Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🥀 Chương 40.


Đêm Giáng Sinh ấy qua đi, Voldemort và Bellatrix cùng đình chỉ lẫn nhau, lấy sự bình tĩnh che giấu ngọn sóng lớn.

Nghĩ tới lần đó gặp lại Frank và Alice, Bellatrix vẫn có chút mờ mịt, cô sớm biết họ gia nhập Hội Phượng Hoàng, cũng sớm biết mình và bạn tốt trở thành hai phe đối địch. Cô vẫn như cũ không biết nên gặp mặt họ như thế nào, không biết nên xuống tay như thế nào, cô không phải Bellatrix nguyên gốc, cô không thể vô tình như cô ta.

Thời tiết Luân Đôn ngập sương, âm u, không khí vì thường xuyên đổ mưa mà rất ẩm ướt, đêm thường bắt đầu từ bốn giờ chiều, màn đêm buông xuống, mọi hành động so với ban ngày đều tùy ý hơn chút. Có lẽ bởi vậy, việc đánh lén cũng thường xuyên chọn đêm khuya, ở trong yên tĩnh thu gặt sinh mệnh.

Biết được một tụ điểm mới của Hội Phượng Hoàng, Voldemort cho nhóm thuộc hạ thừa dịp đêm khuya tiêu diệt căn cứ điểm. Tất cả mặc áo choàng đen, mặt nạ bạc, tự che phủ hết thân hình rồi yên lặng không một tiếng động tiến vào tòa nhà. Bóng đêm thâm trầm, hiển nhiên trong nhà hôm nay không có tụ hội, đèn đuốc đã tắt hết, yên tĩnh không một âm thanh.

Theo lẽ thường, Rodolphus làm gương đi trước, các lời nguyền rủa bắn ra bốn phương. Trong tòa nhà cũng không có nhiều người, không có nhiều thành viên then chốt của Hội Phượng Hoàng, tất cả bất ngờ không kịp đề phòng, chỉ vội vàng đối đáp. Một nhóm Tử thần thực tử từ tầng một chạy lên trên, sau khi nhìn thấy người liền không do dự hạ lời nguyền chết chóc, đồng thời không ngừng phá hỏng căn phòng nguyên trạng, hiển nhiên là muốn lưu lại cho Hội Phượng Hoàng một cảnh báo nghiêm trọng.

Trong kịch chiến hỗn loạn, Bellatrix ở lại tầng thứ nhất, kề sát bức tường, bảo vệ cửa, đồng thời tấn công những thành viên muốn chạy trốn của Hội Phượng Hoàng, còn không ngừng phóng ra chú ngữ, ngăn cản bọn họ chạy đi báo tin. Một người lại một người ngã xuống dưới đũa phép cô, họ tuyệt vọng trừng mắt, không thể chạy ra khỏi tòa nhà, mà trận chiến trên lầu, cũng đã gần kết thúc.

Đột nhiên, trên lầu thẳng tắp lao xuống hai người, trong bóng đêm thấy thân ảnh mông lung của Bellatrix canh giữ sau cửa, hai bên cùng lúc giơ đũa phép tấn công. Né tránh sang bên trái, một câu thần chú sượt qua sát mặt cô, làm rơi chiếc mặt nạ xuống dưới. Hai câu Avada Kedavra nhanh chóng được phóng ra, cả hai thẳng tắp xuyên qua ngực trái người kia, hắn liền yên lặng ngã xuống, còn một người khác, bắn trật một chút, cô vẫn nghe thấy âm thanh hít khí rất nhỏ.

Bellatrix đi lên phía trước, muốn nhanh chóng kết liễu hắn, qua ánh trăng mờ mờ, cô kinh hoàng khi nhìn thấy Eden, chàng trai năm ấy khi tốt nghiệp, cười cám ơn cô, nói cho cô biết 7 năm có cô tươi đẹp đến nhường nào.

Trên lầu vẫn còn hỗn chiến, mà dưới này lại yên tĩnh đến quỷ dị, tiếng vang trên kia hình như rất xa, đủ để chia cắt thành hai thế giới.

Bellatrix không dám tin ngồi xổm xuống, run rẩy cất tiếng gọi:

"E... Eden, Eden, sao lại là cậu!"

Eden đang nhìn phía sau Bellatrix, hắn đột ngột dừng hành động, bò lên, vươn tay sờ mặt cô: "Bellatrix, là cậu sao?"

Mắt Bellatrix mờ đi, cô phải lấy tay giữ tay hắn: "Là mình, tại sao lại là cậu, Eden!"

Eden tươi cười, có chút mê man, "Hôm nay mình lưu thủ, không nghĩ lại có thể gặp lại cậu ở trường hợp này."

Cấp tốc dùng bùa chữa trị, Bellatrix cúi đầu tự trách: "Xin lỗi cậu, mình xin lỗi ...."

Cô không biết ngoài xin lỗi, cô còn có thể nói cái gì.

Nhưng trong mắt Eden không có hận ý:
"Không cần xin lỗi, chúng ta vốn là hai phe đối lập, trong chiến tranh, ai chết trong tay ai đều quá đỗi bình thường, con đường đều là do chính chúng ta lựa chọn. Đã lựa chọn thì phải kiên định đi trên nó, không thể có một bên do dự, một bên bước đi. Kỳ thực sau khi gia nhập Hội Phượng Hoàng, mình cũng đã giết quá nhiều người, nhưng mình hiểu được mình không thể mềm lòng, bằng không, sẽ có rất nhiều người chết dưới sự mềm lòng của mình. Bellatrix, mình biết cậu xuất thân là quý tộc thuần huyết, nếu cậu lựa chọn con đường đối lập mình, mình có thể hiểu, cũng tôn trọng lựa chọn của cậu. "

Hô hấp Eden bỗng dồn dập, trong miệng cũng trào ra máu tươi, Bellatrix hoảng hốt không hiểu, muốn tiếp tục dùng bùa chữa trị, Eden lại ngăn lại:

"Vô dụng thôi, mình biết sinh mệnh của mình đã xong, chỉ là mình không biết, mình sẽ đi nơi đó của Merlin hay là đến báo danh nơi Thượng đế."

Ánh mắt Eden dần ảm đảm, khóe miệng lại là nụ cười giải thoát, vươn tay xoa má Bellatrix, thấp giọng nói:

"Bellatrix, hẹn gặp lại."

Rồi sau đó hắn buông tay, vẫn là ánh mắt lưu luyến của năm đó, chỉ là Bellatrix biết, lần cáo biệt này là sẽ không còn gặp lại, sẽ mãi mãi không thể gặp lại. (Eva: Xin lỗi vì sự yếu lòng này, nhưng mình có thói quen thương mấy anh nam phụ, không biết có ai giống mình không chứ thực sự bao nhiêu lần nhìn thấy đoạn này mình vẫn khóc. Rest in peace, Eden)

Cô nghe thấy hô hấp Eden dần chậm lại, nhìn người bạn của mình chậm rãi nhắm mắt, Bellatrix cảm thấy miệng đầy chua xót, cảm xúc đè nén cô hít thở không thông, cuối cùng nước mắt vẫn chậm rãi rơi xuống khuôn mặt của người bạn tốt.

Trên lầu truyền xuống mệnh lệnh đắc ý của Rodolphus, chiến đấu kết thúc, bọn họ sẽ mang theo chiến lợi phẩm trở lại trang viên Voldemort, hướng chủ nhân báo bọn họ thắng lợi. Bellatrix bỗng không muốn đối mặt rằng chính mình đứng ở lập trường một phe. Không cần nghĩ ngợi, cô dùng độn thổ rời khỏi tòa nhà.

Theo bản năng mà về tới nhà Black ở số 12 quảng trường Grimmauld, cô trực tiếp độn thổ về phòng mình. Qua mặt gương, cô lần đầu tiên nhìn thẳng vào diện mạo hiện thời của mình. Khuôn mặt tiều tụy, ánh mắt điên cuồng, tóc đen dài tán loạn, Bellatrix thở phì phò nhìn gương, gương mặt trong gương lộ ra biểu cảm hoảng sợ, hết thảy những thứ này, giống hệt những gì miêu tả Bellatrix nguyên gốc, chẳng lẽ, cô đã thực sự biến thành một người phụ nữ điên sao?

Vô lực ngồi xuống đất, cô chỉ cảm thấy bất lực mà vô thố. Cô rốt cuộc tại sao lại trở thành bộ dáng hiện giờ? Không phải vì lý tưởng, không phải vì tình yêu, cô rốt cuộc là khi bị vận mệnh bức bách, vẫn là tự buông tha chính mình, đã đi tới bước đường này, cô lại sợ hãi muốn tránh đi?

Tìm không thấy nguyên nhân, càng không thấy đáp án, cô đột nhiên nhớ tới đối tượng duy nhất có thể giúp đỡ. Bellatrix đi tới thư phòng đã lâu không ghé thăm, trong thư phòng, Phineas đang buồn ngủ trong bức họa, nghe thấy thanh âm mở cửa, thấy Bellatrix đi vào, ông tựa hồ phát hoảng:

"Bellatrix bé nhỏ, ngươi đây là có chuyện gì? Thật lâu không gặp, sao lại thành bộ dạng này?"

Bellatrix cười khổ một tiếng, đến chính cô cũng không nhận thức được bản thân, tựa hồ lý trí cùng sự bình tĩnh từng sở hữu đều đã rời xa, chỉ còn lại điên cuồng, cảm giác giống như hai người, làm cho cô thật khó chịu.

Ngồi xuống dựa vào bức họa Phineas, Bellatrix thì thào hỏi:

"Ông cố, ta có một việc người khác không thể tin muốn nói cho ngài, ngài có thể tin tưởng ta sao?"

Hiện thời chỉ có lựa chọn đem sự tình của mình nói cho Phineas, cầu được ý kiến của ông, mới có thể làm cho cô tỉnh táo, phán đoán ra bản thân nên đi xuống như thế nào.

"Nói đi, ta nghe."

Thấy được vẻ trầm trọng, Phineas biết cô nhất định là gặp gỡ vấn đề khó giải quyết, cũng nghiêm túc lên.

Sửa sang lại ý nghĩ một chút, Bellatrix chậm rãi mở miệng:

"Trước tiên, mời ngài đừng thắc mắc từ đâu ta biết được hết thảy, bởi vì, chính ta cũng không biết nguyên nhân xác thực. Chính là sau lần sáu tuổi bị bệnh nặng, ta liền mơ hồ biết được những chuyện ta sẽ gặp khi còn sống."

Tạm dừng một chút, nhìn ánh mắt hứng thú của Phineas, Bellatrix tiếp tục nói:

"Trong tiên đoán, ta gả cho Rodolphus Lestrange, cũng cùng hắn trở thành tùy tùng của Voldemort, vì hắn cống hiến. Về sau, bởi vì một vài nguyên nhân sau khi Voldemort thất bại, ta và Rodolphus biết được vị trí hắn bị giam, chúng ta dùng lời nguyền tra tấn bức cung Frank và Alice Longbottom, ý đồ tìm ra chỗ của hắn. Kết quả chúng ta ép hai người họ đến điên dại, chính chúng ta cũng bị quăng vào Azkaban. Khi Voldemort trở lại, chúng ta vượt ngục, lại tiếp tục vì hắn cống hiến, đáng tiếc, lần thứ hai, hắn vẫn là thất bại, hơn nữa ta cũng chết trong cuộc chiến ấy."

Nói ra một phần bí mật ẩn sâu dưới đáy lòng, Bellatrix tựa hồ thoải mái chút, nhiều năm như vậy, cô chỉ lo lắng đề phòng, không thể thương lượng cùng ai, cảm giác trầm trọng, khiến cô không thể chịu nổi gánh nặng.

Nghe xong lời của cô, Phineas cũng không lập tức tiếp lời, mà ánh mắt lóe ra như đang nghĩ gì. Đợi một hồi, ông mở miệng hỏi:

"Ngươi nói là khi sáu tuổi bắt đầu, còn có tiên đoán, trí nhớ?"

"Đúng." Bellatrix gật đầu.

"Đây là lí do vì sao năm đó ngươi sợ hãi, cảm thấy năng lực của mình không đủ, không ngừng bức bách bản thân học tập, học rồi lại học?"

"Đúng vậy, ta hy vọng có thể có đủ lực lượng, giúp ta đối kháng vận mệnh, né ra kết cục đáng buồn. Chính là, ta thật không ngờ, ta cuối cùng vẫn gặp gỡ Voldemort, rồi bất đắc dĩ phải gia nhập bè lũ Tử thần thực tử, vẫn là vì hắn mà cống hiến."

"Cho nên, ngươi cứ cam chịu gia nhập chiến đấu, không muốn nghe theo mệnh lệnh của hắn?" Ngữ khí Phineas bỗng có chút nghiêm khắc lên.

"Bây giờ ta có thể làm gì được nữa? Đã dùng hết thảy phương pháp mà vẫn không thể ra vận mệnh nguyên bản, ta còn biết phản kháng thế nào?"

"Bellatrix, ngươi có từng nghĩ rằng, ngươi biết cái tiên đoán này từ đâu không? Có lẽ, hết thảy những sự kiện phát tiết đến bây giờ thật sự có phần lớn những chi tiết trùng hợp, nhưng mà, nó vẫn có lỗ hổng để ngươi có không gian suy xét. Chính là, ngươi để cho nó mê hoặc mà xem nhẹ mấy vấn đề khác. Bellatrix, ngươi là đang để tâm vào những việc vụn vặt."

Ngữ khí Phineas đột ngột tăng lên ở câu cuối cùng, làm Bellatrix ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên chờ đợi.

___________
06.07.2021

03:09 a.m, 26/12/2021


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro