Chương 25: Từ chối
"Hoàng thượng, Dao Nhi rất muốn biết Hoắc ca ca làm sao để chấm dứt bệnh dịch lây lan, hôm nay nhân dịp mọi người đều ở đây, không bằng để Minh Thành ca ca nói một chút."
Chúc Dao nhìn các đại thần ồn ào bàn tán, sợ Hoàng thượng sẽ thuận theo ý mọi người thật sự ban hôn cho Nam Vận cùng Hoắc Minh Thành, liền nhanh chóng đổi đề tài.
Nam Vận sửng sốt nghe Chúc Dao nói, Chúc Dao nếu nói như vậy hẳn là không biết chuyện Hoắc Minh Thành làm, ở đây chỉ có nàng cùng Cao tổng quản biết. Nàng đang lo không biết làm sao để nói về chuyện này, Chúc Dao lại chủ động đứng dậy. Chắc hẳn trong lòng nàng ta Hoắc Minh Thành có biện pháp thực hoàn mỹ để giải quyết chuyện này, nàng ta lại không nghĩ tới chính câu này của nàng ta đã chôn vùi vận mệnh của chính mình cùng Hoắc Minh Thành a.
Mà nghe được câu này người vui vẻ nhất chính là Cao tổng quản, Cao tổng quản cùng Nam Vận có suy nghĩ giống nhau, không biết làm cách nào đem chuyện tàn sát nạn dân nói ra, không nghĩ tới lúc này Chúc Dao lại trở thành thần trợ công. Cái này giống như là nói thời điểm Cao tổng quản muốn ngủ, Chúc Dao liền đưa tới một cái gối đầu.
"Đúng vậy, lão thần cũng thập phần tò mò, chẳng hay Hoắc công tử dùng cách gì để áp chế bệnh dịch. Nam Vận tiểu thư thì ở trong thành phát cháo, hơn nữa ở trong cháo còn bỏ thêm rất nhiều dược liệu quý, mới giúp cho bá tánh lành bệnh, nhưng cách của Hoắc công tử, chúng thần lại hoàn toàn không biết gì cả a."
Lúc này thừa tướng rốt cuộc cũng mở miệng, cũng không biết Cao tổng quản có đem chuyện Hoắc Minh Thành tàn sát nạn dân nói cho ông ta hay không. Dù sao có thừa tướng mở lời, Hoắc Minh Thành nhất định phải đứng ra giải thích.
"Hoắc Minh Thành, nếu như mọi người đều muốn biết, vậy ngươi cũng không ngại nói ra đi." Hoàng thượng cũng mở lời.
"Bẩm, Hoàng thượng," Hoắc Minh Thành đứng dậy hành lễ, sau đó nói:
"Kỳ thật cách của tại hạ rất đơn giản, chính là ở ngoại thành dựng tạm vài lều trại, dàn xếp bá tánh nhiễm ôn dịch ở chỗ đó, hạn chế người dân ra vào kinh thành. Đồng thời mời đại phu tới trị liệu, hơn nữa mỗi ngày sẽ cung cấp đầy đủ lương thực cho nạn dân."
[[[[editor: nit~~~~]]]]]
Hoắc Minh Thành bình thản nói, có thể thấy được hắn biết trước sẽ có người hỏi vấn đề này, trước đó đã chuẩn bị tốt lý do để thoái thác, thoạt nhìn có vẻ như biện pháp này thực hợp tình hợp lý, nhưng trong đó quả thực có quá nhiều sơ hở.
"Ngươi đang nói dối!" Hoắc Minh Thành vừa mới dứt lời, Cao tổng quản liền lớn tiếng nói, Cao tổng quản đã chờ giờ khắc rất lâu, sắc mặt Hoắc Minh Thành lập tức thay đổi, hiện lên một tia hoảng loạn, nhưng nhanh chóng khôi phục như thường.
"Hoàng Thượng, Hoắc Minh Thành đang nói dối." Cao tổng quản quát lớn xong liền hướng về phía Hoàng thượng nói.
"Việc này căn cứ ở đâu?" Hoàng Thượng cau mày nhìn Cao tổng quản, hỏi.
"Cách của Hoắc Minh Thành tướng quân dùng để ngăn chặn bệnh dịch lây lan thực sự quá ghê rợn, vạn người căm phẫn, nô tài quả thực không dám nói ra a."
Cao tổng quản làm bộ tức giận cùng bi thống, khiến cho Hoàng thượng cảm thấy dường như việc này thực sự có khúc mắc.
"Nói!" Hoàng Thượng quát, bản thân cũng cảm giác chuyện này khả năng là có vấn đề.
"Bẩm Hoàng thượng, Hoắc Minh Thành tướng quân căn bản không có dựng lều trại ở ngoại thành, dàn xếp cho bá tánh, càng đừng nói là thỉnh đại phu đi xem bệnh cùng với cung cấp lương thực. Hoắc tướng quân chính là dẫn người đi giết sạch toàn bộ bá tánh nhiễm ôn dịch, trong đó có cả những hài tử còn trong bọc a.
Lời vừa dứt, tất cả ồ lên, mọi người nghị luận sôi nổi.
"Lời ngươi nói đây là thật hay giả?"
"Hoắc Ôn tướng quân là người chính trực, hẳn sẽ không dung túng cho nhi tử của mình làm chuyện này đi."
"Không nghĩ tới Hoắc Minh Thành thoạt nhìn cao cao đạo mạo, việc này nếu là thật, như vậy nhất định phải nghiêm trị không tha."
"Cao tổng quản, ngươi đừng ngậm máu phun người." Hoắc Minh Thành lần này thật sự luống cuống, hắn cho rằng hết thảy đều không có người nào biết, lại không nghĩ sẽ bị bại lộ. Bởi vậy hướng phía Cao tổng quản quát lớn.
"Hừ, việc bản thân làm cái gì không phải trong lòng rõ ràng lắm sao!" Cao tổng quản ban đầu cũng không hoàn toàn tin tưởng lời Nam Vận, nhưng bây giờ nhìn thấy phản ứng của Hoắc Minh Thành có thể khẳng định chắc chắn.
"Cao tổng quản, tuy rằng ta với ngươi có chút hiểu lầm, nhưng là ngươi cũng không cần ở đây lăng mạ nhi tử của ta đi." Lúc này Hoắc Ôn rốt cuộc cũng đứng dậy biện giải cho Hoắc Minh Thành. Muốn nói Hoắc Minh Thành hết thảy làm mọi việc Hoắc Ôn không biết là không có khả năng, nhưng nếu như trước khi hành động Hoắc Minh Thành bẩm báo một tiếng với Hoắc Ôn, Hoắc Ôn nhất định sẽ không cho phép làm như vậy. Khả năng lớn là sau khi Hoắc Minh Thành tàn sát nạn dân lúc sau hắn mới thưa với phụ thân đi.
"Câm miệng hết cho trẫm!"
Tiếng ồn ào nghị luận, cùng với việc mà Cao tổng quản tâu sự tình nghiêm trọng khiến cho tâm trạng của Hoàng thượng tràn ngập bực bội, Hoàng thượng quát lớn, toàn bộ cung điện lập tức im lặng như tờ.
"Người đâu, mau ra điều tra cho trẫm!" Hoàng thượng ra lệnh, nếu Hoắc Minh Thành thực sự làm như vậy thực mau sẽ có kết quả. Rốt cuộc nạn dân số lượng lớn, Hoắc Minh Thành nếu như ở ngoại thành dựng lều, dàn xếp thỏa đáng, như vậy nhất định sẽ có người nhìn thấy. Nhưng mà, nếu Hoắc Minh Thành thực sự tàn sát nạn dân, như vậy, như vậy càng khó điều tra hơn. Thứ nhất là bởi vì Hoắc Minh Thành rất giỏi giữ kín chuyện. thứ hai đó là tướng quân phủ quyền thế lớn, cho dù có người tận mắt chứng kiến Hoắc Minh Thành tàn sát nạn dân, sợ là cũng không dám nói ra."
"Được rồi, tạm thời đừng nhắc tới việc này nữa. Nam Vận, ngươi có bằng lòng gả cho Hoắc Minh Thành không?"
Hôm nay vốn chính là để khen thưởng cho Nam Vận cùng Hoắc Minh Thành, hiện giờ đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, Hoàng thượng tự nhiên không muốn khánh công yến bản thân mình tổ chức thất bại, bởi vậy mới lên tiếng. Hoàng thượng đích thân hỏi, mọi người tự nhiên cũng chuyển trọng tâm đến chuyện hôn sự của Nam Vận cùng Hoắc Minh Thành.
"Hoàng thượng, dân nữ chỉ là một nữ nhi tầm thường, không có thân phận cũng không có địa vị, mà tướng quân phủ địa vị hiển hách, dân nữ thân phận ti tiện, Hoắc công tử thân phận tôn quý, Nam Vận không xứng với Hoắc công tử." Nam Vận cự tuyệt. Vô luận thế nào, Nam Vận đời này không thể tái giá với Hoắc Minh Thành, hơn nữa đời này nàng vốn là muốn hắn ta chết.
"Hảo, hay cho câu nữ nhi tầm thường." Hoàng thượng nghe Nam Vận nói không khỏi tán thưởng. Phía dưới các đại thần cũng sôi nổi gật đầu khen ngợi, Nam Vận không ỷ thế Hoàng thượng đối xử tốt mà lên mặt, mà là tự biết chính mình thân phận ti tiện, các đại thần đối với Nam Vận càng thêm yêu thích.
Chúc Dao nghiêng đầu nhìn Nam Vận, bất quá nàng cũng không nghĩ Nam Vận sẽ cự tuyệt, chẳng lẽ nam nhân mà nàng say đắm, thế nhưng ở trong mắt Nam Vận không đáng một đồng sao?
Hoắc Minh Thành nghe được lời Nam Vận nói ban đầu tỏ vẻ phẫn nộ, nhưng lại nghĩ cái gì đó mà nở nụ cười.
"Ngươi đã không muốn, trẫm cũng sẽ không làm khó xử ngươi, về sau nếu như muốn gả cho ai, chỉ cần nói với trẫm, trẫm sẽ thay ngươi làm mối." Hoàng thượng càng ngày càng thích Nam Vận, cười nói, những lời này nói ra phân lượng không hề nhỏ a.
"Tạ Hoàng Thượng." Nam Vận nói lời cảm tạ.
"Hôm nay tổ chức khánh công yến mục đích chính là để khen thưởng ngươi. Nói, ngươi muốn được thưởng cái gì a?"
Không biết cố ý vô tình, Hoàng Thượng lại quên mất hỏi Hoắc Minh Thành. Đích xác, chuyện Hoắc Minh Thành tàn sát nạn dân còn chưa được xác thực, nếu như là thật, như vậy hôm nay tổ chức khánh công yến này trừ bỏ ban thưởng cho Nam Vận, còn lại truyền ra bên ngoài đủ để trở thành trò cười. Mặt khác, nếu chuyện tàn sát nạn dân là giả, đến lúc đó ban thưởng cũng như nhau.
"Hoàng thượng, việc dân nữ làm đều là bổn phận của dân nữ, không dám đòi công."
Nam Vận khéo léo từ chối, nàng cái gì cũng không thiếu, cả đời này chỉ nghĩ đến chuyện báo thù, nàng đâu thể đòi hỏi Hoàng thượng ban thưởng thứ gì, nếu như đòi mệnh của Hoắc Minh Thành cùng Chúc Dao, liệu được hay sao? Đương nhiên là không có khả năng. Hơn nữa nàng muốn đích thân mình bức bọn chúng đến bước đường cùng, khiến cho bọn chúng phải thống khổ tuyệt vọng, đau khổ tựa như nàng và Triệt Nhi phải chịu năm đó.
"Ngươi quá khiêm tốn, thực sự bất công với ngươi, nói đi, muốn trẫm thưởng cho ngươi thứ gì?" Hoàng thượng khăng khăng muốn ban thưởng cho Nam Vận.
"Hoàng thượng, hay là phần thưởng người ban cho dân nữ ban cho nạn dân đi, trong khoảng thời gian này, bởi vì lũ lụt cùng ôn dịch, các bá tánh đã phải chịu đủ mọi cơ cực, tuy nói đã có thể khống chế, nhưng sinh hoạt bình thường của bá tánh còn chưa được khôi phục. Cho nên, dân nữ cả gan khẩn cầu Hoàng thượng, cấp cho bọn họ ngân lượng cứu tế."
Nam Vận thấy thế thì không từ chối nữa, Hoàng thượng ban thưởng đơn giản chỉ là danh vọng cùng tiền tài. Tiền tài Nam gia có, còn danh vọng thì nàng không cần, vì thế mới nói như vậy.
"Hảo, trẫm đáp ứng ngươi. Không nghĩ ngươi còn nhỏ tuổi mà lại biết để tâm chuyện quốc gia, suy nghĩ cho bá tánh như vậy, quả là khó tìm khó tìm a." Nghe được yêu cầu của Nam Vận, Hoàng thượng lại khen ngợi một lần nữa. Văn võ bá quan phía dưới cũng đối với Nam Vận mà xem trọng hơn một chút, tuy là chi nữ thương nhân, nhưng tấm lòng này ngay cả các hoàng tử công chúa cũng chưa chắc có được.
"Yêu cầu của ngươi trẫm có thể thỏa mãn, nhưng ngươi không thể cái gì cũng không cần. Trẫm phong ngươi là Ôn nghi huyện chủ, ôn nhu mà biết lễ nghi, cái danh này rất thích hợp với ngươi." Hoàng thượng nói tiếp.
"Dân nữ cảm tạ Hoàng Thượng." Nam Vận không hề cự tuyệt, hướng Hoàng thượng nói lời cảm tạ.
Phía dưới đông đảo các đại thần cũng bắt đầu sôi nổi nghị luận, Nam Vận lúc trước tuy vô danh, nhưng có tài lực của Nam gia, cũng không có người dám làm lơ nàng. Hiện giờ, Hoàng thượng đối với Nam Vận càng ngày càng ưu ái, lại ban cho nàng danh hào Ôn nghi huyện chủ. Tuy nói danh hào này không có quyền lực gì, nhưng cũng xứng với tài lực đồ sộ của Nam gia, hơn nữa được Hoàng đế thưởng thức, Nam Vận hiện giờ càng không thể động vào a. Như vậy không lâu sau tin tức được truyền đi, nhất định sẽ có đại thần đến kết giao với Nam phủ.
Tuy nói quan lại phần lớn đều xem thường thương nhân, nhưng một khi phú thương đạt một địa vị nhất định, như vậy thì lại khác. Mà, lúc này chỉ có Chúc Dao càng ngày càng không ưa Nam Vận, Nam Vận có địa vị càng cao, Chúc Dao liền càng thấy Nam Vận chói mắt.
Sau khi Hoàng thượng phong thưởng Nam Vận, thì không còn chuyện gì quan trọng, mọi người ở yến hội cũng dần dần trở về, nhưng trong lòng ai cũng rõ ràng còn một việc khó mà giải quyết, đó là xác định chuyện Hoắc Minh Thành tàn sát nạn dân là thật hay giả. Hiện tại chỉ có thể đợi kết quả điều tra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro