Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16 : Gặp nhau


Nam Vận cùng Thược Nhi và Thập tam hoàng tử chỉ chốc lát liền tới ngự hoa viên. Đương nhiên đi sau bọn họ còn là tỳ nữ cùng thái giám.

"Các ngươi đều lui xuống đi, Thược Nhi thì ở lại."

Thập tam hoàng tử đối với tỳ nữ cùng thái giám ở phía sau nói.

"Vâng"

Tỳ nữ cùng thái giám nhanh chóng cáo lui, ở trong cung họ cũng không lo lắng hoàng tử sẽ xảy ra chuyện gì.

"Thập tam hoàng tử, người như thế nào biết nha hoàn này kêu Thược Nhi?"

Nhìn thái giám cùng tỳ nữ đều lui xuống, Nam Vận đối với Thập tam hoàng tử hỏi. Nàng cũng tò mò, vừa rồi ở yến hội, vị Thập tam hoàng tử này đứng ra vạch trần Chúc Dao, sau lại muốn chính nàng bồi, hiện giờ lại nói thẳng tên Thược Nhi.

"Vừa rồi không phải ở yến hội, ngươi chẳng phải kêu tên cô nương này là Thược Nhi hay sao, lúc đó ta liền nhớ rõ."Thập tam hoàng tử giải thích.

"Thập tam hoàng tử quả nhiên thông minh hơn người." Nam Vận nửa tin nửa ngờ, tiếp tục hỏi:

"Không biết hoàng tử gọi dân nữ ra đây là vì chuyện gì?"

"Bởi vì, có người muốn gặp ngươi" Thập tam hoàng tử làm ra vẻ huyền bí cười nói, trong giọng nói có thể cảm nhận được vẻ nghịch ngợm.

"Thỉnh Thập tam hoàng tử nói người nào muốn gặp dân nữ"

Nam Vận càng nghe càng nghi hoặc, nàng vốn là không có người quen ở trong cung. Thược Nhi ở một bên cũng không nghĩ ra, cảm thấy rất kỳ quái.

"Sư phụ của ta", nhìn thấy biểu tình của Nam Vận cùng Thược Nhi,Tthập tam hoàng tử nói tiếp.

"Ngài lão sư?" Nam Vận càng nghi hoặc.

"Đợi lát nữa sư phụ của ta tới đây, đến lúc đó ngươi sẽ biết." Thập tam hoàng tử úp mở.

"Này không phải?" Quả nhiên chỉ chốc lát sau, có một nam tử đi tới.

Lông mi đen sắc bén tựa dao, đôi mắt tựa như hai viên ngọc lạnh như băng, tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ mang theo một chút phóng đãng, ngũ quan tất thảy đều tinh xảo. Thực là tuyệt thế vô song.

"Là ngươi?"

Nam Vận cùng Thược Nhi nhìn rõ nam tử đi tới, không khỏi kêu lên sợ hãi.

Trước mặt đúng là người Nam Vận cứu ở Vạn Ân tự.

"Hai vị tiểu thư, tuy rằng ta vốn tuấn tú tuyệt mĩ, nhưng là không đến mức làm cho nhị vị si mê tới mức đó đi."

Nam tử phát hiện Nam Vận cùng Thược Nhi gắt gao nhìn hắn, mở miệng cười nói.

Thập tam hoàng tử một bên lắc lắc đầu, tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng thoạt nhìn lại có bộ dáng lão thành, đối với sư phụ của mình hiểu rõ tính tình.

"Lưu manh!" Nam Vận mở miệng mắng, Thược Nhi một bên dậm chân.

"Tiểu thư, không biết tại sao lại nói ta như vậy?"

Nghe được Nam Vận nói, nam tử này còn cố tình hỏi lại, tràn ngập ngữ khí ái muội.

Xác thật, nếu chỉ là một câu trêu ghẹo, thì không đủ để nhận định vị nam tử này là lưu manh, nhiều nhất cũng là tự luyến thôi. Chính là ngày đó, lúc Nam Vận đang tắm, nam tử này đột nhiên xông vào, như vậy thật đáng là lưu manh. Lúc đó chỉ có Nam Vận cùng nam nhân đó, nên nam nhân này biết rằng Nam Vận sẽ không nói ra.

"Hảo, không cùng hai vị đùa giỡn nữa, giới thiệu một chút."

Nhìn thấy Nam Vận dường như sắp phát cáu, nam tử nhanh chóng thu hồi dáng vẻ phất phơ, nói tiếp.

"Đồ nhi, ngươi nói hay là ta nói?" Nam tử không trực tiếp giới thiệu, mà là đối với Thập tam hoàng tử nói.

Thập tam hoàng tử biết rõ tính tình sư phụ nên lập tức chối từ.

"Vậy được, để ta nói. Ta kêu Ngôn Trạch Thần." Nam tử đơn giản nói

"Không còn?" Nam Vận đột nhiên có cảm giác có chút mất tự nhiên.

"Ngươi còn muốn? Liền có a." Ngôn Trạch Thần trên mặt lộ rõ gian kế đã được thực hiện tươi cười nói tiếp.

"Sư phụ của ta,  trước nay luôn "Một nhành lê nở hơn một đóa hải đường, từ xưa tới nay chỉ ta đẹp nhất" " Thập Tam hoàng tử giải thích.

"Nghe Thập tam hoàng tử nói các hạ muốn gặp ta, không biết có chuyện gì?" Nam Vận thật sự không muốn nghe hắn nói tiếp, hơn nữa nàng còn biết Ngôn Trạch Thần còn một thân phận khác là người của Lăng các. Nhưng đối phương chưa nói, Nam Vận liền cũng không nói ra. Lăng Các là tổ chức tình báo đệ nhất, hơn nữa còn là một tổ chức riêng, người của Lăng Các lại xuất hiện trong cung, lại còn trở thành sư phụ của hoàng tử, như vậy nếu bị biết khó tránh khỏi sẽ bị nghi ngờ là có dụng tâm khác.

"Ta muốn thỉnh tiểu thư một chuyện"

Ngôn Trạch Thần cười nói, lại lộ ra một bộ dáng không đứng đắn.

"Chuyện gì?"

Nam Vận có điểm không vừa ý, người trước mặt thoạt nhìn tuấn tú lịch sự, nhưng từ trong miệng hắn nói ra luôn là có ý tứ khác.

"Không biết Hoàng thượng có thích khối ngọc hạc kia?" Ngôn Trạch Thần như là tùy ý nói, nhưng nói ra lại làm Nam Vận cùng Thược Nhi giật mình.

"Nguyên lai khối ngọc hạc kia là do các hạ đưa đến, lễ vật trân quý như vậy, tiểu nữ cần phải cảm tạ các hạ rồi."

Mặc kệ Nam Vận có đánh giá Ngôn Trạch Thần như thế nào, nhưng là hắn lại là người đưa tới khối ngọc hạc cho nàng, trước mặt văn võ bá quan ai ai cũng nhìn ra đó là lễ vật có giá trị không nhỏ, hơn nữa Hoàng thượng cũng cực kỳ ưng ý, cho nên nàng vội vàng nói lời cảm tạ.

"Ngọc hạc có trân quý thì cũng không thể bằng ơn tiểu thư ngày đó cứu mạng a."

Nói đến việc cứu mạng ngày đó, Ngôn Trạch Thần liền thu hồi vẻ mặt tươi cười, nghiêm túc nói.

"Chuyện đó, các hạ không cần để ở trong lòng, ở trong tình huống ấy, vô luận ai thấy đều sẽ không thấy chết mà không cứu."

Nam Vận sắc mặt bình tĩnh, không biểu hiện một chút vui sướng nào, trong tình huống đó, vô luận như thế nào nàng đều sẽ cứu giúp.

" Tiểu thư thực có lòng tốt, nếu ngày đó không có tiểu thư cứu giúp,hôm nay ta cũng sẽ không thể đứng tai đây, ân tình này tại hạ luôn nhớ kỹ."

Nhìn thấy Nam Vận thực bình đạm, Ngôn Trạch Thần tiếp tục nói, nhưng là lời nói lại phảng phất ý khác.

"Tiểu thư, ta nhớ ở trên bàn không chỉ có một khối ngọc hạc a, hình như còn có vật khác."

Thược Nhi vốn tính cách hoạt bát, lúc này đột nhiên nhớ đến, lúc đó trên bàn còn có một tấm vải, mặt trên đó viết:" Người là vô tình gió lùa, cô tình cô cứ dẫn kinh hồng.", rõ ràng là cố ý nói ra a.

"Khụ khụ, a? Có sao? Ta cũng không biết, có lẽ lúc còn có người khác ra vào."

Ngôn Trạch Thần cho dù mặt dày, lúc này cũng cảm thấy xấu hổ, cười đánh trống lảng. Người càng có vẻ phóng đãng phong lưu, ở sâu trọng nội tâm chuyện tình cảm lại cực kì mẫn cảm a.

"Thược Nhi"

Thược Nhi đang chuẩn bị nói, liền bị Nam Vận lập tức chặn lại.

"Ngôn công tử, mặc kệ như thế nào, chuyện này vẫn là muốn cảm ơn ngươi."

Nam Vận cúi đầu hướng Ngôn Trạch Thần hành lễ

"Thập tam hoàng tử cùng Ngôn công tử không biết còn có chuyện gì không, nếu như không có, như vậy dân nữ liền cáo lui."

"Kỳ thật vốn dĩ cũng không có việc gì, chính là sư phụ của ta muốn gặp ngươi một chít thôi, hiện giờ đã gặp được, hẳn là không còn chuyện gì nữa, phải không sư phụ?"

Thập tam hoàng tử tuy rằng thập phần thông minh, nhưng ngày thường thường xuyên mang bộ dáng lạnh lùng, không giống như những hài tử cùng tuổi khác. Vậy mà hôm nay lại đối với sư phụ của hắn mà đùa giỡn.

"Ta thì không có chuyên gì, nhưng là sợ người khác có chuyện a".Ngôn Trạch Thần khó hiểu nói.

"Có ý gì?"

Nam Vận cảm thất rất kỳ quái, chẳng lẽ còn có người khác muốn tìm nàng? Nhưng chỉ chốc lát sau Nam Vận đã hiểu được ý của Ngôn Trạch Thần.

"Nam tiểu thư, sao tiểu thư lại ở đây? " Hoắc Minh Thành từ xa đi tới, đối với Nam Vận nói.

"Hừ!" Nhìn thấy Hoắc Minh Thành, Thập tam hoàng tử hừ lạnh một tiếng.

"Thập tam hoàng tử cũng ở đây sao? Ty chức xin bái kiến hoàng tử."

Ngay từ đầu Hoắc Minh Thành trong mắt chỉ có Nam Vận, lúc này mới phát hiện Thập Tam hoàng tử cùng Ngôn Trạch Thần cùng đám người cũng ở bên cạnh. Thập tam hoàng tử tuy còn,nhưng dù sao cũng là hoàng tử, hơn nữa lại được Hoàng thượng sủng ái nhất, Hoắc Minh Thành cũng không dám chậm trễ, còn lại những người khác thì bị hắn tự động bỏ qua.

"Ngươi tới đây làm cái gì?"

Thập Tam hoàng tử tựa hồ đặc biệt không thích Hoắc Minh Thành, lạnh giọng nói, tuổi tuy nhỏ nhưng phong thái cực kỳ uy nghiêm.

"Ti chức đến vì có một số việc muốn tìm Nam Vận tiểu thư trao đổi."

Hoắc Minh Thành đáp, tuy rằng Thập Tam hoàng tử có thái độ lãnh đạm, nhưng dù sao cũng là hoàng tử, hơn nữa hắn cũng không đến mức cùng một cái hài tử so đo.


"Có chuyện gì liền ở chỗ này, ngay trước mặt ta nói đi." Thập Tam hoàng tử dùng ngữ khí nói.

"Chuyện Này... Hoàng tử, ti chức tìm Nam tiểu thư là vì một ít việc tư, trước mặt mọi người nói ra, có chút thiếu thỏa đáng đi."

Hoắc Minh Thành sắc mặt có điểm thay đổi, Thập Tam hoàng tử này là không muốn giữ thể diện cho hắn, không biết khi nào đã đắc tội, chính mình cũng đã rất khách khí rồi, hiện tại lại bắt hắn trực tiếp nói ra, không khỏi có môt chút khinh người quá đáng. Hơn nữa, Hoắc Minh Thành kỳ thực trong lòng không đem Thập Tam hoàng tử để vào mắt, chẳng qua là ngại chuyên tình cảm thôi, Hoắc Minh Thành dã tâm rất lớn, vẫn luôn nghĩ cách cưới lấy chính quyền.

"Việc tư? Việc tư vậy càng phải rõ ràng!"

Lúc này Ngôn Trạch Thần đứng dậy nói. Hắn có thể nhìn ra ánh mắt Hoắc Minh Thành nhìn Nam Vận có điểm không thích hợp, hàm chứa tình ý cùng chiếm hữ, cho nên trong lúc nhất thời đối với Hoắc Minh Thành cực kỳ khó chịu.

"Làm càn! Ngươi tính thứ gì? Nơi này khi nào đến phiên ngươi nói chuyện?" Hoắc Minh Thành gầm lên, vốn dĩ đã bị Thập Tam hoàng tử làm cho trong lòng bực bội. Lúc này người hầu của Thập tam hoàng tử lại dám đứng ra nói hắn, hắn không thể tức giận với Thập tam hoàng tử, nhưng là đối với người hầu bên người thì có thể. Hoắc Minh Thành lâu nay ở biên cương mài dũa cùng phụ thân hắn, bởi vậy trước đây chưa thấy qua Ngôn Trạch Thần, tự nhiên cho rằng đó là tôi tớ của Thập tam hoàng tử.

"Ngươi mới làm càn!"

Hoắc Minh Thành mới vừa nói xong, Thập Tam hoàng tử đó là đối với hắn cả giận nói.

"Đó là sư phụ của ta! Tục ngữ có câu một ngày làm thầy, suốt đời làm cho, ngươi cho rằng ngươi có tư cách để nói chuyện với sư phụ của ta sao?"

Ngôn Trạch Thần cũng không vừa, chuẩn bị đáp trả, liền bị Thập tam hoàng tử đi trước một bước, liền không dám mở miệng.

Hoắc Minh Thành trong lòng cảm giác nghẹn lại khó chiu, chỉ có thẻ ngượng ngùng mà nói:

"Là ty chức vụng về."

"Vậy còn không mau tạ lỗi với sư phụ ta?" Thập Tam hoàng tử tiếp tục không buông tha.

"Ngươi!"

Hoắc Minh Thành thật sự sắp bạo phát, bất quá chỉ có thể cực lực nhịn xuống.

"Tại hạ có mắt không thấy thái sơn, thỉnh tiên sinh không để trong lòng." Hoắc Minh Thành cuối cũng vẫn là nói ra.

"Không không, ta cũng không có tư cách nói chuyện , càng không thể nhận đại lễ của tướng quân như vậy."

Ngôn Trạch Thần như cũ hai tay đặt trước ngực, trong miệng tuy là nói như thế, nhưng vẫn là đứng không nhúc nhích.

"Thập tam hoàng tử, ti chức còn có việc phụ thân giao phó, liền không quấy rầy hoàng tửn nữa. Nam tiểu thư, xin cáo từ."

Hoắc Minh Thành không để ý đến sự châm chọc mỉa mai của Ngôn Trạch Thần, lạnh nhạt xoay người đi, hắn hiện tại không có tâm tình để ở đây tiếp tục ngây ngốc.

________________

Đã lâu không gặp, cầu vote, cầu share :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro