
Chương 20: Chỉ cần có em ở đây, anh đương nhiên không sợ
Cảm giác say rượu không hề dễ chịu như trong tưởng tượng, Lưu Diệu Văn còn chưa kịp mở mắt nhìn rõ mọi thứ thì đầu đã bắt đầu đau nhức, cậu hít một hơi thật sâu sau đó nhắm mắt lại, dùng tay nhẹ nhàng day day huyệt thái dương, trong dạ dày không ngừng cuộn lên từng trận acid pantothenic. Trở mình ngồi dậy từ trên giường, vừa tiếp tục xoa đầu vừa tìm kiếm điện thoại, một khắc nhìn thấy màn hình điện thoại, Lưu Diệu Văn lập tức sững sờ.
Cuộc gọi đêm qua vẫn chưa cúp máy.
Điện thoại sắp hết pin do liên tục gọi suốt một đêm. Lưu Diệu Văn ngơ ngác nhìn thời gian của cuộc gọi liên tục tăng lên và lượng pin không ngừng sụt giảm, lúc này mới áp điện thoại vào bên tai, ngập ngừng "alo" một tiếng.
Nghiêm Hạo Tường ở đầu kia điện thoại rất nhanh đáp lại cậu, thậm chí giọng điệu còn có chút vui mừng: "Em tỉnh rồi à? Ngủ có ngon không?"
Lưu Diệu Văn không lập tức trả lời hắn, mặc dù ít khi uống rượu, nhưng cậu không phải là con ma men chỉ uống vài chén sẽ say quắc cần câu, vậy nên cậu vẫn nhớ mang máng đêm hôm qua mình nói gì, cùng câu nói "anh yêu em" của Nghiêm Hạo Tường luôn vang vọng bên tai trước khi chìm vào mộng đẹp. Chỉ là hành động vẫn không cúp điện thoại là điều khiến cậu không thể ngờ tới, Lưu Diệu Văn hé miệng, hiện tại cậu có chút khát nước: "Em còn tưởng rằng anh sẽ cúp điện thoại."
"Ừm, vốn dĩ là muốn cúp đó," Nghiêm Hạo Tường nhẹ nhàng đáp lại, tâm tình rất vui vẻ, "Nhưng anh sợ bạn nhỏ say rượu nào đó sau khi thức dậy lại phát hiện anh đã cúp, hoặc là nửa đêm bừng tỉnh phát hiện anh không còn ở đó sẽ khóc, vậy nên anh không nỡ."
Biết anh đang trêu ghẹo mình, khuôn mặt Lưu Diệu Văn bắt đầu phiếm hồng, quả thực là tối hôm qua cậu không thể kiềm chế nổi, vừa nói chuyện với Nghiêm Hạo Tường vừa bật khóc, thế nên giờ phút này cũng không cần phải tranh cãi. Thay vào đó cậu lại lặng lẽ thở dài một hơi, những thứ đè nặng trong lòng cậu bấy lâu nay rốt cuộc đã được trút bỏ, Lưu Diệu Văn cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Điện thoại đã nỗ lực đến những giây phút cuối cùng, lúc này đang phát ra một loạt âm thanh kỳ lạ nhắc nhở chủ nhân sạc pin kịp thời, Lưu Diệu Văn muộn màng nhận ra, luống cuống chạy đi tìm dây sạc, sau khi đã làm xong xuôi mới yên tâm phần nào, ngắm nhìn ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ, cậu nhẹ nhàng nói: "Nghiêm Hạo Tường, em muốn gặp anh."
Đầu bên kia dường như cũng đang chờ câu nói này của cậu, lại tựa như đã đoán được cậu sẽ nói như vậy, Nghiêm Hạo Tường phát ra một tiếng cười khẽ, giọng điệu có chút nghịch ngợm: "Vậy em mở cửa ra đi."
Lưu Diệu Văn trong nháy mắt sửng sốt, sau đó lập chạy tới cửa, hít một hơi thật sâu mới mở cửa ra, đã nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường đang đứng ngoài cửa, nghiêng đầu nhìn cậu.
Trường mẫu giáo của bạn nhỏ Lưu Diệu Võ tổ chức hoạt động giữa phụ huynh và con cái vào thứ bảy tuần này nên ba mẹ Lưu đã đưa con trai nhỏ ra ngoài từ sớm, tất nhiên cũng chưa nấu bữa sáng cho con trai lớn, sau khi Nghiêm Hạo Tường tới, hắn rất quen thuộc mở cửa tủ lạnh ra, cuối cùng quyết định nấu món gì đó đơn giản là được rồi.
Nghiêm Hạo Tường một mình bận rộn trong phòng bếp, cũng không gọi Lưu Diệu Văn tới giúp đỡ, hắn xắn tay áo lên, đứng cạnh bồn rửa lặng lẽ rửa rau, bên cạnh là nồi cháo đang bốc lên từng tia khói nhỏ, Lưu Diệu Văn ngồi trên ghế sô pha ngoài phòng khách, lẳng lặng dõi theo bóng lưng của anh. Nhìn Nghiêm Hạo Tường đặt nguyên liệu đã rửa sạch lên thớt cắt nhỏ, sau đó bỏ vào chảo, làm ra những món ăn tinh xảo, cuối cùng bỏ ra đĩa lại bưng lên bàn.
Dạ dày Lưu Diệu Văn vốn đang cồn cào vì đói, thế nên cậu ăn rất nhiều, cúi đầu uống một chén cháo lớn, lại ăn chút đồ ăn, đợi đến khi cảm thấy ấm bụng mới dừng đũa. Trước khi đến đây Nghiêm Hạo Tường đã ăn sáng, bởi vậy hắn không hề động đũa, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh chăm chú nhìn Lưu Diệu Văn, chờ cậu đã ăn gần xong mới hỏi: "Ăn no rồi?"
Lưu Diệu Văn gật đầu. Nghiêm Hạo Tường đứng dậy, vừa định bưng bát đũa tới phòng bếp, liền bị Lưu Diệu Văn đã ăn uống no nê ngăn cản, cậu xoay người ôm lấy eo anh, vùi cả khuôn mặt vào trong ngực Nghiêm Hạo Tường. Nghiêm Hạo Tường chớp chớp mắt, có chút mê man hỏi: "Em làm gì thế?"
Lưu Diệu Văn không trả lời, chỉ tiếp tục vùi mặt vào lòng anh, ôm chặt lấy anh trong tư thế rất ỷ lại.
"Không được bôi dầu lên áo của anh," Nghiêm Hạo Tường giả vờ hung dữ cố ý trêu chọc cậu, "Nếu không anh sẽ bán em để trả tiền mua quần áo mới."
Lưu Diệu Văn nở nụ cười rầu rĩ, ngẩng đầu nhìn anh: "Bán cho ai?"
Nghiêm Hạo Tường bĩu môi, thuận thế ngồi trên đùi cậu, hai tay cũng ôm lấy cổ cậu, mặt đối mặt nhìn thẳng vào mắt cậu, giả vờ kiêu căng nói: "Đoán chừng là không ai thèm nên chỉ có thể bán cho anh thôi à".
Lưu Diệu Văn bị anh chọc cười, cúi đầu hôn lên môi anh.
Mãi tới lúc nhận được nụ hôn này, trong lòng Nghiêm Hạo Tường mới hoàn toàn cảm thấy yên tâm. Hắn cũng không dũng cảm như vậy, vừa rồi hắn chỉ giả vờ bình tĩnh mà thôi, một khắc mà Lưu Diệu Văn nhấc điện thoại lên thử gọi một tiếng "Alo", hắn thật sự rất sợ Lưu Diệu Văn sẽ quên hết chuyện đêm qua, cũng rất sợ mối quan hệ khó khăn lắm mới xoa dịu được lại trở về điểm đóng băng, nhưng may mắn là Lưu Diệu Văn không hề quên, nếu không thì hắn cũng không biết phải lấy cớ gì để xuất hiện trong nhà Lưu Diệu Văn.
Nụ hôn này không kéo dài quá lâu, nhưng lại khiến hai trái tim non trẻ càng gắn kết với nhau hơn.
Lưu Diệu Văn lại ôm chặt Nghiêm Hạo Tường vào lòng, ngửi mùi hương hoa mai quen thuộc trên người anh, Lưu Diệu Văn mới dần dần cảm thấy yên tâm: "Nghiêm Hạo Tường, em muốn làm một giao ước ba điều với anh."
Nghiêm Hạo Tường cũng biết bọn họ cần phải rõ ràng mọi chuyện với nhau, thế nên cũng không phản đối: "Được."
"Điều đầu tiên, khi gặp vấn đề thì chúng ta phải tích cực giao tiếp, không được tùy ý đòi chia tay." Lưu Diệu Văn nói.
Nghiêm Hạo Tường gật đầu, lần trước bọn họ cãi nhau, Lưu Diệu Văn cũng đã từng nói điều này, hiện tại nhắc lại có lẽ là muốn làm rõ những điều đã trải qua trong mối quan hệ, thế nên Nghiêm Hạo Tường cũng không có lý do gì để từ chối, chỉ nói: "Ừm, anh hứa với em."
"Điều thứ hai là cần phải thành thật với nhau, không được lừa gạt," Lưu Diệu Văn dừng một chút, "Ngoại trừ những lời nói dối có thiện ý."
"Được," Nghe xong những lời này, chẳng biết vì sao trong lòng và hốc mắt của Nghiêm Hạo Tường bắt đầu đau xót, "Còn điều thứ ba thì sao?"
"Phải tin tưởng lẫn nhau," Lưu Diệu Văn cũng muốn bật khóc, "Chúng ta phải nhớ yêu nhau."
Nghiêm Hạo Tường rốt cuộc không nhịn được nữa, hắn ngẩng đầu khỏi bờ vai của Lưu Diệu Văn, nhìn vào đôi mắt ướt đẫm nước mắt của đối phương, một giọt nước mắt tràn ra từ khoé mắt hắn, Nghiêm Hạo Tường tiến tới hôn lên bờ môi Lưu Diệu Văn, hôn một lần lại nói một câu: "Anh yêu em, anh thật lòng yêu em."
Cuối cùng lại dùng ngón tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt Lưu Diệu Văn: "Anh rất yêu em Diệu Văn nhi."
Lưu Diệu Văn cũng đáp lại anh bằng nụ hôn nồng nàn: "Cục cưng, em cũng yêu anh."
-
Luôn có những cuộc trò chuyện không ngơi nghỉ sau khi những người có tình về lại với nhau, Lưu Diệu Văn và Nghiêm Hạo Tường dọn dẹp bát đũa trong phòng bếp xong xuôi thì làm ổ trên ghế sô pha trò chuyện với nhau, nói hết chủ đề này tới chủ đề khác, có đôi khi tình cảm dâng trào lại trao nhau một nụ hôn. Nghiêm Hạo Tường ở tại nhà Lưu Diệu Văn tới trước giờ cơm tối, ba Lưu mẹ Lưu mẹ đã sớm gọi điện báo rằng sẽ ăn cơm ở ngoài, để Lưu Diệu Văn tự mình giải quyết bữa tối.
Lưu Diệu Văn cũng không biểu thị chút khó chịu nào, cậu cúp điện thoại sau đó hỏi Nghiêm Hạo Tường muốn ăn gì, hai người lại cầm điện thoại suy tư một hồi lâu mới quyết định ra ngoài đi ăn, kết quả vừa ra đến cửa, Nghiêm Hạo Tường lại nhận được một cuộc điện thoại.
Lưu Diệu Văn đã sửa soạn xong, đang đứng trước cửa nhìn anh nghe điện thoại với sắc mặt nghiêm trọng, giọng nói vô cùng lạnh lùng và lạ lẫm. Tâm trạng vốn đang tốt đẹp của Nghiêm Hạo Tường dường như bị cuộc gọi này phá hủy, hắn cầm điện thoại trả lời vô cùng thiếu kiên nhẫn, lúc này không biết vừa nghe thấy cái gì mà bắt đầu kinh ngạc, hỏi lại một câu "Bây giờ?", câu trả lời từ người đối diện dường như không cho hắn cơ hội từ chối, Nghiêm Hạo Tường mím môi một cái mới đáp lại một câu, "Đã biết." Sau đó lập tức cúp điện thoại.
"Sao thế anh?" Lưu Diệu Văn đi tới, cẩn thận nắm chặt tay Nghiêm Hạo Tường tay, "Có chuyện gì vậy?"
Nghiêm Hạo Tường cất điện thoại thở dài, "Không sao, ba mẹ anh tới, gọi anh về."
"Hiện tại sao? Anh còn chưa ăn tối mà." Lưu Diệu Văn nhíu mày.
Nghiêm Hạo Tường không trả lời, chỉ rũ mắt không ngừng suy nghĩ, cuối cùng mới nói: "Nếu không thì em đi ăn trước đi, anh quay về một chuyến."
"Không được," Lưu Diệu Văn không hề suy nghĩ đã từ chối, "Hiện tại anh mang theo bụng đói quay về, nhỡ anh cãi nhau với ba mẹ lại càng khó chịu, nếu không thì em cùng anh tới đó nhé, còn có thể nói chuyện giúp anh."
Nghiêm Hạo Tường dường như đã đoán được cậu sẽ nói như vậy, hắn không từ chối thẳng thừng, mà khéo léo nói, "Ba mẹ anh cố chấp cổ hủ lắm, có lẽ bọn họ còn chưa thể chấp nhận tình yêu EA đâu, vậy nên em tới bọn họ có khi còn tức giận hơn." Nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Lưu Diệu Văn, Nghiêm Hạo Tường lập tức chuyển chủ đề, "Nhưng mà em yên tâm nhé, cho dù ba mẹ anh có nói cái gì thì anh cũng sẽ không chia tay với em, anh rất thích em, em cũng biết mà, đúng không?"
Thật ra Lưu Diệu Văn không phải đang lo lắng Nghiêm Hạo Tường chia tay với cậu, mà chỉ là không nguyện ý để Nghiêm Hạo Tường một mình đối diện với những điều đó, nhưng anh đã nói như vậy, Lưu Diệu Văn cũng chẳng thể phản bác gì nữa, chỉ tiến lên một bước ôm lấy anh, không yên tâm nói: "Có chuyện gì thì phải gọi điện ngay cho em nha anh."
"Được."
"Có thể đừng cãi cọ thì đừng cãi," Lưu Diệu Văn vẫn cảm thấy không yên lòng, "Nếu thực sự không chịu được thì anh phải rời đi, không ở cùng một chỗ với bọn họ nữa, sau đó gửi địa chỉ cho em, em đi tìm anh, nhé?"
Nghiêm Hạo Tường nở nụ cười, "Có thể nghĩ tốt một chút được không? Dù sao cũng là người một nhà mà, không thể trò chuyện vui vẻ sao?"
Lưu Diệu Văn không trả lời, chỉ nói: "Vậy em ở nhà chờ anh, anh muốn ăn cái gì em cũng mua."
"Được."
Lưu Diệu Văn vẫn không yên tâm dặn dò anh thêm rất nhiều, cuối cùng mới lưu luyến không buông thả Nghiêm Hạo Tường đi. Xoa dịu Lưu Diệu Văn tốn không ít thời gian, Nghiêm Hạo Tường sau khi ra ra khỏi tiểu khu lập tức gọi xe, ba hắn là một người rất phiền phức, không thích người khác bắt mình phải chờ quá lâu, thế nên Nghiêm Hạo Tường phải vội vã chạy về, nhưng vừa mở cửa vẫn bị ăn mắng.
Ba Nghiêm ngồi ở trên ghế sô pha, nhìn thấy hắn trở về chỉ cau mày vứt xuống một câu: "Lại chơi bời ở đâu, sao về muộn thế?"
Nghiêm Hạo Tường không cãi lại, hắn đã hứa với Lưu Diệu Văn rằng mình sẽ bình tĩnh nhất có thể để trao đổi với ba mẹ, vậy nên cho dù trong lòng ẩn chứa rất nhiều bất bình cũng không thể hiện ra ngoài, chỉ hỏi: "Hai người tới muộn như vậy là có chuyện gì sao?"
Ba Nghiêm không lên tiếng, mà để mẹ Nghiêm ngồi bên cạnh mở miệng trước: "Vài ngày trước, chủ nhiệm của con vừa mới gọi điện cho ba mẹ báo thành tích thi tháng của con, nói con đã tăng hơn 100 bậc, cũng khen thái độ học tập của con đã tiến bộ rất nhiều, thậm chí còn nói tốt về con trước ba mẹ rất lâu. Nhưng Tiểu Tường này, mới tăng một trăm bậc..."
Mẹ Nghiêm trầm mặc không nói lời còn lại nhưng Nghiêm Hạo Tường vừa nghe đã hiểu, đơn giản là bọn họ cảm thấy sự tiến bộ của hắn không đạt yêu cầu, cần gì phải quanh co lòng vòng nói nhiều như vậy. Mẹ Nghiêm thấy Nghiêm Hạo Tường hiếm khi không phản bác, mới tiếp tục nói, "Chúng ta thấy hồi trung học cơ sở thành tích của con vẫn luôn ở top 3, là thủ khoa đầu vào của Ba Thục, ấy vậy mà thành tích hiện tại mới như vậy thì cũng... hơi khó coi, nên là chúng ta muốn......"
"Chúng ta muốn đưa con ra nước ngoài." Ba Nghiêm ngồi bên cạnh cuối cùng cũng mở miệng.
Nghiêm Hạo Tường sững sờ, không dám tin nhìn ba hắn.
Ba Nghiêm không hề phát hiện, tiếp tục nói, "Tới đó học hai năm cấp 3, sau đó lấy thân phận học sinh cấp 3 xét tuyển vào trường đại học ở nước ngoài khá là dễ dàng. Ba đã sớm có quốc tịch nước ngoài, ba bảo lãnh con qua nhập cư cũng không thành vấn đề, ngoại ngữ thì có thể học, không phải vấn đề lớn."
Mẹ Nghiêm hơi khó chịu trước dáng vẻ không cho ai được phép chen lời của ông, gấp gáp lên tiếng, "Ông cũng phải cân nhắc đến ý kiến của con trai chứ."
"Cần gì nghe ý kiến của nó!" Ba Nghiêm lập tức nổi giận, "Lúc trước tôi đã nói là để con trai cho tôi nuôi, bà lại không chịu, hiện tại thì sao? Với thành tích này của nó đừng nói thi đỗ đại học, đến trường cao đẳng tốt cũng chưa chắc vào được, còn nghe ý kiến của nó? Tôi thấy nó muốn lật trời rồi đấy! Đây là biện pháp giải quyết tốt nhất mà tôi đưa ra, không được phép thương lượng, nhất định phải thực hiện."
Mẹ Nghiêm không nói gì nữa, những năm gần đây vì xây dựng gia đình mới nên quả thực là bà có nhiều chỗ có lỗi với Nghiêm Hạo Tường, từ lần gặp mặt trước, bà đã suy nghĩ rất nhiều, bà cảm thấy mình nên trao đổi với con trai nhiều hơn. Không phải là không hề để ý tới Nghiêm Hạo Tường, dù sao đây cũng là đứa con bà mang nặng đẻ đau suốt chín tháng mười ngày, nhưng hiện tại có nói gì cũng không thể chữa lành vết thương trong lòng Nghiêm Hạo Tường, nhưng cũng không thể không làm gì, tiếp tục bỏ mặc Nghiêm Hạo Tường bơ vơ, đó mới là hại hắn.
Thật ra mẹ Nghiêm cũng không quá đồng ý cho Nghiêm Hạo Tường ra nước ngoài, cách mình quá xa, không bằng để con trai ở gần mình mới yên tâm, nhưng bà cũng không thể phủ nhận biện pháp mà ba Nghiêm đưa ra là biện pháp tốt nhất hiện tại, thế nên cũng không tiện chen miệng nữa.
"Con không đồng ý," Nghiêm Hạo Tường vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng, "Con không đồng ý chuyện ra nước ngoài."
Ba Nghiêm dường như đã lường trước là hắn sẽ từ chối, chỉ nói, "Hiện tại con còn có lý do do từ chối à? Thành tích của con, hành vi không đứng đắn của con lúc trước, đều chỉ chứng minh con đường hiện tại không phù hợp với con. Ra nước ngoài chưa chắc là tốt, nhưng đây con đường duy nhất của con. Ba không muốn sau này người khác nhìn vào người thừa kế của Nghiêm gia chỉ thấy hai chữ vô học này."
"Con đã nói con không có hứng thú kế thừa gia sản." Nghiêm Hạo Tường thản nhiên nói.
"Đây không phải chuyện con có thể quyết định," Khí thế của ba Nghiêm cũng không hề suy giảm, "Trừ phi con có thể tìm ra lý do tốt hơn khiến ba từ bỏ ý nghĩ này, nếu không con phải nghe theo sự sắp xếp của ba."
Nghiêm Hạo Tường mím môi, một lúc lâu mới nói: "Con đã đánh dấu hoàn toàn với một người."
Ba Nghiêm hơi kinh ngạc, "Ai?"
"Chuyện này ngài không thể xen vào, đây cũng không phải quyết định bốc đồng mà là yêu nhau thật lòng," Nghiêm Hạo Tường nói, "Con đã đồng ý sẽ không chia tay với người ấy, thế nên chuyện ra nước ngoài mà ngài đề cập càng không có khả năng."
Ba Nghiêm cau mày, như thể đang suy nghĩ tính chân thực trong câu nói này, cuối cùng trợn mắt, "Thôi được, đánh dấu thì đánh dấu, thật lòng yêu thích cũng được, nếu đứa bé kia nguyện ý thì có thể cùng con ra nước ngoài, nếu không đồng ý thì ba cũng có thể chu cấp cho nó, chẳng qua là Omega, nếu con thích, cũng không vấn đề gì."
Nghiêm Hạo Tường biết ngay ba hắn sẽ giải quyết như thế này, hắn cười nhạt một tiếng, cảm thấy mình dường như phải nuốt lời với Lưu Diệu Văn rồi, hôm nay thật sự không thể giải quyết vấn đề một cách bình tĩnh. Im lặng mấy giây, Nghiêm Hạo Tường mới nói: "Không phải Omega, là Enigma. Cũng không phải con đánh dấu người ta, là người ta đánh dấu con. Ba, mộng tưởng của ngài đã tiêu tan rồi, hiện tại con đã không thể coi là một Alpha hoàn chỉnh nữa."
Ba Nghiêm nghe xong sửng sốt, cuối cùng không thể tin hỏi: "Con biết con đang nói cái gì không?"
Mẹ Nghiêm cũng hơi kinh ngạc, đi tới nắm lấy cánh tay của hắn, "Tiểu Tường à, con đừng nói linh tinh nữa, sao, sao con lại bị Enigma đánh dấu?"
"Không phải nói linh tinh, thật sự là Enigma," Nghiêm Hạo Tường nhìn ba mình sắp nổi trận lôi đình, hất cằm nói, "Là tôi tự nguyện, tự nguyện bị em ấy đánh dấu. Nếu có thể, sau này tôi không ngại kết hôn với em ấy, thậm chí sinh con cho....."
Chát !!!
Một cái tát giáng xuống má Nghiêm Hạo Tường, cảm giác đau rát ập tới, nước mắt cũng không tự chủ tràn đầy hốc mắt, Nghiêm Hạo Tường nhìn xuống sàn nhà, khẽ mỉm cười. Khoé mắt liếc thấy lồng ngực của ba Nghiêm đang phập phồng dữ dội, mà mẹ hắn cũng đứng bên cạnh khóc không thành tiếng, nhưng Nghiêm Hạo Tường lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết, không còn mong chờ tình yêu xa vời từ ba mẹ nữa, bởi vì giờ đây hắn đã có chỗ dựa vững chắc hơn.
"Mày, mày biết mình đang nói cái gì không?" Bàn tay tức giận của ba Nghiêm chỉ vào hắn đang run lẩy bẩy.
Nghiêm Hạo Tường cười khổ một cái, "Tôi biết, nhưng mà tôi thích em ấy, nuốn ở bên em ấy, ai không đồng ý cũng đều vô dụng."
"Được lắm con trai," Ba Nghiêm cực kỳ tức giận đến mức nói năng lộn xộn, "Hiện tại con mới bao lớn mà đã dám nói chuyện sau này? Con có dám đảm bảo cậu ta sẽ không vì chuyện gì mà từ bỏ con không? Đợi đến lúc đó con hối hận cũng đã muộn, con sẽ biết hôm nay mình ngu xuẩn đến cỡ nào!"
"Tôi cũng sẽ không hối hận." Nghiêm Hạo Tường kiên định nói.
Ba Nghiêm cười, như là đang giễu cợt sự kiêu căng của hắn, "Được, vậy ba cho con một cơ hội, nếu như kì thi tháng lần sau con có thể tiến bộ thêm một trăm bậc, ba sẽ mặc kệ con luôn."
Nói xong, ba Nghiêm đóng sầm cửa bỏ đi, mẹ Nghiêm cũng vội vàng đi theo ra ngoài.
Nghiêm Hạo Tường không còn hơi sức, ngã ngồi trên ghế sô pha. Hôm nay hắn đã chọc giận ba hắn, không chừng sau này ba hắn sẽ ra tay gây áp lực lên tình cảm của hắn và Lưu Diệu Văn, nếu như ba hắn khăng khăng cho hắn chuyển trường, Nghiêm Hạo Tường cũng không thể làm được gì.
Kỳ thi tháng tiếp theo cũng đã gần trong gang tấc, chỉ còn nửa tháng nữa mà thôi, nhưng hắn đã dùng nửa tháng trước để vật lộn vì chuyện tình cảm của mình, dù không bị thụt lùi trong học tập, nhưng tiến bộ thêm một trăm bậc cũng rất khó, càng cạnh tranh kịch liệt hơn so với từ cuối bảng chen vào giữa danh sách.
Nhưng hiện tại Nghiêm Hạo Tường không còn hơi sức suy nghĩ những chuyện này nữa, giờ phút này đây, hắn cực kỳ mệt mỏi, đau đầu, gương mặt cũng sưng tấy, dạ dày cũng quặn thắt. Thật sự là bị Lưu Diệu Văn miệng quạ đen nói trúng rồi, hắn chưa ăn cơm, lại cãi vã một trận như thế, cả thể xác lẫn tinh thần đều mỏi mệt, khó chịu ngã xuống ghế sô pha, cố hết sức co người lại thành một quả bóng.
Đang lúc mơ màng, điện thoại trong túi lại reo lên không ngừng, Nghiêm Hạo Tường không muốn cử động, nhưng không chịu nổi trước cuộc điện thoại liên tục tới, hắn đành chậm rãi móc điện thoại ra, không thèm nhìn đã bấm nghe, "Alo?"
"Em đây," Lưu Diệu Văn ở đầu kia điện thoại, giọng điệu vô cùng lo lắng, "Chú dì đi rồi hả anh?"
"Ừm," Nghiêm Hạo Tường cười khổ một cái, "Phải làm sao đây, Diệu Văn nhi à, anh đã cãi vã một trận lớn, có lẽ sau này chuyện đôi ta sẽ ngày càng khó khăn."
Lưu Diệu Văn nghe thấy giọng điệu giả vờ thoải mái của anh thì đau lòng không thôi, cậu thở dài, "Khó khăn thì khó khăn, em không sợ."
Nghiêm Hạo Tường "Hứ" một tiếng không nói nữa.
"Có đói bụng không anh?" Lưu Diệu Văn lại hỏi.
Nghiêm Hạo Tường cầm điện thoại, lật người trên ghế sô pha, đổi một tư thế thoải mái hơn, sau khi nghỉ ngơi, cảm giác đau đớn trên người đã bớt đi một phần, sau đó nói, "Ừm, đói lắm luôn "
"Em biết mà," Lưu Diệu Văn ở đầu kia điện thoại hơi bị đắc ý, "Vậy anh nhìn xuống dưới lầu đi."
Nghiêm Hạo Tường ngây người, sau khi kịp phản ứng lập tức ngồi dậy, chạy tới ban công, nhìn xuống lầu quả nhiên thấy được một bóng người, "Sao em biết địa chỉ nhà anh?"
"Trương ca nói," Lưu Diệu Văn nở nụ cười, vẫy tay với anh, "Nhưng mà anh ấy chỉ nhớ khu nhà nhưng không nhớ số phòng, nếu như anh không nghe điện thoại em sẽ tới gõ cửa từng nhà, may mà anh nghe rồi."
Nghiêm Hạo Tường cố nén nước mắt, nở nụ cười, "Vậy em chờ anh."
Sau đó hắn liền xoay người nhanh chóng chạy xuống lầu.
Vừa đến nơi đã nhìn thấy Lưu Diệu Văn đang đứng đó xách theo một túi đồ, Nghiêm Hạo Tường không chút suy nghĩ đã chạy tới ôm chặt lấy cậu.
Vào giờ phút này, nước mắt cũng không kìm được mà chảy ra.
Lưu Diệu Văn cũng ôm chặt lấy anh, dịu dàng dỗ dành anh, "Cục cưng đừng sợ, em ở đây, có em ở đây, đừng sợ nhé."
Nghiêm Hạo Tường bối rối gật đầu.
Chỉ cần có em ở đây, anh đương nhiên không sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro