em là lá bùa may mắn của anh
Summary
6 năm nhỉ? Khoảnh khắc mà Umti đang chờ đợi trong cả sự nghiệp của mình. Anh ấy đã lọt vào vòng play-off. Phải mất khá nhiều thời gian để đạt được điều đó nhưng lần này, anh không đơn độc. Có thể nói rằng bạn trai của anh ấy cũng đóng một vai trò rất lớn trong việc giúp Umti đạt được điều đó.
Note: Mốc thời gian của truyện là sau chiến thắng trước DK của BRO ở lượt trận playoffs ở LCK mùa xuân 2022.
--------------------------------------------
"GG!! VÒNG PLAYOFF ĐẦU TIÊN DÀNH CHO UMTI VÀ LAVA SAU 6 NĂM RA MẮT!"
Tiếng cổ vũ và la hét của các khán giả vang vọng khắp sân vận động. Các tuyển thủ nhảy cẫng lên ăn mừng chiến thắng 2-0, họ đã đánh bại một trong những đội danh giá, Damwon Kia.
Huấn luyện viên chạy đến ôm Umti và khóc nức nở. Chắc chắn, mọi người đều tự hào về họ nhưng với huấn luyện viên còn hơn cả tự hào. Hãy tưởng tượng anh ấy đã phải vất vả thế nào khi nói những lời như là "Không sao đâu" hoặc "Đừng bỏ cuộc" mỗi lần họ thua. Bây giờ là cơ hội, là khoảnh khắc mà cuối cùng anh ấy có thể nói "Bạn đã làm được."
Ngay sau bữa tiệc ăn mừng, họ quay trở lại ký túc xá. Các tuyển thủ không thể kiềm chế được nụ cười trên môi mình. Cảm giác thật ấm áp, giống như ở nhà vậy. Trở lại ký túc xá, Umti lặng lẽ đến gần Morgan và hỏi cậu có muốn cùng đi dạo không. Lúc đầu Morgan định từ chối. Nhưng cậu nghĩ mình nên thực hiện điều ước nhỏ nhoi của bạn trai mình. Vì vậy, cậu đồng ý.
Việc tản bộ đến công viên gần đó thật yên bình. Mặc dù không ai nói lời nào nhưng điều đó vẫn rất thoải mái. Ngay khi họ tới, Umti đã chạy đi như một đứa trẻ. Điều đó khiến Morgan mỉm cười. Một người đàn ông cao trên 1m70 lại đang chạy vòng quanh công viên một cách dễ thương.
Bùm...
Ôi không... Umti ngã xuống. Morgan nhanh chóng chạy đến chỗ Umti với vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt. "Này? Anh ổn chứ? Anh nên cẩn thận hơn." Umti không đáp lại mà thay vào đó, anh kéo Morgan xuống khiến cậu ngã đè lên ngực anh. "HEY!!" Tiếng hét rất lớn nhưng sau đó Umti lại không nói gì. Anh chỉ cười khúc khích.
Morgan di chuyển sang một bên, nằm cạnh bạn trai của mình. Mắt họ dán chặt vào các vì sao. Bầu trời trong xanh hơn ngày hôm qua. Họ thậm chí có thể nhìn thấy mặt trăng.
"Chúc mừng anh đã lọt vào vòng loại trực tiếp. Em rất tự hào về anh."
"Cảm ơn."
"Vậy, cảm giác thế nào?"
"Em biết đấy, anh đã phải đợi 6 năm để được góp mặt ở vòng playoffs. Những người khác có thể nghĩ điều đó thật buồn cười, "6 năm chỉ cho một trận playoff thôi à?" nhưng mỗi lần tụi anh thua, anh lại phải nuốt chửng sự thật cay đắng rằng hành trình của tụi anh kết thúc ở đó nhưng nó đã không dừng lại ở đó."
"Anh đã phải đợi hàng tuần, thậm chí hàng tháng để chứng minh lại giá trị của mình và trong thời gian đó, anh phải đưa ra những lời hứa suông để tự an ủi mình".
Morgan không thể nói nên lời. Vì vậy, cậu chỉ ậm ừ đáp lại. Umti chắc phải khó mà chịu đựng được điều đó. Một vài phút trôi qua và họ vẫn bắt đầu nhìn lên bầu trời. Sự im lặng bị Umti phá vỡ.
"Này. Anh đã nói với em rằng anh yêu em chưa?"
"Hôm nay? Hôm nay anh đã nói được 30 lần rồi." Morgan cười khúc khích.
Umti đối mặt với Morgan và nắm tay cậu. Ngón tay cái của anh ấy bắt đầu di chuyển, xoa chúng theo vòng tròn.
"Anh thích em từ ngày em bước vào phòng ký túc xá. Khi em giới thiệu bản thân, anh đã nghĩ 'Tại sao em lại chọn một đội thấp hơn như tụi anh?'"
Morgan cau mày. Cậu hoàn toàn KHÔNG thích câu nói đó chút nào.
"Em phải nhận được rất nhiều lời đề nghị từ các đội khác nhau." Bây giờ đến lượt Morgan đối mặt với anh. Cuối cùng họ giao tiếp bằng mắt. Umti hoàn toàn sai lầm. Sau Worlds, không có đội ở LCK nào liên hệ với cậu ngoại trừ một số đội ở LPL. Morgan không muốn điều đó. Mới đó mà đã một năm cậu về Hàn Quốc. Cậu muốn ở lại đây thêm. Fredit Brion là đội đầu tiên mang đến cho cậu cơ hội ở lại hiếm có này nên cậu đã nắm bắt nó.
"Số phận thực sự đã đưa chúng ta lại với nhau." Morgan bắt đầu cảm thấy lo lắng. Tim cậu đang đập nhanh hơn từng giây. Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Tại sao anh ấy lại nói những điều sến sẩm như thế này? - Morgan nghĩ. "Khi ở bên em, anh thấy mình là người hạnh phúc nhất."
Lời nói của Umti nhẹ nhàng, chân thành. Suy cho cùng, ngôn ngữ tình yêu của Morgan là những lời khẳng định. Người ta hiếm khi khen ngợi cậu. Ngay cả khi cậu làm được điều gì đó khiến cậu tự hào thì mọi người cũng sẽ gán cho nó cái mác "tối thiểu". Họ không biết Morgan đã phải ép mình đến mức nào để đạt được điều họ coi là "mức tối thiểu".
Umti là người nhận ra những khó khăn của cậu và khen ngợi cậu dù nó có tệ đến đâu. Những lời khen nhỏ thực sự có ý nghĩa rất lớn đối với Morgan. Đó là một trong những lý do khiến cậu yêu Umti sâu sắc. Morgan cũng giống như bất kỳ ai khác, cậu khao khát tình yêu và sự thừa nhận của mọi người.
Đôi mắt của Morgan bắt đầu long lanh nước. Umti tiến lại gần Morgan và ôm lấy má cậu.
"Này, anh yêu em vì chính con người em. Morgan hay Park Ruhan, anh đã nhìn thấu từng centimet của em." - Anh nhìn chằm chằm.
"Anh biết em là người như thế nào. Anh biết em thích và không thích gì. Anh biết cỡ giày của em, thậm chí cả thói quen khi ngủ của em".
Bàn tay anh đưa lên tóc Morgan. Luồn những ngón tay vào, vuốt nó một cách chậm rãi.
"Khi em bước vào cuộc đời anh, em chẳng mang lại cho anh điều gì ngoài niềm vui và hạnh phúc. Anh muốn giữ tất cả cho riêng mình".
Một giọt nước mắt chảy ra từ mắt Morgan. Lần này Morgan không phải lo lắng về việc khóc lóc nữa. Tại sao? Bởi vì Umti ở đó, sẽ nhẹ nhàng lau nó.
"Rất nhiều điều tốt đẹp xảy ra khi có em ở bên. Anh nghĩ em là bùa may mắn của anh".
Morgan không ngần ngại nhắm thẳng vào đôi môi mềm mại của Umti. Không có lời nào được nói. Thậm chí không có sự giao tiếp bằng mắt. Morgan cảm thấy choáng ngợp trước lời nói của Umti. Cậu không chắc mình đã làm gì để có một người như Umti làm bạn trai. Cậu không xứng đáng với anh.
Umti bị sốc trước hàng động táo bạo và bất ngờ. Nhiều tháng sau khi yêu nhau, Morgan chưa bao giờ hôn anh trước. Umti là người phải yêu cầu điều đó. Tất nhiên anh không muốn làm Morgan cảm thấy khó chịu. Anh không bao giờ ép buộc hay thúc ép cậu thực hiện điều gì. Rốt cuộc, Morgan không phải là kiểu người hôn người quan trọng của mình trước. Umti nhanh chóng tập trung lại sự chú ý của mình và hôn đáp lại.
Còn gì tuyệt vời hơn hôn bạn trai của mình dưới các ngôi sao? Môi cậu có vị ngọt như kẹo. Umti không bao giờ chán mùi vị của nó. Anh nghiện nó. Nụ hôn kéo dài được vài phút thì dừng lại. Bây giờ Umti đã nhìn rõ hơn khuôn mặt của Morgan, anh thấy những giọt nước mắt lăn dài trên đôi má hồng hào.
Umti kéo Morgan sát vào ngực mình và vẽ những vòng tròn trên lưng khi Morgan lặng lẽ nằm gọn trong vòng tay anh. Cậu khá mỏng manh và cần phải được bảo vệ cẩn thận, Umti biết điều đó.
"Suỵt, anh ở đây." Anh thì thầm vào tai Morgan.
Đó là câu chuyện của một đôi tình nhân, an ủi nhau (hình như không phải vậy). Không ai trong số họ nghĩ rằng họ sẽ khóc. Không phải họ đáng lẽ phải mỉm cười sao? Họ đã tiến đến vòng playofffs vì vậy họ nên ăn mừng nó một cách tốt đẹp. Không nên khóc.
Họ dành cả đêm để nắm tay nhau và thực hiện một điều ước ngu ngốc khi nhìn thấy những ngôi sao băng. Một trong những mong muốn của họ là giữ cả hai luôn ở gần nhau cho dù có chuyện gì xảy ra. Họ không biết số phận đã an bài cho mình như thế nào nên tất cả những gì họ có thể làm là cầu nguyện những điều tốt đẹp nhất.
END.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro