🍑Chương 2: Kì thi
Editor: Tiểu Nhi🌿
Ôn Du không ngờ được, chuyện đầu đầu tiên cô gặp phải khi bước vào lớp, là bắt đầu kiểm tra toán.
Ôn Du:......
Bây giờ cô giả bệnh xin nghỉ có được không? Nên nói là bị ốm hay đau bụng đây?
Loay hoay một lúc lâu để tìm ra được giải pháp hoàn mỹ. Nhưng kết cục là, cô không thể không cầm bút lên, bắt đầu thở ngắn thở dài làm bài cùng các bạn.
Nhất trung Hoài Thành là cao trung* tốt nhất thành phố Ôn Du đang sống. Ở đây chỉ có hai loại học sinh —— một là học sinh xuất sắc hoặc có thành tích tốt, hai là loại con nhà giàu tiêu tiền bừa bãi.
________________________
🍃Cao trung: Việt hóa thì đây chính là từ Trường cấp 3, Trường trung học phổ thông.
__________________________
Hứa Sí cùng với đám anh em của hắn thuộc loại thứ hai. Vì không muốn ảnh hưởng đến các học sinh khác, nhà trường đã mở một lớp học riêng cho nhóm người này. Gây ra những chuyện gà bay chó sủa*, hay trốn học, yêu đương cũng là chuyện bình thường. Chỉ cần không làm ra chuyện quá khác người, trường học đều không quản họ.
____________________________
🍃Gà bay chó sủa: dùng để ví với sự rối ren, tan tác, loạn lạc.
__________________________
Bởi vậy ai cũng biết trong trường học hình thành các phe đối lập nhau. Nhóm học sinh trung bình khinh thường hội con nhà giàu. Lớp đứng đầu lại không đem cả hai nhóm này để vào mắt. Hội con nhà giàu mười ban(lớp) thì cho rằng, trường học này chỉ toàn bọn mọt sách ngốc nghếch. Ngẫm lại thì thiệt hại nhiều nhất vẫn là nhóm học sinh bình thường, không làm phía cả hai bên còn lại hài lòng.
Nguyên chủ học hành chăm chỉ, thành tích sơ trung* lại không tệ. Nên thi vào được lớp trung bình không có tài năng đặc biệt của nhất trung Hoài Thành. Sau khi lên cao trung, cô cố hết sức vào việc học, nhưng hoàn toàn không đuổi kịp được tốc độ của người bình thường. Trở thành người không chịu nhường ai vị trí thứ hai đến ngược lên—— Vị đứng thứ nhất từ dưới lên trên, hiển nhiên là người bạn hồ bằng cẩu hữu* luôn cấu kết với cô ta làm việc xấu, nữ chính Hạ Tiểu Hàn.
___________________________
🍃Sơ trung: Gần như Trường cấp 2, Trung học cơ sở ở Việt Nam mình. Nhưng khác là ở Trung Quốc sơ trung chỉ có 3 khối. Từ lớp 7 đến lớp 9.
🍃Hồ bằng cẩu hữu: bạn bè chuyên cùng nhau làm việc xấu, quấy phá.
____________________________
Ôn Du một bên vẽ xoắn ốc trên giấy nháp, một bên nghĩ: 'Cô ta với tôi không phải người một nhà, không ở chung một nhà.'
Lại nói đến bản thân Ôn Du, tuy rằng cô có tư chất xuất chúng ở phương diện học tập, trí nhớ cũng vô cùng tốt. Nhưng sau khi tốt nghiệp sơ tam (lớp 9) thì gặp phải tai nạn, dẫn tới việc cô phải nghỉ học suốt một năm. Thật vất vả tu dưỡng bản thân, đang chuẩn bị học lên cao trung, bùng một cái liền xuyên đến đây.
Nói cách khác, mặc kệ cô thông minh bao nhiêu, kiến thức vẫn chỉ dừng lại ở trình độ của học sinh trung học mà thôi. Đừng nói đến việc làm bài, rất nhiều từ chuyên dụng cô còn chưa từng nghe qua.
Nhìn mấy chữ bắt mắt trên bài kiểm tra "Kì thi thứ ba của học kì 1 Nhất trung Hoài Thành". Ôn Du chưa bao giờ cảm thấy tổ hợp mấy chữ này cay mắt như thế.
Lúc bị gãy tay, cô không thể cầm bút trong một khoảng thời gian. Liền tính sau khi khôi phục lại, động tác cũng không thể lưu loát như trước. Hiện tại thể nhiệm cảm giác mười ngón tùy ý chuyển động, trong lòng cô yên lặng hiện lên một cỗ hư ảo, không chân thật.
Ôn Du cầm bút viết phát ngốc, trong đầu bỗng truyền đến một giọng nữ xa lạ lạnh băng.
"Chào mừng ký chủ đến với thế giới tiểu thuyết, tôi là hệ thống Moss213 của ngài. Nhiệm vụ của ngài là giúp đỡ nam chính Hứa Sí học tập, rồi thành công thi vào khoa kinh tế của đại học Thanh Hoa. Một khi bắt đầu nhiệm vụ thì không thể hủy bỏ, mỗi lựa chọn của ngài đều ảnh hưởng rất lớn đến vận mệnh nhân vật và tiến triển của cốt truyện, xin vui lòng làm việc cẩn thận."
Giọng nói lạnh như băng đột nhiên xuất hiện này càng ngày càng nhỏ. Ôn Du sợ nó sẽ biến mất, nên tranh thủ thời gian hỏi: "Xin chờ một chút! Mục đích của nhiệm vụ này là gì? Tại sao lại chọn tôi?"
"Trong nguyên văn, nam chính là một thiếu niên bất lương có thành tích đếm ngược. Nhưng lại có thể tiếp nhận công ty của cha mình rồi một bước lên trời trở thành danh nghiệp lớn. Điều này hiển nhiên quá phi logic." Hệ thống không quá kiên nhẫn đối với vấn đề cô thắc mắc. Có thể nói tắt liền nói tắt, đến cuối cùng trực tiếp bỏ qua một đống đáp án, tóm gọn lại bằng một câu, "Vì ông trời muốn giải quyết cái bug lớn nhất này, tùy ý chọn một người may mắn. Vậy nên thỉnh ngài nỗ lực hoàn thành sứ mệnh."
Cô mở mắt ra liền trở thành nữ vai ác bị mọi người phỉ nhổ, thật sự đã xui xẻo lắm! Hơn nữa quyển tiểu thuyết Mary Sue* bá đạo vương tử yêu ta này chỉ tồn tại đúng một cái bug sao?
____________________________
🍃Mary Sue: là tên chung cho bất kỳ nhân vật nữ hư cấu nào hoàn hảo đến mức vô lý, ngay cả trong bối cảnh hư cấu. Họ là thánh nữ sở hữu sắc đẹp, tấm lòng lương thiện, sự thông minh,.....thu hút các nhân vật nam khác yêu quý mình.
______________________________
Người bình thường sẽ giống như nam chính không cần nữ số 2 vừa dụi dàng hiền lành vừa xinh đẹp hả? Lại còn theo đuổi một ngốc bạch ngọt nhiều năm như vậy? Vai ác Ôn Du cũng chỉ thay đổi kiểu tóc bỏ kính mắt xuống, sao giá trị nhan sắc giống như đi chỉnh dung vậy? Quan trọng nhất là, nơi nào sẽ có một đống học sinh toàn chỉ nghĩ đến yêu đương mà không lo học tập? Mặt trời 8-9 giờ mới mọc nên không có khả năng tất cả đều chỉ mang theo não yêu đương đi, bằng không ai xây dựng tổ quốc đây?
Ôn Du nghẹn một bụng muốn phun tào* không chỗ phát tiết, chỉ có thể cố gắng an ủi bản thân: Đừng cố nữa, đừng cố nữa. Ở thế giới giả tưởng tìm kiếm chuyện giống người, ngay từ đầu liền thua rồi.
_________________________________
🍃Phun tào: là một từ trong tiếng Trung Quốc, chỉ hành vi lập luận phản bác từ một lỗ hổng lập luận, ngữ nghĩa của người bị phản bác; thường mang ý nghĩa trêu chọc.
_________________________________
Hệ thống cũng mặc kệ chuyện này, giống như tránh cho cô đặt ra câu hỏi thứ hai, nháy mắt liền biến mất tiêu.
Lưu lại trong đầu tư tưởng mạnh mẽ của bản thân, Ôn Du yên lặng nghĩ, cuộc sống thật sự khó khăn, thực lực của mình không đủ, đã thế ông trời còn mặc kệ không hỏi.
Đúng là cải thìa được trồng trên đất vàng mà*.
____________________________
🍃*: Ý chị nữ chính là chị không có đủ năng lực để hoàn thành nhiệm vụ nhưng ôg trời lại bắt chị đi sửa lỗi.
_____________________________
Tuy rằng trong đầu còn có ký ức của nguyên chủ, nhưng vị Ôn Du cũng là một học tra không hơn không kém. Có kến thức thậm trí còn không nắm vững bằng cô. Môn Văn cô còn có thể đoán mò điền vào bài thi một ít, còn mấy môn khoa học tự nhiên tất nhiên chỉ có nước nộp giấy trắng. Hai mắt nhìn xa xăm, cái gì cũng không biết, toàn dựa vào điền bừa đáp án. Mà muốn cô dạy học bổ túc cho Hứa Sí......
Ôn Du đỡ trán, này không phải là con cháu dạy người sao.
Mơ mơ hồ hồ thi một ngày, cũng may môn Tiếng Anh cô có thể tự tin mình làm được —— Khi còn nhỏ Ôn Du từng sống ở nước ngoài một đoạn thời gian. Tiếng Anh được xem như người bạn ngôn ngữ cùng cô lớn lên, làm bài thi môn Anh liền giống như viết văn tiểu học.
"Lão sư ra đề kì thi này là ma quỷ đi? Toán Học thì toàn cho câu khó, Đề Văn thì lại toàn những từ ngữ lạ lùng cổ quái, liền tính Tiếng Anh xem cũng không hiểu, thế nhưng còn phần thi nói và nghe thì sao? Toàn bộ quá trình tớ chỉ nghe được đúng một câu, đấy còn là vì đề thi mỗi lần đều có nó."
Mỗi khi thi xong một môn, Hạ Tiểu Hàn liền tìm tới cô phun tào một phen. Đồng dạng xem không hiểu đề thi Ôn Du tỏ vẻ rất tán đồng, lại nhịn không được nhắc nhở cô ấy: " Đáp án của câu dễ nhất ấy, cậu sẽ không đem nó viết nhầm vị trí sang câu khác dẫn tới làm sai đi."
Bạn học đã thi không biết bao nhiêu lần Tiếng Anh Hạ Tiểu Hàn:???
"Hóa ra là thế! Khó trách bài thi nghe của tớ vẫn luôn được điểm kém!"
Đây không phải là phong cách của ngốc bạch ngọt sao?
—
Trải qua một ngày không ngừng làm bài thi, tất cả mọi người đều đã kiệt sức. Ôn Du và Hạ Tiểu Hàn là bạn cùng phòng, cũng được coi là có quan hệ khá tốt. Đương nhiên giống mấy cô gái nhỏ tay cầm tay cùng nhau trở về.
Ôn Du yên lặng ôm chiếc áo khoác dày cộp của Hứa Sí, Hạ Tiểu Hàn thì ở một bên nói không ngừng nghỉ, miệng toàn nói nhảm, còn không quên hỏi cô có nặng hay không, có cần ôm giúp không.
Nhìn nhân vật nữ chính bị vô số người phàn nàn vì thiết lập quá thiểu năng trí tuệ trước mắt, Ôn Du thật sự khó kiềm chế được sự yêu thích trong lòng. Rốt cuộc cô cũng hiểu vì sao tất cả nhân vật chính diện trong sách đều thích cô ấy.
Trong một năm tu dưỡng, cô gần như cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài. Bởi vì khoảng cách quan hệ cùng bạn bè thân thiết trước kia cũng dần nhạt xuống. Ở bên cạnh cô chỉ có cha mẹ luôn bận làm việc cùng người hầu ít nói. Cô cô đơn đã lâu lắm rồi, bỗng Hạ Tiểu Hàn như một ngọn lửa mãnh liệt chợt xông vào thế giới của cô, hạnh phúc đến không tả nổi, lại làm người ta vui vẻ.
Phòng của Ôn Du có tổng cộng bốn người. Khác với hai người bọn cô, hai người còn lại đều là học sinh mũi nhọn của lớp. Cô gái đen đen gầy gầy tên Lâm Hạ, còn cô gái có khuân mặt thanh tú, mang mắt kính còn lại là Lư Vi Vi. Mọi người ở chung tuy rằng không đánh nhau, nhưng vẫn có chút ngại ngùng.
Quan hệ của Lư Vi Vi với nguyên chủ không được tốt cho lắm, chuyện hai người đối chọi nhau gay gắt trong phòng cũng đã sớm trở thành chuyện thường ngày. Lúc thấy cô ôm chiếc áo trở về, Lưu Vi Vi quen miệng dùng ngữ điệu châm chọc nói: "A, cô bé nghèo khó rốt cuộc cũng chịu mua quần áo mới?"
Nguyên chủ ở nhà không được cha mẹ yêu thương, từ nhỏ đến lớn thi thoảng mới được mua cho quần áo mới, còn lại phần lớn là áo quần cũ bỏ đi của họ hàng. Ôn Du chưa bao giờ bị người ta nói thẳng vào mặt như vậy, thế nhưng lại có chút thú vị, cô nhẹ giọng đáp: "Đây không phải của tôi."
"Tôi biết ngay mà!" Lư Vi Vi cười lạnh một tiếng, kéo dài âm điệu, "Nhà cậu sao lại hào phóng vậy được."
Vẫn luôn ngồi ở trên giường yên lặng đọc sách Lâm Hạ cũng không nghe nổi nữa, mở miệng nói: "Nhà cậu ở biệt thự, đi xe BMW sao? Dùng miệng tích đức chút đi."
"Cậu không nhìn ra sao? Đây là áo nam! Người ta là muốn Tiểu Du giặt giúp. Không giống như cậu, lớn như vậy cũng không có ai theo đuổi." Hạ Tiểu Hàn hướng cô ta làm mặt quỷ, xem nhẹ vẻ mặt trắng bệch của Lư Vi Vi, quay đầu nhìn về phía Ôn Du, "Mùa đông áo khó khô, tớ mua máy sấy quần áo, khi cậu giặt xong có thể dùng luôn."
Ôn Du ngoan ngoãn gật đầu. Cô không ngốc, có thể nhìn ra Hạ Tiểu Hàn rất quan tâm cô. Hơn nữa ở trong tiểu thuyết, nguyên chủ làm nhiều chuyện thương thiên hại lí như vậy, cô ấy đều lựa chọn tha thứ, có thể thấy được tình cảm vô cùng đậm sâu.
Cô lại không phải Ôn Du không tâm không phổi kia, hiển nhiên sẽ coi trọng người bạn duy nhất này.
Lư Vi Vi còn muốn tiếp tục gây sự, tự lẩm bẩm một mình: "Tên nam sinh muốn làm quen với cô ta có thể là loại mặt hàng gì? Cho tôi, tôi cũng không cần!"
Ôn Du nghĩ đến khuân mặt lạnh lùng đẹp trai của Hứa Sí bị cô nàng này chê, nhịn không được phụt cười một tiếng, suy nghĩ một lúc liền nói: "Cậu ta rất tốt."
Thấy cô không có ý muốn đấu võ mồm, Lưu Vi Vi diễn một mình cũng mệt mỏi, liền nói không thú vị rồi đi rửa mặt, trước khi đi còn không quên nhìn cô hừ lạnh một tiếng.
Mùa đông tốt nhất nên giặt quần áo bằng tay, nhưng Ôn Du lại không có kinh nghiệm. Chỉ có thể dựa vào ký ức bắt chước theo động tác của nguyên chủ.
Áo khoác của Hứa Sí thật sự rất khó ngửi, không chỉ dính mùi chua cay của mì gói, còn có một cỗ mùi vị riêng biệt bám ở đấy, khiến cô nhíu mày, khó khăn thở ra.
Đây là lần đầu tiên Ôn Du giặt quần áo, cô đầu tiên giặt hết đống đồ mùa đông của mình rồi tẩy áo khoác sau. Bất ngờ cô phát hiện ra một điều, hóa ra phải dùng nhiều lực hơn so với lúc nhìn. Những tấm bông nhẹ trong quần áo sau khi gặp nước lại nặng đến không thể tưởng tượng được.
Ôn Du một bên giặt một bên nghĩ, cô làm sao để thành tích của Hứa Sí tốt lên đây?
Lấy chết uy hiếp thì chắc chắn hắn tuyệt đối không quan tâm, lấy lý dọa người thì sẽ bị mọi người chê cười, lấy thân báo đáp thì......
Phi phi phi! Nghĩ cái gì vậy, người ta sao có thể muốn cô? Huống chi cô là một thanh niên thời đại mới có lý tưởng có khát vọng có niềm tin, mới không vì loại chuyện này mà bán mình.
Ôn Du không nghĩ ra được biện pháp, đành đổi sang nội dung khác. Ừm, tốt nhất làm cho hắn hài lòng đã. Nhưng mà cô không chịu được cái mùi hương này a.
——————————————-
🌸Editor: Mệt mỏi với bản convert của bộ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro