Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 61

"Tỷ tỷ, trong cung chơi vui không?" Ngồi trên xe ngựa nửa ngày, cuối cùng Nhuyễn Nguyễn cũng không nhịn được hỏi.

Phù Niệm Niệm gật đầu: "Trong cung có rất nhiều người, còn có ao lớn."

"Vậy có viên đường ăn không?" Nhuyễn Nguyễn lại hiếu kỳ nói.

Phù Niệm Niệm cười khẽ, không trả lời vấn đề này của Nhuyễn Nguyễn, nàng khoác tay lên vai Nhuyễn Nguyễn, nhìn Nhuyễn Nguyễn hết sức chuyên chú: "Chờ một lát nữa nhìn thấy người mặc trang phục màu vàng có râu dài, đó chính là phụ thân đệ, đệ phải nhớ kỹ gọi là phụ hoàng."

Nhuyễn Nguyễn cau mày một cái, gương mặt non nớt mang theo phiền muộn không hợp với tuổi tác của hắn: "Tỷ tỷ, nhất định phải như vậy sao?"

"Nhuyễn Nguyễn, đệ vốn nên họ Chu, không nên họ Phù, là quý phi nương nương cùng mẫu thân dấu giếm, tỷ tỷ mới có thể có đệ đệ tốt như đệ, bây giờ đệ phải về bên cạnh bệ hạ, nhất định phải hiểu rõ, cho dù là đối với người thân, đối với người yêu, hay là đối với bằng hữu, yêu tuyệt đối không phải là chiếm hữu, mà là cho dù gặp phải bất cứ chuyện gì đều có thể dũng cảm đối mặt chống đỡ." Phù Niệm Niệm nhẹ nhàng nói.

"Vậy sau khi đệ gặp phụ hoàng, còn có thể lại về Nhiễm Phủ với tỷ tỷ không? Đệ muốn ở một chỗ với tỷ tỷ." Nhuyễn Nguyễn cúi đầu.

Nhiễm Chính sờ sờ trán Nhuyễn Nguyễn: "Nhuyễn Nguyễn, trong cuộc sống có rất nhiều chuyện đều không có lựa chọn, chúng ta nhất định phải học cách lớn lên, có như vậy mới có thể bảo vệ mình, bảo vệ người khác."

Nhuyễn Nguyễn mím môi gật gật đầu: "Đệ nhớ kỹ, đệ muốn lớn lên trở thành người như ca ca."

Nhiễm Chính cười nhạt một tiếng, đang định di chuyển ánh mắt khỏi đó, thì lại đối diện với ánh mắt Phù Niệm Niệm chuyển tới. Hai người bốn mắt nhìn nhau, không biết là ai tràn lên gợn sóng trước, Nhiễm Chính cùng Phù Niệm Niệm liền lần lượt cười lên.

Xe ngựa chạy chậm một đường, chở ba người vào bên trong bức tường đỏ.

Nhiễm Chính ôm Nhuyễn Nguyễn xuống xe trước, sau đó lại đưa tay đỡ Phù Niệm Niệm ở phía sau. Quỷ thần xui khiến ánh mắt của hắn rơi vào lòng bàn tay mình, ngay sau đó hắn chú ý tới vết sẹo trong lòng bàn tay mình kia kéo dài như một con rết.

Nhiễm Chính nhướng mày cuộn tròn tay, nhân lúc Phù Niệm Niệm không chú ý, vội vàng thu về.

"Sao thế?" Phù Niệm Niệm bị hành động này của hắn kinh động, hỏi hắn trong giọng nói cũng mang theo nghi vấn.

Nhiễm Chính không giải thích, cũng không nói nhiều, hắn dứt khoát tiến lên một bước, ôm ngang Phù Niệm Niệm, ôm nàng vào trong ngực của mình rồi nâng lên.

Ánh mắt cung nhân xung quanh đều nhao nhao né tránh .

"Chàng làm gì vậy? Đây là trong cung đó." Hai má Phù Niệm Niệm ửng hồng, nhẹ giọng quát lớn đồng thời còn quơ chân giãy dụa: "Nhiều người nhìn như vậy, chàng mau buông ta ra."

Nhuyễn Nguyễn ở một bên khác cũng phối hợp che mắt của mình lại: "Xấu hổ quá."

Ánh mắt Nhiễm Chính nhiễm ý cười, khóe môi nhẹ cong, tuyệt không vội vàng giải thích, hắn khom người để Phù Niệm Niệm vững vàng đứng xuống đất, lúc này mới buông đôi tay đang siết chặt ra, tay giữ lấy eo nhỏ của Phù Niệm Niệm.

"Chàng còn là chính nhân quân tử không, mất mặt chết rồi." Phù Niệm Niệm vội vàng kéo tay Nhuyễn Nguyễn, bỏ Nhiễm Chính lại bước nhanh đi.

Nhiễm Chính liền chậm rãi dạo bước sau lưng hai người, nơi cần đến không xa, cũng không gần.

Trần Túc đã sớm chờ ở cửa cung, nhìn thấy Nhiễm Chính đi sau lưng Phù Niệm Niệm tới, đám tiểu thái giám vội vàng chào hỏi rồi cùng nhau nghênh đón.

Phù Niệm Niệm cùng Nhuyễn Nguyễn cứ tiền hô hậu ủng như vậy mà đến trước một gian điện các, Trần Túc cong người bẩm báo, cửa được cung nhân đẩy ra từ bên trong.

Chỉ thấy Hoằng Đức đế chắp tay sau lưng, đang có chút lo nghĩ đi đi lại lại trước cửa. Mà trong nháy mắt cửa bị mở ra, bước chân của hắn dừng một chút, xoay đầu lại quan sát người ngoài cửa, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Nhuyễn Nguyễn.

Hoằng Đức đế ngẩn người, chậm rãi nhíu mày, hắn rõ ràng chưa từng gặp đứa bé này, thế nhưng từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy đứa nhỏ này thì trong lòng tự nhiên sinh ra một loại cảm giác quen thuộc.

Hoằng Đức đế cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hắn lại có con trai, là đứa bé mà Vân Cấp sinh cho hắn. Ánh mắt của hắn lập tức nhu hòa xuống, mà cùng lúc đó, Nhuyễn Nguyễn trong tầm mắt của hắn cũng không sợ người lạ chút nào, ngửa đầu cười ngọt ngào với hắn.

Nụ cười này, chính là xuân phong hóa vũ, cực kỳ giống Tô Vân Cấp.

Phù Niệm Niệm vỗ nhẹ vai Nhuyễn Nguyễn: "Nhuyễn Nguyễn, trong xe ngựa chúng ta đã nói, nên kêu như thế nào?"

Nhuyễn Nguyễn gật đầu với Phù Niệm Niệm, khóe miệng càng cong hơn, hắn ngọt ngào kêu thành tiếng: "Phụ hoàng."

Hoằng Đức chỉ cảm thấy dưới chân lảo đảo một cái, hắn đi đến bên cạnh Nhuyễn Nguyễn, ngồi xổm xuống sờ lên mặt Nhuyễn Nguyễn. Đứa nhỏ này còn chưa trưởng thành, nhưng đôi mắt với cái mũi đã cực kỳ giống Tô Vân Cấp.

Ánh mắt chuyển xuống chút nữa, ánh mắt Hoàng đế liền rơi vào khóa trường mệnh trên cổ Nhuyễn Nguyễn.

Hắn nhẹ nhàng nâng khóa vàng lên, tay không nhịn được run rẩy, bờ môi Hoằng Đức đế hơi hé, chậm rãi nói hai chữ: "Vân Cấp."

Trong chớp mắt cung điện trở nên mất đi ánh sáng rực rỡ vốn có, Hoằng Đức đế cô độc giãy dụa trong vực sâu đau khổ dường như được cứu rỗi trong nháy mắt, hắn ngửa đầu nhìn trời cười: "Vân Cấp, hoá ra nàng không nỡ để trẫm một mình cô độc ở trên cõi đời này nên mới đưa tới cho trẫm một đứa con trai."

Sau khi cảm thán xong, Hoằng Đức đế vui đến phát khóc, tay của hắn nhanh chóng khẽ bóp ổ khóa, bên trong liền bắn ra một cái lò xo. Sau khi đám người kinh ngạc xong, Hoằng Đức đế lại cầm khóa vàng thuận theo lò xo chia khóa thành hai nửa.

Lúc này Phù Niệm Niệm cùng Nhiễm Chính ở một bên mới chú ý tới trong đó còn có càn khôn khác, bên trong khóa cất giấu một tấm lụa gấm, phía trên có chữ nhỏ được viết tỉ mỉ, đây là trước khi lâm chung Tô quý phi tự tay viết. Phía trên đơn giản giao phó chuyện sau khi trốn đi với thân thế Nhuyễn Nguyễn.

Hai người bọn họ hai mặt nhìn nhau, ai cũng cũng không biết ổ khóa còn có cơ quan này, xem ra nhất định là bí mật giữa hai người Hoằng Đức đế với Tô quý phi.

Hoằng Đức đế ôm Nhuyễn Nguyễn vào trong ngực, trong mắt nồng đậm kinh hỉ, nhưng mặt ngoài vẫn miễn cưỡng khắc chế mình, đều đâu vào đấy quay đầu phân phó Trần Túc: "Đi, nhanh đi thông báo cho tổ tiên với Lễ bộ bàn bạc ngay trong đêm."

Trần Túc vội vàng xoay người: "Bệ hạ, danh tự của tiểu điện hạ ... Muốn thông báo cho Lễ bộ cùng nhau chọn một cái thật tốt hay không?"

"Không cần." Hoằng Đức đế khoát khoát tay: "Cứ gọi là Ninh Hủ đi, ngày mai để Hàn Lâm quan đến giảng bài cho Ninh Hủ."

Hắn dứt lời lại thấp giọng bổ sung: "Lại bắt đầu chuẩn bị thủ tục sắc phong cho Ninh Hủ, ngươi biết nên làm như thế nào rồi chứ."

Trần Túc nghe vậy, lông mày nhíu lại lập tức giãn ra, hắn vội vàng lĩnh mệnh: "Lão nô đi làm ngay."

Trong cung điện thêm ra một chút không khí không rõ ý vị, Phù Niệm Niệm không khỏi lặng lẽ giương mắt liếc nhìn Nhiễm Chính.

Mà Nhiễm Chính đứng ở một bên mặc dù không quay đầu nhìn nàng, nhưng lại giống như tâm ý tương thông cảm nhận được cảm xúc của Phù Niệm Niệm, hắn chắp tay hành lễ với Hoàng Thượng, thấy ánh mắt Hoằng Đức đế chuyển tới đây, Nhiễm Chính mới chậm rãi mở miệng: "Phụ thê thảo dân không nên ở lâu trong cung, hơn nữa điện hạ còn phải chuyển vào trong cung, trong phủ còn có rất nhiều đồ vật cần chuẩn bị, còn xin bệ hạ..."

Lúc này Hoằng Đức đế hiểu rõ ý Nhiễm Chính, gật đầu với hắn nói: "Đi đi."

Nhuyễn Nguyễn thấy Nhiễm Chính với Phù Niệm Niệm muốn đi, há miệng muốn gọi bọn hắn lại, thế nhưng lại nghĩ tới lời nói Phù Niệm Niệm nói với hắn, thế là đành phải mím môi thật chặt, mặc cho nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.

Phù Niệm Niệm cũng có chút không đành lòng, nên trước lúc rời đi lại quay đầu nhìn Nhuyễn Nguyễn một cái. Mặc dù Nhuyễn Nguyễn không phải đệ đệ ruột của nàng, thế nhưng bọn họ sống cùng nhau nương tựa lẫn nhau năm năm, với Phù Niệm Niệm mà nói, Nhuyễn Nguyễn đã sớm thân thiết hơn người thân của nàng.

Bây giờ bỗng nhiên bọn hắn bị tách ra, Phù Niệm Niệm không có cách nào tuỳ tiện buông tay Nhuyễn Nguyễn, cho dù nàng biết Hoàng Thượng sẽ đối xử với Nhuyễn Nguyễn rất tốt, cho dù nàng cũng biết trong Tử Cấm thành không có người dám ức hiếp Nhuyễn Nguyễn, nhưng Phù Niệm Niệm vẫn không yên tâm.

Đạo lý nàng dạy cho Nhuyễn Nguyễn hoàn toàn đều là xuất phát từ tấm lòng, nhưng đến lúc thực sự phải đối mặt, lại hoàn toàn là một loại cảnh ngộ khác.

Phù Niệm Niệm chỉ cảm thấy trước mắt mình có chút mơ hồ, lập tức liền bị Nhiễm Chính cầm tay áo kéo về phía trước, lảo đảo hai, ba bước, hai người liền vượt qua góc tường, từ đó rời khỏi tầm mắt của Nhuyễn Nguyễn.

"Đừng để Nhuyễn Nguyễn nhìn thấy nàng đang khóc." Lúc này Nhiễm Chính mới dừng lại, đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho Phù Niệm Niệm.

Phù Niệm Niệm nhàn nhạt trả lời: "Ta biết... Thế nhưng ta không nhịn được."

"Ngày sau vẫn có cơ hội tiến cung." Nhiễm Chính lại an ủi: "Thời gian quá muộn, ta đưa nàng trở về nghỉ ngơi."

Phù Niệm Niệm vốn còn muốn hỏi thêm vài câu nữa nhưng nhìn xung quanh khắp nơi đều có thể thấy cung nhân, cuối cùng vẫn hậm hực im lặng, vẫn luôn chờ Nhiễm Chính đi theo lên xe ngựa, mới phát hiện mình dễ chịu hơn một chút, ngược lại hỏi: "Chàng không quay về sao?"

"Quan tài quý phi còn ở nam trấn, ta phải đi tìm Văn Điều." Nhiễm Chính hôn lên trán Phù Niệm Niệm để an ủi: "Trước mắt tin tức này còn chưa thể lộ ra, cần tốc chiến tốc thắng, Hoàng Thượng đã muốn sắp xếp sắc phong cho Nhuyễn Nguyễn, vậy chính là có ý muốn lập Thái tử. Chỉ sợ bệ hạ còn chưa kịp chuẩn bị kỹ càng, bên phía Thái tử sẽ chó cùng rứt giậu."

Phù Niệm Niệm khéo léo gật gật đầu, nhưng biểu cảm trên mặt cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Nhiễm Chính thấy thế, lại nói với nàng: "Bây giờ thân phận Nhuyễn Nguyễn đặc biệt, sớm tiến cung ở bên cạnh bệ hạ dù sao cũng an toàn hơn so với Nhiễm Phủ. Từ sau khi Chương Miễn Thái tử qua đời bệ hạ vẫn luôn cực kỳ bi thương, chưa từng vui vẻ, bây giờ bỗng nhiên có được Nhuyễn Nguyễn con trai độc nhất này, nhất định sẽ toàn lực bảo vệ hắn ở dưới đôi cánh của mình. Việc này đối với Nhuyễn Nguyễn mà nói đương nhiên là chuyện tốt, nàng không cần quá lo lắng."

"Ta sợ hắn ngủ không quen giường trong cung, lại sợ hắn kén ăn không chịu ăn cơm cho tốt, sợ hắn ăn nhiều kẹo không ai trông coi hắn, không biết bên cạnh hắn có người vừa ý đi theo hắn hay không." Phù Niệm Niệm nhẹ nhàng thở dài: "Khi nói với Nhuyễn Nguyễn thì còn có không để ý, thế nhưng thật sự mang Nhuyễn Nguyễn từ bên cạnh ta đi, thì cứ giống như khoét mất một miếng thịt trong lòng ta vậy."

Nhiễm Chính ôm Phù Niệm Niệm vào trong ngực của mình, thấm thía nói: "Chúng ta giúp Nhuyễn Nguyễn thu dọn vài thứ, sau đó để Mạt Lỵ mang theo chiêm chiếp tiến cung đi. Mạt Lỵ vẫn luôn đi theo Bạch Trà chăm sóc Nhuyễn Nguyễn, ít nhiều gì cũng coi như là xe nhẹ đường quen."

Lúc này vẻ mặt Phù Niệm Niệm cuối cùng mới hiện ra chút vui mừng, nàng nhẹ cọ đầu trong ngực Nhiễm Chính: "Trong xe này thật là lạnh, chàng ôm chặt một chút."

Tiếng nói mới dứt, quả nhiên cánh tay ôm Phù Niệm Niệm lại càng dùng sức hơn, ý cười lộ rõ trên mặt Nhiễm Chính, ngoài miệng lại cũng không nhiều lời.

Phù Niệm Niệm lập tức duỗi hai cánh tay ra bưng mặt Nhiễm Chính, đem đầu hắn nhẹ nhàng tựa ở trên vai mình: "Một lát nữa còn phải tìm Văn Điều, vậy bây giờ chàng nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút trước đi, trước khi hồi phủ không cho phép tỉnh lại."

Nhiễm Chính cười một tiếng, ngoan ngoãn gối lên trên vai Phù Niệm Niệm: "Đầu ta rất nặng, nếu trước khi nàng hồi phủ đã bị tê mỏi thì cũng đừng gọi ta."

Phù Niệm Niệm một tay bịt miệng Nhiễm Chính: "Ngoan ngoãn đi ngủ đi."

Quả nhiên Nhiễm Chính không nói thêm nữa, hắn từ từ nhắm hai mắt lại, gác mặt lên một bên hõm vai Phù Niệm Niệm, dùng sức hít hít hương đào quen thuộc: "Niệm Niệm thật là biết nghe lời."

Phù Niệm Niệm bị câu này nói làm mặt đỏ lên, nàng vô thức cúi đầu trừng Nhiễm Chính, đột nhiên gò má dán lên trên mặt Nhiễm Chính. Mặc dù trong xe ngựa chỉ có hai người bọn họ, nhưng cái động tác thân mật này vẫn khiến mặt Phù Niệm Niệm càng ngày càng nóng, nàng phát hiện mình lại xấu hổ nói không ra lời.

Nhiễm Chính nhẹ nhàng cười một tiếng, giống như hồ ly giảo hoạt được như ý, hắn xích vòa bên trong, lại hôn lên cái cổ trắng nõn của Phù Niệm Niệm.

"Chàng..." Phù Niệm Niệm luôn luôn bị động rõ ràng có chút bất mãn, thế nhưng nàng bị Nhiễm Chính ôm rất chặt, muốn tránh thoát rõ ràng có chút khó khăn, thế là đành phải ngoài miệng đánh trả: "Chàng thật là biết chơi xấu."

"Chơi xấu cái gì, ta không biết, ta ngủ thiếp đi rồi." Nhiễm Chính từ từ nhắm hai mắt lại: "Nhiễm phu nhân nói ta chưa hồi phủ thì không cho phép tỉnh lại, ta muốn nghe theo nàng ấy."

Phù Niệm Niệm lập tức bị chọc cười, nàng vươn tay nhẹ nhàng kéo tai Nhiễm Chính: "Vậy chàng nhất định phải nghe Nhiễm phu nhân, tuyệt đối không được tỉnh nha."

Nhiễm Chính bị đau, tiếng kêu xuyên qua màn xe ngựa tan vào tiếng chuông, dần dần phiêu tán, ánh trăng cùng hàn ý đều bị ngăn cách ở bên ngoài màn, mà trong xe chỉ còn lại tiếng cười đùa.

Tác giả có lời muốn nói:

Mỗ Quỳ: Chu Ninh... Thụ? Thôn? Chu? Đều thật là khó nghe, nếu không liền gọi Chu Ninh Mông a?

Nhuyễn Nguyễn: Chờ đến khi ta làm Hoàng Thượng, ta muốn ném tác giả cho cá mập ăn!
Spoil chương sau:
Bốn mắt nhìn nhau, Văn Điều cuối cùng thở phào một hơi: "Còn tưởng rằng ngươi không trở lại."

"Sao vậy? Không phải đã nói ta đi nam trấn rồi sao?" Nhiễm Chính nhảy xuống
xe: "Có việc gấp?"

Văn Điều gật đầu, cau mày: "Vô cùng khẩn cấp."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro