Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2.

Trước khi quay BL, Bá Văn đã từng đi xin lời khuyên của tiền bối trong công ty, lúc đó trong đầu anh chỉ có một câu hỏi, làm thế nào để thể hiện mình rất yêu một người đàn ông.

Rất đơn giản, tiền bối nói, cứ coi đối phương là một cô gái, dù sao cũng chỉ là quay phim, cậu cứ xem như đang trong mối quan hệ với một cô gái là được.

Sau khi gặp Khương Điển, Bá Văn chợt cảm thấy phương pháp này thật thiếu tôn trọng. Vài lần đối diễn cùng nhau, Trần Bá Văn không khỏi cảm thán khi nhìn vào mắt Khương Điển; đó chắc chắn không phải là loại cảm xúc có thể đạt được bằng cách dựa vào phương pháp kia. Hoặc là kỹ năng diễn xuất của Khương Điển quá tốt, hoặc là, Khương Điển thực sự thích anh.

Vế sau rõ ràng là không thể, Trần Bá Văn trong lòng cũng nhấc nhấc cân nhắc, anh cảm thấy mình không phải mẫu người Khương Điển thích. Đến khi phát hiện mình có suy nghĩ này, Bá Văn cũng nhận ra bản thân đang đứng trên bờ vực nguy hiểm, chết cha, lẽ nào anh là gay?

Khương Điển sau đó phát hiện ra đây chính là trọng tâm suy nghĩ của Bá Văn, cậu đã cười đến mức suýt ngã khỏi ghế sofa, dù thế nào đi nữa cũng không nên lo lắng về điều này, anh quả nhiên là một tra nam.

Đúng, Trần Bá Văn hoàn toàn chấp nhận, đưa tay đỡ Khương Điển ngồi xuống.



Điện thoại di động bên cạnh không ngừng nhấp nháy, hai người họ tắt đèn xem phim, tin nhắn rung lên không lớn nhưng càng ngày càng làm lu mờ tiếng thoại, đến cuối cùng cả hai đều không tập trung nghe được phim nói gì, mặc dù đây là phân đoạn kinh điển nhất.

Quay về đi, Khương Điển nói.

Trần Bá Văn cầm điện thoại lên nhưng không mở ra xem, anh mấp máy môi, nhận ra mình không còn khí lực để làm gì khác.

Ngày mai anh sẽ quay lại, Trần Bá Văn nói, cùng em xem hết bộ phim.

Khương Điển tiễn anh ra cửa, uể oải dựa vào tường, như cười như không nói, ngày mai anh sẽ lấy lý do gì với cô ấy?

Anh yêu em?


Khương Điển nói một tiếng cút, rồi dùng lực đóng mạnh cửa.

Sau đó, đôi bên vẫn tiếp tục dính mắc hết một thời gian, cho đến khi Khương Điển nói lời tạm biệt trên xe ngày đó.

__________________

Trần Bá Văn đã từng nghĩ tới, nếu một ngày nào đó Khương Điển mệt mỏi muốn khoát tay rời đi thì phải làm gì, đã soạn thảo hàng nghìn lần nội dung để giữ chân cậu, nhưng khi thực sự đối mặt với cảnh đó, anh lại chỉ có thể im lặng. Bá Văn sớm đã hiểu rằng lỗi hoàn toàn là của mình, anh không thể tham lam muốn được cả hai, Khương Điển đã chịu đựng anh đủ lâu rồi.


Lúc đầu anh luôn gặp ác mộng, đó là một trải nghiệm kỳ lạ, trong ký ức của bản thân Trần Bá Văn hiếm khi bị rối loạn giấc ngủ. Khương Điển từng trêu chọc anh là người có trái tim rộng lượng, có lẽ trái tim anh đã co lại nhiều sau khi Khương Điển rời đi. Gian phòng Khương Điển thuê trong trái tim anh đã bị loại bỏ hoàn toàn, khiến anh mất ngủ suốt đêm, quầng thâm dưới mắt.

Có trái tim quá nhỏ, thực sự không tốt.


Kết cấu bao cao su trong tay rất quen thuộc, Trần Bá Văn siết chặt nó, nhớ lại rất nhiều cảnh họ da thịt gần gũi, nhưng những cảnh này đều bị thời khắc Khương Điển đóng cửa xe xóa sạch.

Anh thực sự muốn hỏi Khương Điển, hiện tại cuộc đời cậu đang ở giai đoạn nào rồi, và trong giai đoạn đó, có khoảnh khắc nào thật sự thuộc về Trần Bá Văn không.

____________________

"Hôn vài cái trước đi," Khương Điển rất tự nhiên ôm cổ anh, "Nhưng mấy ngày trước em bị cảm lạnh, không biết có lây sang anh không."

Cậu bị cảm lạnh? Trần Bá Văn vô thức muốn hỏi tại sao cậu lại cảm lạnh, nhưng Khương Điển đã đến gần anh, hơn nữa anh cũng không có tư cách gì, đã quá lâu không liên lạc rồi.

"Vậy em ngồi lên trên đi." Trần Bá Văn dẫn eo cậu, "Em cúi đầu thì sẽ đỡ mỏi hơn."

Khương Điển cười thành tiếng: "Anh chu đáo thật đó."

Cậu y lời làm theo lời, ngồi lên trên đùi Bá Văn, dường như có vẻ nhẹ hơn một chút so với trước kia. Bá Văn vô thức ôm eo cậu, muốn cẩn thận cân nhắc xem cảm giác của mình có đúng không, nhưng Khương Điển lại nghiêng người ra né khỏi anh.

"Làm gì đó? Động tay động chân."

Lần này đổi lại đến lượt Bá Văn cười: "Vậy thì làm kiểu gì?"

"Bảo anh làm gì thì làm đó," Khương Điển vỗ lên gáy Bá Văn, ra hiệu cho anh nhìn lên, "Hiểu chưa, phải nhường tôi."

Trần Bá Văn gật đầu: "Được."

Khương Điển bán tín bán nghi, lẩm bẩm một câu "Chết tiệt, sao nghe lời thế", sau đó cậu cẩn thận nhìn Trần Bá Văn, thở dài: "Nhưng em không tin."

"Tại sao?"

"Trên giường anh không phải loại người như vậy," Khương Điển chậm rãi cởi cúc áo của Trần Bá Văn, lơ đãng bổ sung, "Có lúc còn rất hung dữ."

Trần Bá Văn để cậu cởi bỏ áo sơ mi trên người, nhưng vẫn không nhịn được sửa lời: "Lần này sẽ không."

Lúc Khương Điển hỏi tại sao, Bá Văn không nói gì, chỉ ngẩng đầu lên chạm vào môi Khương Điển. Khương Điển không kịp phản ứng, khi có ý thoái lui lại bị anh nhẹ nhàng giữ lấy gáy và ấn xuống. Một bàn tay khác vuốt dọc theo lưng Khương Điển an ủi, cậu quả thực đã gầy đi, xương cốt cũng có thể sờ nắn được rõ ràng hơn trước kia.

Thích hôn môi với Khương Điển, thói quen này anh từ trước đến nay vẫn có. Khương Điển từng nói với anh, hôn môi rất giống như hai người đang quá độ giận dữ, cũng có thể nói là quá đỗi yêu, tóm lại đều là thứ nhân loại cần để sinh tồn, người người từ trong sự trao đổi nước bọt hết lần này đến lần khác tìm thấy sự bình tĩnh.

Hơi thở đan xen, nụ hôn quá sâu nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ, một chút nghẹt thở xen lẫn giữa ái dục, Trần Bá Văn càng lúc càng nắm chặt tay Khương Điển hơn, anh cuối cùng cũng hiểu sự bình tĩnh mà Khương Điển nói tới là gì, từ trong khao khát cháy bỏng của bản thân anh đã hiểu được mình thực sự rất yêu Khương Điển.

Khi tách nhau ra, Khương Điển có chút hít thở khó khăn, cậu tựa đầu vào vai Bá Văn yếu ớt nói, anh thật sự đã đi xem phim à.

"Có vị ngọt của bỏng ngô."

Trần Bá Văn nhẹ nhàng vỗ lưng cậu: "Lừa em làm gì"

Khi nói chuyện, hơi thở của Khương Điển phả vào bên cổ anh, nhiệt độ rất dễ chịu: "Sao không cởi quần áo của em?"

Nếu là trước đây, Trần Bá Văn sau khi hôn đến ý loạn tình mê đã hai ba phát lột sạch quần áo của cậu rồi.

"Không dám, anh đang chờ em nói."

"Anh bớt bớt lại," Khương Điển thẳng người ngồi lên, từ trên cao nhìn xuống Trần Bá Văn, "Đừng giả vờ xa lạ với tôi."

Nửa năm không gặp có được coi là thân thiết không?

Trần Bá Văn im lặng suy nghĩ, rồi cởi áo trên người của Khương Điển, cuối cùng cũng có thể được cảm nhận được nhiệt độ da thịt trên cơ thể nhau mà không có bất kỳ rào cản nào, họ lại sáp vào hôn nhau. Khương Điển nắm tóc anh, hôn một cách hung dữ, như thể không hài lòng với trạng thái ban nãy của anh. Bá Văn trầm mê trong nụ hôn, cuối cùng áp Khương Điển xuống giường, lấy lại được phần nào cảm giác muốn gì được nấy ban đầu, rất nhiều đêm họ đã từng quấn quýt nhau trên giường, dùng mồ hôi và tinh dịch để xoa dịu thế giới hoang đường của đối phương, sự hoang đường của Trần Bá Văn đến từ sự thuần túy và ngu ngốc của anh, còn Khương Điển, Khương Điển lựa chọn dính mắc với anh chính là một quyết định hoang đường.

Khi hôn lên ngực cậu, anh cảm nhận được nhịp tim của Khương Điển tăng nhanh, là vì động tình hay vì điều gì khác; không biết anh chiếm giữ bao nhiêu khoảng trống trong cơ quan nhỏ bé này, nhưng dù thế nào chắc cũng sẽ không chán ghét, mặc dù Khương Điển là kiểu người nói không muốn thì chính là không muốn.

"Có bị lạnh không?" Trần Bá Văn ngẩng đầu hỏi Khương Điển, nhớ tới cậu nói mấy ngày trước bị cảm lạnh.

Khương Điển khẽ nhắm mắt lại, ngay cả thanh âm cũng nhuốm màu tình dục, cậu vỗ nhẹ lên lưng Trần Bá Văn nói mình vẫn chưa yếu đuối như vậy.

Sau đó Khương Điển như nhớ tới cái gì, mở mắt ra: "Em quên tìm bôi trơn, không biết có hay không."

Khi cậu giãy dụa muốn đứng dậy, Trần Bá Văn ấn vào dưới bụng, để cậu lần nữa chìm vào đệm giường: "Đừng lộn xộn nữa."

Gel bôi trơn rất lạnh, khi nằm xuống Khương Điển vô thức khép hai chân lại, tay của Trần Bá Văn ấn vào đùi cậu, dùng lực siết chặt nó, bình thường vào lúc này Khương Điển không cách nào di chuyển được vì sự chênh lệch thể lực.

"Anh phải nhẹ chút," Khương Điển cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh, mặc dù không có tác dụng mấy nhưng cậu có vẻ hơi xấu hổ khi nói ra, bàn tay nắm lấy Trần Bá Văn lạnh lẽo băng, "Rất lâu rồi em chưa làm."

"Được." Những ngón tay đang tiến vào bên trong quả thực đã giảm bớt phần nào dùng sức.

Không cần nhìn cũng biết Trần Bá Văn đang cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro