Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21 : Trị liệu


Nam Vận không trì hoãn ở cô sơn, vội vàng hồi phủ.

"Phụ thân, mẫu thân." Nam Vận vừa mới vào trong viện đã gọi lớn.

"Lại đây, tiểu nha đầu ngươi sao lại giống một đứa nhóc vậy chứ?" Nam mẫu từ trong phòng đi ra, vừa đi vừa trêu chọc Nam Vận.

"Nương, phụ thân hiện ở đâu?"

Nam Vận đương nhiên sẽ không để ý mẫu thân trêu chọc, mà trực tiếp hỏi.

"Phụ thân ngươi..." Nam mẫu sắc mặt ảm đạm, đáp: "Cha ngươi ra ngoài xem cửa hàng một chút."

"Nương, người đang nói dối."Nam Vận đương nhiên dễ dàng phát hiện mẫu thân nàng dị thường, nhìn qua sắc mặt liền có thể đoán được, nói tiếp:

"Phụ thân lại dẫn Dương Ngu ra ngoài sao?"

Từ sau khi Nam Hoa Trọng trở về, luôn dẫn theo Dương Nhu du ngoạn kinh thành. Nam Vận tuy rằng biết Dương Nhu không bình thường, nhưng nàng còn không có chứng cứ, không thể trực tiếp nói với phụ thân nói , hơn nữa hiện tại phụ thân mê mệt Dương Nhu đi sống lại, có nói cũng không nhất định sẽ nghe. Về phương diện khác, nếu nói với Nam mẫu, chỉ làm cho Nam mẫu thêm lo lắng, không có tác dụng gì, Nam Vận hiện tại chỉ có thể đem chuyện này đặt ở đáy lòng, hy vọng có thể sớm ngày điều tra rõ lai lịch của Dương Nhu, giải quyết rắc rối.

"Được rồi, nương, con giới thiệu với người một người." Biết mẫu thân mình nhắc đến chuyện kia sẽ thực thương tâm, Nam Vận chuyển chủ đề.

"Đó là Vân Du Tử tiền bối đệ nhất danh y đương thời; nương hẳn người cũng từng nghe danh đi." Nam Vận nói tiếp.

"Đứa nhỏ này làm sao ngươi lại quen biết thần y? Mau, sau lại tiếp đãi thần y như vậy?"

Là thê tử của kinh thành đệ nhất phú thương, Nam mẫu đương nhiên quan hệ rộng; nghe danh Vân Du Tử đã lâu, nay mới có cơ hội gặp mặt. Khi biết người trước mặt là đệ nhất thần y, Nam mẫu không khỏi kinh ngạc, liền sau đó là muốn thỉnh Vân Du Tử cùng thưởng trà.

"Vân tiên sinh, tiểu nữ nhà ta trẻ người non dạ, không hiểu lễ nghĩa thỉnh tiên sinh không trách cứ. Mời tiên sinh ra đại sảnh ngồi; thưởng thức trà mà lão gia nhà ta vừa mới đem từ biển về."

Nam Vận đứng cạnh nghe, đáng yêu bĩu môi.

"Phu nhân đã khách khí rồi, đa tạ hảo ý của phu nhân, thưởng trà thì không cần, ta hôm nay được vị cô nương này gửi gắm, đến xem bệnh tình của phu nhân." Vân Du Tử khéo léo từ chối, chỉ vào Nam Vận nói.

"Bệnh của ta?" Nam mẫu nghi hoắc, chính mình từ lúc nào có bệnh.

Nhìn thấy Nam mẫu có phản ứng này, Nam Vận nhanh chóng tiến lại gần, nhẹ giọng giải thích.

"Ngươi, nha đầu này!" Nghe Nam Vận nói xong, Nam mẫu mặt đỏ ửng, bất đắc dĩ nói.

"Vậy làm phiền tiên sinh."

Nam mẫu đương nhiên sẽ không cự tuyệt ý tốt của Nam Vận, thực ra trong lòng bà cũng nghĩ đến việc này.

Cả ba người tới ngoại sảnh, Nam mẫu phân phó hạ nhân pha trà. Vân Du Tử sau đó liền bắt đầu bắt mạch.

"Chà, tình huống của phu nhân xác thực rất ít thấy." Vân Du Tử xem mạch xong trầm ngâm nói.

"Liệu có thể chữa trị được không?" Nam mẫu còn chưa nói, Nam Vận đã giành trước.

"Đương nhiên có thể, nếu không tên tuổi của ta chỉ là hư danh. Để ta kê đơn thuốc, sau này kiên trì sử dụng, một thời gian có thể trị tận gốc." Vân Du Tử nhắc tới y thuật chính mình thập phần tự tin cùng tự hào.

"Đa tạ tiên sinh." Nam mẫu đứng lên, hành lễ.

"Phu nhân không cần đa lễ, là chuyện nên làm thôi." Vân Du Tử đứng lên, sau đó quay ra đối với Nam Vận nói:

"Nếu như chuyện của phu nhân tạm thời đã xong, như vậy ta liền đi xem tình hình đại dịch."

"Tiền bối ở lại đây dùng xong cơm trưa rồi hẵng đi." Thấy Vân Du Tử phải đi, Nam Vận vội vàng giữ lại.

"Không cần không cần, ta hiện tại liền đi."

Vân Du Tử từ lâu đã quen cơm canh đạm bạc, hơn nữa nghĩ rằng nhanh chóng giải quyết xong mọi chuyện, có thể nhìn thấy nhi tử của mình, cho nên cũng không ở Nam phủ chậm trễ.

"Tiên sinh, tiểu nữ cùng ngài qua đó." Nam Vận thấy thế cũng không bắt ép.

"Không cần, ta có thể đi một mình được. Ta không muốn mọi người biết ta đã trở lại kinh thành. Yên tâm đi, chuyện ta đã đáp ứng ngươi, ta nhất định sẽ làm. Chờ sau khi giải quyết xong ôn dịch ta sẽ tự tới tìm ngươi, ngươi nếu là nôn nóng muốn gặp ta, cũng có thể đi đại cô sơn ở ngoại thành."

Vân Du Tử lại cự tuyệt Nam Vận; hắn đã từng đau khổ tuyệt vọng dưới mảnh đất này, giờ trở về không muốn nhiều người biết, đặc biệt là Hoàng thượng.

Nam Vận cùng Thược Nhi và mẫu thân cùng nhau tiễn Vân Du Tử ra khỏi cửa, Vân Du Tử bảo cho bọn họ dừng bước,đơn độc tiến về phía trước, dần dần biến mất ở trong dòng người.

"Nương, ta bảo Thược Nhi đi bốc thuốc, sau đó người thử xem." Nhìn thấy Vân Du Tử rời đi, Nam Vận cùng Nam mẫu trở lại trong phủ.
......

Vân Du Tử đi xem tình hình bệnh dịch; chẩn mạch một lượt; trong lòng đã có phương pháp, liền rời đi.

Mấy ngày sau, Vân Du Tử mang theo thuốc trở về; sai người đem thuốc thả xuống ở cái giếng lớn ở trong thành, có thể nói cái giếng đó gắn bó với cuộc sống của đông đảo người dân tại kinh thành, thân thiết như ruột thịt.

Y thuật của Vân Du Tử quả nhiên lợi hại, không tới mấy ngày tình hình dịch bệnh đã được cải thiện, đương nhiên Hoắc Minh Thành vẫn tàn sát nạn dân nhiễm bệnh, chỉ là số lượng tương đối giảm bớt.

"Nương, người dùng thuốc có cảm giác thay đổi gì không?" Sau khi Vân Du Tử kê đơn vài ngày, Nam Vận liền tới phòng của Nam mẫu hỏi thăm.

"Nha đầu ngốc, bệnh này không giống như phong hàn, uống vài bát canh gừng, dùng vài liều dược là có thể cảm nhận được hiệu quả." Nam mẫu nghe Nam Vận hỏi, cười vờ mắng

"Chỉ là nữ nhi tin tưởng y thuật của Vân tiền bối, người nói trong vòng vài ngày sẽ trị được tận gốc, đã được một thời gian rồi, như vậy chắc chắn đã khỏi hẳn." Nam Vận nói tiếp

"Ngươi trẻ con không hiểu chuyện." Nam mẫu nói đến chuyện này liền thẹn thùng.

"Nương, nữ nhi muốn có một đệ đệ." Nam Vận đột nhiên nói.

"Ngươi đã lớn như vậy, ta cần gì một nhi tử nữa, có một mình ngươi là đủ rồi." Nam Vận vốn tri thông đạt lí, mẫu thân cực kỳ yêu thương nàng, tuy rằng thập phần kinh ngạc khi Nam Vận chủ động nhắc tới chuyện này, nhưng cũng không đáp ứng.

"Nương, người xem nữ nhi mỗi ngày chỉ có Thược Nhi bồi, khó tránh khỏi nhàm chán a, người sinh một đệ đệ tới bồi ta, không phải thực tốt sao." Thấy Nam mẫu không đáp ứng, Nam Vận liền bắt đầu khuyên bảo.

"Nguyên lai ngươi muốn ta sinh đệ đệ là giả, chính mình muốn gả đi mới là thật. Tới tuổi này rồi, xác thật cũng đã đến lúc bàn chuyện cưới hỏi." Nghe được Nam Vận nói chính mình nhàm chán, Nam mẫu liền trêu ghẹo.

"Nương, người đừng nói như vậy, nữ nhi đều vì người." Mặt Nam Vận ửng đỏ, cho dù đời trước cũng đã là thân mẫu, hiện tại nghe được những lời này cũng sẽ cảm thấy ngượng ngùng, Nam Vận nói tiếp:

"Người ngẫm lại, tựa như người nó, nữ nhi cũng đã đến lúc bàn chuyện cưới hỏi, nếu ngày nào đó nữ nhi thật sự gả cho người khác, đến lúc đó sẽ không còn ở nhà, không có người bồi mẫu thân cùng phụ thân, hai người ở trong nhà chẳng phải là thực cô độc."

Về điểm này, đời trước Nam Vận đã biết rõ. Nàng gả vào trong cung, trở thành Hoàng hậu, tuy rằng phụ mẫu của nàng quả thực vui mừng, nhưng là Nam Vận có thể cảm nhận được sự cô đơn của họ. Nàng vào cung, mỗi lần về nhà đều thực phiền toái, cha mẹ ngay cả người tâm sự cũng không có. Cho nên Nam Vận đời này muốn Nam mẫu hạ sinh một nhi tử, có thể an tâm gối đầu, sau này cũng không phải áy náy với tổ tiên.

Nam mẫu nghe Nam Vận nói, sâu trong đôi mắt xẹt qua một tia tối. Nam Vận như thế nào cũng không hiểu, mẫu thân cũng là nữ nhân, cũng là nữ nhi của người khác. Nam mẫu gả vào Nam gia cho tới nay, rất ít khi về nhà mẹ đẻ. Hơn nữa từ sau khi hạ sinh Nam Vận, Nam mẫu chủ yếu chỉ có thể nghĩ đến Nam Vận, quan tâm hai vị nhị lão trong nhà cũng ít đi. Nếu như, Nam Vận có một ca ca hoặc đệ đệ, có thể thay nàng chiếu cố nhị lão. Trong lòng Nam mẫu lâu nay vốn có tâm bệnh, hiện giờ bị Nam Vận nói trúng, cảm xúc giấu kĩ ở trong nội tâm lại dâng trào.

"Ngươi như vậy là nói, mẫu thân ta đúng là gả ngươi đi có luyến tiếc. Nam phủ cũng coi như có tiền tài, nếu không mẫu thân giúp ngươi kén rể đi." Nam mẫu luyến tiếc Nam Vận là thật, nhưng chuyện kén rể thì không biết thật hay giả. Nhận thấy Nam Vận có vẻ trùng xuống, Nam mẫu lại nói đùa.

"Nương, người lại như vậy nữa." Bị chính mẫu thân của mình trêu đùa, Nam Vận thật không có biện pháp, bèn đánh trống lảng sang chuyện khác.

"Nương, nữ nhi cùng người nói chính sự. Về phương diện khác, đúng như người nói mấy ngày trước, Nam gia trước nay chỉ có độc một nữ nhi, nếu người không hạ sinh thêm một đệ đệ, hương khói của Nam gia liền bị chặt đứt, bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại. Tội này không nhẹ a, lúc trước phụ thân vì chung tình với người, không muốn nạp thiếp, mà thể trạng của mẫu thân cũng không có được tốt, hiện giờ Vân tiền bối đã điều trị, hẳn là có chuyển biến tốt đẹp, vì sao lại không thử?"

"Này..." Nam mẫu có chút do dự, chuyện Nam Vận nói, Nam mẫu sao có thể không nghĩ tới , những chuyện này lâu nay Nam mẫu cũng từng nghĩ đến, lúc trước thì không có cách nào giải quyết, hiện giờ đã được Vân tiền bối chữa trị,nếu không thử một lần thì thật là không nói nổi.

Nhìn thấy mẫu thân có chút dao động, Nam Vận nói tiếp

"Biết người còn bận tâm chuyện Dương Nhu, nghĩ rằng Dương Nhu sẽ vì Nam gia hạ sinh thêm một nam đinh, hoặc là ngại chuyện phụ thân đối với Dương Nhu tình cảm sâu đậm. Nhưng người có nghĩ tới trước đây phụ thân đối với người hết mực chung tình, nhị lão đối xử với người yêu thương cỡ nào, chuyện này ai ai cũng biết. Mà phụ thân ra ngoài chỉ một thời gian, trở về lại mang theo một nữ tử xa lạ người không cảm thấy kỳ lạ sao?" Để thuyết phục mẫu thân, Nam Vận liền đem chuyện Dương Nhu nói ra.

"Ngươi là nói Dương Nhu này có vấn đề?" Nam mẫu lo lắng nói, cho dù hiện tại Nam Hoa Trọng có thích nữ tử khác, đối với Nam mẫu thờ ơ, nhưng Nam mẫu là thật lòng thích Nam Hoa Trọng, hơn nữa sinh sống cùng nhau nhiều năm như vậy, hiện giờ nghe Nam Vận nói tự nhiên thập phần lo lắng.

"Nương, người không cần lo lắng, chuyện này nữ nhi cũng chỉ suy đoán thôi, cụ thể như thế nào, tin tưởng sẽ có lúc được sáng tỏ. Chúng ta vẫn nên giải quyết chuyện của người trước."

Trong lúc Nam mẫu cùng Nam Vận nói chuyện, Thược Nhi lẻn trộm vào bên trong khuê phòng của Nam mẫu. Nam Hoa Trọng sau khi cùng Dương Nhu trở về, Nam mẫu vẫn cắn răng chịu đựng đơn độc ở trong khuê phòng.

Chỉ thấy Thược Nhi lấy ra một túi bột nhỏ, rắc vào trong ấm trà. Xong xuôi, Thược Nhi nhanh chóng đi về khuê phòng của Nam Vận.

Nam Vận thấy Thược Nhi trở về, biết rằng mọi chuyện đã xong xuôi, liền tiễn Nam mẫu về phòng.

Sau đó Nam Vận tới thư phòng của Nam Hoa Trọng, hôm nay Nam Hoa Trọng không cùng Dương Nhu ra ngoài. Nam Vận nói dối rằng Nam mẫu sinh bệnh, Nam Hoa Trọng gần đây chỉ quan tâm đến Dương Nhu, nhưng đối với phu nhân của mình cũng không thể mặc kệ, liền lập tức rời đến khuê phòng của Nam mẫu. Mà những chuyện tiếp theo, đều đã ở trong kế hoạch của Nam Vận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro