Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 65

"Chàng đang chảy máu, trước tiên đừng nói." Phù Niệm Niệm muốn cầm khăn tay trong tay Nhiễm Chính giúp hắn bịt lên vết thương, nhưng Nhiễm Chính không buông tay.

Hắn cố hết sức cười, lại chột dạ như đang né tránh ánh mắt Phù Niệm Niệm, thấp giọng nói: "Có chút không nỡ."

"Đều đã đến lúc này, còn có cái gì không bỏ được?" Một tay Phù Niệm Niệm bắt được khăn tay, thình lình nhìn thấy trên khăn thay thêu lục hợp xuân xiêu xiêu vẹo vẹo, nàng hơi sững sờ, không khỏi lẩm bẩm: "Thêu xấu như vậy mà chàng còn giữ."

"Thật xin lỗi... Ta không phải cố ý muốn lừa khăn của nàng..." Nhiễm Chính vội vàng giải thích.

Phù Niệm Niệm nhíu mày: "Ta đã nói là chàng đừng nói rồi mà."

Nàng nói rồi vắt khô khăn tay, vắt xong lại nhấn lên vết thương của Nhiễm Chính, lại lấy khăn tay của mình ra thay Nhiễm Chính cầm máu vết thương phía sau, nàng án lấy án lấy, nhìn thấy khăn tay bị máu Nhiễm Chính nhuộm đỏ, nước mắt lại không tự chủ được xuất hiện.

"Chàng rõ ràng vẫn luôn gạt ta, giấu diếm ta lâu như vậy, để cho ta sống như đồ ngốc, nhưng làm sao chàng còn ngốc hơn ta vậy." Nàng nhẹ lau nước mắt: "Nào có người lấy thân mình đỡ mũi tên, có phải chàng chán sống, muốn ta thủ tiết hay không?"

"Ta nào có dễ dàng chết như vậy? Lúc kẻ gian hại ta kẻ nát nhà tan ta không chết, lúc bị đày lưu vong sung quân ở nơi chướng khí mù mịt ta không chết, lúc trên triều đình lục đục với nhau ta cũng không chết, thì làm sao có thể chết ở chỗ này được?" Nhiễm Chính nói vô cùng hời hợt: "Nàng có biết không? Ta sẽ chỉ ngã xuống trên tay nàng."

Phù Niệm Niệm cảm thấy nhịp tim thoáng chốc hụt một nhịp, nàng hơi ngẩng đầu lên, liền đối diện với ánh mắt Nhiễm Chính, đó là một loại ánh mắt chuyên chú mà nàng chưa từng thấy bao giờ, làm cho người ta bất tri bất giác sa vào trong đó.

"Cho nên ngay từ đầu lấy lầm người chính là chàng cố ý, chàng muốn thông qua ta gây rồi loạn cho Anh quốc công phủ, đúng không?" Môi mỏng Phù Niệm Niệm khẽ hé.

"Là ta cố ý đổi Phù Yến Yến thành nàng, nhưng ta chưa từng có ý nghĩ lợi dụng nàng." Hắn mang nàng rời khỏi Anh quốc công phủ, chỉ là muốn bảo vệ nàng, bảo vệ tiểu cô nương từng giải vây cho mình vào trời tuyết kia.

Mặt Phù Niệm Niệm xuất hiện một mảng đỏ hồng như người say rượu: " Vậy chàng ở một bên nhìn ta giả bộ ríu rít trước mặt chàng, một bên lại nhìn ta dùng đao nói chuyện với chàng? Lại còn giả bộ như không biết rõ tình hình, có phải chàng cố ý trêu đùa ta hay không?"

Nhiễm Chính cười đến mặt mày cong cong: "Nhìn thấy hai vẻ mặt trái ngược của nàng, quả thật mới đầu ta thực sự tức giận, nhưng mà vừa nghĩ tới nàng ra sức diễn như vậy thì lại không cảm thấy tức giận nữa, ngược lại có chút đau lòng cho nàng. Thật xin lỗi, Niệm Niệm, nếu như ngay từ đầu ta có thể hiểu tình cảnh của nàng thì có thể hiểu rõ thống khổ của nàng, nàng cũng không cần trải qua những khoảng thời gian khó khăn như vậy, cũng không cần ủy khúc cầu toàn ở trước mặt người khác."

"Nhiễm Chính... Tô Huyên... Ta cũng không biết bây giờ nên gọi chàng là gì." Phù Niệm Niệm lắc đầu, trong mắt lại có chút mê mang: "Chàng giấu thật sâu, ta còn có thể tin tưởng chàng sao?"

Ý cười Nhiễm Chính cũng không biến mất, hắn nhẹ nhàng tựa lên trên vai Phù Niệm Niệm: "Cho dù dấu sâu, thì không phải nàng vẫn có thể xem thấu tất cả sao? Trước kia ta luôn cho là trên đời này ta cô độc quá lâu, gặp quá nhiều chuyện đen tối, chắc chắn phải được yêu rất nhiều mới có thể lấp đầy thiếu thốn. Thế nhưng được yêu rất rất nhiều thì khó có thể có, có lẽ, đời này ta chắc sẽ không đụng phải một người như vậy. Kết quả ta sai rồi, bởi vì hiện tại ta mới phát hiện, hóa ra chỉ cần Niệm Niệm yêu một chút, thật sự chỉ cần một chút xíu thôi, ta đã thấy đủ đến tràn đầy rồi."

Phù Niệm Niệm ôm Nhiễm Chính: " Trước kia con mắt của chàng không dài nhỏ như thế, còn có lông mày, còn có thân hình... Trước kia chàng không phải như vậy."

"Lúc ta cùng ngoại tổ ở ngoại ô, từng nhổ lông mày, cạo trán, xâu sừng. Ta muốn thay thế Nhiễm Chính sống, đương nhiên là càng giống hắn càng tốt." Nhiễm Chính nói như mây trôi nước chảy, dường như tất cả mọi chuyện đều nhẹ nhàng như ngắm hoa uống trà: "Thế nhưng cho dù trải qua bao nhiêu chuyện đen tối, nhưng bởi vì Niệm Niệm giống như một chiếc đèn, chỉ cần đi theo ánh sáng, thì ta luôn có thể đi lên phía trước."

Phù Niệm Niệm càng nghe càng lo lắng, nàng ôm Nhiễm Chính im lặng rơi lệ: "Chúng ta trở về đi, tay của chàng lạnh quá, ta sợ."

"Đợi thêm một chút, ta sợ người của Đông xưởng còn chưa đi xa, chuyện trong cung bệ hạ với ta đều đã an bài thỏa đáng tất cả, không cần lo lắng, Chu Ninh Cực chẳng qua chỉ là chó cùng rứt giậu." Nhiễm Chính cực kỳ ôn nhu: "Cho nên đừng sợ, ta sẽ ôm nàng."

Phù Niệm Niệm gật đầu: "Chàng tuyệt đối đừng ngủ, không được nhắm mắt, nếu như đau thì chàng cứ nói cho ta, ta... Ta có thể dỗ dành chàng."

"Không đau." Nhiễm Chính cong cong khóe môi: "Không có việc gì."

"Không chỉ trúng tên, còn có trước đó ta dùng chủy thủ đâm chàng, còn có trên cánh tay chàng..." Phù Niệm Niệm càng nói càng cảm thấy mất sức: "Chàng không nên gạt ta nói không đau, lúc những người kia rút móng tay rõ ràng rất đau."

Nhiễm Chính khẽ cau mày: "Thật xin lỗi."

" Sao chàng cứ luôn nói xin lỗi vậy?" Phù Niệm Niệm phồng miệng lên: "Cái này không dễ nghe, chàng nói cái khác đi."

Thế là Nhiễm Chính sửa lời nói: "Đau quá, ta có lẽ sắp chết mất."

Phù Niệm Niệm vội vàng che miệng của hắn lại: "Chàng không được nói lung tung."

"Thế nhưng ở bên cạnh Niệm Niệm, tạm thời còn không dám đi chết." Giọng nói Nhiễm Chính từ trong khe hở ngón tay Phù Niệm Niệm truyền đến, có chút rầu rĩ không rõ ràng, thế nhưng vẫn dễ nghe như trước.

Phù Niệm Niệm đang muốn nói chút gì, chợt nghe âm thanh huyên náo truyền đến bụi cỏ. Nàng biết xung quanh có người, cho nên vội vàng im lặng, cả người cũng cẩn thận hơn.

Thế nhưng sợ điều gì sẽ gặp điều đó, tiếng vang kia từ đầu đến cuối đều quay xung quanh không hề rời đi, rất nhanh, một cái bóng đen nhảy xuống, trực tiếp xuất hiện trước mắt Phù Niệm Niệm.

Phù Niệm Niệm vô thức đưa tay ngăn cản Nhiễm Chính, đã chuẩn bị cá chết lưới rách xong.

Văn Điều thấy thế một tay giật khăn che mặt xuống: "Phu nhân, là ta."

"Văn đại nhân?" Vẻ mặt Phù Niệm Niệm tràn đầy chấn kinh: "Văn đại nhân sao lại ăn mặc như thế này?"

"Nhiễm Chính nghe nói ngươi xảy ra chuyện, hắn không thoát thân ra được nên đặc biệt bảo ta tới tìm ngươi, thuận tiện thay ngươi xử lý Tô Huyên, mặc như thế này ta tương đối dễ dàng động thủ." Văn Điều nghiêm trang hồi đáp.

Nhiễm Chính sau lưng Phù Niệm Niệm có chút lúng túng ho khan hai tiếng.

Văn Điều tập trung nhìn vào, biểu cảm lập tức cứng lại ở trên mặt: "Nhiễm... Nhiễm Chính không phải ngươi ở trong cung sao, chạy thế nào lại đến nơi này rồi? Tô Huyên kia ta... Còn giết hay không?"

Phù Niệm Niệm nhìn hai người trước mặt kẻ xướng người hoạ, nhẹ nhàng nhíu mày: " Chút nữa, giết Tô Huyên?"

"Đúng vậy, Nhiễm Chính biết phu nhân căm thù Tô Huyên đến tận xương tuỷ, cho nên đã lên kế hoạch rất lâu, dự định trảm thảo trừ..."

Khóe miệng Nhiễm Chính kéo nhẹ, cắt ngang Văn Điều đang không ngừng líu lo: "Không cần diễn nữa, Niệm Niệm đã biết tất cả mọi chuyện."

"Lộ... Lộ tẩy rồi? Xảy ra chuyện gì?" Văn Điều cười khổ, vẫn không quên vụng trộm quan sát vẻ mặt Phù Niệm Niệm.

Thế nhưng Phù Niệm Niệm cũng không có quá nhiều xoắn xuýt, nàng vội vàng tránh ra: "Trên người Nhiễm Chính trúng tên, xin Văn đại nhân mau cứu hắn."

Văn Điều nghẹn một cái, ánh mắt lập tức khóa ở mũi tên trên vai Nhiễm Chính. Hắn lập tức run lên, nhanh chóng ngồi xổm xuống xem xét vết thương Nhiễm Chính.

Nhiễm Chính thở sâu: "Trong cung sao rồi?"

"Tất cả đều ổn, mọi việc đã xong, kinh vệ về kịp thời, tặc tử bức thoái vị đã đền tội, Đông xưởng cũng bị ta mang người tới thanh trừng, chúng ta đã bắt được Bùi anh Trác với Chu Ninh Cực." Văn Điều trả lời đâu vào đấy.

Nhiễm Chính gật đầu: "Mang thuốc trị thương không? Bôi vào một chút rồi nhổ tên ra."

Sắc mặt Văn Điều lạnh lẽo: "Không được, nơi này không có cái gì, hơn nữa trên người ngươi còn ẩm ướt, sẽ không cầm máu được. Mũi tên trên vai này cũng không quan trọng, nhưng mũi tên trên lưng ngươi thực sự quá sâu, ta sợ sẽ làm tổn thương đến tạng phủ. Hiện nay chúng ta chỉ có thể về trước, rồi giúp ngươi xử lý, ngươi có thể chịu đựng được không?"

"Tô Huyên không thể sống từ đây đi ra ngoài." Nhiễm Chính lắc đầu: "Tên trên người ta làm người khác chú ý, ngươi mang theo nhiều người nam trấn tới như vậy, lỡ như bị nhìn thấy thì kế hoạch lâu dài kia sẽ trở nên uổng phí."

Hai người đều biết, trên danh nghĩa Nhiễm Chính còn ở trong cung, mà người tới đây cứu Phù Niệm Niệm là Tô Huyên.

Văn Điều bất đắc dĩ vò đầu: "Phiền phức."

"Chém đứt đuôi tên, để chàng ấy giả làm Cẩm Y Vệ nam trấn đi theo bên người Văn đại nhân là có thể thực hiện rồi chứ?" Phù Niệm Niệm cái khó ló cái không: "Chỉ cần che kín mặt, sẽ không có người sinh nghi."

Văn Điều nhìn về phía Nhiễm Chính: "Ngươi cảm thấy..."

"Dựa theo Niệm Niệm nói mà làm." Nhiễm Chính gật đầu: "Ngươi đỡ Niệm Niệm, ta có thể tự đi theo phía sau ngươi, như thế cũng không dễ dàng làm cho người khác sinh nghi."

Văn Điều ấn ấn huyệt Thái Dương của mình, lấy nhạn linh đao từ trên hông mình ra, vẻ mặt cũng không còn nhẹ nhàng như lúc trước: "Cứ vậy đi."

—— —— —— ——

Văn Điều không dẫn bọn hắn về Nhiễm Phủ, mà đi hướng ngược lại ra thẳng ngoài kinh, đến biệt trang vùng ngoại ô của Nhiễm gia.

Phù Niệm Niệm còn là lần đầu tiên nhìn thấy trưởng bối Nhiễm Kính Thần của Nhiễm gia, vị này ngày xưa từng là thủ phụ hiển nhiên không giận tự uy, ông ấy cũng không nói nhiều, nhanh chóng mang mấy người vào nhà, lại gọi bọn hạ nhân chuẩn bị nước nóng đi mời lang trung.

Phù Niệm Niệm biết mình không giúp được gì, nên sau khi thay quần áo xong chỉ có thể yên tĩnh như chim cút ngồi lặng lẽ ở một bên quan sát Nhiễm Chính.

Máu khô lại đã dính chặt vào tấm vải trắng buộc xung quanh vết thương, lão lang trung cầm nước nóng rửa đi từng chút từng chút một, mới lột được tấm vải đã nhìn không ra màu sắc ban đầu từ trên người Nhiễm Chính xuống.

Lão lang trung chuẩn bị kỹ càng cao cầm máu, nhanh chóng ** mũi tên trên vai Nhiễm Chính, ném vào nước trong chậu đồng ở một bên. Trong nháy mắt máu lan ra, cả chậu nước bị nhuộm đỏ toàn bộ.

Trên đường Nhiễm Chính đã bắt đầu phát sốt, lúc đuổi tới biệt trang thì ý thức đã có chút không thanh tỉnh, hiện tại lần này làm hắn cắn chặt hàm răng nhíu mày, bị đau đớn mạnh mẽ làm tỉnh lại.

Tâm Phù Niệm Niệm dường như cũng đau giống như hắn.

Hắn miễn cưỡng nâng mắt, trầm giọng nói: "Tống tiên sinh, trên tay Niệm Niệm có vết thương, thỉnh cầu ngươi giúp nàng xem một chút."

"Công tử bảo tồn thể lực, không cần nhiều lời." Lão lang trung nháy mắt với tiểu đồ đệ phía sau lưng, liền có người đi đến bên người Phù Niệm Niệm.

Bọn hắn tựa hồ thần thông quảng đại, chuyện gì cũng biết, mở miệng liền gọi: "Phu nhân, còn xin cho ta xem vết thương một chút."

Lúc này Phù Niệm Niệm mới vươn tay ra, chỗ móng tay của ngón giữa đã huyết nhục mơ hồ, tiểu đồ đệ nhíu mày: "Phu nhân, thương thế kia rất sâu, móng tay đã hoàn toàn bị rút ra, cho dù sau này có khép lại, chỉ sợ cũng không thể khôi phục lại như lúc trước."

"Vậy ta còn có thể đánh đàn không?" Phù Niệm Niệm vội hỏi.

Tiểu đồ đệ cúi đầu không nói gì.

Trong lòng Phù Niệm Niệm biết được đáp án, vội vàng giấu tiếc nuối trong mắt đi, cười lắc đầu: "Không sao, không đánh được cũng không quan hệ, vốn cũng cần đánh."

"Vậy ta đến giúp ngài băng bó."

Lão lang trung bên giường giúp Nhiễm Chính băng bó vết thương xong thì đã sang giờ Dần, lúc này Nhiễm Kính Thần mới mời đám người đi về nghỉ, Phù Niệm Niệm liền xách một cái ghế trống đến ngồi ở bên giường.

Nơi này là phòng của Nhiễm Chính, xung quanh bày biện đồ vật một cách hài hòa, đại khái đều là hắn thích, khó trách phẩm vị không tầm thường, để cho người ta thấy một lần là sinh vui. Phù Niệm Niệm ngắm nhìn bốn phía, cuối cùng ánh mắt lại chuyển đến trên người Nhiễm Chính.

Nhiễm Chính vẫn còn mê man.

Đã rất nhiều ngày chưa nghỉ ngơi thật tốt, Phù Niệm Niệm không muốn quấy rầy hắn, đành phải nhẹ nhàng tựa ở bên cạnh thành giường nhìn hắn không chớp mắt.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, nàng đang ngủ thiếp đi thì trong mơ mơ màng màng, đột nhiên nàng cảm giác có người khoác áo lên trên người nàng.

Phù Niệm Niệm vội vàng mở mắt thì thấy Nhiễm Chính đang ngồi bên giường cách nàng rất gần, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều so với tối hôm qua: "Ta vừa mới mở cửa sổ, sợ nàng cảm lạnh."

"Sáng sớm lạnh, mở cửa sổ làm gì?" Phù Niệm Niệm không khỏi xoay người sang chỗ khác, chỉ thấy ngoài cửa sổ ánh bình minh hiên nhiên thành khinh, ửng đỏ như gấm, lan tràn đến cuối chân trời, thật sự là chấn động lòng người.

Mặt trời mọc hùng vĩ như thế, là cảnh tượng không cách nào nhìn thấy trong kinh.

Nhiễm Chính nắm chặt tay Phù Niệm Niệm: "Lúc ta ở biệt trang, thích nhất nhìn mặt trời mọc ở chỗ này. Nàng nhìn xem, cho dù ban đêm vừa lạnh vừa dài, thì mặt trời cũng nhất định sẽ mọc lên, tựa như bây giờ."

"Ừm." Giọng nói Phù Niệm Niệm có chút khàn, nàng cúi đầu cẩn thận đan xen mười ngón với Nhiễm Chính: "Ta thật ngốc quá, lại chỉ một lần lại một lần hỏi chàng có thể gạt ta hay không, mặc dù chàng giảo hoạt như hồ ly, nhưng ta cũng không tiếp tục muốn bám cái vấn đề này, ta cảm thấy chàng sẽ không."

"Ta không lừa nàng, ta từng nói thay nàng giết chết Tô Huyên." Nhiễm Chính đem trâm khắc chim sẻ thả lên tay Phù Niệm Niệm: "Ta còn nói ta sẽ không chết, nói trúng tên không đau, đều không lừa nàng."

Phù Niệm Niệm không đáp, chỉ quay đầu nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ: "Ta chưa từng thấy mặt trời mọc, hóa ra đẹp mắt như vậy."

"Nàng thích không?" Nhiễm Chính nhìn Phù Niệm Niệm, dường như cũng không định chờ Phù Niệm Niệm trả lời, khóe mắt hắn tràn đầy ý cười: "Chúng ta đi đến nơi có thể mỗi ngày nhìn thấy mặt trời mọc đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro