Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 63

" Đại ân của phu nhân cùng đại nhân, Ngâm Lương khắc trong tâm khảm." Ngâm Lương gật đầu, trong giọng nói lạnh lùng bỗng nhiên nghe được mấy phần ôn nhu.

Phù Niệm Niệm nghĩ nghĩ: " Sao Nhiễm Chính đột nhiên tiến cung, ngươi nói thật với ta đi, ta thật sự lo lắng cho chàng."

Ngâm Lương trầm mặc một lát: "Chuyện trong cung, Ngâm Lương quả thực không biết, còn xin phu nhân không nên làm khó."

Phù Niệm Niệm biết hắn cố gắng giấu diếm, nhưng nhiều lời ép buộc hắn cũng không tốt lắm, đành phải bất đắc dĩ bĩu môi: "Vậy được rồi, nếu trong cung có tin tức gì, còn xin ngươi nhất định phải tới thông báo cho ta."

Ngâm Lương vui vẻ đồng ý, sau đó liền cáo từ với Phù Niệm Niệm: "Tình huống bây giờ phức tạp, khó tránh khỏi lại xuất hiện những chuyện khác, thuộc hạ đi ngoại viện trông coi trước."

Phù Niệm Niệm liên tục gật đầu, nhìn Ngâm Lương rời đi mới trở về phòng.

Trong phòng Bạch Trà đã sớm tỉ mỉ chuẩn bị trà xanh với điểm tâm cho Phù Niệm Niệm: "Tiểu thư mau tới ăn một chút."

Phù Niệm Niệm kéo Bạch Trà cùng nhau ngồi xuống, cười cười với nàng ấy: "Ngươi cũng ăn chút đi, chúng ta đợi chút nữa đi thu dọn đồ đạc cho Nhuyễn Nguyễn, đồ chơi đồ ăn vặt của hắn, còn có chiêm chiếp đều phải đưa đi."

Bạch Trà gật gật đầu, vâng vâng dạ dạ rồi nói: " Cũng không biết tiểu thiếu gia có sống quen trong cung không, ta đã ăn xong rồi, hiện tại đi cùng Mạt Lỵ thu dọn đồ đạc trước, tiểu thư người từ từ ăn."

Trong miệng Phù Niệm Niệm đang ăn một miếng điểm tâm, hàm hồ nói: "Vậy ta ăn xong liền đi."

"Tiểu thư đừng nóng vội, cẩn thận nghẹn." Bạch Trà cười nhẹ bước nhanh rời đi.

Phù Niệm Niệm lại nuốt vào một ngụm trà mới nhuận giọng, nàng vội vàng đứng lên muốn đi tìm Bạch Trà mắng, ai biết mới xoay người, một cái phi tiêu phi thẳng sát qua bên tóc mai nàng thẳng tắp đâm vào giá đỡ tranh bên cạnh.

Phù Niệm Niệm lập tức ngây người, còn không kịp phản ứng thì mấy người áo đen đã nhanh chóng xông vào phòng.

Nàng biết kẻ đến không có ý tốt, lúc trước những người kia đến có lẽ chỉ là vì đánh lạc hướng Ngâm Lương, mà mục tiêu hạ thủ thực sự của bọn hắn chính là mình.

Trong phủ đã có người nam trấn phòng thủ, những người áo đen này lại vẫn có thể xông vào Nhiễm Phủ, có thể thấy được là đến có chuẩn bị, Phù Niệm Niệm chỉ có thể gây ra chút động tĩnh lớn làm người khác chú ý. Nàng kêu to đẩy ngã cái bình bên cạnh giá đỡ tranh, còn nhân cơ hội rút chủy thủ ra làm bị thương người áo đen cách mình gần nhất, nhưng là một mình vẫn khó địch nổi.

Đáng tiếc động tác những người áo đen này thực sự nhanh chóng, Phù Niệm Niệm vừa mới lui về sau, liền đụng phải ghế rồi trượt chân, ngay sau đó thì bị người áo đen chụp bao tải đã chuẩn bị xong lên, bị cứng rắn mang ra khỏi Nhiễm Phủ.

Phù Niệm Niệm mơ hồ nghe được tiếng Ngâm Lương đuổi theo, nàng cũng cố gắng giãy dụa, thế nhưng cái bao tải bao phủ cả người dường như cũng giam cầm cả người, Phù Niệm Niệm cảm giác mình không hề có lực hoàn thủ.

Nàng một bên giãy dụa một bên chửi rủa, nhưng hành động phản kháng này cũng chỉ như hạt cát trong sa mạc.

Cũng không biết là qua bao lâu, cuối cùng Phù Niệm Niệm cũng cảm giác được mình bị người đặt xuống, sau đó bọn người áo đen này lôi nàng từ trong bao ra.

Sắc trời đã thành màu đen.

Phù Niệm Niệm lặng lẽ đánh giá xung quanh, nơi này kín cổng cao tường, làm cho người ta cảm thấy mười phần lạ lẫm.

Nàng đang nghĩ như vậy, người áo đen sau lưng đã lên tiếng: "Điện hạ, đã mang người về."

Phù Niệm Niệm sững sờ, trước kia nàng đã từng nghe thấy giọng nói này, là Bùi Anh Trác của Đông xưởng, tuyệt đối không sai.

Nàng lặng lẽ ngẩng đầu dò xét, lúc này mới đối diện với ánh mắt vị "Điện hạ" trong miệng Bùi Anh Trác kia.

Người trước mặt thân mang trường bào màu vàng, đầu đội mũ quan, nhưng khuôn mặt lại xa lạ mà Phù Niệm Niệm chưa từng thấy. Nàng biết Bùi Anh Trác bị Nhiễm Chính đuổi ra khỏi kinh đi theo Thái tử, sau đó Đông xưởng liền kiên định không thay đổi vẫn đứng về phía Thái tử, bây giờ người trước mặt hẳn là Chu Ninh Cực con trai trưởng của Thuận Trinh Hoàng đế.

Nếu như không phải vì những người này, mẫu thân nàng sẽ không bị bức tự sát, Tô quý phi càng sẽ không khổ sở đào vong, Phù Niệm Niệm nghĩ đến cái này, trong ánh mắt nhìn hắn lập tức xuất hiện mấy phần hận ý.

Chu Ninh Cực lại không phát hiện cái này, chỉ chậm rãi hỏi: "Đây chính là phu nhân Nhiễm Chính?"

Phù Niệm Niệm không trả lời, nàng vẫn còn tiếp tục suy tư.

Bây giờ Hoằng Đức Hoàng đế hiển nhiên là muốn truyền vị trí Thái tử cho nhi tử ruột là Nhuyễn Nguyễn. Không biết Chu Ninh Cực có phải đã nghe được chuyện Nhuyễn Nguyễn hay không, cho nên mới đặc biệt bắt nàng tới.

Nghĩ đến đây, Phù Niệm Niệm không khỏi mồ hôi lạnh ướt lưng, nàng đành phải cúi đầu xuống che giấu sự bối rối của mình.

Mà Chu Ninh Cực cũng không khách khí, hắn ngồi xổm xuống nắm cằm Phù Niệm Niệm, ép buộc nàng ngẩng mặt lên: "Đã sớm nghe nói Tứ tiểu thư Anh quốc công phủ từ nhỏ đã là một mỹ nhân, bây giờ thấy một lần quả đúng là danh bất hư truyền. Khó trách ngươi đã gả làm vợ người, mà Tô Huyên còn khó quên ngươi như vậy."

Phù Niệm Niệm bị bóp bị đau, không khỏi nhíu chặt mày lại: "Điện hạ muốn làm gì? Từ trước đến nay Nhiễm Chính đi theo điện hạ cung cúc tận tụy, không biết là chọc điện hạ không vui ở chỗ nào, còn xin điện hạ chỉ rõ."

Chu Ninh Cực cười to: "Ta không tìm Nhiễm Chính, mà tìm ngươi. Chỉ cần có ngươi ở đây, ta không sợ Tô Huyên không đến. Đợi đến khi hắn đến một mình chịu chết, chúng ta có thể đảo loạn trình tự của bọn hắn, nhân lúc đó động thủ với người trong cung. Tuy nói là muốn Nhiễm phu nhân ăn chút đau khổ, nhưng ngươi cũng nói là từ trước đến nay Nhiễm Chính luôn cung cúc tận tụy với ta, sẽ không ngay cả chút chuyện này còn không làm chứ?"

"Trong cung..." Phù Niệm Niệm than nhẹ, nàng không biết rốt cuộc Chu Ninh Cực muốn làm gì, nhưng nàng biết Nhuyễn Nguyễn với Nhiễm Chính đều ở trong cung, Phù Niệm Niệm tuyệt đối sẽ không muốn bất cứ người nào trong bọn hắn xảy ra chuyện.

"Không sai, trong cung." Chu Ninh Cực cười buông tay đang bóp cằm Phù Niệm Niệm ra: "Ta có phải nên treo ngươi cao một chút hay không? Như thế Tô Huyên mới có thể sớm trông thấy ngươi một chút?"

Bùi Anh Trác sau lưng Phù Niệm Niệm nhanh chóng tiến lên, không chút do dự dùng đầu gối đè chặt lưng Phù Niệm Niệm, nắm lấy cổ tay của nàng trói lại bằng dây thừng.

Phù Niệm Niệm cau mày một cái: "Điện hạ, Tô Huyên không có khả năng đến, với hắn mà nói có cái gì có thể quan trọng hơn quyền lợi với cừu hận đâu, ta đã là kẻ tàn hoa bại liễu đối với hắn mà nói thì cũng không có giá trị gì."

Chu Ninh Cực cười lạnh nói: "Hắn tới hay không, thử một lần chẳng phải sẽ biết sao? Hắn đùa bỡn ta thảm như vậy, món nợ này, ta muốn hắn trả lại cả gốc lẫn lãi. Cho nên chỉ có thể tạm thời để ngươi chịu uất ức, ngày sau luận công ban thưởng, ta sẽ không quên phu thê các ngươi."

Phù Niệm Niệm căm hận nhìn Chu Ninh Cực, chỉ cảm thấy hắn cười như ác quỷ.

Chu Ninh Cực còn nói: "Móng tay phu nhân đỏ rực kiều diễm xinh đẹp, không bằng liền nạy xuống cùng đưa vào trong cung luôn? Cho Tô Huyên biết cũng tốt, ta không đùa giỡn với hắn."

Phù Niệm Niệm muốn phản kháng, thế nhưng nàng bị Bùi Anh Trác gắt gao nắm lấy, tựa như cá nằm trên thớt, không hề có sức phản kháng.

—— —— —— ——

Đông Xưởng rất nhanh đã đưa tin tức vào cung, vốn dĩ Nhiễm Chính cùng Văn Điều còn bán tín bán nghi, ai ngờ sau một lát Ngâm Lương liền theo sát đưa tin.

"Có người của Đông xưởng giả mạo lẫn vào người nam trấn, mới có thể để những hắc y nhân kia đột nhập vào Nhiễm Phủ." Ngâm Lương cúi người quỳ xuống đất: " Tội Ngâm Lương đáng chết vạn lần, còn xin đại nhân trách phạt."

Lông mày Văn Điều lập tức dựng thẳng lên: "Nam trấn... Là ta sơ suất..."

Hắn chậm rãi quay đầu nhìn Nhiễm Chính phía sau mình, muốn biết Nhiễm Chính sẽ có quyết định gì.

Hai người hôm qua tiến cung liền phát hiện rõ ràng Chu Ninh Cực đã có hành động gì đó, trong cung là thời buổi rối loạn, Cẩm Y Vệ bảo vệ Hoằng Đức đế là phòng tuyến cuối cùng, giờ phút này tuyệt đối không thể điều động.

Thế nhưng cứ như vậy để Nhiễm Chính vứt bỏ sống chết của Phù Niệm Niệm không để ý tới, đối với Nhiễm Chính mà nói thì tuyệt không có khả năng.

Ngược lại Nhiễm Chính ngồi ở một bên không nói chuyện, hắn yên lặng mở phong thư Đông xưởng đưa tới, muốn một lần nữa cân nhắc lợi hại, ai ngờ giấy viết thư còn chưa rút ra, một móng tay máu thịt be bét đã rơi ra trước.

Nhiễm Chính nhìn một cái liền nhận ra đây là móng tay Phù Niệm Niệm, bị mạnh mẽ rút ra để trong phong thư. Động tác Nhiễm Chính hơi ngừng lại, cả người lập tức bắt đầu hơi hơi phát run, trong mắt lại càng giận dữ đến phiếm hồng.

Không lâu sau, Hoằng Đức Hoàng đế nghe tin tức cũng chạy tới, hắn vỗ vỗ vai Nhiễm Chính: "Nhanh đi, đi cứu nàng ấy, tuyệt đối không nên giống trẫm, vứt bỏ người quan trọng nhất đời này."

Hoàng Thượng lại chuyển sang nói với Văn Điều: "Ngươi lựa một vài cẩm y vệ tinh nhuệ đi theo Huyên nhi, cẩm y vệ trong cung thì nghĩ biện pháp điều chỉnh lại."

"Không, Cẩm Y Vệ tuyệt không thể ít hơn, bệ hạ không thể mạo hiểm." Lông mày Nhiễm Chính nhăn lại sâu hơn: "Để cho ta đi, chỉ cần một mình ta cũng có thể mang Niệm Niệm về."

Văn Điều nhịn không được nói: "Không được, bọn hắn không biết có bao nhiêu người, ngươi đơn độc đi quá mức nguy hiểm."

"Ta sẽ không chết, ít nhất trước khi đưa Niệm Niệm trở về sẽ không." Nhiễm Chính đứng dậy, quay người định rời đi, đi đến cạnh cửa bỗng nhiên quay đầu lại nói: "Văn Điều, ta giao trong cung cho ngươi, ngươi nhất định phải bảo vệ bệ hạ cẩn thận."

Văn Điều trịnh trọng gật đầu: "Ta sẽ dựa theo sự sắp xếp của ngươi để làm, ngươi cứ yên tâm đi cứu phu nhân, chuyện trong cung vừa kết thúc, ta lập tức dẫn người đi tiếp ứng ngươi."

Nhiễm Chính nhẹ cong khóe miệng, Văn Điều với hắn bốn mắt nhìn nhau.

Bọn họ đều biết, cái liếc mắt này có ý nghĩa có trọng lượng cỡ nào, Nhiễm Chính giao ra chính là sơn hà, Văn Điều tiếp nhận chính là tín nhiệm.

Thế nhưng chỉ một ánh nhìn thoáng qua này, thì đã không cần nói bất cứ thứ gì.

Nhiễm Chính nhanh chóng thay trang phục mang theo mặt nạ Tô Huyên cưỡi ngựa xuất cung, hắn không có cách nào suy nghĩ lúc Phù Niệm Niệm bị nạy ra đoạn móng tay có bao nhiêu đau đớn, chỉ có thể vung roi cho ngựa chạy càng nhanh một chút, mau một chút đến nơi Chu Ninh Cực muốn hắn một mình đến.

Phù Niệm Niệm bị Bùi Anh Trác trói cổ tay treo trên ngọn đèn đỏ rực trên sông, Tô Huyên cách rất xa đã có thể thấy rõ, hai chân nàng còn bị xích sắt buộc, nếu dây thừng trên tay nàng đứt, cả người sẽ lập tức rơi vào trong sông, nhanh chóng chìm xuống.

Tô Huyên vịn cây bên người rời khỏi lưng ngựa, lần theo bóng đêm lặng lẽ lặn đến bên người Phù Niệm Niệm. Hắn biết mình thế đơn lực bạc, cứng đối cứng tuyệt đối không phải thượng sách.

Dưới kệ đèn có bảy tám người Đông Xưởng đang trông coi, hắn ném ra một cục đá ra bên ngoài hấp dẫn sự chú ý của mấy người, nhanh chóng nhảy ra khỏi bụi cỏ tiến lên muốn mở dây thừng cột vào cột đèn.

Mà cùng lúc đó, Chu Ninh Cực vỗ tay chậm rãi đi tới: "Tô Huyên, cuối cùng ngươi đã đến, anh hùng đau lòng cho mỹ nhân a."

Tô Huyên trầm mặc một lát, xoay người đối diện với ánh mắt Chu Ninh Cực: "Thả Niệm Niệm đi, chuyện của chúng ta thì chúng ta đơn độc giải quyết."

Chu Ninh Cực nhăn nhăn mi: "Ta cũng không ngốc, nếu đã bị ngươi đùa giỡn một lần, ngươi cảm thấy ta sẽ còn tin ngươi lần thứ hai sao? Nếu Nhiễm Chính biết ngươi ngấp nghé thê tử của hắn, không biết có thể lửa giận ngút trời hay không? Thật thú vị."

" Vốn dĩ Hoàng vị cũng không thuộc về ngươi, ngươi gây nên nhiều sóng lớn như vậy, bị phế cũng là chuyện sớm muộn." Tô Huyên lạnh lùng nói: " Ở chỗ này tổn thương người vô tội, chẳng bằng sớm thu tay lại, ít nhất Thánh thượng còn có thể giữ cho ngươi cả một đời vinh hoa phú quý."

"Ngươi nằm mơ đi." Vẻ mặt Chu Ninh Cực dần dần trở nên vặn vẹo: "Hoàng vị là của ta, thiên hạ cũng là của ta, vị trong cung kia đã không có con nối dõi, giang sơn khó thủ, hắn trở lại vị trí cũ làm gì? Không bằng đem thứ vốn nên thuộc về ta trả lại cho ta, đêm nay ta muốn giết hết các ngươi trước, rồi lại giết cái lão già trong cung kia."

Đột nhiên Tô Huyên rút đao ra gác lên cổ Chu Ninh Cực: "Chỉ bằng Đông xưởng với ngươi? Muốn giết ta có chút khó a? Điện hạ là muốn đánh cược xem đao của ta nhanh như thế nào sao?"

Chu Ninh Cực cười lạnh một tiếng: "Đối phó với ngươi thì hơi khó khăn chút, nhưng mà không phải ở đây còn có Nhiễm phu nhân sao?"

Hắn vừa nói vừa ném ánh nến dùng để chiếu sáng về phía đèn, dây thừng sớm đã bị thấm dầu nhanh chóng bắt lửa, hỏa diễm giống con rắn thuận theo cột đèn leo lên trên, hường về phía Phù Niệm Niệm chạy tới.

Cùng lúc đó, nhóm người Đông xưởng đều cùng nhau tiến lên, cùng Tô Huyên dây dưa cùng một chỗ.

Đột nhiên Tô Huyên kéo Chu Ninh Cực qua, nhanh chóng bóp lấy cổ họng của hắn nói với Bùi Anh Trác: "Dội tắt lửa trên dây thừng đi, nếu không ta bẻ gãy cổ Chu Ninh Cực."

Tiếng nói hắn vừa dứt, tay cũng bắt đầu dùng sức.

Chu Ninh Cực hoảng hốt, vội vàng kêu Bùi Anh Trác dựa theo Tô Huyên nói mà làm.

"Bảo người của Đông xưởng lui xa một chút." Tô Huyên lại nói.

Chu Ninh Cực cau mày muốn nói lại thôi, trong tay chăm chú nắm chặt đoản đao trên người mình, vừa ra lệnh vừa hung hăng ném đao lên trên cột đèn, chém ra một rãnh thật sâu trên cột đèn.

Dây thừng đã bị lửa thiêu đến gần như đứt gãy, bị Chu Ninh Cực chém một nhát thì hoàn toàn đứt.

Cùng lúc đó, đèn đỡ trên đỉnh đầu Phù Niệm Niệm nhanh chóng trượt xuống.

"Niệm Niệm." Tô Huyên phát ra một tiếng gào thét, dường như nội tâm bị xé nát tuyệt vọng.
Spoil chương sau:
Nút buộc lỏng ra, ngay lúc răng nanh mãnh thú sắp trượt xuống khỏi mặt Tô Huyên, Tô Huyên lại một phát bắt được tay Phù Niệm Niệm, mạnh mẽ giữ mặt nạ ở vị trí cũ, che đậy kín dung mạo của mình, lại cảnh cáo Phù Niệm Niệm: "Chớ lộn xộn."

Phù Niệm Niệm cười lạnh: " Ngay cả mình mặt ngươi cũng không dám để cho ta nhìn, còn muốn ta tin tưởng ngươi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro