16
Càn Long năm thứ hai mươi sáu.
Lập thu, lúc nửa đêm nổi lên một trận mưa phùn, phảng phất cả bầu trời đêm, mây mù đem cả Tử Cấm Thành bao phủ một mảng mờ ảo mơ hồ.
Càn Long đế ngủ lại Diên Hy cung cùng Lệnh quý phi; trong cung điện đốt một cặp nến đỏ, ánh nến chập chờn, phản chiếu hai bóng người trên mặt đất.
Càn Long đế còn chưa đi ngủ, Lệnh phi mặc dù đang mang thai, cũng không muốn bản thân đi ngủ trước, liền cùng Càn Long tựa vào góc giường, nói việc hậu cung.
Lệnh phi nhìn ánh nến rực rỡ, khẽ nói với Càn Long: "Xem ra Hoàng Thượng không cần lo nữa, Tiểu Yến Tử càng ngày càng có dáng vẻ của một Cách Cách. Nàng hiếu thuận như vậy, có lòng như vậy, Hoàng Thượng thật may mắn. Thần thiếp thấy cung nữ Hạ Tử Vi kia, cũng là một nhân tài. "
Càn Long đế không trả lời... Chẳng qua là "Ừ" một tiếng, nói: "Hạ Tử Vi kia tốt thì có tốt, chẳng qua là quá mức khoe khoang tài văn chương, ngược lại làm cho người khác cảm thấy nàng ta làm ra vẻ. Ngược lại Tiểu Yến Tử tâm tư không lớn, xem ra Lễ vận đại đồng, đã làm cho nó sợ. "
Lệnh phi cười khẽ một tiếng, thanh âm trong trẻo như chim oanh: "Nói đến Lễ vận đại đồng, lần trước thần thiếp đến Thấu Phương Trai, Tiểu Yến Tử còn lôi kéo thiếp than vãn một hồi. Có điều nàng nói, Hoàng Hậu nương nương cũng bị phạt, phải múa hát cho phù hợp với từng câu của Lễ vận đại đồng. Hoàng Thượng, Lễ vận đại đồng của Khổng Tử, phức tạp quanh co, người làm như vậy... thật là làm khó cho Hoàng Hậu. "
Lệnh phi từ nãy giờ vẫn luôn tựa vào vai Càn Long, lúc này, Càn Long khẽ động đậy. Hắn cử động, Lệnh phi không thể không nâng cơ thể dậy, tựa như cơ thể không có xương, quấn lấy như dây leo.
Đôi mắt đen của Càn Long nổi lên tí vui vẻ, dưới ánh nến kia hắn vô cùng anh tuấn và cao quý: "Phải, Cảnh Nhàn không thích ở trước mặt trẫm diễn giải, lúc ấy trẫm chỉ định trêu chọc nàng. Lệnh phi, nàng không biết, Cảnh Nhàn cười, sẽ lộ ra hai má lúm đồng tiền rất rõ. Nếu nàng ấy thật không muốn, trẫm tuyệt đối sẽ không bắt buộc. "
lệnh phi đảo nhẹ mắt, mỉm cười: "Quan hệ giữa Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu nương hài hòa hơn trước không ít. "
Càn Long đế đứng lên, đi đến bên cạnh cửa sổ, đẩy cửa ra, ngước nhìn trời cao.
Ánh mắt hắn là màu của màn đêm, khiến cho người ta nhìn không ra suy nghĩ của hắn; Càn Long thở dài: "Bốn trăm bốn mươi bệnh, khổ nhất bệnh tương tư. Trẫm chỉ là... Rất nhớ Cảnh Nhàn của trước kia. Tâm tư của nàng ấy, sao trẫm lại không biết? Chỉ là nàng ấy chưa bao giờ hiểu trẫm mà thôi. "
Lệnh phi cũng đứng lên, dịu dàng đi đến bên cạnh Càn Long, từ phía sau ôm lấy hắn: "Hoàng thượng bận lòng vì Hoàng hậu nương nương, người khác không biết, thần thiếp lại hiểu rất rõ. Trong lòng Hoàng Thượng, cuối cùng cũng không buông bỏ được Hoàng Hậu. "
Càn Long đế nắm chặt tay Lệnh phi, thấp giọng nói: "Không sao. Chỉ cần nàng ấy không lừa gạt trẫm, trẫm sẽ luôn đối xử tốt với nàng ấy. "
Lệnh phi đang mặc áo ngủ màu trắng bạc, nghe Càn Long đế nói như vậy, đưa lưng về phía ánh nến, sắc mặc dần trở nên u ám.
Thời gian chuyển canh, đã đến giờ Sửu.
Lệnh phi vòng qua Càn Long, đem cánh cửa gỗ điêu khắc tinh xảo khép lại, giọng nói êm ái nói với hắn: "Vạn tuế gia, đã trễ, người nghỉ ngơi đi. Nô tỳ giúp người thay y phục. "
Càn Long đế giương mắt, vẫn chưa nói gì, nghe các tiểu cung nữ gác đêm khẽ gõ cửa, nhẹ nhàng gọi: "Hoàng Thượng, Lệnh phi nương nương, nô tỳ phụng ý thái y, đến hỏi Hoàng Thượng cùng nương nương có khoẻ không ạ? Trong cung, từ sau tiệc sủi cảo, rất nhiều a ca và cách cách đều cảm thấy đau bụng. Cả Hoàng Hậu nương nương cơ thể cũng không được tốt. "
Lệnh phi khẽ giật mình, quay đầu lại nhìn Càn Long, chỉ thấy thần sắc lạnh nhạt của hắn xoẹt qua ít lo lắng.
Lệnh phi đành phải miễn cưỡng mỉm cười nói: "Tiểu Thuý, ta không sao, chỉ là bụng có hơi đau một chút. "
Càn Long giống như không nghe thấy, trầm mặc, hồi lâu mới nói: "Trẫm đi xem Hoàng Hậu."
Lệnh phi muốn mở miệng, nàng ta cũng thật sự đã há miệng ra, vươn tay ra giữ lại, nhưng chỉ có thể cọ vào ống tay áo, hắn liền lướt qua như một cơn gió nhẹ, theo cơn mưa phùn kia, bước ra khỏi Diên Hy cung.
Lệnh phi đứng tại chỗ, nhìn chiếc bóng của mình, tay nắm chặt thành đấm.
Cảnh Nhân cung, giống như vừa rồi, chỉ còn một ngọn đèn.
Bên ngoài mưa lớn hơn, xa xa có một hai tiếng chim hót, gió thổi lá cây bay, tuôn rơi rung động. Càn Long đế một mình bước đến Cảnh Nhân cung, làm động tác đừng lên tiếng đối với hạ nhân canh gác, vô thanh vô tiếng đẩy cửa tẩm điện Hoàng Hậu ra.
Nàng lẳng lặng nằm trên giường, nhắm hai mắt, ôm lấy phần bụng, sắc mặt tái nhợt như tuyết trắng. Ánh mắt Càn Long thâm sâu, từng bước một đi đến bên giường, đang định nắm chặt tay Hoàng Hậu, nàng lại mở mắt.
Vẫn là đôi đồng tử màu hổ phách, dưới ánh đèn mờ nhạt, nhẹ nhàng tựa như trong suốt.
Hoàng Hậu nhìn thấy Càn Long, một hồi trầm mặc, sau đó nảy sinh ý cười: "Hoàng Thượng, sao đến đây cũng không thông truyền một tiếng? "
Càn Long bắt lấy ngón tay của nàng, một ngón một ngón, cuối cùng nắm chặt mười ngón tay: "Nàng bị bệnh, cũng giống nhau không có thông truyền? "
Hoàng Hậu cũng không tránh ra, mặc cho Càn Long nắm. Nàng cố gắng ngồi dậy, nâng cánh tay mảnh mai, sờ lên tầm mắt Càn Long: "Thần thiếp không sao. Chỉ là ăn xong tiệc sủi cảo, bụng có chút không thoải mái. Có thể là tiêu hoá không tốt, không đáng phải đặc biệt bẩm báo. "
Tuy lời nói của Hoàng Hậu không hề gợn sóng, chỉ là trên mặt hiện lên chút đau đớn, cũng làm cho đáy lòng Càn Long khẽ động.
Hắn nhìn người trước mặt, mặc kệ đã qua bao nhiêu năm, vẫn là một tiểu Cảnh Nhàn, hắn ôn nhu mở miệng: "Cảnh Nhàn, những năm này, nàng hận trẫm lắm phải không? Đời này nàng không thể quên được Ngô Tử Húc đúng không? "
Hoàng Hậu cúi đầu xuống, buồn bực không lên tiếng, thật lâu sau mới thản nhiên nói: "Hoằng Lịch, người ở trước mặt ta giết hắn. Người ta yêu nhất giết người ta thân nhất, ta không thể quên được. "
Càn Long bình tĩnh nhìn Hoàng Hậu: "Nàng hiểu rõ, Ngô Tử Húc không thể không chết. Huống chi, lúc đó trẫm tức điên lên. "
Hoàng Hậu không nói thêm gì nữa, nàng gối đầu lên khuỷu tay Càn Long, nhắm mắt lại.
Càn Long ngắm nhìn Hoàng Hậu, lông mi thật dài, lặng im không nói, lộ ra một nụ cười khổ: "Không quên được thì không quên được, trẫm không miễn cưỡng nàng. Trẫm chỉ hy vọng nàng không lừa gạt trẫm nữa. "
Hoàng Hậu ở trong lòng Càn Long, như một hài tử, lúc sau mới nhẹ nhàng nói: "Ta không dám lừa người. "
Càn Long vỗ lưng nàng, vô cùng ôn nhu: "Ngủ đi, trẫm ở đây. "
Sắc trời dần sáng, mưa vẫn không ngừng.
Càn Long đế lâm triều, trước này đều rất ngắn gọn. Ngày nay tai hoạ lớn của quốc gia chính là bộ tộc Chuẩn Cát Nhĩ ở biên cương, trừ lần đó ra, bách tín an cư lạc nghiệp, có rất ít việc cần quan tâm.
Càn Long đế ở giữa hai phái triều thần tranh chấp không ngừng, lạnh lùng nở một nụ cười: "Giang sơn Đại Thanh chính là gầy dựng trên lưng ngựa. Chuẩn Cát Nhĩ là cái thá gì, dù tổ phụ của trẫm, Khang Hi đế từng hứa hẹn, điều này cũng mấy chục năm trước. Vật đổi sao dời, Chuẩn Cát Nhĩ nhiều lần không sửa chữa, lại mắc thêm sai lầm, trẫm muốn tiêu diệt bọn chúng. "
Thiên tử mở miệng, huống chi đại thần bên dưới đều do Càn Long đề bạt, đương nhiên không ai dám dị nghị.
Sau khi bãi triều, Càn Long bãi giá đến Thấu Phương Trai. Nô tài, nô tỳ ở Thấu Phương Trai, Hoàn Châu Cách Cách Tiểu Yến Tử, đều quỳ trong sân.
Tứ đại tài tử mặt lộ vẻ hoảng sợ, Tiểu Yến Tử một bộ dáng không sợ trời không sợ đất, chỉ có Hạ Tử Vi rũ mắt xuống, không thể đoán được tâm tư của nàng.
Mưa bụi rơi xuống phảng phất làm ướt tóc Hạ Tử Vi.
Càn Long đế ngồi ngay ngắn trên mặt ghế gỗ lim; đương nhiên là có người thay hắn che dù, Càn Long đối với Tiểu Yến Tử một màn ướt đẫm dầm mưa làm như không thấy, chỉ nói: "Con có biết hay không, con lại gây ra đại hoạ! Lệnh phi sáng sớm liền hôn mê bất tỉnh, nàng ấy tối hôm qua chỉ ăn sủi cảo ở Thấu Phương Trai của các con! Tiểu Yến Tử, con nói rõ ràng cho trẫm. "
Tiểu Yến Tử không phục la lên: "Chuyện này căn bản không liên quan chúng con, Hoàng a mã, con tại sao phải hạ độc vào sủi cảo. Việc này thật hoang đường. Con cùng Tử Vi một lòng muốn làm Hoàng a mã vui, tại sao lại phạm lỗi lớn như vậy! Con nghĩ nhất định có người cố ý hãm hại.
Càn Long đế biết rõ, Tiểu Yến Tử không có tâm địa, trên mặt không có gì biểu lộ, đối với Hạ Tử Vi nói: "Tiểu Yến Tử mở miệng ngậm miệng đều nhắc đến ngươi, Hạ Tử Vi, ngươi thân là nô tỳ ở Thấu Phương Trai, trẫm như thế nào lại cảm thấy quyền lực của ngươi còn cao hơn chủ tử? "
Hạ Tử Vi ngẩng đầu lên; ánh mắt của nàng rất đẹp, đặc biệt là vào ngày mưa, dường như miêu tả toàn bộ mưa gió Giang Nam.
Càn Long nheo mắt; Hạ Tử Vi luôn làm cho hắn có một loại cảm giác, cảm giác quen thuộc... Cực kỳ giống Hạ Vũ Hà.
Hạ Tử Vi thấp giọng, vô cùng ôn nhu nói: "Bẩm Hoàng Thượng, trước khi nô tỳ tiến cung, cùng với Hoàn Châu Cách Cách kết nghĩa tỷ muội, khó tránh có lúc kìm lòng không được sẽ vượt quá giới hạn, nô tỳ nhất định sẽ sửa. "
"Bất quá, tiệc sủi cảo lần này, Hoàng Thượng thật sự trách lầm Hoàn Châu Cách Cách, sủi cảo đều do chúng thần tự tay làm, không chỉ có hai người chúng thần, còn có hai vị Phúc gia, Ngũ a ca, Ban Kiệt Minh, chẳng lẽ Hoàng Thượng nghi ngờ lòng trung thành của họ sao? Trong phòng bếp không chỉ có người của Thấu Phương Trai, còn có ngự trù lão Lương. "
Thần sắc Càn Long đế trở nên âm u lạnh lẽo, thản nhiên nói: "Hạ Tử Vi, ngươi nói chuyện nên có chừng mực, cẩn thận trẫm xé rách miệng ngươi. "
"Hoàng Thượng... "
Lúc này, thanh âm gầy yếu của Lệnh phi truyền đến. Nàng ta được người dìu vào, trên mặt đầy vẻ thống khổ, như là đau đớn vô cùng.
Càn Long đế thở dài, ôm Lệnh phi vào lòng, thấp giọng trách mắng: "Nàng đang mang thai, hôm nay không khoẻ, đừng đi đi lại lại khắp nơi. "
Lệnh phi cúi đầu, nàng mặc bộ y phục màu hồng nhạt, gương mặt vô cùng diễm lệ.
Nàng do dự, do dự một chút, vẫn là nói: "Hoàng Thượng, Tử Vi nói không sai... "
Càn Long bất động thanh sắc, tựa vào ghế nói: "Lệnh phi, nàng biết, lão Lương là người của Hoàng Hậu. "
Lệnh phi ở bên cạnh hắn, nắm lấy vai Càn Long, ngữ khí có chút đau buồn: "Thần thiếp biết rõ. Đây là việc đại sự, nô tỳ nào dám nói lung tung? Là lão Lương chính miệng thừa nhận, phụng lệnh Dung ma ma, ở bên trong sủi cảo, bỏ thêm một vài thứ. Hoàng Thượng, thân phận lão Lương có thể không rõ ràng, nhưng ai là chủ tử của Dung ma ma, chúng nô tỳ biết rất rõ. "
Mặt đất bị mưa bụi làm văng lên ít bùn đất, phảng phất như nở đầy những cánh hoa nho nhỏ không màu. Càn Long vốn mặc một bộ y phục tơ tằm màu đen, đôi mắt vào giờ phút này, lại so với áo choàng kia càng tối đen. "
Hắn cúi đầu, lẩm bẩm: "Một vài thứ? "
Hạ Tử Vi dùng thanh âm bình tĩnh, cách màn mưa truyền đến: "Lão Lương cũng không nói là cái gì, nhưng theo thái y nói, tiêu chảy là vì ăn phải phấn hoa đào, mà Lệnh phi nương nương đang mang thai, bên trong sủi cảo có chút độc dược hạt mã tiền mãn tính... "
Càn Long đế xoa tóc Lệnh phi, thật lâu không trả lời, như có điều suy nghĩ.
Cả Thấu Phương Trai lo lắng không yên quỳ trên mặt đất, ngay cả Lệnh phi trong lòng cũng vô cùng bất an, hết lần này đến lần khác Càn Long biểu hiện lạnh lùng, nhìn không ra chút gợn sóng.
Nửa ngày sau hắn mới đứng lặng trong màn mưa bụi, thấp giọng nói: "Trẫm tin tưởng Hoàng Hậu sẽ không làm vậy. "
Đáy mắt Hạ Tử Vi loé lên hàn kiếm, Lệnh phi hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Càn Long, Tiểu Yến Tử nhạy cả lên.
Càn Long giơ tay lên, động tác vô cùng đơn giản, không ai dám phản bác.
Tuy nhiên tính toán trong lòng Càn Long sâu như biển, có thể nói tính khí của hắn không khó phỏng đoán.
Hắn lạnh nhạt một câu, tựa như những mũi kiếm sắc nhọn, mở ra khỏi vỏ liền không thể quay đầu, vua không nói chơi.
Càn Long nói: "Chuyện này, trẫm sẽ cho người điều tra rõ, các ngươi không cần quan tâm. Lệnh phi, nàng có thời gian đứng ở Thấu Phương Trai, không bằng dưỡng thai cho tốt. Thấu Phương Trai này náo nhiệt cũng náo nhiệt đủ rồi, làm ầm ĩ cũng ầm ĩ đủ rồi, đây là lúc nên dừng lại. Tiểu Yến Tử, giờ trẫm đến chỗ Hồ thái phó đón Vĩnh Cơ, trẫm nói với hắn một tiếng, sáng sớm ngày mai con phải có mặt. "
Tiểu Yến Tử nháy mắt, vô cùng không muốn, định cự tuyệt, nhìn thần sắc Càn Long bên ngoài tuy bình tĩnh, nhưng nàng có cảm giác, sóng lớn cuộn trào mãnh liệt.
Mưa vẫn còn rơi, Càn Long đón Vĩnh Cơ, tự mình thay hắn che dù, hai người cùng nhau quay về Cảnh Nhân cung.
Vĩnh Cơ tướng mạo cực kỳ giống Càn Long, nhìn từ xa, ngoại trừ vóc dáng, hầu như không có điểm nào khác nhau. Nhưng đôi mắt Vĩnh Cơ, lại giống như Hoàng Hậu, óng ánh màu hổ phách. Lúc hắn mỉm cười, cũng ẩn hiện hai má lúm đồng tiền, vô cùng đáng yêu.
Càn Long thản nhiên cười nói: "Vĩnh Cơ, Hồ thái phó nói con tiến độ không tệ, nhưng đọc sách vẫn là không bằng học võ? "
Vĩnh Cơ nắm lấy tay áo Càn Long, nhẹ nhàng nhảy lên, dường như rất vui vẻ: "Hoàng a mã, chúng ta là đàn ông Mãn tộc, không cần nhiều tài văn chương, nhưng cưỡi ngựa, bắn tên, bảo vệ quốc gia, nhất định phải giỏi. Nhi thần hy vọng có thể làm tướng quân, tự mình xuất chinh. "
Càn Long đế dở khóc dở cười nói: "Vĩnh Cơ, con là a ca thân thể yếu nhất, vậy phải làm sao bây giờ? "
Vĩnh Cơ chẳng hề để ý, rất chân thành nói với Càn Long: "Ngạch nương nói, không quan trọng kết quả, chỉ cần để tâm là được. Ngạch nương còn nói mặc kể thành tích thế nào, Vĩnh Cơ trong mắt người, vĩnh viễn giỏi nhất! Dù sao thân thể yếu đuối là chuyện do trời định, nhi thần hà tất phải vì nó mà ưu phiền. "
Càn Long vươn tay, vuốt mái tóc Vĩnh Cơ, thở dài: ".... Là trẫm sai. " Một tiếng này rất nhẹ, rất thấp, phảng phất như đang nói với chính mình.
Trên đường đi Vĩnh Cơ cùng Càn Long rất vui vẻ, rất nhanh đã đi đến Cảnh Nhân cung.
Sau lưng cung nữ thái giám đứng một hàng, cung nữ bên ngoài Cảnh Nhân cung thấy thế, đang muốn thông báo, Càn Long đê khẽ cười nói: "Ai phát ra một tiếng, trừ ba mươi lượng bổng lộc. "
Ngay lập tức, ngoại trừ tiếng mưa rơi, yên tĩnh như một đại dương mênh mông.
Càn Long dẫn Vĩnh Cơ, đi đường vòng, đi đến tẩm cung Hoàng Hậu. Nghĩ đến thân thể Hoàng Hậu vẫn chưa khoẻ, nếu có thể nhìn thấy Vĩnh Cơ, chắc có thể khoẻ lên không ít.
Hắn bước vào nơi có tấm trứ phượng hoàng trước cửa, đang định đẩy cửa bước vào, lại nghe Dung ma ma cố hết sức đè thấp thanh âm: "Hoàng Hậu nương nương, chúng ta có thể giấu được sao? Lưới trời tuy thưa, nếu vạn tuế gia phát hiện... "
Ngữ khí Hoàng Hậu có vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Nếu Hoàng Thượng phát hiện, ngươi nhất quyết phủ nhận. Một chữ cũng không nên nói nhiều. "
Dung ma ma nghe vậy vẫn có chút lo lắng: "Chỗ Lệnh phi, nô tỳ có cảm giác hơi kỳ quái... "
Hoàng Hậu trầm trọng nói: "Không có gì kỳ quái. Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau, hậu cung vốn là như thế. Dung ma ma, chỗ Hoàng Thượng ngươi đừng lo, tối qua ta bệnh như vậy, hắn nhất định tin ta. "
Hoàng Hậu cười cười: "Không nghĩ đến hắn vẫn tin tưởng ta, thật không biết là hắn ngây thơ, hay vẫn là ta ngây thơ. "
Vĩnh Cơ tuổi còn nhỏ, không hiểu thế sự, đột nhiên cảm thấy xương tay đau đớn vô cùng, nguyên lai là do Càn Long hung hăng nắm chặt tay Vĩnh Cơ.
Thanh âm Dung ma ma kéo theo chút cảm thán: "Vậy cho thấy, Hoàng Thượng đối với Hoàng Hậu nương nương, tình thâm ý trọng. "
Hoàng Hậu hồi lâu không trả lời, màn mưa khắp bầu trời, lành lạnh, trơn bóng, như ngọc.
Thanh âm của nàng, cũng lạnh buốt như ngọc: "Tình thâm ý trọng? Ta cũng chỉ ỷ vào một chút tình nghĩa cũ mà thôi; Hoàng Thượng cũng không vì ta, chẳng qua vì hai chữ Cảnh Nhàn mà thôi. "
Vĩnh Cơ chỉ cảm thấy xương tay như muốn nứt ra, cúi đầu rên một tiếng, nhưng dường như Càn Long chẳng nghe thấy.
Vĩnh Cơ ngẩng đầu, nhìn sắc mặt Càn Long; đó là một loại bình thản, vô cùng, vô cùng đáng sợ, khiến người khác cảm thấy run sợ, mặc dù Càn Long vẫn mỉm cười, nhưng Vĩnh Cơ chỉ hận không thể thoát khỏi hắn ngay lập tức.
Sau đó, Càn Long không hề cười nữa.
Hắn một cước đá văng cánh cửa, lực đạo rất lớn, cánh cửa kia vỡ thành mấy mảnh.
Hắn từng bước một, chậm rãi bước vào trong, Hoàng Hậu ngẩng đầu thấy hắn, đôi mắt hiện lên sợ hãi.
Càn Long nắm lấy Vĩnh Cơ, đem hắn ném trên mặt đất, cũng không liếc nhìn Hoàng Hậu một cái, đối với cung nữ thái giám trong ngoài, lạnh lùng nói: "Toàn bộ cút ra ngoài cho trẫm! Không có lệnh của trẫm, ai dám tiến vào tru di cửu tộc kẻ đó, cho dù là tổ tông chết sạch, cũng nghiền xương cốt thành tro bụi! "
Càn Long gằn từng chữ trong lời nói, so với đao kiếm, còn sắc bén hơn.
Hoàng Hậu chưa bao giờ nhìn thấy hắn như vậy, không tránh khỏi lui một bước. Chỉ một bước này, Càn Long đã đóng cửa lại, tách rời nơi đây với thế giới bên ngoài.
Càn Long nhìn về phía Hoàng Hậu, ánh mắt sắc lạnh như sói hoang giữa màn đêm lạnh lẽo.
Bên ngoài, trời mưa càng lúc càng lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro