôi đoán trúng rồi." Trần Vũ đứng lên, khoanh hai tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống anh, lạnh giọng hỏi: "Anh thích Phùng Lâm phải không?"
.TBC
Xin lỗi, viết một hồi lại viết quá số từ rồi... thổ lộ để dành chương sau nhé....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro