Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 66

Nhiễm Chính chỉ ở biệt trang dưỡng thương ba ngày rồi chạy về kinh đi, trong kinh còn sót lại quá nhiều chuyện, hắn nhất định phải trở về xử lý.

Chu Ninh Cực bị hắn đánh cho gần chết ở bờ sông, thiếu chút mất mạng, bây giờ lại bị bắt giam, phái Thuận Trinh cũ hoàn toàn rơi đài. Đương nhiên Bùi anh Trác cùng Nhiễm Thung Nhiễm Mính đi theo vị Thái tử bị phế này cũng không có kết quả gì tốt.

Ngay sau đó Nhiễm Chính từ chỗ Chu Ninh Cực tìm ra được manh mối, Hoằng Đức đế từ đó tra ra được mọi chuyện, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai cách chức một đám thần tử.

Đến tận lúc này, cuối cùng trong triều cũng có thể chào đón ngắn ngủi gió êm sóng lặng.

Ngay sau đó, Nhuyễn Nguyễn trở thành Thái tử mới. Mà Văn Điều bởi vì có công lao lớn, được phong làm chỉ huy Cẩm Y Vệ.

Nhiễm Chính quan phục nguyên chức gia phong tam phẩm thái phó, Phù Niệm Niệm được sắc phong thành cáo mệnh phu nhân, ngay cả Đàm thị đã sớm qua đời cũng được truy phong cáo mệnh.

Tất cả mọi người mau chóng tính toán chạy theo hướng gió, cố gắng nịnh bợ vị Đại học sĩ hai triều Nhiễm Chính không tầm thường này. Nhưng ai biết ngay lại lúc danh tiếng hắn đang thịnh lại từ quan mà đi, giống như bốc hơi, hoàn toàn biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu.

Thế cục tựa như thay đổi, lại như không thay đổi. Một vòng xoáy mới đã hình thành, có người thì tranh thế thượng phòng, có người mặc cho dòng nước xô đẩy. Mà những người ở quá khứ thì sẽ không ở lại quá lâu.

—— —— —— ——

Bảy năm sau.

Lại buổi chiều yên tĩnh ở trấn Hương Hải, Nhiễm Chính đã dùng tên giả là Tô Tuần đang lật sách trong phòng học, thì nghe gã sai vặt đang quét thư viện nói: "Tô tiên sinh, nha đầu Nguyệt Hiểu nhà ngài lại đến tìm ngài kìa."

Nhiễm Chính ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Nó?"

Tiếng nói còn chưa dứt, chỉ thấy tiểu cô nương trên đầu cài ngọc trai tay xách váy chạy một đường như điên. Không ít học sinh trên học đường đều thò đầu ra ngoài nhìn, ánh mắt không hẹn mà cùng rơi vào bàn chân như ẩn như hiện dưới váy Tô Nguyệt Hiểu.

Nụ cười trên mặt Nhiễm Chính cứng lại: "Dừng lại, vội vội vàng vàng còn ra thể thống gì?"

Tô Nguyệt Hiểu vội vàng đứng vững, buông tay đang xách váy ra, thở hổn hà hổn hển nói: "Cha, có... Có chuyện."

Nhiễm Chính cũng không hỏi nhiều, lập tức khép sách lại, đứng dậy đi tìm viện chủ, không đến một lát liền dẫn Tô Nguyệt Hiểu trực tiếp rời đi.

Đợi đến khi đi xa, Nhiễm Chính mới cúi đầu xuống nhìn nữ nhi: "Cha đã từng nói cô nương không thể tùy tiện xách váy chạy khắp nơi hay chưa?"

Tô Nguyệt Hiểu ỉu xìu gật đầu: "Nói rồi."

"Vậy mà con còn chạy loạn trong thư viện, có biết xấu hổ hay không?"

"Thế nhưng váy bẩn thì nương sẽ tức giận, nương tức giận thì sẽ đánh con, cha không giống, cha mới không nỡ đánh con." Tô Nguyệt Hiểu nở nụ cười tươi tắn, tay nhỏ ôm lấy đầu ngón tay Nhiễm Chính khẽ động: " Còn không phải con vội vã muốn mật báo với cha sao, sau này con sẽ không như vậy nữa."

"Con không chọc giận nương con thì sẽ bị đánh sao? Cữu cữu con khi còn bé còn chưa từng bị nương con đánh." Nhiễm Chính nhẹ giọng khiển trách: "Đi, ta đưa con về nhà trước."

Tô Nguyệt Hiểu vội vàng lắc đầu: "Con không quay về, con muốn cùng đi tìm nương với cha."

"Nghe lời." Nhiễm Chính tận tình khuyên bảo.

" Nếu cha không đưa con theo, con sẽ nói cho nương cha vụng trộm theo nương ra ngoài." Tô Nguyệt Hiểu ngẩng đầu lên.

"Con nói, nương con sẽ tin sao?" Nhiễm Chính căng mặt lên.

Tô Nguyệt Hiểu đã tính trước: "Vậy phải xem nương tin tưởng tiểu nha đầu là con, hay là tin cha kẻ già đời này."

Nhiễm Chính: "..."

Tô Nguyệt Hiểu thấy thế, lại vội vàng thay đổi khuôn mặt tươi cười: "Chỉ cần cha đưa con theo, con tuyệt đối nghe cha, một chữ cũng không nói loạn."

Nhiễm Chính khẽ thở dài, ôm lấy Tô Nguyệt Hiểu đứng dậy: "Đi thôi."

"Cha, nếu cha không muốn cho nương đi, vì sao không nói với nương, lại còn vụng trộm đi theo nương? Rõ ràng cha lợi hại như vậy, vì sao luôn có dáng vẻ sợ nương như vậy chứ?" Tô Nguyệt Hiểu hỏi líu lo không ngừng.

Nhiễm Chính nhìn Tô Nguyệt Hiểu cười khẽ: "Bởi vì ta là đồng dưỡng phu của nương con, nếu không nghe lời giống như con, thì sẽ bị nương con đuổi đi."

Trong mắt Tô Nguyệt Hiểu nhiều thêm chút đồng tình: "Vậy cha có thể đăng kí đi khảo thí mà, giống như Lý Tú vừa rồi đó. Tôn bán tiên phía nam đã sớm nói cha là mệnh làm quan, nếu thi công danh, nhất định lợi hại hơn."

"Đừng nghe những người kia nói lung tung, cha chỉ có mệnh làm tân lang quan." Tuy lời nói Nhiễm Chính là răn dạy, thế nhưng giọng nói lại dịu dàng làm cho người nghe rất dễ chịu.

Tô Nguyệt Hiểu bĩu môi: "Vậy cha cũng quá đáng thương đi, nếu như nương thật sự đuổi cha đi, con không thể làm gì khác hơn là chịu ủy khuất một chút đi theo cha."

Nhiễm Chính nhíu mày: "Nguyệt Hiểu không thích ở cùng với nương sao?"

"Cũng không phải, nương vừa xinh đẹp, lại vừa biết làm đồ ăn ngon, nếu không hung dữ giống như cha thì tốt rồi." Tô Nguyệt Hiểu cười lên, hai mắt cong cong như vầng trăng khuyết.

Cha con hai người ở bên ngoài Tần Lâu Sở quán đợi bóng dáng Phù Niệm Niệm, rồi lén lén lút lút đi phía sau lưng nàng, vốn không có một chút vết tích nào, đáng tiếc lúc sắp đến cửa nhà, Tô Nguyệt Hiểu giống như nghĩ đến cái gì hoảng sợ nói: "Nguy rồi, nương bảo con đợi trong nhà không được chạy loạn, nương vừa trở về phát hiện con không ở..."

Nhiễm Chính vội vàng che miệng của cô bé lại, ai ngờ hai người vẫn bị Phù Niệm Niệm phát hiện ra.

Phù Niệm Niệm liếc góc tường một cái: " Đi ra."

Tô Nguyệt Hiểu đành phải kiên trì đi ra ngoài, ngọt ngào gọi một tiếng:"Nương."

Trong nháy mắt sắc mặt Phù Niệm Niệm biến đen mấy phần, nàng quở trách: " Không phải ta nói với con gần đây khu vực bên cạnh trấn có người lừa đảo, bảo con không được chạy loạn, làm sao con lại không biết sợ thế?"

Một tay nàng kéo Tô Nguyệt Hiểu qua: "Con đứa nhỏ này, xem ta trở về xử lý con thế nào."

Nhiễm Chính vội vàng xuất hiện ôm lấy nữ nhi: "Đừng đánh Nguyệt Hiểu, là ta đưa nó tới."

"Chàng? Không phải chàng đang ở thư viện sao?" Phù Niệm Niệm càng nghi hoặc hơn: "Hai người là xảy ra chuyện gì? Ta biết rồi, hai người đi theo ta, đúng hay không? Chỗ ta đi sao chàng có thể để Nguyệt Hiểu đi theo, chàng có phải không thực sự muốn quản con cái không?"

Tô Nguyệt Hiểu thấy việc đã lộ tẩy, vội vàng bổ nhào qua ôm lấy chân Phù Niệm Niệm, hai hàng lệ lập tức đua nhau rơi xuống: "Nương đi ra ngoài lâu quá, con lo lắng nương sẽ đói cho nên mới bảo cha mang con đi tìm, nếu nương tức giận thì cứ đánh con đi, tuyệt đối đừng đuổi cha đi, cha thương mẫu thân nhất mà."

Nàng thút thít tội nghiệp nhìn về phía Phù Niệm Niệm: "Con cũng thích mẫu thân nhất."

Phù Niệm Niệm vốn đang trừng mắt thì bỗng nhiên bị tức đến bật cười, cầm khăn ra lau khô nước mắt cho Tô Nguyệt Hiểu: "Nhóc con láu cá, giống cha con như đúc."

Tô Nguyệt Hiểu vụng trộm quay đầu nhìn Nhiễm Chính: "Cha, nhóc con láu cá nghĩa là gì?"

Khóe miệng Nhiễm Chính nhẹ cong: "Nương con khen con thông minh."

Phù Niệm Niệm lại trừng Nhiễm Chính một cái, kéo tay Tô Nguyệt Hiểu về nhà, vứt xuống một mình hắn không để ý tới không hỏi tới.

Trong lòng Nhiễm Chính hiểu rõ, Phù Niệm Niệm còn đang giận hắn.

Phía trước truyền đến tiếng nói Tô Nguyệt Hiểu: "Nương, sao nhũ danh của con lại gọi là Chu Chu? Con thật sự có tiểu cữu cữu sao? Vì sao con..."

Nhiễm Chính yên lặng nghe, đi sau lưng các nàng, cách một khoảng không xa cũng không gần.

Ban đêm Phù Niệm Niệm buồn ngủ sớm, lúc Nhiễm Chính vào phòng, dường như Phù Niệm Niệm đã chìm vào giấc ngủ, thế nhưng cũng không cởi áo ngoài xuống. Hắn nhẹ nhàng đẩy Phù Niệm Niệm: "Niệm Niệm, xê vào trong một chút."

Phù Niệm Niệm không có động tĩnh gì, không biết là vờ ngủ hay là thật sự không tỉnh.

Nhiễm Chính đành phải núp ở bên giường, đưa tay ôm Phù Niệm Niệm muốn thay quần áo cho nàng, ai ngờ Phù Niệm Niệm liên tiếp đẩy ra, đạp Nhiễm Chính xuống giường: "Ai cho chàng lên? Tự ngủ một mình đi."

Nhiễm Chính cười nhẹ nhô đầu từ mép giường ra: "Niệm Niệm, ta sai rồi, nàng đừng tức giận hại thân thể, muốn ta xin lỗi thế nào đều được mà."

Âm cuối hắn cố kéo dài, tự dưng để Phù Niệm Niệm nhớ tới cô nương chào khách trước cửa thanh lâu vào buổi chiều.

Nàng càng tức: "Chàng ít dùng cái giọng này mê hoặc nhân tâm đi, về sau ta sẽ không tiếp tục qua bên kia nữa, chàng cũng không cần tiếp tục đi theo, như thế được không?"

Lông mày Nhiễm Chính cau lại: "Niệm Niệm, ta hỏi nàng đi làm gì, không phải bởi vì ta muốn ngăn cản nàng làm chuyện gì, nhưng nàng không thể ngay cả chút lo lắng này cũng không để lại cho ta."

"Chàng còn giảo biện, là ai nói tuyệt đối không nghi ngờ ta? Chàng đi theo thì cũng thôi đi, sao chàng còn có thể dẫn Nguyệt Hiểu đi?" Phù Niệm Niệm càng nói càng tức, dứt khoát cầm lấy gối mềm bên người ném về phía Nhiễm Chính.

Một hộp gấm từ ống tay áo Phù Niệm Niệm cũng bay theo đến bên người Nhiễm Chính, nàng muốn đi nhặt nhưng Nhiễm Chính đã mở ra. Bên trong là cây bút lông nhỏ màu trắng, hắn nhìn quen mắt vô cùng, vài ngày trước hắn từng cầm cái này nhìn nửa ngày ở trong tiệm.

Nhiễm Chính viết chữ quen dùng bút lông nhỏ, lúc ở kinh thành, một cây bút của hắn ít nhất cũng hơn mười lượng bạc. Thế nhưng từ khi bọn hắn rời kinh, Nhiễm Chính liền âm thầm bỏ qua tất cả những thứ đã từng quen thuộc, toàn bộ bút lông nhỏ cũng đổi thành một cái bút tạp nham mười văn tiền một cái.

Mà trước mắt chi này bút lông nhỏ hao phí ba lượng, so với trước thì không đáng nhắc tới, thế nhưng đối với Nhiễm Chính bây giờ mà nói chính là một cái bút cực kỳ đắt.

Nhiễm Chính chưa từng khắc nghiệt keo kiệt với thê tử nữ nhi, nhưng tiền bạc dạy học không chỉ phải dùng để nuôi gia đình, còn phải ứng ra một ít cho những học sinh nghèo, cho nên một cái bút lông nhỏ ba lượng với chính mình mà nói hoàn toàn không quá đáng.

Hắn khẽ hé miệng, tình ý thật sâu: "Niệm Niệm, cái này rất đắt."

Phù Niệm Niệm thấy hắn nhìn bút lông xuất thần, thế là tức giận nói: "Lại không lấy tiền của chàng, ai cần chàng lo? Đều bị chàng làm rối loạn rồi, chán ghét chàng."

"Cho nên, rốt cuộc nàng đi đến những gánh hát kia làm gì?" Nhiễm Chính không hiểu.

"Ta không thể đánh đàn, nhưng ta có thể điều chỉnh dây đàn phối âm, một lần được tám lượng bạc. Ai bảo chàng cứ bắt bản thân phải chịu ủy khuất thiệt thòi, ngay cả một cái bút cũng không nỡ mua." Phù Niệm Niệm tức giận đến phát run, nhặt gối đầu lại lên đập tới chỗ Nhiễm Chính một lần nữa: "Chàng làm gì lại phải đi theo ta, làm gì phải phá vỡ việc này?"

Nhiễm Chính ôm Phù Niệm Niệm thật chặt, ở bên tai nàng nói: "Nàng là thiên kim tiểu thư quốc công phủ mười ngón không dính nước xuân, không phải ta không cho nàng đi kiếm tiền, ta chỉ sợ nàng chịu thiệt thòi. Lần sau cứ tiếp tục đi, để ta đi theo nàng được không?"

" Bây giờ ta không ở quốc công phủ, cũng không phải tiểu thư gì, ta là phu nhân chàng." Phù Niệm Niệm rầu rĩ nói: " Chàng không muốn ta chịu thiệt thòi thì trước hết chàng cũng không nên ủy khuất chính mình."

Nhiễm Chính cười hôn lên môi Phù Niệm Niệm: "Ở cùng với nàng, làm sao ta lại ủy khuất được? Hơn nữa tiền bạc chẳng qua chỉ là vật ngoài thân, nàng biết, từ trước đến nay ta không thèm để ý mà."

"Vật ngoài thân? Không có chút vật ngoài thân ấy, chàng lấy cái gì nuôi đứa bé này." Phù Niệm Niệm vô thức vuốt bụng.

Nhiễm Chính giật mình, cười hỏi: "Lại mang thai?"

"Hôm nay đi khám, lang trung nói đã hơn hai tháng." Phù Niệm Niệm cúi đầu mắng: "Đều tại chàng."

Nhiễm Chính cười nhạo: "Hai tháng... Xem ra nhũ danh đứa nhỏ này nên gọi là Sàng Sàng?"

Sắc mặt Phù Niệm Niệm vừa mới hòa hoãn lại bắt đầu đen tiếp: "Không đứng đắn."

Ngày mai.

Nhân lúc phụ mẫu không chú ý Tô Nguyệt Hiểu vụng trộm chuồn ra cửa, mấy người hẹn muốn đi bắt cá con bên dòng suối, nàng sợ Phù Niệm Niệm lại không cho nàng đi.

Ai ngờ mới vừa ra khỏi cửa, liền gặp được rất nhiều quan binh đang đứng xung quanh nhà, một thiếu niên khí chất bất phàm đang được người dẫn đến bên này.

Nhìn thấy Tô Nguyệt Hiểu, người dẫn đường vội vàng đứng thẳng lại: "Ngươi là nhóc con của nhà này sao? Mau gọi cha mẹ ngươi ra."

Tô Nguyệt Hiểu si ngốc nhìn: "Các ngươi là ai nha? Tại sao muốn tìm cha mẹ ta?"

Thiếu niên được đám người vây quanh ngồi xổm xuống, nhìn cặp mắt đào hoa quen thuộc của Tô Nguyệt Hiểu kia, có chút ngạc nhiên hỏi nàng: "Ngươi tên là gì?"

"Ngươi nói tên trước đi, rồi ta mới nói." Tô Nguyệt Hiểu bốn mắt nhìn nhau với hắn: "Mẹ ta kể gần đây khu vực bên cạnh trấn có rất nhiều kẻ lừa đảo."

Thiếu niên quần áo lộng lẫy cười lên: "Trước kia ta họ Phù, nhũ danh là Nhuyễn Nguyễn."

"Ngươi họ Phù?" Tô Nguyệt Hiểu vò đầu, bỗng nhiên vẻ mặt chấn kinh: "Hóa ra cha ta không gạt ta, ta thật sự có tiểu cữu cữu?"

Đuôi lông mày Nhuyễn Nguyễn khẽ thẳng lên: "Cha ngươi?"

Tô Nguyệt Hiểu ngoắc Nhuyễn Nguyễn, để hắn xích lại gần một chút, mới nhỏ giọng hỏi: "Tiểu cữu cữu, mẹ ta thật sự chưa từng đánh người sao?"

Nhuyễn Nguyễn đang muốn trả lời thì Phù Niệm Niệm với Nhiễm Chính đã cùng đi ra ngoài, Phù Niệm Niệm nhìn thấy Nhuyễn Nguyễn thì ngẩn người. Vóc dáng thiếu niên trước mắt đã sớm không còn như trước đây, mặc dù mới mười sáu tuổi, nhưng chiều cao đã không khác biệt mình cho lắm.

Phù Niệm Niệm có chút kích động kêu lên: "Nhuyễn... Điện hạ."

Nhuyễn Nguyễn cười khẽ: "Từ biệt bảy năm, tỷ tỷ huynh trưởng trôi qua vẫn tốt chứ?"

Phù Niệm Niệm vội vàng mời Nhuyễn Nguyễn vào nhà, hàn huyên không lâu, Nhuyễn Nguyễn nói luôn ý đồ mình đến: " Tình thế trong triều phức tạp, ta thật sự là hữu tâm vô lực, cho nên muốn mời huynh trưởng hồi kinh phụ tá triều chính."

Nhiễm Chính cười yếu ớt, không đáp lời.

Phù Niệm Niệm nhẹ liếc hắn, cũng không nói một câu.

—— —— —— ——

Phù Niệm Niệm thay Nhiễm Chính sửa cổ trường bào cho tròn lại, lại đội mũ quan lên, nhìn hạc trắng quen thuộc, Phù Niệm Niệm cảm khái nói: "Kỳ thật ta luôn cảm thấy đây mới là dáng vẻ chàng nên có, mặc dù suy nghĩ này có chút ích kỉ, chẳng qua bằng năng lực của chàng, sống ở thị trấn làm tiên sinh dạy học thực sự đáng tiếc."

" Dù sao Nhuyễn Nguyễn cũng là đệ đệ của chúng ta, ta không có cách nào ngồi yên không để ý đến, nghĩ đến chắc nàng cũng là như thế." Nhiễm Chính cúi người hôn lên trán Phù Niệm Niệm: "Kỳ thật ta cũng không chán ghét nơi này, ta chỉ muốn hỏi nàng, lại trở lại nơi này, nàng sợ không?"

"Chàng không sợ thì ta cũng không sợ." Môi anh đào Phù Niệm Niệm gảy nhẹ: "Trong ngực của chàng rất ấm, chỉ cần chàng ôm một cái, thì chuyện gì cũng tốt lên được hết."

Nhiễm Chính vui vẻ cười: "Niệm Niệm, mặc dù kinh thành hại ta nhà tan cửa nát, thế nhưng nơi này cũng cho ta có được người nhà một lần nữa. Rời đi là bởi vì ta muốn bảo vệ các nàng, bây giờ trở lại nơi này cũng là vì như thế."

"Ừm, ta biết, ta đều biết." Phù Niệm Niệm cũng nhìn hắn cười, dường như bỗng nhiên trở lại mùa đông nhiều năm trước.

Tô Nguyệt Hiểu tham ngủ vội vã chạy đến tìm cha mẹ, bỗng nhiên nhìn thấy một thân quan bào của Nhiễm Chính, phong thái hiên ngang, không khỏi có chút sửng sốt, nàng lẩm bẩm nói: " Hôm nay cha thật là uy phong."

"Nhìn được không?" Nhiễm Chính bỏ thẻ tre vào tay áo: "Trễ chút lại nhìn, cha phải đi rồi."

Tô Nguyệt Hiểu vội vàng ngửa đầu hỏi Phù Niệm Niệm: "Nương, cha muốn đi đâu vậy?"

Phù Niệm Niệm cúi người ôn nhu nói: "Đường còn rất dài, cha con muốn đi lên phía trước."

Nhiễm Chính cười quay người lại: "Chúng ta cùng nhau tiến về phía trước."

Cho dù khóc hay cười vẫn sẽ luôn sánh bước bên nhau.

【 Hoàn chính văn 】

Tác giả có lời muốn nói:

Đã xong, cảm ơn mọi người làm bạn với gợi ý, cảm giác trong quá trình sáng tác quyển sách này học được rất nhiều kiến thức mới, về sau nhất định sẽ không ngừng cố gắng tiếp tục cố gắng ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro