Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại

C97: Phiên ngoại 1, Giang Trí Nhất
Giang Trí Nhất năm nay đã sáu tuổi, thành học sinh năm nhất tiểu học rồi. Cậu nghĩ, cậu chính là đứa nhỏ hạnh phúc nhất trên đời này, tại sao lại vậy á? Vì cậu có một đôi ba mẹ rất rất tốt nha, ba ba dẫn cậu đi ngoại ô chơi này, dẫn cậu đi công viên trò chơi này, lại còn trốn mẹ dẫn cậu đi ăn McDonald nữa. Ừm, mẹ á, mẹ rất là ôn nhu, thế nhưng mà thỉnh thoáng á, mẹ lại phát hỏa ý, nhưng mà cho dù là vậy, cậu vẫn thích mẹ nhất, thích nhất mẹ ôn nhu hôn cậu, nói với cậu, bảo bối của mẹ ngoan ngoãn đingủ nào.

Mặc dù ba ba sẽ mang cậu đi chơi khắp nơi, mẹ thỉnh thoảng phát hỏa, nhưng mà bạnnhỏ Giang Trí Nhất vẫn sợ nhất là ba ba ý. Bởi vì ba ba nói, Giang Trí Nhất, nếu như mà con để cho mẹ con thương tâm, ba ba sẽ đánh con đấy, mà ba ba đánh đau lắm. Chú Nhị Hắc nói, tính khí của ba ba táo bạo lắm đó. Trước đó cậu không hiểu từ này nghĩa là gì, về sau cậu nghĩ cậu đã hiểu rồi, vì chị Náo Náo cũng có tính khí táo bạo.

Mỗi lần mẹ mách chuyện với ba, ba ba sẽ vừa nói chuyện với cậu, vừa nhìn mẹ, nếu như mẹ khụ hoặc trợn mắt là ba sẽ rất nghiêm khác phê bình cậu, nhưng nếu như mẹkhông làm gì, vậy ba sẽ nói: “Lần sau không được như vậy nữa”. Sau đó xoa xoa đầu cảu cậu là xong việc.

Ông bà nội đều bận rộn nhiều việc, nhưng mà họ đều yêu quý cậu lắm, bọn họ mua cho cậu thật là nhiều thứ, còn cả ông bà ngoại nữa, bà ngoại thì nấu ăn siêu ngon, cậu thích nhất là được ăn thịt do bà ngoại nấu. Thế nhưng mà mẹ bảo, phải ăn cả rau xanh nữa. Khi đó bà ngoại sẽ trừng mắt lên với mẹ, nói rằng không phải hồi nhỏ con cũng giống nó sau. Ha ha, đến lúc này mẹ mới không dám nói gì nữa. Kỳ thực thì mẹ có lá gan rất là nhỏ, ha ha. Bấm bấm ngón tay tính, Giang Trí Nhất tính toán, ừm, mẹ sợ ông ngoại này, bà ngoại này, sợ ông bà nội này, hình như sợ cả cụ ông cụ bà ngoại nữa, hình như còn sợ cả ba ba cơ. Lúc mà cậu còn nhỏ ý, có một lần nhìn thấy ba mẹ đánh nhau nữa cơ, ba ba đè mẹ dưới thân, mẹ cứ kêu cầu xin liên tục. Cho nên, kết luận là mẹ rất nhát gạn, hơn nữa đánh nhau cũng thua.

Cậu có rất nhiều bạn tốt, bọn họ cùng lớn lên với nhau, có chị Náo Náo, có em Tâm Tâm, tiểu Tâm Tâm là em gái của cậu đó, trước kia cậu rất thắc mắc mình đến từ đâu, hỏi ba ba, ba ba nói là do ba ba chơi game trên mang, kiếm được một trang bị cực phẩm, cậu hiểu rồi, cậu rất là tự hào nhá. Bởi vì em Đóa Hoa nhà chú Nhị Hắc nói, em ấy được chú Nhị Hắc nhặt ở trong thùng rác về, nghe thấy chưa, thảm thật ý, thùng rác thì bẩn lắm. Nhưng mà sau khi có tiểu Tâm Tâm nhà cậu, cậu biết, tất cả đều là lừa gạt, cậu không phải là trang bị cực phẩm ở trên game, tiểu Đóa Hoa cũng khôngphải nhặt trong thùng rác. Mọi người đều sinh ra từ trong bụng mẹ, vì tiểu Tâm Tâm được sinh ra từ bụng mẹ của cậu mà.

Em Tâm Tâm nhỏ hơn cậu 3 tuổi, là em gái yêu của cậ. Có em gái, cậu rất là vui nhé, bởi vì cậu có thể lấy tiểu Tâm Tâm đổi với muội muội của Lá Cây nhỏ nhà chú Nhị Hắc, bởi vì cậu rất là thích tiểu Đóa Hoa nha.

Mẹ nói, Lá Cây nhỏ với Đóa Hoa nhỏ là anh em sinh đôi, cậu không hiểu cho lắm, cậu nghĩ, sinh đôi tức là hai người nhìn rất giống nhau phải không. Lá Cây nhỏ với Đóa Hoanhỏ lớn lên giống nhau lắm ý, lúc nhỏ hắn thường cùng chị Náo Náo thay đổi đồi cho Lá Cây nhỏ với Đóa Hoa nhỏ, sau đó để cho tiểu Hàn nhà chú Quách đoán xem ai là Lá Cây nhỏ, ai là Đóa Hoa nhỏ, thế mà tiểu Hàn không đoán sai lần nào, thật chẳng thú vị gì cả.

Mẹ cậu cũng nói, tiểu Hàn chẳng giống bố mẹ cậu ta tý nào, như ông cụ non. Cậu đoán, từ này không phải từ hay ho gì.

Cậu vẫn chơi đùa với chị Náo Nóa thường xuyên, thỉnh thoảng ba ba của cậu lại u buồn, nói rằng, vì sao hai người bọn họ lại không giống như những gì ba ba cậu tưởng tượng nhỉ? Rồi mẹ sẽ nói, anh chỉ đoán đúng phần đầu mà không đoán đúng phần sau. 

Sau đó, thì ba ba lại càng buồn thêm.

Mẹ nói, hóa ra lúc trước ba ba muốn nhất là chị Náo Náo thích mê mình. Cậu khônghiểu lắm, bây giờ chị Náo Náo đang rất quý mình mà không phải sao? Thế nhưng mẹnói, không phải kiểu quý thế này, mà là kiểu thích để kết hôn cơ. Cậu hiểu rồi nha, nhưng mà cậu không muốn đâu. Đúng thế, mặc dù chị Náo Náo rất thích cậu, mà cậu cũng thích chị Náo Náo, nhưng mà, bọn họ không kết hôn với nhau đâu.

Chị Náo Náo nói, chị phải lớn lên thật nhanh mới được, sau đó thì chị ấy sẽ gả cho chú của cậu. Cậu thì nghĩ, khi nào mình trưởng thành nhất định sẽ lấy Đóa Hoa nhỏ làm vợ. Đóa Hoa nhỏ rất là ôn nhu, khi cười rộ lên có núm đồng tiền xinh xinh. Em ấy nói,anh Trí Nhất, khi nào em lớn, em muốn thành vợ của anh Trí Nhất.

Lá Cây nhỏ rất là bảo vệ em gái, cậu ta nói, không ai được phép bắt nạt Đóa Hoa nhỏ, nhưng mà khi cậu đem đổi tiểu Tâm Tâm cho cậu ta, thì cậu ta gật đầu ngay. Thế nhưng tiểu Hàn lại không vui, cậu ta nói, tiểu Tâm Tâm là của cậu ta. Xí, tiểu Tâm Tâm là em gái của cậu cơ mà.

Lá Cây nhỏ rất tức giận, tiểu Hàn cũng thế, cả hai người này đều thích tiểu Tâm Tâm, thế nhưng mà lúc đó tiểu Tâm Tâm chỉ biết thổi bong bóng, lại không thể tự đi đại tiểu tiện nữa cơ. Lúc đó, cậu không thể hiểu nổi.

Giờ cậu đã đi học rồi, học năm nhất, cậu mới biết, có đôi khi chỉ là thích mà thôi khôngcần bất cứ lý do nào cả.

Ví dụ như ba ba, người mà ba ba thích nhất vĩnh viễn là mẹ, cho dù là cậu hay tiểu Tâm Tâm, chỉ cần làm cho mẹ không vui, ba ba đều tức giận. Tại sao mà cậu lại thíchđi theo chị Náo Náo nghịch ngợm, ừm, cái từ này là chỉ không tốt phải không, thế nhưng mọi người đều nói cậu với chị Náo Náo như vậy, thế là cậu không thèm phản bác lại.

Bởi vì cậu cảm thấy, chị Náo Náo chính là hỗn thế đại ma vương. Ừm, chị Náo Náo siêu cấp nghịch ngợm ý. Chị ấy leo trèo lên cây, lại còn đánh nhau, chị ấy còn túm lấy cái chân của con mèo cào tay chị nhổ sạch không còn cọng lông nào. Mẹ nói, không được nghịch ngợm. Thế nhưng mà cậu nghe thấy mẹ nói thầm với ba ba, Náo Náo thật trâu bò. Thế nhưng, đó không phải là làm chuyện xấu sao? Thế là, cậu cũng to gan theo.

Khi cậu kéo em gái đem vẽ con vật lên hết bức tường ở nhà bà cụ ngoại, mẹ cậu tức giận: “Giang Trí Nhất, Giang Trí Tâm, hai đứa đang làm cái gì thế hả?."

Vậy mà cụ ngoại lại chỉ cười nói: "Con cũng làm giáo dục mà, không nên bóp chết hứng thú của lũ trẻ."

Bà cụ ngoại uy vũ. Mẹ không dám tức nữa, hiền lành ngay lập tức.

Ha ha.

Đúng vậy, mẹ cậu là một giảng viên đại học, giống cụ ngoại và bà nội, đều dạy ở đại học A. Cậu thường mang theo tiểu đội nhỏ của mình tới đấy chơi. Chị Náo Náo là đội trưởng, cậu là đội phó.

Ở chỗ đó, các anh chị đều nói, bọn họ là tiểu đội Hỗn thế ma vương.

Cái gì? Tiểu đội bọn họ tên là Tiểu đội bảo vệ Dương Dương nhá.

Tất nhiên rồi, tất cả bọn họ đều thích nhất xem phim Cừu vui vẻ và sói xám!

Cậu thích Cừu vui vẻ, bởi vì nó rất là thông minh. Còn chị Náo Náo thì thích con sói xám, chị ấy nói nó đối xử với vợ của nó rất là tốt. Lá Cây nhỏ thích sói xám nhỏ, nói nó đáng yêu nhất. Đóa Hoa nhỏ lại thích Cừu xinh đẹp, kỳ thực thì cậu thấy Đóa Hoa nhỏcũng đáng yêu như Cừu xinh đẹp. Tiểu Hàn lại thích trưởng thôn, vì trưởng thôn có nhiều sáng kiến phát mình hay. Còn Tâm Tâm thì sao, con bé chỉ thích Cừu lười biếng, con bé nói vì Cừu lười biếng trông béo béo đáng yêu.

Em gái của cậu đúng là khác người mà.

Tiểu đội của bọn họ, thường thường đều gặp rắc rối cùng nhau, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau đi công viên, lại còn cùng nhau gom tiền tiêu vặt để đi KFC, hô ho, nhưng mà không hiểu vì lẽ gì, khi họ đi đến đó luôn luôn bị người lớn phát hiện. Ai cũng ăn,không ai nói ra cả, cậu nghĩ rằng, nhất định là có liên quan tới Tâm Tâm nhà cậu, ai bảo lần nào ăn xong con bé đều thể hiện vẻ mặt thỏa mãn, lại còn không chịu ăn cơm tối. Chắc chắn là do con bé rồi. 

không biết vì sao, người lớn nhà nào cũng nói là không cho ăn KFC, không cho phép điăn McDonald... Người lớn đúng là kỳ quái.

nói chung, cho dù như thế nào, cậu vẫn rất vui vẻ, xung quanh cậu có rất nhiều ngườiyêu quý, người lớn gọi cậu là tiểu tâm can, mua cho cậu nhiều thật nhiều đồ ăn vặt, đồ chơi, cậu còn rất nhiều bạn tốt bên cạnh, có chị Náo Náo luôn bảo vệ bọn họ, có tiểu Tâm Tâm luôn làm nũng, lại còn Đóa Hoa nhỏ sẽ ngọt ngào gọi cậu là anh Trí Nhất, thêm cả hai tên đàn em là Lá Cây nhỏ với tiểu Hàn. 

Cậu nghĩ, tiểu đội của bọn họ không gọi là Tiểu đội bảo vệ Dương cũng được, nên gọi là: Tiểu đội vui vẻ.

C98: Phiên ngoại 2, hôn sự của Giang Viễn ( 1 )
Đêm khuya, một mình Giang Viễn đứng trước cửa sổ sát mặt đất trong phòng làm việc, nhìn ánh đèn ảm đạm bên ngoài. hắn đốt một điếu thuốc, nuốt lấy làn hơi khói.

Nhớ tới cuộc điện thoại vừa mới nhận, hắn cười cười. Đó là điện thoại của ba hắn, nóivới hắn mai về nhà dùng bữa tối, cũng khuyên nhủ hắn, bảo hắn đi xem mặt, ừ, xem mặt sao? Nếu như việc đó có hiệu quả, không phải hắn đã kết hôn từ lâu rồi còn phải chờ tới lúc này sao? anh của hắn kết hôn từ sớm, cho đến giờ đứa cháu lớn của hắncũng đã mười lăm tuổi rồi. Nhưng mà hắn, vẫn độc thân như trước.

Những năm này dù hắn không nói cho ai cả, thế nhưng hắn nghĩ chắc là bọn họ Mấy năm nay hắn ai cũng không có nói cho, thế nhưng hắn nghĩ, bọn họ chắc đều biết hết rồi đi? Ngoại trừ người là đương sự kia, thì tất cả mọi người đều biết rồi sao? hắn, yêuchị dâu của mình, chính là cô gái lớn lên từ nhỏ cùng với hắn, Kiều Kiều. Ông bà ngoại của hắn biết, ba mẹ hắn cũng biết, đến cả anh trai của hắn, đều biết rồi, duy chỉ cómột người không biết đến đó chính là Kiều Kiều. hắn cảm thấy hổ thẹn với mọi người, cho nên, hắn không dám về nhà, thậm chí là trốn tránh mọi người.

Lúc nhỏ, hắn không có mẹ, còn ba thì ngày nào cũng bộn bề nhiều việc, bận rộn kiếm tiền, hắn chỉ có anh trai, và cũng chỉ ỷ lại vào anh trai, thế nhưng mọi người đềukhông thích hai người bọn họ, còn mắng mỏ bắt nạt họ. Mỗi lúc như thế, anh trai sẽxông lên như một đầu tàu nhỏ. Về sau, khi có người bắt nạt hắn, hắn cũng chỉ biết khóc, hắn không hiểu, vì sao ba mẹ lại không ở bên cạnh bọn họ. anh trai nói, anh sẽkhông để cho bất kỳ kẻ nào bắt nạt hắn cả, cho dù không đánh lại thì anh cũng sẽkhông cho chúng nó thoải mái, dần dần, tất cả mọi người đều biết đến hai anh em họ và đều sợ anh trai.

Từ khi đó hắn bắt đầu biết cáo mượn oai hùm.

Từ khi còn học nhà trẻ, hắn đã có bạn gái, hắn nghĩ, ở bên cạnh có người quan tâmhắn thật là tốt. Chỉ cần người kia hơi có chút không quan tâm hắn là hắn chia tay luôn. Sau đó tiếp tục tìm người khác.

Khi học tiểu học, thì hắn biết Kiều Kiều, lúc đó, hắn đang đùa giỡn một cô học sinh lớp 1, kỳ thực cho tới giờ thì hắn đã quên cô bé đó tên là gì rồi, hình dáng ra sao cũng quên. Sau đó, Kiều Kiều đã đánh hắn, một cô bé nhỏ nhắn cô lấy đâu ra lá gan lớn như thế? Về sau, bọn họ gặp nhau tiếp xúc với nhau càng ngày càng nhiều, tiếp về sau nữa, bọn họ chuyển tới Kiều gia để ở, lại về sau, anh trai nói, anh thích Kiều Kiều.hắn rất vui vẻ mừng cho họ, thế nhưng ở trong lòng dường như bị mất đi một cái gì đó, hình như đó là một thứ rất quý giá đã bị đoạt đi rồi.

Thời gian trôi đi tựa như nước chảy, dần dần hắn phát hiện rằng hắn chỉ thích Kiều Kiều mà không thể nào tiếp nhận được người nào khác. Giống như anh trai hắn khôngbiết từ lúc nào mà đã yêu Kiều Kiều, hắn, cũng không biết, chỉ biết là đã thích, khôngcó lý do không có đạo lý nào.

một mình hắn cuộc trong một góc âm u, không dám nói ra, cũng không thể nói, khi đó, gia đình hắn đã không còn chia cắt, trở thành gia đình phú quý. Thế nhưng, hắnvẫn thích Kiều Kiều và không thể tranh giành với anh trai của hắn. 

Chỉ bởi vì hắn không tập trung, mà thời điểm ở công trường hắn không chú ý tới khung giàn giáo đang đổ xuống, anh trai đã cứu hắn, suýt nữa thì anh rời xa mọi người. Lúc đó, có lẽ là thời điểm hắn cảm thấy bất lực mê man nhất trong cuộc đời này. hắn đãrất sợ hãi, nhìn Kiều Kiều thương tâm, nước mắt rơi không ngừng, Giang Viễn cảm thấy, bản thân mình chính là một tội nhân..

Có lẽ là ông trời nhìn thấy sự dằn vặt của hắn, nghe được lời cầu khẩn của Kiều Kiều, mà anh trai hắn cuối cùng cũng tốt lên.

Lúc đó hắn đã thề, nhất định hắn phải thu lại tình cảm của mình với Kiều Kiều, đời nàyhắn không thể nào làm chuyện có lỗi với anh trai của mình.

Thế nhưng, hắn, lại phạm lỗi, cho dù tất cả mọi người không trách hắn, hắn vẫn rất tự trách, nếu như không phải do hắn đụng phải Phương Khuynh Nhan, tiểu Náo Náo sẽkhông bị sinh non.

Tiểu quỷ bướng bỉnh lại thích lăn qua lăn lại kia. Nghĩ tới cô nhóc đó, Giang Viễn cười lắc lắc đầu.

Cầm chìa khóa, hắn lái xe về nhà, cho xe tiến thẳng vào gara, đi lên lầu.

Hử? một bóng dáng như con vật nhỏ cuộn mình ở cửa, Náo Náo? 

"Náo Náo?"

"Chú." Náo Náo vẫn gọi Giang Viễn chú. Hồi bé, Náo Náo rất bướng bỉnh rất thích khóc, hai vợ chồng tiểu Bạch thường đem Náo Náo vứ cho Giang Viễn chăm sóc, dù sao, con nhóc này chỉ cần đến gần Giang Viễn là hoạt bát lanh lợi dễ bảo hơn nhiều, bây giờ cũng thế. 

Nhìn cô gái nhỏ trên mặt là vết nước mắt giàn rụa, chỉ mặc một chiếc áo mỏng, ngồi rúc mình ở đây, Giang Viễn vội vàng mở cửa.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Chắc là vì được gặp Giang Viễn, nên Náo Náo tủi thân khuôn mặt nhỏ nhắn xụ xuống, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống.

"Hu, hu, chú ơi, ba cháu đánh cháu." cô bé không nói rõ nguyên nhân là gì, thế nhưng vẫn làm cho Giang Viễn đau lòng, cô gái nhỏ kiên cường hắn nhìn từ nhỏ đến lớn lên, lại khóc lóc đau thương như thế, có thế đoán được, không phải là chuyện nhỏ. 

"Nhanh đi vào, không mặc áo khoác gì cả, có lạnh không?”. Hai người đi vào cửa, Giang Viễn nhìn thấy trên má của Náo Náo có vệt hồng khác thường, còn ẩn hiện lờ mờ dấu ngón tay. 

Giang Viễn càng thêm đau lòng. Đưa tay sờ hai má cô gái nhỏ. cô năm nay đã mười tám, đã học năm cuối trung học rồi. Chẳng mấy là thi tốt nghiệp trung học, bởi vì bị sinh non, đi học sớm, nên thành tích học tập ở trường của cô rất bình thường. 

Nhìn cô gái nhỏ như con chó nhỏ lưu lạc ngồi trên sô pha, Giang Viễn rót cho cô nhóc cốc nước.

Cũng đúng lúc này, di động của Giang Viễn vang lên. trên màn hình ánh sáng lấp lóehiện lên hai chữ “tiểu Bạch”.

Nhấn nút nghe điện thoại, nói: “Chuyện gì vậy?” 

"Con bé nhà anh có ở chỗ chú không?" Giọng nói của tiểu Bạch lạnh lùng khác hẳn ngày thường, ngữ khí không được tốt lắm.

“Phải. anh đánh nó hả? Con bé còn nhỏ, nói chuyện nhẹ nhàng là được, đâu cần phải đánh." Giang Viễn có chút bực mình.

"Chú không biết nguyên nhân sao?" người ở đầu dây bên kia hơi dừng lại một chút, nghĩ nghĩ: "Giờ anh qua đó đón nó."

"Con bé chưa nói gì, anh qua đây đi."

Cúp điện thoại, thiếu nữ nhỏ đã đứng ngay cửa.

"Là ba của cháu phải không?"

"Phải, tý nữa ba cháu sẽ qua đây đón cháu, không có chuyện gì đâu, chú không để cho anh ấy đánh cháu nữa đâu. Ngoan nào." nói rồi đem nước nóng đưa cho cô nhóc.

"Cháu không về nhà." Hai người quay trở lại phòng khách, cô gái nhỏ trịnh trọng tuyên bố.

"không về nhà thì đi chỗ nào? Đừng lo lắng, chú sẽ nói chuyện với ba cháu, không để cho anh ấy đánh cháu nữa, xảy ra chuyện gì thì chỉ cần nói chuyện là được rồi. Cháu trộm chạy tới đây phải không?" Nếu không phải như thế thì vừa nãy tiểu Bạch sẽkhông gọi điện cho hắn, chắc là không tìm thấy mới đoán cô nhóc tới đây.

"Ba ba xem trộm nhật ký của cháu, lại còn đánh cháu nữa. Cháu không muốn về nhà đâu”. cô gái nhỏ từ nhỏ được nuông chiều nên tính tình rất tùy hứng.

Giang Viễn bật cười, giờ đã 18 tuổi rồi, nhưng cô nhóc vẫn hồn nhiên vô tư như trước, vẫn khả ái, vẫn như hồi bé tính tình tùy hững.

"Là ba cháu làm sai, chờ anh ấy tới chú sẽ phê bình cho cháu. Vậy cháu có muốn kể cho chú nghe xem là lần này vì sao lại thế được không?” Mặc dù miệng nói như vậy, nhưng mà Giang Viễn cũng hiểu, nếu như không phải chuyện cực kỳ nghiêm trọng thìlàm gì có chuyện Tiểu Bạch luôn luôn cưng chiều tiểu bảo bối này như công chúa lại có thể ra tay đánh đau như vậy.

"Cháu có người trong lòng, nhưng mà bị ba biết rồi, ba không chấp nhận." cô gái nhỏnghiêm mặt nói.

Người trong lòng? Ha ha, đúng vậy, cô nhóc đã mười tám tuổi rồi. Chẳng mấy chốc mà tiểu Náo Náo đã thành thiếu nữ 18 tuổi rồi. Tiểu Bạch này thật là, cô gái nào màkhông có chút tình cảm yêu đương? Chỉ cần nói chuyện với nó là được, sao lại đi đánh nó. Nghĩ đến cô nhóc mình nuông chiều yêu thương nhiều năm nay, giờ đã lớn rồi, đãcó người để thích rồi. Trong lòng Giang Viễn hình như có một chút lạc lõng. 

"Vậy người mà Náo Náo thích trông như thế nào? Cháu còn nhỏ, rất nhiều chuyệnkhông biết, ba cháu cũng là muốn tốt cho cháu thôi, nhưng mà, chú cũng sẽ khuyên nhủ anh ấy. Đừng có cáu kỉnh với người trong nhà nữa, được không nào??"

"Giang Viễn..." Náo Náo đứng lên.

Con nhóc này, gan lớn rồi nha, dám gọi thẳng tên hắn.

"Gọi là chú."

Giang Viễn nhìn thấy cô bé đang cởi cúc áo sơ mi của mình, hắn nghe được âm thanh khô khốc của chính mình: “Cháu đang làm gì vậy?”

Trong nháy mắt cô gái nhỏ cởi hết áo ra, chỉ còn lại thân thể nhỏ nhắn trắng nõn, cùng với chiếc áo ngực ren hồng nhạt.

"Cháu làm gì vậy, nhanh mặc lại áo vào?” Giang Viễn chạy nhanh tới cầm áo sơ mi trùm lên người cô.

cô gái nhỏ phản kháng rất kịch liệt, “không, em không mặc..."

"Cháu có biết mình đang làm cái gì hay không hả?. Mau mặc vào."

"Em thích anh, em đem bản thân em cho anh. Như vậy rồi thì anh không còn là chú của em nữa, ba sẽ không thể ngăn cản em…” cô gái nhỏ không những không mặc lại áo vào mà còn như bạch tuộc bám dính lên người Giang Viễn.

Mà Giang Viễn, thì lại ngây dại vì những lời mà cô nói.

Nhìn Giang Viễn ngây người, cô gái nhỏ to gan nhướn đầu lên, đưa tới, hôn lên môi của hắn.

Khi hai đôi môi vừa tiếp xúc nhau, Giang Viễn cảm giác như trong đầu mình nổ ầmmột tiếng. Mà Náo Náo lại vẫn vô tâm vô phế dán chặt môi của hắn, hôn hắn, động tác của cô, nếu nói là hôn thì càng giống như một con vật nhỏ đang gặm cắn thì đúng hơn.

Giang Viễn cũng đã hai mươi năm không gần gũi nữ nhân. hắn đã ba mươi tám tuổi.

âm thanh tiếng đập cửa truyền tới.

Giang Viễn thức tỉnh lại, cũng đánh tỉnh người nào đó đang cưỡng hôn.

Giang Viễn biết, người tới nhất định là tiểu Bạch. không biết vì sao, hắn có một chút hoảng hốt.

"Mau mặc quần áo vào." Đẩy tiểu Náo Náo, Giang Viễn không đếm xỉa đến hành động phản kháng của cô, khoác áo sơ mi vào cho cô, cài hai cúc, tiếng gõ cửa bên ngoài càng thêm gấp gáp.

"Cài lại mấy cúc kia vào cho chú." Giang Viễn chạy nhanh qua mở cửa.

Ngoài cửa là hai vợ chồng Tiểu Bạch.

"Sao giờ chú mới mở cửa, Náo Náo đâu rồi?"

Hỏi xong, hai người tự dưng đứng cứng ngắc tại chỗ. Giang Viễn đóng cửa xong, khi quay lại cũng ngây ngẩn cả người, áo của tiểu Náo Náo chỉ cài một chiếc cúc, mái tóc dài mất trật tự tùy ý xõa trên vai, lộ nửa bộ ngực sữa.

"Náo Náo." Phương Khuynh Nhan chạy nhanh tới kéo lại áo của con gái. Tiểu Bạch xoay người lại vung cho Giang Viễn một quyền.

"Đồ khốn kiếp, con gái của tao mới bao nhiêu tuổi, mà mày lại dám xằng bậy với ó.” Tiểu Bạch vung từng đấm từng đấm, Giang Viễn đứng lăng lăng không phản kháng..

Nhưng Náo Náo lại chạy tới, đứng ra bảo vệ Giang Viễn.

"Ba, ba làm cái gì thế. Ba đừng đánh anh ấy, là con đã quyến rũ anh ấy, con yêu anhấy."

"Náo Náo." Vì Náo náo che chở cho Giang Viễn, thế nên đương nhiên là tiểu Bạchkhông thể tiếp tục đánh được nữa.

"Ba, con thích anh ấy, chỉ thích anh ấy thôi, con muốn cùng một chỗ với anh ấy, ba, ba hiểu con nhất mà, ba đừng có như vậy được không?"

Người trong lòng của Náo Náo là hắn? Giang Viễn lâm vào ngây dại. không thể tiêu hóa những điều vừa mới phát sinh.

C99: Phiên ngoại 3, hôn sự của Giang Viễn ( 2 )
"Náo náo, rốt cuộc con có hiểu chuyện hay không hả? Chưa nói đến chuyện mẹ với ba con có đồng ý việc này hay không, con hỏi chú Giang Viễn xem, hỏi thử xem, chú ấy có thích con không? Chú ấy có muốn ở bên con hay không? Trong lòng của chú ấy, con vĩnh viễn chỉ là một đứa cháu thôi. Náo Náo, con có thể yêu đương, có thể chơi đùa kiểu gì cũng được, thế nhưng, con mà ở bên Giang Viễn là chuyện không thể nào. Chú ấy lớn hơn con tới hai mươi tuổi. Hơn nữa, nếu như chú ấy có chút yêu quý con,thì đó cũng chỉ là tình cảm dành cho một đứa cháu mà thôi. Con đừng có ngang bướng nữa, về nhà cùng vớ mẹ, được không? Ba đánh con là ba sai rồi, nhưng mà Náo Náo, con phải hiểu rằng ba không cố ý đánh con mà, chỉ do là ba tức giận quá mà thôi. Con hay ngoan ngoãn một chút thôi, con muốn gì mẹ cũng đồng ý được không?” Phương Khuynh Nhan nói đúng trọng điểm. Chưa nói đến việc Giang Viễn lớn hơn congái cô tới hai mươi tuổi, bỏ qua điểm này, thì Giang Viễn cũng không yêu con bé. Náo Náo không hiểu được những chuyện đã phát sinh kia, nhưng chính cô và tiểu Bạch thìrất rõ ràng. Nếu như không còn tình yêu với Kiều Kiều làm sao mà Giang Viễn đã ba mươi tám tuổi rồi vẫn còn lẻ loi một mình như thế. 

"Con mặc kệ, dù bây giờ anh ấy không thích con, sau cũng sẽ thích con. Chỉ cần mọi người không ngăn trở thì anh ấy sẽ thích con. Hơn nữa, nếu như hai người mà khôngđến đây, đêm nay con sẽ thành người của anh ấy rồi, ba mẹ hỏi anh ấy xem, có phải vừa nãy con hôn anh ấy, anh ấy có phản kháng hay không." Tiểu Náo Náo không thèm nghe những lời của mẹ mình, nói những lời bốc đồng.

Sau nghe xong những lời này của con gái Tiểu Bạch vô cùng tức giận, nhìn về phía Giang Viễn lại càng tức giận hơn nữa.

"Giang Viễn, chú dám? Tôi còn tưởng chú là con người trước sau như một, thủ thân như ngọc chứ. Nếu cậu thật có khả năng như thế, thì tự đi tìm phụ nữ mà kết hôn đi. Chú coi chuyện này thành cái gì? Bắt nạt đứa con gái nhỏ, nó là đứa trẻ mà chú nhìn nó lớn lên từ nhỏ đó. Ấy vậy mà chú dám hạ thủ với nó”. Tiểu bạch cười chế nhạo.

Giang Viễn không thể phản bác lời của Náo cũng, cũng không có cách nào nói lại tiểu Bạch.

Sau một hồi im lặng.

"Tôi sẽ không ở cùng một chỗ với cô bé đâu, hai người yên tâm, trong lòng của tôi, côbé chỉ là một đứa cháu gái thôi. Hai người mang cháu về nhà đi, sau này, tôi sẽ khônggặp cô bé nữa” Giang Viễn kéo Náo Náo nhét vào lòng ba của cô. Mở cửa nhà, khẽ nghiêng đầu ra hiệu cho bọn họ.

một giọt nước mắt thật to rơi xuống."Giang Viễn, hỗn đản."

Nhìn Giang Viễn hành động dứt khoát, tiểu Bạch cùng Phương Khuynh Nhan nhanh chóng kéo con gái mình ra khỏi cửa.

Náo Náo oa oa khóc lớn, khiến cho không ít người thò cổ ra ngoài nhìn xem.

Chờ cho tới khi một nhà ba người rời đi. Giang Phóng buồn bực ném mình lên sô pha. Tâm tình lại càng thêm phiền muộn, Náo Náo thích hắn? cô gái bé bỏng mà hắn nhìn lớn lên từ nhỏ kia thích hắn? Lấy ra một gói thuốc lá, Giang Viễn châm lửa, tâm tình lại càng tối tăm.

Náo Náo bị ba mẹ cô mang về nhà, cô bé không ngừng khóc nháo phản kháng, dù thế nào cũng không chịu thỏa hiệp, làm cho tiểu Bạch tức giận không biết làm thế nào, tức giận nhốt cô trong phòng. Em trai của cô nhóc tên Đô Đô, lúc trước chính cậu là người giúp đỡ chị mình lén chạy ra ngoài. Nhìn thấy chị bị bắt về, Đô Đô cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

"Con ngoan ngoãn cho ba nhá, nếu để cho ba biết con giúp chị con trốn lần nữa, ba đánh đòn con, nhanh về phòng đi.” Đô Đô cụp đuôi chạy nhanh về phòng mình.

Náo Náo bị giam vào trong phòng. cô nhóc không ầm ĩ đập cửa nữa, mà ở bên trong oa oa khóc lớn.

Phương Khuynh Nhan muốn vào xem cô nhóc thế nào, tiểu Bạch kéo cô lại.

"Mặc kệ con bé, để cho nó khóc đi. Khóc mệt thì thôi."

Quả nhiên, Náo Náo khóc đã một hồi rồi không nghe thấy tiếng gì nữa.

Khóc đủ rồi, cô nhóc đem hộp thuốc mình giấu kỹ từ trước trong phòng lấy ra. Nắmthật chặt trong tay. cô thích hắn, rất rất thích hắn. Nhất định cô phải ở bên hắn. cônhóc lấy ra một tờ giấy, viết một thứ gọi là di thư, đại khái với nội dung chính là: conyêu anh ấy, nếu như không được ở bên cạnh anh ấy, vậy con không cần cuộc sống này nữa.

Đem tất cả thuốc nhét vào trong miệng, Náo Não yên lặng nằm trên giường, cô nhóc biết, nhất định Đô Đô sẽ lén đến nhìn xem cô làm sao.

Ban đêm vắng vẻ, một tiếng thét thật to truyền đến "A —— "

Tiểu bạch cùng Phương Khuynh Nhan vẫn chưa ngủ, cả hai đều vì chuyện của con gáimà trằn trọc, đang cùng nhau thảo luận xem bây giờ nên xử trí như thế nào?

Hai người nghe thấy tiếng kêu, vội vã đứng dậy lao ra khỏi phòng, là tiếng của Đô Đô.

"Chị, chị ơi, chị bị làm sao vậy? Chị ơi..." Đô Đô bám lấy người chị gái mình mà gào khóc.

"Làm sao vậy?" tiểu Bạch tràn đầy lo lắng bước vào cửa. Những gì nhìn thấy trong mắt khiến cho hắn tê liệt, hắn hiểu đứa con gái bảo bối của mình, người đang yên lặng nằm đó, mà ở bên cạnh, là hộp thuốc ngủ trổng rỗng cùng một phong di thư.

Người lung lay, tiểu Bạch chặn lại Phương Khuynh Nhan đang định xông vào cửa, “Nhan Nhan, mau gọi xe cứu thương, không, để anh lái xe, em đi chuẩn bị đi, Náo Náo tự sát rồi."

một buổi tối rối loạn.

Cho tới khi trời sáng, tiểu Náo Náo được chuyển sang phòng bệnh, thật may, vì thuốcđã quá hạn, mà Náo Náo uống vào không nhiều lắm. Nếu không, tiểu Bạch nắm chặt tay, nếu không, bọn họ sẽ mất đi đứa con gái này, đứa con gái vui tươi xinh đẹp của bọn họ. Đấm thật mạnh vào tường, Tiểu Bạch mắng to: “tên Giang Viễn hỗn đản, lão tử phải giết hắn."

Hùng hổ xông ra khỏi cửa, Phương Khuynh Nhan ngăn cản hắn.

"anh đừng xúc động, anh cũng biết mà, chuyện này không liên quan đến Giang Viễn. Đô Đô, con gọi cho chú Giang Viễn đi, nói cho chú ấy biết, Náo Náo đang ở bệnh viện, bảo chú ấy qua đây." Người làm mẹ, dù sao cũng mềm lòng, nhìn thấy con gái mình quyết tâm với Giang Viễn như thế, Phương Khuynh Nhan hơi thở dài.

"Gọi cậu ta tới mà làm gì? Tên hỗn đản này, đứa con gái tốt đẹp của tôi, vì cậu ta mà lại thành cái dạng như thế này." Cũng do Tiểu Bạch cực kỳ tức giận, làm sao mà hắnkhông biết người thích là con gái của hắn chứ.

"Được rồi, cứ gọi cho Giang Viễn qua đây đi, nếu không thì không biết con nhóc nhà mình lại náo loạn cái gì nữa." Nhìn Náo Náo nằm trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt, Phương Khuynh Nhan cảm thấy bất đắc dĩ.

Cả đêm Giang Viễn không ngủ, hắn nghĩ về những việc xảy ra những năm qua, về chuyện vừa xảy ra, Kiều Kiều, Náo Náo.

Khi tiếng điện thoại vang lênn, Giang Viễn đã hút tới 2 bao thuốc lá, trong phòng mù mờ khói thuốc.

Là Đô Đô.

"chú Giang Viễn, nhà cháu ở bệnh viện tỉnh, chị của cháu gặp chuyện rồi, mẹ cháu bảo cháu gọi điện cho chú để chú nhanh đến đây."

Náo Náo gặp chuyện không may sao? Giang Viễn vội vàng đứng dậy: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Chị uống thuốc ngủ tự sát." Giang Viễn cảm giác đầu mình như nổ tung lên. Túm lấy chìa khóa nhanh chóng chạy ra cửa, một đường đi thẳng tới bệnh viện.

Nhìn thấy Giang Viễn, tiểu Bạch có cảm giác nỗi nóng nảy bực tức của mình lại nổi lên, thình thịch, lại vung một nắm đấm.

Phương Khuynh Nhan kéo tiểu Bạch lại.

"Được rồi, được rồi. Tiểu Bạch, anh hay bình tĩnh một chút đi, con gái anh vẫn còn chưa tỉnh đâu! Tính của Náo Náo như thế nào mà anh còn không biết sao?" Tiểu Bạch bất mãn hạ nắm đấm.

"cô ấy, có sao không?" âm thanh của Giang Viễn run rẩy.

"không có việc gì, đã rửa dạ dày rồi. Nó uống vào không nhiều lắm, may mắn là chỗ thuốc ấy đã quá hạn sử dụng rồi." Nhìn quần áo Giang Viễn có chút mất trật tự, Phương Khuynh Nhan thở dài, "Đô Đô, con ra ngoài cửa đợi, ba mẹ có chuyện cần nóicùng với chú."

"Vâng." Tiểu Đô Đô nghe lời đi ra cửa, nhưng nháy mắt đã dán người lên cửa nghe ngóng.

"Giang Viễn, chúng ta nói chuyện đi."

"Vâng."

"Giang Viễn, tôi vừa suy nghĩ, nhiều năm nay, vợ chồng tôi luôn để mặc Náo Náo ở bên cậu, có phải đó là sai lầm?” Phương Khuynh Nhan dựa người trên ghế, cảm giác toàn thân vô lực.

"Tôi không biết sự tình sẽ diễn ra như thế này. Hai người đều biết, tôi, tôi không có ý nghĩ gì vượt mức cả." Nhìn gương mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh kia, Giang Viễn đau lòng đi tới, ngồi ở bên cạnh.

Tiểu Bạch nhìn thấy động tác của hắn, trong người lại dường như muốn bốc hỏa, đangđịnh động thủ thì bị Phương Khuynh Nhan kéo lại. Ném tờ giấy đã bị vò nát đưa cho Giang Viễn, trên mặt tờ giấy, còn có dấu vết nước mắt.

"Chúng tôi đều biết cậu không có ý nghĩ gì khác cả thế nhưng, Náo Náo lại có. Có thể trước đây cậu không biết, nhưng hiện tại thì biết rồi, chúng tôi, thật sự là không có cách nào để ngăn cản con bé cả.Cậu, có ý kiến gì không?"

Hai tay run rẩy tiếp nhận tờ giấy kia, rồi khẽ vuốt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Náo Náo. Giang Viễn thống khổ nhắm nghiền hai mắt, rồi lập tức mở ra.

"Tôi lấy cô ấy."

"Mày, mày nghĩ hay nhỉ, mày..." Tiểu Bạch nóng nảy xông lên.

Kỳ thực tiểu Bạch là một người lý trí, chỉ có duy nhất một người có thể làm cho hắnkhông khống chế được như thế, cũng chỉ có con gái bảo bối của hắn.

"Tiểu Bạch, anh hãy nhìn Náo Náo mà xem, anh có thể giữ con bé trong lòng bàn tay mãi được sao?" Phương Khuynh Nhan cũng không muốn, vô cùng không muốn con gáicủa mình đi theo Giang Viễn, bọn họ chênh lệch quá nhiều, hơn nữa, trái tim của Giang Viễn không còn chỗ nào cho con bé. Thế nhưng, nhìn Náo Náo bây giờ, bọn họ làm sao mà cương quyết mãi được?

Nhìn đứa con gái bé bỏng suýt nữa thì đã mất đi đang nằm trên giường bệnh, tểu Bạch cuối cùng cũng thu lại nóng nảy của mình.

"Tôi mặc kệ trong lòng trong tim của cậu nghĩ cái gì, thế nhưng, nếu như đã lấy congái của tôi, nhất định chỉ được có con bé, phải đối đãi thật tốt với con bé. Nếu như cậu làm cho con bé tổn thương, tôi sẽ không quan tâm cậu có phải là anh em tốt của tôi hay không. Bạch gia chúng ta hiện giờ tuy không bằng được Giang gia nhà cậu, nhưng mà cậu hiểu tính tình của tôi rồi đó. Náo Náo là hòn ngọc quý trên tay của chúng tôi, tôi sẽ không bao giờ để cho con bé chịu một chút thương tổn nào." Tiểu bạch túm lấy cổ áo của Giang Viễn.

"Tôi hứa, tôi đã cưới cô ấy, tôi sẽ chỉ thương cô ấy."

Sau khi Náo Náo tỉnh lại, tất thảy mọi sự tình đều đã viên mãn rồi, cô bé có thể được gả cho người chú mà từ lâu cô đã yêu.

Náo Náo không hỏi nguyên nhân, chỉ việc hài lòng chờ đợi làm cô dâu.

Hôn lễ rất long trọng, và cũng khiến tất cả mọi người đều phải trợn mắt. Gì vậy? gì vậy?

Ai cũng không thể nghĩ đến, Giang Viễn nổi danh tỉnh Z, thế nhưng lại cưới cháu gáinhỏ gọi mình là chú nhiều năm, nhỏ hơn mình tới 20 tuổi, chính là cô gái nhỏ nhắn xinh xắn Bạch Nhan Nhược của Bạch gia. Mà Bạch Nhan Nhược ở Tân Dương này cũng có thể gọi là nổi danh, nổi danh gây rắc rối. Mà lần nào cũng thế, đều là Giang Viễn đứng ra giải quyết rắc rối cho cô nhóc, lại không ai có thể ngờ tới, cuối cùng hai người này lại ở bên nhau.

Nắm lấy bàn tay non nớt nhỏ bé, Giang Viễn nghĩ, hắn, đây là mình sống một cuộc đời mới phải không?

đã kết hôn rồi, hắn sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với cô. Dùng tất cả sinh mệnh mới đểyêu thương cô.

Hôn lễ rất náo nhiệt, càng thêm cuồng nhiệt đó chính là do cô dâu rất chủ động, chủ động hôn chú rể khiến cho mọi người càng trở nên ồn ào.

Cho đến khi Giang Viễn lấy được lại tinh thần, thì bọn họ đã ngồi trong phòng tân hôn rồi.

Còn mấy cái chuyện náo động phòng gì gì đó, chắc chắn là không có. Đúng vậy, có tiểu Bạch nhìn chằm chằm, ai mà dám đến náo? Hơn nữa, nhớ tới Bạch Nhan Nhược, nếu như náo loạn lên, kết cục của mọi người không tốt chút nào đâu, con nhóc kia có lòng trả thù vô cùng nghiêm a. Hơn nữa, mọi người đều đã nhìn ra, Giang Viễn rất khẩn trương đó.

C100: Phiên ngoại 4, hôn sự của Giang Viễn ( 3 )
Vào phòng tắm mở nước thật tốt cho Giang Viễn, tiểu Náo Náo cũng cởi sạch đồ trênngười mình, kéo hắn đi vào phòng tắm.

Nhìn cô gái nhỏ trắng tinh như ngọc. Giang Viễn rất nhanh đã có phản ứng. Mà hắn có phản ứng, Náo Náo lại càng thêm hăng hái, chỉ thấy cô gái nhỏ dán thân thể trắng nõn mảnh mai lên thân thể hắn, cái miệng nhỏ nhắn hôn từ trên xuống dưới.

cô bá đạo nằm bò ở trên người hắn, để cho bản thân mình có thể tiếp xúc càng chặt chẽ hơn, hôn càng sâu hơn. cô hôn mút kịch liệt Giang Viễn, hai tay không khống chế được sợ soạng thân thể hắn. Động tác của cô gái trẻ tuy lớn gan, nhưng nếu như chú ý sẽ phát hiện, kỳ thực là cô cũng sợ hãi, hai tay nhỏ bé có chút rung rẩy nhè nhẹ.

Đầu lưỡi chậm rãi liếm lên làn da nhẵn nhụi của hắn. Giang Viễn bị thủ pháp của côkích thích, khiến cho thân thể không nhịn được mà hừ một tiếng. Nhận ra hắn khôngbài xích, cô nhóc lại càng được cổ vũ. Vật nam tính trên người hắn dâng trào lên.

cô há khuôn miệng nhỏ nhắn, chậm rãi tới gần nó, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất, đây là Giang Viễn.

Sau đó đưa vật nam tính của hắn ngậm trong miệng, dùng đầu lưỡi liếm nơi đỉnh lỗnhỏ, Giang Viễn híp mắt nhìn cô, tựa hồ đang giục cô phải nhanh một chút, tiểu Náo Náo ngậm vào càng sâu, sau đó bắt đầu phun ra nuốt vào, đầu lưỡi còn đảo qua đảo lại từng vòng. Giang Viễn nhịn không được nhắm mắt lại hưởng thụ, hắn thế mà khôngbiết cô nhóc này có thủ đoạn ** như vậy, a...

Vật cứng của Giang Viễn càng lúc càng nóng, càng lúc càng ngạnh, thế nhưng lại khiến cho tiểu Náo Náo ngậm không nổi. Nhìn cô cau lại chân mày, hắn nhẹ nhàng ôm lấy côquay về phòng, khi tiểu Náo Náo phản ứng kịp thì cô đã bị Giang Viễn áp dưới thân mình, nhẹ hôn từng cái từng cái trên người cô, không bỏ sót chỗ nào.

Vẻ mặt của cô đầy mê man, còn chưa kịp phản ứng, vật nóng của Giang Viễn đã xông thẳng vào thân thể của cô. Đêm hôm đó, cô nở rộ lần này đến lần khác dưới thân Giang Viễn, ở lần cuối cùng, cô nhịn không được gắt gao víu chặt lấy hắn, dùng sức cắn thật mạnh lên bờ vai hắn. Bên tai truyền đến giọng nói lành lạnh nhưng chứa đựng sự ôn nhu vô cùng.

"anh sẽ thương em, sẽ đối xử với em thật tốt."

Chuyển từ là chú của cô thành chồng của cô, kỳ thực Giang Viễn chưa cảm thấy thích ứng được, nhưng mà nhìn cô gái nhỏ xinh mềm mại gọi mình là chồng, hắn lại cảm thấy mình thật sự hạnh phúc.

đã nhiều năm sống cuộc sống 1 mình nên Giang Viễn có tay nghề nấu ăn không tệ. Làm cơm sáng cho cô vợ nhỏ xong, Giang Viễn ngồi ngẩn ngơ trên sô pha, không hiểu tiếp theo nên làm gì, nhiều năm như vậy rồi hắn đều có thói quen bận rộn, lần nàyanh trai để cho hắn nghỉ ngơi nửa tháng khiến cho hắn mê man không biết phải làm gì.

Ngồi một hồi, hắn tỉnh táo lại, mấy ngày này, hắn thường xuyên ngẩn ngơ.

hắn nghĩ, lúc cô tỉnh lại, chắc cô muốn hắn ở bên cạnh cô?

Quả nhiên, khi tiểu Náo Náo tỉnh lại thấy Giang Viễn đang ở bên cạnh cô rất vui vẻ.

Những ngày kế tiếp, giống như tất cả vợ chồng mới cưới khác. Hai người ở bên nhau vừa ngọt ngào vừa vui vẻ, kỳ thực, chủ yếu vẫn là do Náo Náo chủ động, chủ động đến mức Giang Viễn ăn đến quen miệng. Chờ đến ngày thứ 3 đi lại mặt, cho dù trong lòng tiểu Bạch chẳng thoải mái gì, nhưng vẫn miễn cưỡng tươi cười. Dù sao, ván đãđóng thuyền, hơn nữa hắn không thể nào mà bỏ qua không nhìn thấy nụ cười tươi sáng trên mặt cô con gái nhỏ của mình.

Giang Viễn bị tiểu Bạch gọi vào thư phòng nói chuyện, còn tiểu Náo Náo ở trong phòng cùng với tiểu Đô Đô thầm thì với nhau.

"Chị, chị thật trâu. Cuối cùng cũng thành công nha!"

"Chuyện, chị của em là ai chứ." Náo Náo hất cao đầu.

"Nhưng mà chị ơi, chị chơi chiêu đó nguy hiểm quá." Tiểu Đô Đô ra vẻ xoa xoa cái trán chả có tý mồ hôi nào.

"Luyến tiếc đứa nhỏ bộ không sói, luyến tiếc tức phụ nhi bắt không được lưu manh (thương đứa nhỏ thì nó không thánh sói, vợ yếu mềm thì không bắt được lưu manh). Nếu như chị của em mà không uống một liều thuốc nặng như vậy thì chắc gì anh ấyđã lấy chị, thật là quá tốt, không uổng kể hoạch chị em chuẩn bị cả nửa năm này! Chỉ cần 1 chiêu này, cả anh ấy lẫn ba mẹ đều không thoát khỏi tay chị, ha ha."

Từ nửa năm trước cô đã lên kế hoạch rồi, thuốc ngủ, nhật ký, cô lớn đến mức này rồi, chả nhẽ không biết đường giấu diếm để ba mẹ không đọc được nhật ký sao. Đó chính là cố ý đó, ha ha, trong kế hoạch của cô nhóc, ba mẹ chưa bao giờ là nước cờ khó khăn cả, chỉ có Giang Viễn của cô, cô biết, cái gì cô nhóc cũng biết cả, cô đã nhìn ra, chú thích dì Kiều Kiều, thế nhưng dì Kiều Kiều đã có gia đình của mình rồi. Giang Viễn là của cô, cô tin tưởng, bọn họ kết hôn với nhau, cô yêu hắn như vậy, cuối cùng cũng có ngày hắn yêu lại cô, và chỉ cô mà thôi.

Hai chị em ở trong phòng nói chuyện liên miêng, thế nhưng không biết ở cửa có nam nhân đang nghe những đều hai người nói, Giang Viễn đang ngơ ngác đứng nơi đó, hắnkhông biết từ lúc nào bắt đầu, chỉ ngẩn người.

cô gái nhỏ thoạt nhìn tinh nghịch đơn thuần hóa ra lại là người không đơn giản, vì để được ở cùng hắn, thế nhưng đã tính toán nhiều như vậy, thậm chí không tiếc sinh mệnh mà tự sát. hắn tức giận không chỉ 1 chút, nếu như, nếu như uống thuốc kia vào mà thực sự gặp chuyện không may thì làm sao? Tại làm sao mà cô không suy nghĩ cẩn thận gì cả như thế? Chẳng lẽ, chỉ vì có thể được gả cho hắn, chẳng lẽ điều này quan trọng như thế sao?

Nhớ tới mấy đêm nay cô chủ động, cô thân thiết, đôi mắt long lanh của cô. Giang Viễn nắm chặt nắm tay rồi lại buông ra, có lẽ, hắn sẽ thực sự yêu cô? Ngày kết hôn, hắn đãthề, mình sẽ đối xử với cô thật tốt, sẽ từ từ mà yêu cô. Có lẽ, yêu cô, không khó đi? 

"Náo Náo, Đô Đô, xuống ăn cơm."

"Vâng." Hai chị em vội vã chạy từ trong phòng ra. cô túm lấy mái tóc rối tung do vừa nằm trên giường.

" Đến đây nào, để anh buộc lại cho." nhẹ nhàng kéo cô gái nhỏ, ôn nhu buộc lại tóc cho cô. Đô Đô đứng bên cạnh mắt nhòm nhòm nhìn chị gái với anh rể.

"Chú, à không, anh rể, anh thật là ôn nhu, chẳng trách chị thích anh như vậy."

"Cái thằng nhóc này, được rồi, nhanh đi xuống lầu ăn cơm đi." hắn giờ không dám coi cậu nhỏ này là trẻ con nữa rồi, nhìn hai chị em nhà này tính kế người khác như thế, đúng là lớn gan mà.

Nhìn Giang Viễn cẩn thận chăm sóc con gái mình, tiểu Bạch cùng Phương Khuynh Nhan cuối cùng cũng buông xuống bất an, nhưng mà trong chuyện này, bọn họ cũng chẳng cần phải lo lắng nhiều, dù sao qua bao nhiêu năm qua Giang Viễn vẫn đối xử với Náo Náo như vậy mà, nếu không con nhóc đó làm sao mà yêu hắn điên cuồng như thế.

Tiểu Bạch nheo mắt lại, không biết có phải là tên này đã có ý đồ câu dẫn con gái cưng nhà mình từ lâu rồi phải không?

Khi đêm về, tiểu Bạch và Phương Khuynh Nhan nói tới chuyện này. Phương Khuynh Nhan cười lạnh: "anh đúng thật là cứ chuyện liên quan tới Náo Náo đều rối loạn, chuyện Náo Náo kết hôn này, em đột nhiên nghĩ tới 1 điều kỳ quái, anh xem, chúng ta, tất cả mọi người, cả Giang Viễn nữa, hình như đều bị con nhóc chết tiệt kia tính kế phải không?"

Tiểu Bạch sửng sốt một chút, nghĩ nghĩ, lập tức bật cười.

"Ha ha, một đời đánh nhạn, lại bị nhạn mổ vào mắt." Sau khi suy nghĩ một chút, "Nhìn lại chuyện này, tên tiểu tử Giang Viễn này cũng đáng thương lắm, em xem bình thường nói đến chuyện kinh doanh không ai chiếm được lợi gì của hắn cả, thế mà người gần 40 tuổi rồi lại bị con nhóc con đùa giỡn."

"Có lẽ, chúng ta thực sự không cần lo lắng cho Náo Náo nữa. Ai mà biết được, có phải Giang Viễn sẽ mãi mãi không yêu nó đâu? Con nhóc đó còn tinh khôn hơn cả khỉ." Đây chính là lời chốt của Phương Khuynh Nhan.

Hai vợ chồng cùng nghĩ nghĩ, nhìn nhau cười.

Bên này đô vợ chồng nhà tiểu Bạch an tâm, còn bên phía con gái nhà họ, tiểu thư Bạch Nhan Nhược, thì đang ở trên giường câu dẫn lão công thân mến nhà cô.

Cũng không mất thời gian lâu lắm, người nào đó đã thực hiện được ý đồ.

Rất lâu sau, cả phòng đều là mùi vị đê mê.

"Lão công, em muốn uống nước..." Náo Náo lấy chân nhỏ đạp đạp người đàn ông nằm bên cạnh.

Giang Viễn vừa xong việc, đang còn thở dốc, thấy vợ nhỏ làm nũng liền bò dậy.

"Ôm em đi tắm..." Uống hết nước, cô lại yêu cầu, vô cùng yếu ớt.

Ở phòng tắm, người đàn ông nào đó không có chút định lực nào cả lại tiếp tục cùng côvợ nhỏ của mình dây dưa khăng khít.

Nhìn cô gái nhỏ đang ngủ, giống như một tiểu hồ ly. Giang Viễn đem chăn đắp kín lấycô.

Tựa hồ, từ khi ở cùng với cô, càng ngày hắn càng không nghĩ tới Kiều Kiều nữa. Có lẽ,cô nhóc này, chính là liều thuốc, không kiêng nể gì mà đi vào lòng người khác. Màhắn, dường như, không thể nào chống cự?

Cúi đầu hôn cái trán của cô một cái.

"Thích em, yêu em, kỳ thực rất dễ, có phải hay không?"

không biết có phải có phải đang ngủ thật hay không, thế nhưng, khóe miệng của côgái khẽ cong lên 1 nụ cười.

Phiên ngoại của Lâm Viện Viện và Lộ Nam Phong không edit nên mình sẽ up bản convert.

C101: Phiên ngoại 5, Lâm Viện Viện cùng Lộ Nam Phong kiếp trước kiếp này ( 1 )
Đương Lộ Nam Phong tỉnh lại thời gian, trong nháy mắt, hắn rất mờ mịt, đây là, đây là nơi nào?

Đây không phải là bệnh viện, không phải hắn đợi hai năm bệnh viện. Chuẩn xác mà nói, đây là một bộ tiền lương giai tầng cư trú phòng nhỏ, không lớn, thế nhưng bố trí rất ấm áp, Lộ Nam Phong quan sát một chút bốn phía, hắn không biết, đây là nơi nào. Ở đây thậm chí không phải hắn sở hiểu biết bất cứ người nào gia.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, cửa phòng ngủ bị đẩy ra.

"Hắt xì —— "

Lộ Nam Phong nhìn về phía cửa, Từ Tĩnh.

Cửa Từ Tĩnh thoạt nhìn rất trẻ tuổi, cũng không phải như vậy phục trang đẹp đẽ, trang dung tinh xảo, nàng tựa hồ là đã mới vừa khóc, mắt hồng hồng sưng , miệng mím môi thật chặt, trong ánh mắt cũng để lộ khó chịu.

"Ngươi..." Lộ Nam Phong vẫn không nói gì, liền phát giác rất nhiều không thích hợp, vì sao, Từ Tĩnh còn trẻ như vậy, hơn nữa chính mình, Lộ Nam Phong vội vàng cúi đầu, nhìn thấy hảo hảo hai chân, hắn lăng ở nơi đó.

Nhìn thấy hắn dại ra, cửa Từ Tĩnh vọt tới.

"Ngươi tại sao có thể như thế với ta, tại sao có thể, tại sao có thể?" Nàng đấm đánh hắn, phát tiết trong lòng rất nhiều bất mãn. Lộ Nam Phong ngơ ngác nhâm nàng đấm đánh, làm không rõ ràng lắm hiện tại tình hình.

Đây là, Từ Tĩnh? Đây là cái gì thời gian Từ Tĩnh? Chẳng bao lâu sau, Từ Tĩnh đã sớm đã không phải cái dạng này .

"Ngươi, ngươi làm gì?" Lộ Nam Phong đẩy ra Từ Tĩnh, tĩnh tĩnh hỏi.

Nhìn thấy Lộ Nam Phong như vậy lãnh đạm, Từ Tĩnh ngẩng đầu lên, nàng hai mắt đẫm lệ mông lung, môi run rẩy, một bộ lê hoa đái vũ bộ dáng.

"Nam Phong, ta yêu ngươi, thật yêu thật yêu ngươi, ngươi đừng như vậy có được không? Ta biết, biết Lâm Viện Viện đã trở về, ngươi tâm tình không tốt, thế nhưng, ngươi đừng đối với ta như vậy có được không?"

Từ Tĩnh lời như sấm sét giữa trời quang, Lộ Nam Phong cảm giác mình đầu óc ầm một tiếng nổ tung. Này so với hắn phát hiện Từ Tĩnh trẻ tuổi, chính mình hai chân không có chuyện còn nhượng hắn khiếp sợ, Lâm Viện Viện, Lâm Viện Viện, nàng, nàng không có chết?

"Cái gì? Ngươi nói cái gì?" Lộ Nam Phong loạng choạng Từ Tĩnh, bộ dáng dữ tợn.

Từ Tĩnh bị hắn dọa đến: "Nha, nam, Nam Phong, Nam Phong, ngươi đừng kích động như vậy, đừng như vậy có được không? Ta sợ. Ta biết, ngươi hận nàng, hận nhà nàng tất cả, thế nhưng, các ngươi chia tay , ngươi đã không thể theo nàng cái kia con đường báo thù , ngươi đừng như vậy, tự chúng ta nỗ lực, chính mình phấn đấu có được không? Chúng ta đi qua khác con đường có được không?"

Lúc này Từ Tĩnh lại cảm thấy, mình là suy nghĩ nhiều , đêm qua Nam Phong những thứ ấy lời say, có lẽ thực sự chính là lời say đi, ngươi xem, bây giờ hắn thanh tỉnh, hắn nghe thấy Lâm Viện Viện tên cũng có thể như vậy, thế nào lại là thật tình thích nàng đâu? Sẽ không , đối, nhất định sẽ không . Đều là mình nghĩ sai rồi. Hắn nhất định là bởi vì không thể báo thù mới như vậy , nhất định là.

"Nàng, Lâm Viện Viện, nàng không có chết?" Lộ Nam Phong thì thào.

Tử? Nàng không phải sống hảo hảo mà sao? Ân, tối hôm qua nhất định là tự mình nghĩ hơn, bạch thương tâm. Nam Phong như thế hận Lâm gia, hận không thể Lâm Viện Viện tử, sẽ không yêu của nàng.

"Nàng sao có thể sẽ chết? Nam Phong, ta biết ngươi hận các nàng gia, ngươi có phải hay không rượu còn chưa có tỉnh?"

Nghe thấy Lâm Viện Viện không có chết, Lộ Nam Phong hình chữ đại nhi tê liệt ở trên giường, chậm rãi nhắm hai mắt lại, nàng không có chết, không có chết, thật tốt, thật tốt! Thế nhưng, bây giờ là chuyện gì xảy ra nhi đâu?

Hắn và Từ Tĩnh, hiện tại lại là chuyện gì xảy ra nhi đâu?

"Nam Phong? Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?" Từ Tĩnh thân thiết thanh âm vang lên.

"Ta nghĩ tĩnh một hồi." Có lẽ là Lộ Nam Phong thanh âm quá mức linh hoạt kỳ ảo, Từ Tĩnh ánh mắt phức tạp liếc mắt nhìn hắn. Đứng dậy ra cửa.

"Vậy ta đi mua một ít thức ăn, trong nhà không có gì ăn ."

Lộ Nam Phong không có đáp, suy nghĩ của hắn đã bay xa.

Lộ Nam Phong từ nhỏ sống ở một hạnh phúc gia đình, trong nhà có khôi ngô anh tuấn, trẻ tuổi đầy hứa hẹn phụ thân, ôn nhu thiện lương, nhu tình như nước mẫu thân. Hắn nghĩ, hắn cuối cùng sở dĩ sẽ cùng Từ Tĩnh cùng một chỗ, cũng là mình nội tâm đối với mẫu thân cái loại này nữ tử không muốn xa rời đi.

Gia đình của hắn điều kiện rất tốt, phụ thân ở phát sửa ủy làm việc, mẫu thân là một danh giáo viên nhân dân. Như vậy hạnh phúc ngày, mãi cho đến hắn tám tuổi năm ấy. Một năm kia, phụ thân thăng lên bọn họ địa phương phát sửa cục cục trưởng. Địa phương trẻ tuổi nhất cục trưởng. Khi đó, nhà hắn là hạnh phúc nhất .

Có lẽ lão thiên gia cũng là đố kị , đố kị nhà hắn hạnh phúc.

Có lẽ, cũng không phải lão thiên gia đố kị, mà là lâm thanh lam này hoại nữ nhân. Phụ thân làm tới phát sửa cục cục trưởng, đang làm việc trung, biết ly dị lâm thanh lam, khi đó, nàng vừa ly dị, một mình mang theo nữ nhi, ở phát sửa cục làm lâm thời công. Thường xuyên qua lại, cũng không biết là chuyện gì xảy ra, Lộ Nam Phong phụ thân liền cùng lâm thanh lam làm ở tại cùng nhau, bọn họ cục lý truyền ra rất nhiều nhàn nói toái ngữ.

Lại về sau, mẫu thân biết, Lộ Nam Phong mẫu thân ôn nhu thiện lương, lấy phu là trời, nàng mê man thống khổ. Nhưng Lộ Nam Phong dì không phải, nàng mạnh mẽ, nàng mang theo Lộ Nam Phong mẫu thân đi náo, đuổi theo đánh lâm thanh lam, đi tìm cao hơn một tầng lãnh đạo. Cũng cũng là bởi vì như vậy, Lộ Nam Phong phụ thân bắt đầu không trở về nhà, hắn nói, hắn cùng với lâm thanh lam là thuần khiết , bọn họ chỉ là hỗ có hảo cảm, cũng không có đột phá đạo đức điểm mấu chốt, bất quá, nếu như đã việc đã đến nước này, vậy hắn cũng sẽ không xen vào nữa những thứ kia. Lộ Nam Phong không biết, cha mình khi đó nói chỉ là khí nói.

Mặc kệ Lộ Nam Phong mẫu thân cùng dì thế nào náo, kết quả cũng giống nhau , lộ phụ chuyển xuất gia lý, cùng Lộ mẫu bắt đầu ở riêng cuộc sống, cũng chính là một năm công phu, vận mệnh lại lần nữa nặng tỏa nhà họ Lộ, Lộ Nam Phong phụ thân lại bị tố giác nhận hối lộ, mà cái kia thực danh báo cáo người, là lâm thanh lam.

Lộ phụ rơi vào một mảnh sứt đầu mẻ trán trong. Khi đó Lộ Nam Phong còn nhỏ, cũng không biết cụ thể sự tình thế nào, hắn chỉ biết là, phụ thân cuối cùng không chịu nổi gánh nặng, uống thuốc ngủ tự sát. Phụ thân sau khi chết chỉ để lại một giấy di thư, là cho mẫu thân hắn , mặt trên đã không có tình yêu, chỉ có chán ghét, thích hợp mẫu chán ghét.

Khi đó Lộ Nam Phong không hiểu, cũng không có nghĩ đến, mẫu thân của nàng, nhìn ngày đó di thư, nhìn thấy chính mình người yêu sâu đậm đối với mình chán ghét, hỏng mất. Tối hôm đó, nàng liền cắt cổ tay tự sát. Cũng chính là một ngày thời gian, hắn liền mất đi hai thân nhân, hai thân nhất thân nhân. Khi đó, nho nhỏ hắn rất muốn cùng cha mẹ ly khai, thế nhưng lại bị dì một cái tát đánh tỉnh, nàng nói, hắn là bọn hắn Lục gia huyết mạch duy nhất . Hắn phải sống, hắn không chỉ phải sống, còn muốn sống được hảo, còn muốn cấp cha mẹ báo thù, phụ mẫu hắn, không thể chết vô ích, đều là lâm thanh lam nữ nhân kia, nếu như không phải nàng, tất cả không phải là cái dạng này.

Cũng sẽ ở đó lúc, cừu hận hạt giống ở trong lòng hắn nảy mầm.

Sau, hắn tiến cô nhi viện.

Dì không đủ thu dưỡng điều kiện của hắn, hơn nữa, Lộ Nam Phong dì gia điều kiện cũng không tốt, tam bào thai nhi tử, chỗ nào còn dưỡng được rất tốt dư thừa đứa nhỏ.

Ở cô nhi viện, Lộ Nam Phong nỗ lực học tập, tranh thủ làm được tốt nhất. Hắn khiêm khiêm có lễ, bác học đa tài, mặc dù niên kỷ không nhỏ, thế nhưng vẫn bị một hộ không tệ nhân gia nhận nuôi , mà đúng dịp chính là, kia gia đình cũng họ Lộ.

Lộ Nam Phong rất cao hứng, chính mình không cần đổi tên đổi họ .

Hắn rất nỗ lực, rất có khả năng, không chỉ là dưỡng phụ dưỡng mẫu, hắn là rất nhiều người kiêu ngạo.

Hắn nghĩ, hắn chỉ có đầy đủ thành công, mới có thể báo thù.

Vận mệnh chính là như vậy thần kỳ, có lẽ, có một số việc là minh minh trung tự có đã định trước . Lên đại học thời gian, Lộ Nam Phong biết một nữ hài nhi, cái kia đầy nhiệt tình nữ hài nhi, nàng gọi Lâm Viện Viện. Hai người tiếp xúc không nhiều, nhưng đây đó cũng có hảo cảm.

Lúc này Lộ Nam Phong, có lẽ là tối dương quang cũng vui sướng nhất , cái loại này trong lòng có thích nữ hài nhi vui vẻ. Hắn thậm chí lặng lẽ hi vọng, hi vọng lão thiên gia đừng cho hắn ***ng đầu lâm thanh lam cái kia hoại nữ nhân. Như vậy, hắn cũng sẽ không lại muốn báo thù, sẽ cùng Viện Viện vui vẻ cùng một chỗ.

Chính là cái kia mùa đông, hoa tuyết bay tán loạn mùa đông, bên ngoài thổi mạnh vù vù gió bắc, bay trắng tinh hoa tuyết, hai người ngồi ở ấm áp như xuân trong quán cà phê, đưa tình ẩn tình nhìn đối phương, hắn cầm tay nàng, nói: "Viện Viện, chúng ta cùng một chỗ đi?"

Luôn luôn tùy tiện nữ hài nhi xấu hổ gật đầu.

Bọn họ tình yêu nở hoa, phát nha.

Vốn, Lộ Nam Phong thực sự cho rằng, bọn họ là sẽ vui vẻ cùng một chỗ , thế nhưng, hiện thực lại tịnh không phải như vậy, hắn gặp được Lâm Viện Viện mẫu thân, cái kia nhượng hắn phẫn nộ nữ nhân, cái kia làm hại hắn cửa nát nhà tan hoại nữ nhân —— lâm thanh lam.

Nguyên lai, hắn yêu nhất nữ hài nhi Lâm Viện Viện, là lâm thanh lam nữ nhi, mà nàng đã là Dân Giang thị trùm, nàng không bao giờ nữa là cái kia ly dị một mình mang theo đứa nhỏ đáng thương nữ nhân.

Hắn lúc này sinh ra một cỗ không cam lòng, dựa vào cái gì nàng vinh hoa phú quý, mà phụ mẫu hắn lại muốn trường mai dưới đất. Hắn muốn cửa nát nhà tan.

Hắn dì nói, vĩnh viễn chớ quên cha mẹ mình thù.

Phẫn nộ che mắt ánh mắt của hắn, hắn lợi dụng Viện Viện. Hắn thu hồi đối Lâm Viện Viện yêu. Hắn thậm chí cùng nàng bằng hữu tốt nhất Từ Tĩnh làm tới cùng nhau. Hắn nói không rõ ràng chính mình có yêu hay không Từ Tĩnh, thế nhưng hắn biết, Từ Tĩnh yêu hắn, nàng vẫn đứng sau lưng Lâm Viện Viện, dùng ái mộ ánh mắt yên lặng nhìn hắn.

Từ Tĩnh rất giống mẹ của hắn .

Càng là tiếp cận, càng là cảm thấy tượng. Đồng dạng ôn nhu, đồng dạng thiện lương, đồng dạng chỉ biết yên lặng trả giá.

Hai người thuận lợi thông đồng cùng một chỗ, hắn nói, hắn sẽ cùng Lâm Viện Viện kết hôn, hắn thậm chí nói cho nàng, cừu hận của hắn.

Từ Tĩnh là thật rất yêu hắn, nàng cùng hắn cùng nhau, hai người làm rất nhiều có nhiều chuyện. Về sau, hắn làm cho nàng đã hoài thai. Vì không cho Lâm Viện Viện phát hiện, hắn đem nàng đi an bài nơi khác. Mười tháng sau, hắn có con trai của mình. Mà Lâm Viện Viện, bọn họ vẫn không có đứa nhỏ, hắn len lén một mực cấp Lâm Viện Viện uống thuốc, cho dù ai đều nghĩ không ra, ôn nhu Lộ Nam Phong sẽ làm ra chuyện như vậy.

Kỳ thực nếu có sâu mọt, cái kia sâu mọt còn là của mình con rể, duy tín tập đoàn suy sụp rụng là rất dễ . Mà lâm thanh lam bởi vì hắn hãm hại, cơ hồ lang đang vào tù, hắn muốn nàng thường một chút cha mình thụ quá khổ.

Kết quả, kỳ thực sự tình luôn luôn sẽ có kết quả , lâm thanh lam tự sát, tự sát trước, nàng biết toàn bộ chân tướng, nàng nói, ta chưa từng làm những thứ ấy, nàng nói, thỉnh đối xử tử tế nữ nhi của ta.

Nàng không biết, hắn lúc này đã có người khác, có nhi tử.

Lâm Viện Viện biết sở hữu, nàng hận thấu chính mình, hận chính mình tin lầm người khác, hận thấu Lộ Nam Phong, hận thấu Từ Tĩnh.

Trượng phu? Khuê mật? Trong nháy mắt đó hết thảy tất cả đều đổ nát . Nàng quyết tuyệt lái xe đánh tới hắn, sau tự sát.

Nàng cho rằng, chính mình báo thù.

Giữa bọn họ, tạo thành một mở không ra bế tắc. Cừu hận bế tắc.

Kỳ thực, Lộ Nam Phong không chết, chỉ bất quá, hắn hai chân không có bảo trụ.

Nhìn mất đi hai chân, hắn tâm như tro nguội. Bất quá nhiều hơn nữa tâm như tro nguội, cũng so ra kém biết được Lâm Viện Viện tin người chết, hắn nghĩ mặc kệ hắn bao nhiêu cừu hận, bao nhiêu ác độc, hắn cũng là không hi vọng nàng tử . Lại biết được cái chết của nàng tin trong nháy mắt, hắn đột nhiên liền nhớ tới kia hứa nhiều năm trước ngây ngô yêu say đắm, nhớ lại nàng đứng ở cây ngô đồng hạ kia thanh thanh thúy —— "Sư huynh, ta kêu Lâm Viện Viện."

Mấy năm nay, hắn đều đúng cái kia đơn thuần nữ hài nhi làm cái gì?

Hắn thậm chí biết, kỳ thực, hắn là yêu của nàng, thực sự yêu, chỉ bất quá, cừu hận che mắt hắn.

Viện Viện, hắn Viện Viện...

Nàng thế nào, thế nào là có thể chết như vậy? Tại sao có thể?

Mấy năm nay hắn và hắn dì vẫn có liên hệ.

Hắn dì cho là hắn hôn mê, kỳ thực hắn chỉ là biết được Lâm Viện Viện tử , mất hết can đảm.

Nàng nói, năm đó, rõ ràng là nàng trước biết phụ thân hắn, dựa vào cái gì cuối cùng lộ phụ lựa chọn muội muội nàng, muội muội nàng chính là dùng kia phó bộ dáng ôn nhu câu dẫn người. Mà nàng, sẽ phải gả cho một thích rượu thích đổ đồ xấu xa? Nàng không cam lòng, nguyên lai, lộ phụ cũng không là thành thật người, hắn cũng không cùng cái kia lâm thanh lam thông đồng cùng một chỗ? Nàng cố ý cổ động muội muội mình náo, nàng sẽ phải mọi người đều biết, sẽ phải bọn họ ly hôn. Về sau, quả nhiên lộ phụ chuyển ra.

Nàng trang điểm đẹp đẽ quá khứ nói hết hâm mộ. Kết quả bị lộ phụ quát lớn, nàng càng thêm tức giận, nàng mỗi ngày theo dõi lộ phụ, còn giả trang lâm thanh lam đi báo cáo lộ phụ. Sự tình phát triển ngoài ý của nàng liệu. Cuối cùng, nhà họ Lộ cửa nát nhà tan. Mà lộ phụ lúc sắp chết cho rằng, giả trang lâm thanh lam báo cáo hắn, hãm hại hắn, là Lộ mẫu.

Nàng căm hận lâm thanh lam, bởi vì nàng biết, lộ phụ trong lòng là có lâm thanh lam , mặc dù hai người là thuần khiết , thế nhưng trong lòng hắn có nàng. Thế là, nàng cổ động Lộ Nam Phong báo thù.

Bây giờ, nàng rất cao hứng.

Nàng đắc ý ở Lộ Nam Phong trước giường nói ra các loại.

Lộ Nam Phong chưa từng có nghĩ tới, sự thực chân tướng là như thế buồn nôn, mà hắn dì, là như thế biến thái.

Hắn phát điên như nhau tức giận mắng nguyền rủa, hắn dì thất kinh, dù sao, của nàng tam nhi tử đều ở duy tín tập đoàn đi làm.

Từ đó về sau, hắn liền rơi vào điên cuồng.

Hắn biết, mình là một hỗn đản. Hắn thương tâm, khổ sở, hai năm, hắn dùng hai năm nằm trên giường bệnh hối hận, mà Từ Tĩnh, theo lúc ban đầu thương tâm, cũng đến cuối cùng không sao cả, hắn biết, nàng có người khác, đúng vậy, nàng bây giờ mới là có tiền lại trẻ tuổi. Hắn còn nên vui mừng, nàng không có bỏ lại hắn. Bất quá, bọn họ cũng cũng không có kết hôn.

Khi hắn cuối cùng buông tha mọi người, mất hết can đảm dùng đao cắt đoạn chính mình động mạch thời gian.

Hắn nghĩ, hắn rốt cuộc giải thoát rồi.

Hắn là tên khốn kiếp, hắn muốn đi tìm Viện Viện .

Thế nhưng, sự tình bây giờ phát triển ngoài dự liệu của hắn. Nhìn này hoang khang sai nhịp thế giới, hắn mê man .

Trẻ tuổi Từ Tĩnh, không có gãy chân chính mình, sống Lâm Viện Viện.

Mặc kệ bây giờ là tình huống nào, đột nhiên gian, Lộ Nam Phong liền cảm thấy, đây hết thảy, thật tốt.

C102: Phiên ngoại 6, Lâm Viện Viện cùng Lộ Nam Phong kiếp trước kiếp này ( 2 )
Mặc dù Lộ Nam Phong không biết vì sao, vì sao hắn sẽ trở về, sẽ trở lại này hoang khang sai nhịp thế giới, thế nhưng hắn rất cao hứng, hắn dùng một tuần lễ quen thuộc tất cả, thế nhưng đồng thời, hắn rất kinh ngạc.

Sự tình dường như năm đó như nhau, chỉ bất quá, có nhiều chuyện, rất nhiều người theo hắn lên đại học năm ấy bắt đầu bất đồng khởi đến. Giang Phóng, hơn một thanh mai trúc mã vị hôn thê, mà tiểu bạch, hơn một người tên là Phương Khuynh Nhan thê tử.

Mà các nàng, đều là Lâm Viện Viện hảo tỷ muội.

Mà Lâm Viện Viện, thì lại là ở đại tam năm ấy phát hiện hắn và Từ Tĩnh chuyện này, hai người chia tay, sau đó, Lâm Viện Viện ly khai, xuất ngoại du học. Mà hắn, thì lại là cùng Từ Tĩnh ở cùng một chỗ, không giống với từng, bọn họ một tốt nghiệp liền tiến duy tín tập đoàn, bây giờ, hắn ở một nhà xí nghiệp nước ngoài làm tiêu thụ chủ quản. Mà Từ Tĩnh, cũng là ở một nhà xí nghiệp nước ngoài, làm một danh tiểu thành phần tri thức. Mà nhà này phòng ở, thì là bọn hắn tô .

Mà hắn tỉnh lại ngày đó, thì là bởi vì, hắn đi tham gia Giang Phóng hôn lễ, Giang Phóng cùng vị hôn thê Kiều Kiều rốt cuộc kết hôn. Làm Kiều Kiều hảo bằng hữu, Lâm Viện Viện đã trở về, hồi tới tham gia bọn họ hôn lễ, mà hắn, không biết là bởi vì nguyên nhân gì, uống nhiều quá. Say như chết, nghe nói, trong miệng hắn không ngừng hô Lâm Viện Viện, hô, nàng tại sao là lâm thanh lam nữ nhi.

Lộ Nam Phong cũng không phải là một ngu ngốc, từ nhỏ đến lớn hắn đều rất xuất sắc, nếu không cũng sẽ không ở đại tam năm ấy ngồi vào hội học sinh chủ tịch vị trí, muốn biết đó là a đại. Mặc dù đang trên giường nằm hai năm, điên cuồng hai năm, thế nhưng, hắn vẫn là rất nhanh tiến vào trạng thái, dù sao, hắn từng ở duy tín tập đoàn quản lý tầng công tác lâu như vậy.

Rất nhiều đông tây, hắn đều biết, đều hiểu.

Về phần đến xem hắn dì, Lộ Nam Phong bây giờ đối với nàng vẫn là rất căm hận. Lãnh đạm nói ra năm đó chân tướng, không để ý tới dì trên mặt kinh hoảng cùng kinh ngạc. Kỳ thực, có thể một lần nữa sống thêm một lần, hắn sẽ không báo thù , không phải là bởi vì người kia là của hắn dì, mà là bởi vì, hắn từng bởi vì cừu hận, làm nhiều lắm lỗi sự. Cuối cùng, cuộc đời của hắn chỉ còn lại có cừu hận. Hắn làm thương tổn nhiều lắm người. Bây giờ, hắn nghĩ, phụ mẫu hắn nếu như trên trời có linh, hẳn là sẽ hi vọng, hi vọng bọn họ con trai duy nhất, cuộc sống an ổn đi xuống đi.

Hắn cũng nói với Từ Tĩnh sự tình chân tướng. Bất quá hắn cũng không có đề chính mình trùng sinh chuyện này, hắn chỉ nói, hắn biết năm đó chân tướng, nguyên lai, cái kia biến thái lại người điên cuồng, là của hắn dì.

Lâm thanh lam, tịnh không phải của hắn cừu nhân.

Từ Tĩnh rất sợ, nàng nghe thấy tin tức này khóc bệnh tâm thần, Lộ Nam Phong biết, nàng lo lắng hắn một lần nữa trở lại Lâm Viện Viện bên người. Lo lắng đã không có cừu hận, hắn sẽ không cần nàng.

Nhưng Lộ Nam Phong tự mình biết, không có khả năng , cho dù hắn nguyện ý, cho dù nàng yêu Lâm Viện Viện, cho dù hắn một lần nữa theo đuổi Lâm Viện Viện, tất cả cũng cũng không thể , bởi vì, Lâm Viện Viện hiện tại, chỉ biết dùng xa lạ ánh mắt nhìn hắn, nàng khinh bỉ hắn, đúng vậy, hắn và nàng bằng hữu tốt nhất thông đồng ở tại cùng nhau, cùng nhau phản bội nàng, nàng như thế nào sẽ nguyện ý để ý đến hắn đâu? Dù sao, nàng là như vậy kiêu ngạo một nữ hài tử.

Đồng thời Lộ Nam Phong cũng vui mừng, vui mừng việc nặng một lần, hắn còn chưa có làm ra càng nhiều làm cho người ta hối hận sự tình đến. Cho dù, hiện tại hắn đã đã thương tổn được nàng.

Về phần Từ Tĩnh, hắn biết, vừa mới bắt đầu, nàng là yêu hắn , nàng với hắn, có thuần thuần yêu say đắm, thế nhưng về sau, về sau có nhiều chuyện đều thay đổi, nàng cũng đã không phải là cái kia đơn thuần lại ôn nhu nữ hài nhi, nàng biến thành thông minh tháo vát thành phần tri thức mỹ nhân, nàng trở nên lợi thế, trở nên có ý kế, lại về sau, nàng có người khác.

Hắn biết, cái kia cuối cùng cùng với Từ Tĩnh cùng một chỗ nam nhân, hiện tại cùng nàng một công ty, kỳ thực hắn là thấy qua hắn một lần , chỉ bất quá Từ Tĩnh không biết, hiện tại, hai người thế nhưng thành đồng sự. Ngày ấy tống liên hoan hậu Từ Tĩnh trở về , đúng là hắn, hiện tại, hắn là Từ Tĩnh người lãnh đạo trực tiếp.

"Nam Phong, ngươi thế nào không ăn cơm?" Gần đây Từ Tĩnh nhìn Lộ Nam Phong có điểm thay đổi, cũng ngày càng bất an.

"Ân, ta công việc này so sánh quá mệt mỏi, có điểm thất thần. Ăn đi."

Lộ Nam Phong làm việc rất tốt, kiếm cũng không ít. Mặc dù không có mua phòng ở, bất quá hai người cũng sớm liền mua xe. Sáng sớm hắn tống hoàn Từ Tĩnh, một người lái xe hướng công ty đi.

Ma xui quỷ khiến , hắn cấp công ty gọi điện thoại xin nghỉ.

Đột nhiên, hắn rất muốn đi có bọn họ mỹ hảo hồi ức trường học nhìn nhìn, hắn nghĩ, chính mình có lẽ là tối tiện đi. Đương tất cả chuyện cũ đều đã qua. Hắn biết, trong lòng mình ở chỗ sâu trong yêu nhất , là Lâm Viện Viện.

Hắn đã thật lâu đều chưa từng thấy qua Viện Viện , theo nàng lái xe ***ng hắn một khắc kia khởi, hắn liền không còn có thấy qua nàng, bởi vì, nàng đã chết. Việc nặng một lần, hắn vẫn như cũ là không có cơ hội thấy nàng, thậm chí, hắn cũng không biết đi đâu nhi thấy nàng.

Hắn chỉ có thể một bên cùng Từ Tĩnh ở chung, một bên ác tha muốn Lâm Viện Viện, đến bọn họ thường đến địa phương nhớ lại quá khứ.

Hắn đi tới bọn họ lần đầu quen biết cây ngô đồng hạ, tĩnh tĩnh ngồi ở chỗ kia.

Nhìn lui tới niên đệ học muội, hắn có loại sống vài đời cảm giác.

Bỗng , Lộ Nam Phong đứng lên, cho dù lâu như vậy không có thấy nàng, thế nhưng, hắn vẫn là liếc mắt một cái liền nhận ra cách đó không xa cô bé kia, cái kia hắn yêu quá, thương tổn quá nữ hài nhi —— Lâm Viện Viện.

Lúc này nàng đang cùng một người hắn cũng không nhận ra nữ hài nhi sóng vai mà đi. Chuẩn xác mà nói, là một phụ nữ có thai. Nàng đỡ phụ nữ có thai, hai người líu ríu , thoạt nhìn rất cao hứng.

Có lẽ là ánh mắt của hắn quá mức làm càn cùng cực nóng. Hai người nhìn qua đây.

Bọn họ cách được cũng không xa, cho dù hắn không có tới gần nàng, cũng có thể cảm giác được của nàng cứng ngắc. Hắn đi tới.

"Viện, Viện Viện?" Hắn gian nan mở miệng.

Nàng thay đổi, hắn đã từng nói, hắn thích tóc dài nhẹ nhàng nhu thuận thùy trên vai thượng nữ hài nhi, cho nên, cho dù nàng tính tình nam hài tử khí, vẫn như cũ là tức khắc đen nhánh tịnh lệ tóc dài. Bây giờ nàng không phải. Nàng vẫn như cũ là tóc dài, nhưng là lại nóng thành rậm rạp rối bù tiểu hoa lê. Khuôn mặt vẫn là trắng trong thuần khiết rất, bất quá cực ngắn cao bồi quần soóc lộ ra thẳng tắp tiêm lớn lên đùi, thoạt nhìn gợi cảm, lại nhiệt liệt.

Thấy hắn trong nháy mắt đó, Lâm Viện Viện rất mất tự nhiên, bất quá lập tức cũng khôi phục bình thường.

"Có việc nhi?" Nàng không cảm thấy, bọn họ có lời gì nói tốt , năm đó chia tay, làm cho nàng bệnh nặng một hồi, đau triệt nội tâm, hắn nói, hắn cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ yêu nàng, hắn ghi hận mẹ nàng, mới cùng nàng cùng một chỗ , nếu không liền nàng cô gái như thế nhi, cũng không ôn nhu lại không đáng yêu còn cả ngày tính khí táo bạo, ai hội yếu nàng. Đừng nói là hắn, bất kể là ai, cuối cùng cùng với nàng cùng một chỗ cũng sẽ là vì nhà nàng tiền. Nàng người như vậy, nơi đó có người sẽ yêu? Hắn trọng trọng bầm tím nàng. Mẫu thân của nàng nói, nam nhân như vậy, không xứng nàng, còn nói, chính mình cho tới bây giờ cũng không phải là người như vậy. Nàng tin mẫu thân của mình, hai mẹ con nàng từ nhỏ đến lớn sống nương tựa lẫn nhau, nàng sao có thể không tin mẫu thân mình đâu? Về sau, nàng ly khai , theo mẫu thân ý tứ, xuất ngoại du học. Mẫu thân của nàng nói, của nàng Viện Viện, là trên đời này tốt nhất nữ hài nhi, là hắn Lộ Nam Phong, không xứng với nàng.

Hắn tĩnh tĩnh dừng ở nàng, rất sợ nháy mắt, nàng liền không thấy tăm hơi, triệt để không thấy.

"Ngươi có việc nhi sao?" Thấy hắn không nói lời nào, ngơ ngác nhìn mình, Lâm Viện Viện lại hỏi một câu.

"Ngươi, ngươi có khỏe không?"

"Ta rất tốt. Tái kiến." Cũng không muốn ý cùng hắn nhiều lời, Lâm Viện Viện đỡ Kiều Kiều liền phải ly khai.

Nhìn nàng xoay người liền phải ly khai, Lộ Nam Phong vội vã duệ ở của nàng cánh tay. Lâm Viện Viện khẽ nhíu mày, nhìn về phía hắn kéo nàng cánh tay tay.

Hắn theo chưa từng nghĩ, nàng sẽ lấy loại này chán ghét ánh mắt nhìn hắn, chưa từng có nghĩ tới, kiếp trước, kia là của hắn kiếp trước đi, nàng biết sự tình chân tướng, trực tiếp liền mang theo cừu hận lái xe đánh tới hắn. Trừ lần đó ra, ngoại trừ hắn biết mình ác tha, nàng vẫn luôn cho là mình là chìm đắm ở cuộc sống hạnh phúc trung tiểu nữ nhân.

"Lộ Nam Phong, ta không cảm thấy chúng ta có bao nhiêu thục. Với ta mà nói, ngươi liên cái người lạ cũng không bằng. Ta không biết ngươi bây giờ này phó diễn xuất là có ý gì?" Hất tay của hắn ra, Lâm Viện Viện rất lãnh đạm.

"Vẫn là nói, ngươi tìm không được cái khác phương thức trả thù mẫu thân của ta, cho nên lại tính toán theo chỗ này của ta vào tay?" Lâm Viện Viện cười chế nhạo.

"Bất, không phải, không phải. Viện Viện, chúng ta có thể đơn độc nói chuyện sao?" Lộ Nam Phong liếc mắt nhìn một bên nhi Kiều Kiều.

Kiều Kiều là rất có tự giác , nàng xem Lâm Viện Viện, nhìn ý của nàng.

"Đơn độc nói chuyện? Không cần đi?" Lâm Viện Viện cảnh giới nhìn hắn.

Thấy Lâm Viện Viện với hắn như thế chán ghét, Lộ Nam Phong trong lòng là thập phần khổ sở , bất quá hắn cũng biết, mình là một hỗn đản. Hắn đối với nàng làm nhiều như vậy lỗi chuyện này, hiện tại nàng chán ghét hắn, cảm thấy hắn buồn nôn, không phải rất bình thường sao?

"Viện Viện, cầu ngươi, cầu, cầu ngươi. Ta thật là có nói nghĩ nói với ngươi."

Có lẽ là Lộ Nam Phong biểu tình quá mức thành khẩn, đại khái cũng là bởi vì Lâm Viện Viện với hắn còn có một nhè nhẹ cảm tình, nàng nói: "Kiều Kiều, ngươi chờ ta một chút. Ta quá khứ cùng hắn nói mấy câu."

"Ân." Xinh đẹp tóc ngắn phụ nữ có thai lanh lợi gật đầu.

Hai người tới lần đầu quen biết cây ngô đồng hạ, trong lúc nhất thời, hai người cũng đều có chút thổn thức, cảnh còn người mất.

"Nói đi." Thu hồi trên mặt phiền muộn, Lâm Viện Viện giả vờ không sao cả mở miệng.

"Ta không hi vọng trong lòng ngươi có vướng mắc. Ta hi vọng ngươi có thể quên ký từng kia tất cả. Nguyên lai, tất cả đều là ta sai rồi. Là ta trách lầm mẫu thân của ngươi, làm thương tổn ngươi. Tất cả đều là lỗi của ta. Mặc kệ ta làm bao nhiêu vô liêm sỉ chuyện này, nói bao nhiêu vô liêm sỉ lời, ta đều hi vọng ngươi có thể quên ký, bởi vì, những thứ ấy đều là vì cố ý thương tổn ngươi mới làm . Kỳ thực, ngươi là một hảo nữ hài nhi. Trên đời này tốt nhất nữ hài nhi. Chúng ta cùng một chỗ thời gian, ta là thật không biết mẹ của ngươi là lâm thanh lam, ta không phải cố ý tiếp cận ngươi, ta, thật ra là thực sự thích ngươi, yêu ngươi."

Nghe xong lời của hắn, Lâm Viện Viện tịnh không hoàn toàn tin, chỉ là hoài nghi quan sát hắn. Nàng không biết, này có phải hay không lại là của hắn một người quỷ kế. Đối quỷ kế, hắn rõ ràng nói, hắn thật tình yêu, là Từ Tĩnh như vậy nữ hài nhi, nàng loại này nữ hài nhi kia sẽ có người yêu, ngay cả làm bằng hữu, nhân gia cùng nàng cũng không phải thật tâm, dù sao, Từ Tĩnh chính là cái ví dụ.

"Ta tịnh không muốn biết năm đó chân tướng, bởi vì, ta vẫn là tin mẫu thân của ta , về phần của chúng ta gặp nhau." Lâm Viện Viện nhìn này quen thuộc nam nhân, này quen thuộc cảnh tượng, mơ hồ cười: "Về phần của chúng ta gặp nhau, bất kể là chân tình cũng tốt, giả ý cũng được, ta chỉ muốn nói, nhân sinh nhược chích như sơ kiến. Ha hả, lời này khác người đi? Bất quá, này lại thật là ta nội tâm nghĩ , nhân sinh nhược chích như sơ kiến. Ta thà rằng, thà rằng ngươi Lộ Nam Phong, chỉ dừng lại ở ta lần đầu tiên thấy ngươi khi đó."

Nhân sinh nhược chích như sơ kiến.

Đột nhiên, Lộ Nam Phong cũng là khóc, một đại nam nhân, khóc.

Hắn khi còn sống, đến tột cùng là cái gì? Hắn rốt cuộc phó xảy ra điều gì, lại chiếm được cái gì? Một đời sống ở cừu hận lý, cuối cùng lại biết, kia cừu hận là người khác bào chế cho hắn . Thật tình yêu nữ hài nhi, bị hắn trọng trọng thương tổn. Đến chết không chịu tha thứ hắn. Hắn chiếm được việc nặng một lần cơ hội, thế nhưng, sự tình như cũ là vô pháp vãn hồi. Cô bé kia sống, nàng sống, nhưng nói, nhân sinh nhược chích như sơ kiến.

Lâm Viện Viện không nghĩ đến Lộ Nam Phong sẽ khóc, nàng có điểm hoảng, bất quá nàng nói với mình, này nhất định là hắn một người kế sách, cách hắn xa một chút, nhất định phải cách hắn xa một chút, một người, rốt cuộc có thể bị thương mấy lần?

"Ta biết, ngươi sẽ không tha thứ ta , nhất định sẽ không ." Hắn ngẩng đầu."Ta nghĩ nói cho ngươi biết, không nên bởi vì ta những thứ ấy vô liêm sỉ nói khổ sở, ta, quá khốn kiếp, là ta không xứng với ngươi, ngươi đáng giá trên đời này tốt nhất nam nhân. Ngươi, nhất định phải hạnh phúc." Nói xong, hắn xoay người ly khai. Hắn phải đi, hắn biết, nàng tịnh không muốn nhìn thấy hắn, hắn vẫn nhớ kỹ, nàng vừa rộng rãi tươi cười. Không chần chừ, cũng không thể chậm nghi ly khai. Ta làm sai chuyện, tịnh một đời đều không chiếm được ta yêu nhất nữ hài nhi .

"Làm sao vậy?" Kiều Kiều đi tới Lâm Viện Viện bên người, hỏi.

"Kiều Kiều, hắn nói, hắn hiểu lầm mẹ ta, hắn nói, năm đó hắn là thật yêu ta. Hắn nói, ta nhất định phải hạnh phúc. Kiều Kiều, ta hảo muốn khóc, ta thậm chí không biết này có phải là hắn hay không lại một cái âm mưu. Kiều Kiều, đời này kiếp này, ta lại cũng không muốn nhìn thấy hắn , không bao giờ nữa nghĩ..." Nàng là nói cho Kiều Kiều, càng, nói với mình...

"Ân, không thấy, chúng ta không bao giờ nữa thấy." Nhìn Lâm Viện Viện như thế không khống chế được, Kiều Kiều ở trong lòng mắng Lộ Nam Phong, bất quá lập tức lại vội vàng đình chỉ oán thầm, cái kia, dưỡng thai cũng là rất quan trọng tích ~

Lộ Nam Phong ly khai , kỳ thực hắn thậm chí cũng không biết chính mình có thể tiếp tục đi chỗ nào, chỉ có về nhà. Trở lại hắn và Từ Tĩnh phòng ở.

Trong nhà có người, Từ Tĩnh, cùng với nam nhân kia, Từ Tĩnh thủ trưởng, hai người thậm chí không có nghe thấy hắn tiếng mở cửa, kịch liệt triền miên. Nhìn sắc mặt nàng xám trắng bộ dáng. Đột nhiên , Lộ Nam Phong liền cười, đúng vậy, cười, hắn khi còn sống, nhưng không phải là một truyện cười sao?

Từ Tĩnh nói, xin lỗi, nàng bởi vì gần đây tâm thần bất định, ở công ty xoay bị thương chân, hắn tống nàng trở về, cũng không biết chuyện gì xảy ra, có lẽ là bởi vì mấy ngày này hắn lãnh đạm, có lẽ là bởi vì Lâm Viện Viện trở về, có lẽ là bởi vì năm đó sự tình chân tướng. Lòng của nàng trống trơn , đương cấp trên của nàng hôn qua tới thời gian, nàng thuận theo. Nàng không nghĩ đến, Lộ Nam Phong đã trở về.

Hắn nghe thấy mình nói, chúng ta chia tay đi.

Từ Tĩnh sửng sốt một chút, lập tức khóc lớn đại náo, đúng vậy, nàng yêu hắn, nàng không muốn chia tay a! Thế nhưng, cái kia nam ở, hắn nói, nàng có hắn, có lẽ vì trả thù, trả thù Lộ Nam Phong quyết tuyệt, nàng nói, nàng sẽ cùng hắn hảo, nàng cao ngạo ly khai.

Đương Từ Tĩnh thu thập xong đông tây đi rồi, Lộ Nam Phong nhìn loạn thành một đoàn gian phòng. Càng cười đến không thể kiềm chế.

Đây hết thảy, thực sự đều rất buồn cười.

Từ Tĩnh đi, bọn họ chia tay .

Không có ai biết, kiếp trước, áp suy sụp tính mạng hắn cuối cùng một cây rơm rạ, là hắn con trai duy nhất, cùng hắn, cũng không có quan hệ huyết thống.

Từ Tĩnh, với hắn cũng không trung thành.

C103: Phiên ngoại 7, Lâm Viện Viện cùng Lộ Nam Phong kiếp trước kiếp này ( 3 )
Lộ Nam Phong khôi phục cuộc sống đơn giản, hắn chuyển cách hắn cùng với Từ Tĩnh phòng ở, một lần nữa tô một gian phòng, cũng sa thải nguyên lai làm việc. Hắn cũng không phải là nói chán chường , chỉ bất quá, hắn nghĩ yên lặng một chút, lẳng lặng suy nghĩ nghĩ chính mình tiếp được đi lộ.

Hắn nghĩ tới một lần nữa theo đuổi Lâm Viện Viện, thế nhưng, cũng chính là trong nháy mắt đó ý niệm, hắn liền bỏ đi chủ ý, đúng vậy, bỏ đi chủ ý, hắn thậm chí không thể chịu đựng, chịu đựng như thế ác tha lại buồn nôn chính mình, lại lần nữa trở lại Viện Viện bên người, cái kia khả ái nữ hài nhi, nàng cần , là một có thể toàn tâm toàn ý yêu nàng, đối với nàng hảo, chiếu cố nam nhân của nàng, mà không phải hắn, từng thương tổn quá của nàng hắn.

Hắn biết nàng lại về nước ngoại, cái kia nàng du học quốc gia, vì đạt được của nàng tin tức, hắn tìm được Giang Phóng, học chung bốn năm, Giang Phóng biết hắn, hắn có năng lực, Giang Phóng cũng không phải là một sẽ làm lỗ vốn buôn bán người, hắn tiến Cẩm Giang tập đoàn. Từng bọn họ phòng ngủ bốn người, lại lần nữa đứng ở cùng nhau. Cùng nhau sóng vai phấn đấu.

Hắn biết, Giang Phóng thê tử Kiều Kiều cùng Lâm Viện Viện quan hệ đặc biệt hảo, hắn chỉ hi vọng, thỉnh thoảng có thể có được của nàng nhỏ tí tẹo tin tức. Biết, nàng mọi chuyện đều tốt. Thời gian tựa hồ là không chịu được nhất phí thời gian , thời gian nhiều càng tượng lưu sa. Đảo mắt hai năm , hai năm gian, hắn đi tới Cẩm Giang tập đoàn cao tầng.

Hắn biết, Từ Tĩnh cùng nam nhân kia kết hôn, kết hôn trước, nàng đến tìm hắn, nàng phải về đến bên cạnh hắn, bất quá, hắn rốt cuộc mỉm cười lắc lắc đầu. Hắn nói: "Từ Tĩnh, ta đây loại người tra, ngươi trở lại bên cạnh ta làm gì đó? Nắm chặt hạnh phúc của mình đi."

Đúng vậy, hắn không trách Từ Tĩnh, không trách Từ Tĩnh từng phản bội hắn, không phải là bởi vì lần này, mà là, con của bọn họ. Bởi vì chỉnh sự kiện nhi, tối làm cho người ta buồn nôn , đều là hắn.

Từ Tĩnh rốt cuộc cũng ly khai , triệt để ly khai, nàng nói: "Đã còn yêu Lâm Viện Viện, đã tiến Cẩm Giang, một lần nữa theo đuổi Lâm Viện Viện đi?"

Hắn kiên định lắc lắc đầu, hai cái này nữ hài nhi, đều là bị hắn phụ.

Hai năm, Lâm Viện Viện về nước , nghe nói lần này, nàng là trở về kết hôn . Đương Giang Phóng lúc nói lời này, Lộ Nam Phong nghe thấy được chính mình tâm tứ phân ngũ liệt thanh âm.

Nàng, rốt cuộc cũng muốn kết hôn, phải gả cho người khác .

Hai năm qua, hắn khó chịu hắn cô đơn, Giang Phóng không phải là không biết, nhưng hắn cũng biết, không có người nào, sẽ ở tại chỗ chờ ai. Hắn thậm chí nghĩ, hắn muốn càng thêm đối Kiều Kiều hảo, bởi vì, có đôi khi một khi mất đi, là ngươi làm bao nhiêu sự tình cũng không thể vãn hồi .

Giang Phóng nghĩ khuyên Lộ Nam Phong hết hy vọng, thế nhưng cuối cùng cũng là không có, hắn nghĩ, có một số việc, bản là không có đạo lý đi? Dường như, tình yêu.

Theo Giang Phóng chỗ đó, Lộ Nam Phong biết Lâm Viện Viện tình yêu.

Lâm Viện Viện bị hắn đả thương sau liền đối cảm tình đã không có chờ mong, nàng cả người cũng nữa cùng trước đây không giống nhau, chẳng phải rộng rãi, kỳ thực Lâm Viện Viện gia cảnh không tệ, nhìn lại coi được, ở nước ngoài vẫn là rất nhiều người theo đuổi của nàng, bất quá, một bị rắn cắn mười năm sợ tỉnh thằng. Nàng đối cảm tình, đã có bản năng tính chống cự, đặc biệt lúc trước Lộ Nam Phong những lời này, càng đem của nàng lòng tự tin đả kích một tia không dư thừa. Nàng thậm chí không dám đối mặt đoàn người, mắc phải hậm hực chứng. Nàng thậm chí cần định kỳ nhìn bác sĩ tâm lí. Này đó, cũng không có ai biết.

Nếu như không phải hai năm hậu Lộ Nam Phong xuất hiện lần nữa, hắn những lời này, có lẽ, Lâm Viện Viện hiện tại cũng còn ở vào hối hận trong, mặc dù, lúc đó Lâm Viện Viện nói mình tịnh không tin Lộ Nam Phong, nói đây là hắn lại một quỷ kế, thế nhưng, nàng vẫn là bình thường trở lại rất nhiều.

Mà lần này về nước, Lâm Viện Viện cũng biết một tin tức, nguyên lai, mẫu thân của nàng lại lần nữa yêu thương, cùng trên thương trường một người bạn. Biết mười mấy năm lão bằng hữu. Nam nhân kia thê tử đã qua đời bảy năm , bọn họ có một đứa con trai, lâm thanh lam cùng nam nhân kia cũng không tính kết hôn. Bọn họ đều cảm thấy cái tuổi này người, hôn nhân đối với bọn hắn mà nói, thật không phải là trọng yếu. Bất quá mặc dù như vậy, Lâm Viện Viện coi như là có một đệ đệ, đúng vậy, mẹ của nàng nam bằng hữu có một nhỏ hơn nàng ba tuổi nhi tử. Nghe nói còn là cái phản bội thiếu niên.

Cái kia không nhỏ bé trai cả ngày ăn uống phiêu đổ, chiêu mèo đùa cẩu. Lâm Viện Viện chưa từng gặp quá, một hai mươi mốt tuổi nam nhân, ân, hẳn là tính là nam nhân, chưa tính là bé trai đi. Có thể tác thành cái dạng này, nàng vẫn cho là, mình đây dạng , Giang Phóng tiểu bạch như vậy phú nhị đại mới tính là bình thường . Nàng cảm thấy, báo chí trên tạp chí những thứ ấy phú nhị đại bất lương sự kiện vẫn là hiếm thấy . Thế nhưng nhìn vị này chủ nhân cùng hắn những thứ ấy bằng hữu, nàng mới biết được, nguyên lai, nàng cùng Giang Phóng tiểu bạch như vậy , mới là không bình thường , mà vị này chủ nhân, càng như là một chính bát cảnh nhi phú nhị đại.

Cũng chính là vào lúc này, hắn lại đang miễn cưỡng mới có thể niệm được cái kia tam lưu đại học rước lấy họa , lần này kết quả là, hắn bị khai trừ rồi. Có thể bị một sở dựa vào tiền là có thể niệm tam lưu đại học khai trừ, Lâm Viện Viện nghĩ, đây là nhiều lắm không tốt a! Phương thúc thúc bởi vì này tư khí miệng đầy trường phao. Theo mẹ của nàng nói, đứa nhỏ này từ nhỏ chính là như vậy. Phương gia không giống Lâm Viện Viện gia, nhân gia là thế gia, mà vị này Phương thiếu gia thì lại là từ nhỏ ở gia gia nãi nãi cưng chiều hạ lớn lên.

Bị trường học khai trừ, Phương thiếu gia là không sao cả . Bất quá lão phương bất nghĩ như vậy, Lâm Viện Viện cũng không biết sự tình là thế nào thương lượng , cuối cùng dĩ nhiên là vị này Phương thiếu gia, phương duyệt thì theo nàng cùng nhau du học. Nương liệt.

Kỳ thực phương duyệt thì đối với lâm thanh lam cùng Lâm Viện Viện, là có thật nhiều không hài lòng , bất quá bởi vì có thể cách lão phương, rất xa ngốc ở nước ngoài mình làm chủ, vị này chủ nhân còn là theo chân Lâm Viện Viện đi. Vừa ở cùng một chỗ thời gian, hai người vẫn có rất nhiều không hài hòa , cũng ngay khi đó, phương duyệt thì thấy được Lâm Viện Viện nhìn bác sĩ tâm lí ca bệnh.

Lại về sau, bởi vì phương duyệt thì không ngừng lăn qua lăn lại, Lâm Viện Viện thì tốt rồi, đúng vậy, nàng không có thời gian hậm hực , mỗi ngày, nàng cũng phải xử lý rất nhiều do Phương thiếu gia gây ra phiền phức, còn muốn chiếu cố hắn. Cuộc đời của hắn, loạn thất bát tao. Mà nàng, cũng bởi vì hắn loạn thất bát tao.

Hai người cứ như vậy chung sống hai năm, theo vừa mới bắt đầu loạn thất bát tao, gà bay chó sủa, càng về sau dị thường hài hòa, huynh hữu đệ cung, ách, bọn họ xem như là huynh đệ sao? Lại về sau, bởi vì một lần ngoài ý muốn, hai người có quan hệ.

Vốn, đây là một tiểu nhạc đệm , dù sao, Lâm Viện Viện đối nam nhân, là có thêm bản năng bài xích . Nếu như không phải phương duyệt thì lại là nàng trên lý thuyết đệ đệ, hắn cũng là không thể nào của nàng biên nhi .

Thế nhưng, có đôi khi có một số việc phát triển luôn luôn ngoài dự đoán mọi người, Lâm Viện Viện mang thai.

Lúc này địa phương duyệt thì cuối cùng là tượng nam nhân , hắn kiên định đưa ra kết hôn, còn sự vô lớn nhỏ chiếu cố khởi Lâm Viện Viện.

Mặc dù phương duyệt thì so với Lâm Viện Viện nhỏ ba tuổi, mặc dù cha mẹ của bọn họ là một đôi tình nhân, thế nhưng, bọn họ hôn sự còn là không có bị bất kỳ trở ngại nào. Dù sao, một lấy nhi tử là trời, một lấy nữ nhi là trời.

Hai người bắt đầu xử lý khởi hôn lễ của mình đến.

Liên Kiều Kiều cũng không khỏi phạm nói thầm, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Bên người nàng này đó hảo bằng hữu, rốt cuộc là phạm vào cái gì tà a, thế nào tất cả đều là mang cầu kết hôn a!

Biết Lâm Viện Viện chuyện này, Lộ Nam Phong uống rất nhiều rượu, hắn không thể tới gần nàng, thế nhưng, hắn không hi vọng nàng chọn lầm người, này phương duyệt thì, nghe liền không phải có thể giao phó cả đời phu quân.

Hắn bất bỏ được, bất bỏ được hắn Viện Viện.

Cẩm Giang tập đoàn cùng Phương gia là có sinh ý thượng đi lại , Lộ Nam Phong chủ động đề ra bản thân đi can thiệp, hắn gặp được phương duyệt thì, cái kia trong truyền thuyết cực kỳ không hiểu chuyện nhi Phương thiếu gia.

Tình địch gặp lại đặc biệt đỏ mắt.

Hai người xem ra là đều biết đây đó .

Lộ Nam Phong ở phương duyệt thì trong mắt, là mình tức phụ nhi bạn trai cũ, làm hại nàng được hậm hực chứng người tra.

Phương duyệt thì tại Lộ Nam Phong trong mắt, là một ăn uống phiêu đổ phú nhị đại, cẩu bánh chuyện này có thể đôi thượng thiên.

Không hài lòng hơn nửa câu, hai người chưa nói mấy câu liền đánh nhau, hai người đánh nhau, song phương theo người bối rối. Mỗi người bắt đầu viện binh. Thế là, Giang Phóng tới, thế là, lão phương tới, thậm chí, liên Lâm Viện Viện đều tới.

"Duyệt thì, ta nhìn nhìn, ngươi thế nào?" Lâm Viện Viện cũng không có quản một bên nhi Lộ Nam Phong, trực tiếp liền chạy phương duyệt thì quá khứ. Khẩn trương trên dưới lục lọi.

"Tỷ tỷ, ta đau..." Phương duyệt thì luôn luôn kêu Lâm Viện Viện tỷ tỷ, ban đầu là hí xưng, bây giờ là thuận miệng .

"Chỗ nào đau? A?" Lâm Viện Viện nhìn tuấn lãng mặt bị đánh thanh một khối tử một khối, tàn bạo quay đầu lại, đoạt lấy bên người người nào đó công văn bao, liền đập quá khứ.

Lộ Nam Phong chưa từng nghĩ Lâm Viện Viện sẽ đập hắn, lăng lăng đứng ở nơi đó.

"Lộ Nam Phong, ngươi có bệnh có phải hay không? Đánh chó còn nhìn chủ nhân đâu! Ngươi còn dám khi dễ nhà ta tiểu thì." Lâm Viện Viện người đàn bà chanh chua trạng.

Nhưng người chung quanh văng, trừ Lộ Nam Phong cùng phương duyệt thì, những người khác đều là một bộ là lạ biểu tình, đúng vậy. Lâm Viện Viện người đàn bà chanh chua trạng cũng thì thôi, nàng lời kia, này dùng chỗ ngồi cũng không đúng a! Nhưng hai vị đương sự trái lại đối với nàng ngôn ngữ phong cách vẻ mặt bình tĩnh.

Khi thấy Lâm Viện Viện bão nổi một khắc kia, Lộ Nam Phong tâm liền đang rỉ máu, nàng nhất bao che khuyết điểm , nguyên lai, nàng cũng là như thế này, nơi chốn bảo vệ hắn. Hiện tại, nàng rốt cuộc, đã yêu người khác, mặc dù bọn họ là phụng tử thành hôn, thế nhưng, Lộ Nam Phong thấy được của nàng thật tình. Nàng cùng hai năm trước không giống nhau.

Mà bên cạnh địa phương duyệt thì thì lại là vẻ mặt đắc ý. Ở nước ngoài thời gian, tỷ tỷ chính là như thế nơi chốn bảo vệ hắn, rống rống. Nhượng tiểu tử này biết, mặc kệ trước đây thế nào, hiện tại, Lâm Viện Viện trong lòng, đã hoàn toàn đã không có vị trí của hắn, móng tay đắp đại tiểu cũng không có.

Nhìn Lâm Viện Viện, Lộ Nam Phong cười khổ một tiếng: "Xin lỗi."

"Xin lỗi coi như xong a, ta bây giờ là có bảo bảo, bất tiện, nếu không ta phi đánh ngươi. Lần sau lại nhượng ta nhìn thấy ngươi bắt nạt nhà ta tiểu thì, ta phi đánh cho ngươi răng rơi đầy đất."

Người chung quanh cười lên.

Thế nhưng Lộ Nam Phong biết, Lâm Viện Viện nói là sự thật.

Nàng với hắn, thật không có cảm tình , đã không có.

"Tỷ tỷ, ta đau, về nhà lên cho ta dược có được không?" Hừ hừ, tỷ tỷ tối bảo vệ hắn . Nhìn Lộ Nam Phong lộ ra kia phó tuyệt vọng biểu tình, phương duyệt thì quyết đoán quyết định cấp Lâm Viện Viện lộng đi, kiên quyết không thể làm cho nàng nhiều cùng Lộ Nam Phong tiếp xúc.

"Hảo, ngươi cũng là, ngươi ngốc a. Chính mình cái gì xoay ngang không biết a, đánh nhau ngươi lúc nào thắng quá, hơn nữa, ngươi đều hai mươi mấy , ngươi tiểu hài nhi a, còn cùng người đánh nhau, ngươi có thể hay không cấp con trai của ngươi làm gương tốt. Ngươi là một ngày bất chiêu mèo đùa cẩu ngươi liền chán ốm phải không?" Lâm Viện Viện nói liên miên cằn nhằn mang theo phương duyệt thì ly khai , vừa đi còn biên quở trách.

Lão phương ở một bên nhi cười.

Hắn này con dâu, quả nhiên hảo. Che chở con của hắn, còn có thể quản ở con của hắn.

"Lộ tổng, khuyển tử không hiểu nhiều chuyện này. Chuyện vừa rồi rất xin lỗi, ta con dâu cũng là mang thai tính tình không tốt, ngài nhất định phải thứ lỗi a! Ngài xem, tiếp được đến ta cùng ngài nói?"

"Ách, thân thể ta có chút không thoải mái, ngài xem, chúng ta ngày mai có thể chứ?" Lộ Nam Phong chắc là sẽ không nhượng chuyện của mình nhi ảnh hưởng làm việc .

"Tốt lắm, lộ tổng, ngươi cũng đi bệnh viện nhìn một chút. Thương thế kia..."

"Không có chuyện gì. Ta không sao nhi. Không có ý tứ, ta đi trước."

Sau khi rời đi Lâm Viện Viện ngồi trên xe, nhìn không ngừng dùng ánh mắt góc phụ liếc của nàng ấu trĩ nam nhân, đột nhiên cũng là cười.

Nguyên lai, nàng thực sự buông xuống, buông xuống Lộ Nam Phong, nguyên lai, nàng thực sự đã yêu này ấu trĩ tử nam nhân.

"Tỷ tỷ, ngươi không cho phép nhớ hắn." Mỗ nam rất trắng mục.

Hướng hắn lật một cái liếc mắt, lại quá khứ vuốt trên mặt hắn thương: "Ta đang suy nghĩ, ta là lúc nào yêu ngươi này ấu trĩ tiểu quỷ ?"

Mỗ nam vừa mới muốn phản bác, lại kịp phản ứng lời của nàng, hắt xì, thắng gấp, dừng lại, kinh ngạc nhìn nàng, "Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi, ngươi nói ngươi yêu ta? Ngươi thực sự yêu ta?"

Lập tức cười ha ha: "Thật tốt quá, thật tốt quá, tỷ tỷ, ngươi yêu ta. Ta cũng yêu ngươi. Ta hảo thích ngươi." Hắn nói năng lộn xộn.

"Ngươi thích ta cái gì?" Nàng cũng bị bị nhiễm.

"Ta thích ngươi giúp ta đánh nhau."

Ách...

Ở Lâm Viện Viện kết hôn trước, Lộ Nam Phong lại lần nữa thấy nàng, là Lâm Viện Viện hẹn hắn.

Nàng tin hắn hai năm trước lời, cũng biết chuyện của hắn, Kiều Kiều vốn là không muốn nói cho nàng biết , bất quá bởi vì đánh nhau sự kiện, rất nhiều chuyện đều trong sáng lên.

Si ngốc nhìn nàng, hắn phát hiện, từng cái kia nàng lại đã trở về, cái kia rộng rãi lạc quan nữ hài nhi lại đã trở về. Thế nhưng, lần này, nàng không phải là bởi vì hắn.

"Ta không phải cố ý cùng hắn đánh nhau ."

"Ta biết, ngươi là lo lắng ta." Bọn họ có một loại tương phùng cười mẫn ân cừu cảm giác.

Kinh ngạc với của nàng trả lời, hắn nhìn nàng.

"Hắn, quá trẻ tuổi, còn chưa chắc tính, thực sự thích hợp ngươi sao?" Nhìn nét mặt của nàng, hắn vội vã giải thích: "Ta, ta không có ý tứ gì khác, ta chính là lo lắng ngươi, ta..." Hắn không biết giải thích thế nào.

"Ngươi không cần giải thích, ngươi biết không? Ta yêu hắn, mặc kệ hắn là dạng gì nhi, ta đều yêu hắn. Ta chưa từng có nghĩ tới, ta sẽ yêu ngươi ngoài nam nhân. Thế nhưng, hiện tại ta biết, nguyên lai, thời gian thật là đáng sợ nhất . Ta còn là đã yêu người khác, hắn và chúng ta mỗi người đều không giống với. Hắn gây sự nhi gặp rắc rối, hắn sống đường hoàng, nhưng hắn bản tính vẫn là rất đơn thuần, ân, đã đơn thuần lại ấu trĩ. Hắn thích ta, ở nước ngoài thời gian, ta liền biết hắn yêu ta, hắn vì thân thiết ta, còn uống rượu cho mình bơm hơi, còn âm thầm cầu khẩn ta mang thai, ta thực sự mang thai, hắn cao hứng không được, thế nhưng ở trước mặt ta lại giả bộ làm ra một bộ là bởi vì đứa nhỏ, cố mà làm bộ dáng. Hắn rất ngây thơ, ấu trĩ tử . Thế nhưng, ta rất vui vẻ. Cùng một chỗ với hắn ta rất vui vẻ. Lộ Nam Phong, ta muốn kết hôn, hạnh phúc kết hôn, Từ Tĩnh cũng lập gia đình , tất cả đều đã qua, ngươi, còn muốn như vậy tới khi nào đâu?" Nàng bình tĩnh nhìn hắn.

Lộ Nam Phong nhìn nàng, thật sâu , phảng phất là muốn đem nàng xem tiến trong lòng.

"Ta sẽ buông. Sẽ chúc phúc các ngươi. Viện Viện, ngươi nhất định phải hạnh phúc."

Nếu như nàng hi vọng hắn buông, vậy hắn sẽ an lòng của nàng. Hắn sẽ tĩnh tĩnh , lặng yên thủ hộ nàng nhất sinh nhất thế.

"Sẽ, ta sẽ hạnh phúc. Phương duyệt thì, hắn cho tới bây giờ đều là không phải là các ngươi nhìn thấy cái kia bộ dáng. Hắn, là đáng giá ta giao phó cả đời ."

Nhìn nàng kiên định biểu tình, Lộ Nam Phong nghĩ.

Nguyên lai, hắn trùng sinh, việc nặng một lần, là muốn chứng kiến, chứng kiến hắn yêu nữ hài nhi, chân chính hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro