Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19 : Gián điệp


Đêm tối tính mịch, mọi thanh âm đều rõ ràng, Nam Vận đã mặc xong y phục.

"Kẽo kẹt" Nam Vận vừa mở ra, Ngôn Trạch Thần vừa định bước vào, nhưng bị Nam Vận ngăn cản.

"Ngươi muốn làm gì?" Nam Vận nhỏ giọng hỏi.

"Đương nhiên là đi vào a, ngươi không thể để cho ta đứng ngoài cửa đi?" Ngôn Trạch Thần bị ngăn lại vẻ mặt nghi hoặc.

"Đêm hôm khuya khoắc, ngươi chạy đến trong khuê phòng ta nếu bị người khác phát hiện ta làm sao ta còn mặt mũi gặp người khác."

Kiếp này dẫu sao Nam Vận vẫn còn là khuê nữ, nếu bị người khác phát hiện trong phòng nàng ẩn dấu một nam nhân , như vậy liền khó thể giải thích rõ ràng.

"Tới đình viện."

Nam Vận nói tiếp, sau đó liền mang theo Ngôn Trạch Thần ngồi ở trên ghế đá trong đình viện .

"Ở chỗ này ngươi không sợ bị phát hiện?"Ngôn Trạch Thần cho rằng Nam Vận làm điều thừa, hơn nữa ở trong mắt hắn, đình viện cùng trong khuê phòng kỳ thật cũng không khác nhau là bao.

"Hiện tại đêm khuya tĩnh lặng, sẽ không ai rảnh rỗi mà tới đây? Hơn nữa nơi này nếu bị phát hiện cũng không có việc gì. Ngươi đêm khuya mà tới đây, đã có tin tức về Vân Du Tử rồi sao?"

Nam Vận đầu tiên là giải thích sau đó rồi hướng Ngôn Trạch Thần hỏi tin tức, hắn ta đêm hôm khuya khoắc đi tới khẳng định là có chuyện quan trọng.

"Không phải a, ta chính chỉ đến nhìn ngươi một chút. Một mĩ nhân như vậy, gặp một lần là nhớ mãi không quên. Một ngày không thấy, liền thấy bức rứt khó chịu a." Ngôn Trạch Thần muốn đùa giỡn với Nam Vận một chút.

"Nói chính sự!" Nam Vận nhíu mày, giả vờ tức giận nói. Tuy rằng tiếp xúc không nhiều, nhưng nàng cũng biết tính tình Ngôn Trạch Thần, tuy nói có điểm lan man, nhưng không đến mức không đáng tin cậy.

"Chính Là! Ta đã tìm được Vân Du Tử." Ngôn Trạch Thần không dám tiếp tục đùa giỡn, lập tức vào việc chính.

"Hắn hiện tại ở đâu?" Nam Vận sốt ruột hỏi, nếu tìm được Vân Du Tử liền có thể cứu nạn dân khỏi đại dịch, không những thế còn có thể chữa tâm bệnh cho mẫu thân.

"Vân Du Tử trước đó không lâu vừa mới du ngoạn trở về, nhưng hắn không có vào kinh, mà là ở dưới ngoại thành cô sơn*." Ngôn Trạch Thần đáp.

"Tin tức có thể tin được không?" Tuy rằng biết Lăng Các đáng sợ, nhưng là sự tình trọng đại, Nam Vận vẫn là muốn xác nhận một chút.

"Đương nhiên, cũng không biết ai là người đầu tiên nhờ giúp." Ngôn Trạch Thần tính cách hoạt bát, thẳng thắn, trong chốc lát liền khôi phục nguyên dạng.

"Đa tạ Ngôn công tử!" Nam Vận đứng dậy trịnh trọng hành lễ.

"Đừng đừng đừng, tiểu sinh nhận không nổi a." Ngôn Trạch Thần lập tức đỡ Nam Vận dậy.

"Có người tới!" Ngôn Trạch Thần đột nhiên nói.

"Là ai?" Nam Vận nghi hoặc.

"Ở kia!" Ngôn Trạch Thần chỉ vào phía sau. Nam Vận lập tức quay đầu lại, pháy hiện có một hắc ảnh khác.

Tên này lén lút ở một góc, sau đó liền biến mất.

"Không nghĩ tới đêm này Nam phủ rất náo nhiệt a, trừ bỏ ta còn có người khác." Nhìn thấy hắc ảnh biến mất không dấu vết, Ngôn Trạch Thần trêu ghẹo.

Nam Vận nghe vậy trừng mắt nhìn hắn một cái, tiếp theo liền cau mày suy tư, bởi vì nàng phát hiện hướng hắc ảnh biến mất là nơi Dương Nhu ở. Dương Nhu này quả nhiên không bình thường, phụ thân vốn là người chung tình, như thế nào mà trong một thời gian ngắn lại thay đổi như vậy, đối với nàng cùng mẫu thân lãnh đạm vô tình. Nam Vận nói với Ngôn Trạch Thần chuyện sáng nay.

"Ngươi là hoài nghi nữ nhân cha ngươi mang về có vấn đề?" Ngôn Trạch Thần hiểu rõ ý của Nam Vận.

"Đúng vậy, có người tới, ngươi trước tiên trốn đi."

Nam Vận nhìn thấy phía trước có ánh đèn lồng mập mờ, liền nhắc Ngôn Trạch Thần mau trốn.

"Lưu thúc, đêm khuya như vậy sao còn lui tới nơi này?"

Nam Vận phát hiện người đang đi đến là Lưu quản gia, người cùng phụ thân nàng ra biển chuyến vừa rồi, nàng tiến lên hỏi.

"Thì ra là đại tiểu thư, nô tài vừa nghe được bên này có động tĩnh, liền qua đây xem một chút." Quản gia nói.

"Còn ta thì ngủ không được, liền tới đây hóng mất. Lưu thúc ta có chuyện muốn hỏi người." Nam Vận giải thích, cũng không có nói chuyện vừa nhìn thấy hắc y.

"Tiểu thư nếu có chuyên gì muốn hỏi, nô tài biết nhất định sẽ nói hết." Quản gia là chứng kiến Nam Vân từ nhỏ lớn lên, coi Nam Vận như nữ nhi của chính mình, thập phần sủng ái.

"Lưu thúc, hồi trước người cùng phụ thân ra biển, người liệu có biết thân phận của Dương Ngu?" Nam Vận hỏi ra vấn đề làm nàng cả ngày lo nghĩ.

"Chuyện này cụ thể nô tài cũng không rõ ràng lắm, thậm chí cả lão gia cũng chưa chắc đã biết." Quản gia đáp, kỳ thực trong lòng chính mình cũng cảm thấy quỷ dị, nhưng là hạ nhân không có khả năng quản nhiều chuyện như vậy.

"Như vậy sao?" Nam Vận càng thêm thắc mắc, nếu ngay cả Lưu thúc cũng không biết, như vậy Dương Nhu này có vấn đề thực lớn.

"Mọi chuyện là như thế này, lúc trước lão gia cùng đám nô tài chúng ta tới biên cương, cũng chính là ở nơi đó gặp được Dương Nhu. Khi gặp được nàng, lúc đó nàng đang bị vài tên lưu manh đùa giỡ, đương nhiên chúng ta không thể mặc kệ. Vì thế lão gia liền phái vài người đến giúp đỡ nàng. Sau đó, Dương Nhu nói muốn cảm tja lão gia, lão gia tự nhiên không để ý đến chuyện nhỏ này, cự tuyệt hảo ý của Dương Nhu, chuẩn bị rời đi. Chính là Dương Nhu lại nói nàng đã không còn nhà để về, liền mong muốn đi theo lão gia. Lão gia nhất thời mềm lòng liền đáp ứng. Kế tiếp, lão gia thực mau liền thích Dương Nhu, càng lún càng sâu. Cho đến khi trở về, lão gia liền nghĩ cho Dương Nhu một cái danh phận." Quản gia biết chuyện gì đều nói cho Nam Vận.

"Dương Nhu này quả nhiên có vấn đề." Nghe quản gia nói xong, Nam Vận có thể xác định Dương Nhu theo phụ thân nàng có mục đích khác, tự nhủ trong lòng ghi nhớ.

"Lưu thúc, ta đã rõ, nơi này cũng không có việc gì, hiện tại cũng không còn sớm. Lưu thúc người hãy mau trở về nghỉ ngơi đi, ta cũng trở về phòng bây giờ." Nam Vận nhớ tới Ngôn Trạch Thần còn đang trốn, liền kêu quản gia rời đi.

"Được rồi, tiểu thư người mau trở về phòng đi, cẩn thận không bị cảm lạnh." Quản gia dặn dò một chút liền rời đi. Nhìn thấy bóng quản gia đã khuất, NGôn Trạch Thần chậm rãi bước ra.

"Vừa rồi hẳn là ngươi cũng nghe được, ngươi thấy sao?" Nhìn thấy Ngôn Trạch Thần, Nam Vận hỏi. Nàng hiện tại cần một người giúp nàng phân tích một chút.

"Dương Nhu này khả năng thực sự có vấn đề, hết thảy mọi chuyện không khỏi quá trùng hợp đi." Ngôn Trạch Thần nghiêm túc. Hắn là người của Lăng các, trải qua những chuyện như thế này chắc chắn nhiều hơn Nam Vận đi.

"Ta hoài nghi Dương Nhu là có người phái tới làm giám điệp, hoặc là muốn chiếm đoạt thứ gì đó từ phụ thân ta." Nam Vận đi qua đi lại, nói ra suy đoán của chính mình.

"Phụ thân ngươi là thương nhân, không đắc tội tới ai, thế nên nếu có người muốn theo dõi hắn. Hoặc là phụ thân ngươi có thứ gì mà người khác muốn có được?" Ngôn Trạch Thần cũng chưa nghĩ ra được nguyên nhân.

"Phụ thân luôn luôn tích đức làm việc thiện, hẳn là sẽ không đắc tội với người nào. Hơn nữa là một thương nhân, có thể có thứ gì mà người khác thực mong muốn có?" Nam Vận thực sự đau đầu.

"Ta muốn phiền toái ngươi một chuyện." Nam Vận nhìn Ngôn Trạc Thần nói, đôi mắt to ở giữa đêm khuya có vẻ càng thêm sáng ngời.

"Ngươi muốn nhờ ta điều tra về lai lịch của Dương Nhu?" Ngôn Trạch Thần lập tức hiểu ý .

"Đúng vậy." Nam Vận đáp.

"Chuyện này không phải không được, chẳng qua không có thù lao sao?" Ngôn Trạch Thần cười gian..

"Ngươi muốn bao nhiêu ngân lượng cũng được, chỉ cần ngươi mở miệng, ta liền đem tất thày thù lao đưa cho ngươi." Ngôn Trạch Thần sâu trong mắt hiện lên một tia thất vọng, lập tức nói.

"Không không, nhiều tiền như vậy để làm gì. Không bằng ngươi lấy thân báo đáp đi, dù sao lần trước cũng đã nhìn thấy hết. Như vậy ngươi về sau có chuyện gì tìm ta, ta một phân tiền không lấy." Ngôn Trạch Thần mở miệng đùa giỡn.

"Muốn chết!" Nghe được Ngôn Trạch Thần nói, Nam Vận lập tức bạo phát, Ngôn Trạch Thần dám lấy chuyện đó ra đùa giỡn, lập tức lao vào đánh Ngôn Trạch Thần.

"Ta nói cho ngươi biết, NGôn Trạch Thần, chuyện này mà ngươi dám nói ra ngoài ta sẽ không để yên đâu. Về sau cũng đừng có nhắc lại, sớm biết như vậy ngày đó ở Vạn Ân tự để ngươi tự sinh tự diệt." Nam Vận vừa đánh vừa cảnh cáo.

"Đừng đánh đừng đánh đại tiểu thư, đau. Ta lần sau không bao giờ dám nói nữa." Ngôn Trạch Thần không dám đánh trả, chỉ không ngừng xin tha.

"Vậy mau cút!" Nam Vận thực tức giận, liền đối với Ngôn Trạch Thần cả giận nói.

"Ta đi ta đi là được chứ gì." Đối với Nam Vận, Ngôn Trạch Thần quả thực là bất lực.

Ngôn Trạch Thần lập tức xoay người, thoắt một cái đã rời đi, trước đó còn đắc ý cười. Nhưng là hắn cũng không có đi xa, nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện Ngôn Trạch Thần trốn ở một nơi vừa vặn có thể nhìn rõ sân trước phòng Nam Vận cùng Dương Nhu. Ngôn Trạch Thần có cảm giác tên hắc y nhân kia còn chưa rời đi, liền ở nơi này trốn kĩ, để phòng ngừa Nam Vận xảy ra chuyện gì.

Nam Vận trở lại trong phòng đương nhiên là không biết mọi chuyện bên ngoài, bị Ngôn Trạch Thần đùa giỡn, Nam Vận trong lòng bực bội. Nàng thay quần áo, sau đó liền lập tức đi ngủ.

Đêm tĩnh mịch, sao trời dần dần biến mất, bầu trời xám xịt.

Lúc này hắc y nhân từ trong viện Dương Nhu nhanh chóng chạy ra, Ngôn Trạch Thần ngồi canh thật lâu lập tức phát giác, gắt gao theo ở phía sau. Cứ như vậy hai hắc ảnh một trước một sau rời khỏi Nam phủ, biến mất ở phía chân trời.

___

*cô sơn: núi cô độc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro