Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3 : Gặp lại


"Cái gì" người được gọi là lão đại mặt đầy râu, tướng mạo thô bạo. Khuôn mặt bị dọa cho đến kinh sợ, nheo mắt lại nhìn chằm chằm về phía trước, cẩn thận quan sát.

"Mau bỏ đi! Đừng lượm nữa, mau bỏ đi!" Tên lão đại hướng về phía đồng bọn lo lắng hô to, nhưng là bọn chúng nhìn thấy ngân lượng đến hoa mắt, nào có tâm trạng quan sát xung quanh, đối với những lời của tên lão đại sơn tặc kia cơ bản không có chút phản ứng nào.

Tên lão đại không kịp nhớ tới người khác, ôm không ít ngân lượng liền hướng về phía đường nhỏ mà bỏ chạy, nhưng chạy không được bao xa, đã bị mấy kỵ binh đuổi theo bắt về.

Đạo quân khí thế ngút trời đi tới trước xe của Nam Vận thì dừng lại, đi đầu là Tướng Quân phong thái hiên ngang, tuy rằng tuổi tác có vẻ chừng ba mươi, bốn mươi tuổi, thế nhưng giữa hai hàng lông mày khí tức không khỏi anh liệt, làm cho người khác không thể không kính trọng.

Nam Vận cùng xe ngựa với đám sơn tặc được bao vâu bởi đạo quân kia, bọn sơn tặc thì bị quân lính ép quỳ tại chỗ không dám nhúc nhích. Nam Vận nhìn người Tướng Quân ngồi ở trên xe ngựa, trong lòng nàng vốn đã biết rõ thân phận của người này.

Đây chính là thủ vệ quốc gia biên tái Trấn Quốc tướng quân, người được Hoàng đễ hết mực coi trọng- Hoắc Ôn, cũng chính là phụ thân của Hoắc Minh Thành.

Kiếp trước Hoắc Ôn đối với Nam Vận cực kì có ảnh hưởng, sau khi Nam Vận gả vào Hoắc gia, bởi vì tính cách mềm yếu cùng với thân phận là con gái thương nhân, Hoắc gia có không ít người không đem Nam Vận để vào trong mắt.

May thay có Hoắc Ôn là bảo bọc bảo vệ nàng, thấy Nam Vận không dưng bị hạ nhân bắt nạt, ra lệnh tất cả người ở trong phủ đều phải đối với Nam Vận hết mực cung kính. Có mệnh lệnh của Hoắc Ôn, Hoắc gia không ai dám làm khó dễ Nam Vận, từ đó cuộc sống của Nam Vận dễ thở hơn một chút.

Có điều khi Hoắc Ôn rời kinh trấn thủ biên cương, mà Hoắc Minh Thành lại ở trong kinh, từng bước từng bước lật đổ Hoàng đế, leo lên đế vị, địa vị của Nam Vận ở trong cung lại giống như lúc nàng mới vào Hoắc gia.

Hoắc Minh Thành sau đó thay lòng đổi dạ, muốn kết hôn với Chúc Dao, đồng thời muốn lập ả ta làm Hậu, lúc này Hoắc Ôn trở thành Thái Thượng Hoàng, cật lực phản đối hôn nhân này, nhưng không hiểu vì sao sau đấy Hoắc Ôn đột nhiên lại chết.

Nam Vận suy đoán chỉ có Chúc Dao mới có thể hại chết Hoắc Ôn, bởi nếu không có Hoắc Ôn ngắn cản, Hoắc Minh Thành có thể dễ dàng cưới Chúc Dao. Khi Hoắc Ôn còn sống, Hoắc Minh Thành thế nhưng lại hết mực kính trọng cha mình, mà đúng hơn là sợ cha mình, thế nên vụ việc Hoắc Ôn chết, Chúc Dao là hiềm nghi lớn nhất.

Nói thế nào Hoắc Ôn cũng từng là người đối xử tốt với Nam Vận, lúc này Nam Vận nhìn về phía Hoắc Ôn trong lúc nhất thời mọi ký ức xưa đều hiện lên trong đầu.

Hoắc Ôn thấy Nam Vận nhìn chằm chằm mình thật lâu không nói lời nào, thực sự không hiểu vì sao Nam Vận lại dùng ánh mắt ấy nhìn mình, liền nghiêng đầu về phía sau nói với Hoắc Minh Thành:" Ngươi đi nhìn một chút vị cô nương này xem có phải quá lo sợ hay không"

"Vâng" Hoắc Minh thành gật đầu nói.

Hắn nhanh chóng đi đến trước mặt Nam Vận, Nam Vận trợn mắt nhìn Hoắc Minh Thành, trong lòng không biết là tư vị gì. Là nhớ nhung hay là hận? Nam Vận cười chính mình trước đây đối với hắn hết lòng, nhưng là hắn lại hạ lệnh giết nàng, hiện tại nàng đối với hắn, sợ là chỉ có hận mà thôi.

"Vị cô nương này, ngươi không sao chứ?" Hoắc Minh Thành nhìn Nam Vận, nhan sắc thật là khuynh nước khuynh thành, không biết là con cái nhà ai. Chỉ có điều sắc mặt của Nam Vận lại tái nhợt, đặc biết là ánh mắt của nàng có chút kì quái, phỏng chừng như là sợ hãi.

Hoắc Minh Thành nghĩ Nam Vận đại khái là bị dọa đến kinh sợ, không biết rằng nguyên nhân mà sắc mặt nàng tái nhợt là vị ngực nàng như có từng trận đau đớn kịch liệt.

Vào lúc này, chính là thời điểm Hoắc Ôn trấn thủ biên cương hồi kinh lĩnh thưởng! Kiếp trước Nam Vận bị sơn tặc bao vây dọa cho đến hôn mê bất tỉnh, cũng may Hoắc Ôn cầm binh tình cờ đi qua cứu Nam Vận, khi Nam Vận tỉnh dậy thì đang nằm trong lòng Hoắc Minh Thành, Hoắc Minh Thành có khuôn mặt vô cùng anh tuấn, làm cho Nam Vận thấy lập tức liền yêu, cũng chính là lúc Nam Vận bắt đầu mua dây buộc mình.

Nhưng mà kiếp này, Nam Vận trải qua nhiều chuyện như vậy sao có thể dễ dàng động tâm với Hoăc Minh Thành đây? Nam Vận đem những tâm tư này trút xuống, nàng cười nhìn Hoắc Minh Thành nói: "Đa tạ tướng quân, tiểu nữ không sao ạ."

Hoắc Minh Thành mỉm cười gật đầu, hắn nói với quân lính:" Đem những tên sơn tặc này toàn bộ bắt lại!"

Bọn sơn tặc nhất thời trở nên hoảng loạn, vội vã quỳ rập đầu lạy xin tha, Nam Vận thấy thế hô to một tiếng: "Chờ đã!"

Nói xong Nam Vận để Thược Nhi dìu xuống xe ngựa, trực tiếp đi qua Hoắc Minh Thành, đi thẳng tới trước mặt Hoắc Ôn quỳ xuống cung kính dập đầu nói rằng:" Có lẽ tướng quân đã hiểu lầm rồi, những người này không phải là sơn tặc mà là dân chịu nạn. Tiểu nữ đang đi đến Vạn Ân tự cầu phúc, trên đường gặp những nạn dân này, vì thế đem một ít ngân lượng phân phát cho bọn họ."

Hoắc Mình Thành không biết làm sao, cảm giác như bị tát vào mặt, dường như chính hắn mới là người xấu. Hoắc Ôn gật gật đầu, ông cũng nghe nói mấy huyện quanh đây bị mất mùa đói kém, tình hình có chút rối loạn. Hoàng đế triệu Hoắc Ôn trở về không chỉ là vì thưởng công, mà phần nhiều là giúp trị an, ngăn cản tình thế trở nên càng loạn hơn.

Hoắc Ôn khoát tay áo một cái, để cho binh sĩ lui xuống, Nam Vận thấy thế liền cúi đầu lạy tạ .

"Nếu như Tướng Quân không có chuyện gì thì tiện nữ xin phép được rời đi, dẫu sao Vận Ân tự cũng còn cách đây một đoạn đường nữa. Tiểu nữ biết Tướng quân có lòng tốt, muôn phần cảm tạ, cũng mong tướng quân không làm khó dễ những nạn dân này" Nam Vận cung kính nói.

Hoắc Ôn đáp:" Cô nương yên tâm, Hoắc mỗ cũng là nhất thời không biết sự tình, cô nương cứ đi thong thả."

Nam Vận hướng về Hoắc Ôn khẽ cúi chào, sau đó quay người trở lại xe ngựa, không thèm liếc mắt đến Hoắc Minh Thành, trực tiếp rời khỏi.

Trực tiếp lạnh nhạt đi qua Hoắc Minh Thành, chính là cách mà Chúc Dao đã từng làm trước đây. Nhưng kiếp này nàng-Nam Vận không thể lại yêu Hoắc MInh Thành, đời này nàng chỉ có một chuyện muốn làm, đó chính là báo thù, vì Triệt Nhi mà báo thù!

Nhìn xe ngựa Nam Vận ngày càng đi xa, Hoắc Minh Thành vẫn đưa mắt nhìn, Hoắc Ôn đi đến trước mặt Hoắc Minh Thành, cười nói:" Như vậy mà không thèm để ý đến ngươi, coi như là người đầu tiên đi."

Hoắc Minh Thành quay đầu nhìn phụ thân, xác thực dáng vẻ của Nam Vận đã in đậm vào tâm trí của hắn, cho dù nàng đã rời đi, nhưng lại để lại một cái rễ, một cái rễ cuốn vào lòng hắn, làm cho hắn không thể buông bỏ được.

"Nhìn thấy quân đội hùng mạnh như vậy mà vẫn giữ được bình tĩnh, cô nương này quả là hiếm thấy" Hoắc Ôn trước mặt Hoắc Minh Thành mở lời khen Nam Vận, ông đã sớm biết Hoắc Minh Thành đối với Nam Vận gọi là vừa gặp đã thương, nói bóng gió.

"Xuất phát" Hoắc Ôn hướng các binh sĩ hùng dũng kêu to.

Nhìn thấy quân đội đã rời đi, bọn sơn tặc thở phào nhẹ nhõm, tên lão đại trực tiếp quỳ xuống mặt đất, còn kinh hãi đến tận bây giờ, run rẩy cầm ngân lượng trong tay, mãi không đứng dậy được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro