ONESHOT
Eom SeongHyeon đã rời Hàn Quốc được một thời gian.
Park Ruhan vẫn chưa quen với cuộc sống này, không quen với việc không có nụ hôn chào buổi sáng của anh, không quen ăn trưa mà không có anh, không quen với việc khi vào rừng mà không thấy anh, không quen khi không có lời chúc ngủ ngon từ anh.
Trước đây, khi Eom SeongHyeon ở đây, thời gian luyện tập của Park Ruhan chưa bao giờ nhàm chán, Eom SeongHyeon luôn sẵn sàng quay lại bất cứ lúc nào để gank với cậu trong khi chờ trận, và anh sẽ làm nũng đòi ôm. Đó là chuyện thường ngày xảy ra ở gaming house của BRO khi người đi rừng ấy còn ở đây.
Sự tương tác của anh và cậu thường được cắt thành những chiếc clip ngắn, nhưng giờ đây họ đã xa nhau, mỗi người một đội và mỗi người một trách nhiệm, chú chó trắng to lớn của cậu đang chạy về phía một thế giới xa hơn và rộng lớn hơn.
Cậu nhớ anh rất nhiều...chú chó trắng to lớn của cậu.
Khác múi giờ, chênh lệch nhau đến 13 tiếng, họ thậm chí không thể nói lời chúc ngủ ngon với nhau. Park Ruhan nằm trên giường cảm thấy trong lòng trống rỗng, ngày xưa sẽ có người đến tìm cậu vào lúc này. Để không nghĩ về anh nữa, cậu quyết định bật điện thoại và lướt mạng, nhưng bảng tin lại tràn ngập các cuộc phỏng vấn liên quan đến TL như thể nó đọc được suy nghĩ của cậu và đôi mắt của anh trong video lấp lánh không thể giấu được.
"Anh đang làm gì vậy?" - Park Ruhan không kìm được nỗi nhớ anh, quyết định nhắn tin hỏi Eom SeongHyeon.
"Morgan của chúng ta có nhớ anh không?" - Đối phương nhanh chóng đáp lại. Làm sao anh ấy biết cậu đang nghĩ gì? Park Ruhan thầm nghĩ.
"Nhớ anh... một chút!"
"Vậy là đã nhớ rồi, anh cũng nhớ em."
Park Ruhan vẫn đang suy nghĩ nên trả lời thế nào, liên tục gõ và xóa, cậu không giống Eom SeongHyeon, người có thể bày tỏ cảm xúc một cách bình tĩnh và táo bạo. Nếu tình yêu của Eom SeongHyeon như lửa đỏ nồng nàn thì bản thân cậu lại giống như một dòng suối nhỏ, chậm rãi và dịu dàng.
"Ừ! Park Ruhan, nhớ lấy hàng nhé."
Park Ruhan sửng sốt một lúc, sau đó đi ra cửa hàng tiện lợi nơi họ thường đến, lấy kiện hàng do Eom SeongHyeon gửi. Cậu mở gói hàng để lộ ra một con Samoyed bằng bông với bộ lông trắng mềm mại và nụ cười giống hệt như vẻ mặt thường ngày của Eom SeongHyeon khi chạy xung quanh và làm điệu bộ đó với cậu trong quá trình luyện tập, trên đó có một tấm thẻ nhỏ ghi: "Nhấn nút".
Cậu nhấn nút trên ngực con Samoyed.
"Chúc ngủ ngon." Giọng nói vang lên, giống như tia nắng vàng trong một buổi chiều đông, nhẹ nhàng xua tan bóng tối trong trái tim Park Ruhan. Cùng lúc đó điện thoại của cậu reo lên.
"RuHan, em đã nhận được chưa! Có phải em thích lắm không ~"
Giọng nói của chủ nhân con Samoyed bông vang lên trong điện thoại, một giọng nói vui vẻ, tràn đầy năng lượng và làm Ruhan nhớ nhung.
"...."
"Nói đi, Park Ruhan! Em xúc động quá phải không? Ôi trời, không có gì đâu ~"
"Hmm..." Trái tim Eom SeongHyeon thắt lại khi nghe giọng nói nghẹn ngào của Park Ruhan, chẳng lẽ anh đã gửi nhầm người rồi sao? Cậu không thích nó à? Dự đoán của anh có sai không? Vô số lo lắng hiện lên trong đầu anh.
"...Em nhớ anh nhiều lắm..." Nghe thấy câu trả lời bằng giọng mũi của Park Ruhan, tảng đá trong lòng Eom SeongHyeon dường như biến mất, may mắn thay, mọi thứ đều ổn. Nghe đứa trẻ này nói rằng cậu nhớ anh, anh bất lực mỉm cười, và sự yêu chiều trong giọng nói của anh... không thể che giấu được.
"Đồ ngốc, anh cũng nhớ em. Khi anh không ở bên, gấu bông sẽ thay mặt anh chúc em ngủ ngon, đợi anh về nhé, được không?"
"Anh ơi, đừng về quá sớm, em sẽ đợi anh."
"..." Eom SeongHyeon nghe thấy nhịp tim mình đập nhanh như sấm, anh cho rằng đây là lời nói yêu tuyệt nhất mà anh từng nghe.
END.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro