Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Fengying] Vợ kế (18+)

Tác giả: 罗浮笑笑生

Link: https://lfxxs.lofter.com/post/760c8b7f_2ba06c370?fbclid=IwAR3WDUd6hnMFEsyG6P0Z5jH7ds-GmSBLaQUyafV_3_6Zp7nbXah6RIGCh0I

Tên: Fic này nằm trong Event 24H của shipdom Hengren dạo nọ nên tên đầy đủ là [Long Uyên chiết kiếm lục/18:00] Vợ kế (R)

Nhan đề: Làm vợ kế, ý chỉ là gả cho người đã chết vợ.

hay còn có tên khác là "điền phòng" theo tui tìm kiếm trên baidu thì vai trò của người vợ này gần như thấp nhất trong tam thê tứ thiếp. Rõ hơn thì, thiếp khác với điền phòng ở chỗ bản thân người thiếp không có tội, còn điền phòng là có tội, sẽ không vì được lấy làm thiếp mà hết tội, điền phòng dù có sinh con ra cũng không có quyền được nuôi dưỡng đứa con này, vẫn bị coi như là vật phẩm để mua bán. Chỉ cần người chồng đồng ý, nếu thê thiếp khác muốn nuôi đứa con của điền phòng, thì điền phòng không có quyền được từ chối. Cảm giác vợ kế như là chỗ xả cho chồng thôi chứ không có quyền công dân á.

Hướng dẫn trước khi đọc:

Fic này còn có tên là "Thiếu gia Đan Phong cưới anh vợ vó tu" (?)

Thiết lập dân quốc + ABO

Thiếu gia Đan Phong Thiên Càn x Vợ kế Ứng Tinh Địa Khôn

(Note cho ai chưa biết thì Thiên Càn và Địa Khôn tương đương với hai giới tính Alpha, Omega.)

Đề cập tới: Ngồi cưỡi/ Bắn vào trong/ Một chút khẩu giao/ Khoang sinh sản/ Cặn bã phong kiến.

2. Rất tượng bùn, rất OOC, logic rất khó hiểu.

(Note lần hai, tượng bùn là từ ý chỉ loại fan muốn abcxyz trong tư tưởng với idol/bias của mình...)

3. Nếu cảm thấy khó chịu hãy click back ngay lập tức.

---------

Ứng Tinh được đưa tới nhà Đan Phong vào một ngày mưa, em ngồi trong một chiếc kiệu nhỏ, đi vào qua đường cổng phụ, khiêng đến trong sân của đại thiếu gia.

Nghe nói cậu Phong những năm gần đây, cưới hết người này đến người khác, mấy người vợ đó cũng lần lượt qua đời. Địa Khôn được gả vào nhà, thường đến ngày hôm sau chưa kịp dâng trà cho cha mẹ chồng, đã chết trong phòng cậu Phong. Lúc đầu, mọi người chỉ cho là chuyện trùng hợp xảy ra mà thôi, nhưng loại chuyện này xảy ra ngày càng nhiều, không tránh khỏi có người đồn đại rằng cậu Phong có số khắc vợ, chuyện vợ chồng con cái cả đời này e là tình sâu duyên mỏng.

Ứng Tinh không sợ, em cũng không thể sợ. Em khác với những người vợ trước được cậu Phong cưới về, em là bị bán cho nhà Đan Phong. Em bị cha mẹ ruột bán cho Đan Phong với giá một "tiểu hoàng ngư" để làm vợ kế của anh.

Em được nha hoàn đưa vào phòng đại thiếu gia, ngồi chờ đại thiếu gia đi học về.

Đến khi trời đổ bóng hoàng hôn, đại thiếu gia mới đến.

Ứng Tinh đội khăn trùm đầu màu đỏ, không nhìn thấy người, chỉ nghe thấy tiếng đối phương bước về phía mình, dừng lại trước mặt em cách hai, ba bước chân. Em nghe thấy Đan Phong hỏi em: "Nếu cậu muốn đi, tôi sẽ không ngăn cản, những năm này tôi không giữ ai lại cả." Ý chỉ, mấy người vợ trước đây anh cưới về, đều được anh thả đi.

"Thiếu gia," Ứng Tinh mở miệng nói, "Em khác với mấy vị phu nhân trước kia."
Đan Phong nhìn em, đi vòng đến chiếc bàn gỗ Hương uống một chén trà nóng, cũng rót một chén cho em: "Có gì khác?"

Em nhận lấy chén trà nhưng không uống ngay, chỉ nói với Đan Phong rằng: "Em bị cha mẹ bán đến đây." Em không thể đi, nếu đi rồi, cha mẹ chắc chắn sẽ không có tiền trả lại, nhất định sẽ bị nhà Đan Phong xử lí.

Một "Tiểu hoàng ngư" tương đương với một lượng vàng, dù cho bán em vào kỹ viện Lan Hương cũng không được cái giá này.

Đan Phong im lặng, chỉ ngồi bên mép giường, tay cầm thanh cân vén khăn trùm đầu lên: "Nếu đã như vậy thì ở lại đi, tôi sẽ không chạm vào cậu."

Ứng Tinh không nói lời nào, không đồng ý cũng chẳng từ chối, chuyện này không phải chuyện mà em và Đan Phong có thể kiểm soát được.

Đan Phong nói không chạm vào em, nhưng lão gia và phu nhân mua em về để hầu hạ Đan Phong "khắc vợ", nên để tránh cho một trong hai người họ không đồng ý, trong nước trà sớm đã pha thêm xuân dược, Đan Phong uống rồi, Ứng Tinh đã đoán được chuyện này sẽ phát triển thành thế nào.

"Trà này... Cậu đừng uống." Sắc mặt Đan Phong không thể gọi là đẹp, nhíu mày, "Cậu nghỉ ngơi sớm đi, tôi đến thư phòng đọc sách."

Nhưng Ứng Tinh vẫn nhanh hơn anh một bước đứng dậy, buông màn che đầu giường xuống, sau đó uống cạn chén trà trong tay.

"Cậu làm gì vậy!"

Uống trà xong, Ứng Tinh đặt chén trà lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường rồi nói: "Thiếu gia, cậu muốn em đi... Nếu cậu bỏ mặc em, em sẽ không biết phải nói thế nào với lão gia và phu nhân."

Nếu Đan Phong không muốn em, em sẽ bị trả về, hiện giờ em là Địa Khôn đã từng kết hôn, không thể lấy chồng với giá cao nữa, sau này cha mẹ nhất định sẽ bán em đến kỹ viện.

Làm một người vợ kế, dẫu sao cũng tốt hơn lấy thân bán rẻ tiếng cười cho thiên hạ trong kỹ viện nhiều.

"Hoang đường," Hơi thở của Đan Phong dần dồn dập, nhưng không hề đánh mất đi lí trí, "Tôi hiểu cậu không muốn làm chuyện này."

Ứng Tinh không đáp lời lại, mà vén vạt áo xườn xám của anh lên, cởi quần anh ra, bàn tay ấm áp lần mò đến dương vật anh, xoa xoa vài lần, rồi làm bộ muốn đưa nó vào trong miệng.

"Cậu lại muốn làm gì?" Mặt Đan Phong đỏ rực, tác dụng của xuân dược và cảm giác xấu hổ khiến toàn thân anh nóng bừng.

"Em hầu hạ thiếu gia." Ứng Tinh cúi đầu xuống, cây dương vật kiêu ngạo bị em ngậm lấy phần đầu, dịch thể ở lỗ sáo rỉ lên đầu lưỡi em, vừa tanh lại vừa mặn.

Em chưa từng làm chuyện này bao giờ, liếm dương vật cũng không có kinh nghiệm gì, chỉ cố gắng nuốt vào, dùng đầu lưỡi đỉnh vào lỗ niệu đạo. Chỗ đó của Đan Phong thô to đến đáng sợ, Ứng Tinh nuốt vào liền cảm thấy hai má mỏi nhừ.

Thiên Càn đều lớn như vậy sao? Đều kinh khủng như thế này à?

Ứng Tinh không dám nghĩ tới, chỉ cảm thấy mình không bị bán vào kĩ viện đúng thực là may mắn.

Đan Phong cũng không dễ chịu hơn là bao, anh chỉ thấy đầu lưỡi của Địa Khôn trước mặt cứ từng chút một trượt khỏi dương vật anh, nhưng mãi vẫn không tìm được chút ít cảm giác sung sướng, trái lại bị liếm tới độ bồn chồn không thôi.

"Được rồi," Đan Phong nói, "Nếu cậu không làm được thì đừng làm nữa." Anh không muốn ép buộc người khác, cũng không muốn ép buộc chính mình, thà rằng tự mình giải quyết, còn hơn là khiến cả hai đều phải khó xử.

"Thiếu gia, cậu đang chê em làm không tốt sao?" Ứng Tinh từ dưới hông anh ngẩng đầu lên, khóe miệng còn dính chút dịch trong và nước bọt sáng bóng, bờ môi cũng bị cọ xát đến đỏ ửng. Em ngồi dậy, quỳ trên giường, cởi quần dài, đôi chân dài bắt chéo quỳ trước mặt Đan Phong.

Ứng Tinh quỳ đứng trên người Đan Phong rồi cởi quần áo ra. Em cởi từng chiếc khuy cài của chiếc sườn xám đỏ thẫm, vạt áo mở rộng, để lộ bộ ngực tròn đầy. Hai tay em luồn xuống dưới nách phải, cởi chiếc khuy cài cuối cùng, lúc này cổ áo đã hoàn toàn buông ra, lộ ra làn da trắng nuột bên trong. Đan Phong nhìn đến thất thần, hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần, làm bộ muốn kéo vạt áo Ứng Tinh lại: "Mặc vào nhanh lên, cậu đang làm gì vậy?"

Ứng Tinh tự kéo gấu váy sườn xám lên, lộ ra dương vật và bắp đùi, dòng nước trong suốt thuận theo bắp đùi chảy xuống chân. Em cũng uống trà, tác dụng của xuân dược khơi dậy kì phát tình, cơ thể cũng vội vàng có phản ứng.

Em nói, thiếu gia, để em làm cho cậu xem.

Ứng Tinh sờ nơi riêng tư giữa khe mông, ngón tay lưỡng lự một lúc mới dám đưa vào. Đầu ngón tay vừa tiến vào, thịt mềm bên trong thèm thuồng đã lâu tranh nhau miết lấy ngón tay, liếm mút, siết chặt lại, muốn đẩy ngón tay em đi đến nơi sâu hơn. Ngón tay em đâm cũng không sâu, chỉ chọc loạn một chút ở cửa huyệt, ấy vậy mà chỗ đó đã hóa thành một mảnh thịt mềm mại, một ít dịch thủy chảy ra ngoài.

Em không biết việc mình làm có hữu dụng hay không, chỉ là lúc trộm nhìn phản ứng của Đan Phong, không nhìn ra chút manh mối nào trên mặt của thiếu gia; em rũ mắt xuống xem phần thân dưới của thiếu gia, thấy đầu khấc của cự vật vểnh lên cọ vào đùi trong của em, nhờ đó mới biết đối phương đang rất hưng phấn.

Em đưa thêm một ngón tay nữa vào trong, hai ngón tay chụm vào nhau rồi đút vào sâu hơn một chút, chạm vào một nơi tròn tròn, mềm mềm dai dai, suýt chút nữa eo mềm nhũn, ngã xuống giường. Đan Phong tiện tay đỡ em, em nói lời cảm ơn, lại đút ngón tay vào sâu bên trong, chỉ là có ý tránh né nơi vừa chạm vào ban nãy.

Ứng Tinh nhăn mày, ngón tay thọc sâu vào bên trong rồi rút ra hết lần đến lần khác, khuấy loạn vũng nước dâm trong cơ thể, vò nát, rồi ào ạt chảy ra, dính lên tay em rồi rớt xuống người Đan Phong.

Em muốn thử cho thêm ngón tay thứ ba, nhưng sợ Đan Phong phải ngồi chờ quá lâu nên đành coi như thôi.

"Thiếu gia," Ứng Tinh mở miệng nói, tay nắm lấy dương vật của Đan Phong, dâm thủy trong lòng bàn tay nhuộm một tầng nước sáng bóng lên cự vật, "Xin cậu giúp em một tay."

Đan Phong đành phải thuận theo, chỉ thở dài, tiếp tục ôm eo em, mặc em nắm chặt dương vật của mình.

Ứng Tinh hạ eo xuống, vừa nuốt vào một chút, liền cảm thấy có phải mình nên mở rộng thêm chút nữa hay không, nhưng mũi tên đã rời khỏi cung sao có thể quay đầu? Hiện tại em chỉ có thể kiên trì nuốt vào, cố gắng từng chút một hạ cơ thể của mình xuống.

Đan Phong cũng cảm thấy khó chịu, huyệt đạo khít khao kẹp chặt cự vật giúp anh thấy thoải mái, nhưng không mang lại chút khoái cảm nào. Phần thịt mềm mại bên trong như đang mời gọi thít chặt, khẽ hút rồi co rụt lại, như thể muốn hút cả linh hồn của anh vào.

Anh ấn eo Ứng Tinh xuống, lại nghe thấy tiếng kêu đau của em chứ không phải tiếng thở dốc. Nơi đó kẹp càng chặt hơn, miệng huyệt ra sức co rút, tựa như muốn ép anh phải chọn lựa.

Ứng Tinh vừa đau vừa lo lắng, chỉ nói: "Thiếu gia, đừng ấn, em sẽ..."

Đan Phong nhìn em, nói: "Được, tôi không giữ em nữa."

Sau cùng lại nói thêm một câu "Thật xin lỗi."

Ứng Tinh còn chưa kịp suy nghĩ vì sao thiếu gia lại xin lỗi em, đã ngã xuống, huyệt nhỏ lập tức ăn trọn cả cây dương vật, đau đến mức một lúc lâu sau em cũng không thể phát ra âm thanh nào.

Đan Phong trực tiếp buông tay ra, để mặc eo em mềm nhũn ngồi xuống.

Cơ thể trong kỳ phát tình thích hợp cho việc làm tình hơn bình thường, nên đương nhiên sẽ không vì chuyện đó mà bị thương. Chỉ trong phút chốc, nước dâm tràn ngập trong mật huyệt, vách thịt đè ép tứ phía, tựa như đang muốn lấy lòng Đan Phong.

Đan Phong ôm eo em, rút ra một chút rồi lại đâm vào, cảm giác em đã thích nghi được, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ứng Tinh lấy lại tinh thần trong cơn đau, nhớ ra việc mình muốn làm, em vịn vào vai Đan Phong, nâng eo và hông mình lên, lại như tự ngược hạ xuống. Mặc dù em không biết làm sao để bản thân cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng lại biết cách giúp Thiên Càn cảm thấy thoải mái.

Vật đó lớn đến nỗi, muốn nuốt xuống toàn bộ cũng rất khó khăn, xem như đã ăn vào rồi, sau khi rút ra cũng không thể nuốt đến tận gốc rễ. Ứng Tinh đưa tay sờ thử, xem chừng còn hơn hai tấc ở bên ngoài, thật sự không thể nuốt được nữa, đành phải chuyên tâm xử lí phần đầu đã đâm vào.

Thế nên mỗi lần em đứng dậy đều thở ra thít chặt huyệt nhỏ lại, kẹp thứ đó mạnh hơn một chút, bên trong tựa như vỡ đê xả lũ, dịch thủy chảy ra làm ướt phần bụng dưới và túi tinh của Đan Phong, như thể đang bôi lên một lớp dầu trơn sáng bóng.

Đan Phong nhìn Địa Khôn trước mặt, trong lòng chỉ cảm thấy thương cảm. Anh là Thiên Càn được tiếp nhận nền giáo dục kiểu mới, biết thế nào là phong kiến lạc hậu, hiểu được tự do yêu đương là gì. Anh biết trước đây Ứng Tinh được nuôi dạy theo kiểu truyền thống, coi chồng như trời cao, nhưng anh không muốn đối phương sẽ thế này. Thời buổi ngày nay đã khác xưa, quan niệm cổ hủ "xuất giá tòng phu" sẽ chỉ liên lụy tới người đáng thương này mà thôi.

Huống hồ, mấy ngày nữa anh sẽ sang Hoa Kỳ du học, chẳng lẽ bỏ mặc người này ở nhà làm góa phụ sao? Anh tự nhận bản thân cũng không phải loại người vô trách nhiệm như vậy, chi bằng lúc đó xin cha mẹ, để anh đưa theo người vợ mới cưới này đi cùng thì hơn.

Anh nghĩ vậy, hôn nhẹ lên vùng ngực lộ ra của Ứng Tinh.

Nhưng hiển nhiên Ứng Tinh đã hiểu sai ý, em dùng tay đè nửa bộ ngực xuống, kéo vạt áo càng rộng thêm, đưa núm vú đến bên miệng Đan Phong tựa như đang cho bú.

Đan Phong hơi sửng sốt, cười khổ trong lòng, đành phải cắn lên. Anh cắn ra dấu răng màu xanh đỏ trên quầng vú như thể đang trút giận, rồi dùng răng nanh mài lên núm vú dựng thẳng, sau đó mới hút lấy nó như đứa trẻ bú sữa mẹ.

Tư thế này làm cho Ứng Tinh cao hơn Đan Phong một cái đầu, vừa vặn có thể đưa ngực đến bên miệng anh. Hai chân em run rẩy, di chuyển cơ thể nâng lên rồi hạ xuống, nuốt dương vật vào rồi lại phun ra, nhưng từ đầu đến cuối em không dám để phần đầu chạm đến lối vào của khoang sinh sản. Bản năng Địa Khôn của em khiến cho lỗ nhỏ nơi đó mở ra, mỗi lần cự vật đi ngang qua, đều bị hun đến nóng bỏng.

Điều này làm cho Đan Phong khó chịu, bản năng của Thiên Càn thúc giục anh đút vào lỗ nhỏ đó, lại liên tục bị Ứng Tinh vặn eo né tránh.

Thế là, anh lại nói "Xin lỗi em" lần nữa, không để cho Ứng Tinh kịp hỏi có chuyện gì, liền lật Địa Khôn đang trên người mình lại, ấn đối phương nằm trên chiếc giường trải đầy hoa quế.

Dương vật nương theo tư thế thay đổi mà hung hăng thúc vào, Ứng Tinh khó chịu muốn kêu đau, lại bị Đan Phong nắc một cái nuốt vào trong miệng, vừa kịp hô một tiếng "Thiếu gia", cứ vậy đã xuất tinh. Đan Phong cúi đầu hôn lên cổ em, lại miết lên hầu kết của em, dương vật cứ nhắm thẳng vào phía trong khoang sinh sản mà đâm. Ứng Tinh đang trong kỳ phát tình, bị hôn mài đến như thế càng thêm khó chịu, dương vật đằng trước đè lên bụng Đan Phong, run rẩy xuất tinh thêm lần nữa.

Thấy khoang sinh sản sắp mở ra, Ứng Tinh giãy giụa muốn đứng dậy, lại bị Đan Phong vừa đè vừa nhéo lên bắp đùi, cơ thể lập tức mềm nhũn, bên trong cũng thả lỏng không ít. Cự vật ngang ngược đẩy cửa ra, xông vào bên trong khoang sinh sản.

Đan Phong cảm thấy như vừa được bao bọc trong dòng nước suối ấm áp, được ủ ấm bên trong. Anh vùi dương vật vào nơi rất sâu trong mật huyệt, đưa đẩy một hồi liền nghe thấy Ứng Tinh ghé sát bên tai anh gọi "Thiếu gia", cầu xin anh đừng dùng quá nhiều sức.

"Thiếu gia! Xin cậu," Ứng Tinh che cái bụng bị chịch đến căng phồng, nắm lấy ống tay áo của anh nói, "nhẹ chút, cậu thương em với."

Ngoài miệng anh đương nhiên nói đồng ý, nhưng phần thân dưới lại không lưu tình chút nào, mười ngón tay nắm chặt bắp đùi của Ứng Tinh, chịch đến nỗi bên trong biến thành một vùng mềm mại, ướt át.

Nơi đó dường như tồn tại một con suối, róc rách chảy ra liên tục. Mị thịt bên trong rất dâm đãng, bám lấy dương vật Đan Phong không chịu nhả ra, tựa như mị ma, nóng lòng muốn nuốt sạch dương tinh vào bụng.

Ứng Tinh nỉ non nói anh cứ thúc vào phía trước, giây phút sắp bị đập vào đầu giường lại bị anh nắm eo kéo về, thứ khiến em đau đớn khôn tả cũng nhanh chóng lùi vào phía sau, đè lên vách thịt trong khoang sinh sản, dường như muốn đâm xuyên cả người em mới chịu dừng lại.

"Thiếu gia, cậu Phong, đừng làm em đau..." Hôm nay lúc ở trên kiệu, em có tìm hiểu một chút Xuân cung, học được vài câu ở trên giường, lại không nghĩ đến sẽ bị phản tác dụng. Đan Phong cúi đầu hôn em, lại thẳng người, trả lời em: "Không phải tôi đang thương em sao?" Sau đó lại đâm rút hành hạ em một hồi, lúc lâu sau mới chịu xuất tinh.

Ứng Tinh cho là đã xong chuyện, muốn hầu hạ Đan Phong thay quần áo.

Đan Phong lại đè em xuống, tay dùng sức, lật ngược người em lại. Ứng Tinh chỉ thấy trời đất quay cuồng trong thoáng chốc, chưa kịp phản ứng đã quỳ sấp trên giường, Đan Phong thúc vào từ phía sau, càng sâu hơn so với vừa nãy, đỉnh đến mức khiến em muốn nôn khan.

Thiếu gia kéo cổ áo sườn xám của em ra, vén mái tóc dài tán loạn, xoa xoa phần gáy của em.

Ứng Tinh biết Đan Phong đang muốn đánh dấu mình, liền túm lấy mái tóc lòa xòa của mình lại, trưng ra dáng vẻ tùy người hưởng dụng.

Đan Phong cúi đầu, dùng răng nanh cắn vào gáy Ứng Tinh, đôi tay siết chặt ghìm lại eo của Ứng Tinh, răng nanh sắc nhọn lập tức cắn nát tuyến thể.

Địa Khôn tội nghiệp mắt mở to, nhưng lại không thể kêu thành tiếng.

Không chỉ là cơn đau truyền từ nơi tuyến thể bị cắn, mà còn đau đớn vì bị Thiên Càn tạo kết trong cơ thể.

Nút kết lớn đến mức chặn kín trong khoang sinh sản, gần như cả khoang sinh sản biến thành hình dạng của khóa kết. Ứng Tinh đưa tay sờ sờ bụng dưới, nơi đó tựa như nhô ra giống hình dạng của ngọn đồi nhỏ, ngọn đồi ấy còn càng lúc càng lớn - Bên trong chính là tinh dịch của Đan Phong.

Khoang sinh sản bị cưỡng ép không chỉ mang lại cảm giác đau đớn, mà còn có một loại khoái cảm đến từ bản năng. Ứng Tinh nắm chặt chiếc chăn có thêu hình đôi uyên ương nghịch nước, trước mắt nổi lên từng trận trắng xóa, sau khi thở dốc vài lần, hai người cùng xuất tinh lần nữa.

Đan Phong buông tha cho miếng thịt đã bị anh cắn đến bật máu, hôn lấy hôn để cần cổ của Ứng Tinh. Anh nghĩ mình hẳn nên hôn lưng của người này, nhưng vì quần áo mà không thể kề da sát thịt được, chỉ cảm thấy bộ sườn xám đỏ rực này rất phiền phức, hạ quyết tâm lúc nữa sẽ cởi quần áo Ứng Tinh ra.

Sau khi xuất tinh xong, anh rút ra ngoài, lau sạch sẽ dâm dịch và tinh dịch từ dương vật của mình trên chân Ứng Tinh.

Nha hoàn bên ngoài nghe thấy tiếng động bên trong ngừng lại, liền hỏi: "Thiếu gia, có cần đưa nước vào phòng không ạ?"

Đan Phong nói: "Đưa hai lần nước, nói khố phòng mang ít dầu thơm đến đây."

Đợi đến khi ngồi vào bồn tắm, Ứng Tinh mới hoàn toàn tỉnh táo lại. Em không nhớ chiếc sườn xám trên người mình được cởi ra như thế nào, định thần lại chỉ thấy Đan Phong đang giúp mình cài trâm tóc, chiếc trâm ấy giống với kiểu dáng được nữ Địa Khôn ưa chuộng một thời, còn treo một chiếc tua rua có chữ song hỷ đỏ tươi.

Lúc này tác dụng của xuân dược cũng đã thuyên giảm, em quỳ trong bồn tắm, Đan Phong giúp em rửa sạch những thứ còn ở bên trong.

Đan Phong bây giờ mới hỏi em: "Em tên gì? Bao nhiêu tuổi?"

Ứng Tinh trả lời từng câu hỏi.

Anh gật đầu, nói: "Em lớn tuổi hơn tôi, đáng lí ra tôi nên gọi một tiếng "anh trai" mới phải."

"Thiếu gia cao quý hơn em nhiều lắm, tiếng "anh trai" của cậu em không dám nhận đâu." Ứng Tinh đang nói đột nhiên dừng lại, dương vật ở phía trước từ từ ngẩng đầu dậy, "Thiếu, thiếu gia..."

Đan Phong vốn đang nói chuyện vui vẻ với em, ngón tay chợt vuốt ve tuyến thể của em, lòng bàn tay đè ép tuyến thể cùng ngón tay mơn trớn trong miệng khoang sinh sản. Ứng Tinh suy nghĩ cẩn thận, Đan Phong uống nhiều trà hơn mình, xuân dược nuốt vào đương nhiên cũng nhiều hơn, hẳn là khó chịu hơn em nhiều.

Em còn đang suy nghĩ, Đan Phong đã kéo hông em ấn xuống, dương vật đứng thẳng áp vào miệng huyệt nhỏ, bắt đầu chậm rãi đi vào.

Đan Phong vừa đè ép em, vừa gọi nha hoàn đang đứng đợi bên ngoài: "Một canh giờ sau, nói với phòng nấu nước đưa nước thêm hai lần nữa." Nha hoàn ở ngoài nhẹ giọng đáp dạ.

Ứng Tinh lập tức che miệng lại, hai chân như nhũn ra ngồi xuống, không ngờ đến Đan Phong dùng lại chiêu cũ, buông nhẹ tay ra để em dựa vào trọng lực ngồi xuống. Em kêu một tiếng, nhưng vì sợ nha hoàn và tiểu đồng ở bên ngoài nghe thấy được, nên bịt chặt miệng không phát ra bất kì âm thanh nào, huyệt nhỏ cũng vì sợ hãi mà thít chặt, rồi co rút, một dòng dâm dịch chảy ra hòa cùng với tinh dịch.

"Vừa nãy ở trong không thấy em sợ," Đan Phong vừa nói vừa thúc một cái, "Sao lúc này lại thấy xấu hổ?"

"Lúc đó em không biết bên ngoài có người," Ứng Tinh nắm lấy thành bồn tắm, "Hiện tại thì biết rồi."

Đan Phong cũng không nói nhiều với em nữa, mà chỉ rút ra ngoài, bản thân bước ra khỏi bồn tắm trước, rồi đỡ Ứng Tinh ra.

Ứng Tinh nghĩ anh đang tức giận: "Thiếu gia không làm nữa sao?"

Đan Phong lắc đầu, lau nước trên người cho em: "Ngồi trong đó một lát nữa nước sẽ bị nguội, cẩn thận cảm lạnh."

Lau sạch người xong, Đan Phong bế em lên giường La Hán bên cạnh cửa sổ, rồi cầm lọ dầu thơm từ khố phòng mang đến. Dương vật được thoa dầu tiến vào lỗ huyệt, Ứng Tinh tựa vào giường, nhìn Đan Phong nhíu mày làm mình.

"Thiếu gia," Em nói, "Sao cậu lại nhíu mày thế?"

Đan Phong không trả lời, chỉ chuyên tâm vùi mình vào trong cơ thể em, đè em làm lần thứ hai.

Trước lạ sau quen, đã có kinh nghiệm từ lần đầu, lúc Đan Phong đâm sâu vào trong càng có chút tùy tiện hơn.

Vật đó đâm vào rất sâu, lúc rút ra cũng không ngoan ngoãn chút nào, khiến cho chiếc giường rung lắc tựa như muốn nứt ra thành từng mảnh. Ứng Tinh bị anh thúc đến nỗi cơ thể lắc lư theo, mái tóc liên tục cọ xát vào thành giường, không lâu sau đã lại xõa tung rối bù, chỉ còn lại búi tóc lỏng lẻo cùng chiếc trâm màu bạc sắp rơi.

Đầu cự vật lại đỉnh vào trong khoang sinh sản, thắt nút khiến khoang sinh sản đau nhức. Bên trong vẫn còn sót lại tinh dịch của lần trước, chưa kịp chảy ra, thì một dòng tinh dịch mới lại được rót vào.

Tay trái Ứng Tinh nắm chặt gối mềm trên giường, hơi thở dồn dập không thể kiềm chế được vì bụng dưới bị chịch tới phình to lên, bắp đùi cũng run rẩy khủng khiếp. Cuối cùng thật sự không chịu nổi nữa, khóe mắt em tràn ngập nước mắt. Nhưng em vẫn nhớ đến bổn phận làm vợ kế của mình, gắng gượng ngẩng đầu nhìn sắc mặt Đan Phong.

Đan Phong rút ra, tầm mắt cũng vừa lúc chạm mắt em. Nghe được tiếng em gọi "Thiếu gia", trong đầu Đan Phong vang lên một hồi ong ong, dương vật vừa rút ra lại cắm vào, đè Ứng Tinh xuống làm lần thứ ba.

Lần làm tình thứ ba, Đan Phong mắt thấy Ứng Tinh đã gần như bất tỉnh, trong miệng lẩm bẩm câu gì đó hình như là "muốn đi", trên giường La Hán gần như ướt hết. Nơi giữa hai chân Ứng Tinh và chiếc giường sền sệt, ướt át, toàn bộ đều là dịch thể của hai người.

Đến tận nửa đêm, thiếu gia Đan Phong lại xin thêm hai lần nước nữa, rồi sai nha hoàn mang một ít thuốc mỡ giảm sưng đến.

Hiện tại Ứng Tinh không còn chút sức lực nào, mặc kệ Đan Phong đụng chạm vào người mình, bôi thuốc xong liền ngủ thiếp đi.

Đan Phong nhìn em, suy nghĩ đến sáng hôm sau, cuối cùng vẫn quyết định thông báo với cha mẹ, anh sẽ đưa vợ mới cưới đi du học cùng.

end.

.

.

.

Trong quá trình edit fic này thì nào là drama về biên kịch, plot hole, mình cũng quyết định nghỉ game nữa vì gameplay không đủ giữ chân mình, thêm cả lần đầu thử edit thể loại dân quốc cảm thấy rất khó, thú thực thì mình khá nản và không còn nhiều nhiệt huyết như lúc đầu. Mong mọi người có thể bao dung với bản edit không hay này, ừm, lúc khác tui sẽ beta lại... Tiến độ edit fic tiếp theo có thể sẽ khá chậm ;-; chắc phải đợi đến lúc tui tìm lại được cảm hứng lần nữa ^_^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro