
Chương 173: Dịch Thiếu Thần ôn nhuận như ngọc
Nhìn thần sắc Mộ Như Nguyệt vẫn đạm mạc như cũ, nữ khổng tước biến sắc, thời điểm nàng đang muốn nói gì đó, một thanh âm lương bạc từ ngoài cửa truyền đến.
"Liễu Ngọc, ngươi ở chỗ này làm gì?"
Nữ khổng tước hung hăng trừng mắt Mộ Như Nguyệt, rồi quay đầu nhìn nam nhân từ bên ngoài đi vào, cùng lúc đó, Mộ Như Nguyệt cũng ngẩng đầu nhìn qua.
Khoảnh khắc nhìn thấy nam nhân, trong đầu nàng xuất hiện mấy chữ.
Ôn nhuận như ngọc, nho nhã phong độ.
Nam nhân mặc một thân cẩm y đẹp đẽ quý giá, tay cầm quạt xếp, ngũ quan tuấn mỹ như ngọc, tinh mỹ như đồ sứ, nhưng trên khuôn mặt như vậy lại có một đôi mắt thâm thúy, đào hoa khiến hắn càng thêm dụ hoặc.
"Thiếu Thần ca ca..."
Sắc mặt nữ khổng tước biến đổi như chong chóng, bộ dáng hung ác vừa rồi biến mất, ủy khuất nói: "Nữ nhân này là ai, tại sao ngươi lại mang nàng về Vương phủ?"
Lại còn xấu xí như vậy.
Dịch Thiếu Thần tươi cười ôn nhuận, nhưng đáy mắt lại tối sầm: "Liễu Ngọc, bổn vương muốn mang nữ nhân nào về là quyền tự do của bổn vương, ngươi không có quyền quản!"
"Nhưng mà, Thiếu Thần ca ca, ta là Thần Vương phi tương lai, ngươi..."
"Người tới!" Dịch Thiếu Thần thu quạt xếp lại, con ngươi càng thêm âm trầm, "Đưa Liễu tiểu thư ra ngoài!"
Nhìn Liễu Ngọc bị hai thị vệ kéo ra ngoài, Mộ Như Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra bất luận đi đến đâu, loại não tàn vẫn nhiều như vậy.
"Xem diễn đủ rồi?"
Thanh âm ôn nhuận mà lương bạc xẹt qua bên tai, Mộ Như Nguyệt phục hồi tinh thần, nàng khẽ nhíu mày, vừa quay đầu liền đối diện với đôi mắt đào hoa có chút tối tăm.
"Ngươi là người Âu Dương gia?" Dịch Thiếu Thần cười lạnh, đôi mắt đầy hàn ý khẽ nheo lại.
"Âu Dương gia?" Mộ Như Nguyệt cau mày, cười lạnh, "Xin lỗi, ta chưa từng nghe nói đến Âu Dương gia."
Dịch Thiếu Thần cũng không để ý nàng phủ nhận, trên dung nhan tuấn mỹ nở nụ cười ôn nhuận, nhưng trong mắt lại không hề có chút ý cười nào.
Lạnh.
Nam nhân này mang đến một loại cảm giác rất lạnh lẽo, tựa như sự ôn nhuận bên ngoài chỉ là ngụy trang, con người thật của hắn lạnh đến tận xương.
"Nếu ngươi không phải người Âu Dương gia, vậy tại sao bổn vương nhặt được ngươi ở trong phạm vi Âu Dương gia? Hơn nữa nếu bổn vương đoán không sai, trên ngón tay ngươi là nhẫn không gian, nếu không phải là võ giả thì sao lại có đồ vật này?"
Nam nhân khẽ cong khóe môi, phân tích rõ ràng.
Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, hắn nhặt được nàng trong địa bàn của Âu Dương gia, bất quá chắc là do cánh cửa kia, hơn nữa Mộ Dung Thanh Sơ đã từng nói với nàng, ở Vô giới không phải ai cũng là võ giả, chỉ có mấy gia tộc lớn mới có võ giả.
Xem ra Âu Dương gia là một trong số đó.
"Xin lỗi, ta không biết Âu Dương gia mà ngươi nói là cái gì, ta quả thật là võ giả nhưng trước giờ vẫn luôn tu luyện cùng sư phụ trong núi sâu, lần này xuống núi không cẩn thận bị thương mới ngã xuống đó." Mộ Như Nguyệt hơi nâng mắt, mặt không đỏ tim không nhảy nói dối.
Thấy vẻ mặt nàng không giống như đang nói dối, Dịch Thiếu Thần khẽ nhăn mày, chẳng lẽ hắn đoán sai? Nữ nhân này không phải người Âu Dương gia?
"Bất quá, ngươi có thể nói cho ta biết một chút tình hình của Âu Dương gia không", ánh mắt Mộ Như Nguyệt chợt lóe, "Từ nhỏ đến giờ ta chưa từng xuống núi, cho nên không biết tình huống ở đây, không biết Âu Dương gia là cái gì."
Dịch Thiếu Thần nhìn Mộ Như Nguyệt, trầm tư nửa ngày mới nói: "Ngươi chưa từng xuống núi, vậy cũng không biết đại lục này có tứ đại gia tộc?"
"Tứ đại gia tộc?"
"Đúng vậy", Dịch Thiếu Thần khẽ gật đầu, "Tứ đại gia tộc là Âu Dương gia, Nam Cung gia, Đông Phương gia, và Điền gia, bốn gia tộc ở bốn quốc gia nhỏ, phải nói, tứ đại gia tộc mới là người chân chính khống chế tứ quốc, dù là người kế thừa ngôi vị hoàng đế cũng cần phải được những gia tộc đó tán thành thì mới có thể trở thành hoàng đế."
Nói cách khác, ở Vô giới, tứ đại gia tộc chuyên chính!
Mộ Như Nguyệt khẽ nhướng mày, ở đại lục Thần Vũ, tuy có rất nhiều thế lực mạnh hơn hoàng quyền nhưng những thế lực đó đều khinh thường quyền lợi thế tục, cho nên không xuất hiện tình huống chuyên chính.
Ánh mắt Dịch Thiếu Thần phức tạp nhìn Mộ Như Nguyệt: "Âu Dương gia chính là người khống chế Thiên quốc chúng ta, mà người Âu Dương gia ủng hộ là Hiên Vương, Dịch Thiếu Hiên."
Thì ra là huynh đệ tranh chấp.
Mộ Như Nguyệt có chút cảm thán, bất luận ở đâu, chuyện như vậy cũng sẽ không có ngoại lệ.
"Ngươi muốn đạt được hoàng quyền?" Mộ Như Nguyệt ngước mắt nhìn Dịch Thiếu Thần, trong mắt lộ ra tia sáng làm người ta không thể nhìn thấu.
Dịch Thiếu Thần hơi nheo mắt, nghiêm túc đánh giá nữ tử trước mắt, đáy mắt có chút suy nghĩ sâu xa.
Đột nhiên hắn nở nụ cười, nụ cười vẫn ôn nhuận như vậy nhưng lại mang theo một chút ý vị không rõ: "Tỉnh chưởng thiên hạ quyền, túy ngọa mỹ nhân tất* là tâm nguyện của người trong thiên hạ, bổn vương cũng như thế."
*Tỉnh chưởng thiên hạ quyền (tỉnh táo mà nắm giữ quyền lớn trong thiên hạ), túy ngọa mỹ nhân tất (say nằm gối đùi mỹ nhân): ý nói về giấc mộng giang sơn mỹ nhân của nam nhân.
Nghe hắn nói vậy, Mộ Như Nguyệt hơi sửng sốt, nàng cũng chỉ tùy tiện hỏi một câu thôi, ai ngờ hắn lại hào phóng thừa nhận.
Hắn không sợ bị truyền ra ngoài sao?
"Nếu ngươi muốn hoàng quyền, ta có thể giúp ngươi đạt được, chẳng qua..." trong mắt Mộ Như Nguyệt hiện lên một tia sáng, "Ta muốn ngươi tìm giúp ta một người!"
"Ai?"
"Nam nhân của ta."
Nếu chỉ dựa vào một mình nàng tìm Dạ Vô Trần ở Vô giới thì chính là mò kim đáy biển, cho nên nàng muốn mượn lực lượng của hắn, thân là một Vương gia có tâm với ngôi vị hoàng đế nhất định có mạng lưới tình báo riêng của mình, như vậy sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Dịch Thiếu Thần nhìn khóe môi cong cong của Mộ Như Nguyệt, cười nói: "Ngươi nói ngươi sống trên núi với sư phụ, sao bây giờ lại nhiều thêm một nam nhân?"
Mộ Như Nguyệt ngẩn ra, Dịch Thiếu Thần này cũng không phải ngốc.
"Ta có nói trên núi chỉ có ta và sư phụ sao?" Mộ Như Nguyệt cười lạnh, "Dịch Thiếu Thần, tin ta đi, trên đời này, chỉ có ta có thể giúp ngươi! Mà ngươi chỉ cần tìm giúp ta một người là đủ rồi, đây là giao dịch của chúng ta!"
Không sai, chỉ là một cuộc giao dịch thôi.
Dịch Thiếu Thần cười cười, ánh mắt đào hoa liếc nhìn dung nhan nữ tử: "Tốt, bổn vương chấp nhận cuộc giao dịch này, hi vọng ngươi không khiến bổn vương thất vọng!"
Không phải Dịch Thiếu Thần không cảnh giác, tùy tiện tin tưởng một nữ nhân, mà nữ nhân này là võ giả, nếu đã là võ giả, nàng căn bản không cần phải lừa gạt hắn.
Mà nếu nàng là gian tế của nước khác, vậy càng dễ làm, lúc ở chung nhất định sẽ lộ ra sơ hở, chờ đến lúc hắn lên ngôi hoàng đế rồi giải quyết cũng không muộn.
"Dịch Thiếu Thần, kể tỉ mỉ chuyện ở nơi này cho ta biết." Ánh mắt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, chỉ có hiểu rõ thế giới này mới có thể thuận tiện làm việc.
Thông qua lời kể của Dịch Thiếu Thần, Mộ Như Nguyệt đã hiểu vì sao ở nơi này võ giả lại thưa thớt như vậy.
Thì ra thể chất của bọn họ khác với người ở đại lục Thần Vũ, ở đại lục Thần Vũ sau khi thông qua khảo nghiệm thiên phú là có thể tu luyện, còn người ở Vô giới kinh mạch tắc nghẽn, cần phải tẩy tủy phạt mao rồi mới có thể tu luyện.
Có điều, đan dược tẩy tủy phạt mao chỉ có tứ đại gia tộc mới có.
Cho nên người bình thường căn bản không thể tu luyện.
Đương nhiên, ở Vô giới ngoài tứ đại gia tộc ra còn có một số võ giả nhàn tản, chẳng qua số lượng rất ít, còn những lời Mộ Dung Thanh Sơ nói, hoàn toàn là hù dọa nàng.
Tứ đại gia tộc xác thật muốn thu dùng võ giả, chẳng qua không phải tất cả mọi người đều hạ sát thủ khi bị đối phương cự tuyệt, trừ phi loại người này nhân phẩm thấp kém.
Điều này làm Mộ Như Nguyệt thở phào một hơi, nhưng cũng không dám thiếu cảnh giác.
Sau khi Dịch Thiếu Thần đi, Mộ Như Nguyệt lẳng lặng trầm tư, một lúc lâu sau mới suy nghĩ thông suốt, lúc này nàng vô tình nhìn qua chiếc gương đồng cách đó không xa.
Trong gương là một khuôn mặt suy yếu.
Màu da tái nhợt, mái tóc hỗn độn xõa sau vai, đôi môi hơi trắng bệch.
Nhưng mà trên khuôn mặt vốn trắng nõn kia lại xuất hiện một vết sẹo.
Vết sẹo cũng không quá lớn, kéo dài từ chân mày đến cánh mũi, tựa như vết nhơ duy nhất trên dung nhan tuyệt mỹ kia.
"Hẳn là bị sương kiếm làm bị thương", Mộ Như Nguyệt khẽ cong môi, đầu ngón tay lạnh lẽo sờ qua vết sẹo màu hồng nhạt, "Chút vết thương nhỏ, dùng đan dược là có thể khôi phục, nhưng để như vậy cũng không phải chuyện xấu."
Nàng vốn muốn dùng một dung mạo bình thường đi đến Vô giới, lại không nghĩ rằng trời xui đất khiến sẽ bị sương kiếm làm hỏng nửa bên mặt, như vậy cũng tốt, miễn cho tên Vô Trần kia ăn giấm bậy bạ, chút thương tích này chờ sau khi gặp lại hắn rồi khôi phục cũng không muộn.
"Bất quá..." Mộ Như Nguyệt nhướng mày, đáy mắt xẹt qua một tia sáng, "Có phải ta nên cảm tạ màn sương đó hay không, khiến ta sắp sửa đột phá đến huyền nguyên?"
Có điều, nếu đột phá ở nơi này nhất định sẽ oanh động mãnh liệt, cho nên nàng dứt khoát vào thế giới đan thư.
Qua một đêm tu luyện, Mộ Như Nguyệt đã khôi phục khá tốt, trừ vết sẹo trên mặt cố tình để lại, những chỗ khác đã khôi phục lại trạng thái bình thường.
Bởi vì sắp đột phá cảnh giới huyền nguyên, nàng ở trong thế giới đan thư bổ sung nguyên khí, một lần liền đột phá luôn.
"Chúc mừng."
Viêm Tẫn nhìn nữ tử ngồi trên mặt đất, khuôn mặt khí phách lộ chút ý cười: "Nha đầu, cuối cùng ngươi cũng thoát khỏi cảnh giới hoàng nguyên, trở thành cường giả chân chính."
"Không", Mộ Như Nguyệt lắc đầu, nhàn nhạt nói, "Ta còn phải đi một chặng đường rất dài, đối với địch nhân mà ta sắp phải đối mặt, huyền nguyên cũng không là tính là gì, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, cường giả trên đại lục còn có rất nhiều."
Oanh!
Đúng lúc này, trên một ngọn núi cách đó không xa truyền đến một trận khí thế ầm ầm chấn động, Mộ Như Nguyệt bất giác ngẩng đầu nhìn qua con rồng trắng khổng lồ trên ngọn núi kia.
"Tiểu Bạch lúc trước là cảnh giới địa nguyên, bây giờ đột phá lên cảnh giới thiên nguyên, bước vào thời kì trưởng thành rồi."
Một luồng sáng trắng xuất hiện trước mặt Mộ Như Nguyệt.
Dưới ánh mắt nàng, thân thể kia dần trở nên cao lớn thon dài. Tiểu Bạch hiện tại đã bớt đi vài phần non nớt, khuôn mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác cũng bắt đầu có chút ngây ngô của thiếu niên.
Thân hình hắn thon dài, tỷ lệ cơ thể hoàn mỹ, làn da trắng nõn, trơn mềm, mỉm cười đứng trước mặt nữ tử.
"Mẫu thân, Tiểu Bạch rốt cuộc trưởng thành rồi." Hắn cười vui sướng, nụ cười tươi sáng như ánh nắng mặt trời chiếu vào ngực Mộ Như Nguyệt, làm ấm áp trái tim nàng.
"Ngươi đột phá một lần sẽ trưởng thành một lần?" Mộ Như Nguyệt nhướng mày, "Vậy chờ đến khi ngươi thành thần chẳng phải là già rồi?"
"Mới không phải đâu", Tiểu Bạch chu môi đáng yêu, trên khuôn mặt ngây ngô hiện lên chút bất mãn, "Tiểu Bạch chỉ đột phá từ thời kì ấu thơ sang thời kì trưởng thành thôi, sau này sẽ trưởng thành giống như loài người, chờ đến khi tới một cấp bậc nào đó thì có thể trường sinh bất lão."
Trong mắt Mộ Như Nguyệt chứa ý cười, không nói thêm gì nữa, nàng quay đầu nhìn về phía Viêm Tẫn, nhướng mày nói: "Viêm Tẫn, thời gian này vất vả ngươi."
Viêm Tẫn cười cười: "Nha đầu, lúc trước là bản tôn lựa chọn đi theo ngươi, bắt đầu từ khi đó ta sẽ không hối hận vì sự lựa chọn của mình!"
Quả thật, hắn cũng chưa từng hối hận.
.
.
.
"Cô cô, ngươi phải làm chủ cho ta!"
Trong nội viện hoàng cung, Liễu Ngọc khóc lóc nhào vào lòng Hoàng hậu, hoa lê đái vũ nói: "Nếu cô cô không làm chủ cho ta, ta không sống nổi nữa."
Đáy mắt Hoàng hậu có chút không kiên nhẫn, nhưng trên mặt vẫn mang theo ý cười, ôn nhu nói: "Ngọc Nhi, đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại khóc sướt mướt như vậy? Mau để cô cô nhìn xem, Ngọc Nhi nhà chúng ta là đại cô nương xinh đẹp, sao lại khóc thành mặt mèo thế này."
Liễu Ngọc ngẩng mặt lên, oán hận nói: "Cô cô, là Thiếu Thần ca ca, Thiếu Thần ca ca mang một nữ nhân về phủ, còn- còn vì nữ nhân kia mà đuổi ta đi! Ô ô, bình thường Thiếu Thần ca ca không đối xử với ta như vậy."
"Nữ nhân?" Hoàng hậu nhíu mày, "Đó là dạng nữ nhân gì?"
"Là một nữ nhân xấu xí, bị thương được Thiếu Thần ca ca nhặt về", Liễu Ngọc hận nghiến răng nghiến lợi nói, "Cái tiểu sửu kia không biết dùng yêu pháp gì mê hoặc tâm Thiếu Thần ca ca làm Thiếu Thần ca ca bảo hộ nàng, cô cô, ta không cam lòng! Ngươi nhất định phải làm chủ cho ta!"
Hoàng hậu đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, cười nói: "Yên tâm đi, Ngọc Nhi, cô cô nhất định sẽ làm chủ cho ngươi, ngươi là Thần Vương phi tương lai, chuyện này sẽ không thay đổi."
"Nhưng mà nữ nhân kia..."
"Nếu Thần Nhi thích, có thể cho nàng ta làm tiểu thiếp của Thần Nhi." Hoàng hậu đạm mạc nói, tựa như đang nói một chuyện rất bình thường.
Thân thể Liễu Ngọc chấn động, nàng chỉ cần nghĩ đến chuyện Thiếu Thần ca ca làm chuyện phu thê với nữ nhân khác, tim nàng liền đau đớn không thể tự kiềm chế.
"Ngọc Nhi", Hoàng hậu thấy Liễu Ngọc run rẩy, bắt lấy tay nàng, nói, "Thần Nhi là Vương gia, nhất định sẽ có tam thê tứ thiếp, mỗi nữ nhân đều phải trải qua chuyện này, dù ta là Hoàng hậu, cũng phải an bài nữ nhân hầu hạ Hoàng thượng hàng đêm, tuy trong lòng không dễ chịu nhưng thân là mẫu nghi của một nước, là chủ quản hậu cung cần phải làm như thế."
Có đôi khi không yêu thì sẽ không để ý, nhưng nếu yêu thì phải thừa nhận thống khổ. Đây là vận mệnh của nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân hậu cung.
Hoàng hậu cười khổ, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Liễu Ngọc: "Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, mặc kệ về sau Thần Nhi có bao nhiêu nữ nhân, các nàng vĩnh viễn thấp hơn ngươi, ngươi mới là Vương phi của vương phủ, nếu ai không tuân theo mệnh lệnh của ngươi, ngươi có thể tùy ý trừng phạt, đây là quyền lợi của ngươi! Ngọc Nhi, ta biết ngươi thật lòng yêu Thần Nhi, yêu không thể kiềm chế, còn muốn đuổi hết tiểu thiếp của hắn đi, nữ nhân có quan hệ với hắn ngươi cũng lấy cớ xử tử, nhưng nam nhân đều thích nữ nhân rộng lượng, dù ghen cũng không được biểu hiện ra, nếu không chỉ khiến người khác chán ghét thôi."
Thân thể Liễu Ngọc khẽ run lên.
Đây là vận mệnh của nữ nhân? Vì sao nam nhân không thể một lòng một dạ đến già? Tại sao nhất định phải có tam thê tứ thiếp? Còn nữ nhân thì phải đưa nữ tử khác lên giường nam nhân mình yêu?
Nàng không cam lòng!
Thiếu Thần ca ca chỉ có thể là của một mình nàng, ai cũng không thể làm bẩn! Nếu không thì mấy tiện nhân lúc trước dụ hoặc Thiếu Thần ca ca cũng không chết trong tay nàng!
Trong lòng Liễu Ngọc dâng lên sát khí, trên mặt lại không có biểu hiện gì, nhàn nhạt đáp: "Cô cô, Ngọc Nhi hiểu rồi, sau này nhất định sẽ hầu hạ tốt Thiếu Thần ca ca."
Thấy nàng tiếp thu lời mình nói, Hoàng hậu vừa lòng cười nói: "Ngọc Nhi, ngươi đi xuống trước đi, chuyện kia ta sẽ xử lý."
Liễu Ngọc cắn chặt môi, rũ mắt che giấu ánh mắt không cam lòng, đứng dậy xoay người đi ra khỏi Tĩnh Tâm điện.
.
.
.
Mộ Như Nguyệt từ trong phòng đi ra, vươn vai duỗi cái eo lười, khóe môi khẽ cong: "Không khí ở Vô giới thật ra cũng không khác ở đại lục lắm, ta cũng nên ra ngoài tìm hiểu một ít tình huống."
Có lẽ Dịch Thiếu Thần đã sớm phân phó, cho nên Mộ Như Nguyệt đi đường rất thuận lợi, rất nhanh đã ra khỏi vương phủ.
Bất quá, nàng cũng nhanh chóng phát hiện tình huống mới.
Ở đại lục cũng giống như ở Trung Hoa, người ta giao dịch bằng tiền, vàng bạc, ngân phiếu, nhưng ở Vô giới lại sử dụng đồng vàng đồng bạc, giống như tiền cổ Ai Cập.
Cho nên, Mộ Như Nguyệt trở thành người nghèo không đồng xu dính túi.
"Từ lúc xuyên tới đây, hình như đây là lần thứ hai mình khẩn trương vì tiền", Mộ Như Nguyệt bất đắc dĩ cười khổ, "Mặc kệ đi đến đâu, không có tiền một bước khó đi, xem ra phải nghĩ biện pháp kiếm tiền."
Trong lúc nàng đang trầm tư, một thân thể khổng lồ chắn đường nàng.
Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía khuôn mặt nam nhân thô kệch kia, nhàn nhạt hỏi: "Có việc?"
Nam nhân cười cười, ánh mắt tựa như có thể xuyên thấu qua quần áo trên người nàng: "Tuy trên mặt có một vết sẹo nhưng cũng coi là một mỹ nhân, đặc biệt là dáng người này, chậc chậc... Tiểu mỹ nhân, muốn bồi ca ca đi chơi không, ca ca nhất định sẽ khiến ngươi thoải mái!"
Ai bảo nữ nhân này đắc tội Liễu Ngọc, Liễu đại tiểu thư dùng năm trăm đồng bạc để hắn giải quyết nữ nhân này.
Lần này chẳng những có tiền, còn có thể hảo hảo hưởng thụ một phen.
Nếu biến nữ tử này thành nữ nhân của mình, tuyệt đối còn sung sướng hơn đám nữ nhân trong hậu viện kia! Hắn đã lâu không được hưởng thụ mỹ nhân rồi.
Sắc mặt Mộ Như Nguyệt trầm xuống: "Tránh ra!"
"Ha hả, tiểu mỹ nhân tính tình thật không tốt, bất quá cũng không sao, ca ca thích quả ớt hiểm như vậy." Nam nhân cười dâm đãng, vươn tay về phía khuôn mặt nữ tử.
Bang!
Một âm thanh thanh thúy vang lên trên đường phố yên tĩnh.
Không ai nhìn thấy Mộ Như Nguyệt ra tay lúc nào, tay nam nhân đã bị nàng đánh gãy.
"Nha đầu thúi, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!" nam nhân đỏ mắt, phẫn nộ rống lên, "Nếu mềm không được, vậy ca ca liền cưỡng bức ngươi trên phố, cũng để mọi người nhìn thấy bộ dáng thê thảm bất lực của ngươi, ha ha ha!"
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt càng thêm băng lãnh.
Nàng chưa bao giờ muốn đối địch với bất kì kẻ nào, cố tình có những người muốn chết tự đưa tới cửa, một khi đã như vậy cũng đừng trách nàng không khách khí.
Thời điểm nàng chuẩn bị ra tay, một thanh âm phẫn nộ từ phía sau nam nhân truyền đến: "Ngươi... một đại nam nhân như ngươi đi khi dễ một nữ nhân thì có bản lĩnh gì?"
Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt nhướng mày, tầm mắt xuyên qua nam nhân nhìn về phía thiếu niên phía sau.
Làn da thiếu niên kia rất trắng, trắng đến mức gần như trong suốt, trên gương mặt oa nhi đáng yêu bởi vì tức giận mà hơi hồng hồng, môi khẽ nhếch, đôi mắt thanh khiết như nước phẫn nộ trừng mắt nam nhân. Nhưng vẫn có thể nhìn ra sự khiếp nhược trong đáy mắt hắn.
"Nha, không ngờ nơi này còn có một mỹ thiếu niên a", nam nhân cười ha ha nói, "Ca ca nam nữ đều ăn, nếu ngươi muốn xen vào việc người khác, vậy thì cùng nữ nhân này hầu hạ ca ca đi."
"Ngươi..."
Thiếu niên giận đỏ mặt, ánh mắt xấu hổ và giận dữ, hắn nhìn nam nhân đi về phía mình, nhịn không được lui về phía sau hai bước: "Ngươi- ngươi đừng tới đây!"
"Tiểu đệ đệ, xem bộ dáng này hẳn là vẫn còn non, ca ca sẽ hảo hảo yêu thương ngươi! Ha ha!"
Trong mắt nam nhân, bộ dáng khiếp đảm của thiếu niên càng kích thích hắn, hận không thể lập tức đè thiếu niên tiểu thụ này dưới thân.
"Đừng tới đây!"
Ánh mắt thiếu niên bắt đầu phẫn nộ, lửa giận mãnh liệt làm hắn không thể khống chế lực lượng trong cơ thể, trên người bỗng nhiên bộc phát khí thế cường hãn, oanh một tiếng đánh nam nhân văng ra ngoài.
Phụt!
Nam nhân đập vào quầy hàng ven đường, phun ra một ngụm máu, nghiêng đầu, mất đi sinh khí.
"Ta- ta không cố ý", thiếu niên cắn chặt môi, khiếp nhược nhìn thi thể trên mặt đất, hai mắt rưng rưng, "Là ngươi trêu chọc ta trước, ta đã bảo ngươi đừng tới đây mà ngươi không nghe, ta thật sự không phải cố ý giết ngươi..."
"Võ giả?" Mộ Như Nguyệt nhìn về phía thiếu niên, khóe môi khẽ cong, "Hơn nữa thực lực còn rất mạnh, có điều không biết hắn là người của gia tộc nào."
Bất quá, mặc kệ thế nào, đã có võ giả đưa tới cửa, nàng không có đạo lý thả hắn đi.
Thiếu niên ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt Mộ Như Nguyệt không có ý tốt đánh giá hắn, thân thể lập tức run lên, nhược nhược nói: "Ngươi... ngươi muốn làm gì? Vừa rồi ta đã giúp ngươi, ngươi... ngươi không thể..."
Lời nói đột nhiên nghẹn trong cổ họng.
Bởi vì nữ tử đã vươn tay nhéo nhéo mặt hắn, loại cảm giác kì dị kia làm hắn nhất thời không hồi phục tinh thần.
Qua nửa ngày thiếu niên mới kịp phản ứng, bộ dáng của hắn chính là một tiểu thụ bị người ta khinh bạc, ánh mắt tràn đầy xấu hổ và giận dữ: "Ngươi... ngươi phi lễ ta?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro