3.
Quá trình mở rộng thực sự không thoải mái, khi ấn đến một điểm nào đó, Khương Điển phát ra một tiếng kêu nhỏ, cậu thực sự muốn yêu cầu Trần Bá Văn ngừng trì hoãn và nhanh lên, nhưng đối phương hôm nay cứ như uống nhầm thuốc, không nhanh không chậm mà khuếch trương, cậu vừa muốn mở miệng mắng anh lần nữa, không ngờ Bá Văn lại bất ngờ tiến tới hôn cậu.
"Điển Điển." Hơi thở phả lên mặt, dáng vẻ của Trần Bá Văn rất lay động lòng người, sự dịu dàng vĩnh viễn là thứ rung động lòng người nhất, "Đừng quá căng thẳng, được không."
Vô thức muốn vặn lại ai thèm căng thẳng, nhưng Trần Bá Văn nhẹ nhàng dùng tay khiến cậu không nói nên lời, cảm giác đau nhức và sưng tấy từ bụng dưới dâng lên, Khương Điển còn chưa kịp rên rỉ thành tiếng đã rơi vào đợt tiến công tiếp theo, cậu bị dục vọng đóng đinh trên chiếc giường này, mà Trần Bá Văn chính là người đã khiến cậu uống phải bùa mê.
Bàn tay đang cầm ga trải giường của cậu bị anh mở ra một cách dịu dàng nhưng cũng không cho phép bất kỳ sự cưỡng lại nào, phải cùng đối phương ôm chặt, Khương Điển không còn tinh thần hay sức lực để đối phó với sự quyến luyến bất ngờ của Trần Bá Văn, cậu kiềm chế ý muốn né tránh, giọng khàn khàn hỏi: "Đã được chưa?"
Trần Bá Văn cẩn thận cảm nhận, vẫn còn miễn cưỡng mới được, nhưng Khương Điển dường như rất khó chịu, bên trong đôi mắt đang nhìn chằm chằm anh là dục vọng và lý trí đang đấu tranh, còn lại vài phần thanh tỉnh đều dùng để ủ ướt đáy mắt.
Thật sự làm à?
Trần Bá Văn xé mở bao cao su ra, sau đó mới nhận ra hiện tại có bao nhiêu hoang đường.
Rõ ràng đã tuyên bố kết thúc nhưng lại vô cớ cùng nhau nằm trên giường khách sạn, trước đây là đôi bên yêu nhau, nhưng giờ lại không biết rõ là gì, anh không có cách nào từ đôi mắt nhắm hờ của Khương Điển nhìn thấu thế giới của đối phương. Gel bôi trơn bị vắt ra quá nhiều, chảy từ đùi Khương Điển xuống ga trải giường, khi anh trượt vào lối vào, Khương Điển rên rỉ thành tiếng.
"Mẹ kiếp..." Khương Điển cảm thấy khó chịu đến nỗi muốn cuộn tròn người, nhưng vẫn cố gắng mở rộng chân để thuận tiện cho lần tiến vào tiếp theo, cậu trầm giọng chửi mắng Trần Bá Văn, "Sao thế anh làm với bạn gái nhiều rồi, không biết cách chịch tôi nữa phải không?
Trần Bá Văn dựa lên trên cơ thể cậu, ánh sáng hắt ngược, nhìn không rõ biểu cảm trên gương mặt anh.
"Không có bạn gái," Trần Bá Văn trầm giọng nói, "Đã chia tay rồi."
Khương Điển vì câu nói này đột nhiên mở to mắt, cậu nhìn chằm chằm vào Trần Bá Văn, trong không khí trôi chảy một sự trầm mặc vô ngôn.
"Trần Bá Văn, anh thật sự là..."
Khương Điển thở nhẹ ra một hơi, cậu nâng người tiến về phía môi Trần Bá Văn, đôi bên cùng trao cho nhau một nụ hôn dài ướt át. Khi Trần Bá Văn tiến vào, Khương Điển không nhịn được rên rỉ một tiếng, và vô số tiếng còn lại đều bị chặn mất bởi môi hôn.
Không biết trong nụ hôn này có những cảm xúc khó tả nào, Khương Điển đột nhiên nhớ đến vô số lần Trần Bá Văn không dành riêng cho cậu,Trần Bá Văn mà cậu có ôm bằng toàn bộ sức lực cũng không cách nào độc chiếm.
___________________
Ngày bạn gái rời đi trông rất mỏi mệt, cô ấy yêu cầu nhân viên vận chuyển mang hành lý của cô ấy đi, từng thùng từng thùng một, căn phòng liền trở nên trống rỗng.
"Trần Bá Văn", cô ấy gọi cho anh trước khi rời đi, "Tôi thật sự chán ngấy rồi, anh luôn luôn coi tôi như một thói quen."
Trần Bá Văn nghĩ rằng có lẽ cô ấy nói đúng, thực ra anh là một người rất nhàm chán, thích ăn một món sẽ liên tục gọi, thích một người cũng vậy, một ngày nào đó phát hiện bản thân đã order món đó cả trăm lần, nhưng lần sau vẫn sẽ chần chừ, không biết có nên đặt thêm một lần này nữa không.
Dường như bị quả báo, giờ đây anh sống chẳng khác nào một kẻ thất bại. Hôm đó trời mưa rất to, trong phòng không bật đèn, anh nằm trên thảm nhà nhìn trân trối lên không trung hồi lâu, con chó bỗng tới cọ cọ lên cánh tay anh, khiến anh cảm thấy ấm áp.
Chó Khương Điển tặng cho anh cũng giống như Khương Điển, rất giỏi an ủi.
Dù sao thì cuộc sống vẫn phải tiến về phía trước, anh tích cực thử vai, đảm nhận nhân vật mới, ở nhà đọc kịch bản hai ngày, ghi nhớ từng chữ từng chữ trong đầu, mỗi câu đều nghe giống như những gì Khương Điển sẽ nói, nhân vật này thật giống Khương Điển.
Quản lý nói đây là một thử thách, một số vai nam chính khác sẽ dễ diễn hơn, cũng có thể hút fan. Anh im lặng nghe điện thoại một hồi, nghĩ đến đêm lạnh lẽo ở Đài Bắc; Khương Điền cúi người, bắt được ánh mắt anh trong bóng tối sau cửa kính xe hơi, như cũ mỉm cười, sau đó hưng phấn đến ôm lấy anh, "Anh đã làm được rồi!"
Cũng giống như vậy, Khương Điển đã dành cho anh một lời cổ vũ khảng khái: "Anh sẽ trở thành một diễn viên giỏi, Trần Bá Văn."
"Tôi vẫn muốn thử xem"
Anh nói với đầu bên kia điện thoại.
Nghiên cứu nhân vật là quá trình đến gần Khương Điển, mỗi ngày anh đều tự tách bản thân ra, coi mình là một phần của Khương Điển. Cũng có lúc suy tư quá nhiều, đến nỗi nhắm mắt lại cảm thấy như thực sự có một Khương Điển giống như vậy đang đối diện với mình, là dáng vẻ của nhân vật, lặng lẽ nhìn anh.
"Như vậy chẳng phải sẽ đau đớn hơn sao?" Quản lý ít nhiều cũng biết chuyện của bọn họ, có một lần khi vừa quay xong phim hỏi anh. Lúc đó đã là hai giờ sáng, Trần Bá Văn mơ mơ hồ hồ tựa người vào ghế xe, trả lời câu hỏi như đang nói mớ.
"Sợ quên mất."
Thời gian sẽ không hào phóng như Khương Điển. Khi ở bên Khương Điển, anh luôn cảm thấy mình không hiểu người này, lúc đó anh cảm thấy mình có nhiều thời gian, có thể từ từ, sau này không còn liên lạc nữa, anh bắt đầu cảm thấy hoảng sợ. Nếu như Khương Điển giống như câu hỏi cuối cùng trong bài thi đại học thì sao, rõ ràng là một thứ rất quan trọng, nhưng vài năm sau thậm chí còn không thể nhớ được bao nhiêu chi tiết.
Khương Điển, lần đầu tiên nghe đến cái tên này anh đã nghĩ đến gừng cay, sau đó nhận ra rằng nó quả thực luôn mang lại cho anh cảm giác vô cùng dễ chịu. Khương Điển không thích bữa sáng, Khương Điển có nhiều ý tưởng sáng tạo, Khương Điển thích ngủ nướng hơn tập thể dục, Khương Điển từng xuất hiện một cách kỳ diệu, nhưng Khương Điển cũng không còn có thể quay về bên anh nữa.
Nên Khương Điển không thể bị lãng quên.
Trong mơ anh đã lặp lại hàng trăm lần, tỉnh dậy lại chỉ là một mảnh trống không, anh cho rằng sau này có thể họ sẽ không bao giờ gặp lại, không biết vì sao lại chắc chắn như vậy, có lẽ anh chỉ chắc chắn về sự lạnh lùng không quay đầu của của cậu.
Kết quả, hôm nay họ thực sự gặp lại nhau, trong căn phòng khách sạn không thể giải thích được, Khương Điển một lần nữa tiến vào cuộc đời anh như một phép màu.
___________________
Ga trải giường lại vì chuyển động của họ mà lộn xộn, anh lật Khương Điển lại đi vào từ phía sau, khóa chặt tay cậu, dùng sức đâm chọc. Sự vùng vẫy của Khương Điển trở nên không hề đáng kể, cậu ngẩng cổ, cảm thấy như mình sắp bị ngạt. Dục vọng đang đánh chìm cậu, sớm muộn gì cậu cũng sẽ bị Trần Bá Văn làm đến chết. Một giây tiếp theo, Trần Bá Văn tóm lấy cổ cậu đẩy về phía sau, buộc cậu phải quay đầu hôn anh.
Có phải hôn môi là một trong những cách con người tiến gần đến hạnh phúc?
Khương Điển cuối cùng mơ hồ suy nghĩ về vấn đề này, cậu cảm nhận được Trần Bá Văn sắp sửa bắn, bắt đầu đẩy mạnh hơn, quá sâu, đến mức cậu gần như muốn nôn. Cũng có thể bắn ra là một cách khác đến gần tới hạnh phúc, cảm thấy được giải thoát, sau đó là một khoảng không.
Trần Bá Văn lật người cậu lại, hôn lên má rất nhẹ nhàng, giống như tình nhân thân mật, nhưng thực ra thân dưới cậu bị làm đến rối tinh rối mù mà chẳng hề có thân phận gì.
Cậu thậm chí còn không tính là bạn trai cũ của Trần Bá Văn.
Cậu mở miệng muốn hỏi Trần Bá Văn tại sao vừa rồi lại khóc, cũng muốn hỏi Trần Bá Văn thời gian này đang làm gì, sống có tốt không, rốt cuộc khi mở miệng lại nói: "Con chó em tặng anh có chăm sóc tốt không?"
Trần Bá Văn tựa trán cười, hai vai cũng run lên.
"Anh rất giỏi việc chăm sóc người khác"
"Em đang hỏi chó, ai biết anh có thể chăm được chó không."
Trần Bá Văn hôn nhẹ lên chóp mũi cậu, sau đó là môi và cằm, như thể cậu là một báu vật vô giá.
"Người và chó anh đều giỏi chăm sóc." Trần Bá Văn cuối cùng tựa đầu vào vai cậu, nhẹ nhàng nói bên tai, "Vậy nên đừng nói lời tạm biệt, được không?"
Một tiếng chuông lớn vang lên trong lòng Khương Điển, cậu chạm vào ngực, tự hỏi vì sao tim mình lại đập nhanh gấp trăm lần như muốn nhảy xuống vách đá, rõ ràng đã biết độ cao phía trước không xác định, có thể tử vong.
Nhịp tim có phải cũng là một trong những cách khiến con người cảm thấy hạnh phúc?
__________________
Vào ngày Trần Bá Văn đóng máy, Khương Điển đã đến thăm, tuyết nhân tạo rơi dày đặc, nhìn từ xa trông giống y như thật.
Trần Bá Văn đứng giữa tuyết, không có lời thoại gì, đây là một cảnh quay im lặng. Khương Điển từ sau bóng lưng nhìn ra được một Trần Bá Văn khác, cậu lặng lẽ mỉm cười, cảm thấy anh có vẻ thực sự nhớ kỹ những gì cậu từng nói.
Sau khi hô cắt Trần Bá Văn quay người, trong giây lát khó thoát khỏi cảm xúc của nhân vật, nhưng đôi mắt anh đã bắt gặp Khương Điển trong đám đông. Khương Điển không có mái tóc vàng vẫn rất bắt mắt, đối với anh luôn là tâm điểm giữa vòng người. .
Thế là họ mỉm cười nhìn nhau, xuyên qua đám đông.
Ở Đài Bắc không bao giờ có tuyết, Khương Điển cũng hiếm khi thấy tuyết.
Cậu chạm vào mảng trắng trên vai Trần Bá Văn, vẩn vơ nghĩ một ngày nào đó sẽ cùng Trần Bá Văn đi trốn, trốn đến một thế giới màu trắng.
End.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro