Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Aether

Trên Lofter tác giả bảo đây là tuyến IF - thế giới song song

______________________

Tận thế đã bắt đầu được bao lâu?

London bị quái vật chiếm đóng, Anh Quốc chìm trong sương mù dày đặc, số ít nhân loại may mắn còn sống sót thì đang đấu tranh để kéo dài hơi tàn.

Tại nơi phế tích đổ nát này, đôi khi từ bầu trời xám xịt của cái thành phố chết chóc, một vệt sáng xanh lam xuyên thẳng qua màn sương xám. Những kẻ sống sót coi đó là tia hy vọng mà sôi nổi quỳ gối trước ánh sáng kia để cầu nguyện.

------------ Nhưng bọn họ đâu có biết đó là gì.

Hầu hết quần đảo Anh Quốc đều bị sương mù của Albie bao phủ, trở thành vùng đất chết, chỉ có một số ít khu vực còn sót lại.

Kew Garden, nơi được mệnh danh là thiên đường xanh từ ngày xửa ngày xưa, giờ đây cũng bị máu của Albie làm ô nhiễm. Những cành cây đã từng mơn mởn sự sống sau một thời gian bòn rút thổ nhưỡng cùng "độc" trong không khí, trở nên to lớn dữ tợn. Nhưng vẫn còn vài nhà kính còn nguyên vẹn, nơi đó có loài hoa tudor rose mà Albie yêu nhất.

Sự tĩnh lặng kéo dài chưa được bao lâu liền bị kẻ xâm nhập không biết điều phá vỡ. Albie cảm thấy một nguồn sức mạnh quen thuộc, cường đại mà trương dương đang tiến tới gần. Nó nhăn mày, phiền chán nhưng lại không thể làm gì.

Đồng dạng đều là quái vật Theseus, nhưng Aiden là kẻ mạnh nhất, và cũng là kẻ tệ nhất trong số họ. Chỉ cần 5 phút, hắn ta có thể dịch chuyển đến bất kì nơi nào và đánh nhau với tên Theseus chỗ đó. Tin tốt là xét theo nồng độ hạt cảm nhận được, hắn vẫn chưa giết bất kì đồng loại nào của mình. Cả khu vực này chính là sân săn thú của Aiden.

Hy vọng lần này hắn sẽ không làm chuyện gì quá đáng.

"...Đây là những căn nhà kính cuối cùng rồi." Albie phàn nàn với kẻ xâm nhập.

Con quái vật vượt qua ranh giới của nhân loại đã xuất hiện, hiện tại hắn mang hình thái mà ngay cả trong mắt 15 đồng loại còn lại cũng vặn vẹo đến khó mà hình dung nổi. Thậm chí ở trước mắt Albie, hắn cũng không ngừng biến hóa, vô số lỗ hổng trên cơ thể xoắn lại xếp tầng như chiếc cánh. Biết rõ là không thể nhìn trộm, nhưng sự tò mò có thể giết chết con mèo.

Trước khi đầu óc bắt đầu nóng lên, Albie rũ mắt, đặt sự chú ý xuống lại cuốn sách dày cộp trên tay.

"Anh không được vào đây, lần nào anh cũng làm hỏng mất mấy cành hoa hồng của tôi. Lần trước, ngọn lửa của anh còn thiêu cháy cả chục quyển sách tôi tìm được từ thư viện..."

"-------..." Phần đầu của sinh vật hình người dường như hơi rung động, nhưng nó nhanh chóng phát hiện mình không thể phát ra âm thanh. Nhìn thân hình to lớn uốn éo vặn vẹo, Albie vậy mà có thể nhìn ra nó đang ảo não. Cái thứ dị dạng đó điều chỉnh lại một chút nữa, rốt cuộc cũng dùng giọng điệu lạ lùng để nói tiếp.

"Xin lỗi...mà, SH[DP O'NCAI[^^^ cùng Mikhail, còn có Xiyi, bọn họ quá xấu tính rồi, đánh nhau vui vẻ như vậy, anh định xuống để góp vui vậy mà cả hai hợp lại đánh hội đồng anh, đánh hỏng cả bộ phận phát thanh."

Aiden ngoan ngoãn dừng lại trước cửa căn nhà, một phần kính che phủ làm mặt của hắn càng trở nên mơ hồ.

"Nhưng mà anh nhớ Albie... anh cũng muốn đi tìm Diana để chơi cùng, nhưng em ấy đã mang theo thành lũy của mình xuống lòng đất rồi, còn hướng về phía Bắc mà di chuyển, dù cho có là anh thì cũng khó lòng mà tìm được con bé. Những khu vực khác cũng đóng cửa không muốn tiếp đón anh... Sao mọi người hắt hủi anh thế."

Nếu hắn ta vẫn còn giữ vẻ đẹp từng được vạn người mê, mấy cái hành động làm nũng ngọt ngào như này chắc chắn sẽ phi thường hiệu quả, nhưng bây giờ...

Albie than nhẹ một tiếng, đặt sách xuống rồi đi đến bên cửa kính. Aiden hơi hơi cúi đầu, hình thái vặn vẹo của hắn trước mắt thiếu niên tóc vàng ổn định hơn một chút, mặc dù vẫn có chút bẹo hình bẹo dạng nhưng ít nhất có thể nhìn ra hình người. Albie vươn tay, cách một tấm kính, nhẹ nhàng chạm vào bóng dáng của Aiden.

"...Nếu anh chỉ muốn tìm người để tâm sự, hãy mang tôi đến nơi nào rộng rãi, cái gì cũng không có đi."

Ngọn lửa hình người vui sướng mà phát ra vô số vòng sáng xung quanh. Albie đẩy cửa kính, Aiden đã triển khai hình thái, đem cơ thể bé nhỏ bao bọc vào bên trong. Chỉ dựa vào tốc độ của Albie, việc đuổi kịp hắn là không có khả năng, nó nhắm mắt lại, chịu đựng cảm giác mất trọng lực khi bị nhấc khỏi mặt đất.

Aiden thực mau liền dừng lại, Albie tưởng rằng bọn họ đã đến khu vực không người nào đó, nhưng khi mở mắt ra, nó thấy một biển mây vô tận. Lại là một tiếng thở dài, bọn họ đã bay lên trung, xuyên qua từng tầng mây màu xám, cho đến khi không còn nhìn thấy mặt đất nữa.

"Đôi cánh" to lớn đủ để làm Albie lọt thỏm trong lòng của Aiden, nhìn vô số lỗ hổng đáng sợ trước mặt, thị giác của nó bị đánh sâu quá mức, Albie quyết đoán lựa chọn dùng tay che khuất hơn phân nửa.

"Thật sự đáng sợ tới mức đó à?"

"Đúng rồi, cảm giác như não của tôi sẽ bị cháy khô chỉ bằng việc nhìn nó vậy. Bản năng sinh học của tôi nói vậy đấy."

"Ừm..."

"Anh đang ngày càng.... không giống một sinh vật sống."

Tựa hồ bị lời nói thẳng thắn của Albie làm tổn thương, Aiden trầm mặc một cách suy sút. Đột nhiên hắn ngẩng đầu, khuôn mặt vặn vẹo đã trở nên rõ ràng hơn một ít, đôi đồng tử màu xanh lá một lần nữa xuất hiện trên hốc mắt sâu thẳm đó.

"Albie," giọng nói của Aiden đã khôi phục, "hôn nhau nào."

Albie ngây ngẩn cả người, không ngờ hắn lại đưa ra thỉnh cầu như vậy. Nó nhìn Aiden, ý đồ lý giải thứ tình cảm trong mắt hắn rồi lại bị sự lố bịch này chọc đến cười thành tiếng.

"Tôi nên hôn anh ở đâu? Tôi chỉ vừa mới nhìn thấy đôi mắt của anh lần đầu tiên cách đây 5 giây trước thôi đấy."

Nó dùng bàn tay che khuất lỗ thủng đó sờ soạng, thật là một cảm giác quỷ dị, không có độ ấm, cũng không có xúc cảm, như thể đang sờ một khoảng trống vậy. Lòng hiếu kỳ chết người đột nhiên dâng lên, đối mặt với sinh vật vặn vẹo như vậy, liệu chạm vào nó sẽ là cảm giác gì đây.

Albie thẳng eo, hai tay chống lên bả vai Aiden, do dự một chút, cuối cùng rướn người lên, thử dò tìm vị trí môi trên khuôn vốn nên là nhân loại.

Môi của nó chạm đến thứ gì đó kì lạ, không có xúc cảm da thịt, trong khoảnh khắc đó, Albie có cảm giác mình đang hôn vào hư không. Cứ việc như thế, nó vẫn cứ thử, ý đồ tìm được chẳng sợ dù chỉ là một chút hương vị. Sau một lát, Albie rốt cuộc cảm giác được chút đáp lại mỏng manh, một ít hương vị làm người ê răng khiêu vũ trên đầu lưỡi, còn có chút nhức nhối.

Trạng thái của Aiden dường như cũng trở nên ổn định hơn trong nháy mắt đó. Đôi mắt xanh ngọc trở nên rõ ràng hơn, mặc cho sâu bên trong vẫn như cũ nhìn không tới ánh sáng.

Aiden nhắm hai mắt lại, phảng phất như đang hưởng thụ một chốc chân thật này.

"Cảm ơn em, Albie." Hắn thấp giọng nói, trong thanh âm mang theo chút run rẩy.

"—–—— cảm ơn em vì đã chấp nhận anh, 【————】 của anh."

THROUGH-ALL-ETERNITY(*)

Lời còn chưa dứt, dị biến đã xảy ra.

Hình thái của AIDEN bắt đầu kịch liệt rung chuyển, hắn ta đang tiến hóa. Vô số chiếc xúc tua đâm xuyên qua cơ thể Albie - người đang định chạy thoát khỏi sự thay đổi đột ngột của AIDEN. Những chiếc xúc tua không hề thương tiếc mà đóng đinh thiếu niên nhỏ bé, chúng phóng xuất ra một lượng lớn chất kích thích, làm Albie hoàn toàn mất đi khả năng chống cự.

Xúc tua nhô ra từ lõi của AIDEN không ngừng trườn bò lên phía trước, tìm kiếm lõi của Albie - nguồn sức mạnh vô cùng mong manh ẩn giấu trong tuyến lệ. Các mô xung quanh mắt căng chặt trước uy hiếp từ xúc tua, ý đồ chống lại sự xâm nhập của thứ bên ngoài, nhưng AIDEN chỉ dùng "tay" nhẹ nhàng gõ gõ, tầng phòng ngự mỏng manh liền quân lính tan rã.

Chúng tiến vào thân thể của Albie, cảm giác dính nhớp, ấm áp truyền đến làm AIDEN càng thêm hưng phấn. Albie nhịn không được, phát ra tiếng gầm nhẹ từ bản năng, nó giãy giụa càng thêm kịch liệt, cảm giác khó chịu từ mắt làm Albie không thể mở mắt ra. Nó cố gắng cử động tứ chi để tránh thoát, những lưỡi dao sắc bén mọc ra từ các khớp xương đồng loạt đánh úp về phía AIDEN.

Giây tiếp theo, cánh tay phải của Albie bị chặt đứt, đây tựa hồ như một lời cảnh cáo. AIDEN - kẻ đang giữ quyền kiểm soát nâng người lên, dễ dàng mà đảo ngược vị trí của bọn họ. Hắn từ trên cao nhìn xuống, thưởng thức bộ dạng giãy giụa của thiếu niên trong im lặng.

Quá trình đồng hóa vẫn đang tiếp tục, Albie cảm giác tế bào của mình đang một lần nữa được tái tạo. Ký ức kinh hoàng về cái ngày biến thành quái vật tràn về tra tấn tinh thần lẫn thể xác, nó đang dần dần biến thành một "chính mình" khác ——— trở thành Theseus.

Cơ thể bị tàn phá được AIDEN nâng lên bằng một tay, thị lực được phục hồi, trước mắt Albie là dáng vẻ ngày xưa của hắn, tóc vàng, mắt xanh lục. Phía sau lưng AIDEN là mặt trời chói lóa đang mọc lên, hắn nâng cánh tay lên, chỉ thẳng vào bầu trời trải dàu vô tận, đầu ngón tay lập lòe đốm sáng.

Dưới cơn đau nhức tột cùng, Albie nhớ lại khởi đầu của mọi chuyện, một ngày nào đó từ phía tây truyền đến tiếng vang lớn. Trong nháy mắt một cơn gió mạnh từ đâu cuốn đến phá hủy tất cả mọi thứ trên mặt đất, như thể được báo hiệu, tất cả các anh hùng đều bắt đầu thức tỉnh và nổi điên.

"Em có nghe thấy, thanh âm của loài người  ———

Bọn họ nói, em là cái chết, là cái ác.

Lại chưa từng biết, sương mù của em là cái nôi,

Là thứ cố thủ những vùng đất cuối cùng còn sự sống trên cái địa cầu vỡ nát này,

Trừ chúng ra, hết thảy đều là chiến trường của ta,

Địa ngục và máu thịt,

Mà cái bọn họ coi là hy vọng, đôi mắt xanh thẳm đó, lại là ổ khóa mở ra hết thảy."

"Lẽ nào anh là......! Chờ một chút, anh không thể...... Nơi này vẫn còn ————"

Albie cố gắng duỗi tay ra ngăn cản AIDEN, nhưng hết thảy đã muộn.

Lấy bọn họ làm tâm điểm, không trung bị một cổ lực lượng vô hình không tiếng động mà xỏ xuyên qua thành một cái hố lớn. Trong phút chốc khung cảnh biến thành đêm tối, mặt trời màu trắng sáng cùng vô số vì sao điểm xuyết rực rỡ trên tấm màn đen, như là pháo hoa ăn mừng.

Bầu trời bị sương mù che phủ mà ngày thường Albie nhìn tới cùng với "vũ trụ" trước mắt này căn bản không đáng giá để nhắc tới. Cái ngày mà mọi thứ xảy ra hẳn cũng giống như thế này, sau khi bạo phát 1% cuối cùng, bầu trời biến thành vũ trụ.

Trong nháy mắt không khí biến mất, phổi của nó gần như bị xé rách, nhưng ngay lập tức liền được tế bào tái tạo lại thành một cái mới. Cảm giác đau đớn vì thiếu oxy cùng sự vui sướng khi được tái sinh làm mù mờ đi ý thức của Albie. Khuôn mặt AIDEN trước mắt nó dần nhòe đi, biến thành hàng ngàn đốm sáng, như muốn đem nó cắn nuốt. 

Mối liên kết giữa lõi của cả hai đã quá gần, ALBIE có thể cảm nhận được xúc cảm từ đối phương, sức mạnh của hắn, sự ngạo mạn của hắn. Nước mắt không biết là thống khổ hay vui sướng trào ra từ tuyến lệ, từng viên từng viên mà trôi nổi xung quanh hai người. Trong thế giới tĩnh lặng, nó chỉ có thể nghe thấy âm thanh tế bào tái tổ chức bên trong cơ thể mình. 

Từng đợt điện lưu xuyên qua mạng lưới thần kinh của ALBIE, mang đến cảm giác tê liệt cùng khoái cảm không thể miêu tả thành lời. Cảnh cổng tinh thần của nó đã mở ra, bắt đầu chủ động hòa mình một cách tự nguyện với AIDEN, cảm nhận mối liên kết dung hợp sâu đậm vô pháp kháng cự.

【Chúng ta đang tiến vào một thế giới mới, ALBIE. Hạnh phúc mà em cảm nhận được, chỉ là bắt đầu của cuộc dung hợp giữa hai ta.】

Linh hồn tại đây một khắc đan xen vào nhau, cùng thế giới cộng minh, đồng hóa, đạt đến mức độ gần gũi chưa từng có. Niềm vui đó xua tan nỗi sợ hãi cùng kháng cự, làm nó đắm chìm vào vô tận sung sướng. Thân thể dưới sự khống chế của AIDEN run rẩy, phát ra tiếng rên rỉ không thể kìm nén. Nó biết nó đang đánh mất chính mình của quá khứ, nhưng loại khoái cảm này làm nó vô pháp kháng cự, phảng phất mỗi một tế bào đều đang kêu gào đòi được dung hợp, phá kén mà trở thành một "chính mình" mới. 

【 Chúng ta đang chia sẻ niềm vui cùng sức mạnh vô tận này. 】

Không khí lại một lần nữa hội tụ cùng một làn sương mù dày đặc mang theo hơi thở tử vong. Những người còn sống sẽ nghĩ gì về nó, thứ sương đen che khuất ánh sáng tự do của bầu trời? Nhưng cũng chẳng sao cả, bởi vì thế giới mới sẽ vì sự trống trải này mà đẹp đẽ. 

Nó thấy AIDEN mỉm cười, mang theo ánh dương lập lòe phía sau lưng. Giọng của hắn như dòng chảy, truyền vào tâm trí của ALBIE, tựa như thanh âm chúc phúc từ thần minh.

【 Nắm lấy tay anh. chúng ta sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, vĩnh viễn không có kết thúc. Hoan nghênh tiến vào thế giới vĩnh hằng, Pyrrhic của anh! 】

________________

 (*) "Through All Eternity" có nghĩa là "suốt muôn đời" hoặc "qua mọi vĩnh cửu". Đây là một cách diễn đạt để nói về sự kéo dài vô tận trong thời gian hoặc về sự bền vững không biên giới của một tình cảm, một sự kiện hoặc một trạng thái. Cụm từ này thường được sử dụng để diễn tả sự vĩnh cửu, không thể kết thúc hoặc không thể đo lường bằng thời gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro