Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

81 -> 90

C81: Lâm Viện Viện rời đi
"A?" Hoa Ấu Lâm giật mình. không chỉ là cô giật mình, những người khác cũng giật mình.

"Chị đang xử lý việc xuất ngoại, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, tuần sau chị sẽrời đi."

"Xuất ngoại? Vì sao người đi lại là chị được? Muốn đi, cũng là đôi cẩu nam nữ kia chứ?" Hoa Ấu Lâm nổi giận.

"Chị không muốn cùng bọn họ dây dưa, chị cũng chẳng thiếu tiền, chị xuất ngoại để hướng tới tương lai tốt hơn mà." Lâm Viện Viện mạnh mẽ giả kiên cường, trêu đùa.

"Viện Viện đi là đúng” Kiều Kiều vẫn ngồi im không mở miệng giờ mới nói.

Mọi người đều nhìn cô, không hiểu vì sao cô nói vậy.

"Lời nói thẳng không dễ nghe, không phải là y nhắm tới là tiền của nhà chị sau? Coi như hai người các chị nối lại với nhau, nhưng đối với một người không thật tâm thích chị, làm sao mà chị đảm bảo được y sẽ không ngoại tình nữa, một khi y tốt nghiệp ở đại học rồi vào công ty nhà chị làm, lại trở thành giống như con sâu mọt vơ vét gia sản nhà chị, sau đó cùng với người y yêu ở bên nhau hạnh phúc, đến lúc đó thì chị tìm ai mà khóc? Chị có nghĩ đến mẹ chị không? một khi kết cục như vậy, mẹ chị có chịu nổi hay không?"

Chẳng ai ngờ rằng Kiều lại nói như vậy, đều là những suy nghĩ kỹ lưỡng tường tận.

Lâm Viện Viện nghĩ tới chính mình từng tự hoạch định ra một tương lai như vậy, đúng, Nam Phong tốt nghiệp sẽ vào công ty nhà cô để làm việc, nghĩ tới những lời vừa rồi của Kiều Kiều, Lâm Viện Viện lạnh run người. Đúng vậy, một khi kết quả sẽ diễn ra như thế, mẹ của cô, người mẹ nuôi cô lớn luôn ở bên cô từ nhỏ, sẽ như thế nào? Người người đều nói bà Thiết Nương tử, là người kiên cường, thế nhưng, cô biết, con người càng kiên cường thì nội tâm càng yếu đuối, giống như chính bản thân cô, khôngcó ai biết, lần này nội tâm của cô bị thương nặng bao nhiêu.

Lâm Viện Viện trở nên kiên định.

"Đúng, kẻ hỗn đản như vậy, không đáng để lưu luyến."

Nhìn Lâm Viện Viện giống như là đã nghe lọt lời của mình nói, Kiều Kiều thở phào nhẹnhõm, cô không muốn nói quá chuyện lên, điều cô nói đều là những điều từng phát sinh qua. Lâm Viện Viện là cô gái tốt như vậy, không nên, không thể có kết quả bi thảm như vậy.

Vì để hòa hoãn bầu không khí, Kiều Kiều cười: "Mình từng nghe tới một câu nói, mọi người có muốn nghe không?"

"Cái gì?"

"Có ai lúc còn trẻ mà chưa được yêu mấy tên tra nam."

*tra nam: nam nhân cặn bã

Phì!

Mọi người đều bị cô chọc cười, thế nhưng trong nụ cười lại có chút cay đắng.

Sau đó không bao lâu, Lâm Viện Viện xuất ngoại, lúc đi, người đưa tiễn cô, chỉ có mấy chị em mới quen biết chưa được bao nhiêu lâu.

Lộ Nam Phong bị mất chức ở hội học sinh, bởi vì, có người viết một bài viết dài hành văn lưu loát nội dung là về đạo đức phẩm hạnh của y, bài viết được dán ngay bảng thông tin ngay cổng chính của trường.

Trường học đã thẩm tra lại, cảm thấy sự tình không phải hoàn toàn bịa đặt, vì để tránh cho ảnh hưởng không hay, mà Lộ Nam Phong phải rời hội học sinh.

Trừ Kiều Kiều, không ai biết bài viết đó là do ai làm ra, đúng vậy, cô biết, nhìn cách hành văn câu cú được sử dụng, Kiều Kiều biết, trừ Phương Khuynh Nhan, không ai có thể viết ra được như thế, Phương Khuynh Nhan là người có khả năng viết lách nhất trong khoa hành chính của bọn họ, Kiều Kiều đã đọc qua rất nhiều thứ mà cô ấy viết, đối với phong cách viết của cô đã quá quen thuộc. không nghĩ tới, Phương Khuynh Nhan bình thường tính tình lạnh nhạt lại có thể làm ra chuyện như vậy, Kiều Kiều biết,cô ấy là muốn bênh vực Lâm Viện Viện, cô ấy tính ra cũng là một người sống nội tâm.

Lâm Viện Viện đi, Lộ Nam Phong rời hội học sinh. Hội trưởng hội học sinh mới của trường lại là nguyên trưởng ban thể dục Quách Vũ Phi. 

Lộ Nam Phong đã chuyển ra khỏi phòng ngủ ở ký túc, y thuê một phòng ở chung với Từ Tĩnh.

Quách Vũ Phi cùng tiểu Tam Nhi đều có điểm không vừa lòng với Lộ Nam Phong nóinhư thế nào được nhỉ, mấy người cùng là anh em tốt với nhau, nên cũng vì việc y là kẻ bắt cá hai tay mà có ý kiến gì, dù sao, ở trong lòng mấy thằng đàn ông, chuyện nàykhông phải vấn đề to tát lắm, nhưng mà xét về động cơ của y, hai người đều phản cảm, vì đỡ phải vất vả phấn đấu vài năm, mà lại chấp nhận dựa vào đàn bà, đã dựa vào đàn bà lại còn bắt cá hai tay, càng khiến cho người ta ghê tởm.

Hai người uống bia trong phòng ngủ.

"Nào, mời cậu một chén. Ôi, phòng ngủ của chúng ta có bốn người hai người rời đi, bây giờ chỉ còn mỗi anh em ta thôi."Tiểu Tam Nhi cảm khái.

"Dù gì đi chăng nữa tôi cũng không chuyển đi, chỉ có hai chúng ta thì sao?" Quách Vũ Phi vẫn còn ra vẻ ngậm môi.

"Ha ha, cậu không chuyển ra ở cùng Từ Mạn sao?" Tiểu Tam Nhi trêu chọc.

"Ha ha, cả ba mẹ của cô ấy đều làm trong ngành giáo dục đó, nếu như biết chúng tôi ở chung với nhau, tôi sợ tính mạng của tôi không còn nữa quá." Quách Vũ Phi xoa xoa tay của mình, ra vẻ sợ hãi.

"Ha ha. Nhìn cái bộ dạng run rẩy của cậu kìa. Đúng rồi, hôm nay tôi nhìn thấy Nam Phong đó, trông nó có vẻ ít nói hơn trước kia nhiều, trước kia đã trầm mặc không haynói chuyện rồi, bây giờ lại càng lặng lẽ hơn, trông còn âm trầm hơn so với tiểu Bạch. Cậu xem, nếu biết trước có ngày hôm nay, sau lúc đầu còn như vậy?" Tiểu Tam Nhi cảm khái.

"Haizz. Chuyện này, thực ra là do cậu ta làm chuyện không tốt, ai lại như vậy, chỉ vì tiền mà mệt mỏi! Chưa nói đến chuyện gia đình của cậu ta, gia cảnh nhà chúng ta cònkhông bằng nhà cậu ta đâu phải không?"

Gia đình Quách Vũ Phi cùng tiểu Tam Nhi có chút khó khăn.

Nhưng cả hai luôn luôn cố gắng.

"Đúng vậy, nhưng mà chúng ta không có tiền mới phải nỗ lực, vì sao có tiền mà lạikhông nỗ lực thêm nhỉ, cậu nhìn Giang Phóng, Giang Viên, cả tiểu Bạch nữa, trông họ làm cho công ty nhà mình cứ như là người làm công nô dịch ấy thê? thật sự, thì khôngcó người nào hạnh phúc hơn người nào cả. Con người, phải biết mình là ai” Hai người nhìn nhau rồi lại cụng chén.

"Cho dù là kẻ có tiền, cũng có nỗi buồn phiền mà chúng ta nhìn không thấy. Tâm tư của Nam Phong lại sai lầm. Có mấy ai được như Nhị Hắc chứ?” Trong đám người bọn ho, người thoải mái sống nhất, hưởng thụ nhất là Nhị Hắc.

"Bây giờ Nhị Hắc sống sung sướng khoái hoạt, nhưng chuyện về sau này của cậu ta chưa chắc đâu! Cậu quên cậu ta lần trước khi uống say đã nói gì rồi à? Đến cả chuyện kết hôn cũng bị người khác bố trí, mỗi một bước đi trên đường đời đều được người chuẩn bị uốn nắn rồi. Đời người như vậy còn có cái gì mà vui vẻ nữa "

"Đúng vậy."

"không có tiền thì vui theo kiểu không có tiền, để chúng ta tự do tự tại, để nỗ lực bằng chính bản thân mình, phấn đấu cho tương lai của chính mình, nào cụng ly."

"Cụng ly."

Bên đó hai anh chàng còn mải mê uông, bên này Kiều Kiều đang phải dỗ dành Giang đại ca nhà cô.

"đi mà, đi đi mà!"

"Bọn họ có thái độ như vậy với em, vậy mà em còn đi, em ngốc hả, người ta mới nóivới em mấy câu ngon ngọt vậy mà ngốc nghếch cái gì cũng gật."

Ô ô, hu hu, ai bảo là cái gì cô cũng gật chứ, cô cũng sợ Tần gia mà, thế nhưng hiệu trưởng đại nhân tự mình đích thân gọi điện thoại cho cô, mời cô cuối tuần về nhà ăn cơm, lời của người lớn, cô cự tuyệt kiểu gì đâu? Khi về nhà, thương lượng với vị đại gia này, anh ta còn không vui, nói là không cần đi cho thoải mái.

cô làm thế nào đây!

"Giang Phóng... Ông xã tốt của em, đi đi mà, ông ngoại, bà ngoại lớn tuổi rồi, bọn họ muốn gặp cháu ngoại của mình là chuyện bình thường mà, hơn nữa, anh không cảm thấy từ khi đi du lịch, mọi người đều vui vẻ với nhau sau? anh yêu… "

Nhìn Kiều Kiều mềm mại tựa lên người của hắn, người nào đó nổi lên sắc tâm. một tay mò vào phía trước cô, ôm cô siết vào trong lòng, hai người nằm trên sô pha, hắn dán môi vào lỗ tai cô nói thầm, đùa cho cô cười. 

Cũng không biết hắn nói cái gì, mặt Kiều Kiều đỏ hồng.

"Được rồi, được rồi! Tên vô lại nhà anh, chỉ biết nghĩ đến chuyện này."

Ngay lập tức hắn ôm lấy cô nhấc lên khỏi ghế, hai người chạy nhanh về phía phòng ngủ.

Đêm tối lờ mờ. Nam nhân cường tráng nằm đè trên thân thể mảnh mai xinh xắn củacô gái nhỏ, động tác ra vào mạnh mẽ, mồ hôi đầm đìa chảy loang trên da thịt.

"yêu em... Rất yêu em..."

"Em cũng vậy..."

Sau hoan ái, hai người ôm chặt nhau nằm trên giường.

"Vợ yêu, em thật là tuyệt vời. thật là sung sướng."

Bình thường khi ở trên giường, Kiều Kiều mềm mại như không xương để mặc Giang Phóng muốn làm gì thì làm, Giang Phóng cảm thấy vô cùng thích thú.

Hai người nói với nhau một vài chuyện.

Khi nói tới hai người Quách Vũ Phi cùng Từ Mạn.

Giang Phóng mở miệng: "anh tính để đến học kỳ sau gọi Vũ Phi tới công ty nhà mình để làm việc."

"Hử? anh nghĩ gì mà lại bảo anh ấy đến làm?"

"không chỉ là cậu ta đâu, cả tiểu Tam Nhi nữa, hai người đó đều là bạn học của anh,anh hiểu được nỗ lực và nhân phẩm của họ. Bọn anh cũng sắp lên năm tư rồi, chỉ cònmột tháng để nghỉ hè, anh tính để nghỉ hè rồi cho cả hai người họ vào công ty làm việc cùng với anh. Yên tâm đi, tính của anh em hiểu mà, anh không bao giờ để lỗ vốn đây, đã gọi họ tới làm, anh đã nhìn ra khả năng của họ rồi."

"Vâng, anh cứ làm những gì anh thấy đúng, em theo anh."

"Ha ha, chuyện gì thì anh cũng phải nói với vợ yêu của anh một câu chứ!" Bàn tay của Giang Phóng không biết xấu hổ mà xoa xoa cặp mông của Kiều Kiều. Bị Kiều Kiều đánhmột cái.

"Trong vòng nửa năm, anh để cho họ đến hỗ trợ công việc, về tiềng nong sẽ khôngbạc đãi hai người, nếu như họ không có vấn đề gì, sau thời gian thực tập, anh sẽ cho họ làm nhân viên cố định luôn. Nếu như không được, thì cũng không khiến cho họ bỏ lỡ cơ hội tìm việc làm." Giang Phóng nói ra dự tính của mình.

"anh thấy thế nào tốt thì làm. Tránh đừng ảnh hưởng tới tình bạn là được."

"Biết mà."

"Mà anh, Giang Phóng, nhưng mà Quách Vũ Phi không phải là hội trưởng hội học sinh sao? anh ấy bận như vậy có làm được không?" Kiều Kiều hiếu kỳ.

"Ngày nào mà cậu ta chả hăng như gà chọi, lúc nào tinh thần cũng năng nổ. không có việc gì. Bây giờ cậu ta vẫn còn đi làm thêm bên ngoài nữa đó kìa? Hơn nữa, cũng chỉ là nửa học kỳ, chờ tới lên năm tư, đoán là vị trí của cậu ta cũng sẽ có người thay thế thôi, nếu như không có gì ngoài ý muốn, chắc là Lâm Hiểu Nam làm thay cậu ta."

"Ai?" Kiều Kiều nhỏm người lên nhìn hăn.

"Lâm Hiểu Nam. Bạn tốt của em đó."

"Nhưng sang năm bọn em mới năm thứ hai mà, sao có thể làm được chứ, lúc trước em nghe nói Lộ Nam Phong lên năm thứ 3 nhận chức đã bị nhiều người lên án đó, Hiểu Nam sang năm tiếp nhận, cũng vẫn chỉ là học kỳ sau của năm thứ ha, sao có thể được chứ?"

"không có chuyện gì. Cậu ta có khả năng là được. Giờ đã có Vũ Phi trợ giúp cho cậu ta rồi, hơn nữa Lâm Hiểu Nam cũng không là kẻ dễ bắt nạt, chắc chỉ có em mới cảm thấy cậu ta là cậu trai thiếu niên thôi."

"Sao anh lại nói thế!" Kiều Kiều lại bò vào trong ngực hắn.

Còn mình thì thở dài: "Ai, anh nói em xem, em cảm giác mình là người rất thất bại, cứ như là động vật ký sinh ấy, từ khi học cấp hai rồi, cậu ta đã học tốt hơn cả em, anhnghĩ cậu ta chăm học lắm sao? không phải đâu! Chẳng hiểu đầu óc cậu ta làm bằng cái gì, anh không biết đâu, có một lần thời trung học, đi học mà cậu ta ngủ, không biết mơ cái gì mà mồm chảy nước miếng khiến cho cả lớp đều cười sặc sụa”.

Giang Phóng muốn cái kia hình dáng, cũng vui vẻ.

Xoa xoa cô gái nhỏ trong lòng mình, "Quan tâm cậu ta là người thế nào làm gì, ở trong lòng anh, Kiều Kiều của anh mới là cô gái thông minh nhất."

"anh chỉ biết nịnh thôi."

C82: Cuộc sống nghỉ hè bận rộn
Rất nhanh đã được nghỉ hè, mà mùa hè này đối với rất nhiều người mà nói, bận rộn dị thường. Kiều Kiều trở lại Dân Giang ở đó một ngày rồi lại trở về Tân Dương, không có cách nào khác, ở công ty của Giang Phóng có một hạng mục mới vừa được bắt đầu nên hắn bận rộn không đi được, đúng lúc Kiều Kiều được nghỉ hè, nên tới để hỗ trợ, mặc dù không giúp được chuyện lớn gì, thế nhưng chút việc lặt vặt thì có thể làm được.

Khi Kiều Kiều về nhà gặp được Kiều Dĩnh đã đi làm được mấy tháng, kỳ thực Kiều Dĩnh chưa tốt nghiệp mà đã đi làm, tất cả chỉ vì cô ấy không có kiên trì với việc đi học, Kiều Kiều nghĩ, có đôi khi, đúng là không có cách nào ép buộc một người. Nếu như côkhông được trọng sinh trở lại, chỉ sợ là cũng sẽ không nghiêm túc học tập được như thế, cuộc sống trở nên hạnh phúc hơn, cuộc đời, đến bây giờ đều không cảm thấy thất vọng, cô hi vọng, nhiều năm về sau nữa, tiểu Dĩnh cũng không hối hận với quyết định của mình lúc này, vì thế Kiều Kiều đành tận lực dùng khả năng của mình giúp cô bé mới được.

Có lẽ là do hoàn cảnh công tác, nên được tiếp xúc với môi trường và những con ngườikhông giống nhau, Kiểu Dĩnh trở nên linh động hơn nhiều, không hướng nội như ngày trước. Khi nói ý kiến của mình cũng không rụt rè sợ hãi nữa, hiện giờ ở công ty Kiều Dĩnh làm ở bộ phận phân phối nhà của công ty, chung quy công việc cũng khá, nghenói một tháng tiểu Dĩnh có thể kiếm được năm nghìn tệ, mà cô ấy cũng chỉ tiêu hết có hai ba trăm tệ, nên tiền tiết kiệm có rất nhiều. Đến cả thím hai Kiều cũng không nghĩ được Kiều Dĩnh sẽ kiếm được nhiều tiền như vậy, vô cùng ngạc nhiên.

Vấn đề chỗ ở của Kiều Dĩnh, Kiều Kiều biết được và cũng rất yên tâm, là do công ty của Giang Phóng chuẩn bị cho, hai phòng ở một phòng khác, tổng cộng có tám người ở, mỗi gian bốn người, nhưng mà hiện tại ký túc xá đó chỉ có 5 người ở, tiểu Dĩnh được ở phòng chỉ có hai người, một phòng khác có 3 người, còn 3 người khác đãchuyển ra ngoài ở. Dù sao trong ký túc xá, việc quản lý khá là nghiêm túc. Trong công ty có quy định, mặc dù là túc xá, nhưng không cho phép mang người lạ về, cũngkhông cho về trễ quá 10h tối, đây không phải là quản chế, mà đó là việc bảo vệ quyền lợi của tất cả mọi người, nếu như không chấp nhận thì có thể chuyển ra ngoài ở. Dù sao với tiền lương của mấy người, thuê một phòng ở bên ngoài không phải việc khó khăn, không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của họ. 

Hơn nữa, nếu như đã xin chuyển ra, ngoại trừ việc lại xin vào ở thì không được phép bước chân vào trong ký túc xá.

Kiều Kiều nghe Giang Phóng nói sơ qua về quy chế ở ký túc xá của công ty bọn họ cảm thấy thế là hà khắc, thế nhưng Giang Phóng cũng nói, công ty cũng có suy tính của chính mình, chỗ khác không nói, đặc biệt là bộ phận kinh doanh nhà ở này, đều là các cô gái tuổi còn nhỏ, nếu như mà ở trong ký túc xá mà có chuyện xảy ra thì sao, công ty không có cách nào để xử lý được, vì để tránh cho phiền phức về sau, tốt nhất là ngày từ đầu đã đề ra chế độ quản lý nghiêm ngặt một chút, dù sao, tiền lương cao như vậy rồi, nếu như có ai cảm thấy bất tiện đều có. Đương nhiên nếu như có ai mà vi phạm quy định của công ty sẽ bị đuổi việc thôi.

Với hoàn cảnh sống như vậy lại rất thích hợp với đứa nhỏ như Kiều Dĩnh, bởi vậy mà con bé khá là ưng ý, mỗi tuần được nghỉ một ngày cô bé chỉ đến Kiều gia hoặc tới nhàcô Kiều, Kiều Kiều là một đứa nhỏ hiền lành ngoan ngoãn, cũng biết công việc này là do Kiều Kiều giúp mà có được, rất là cảm kích, thường mang cho Kiều Mộc một chút đồ ăn vặt gì gì đó, cho nên bé là một người được Kiều Mộc rất quý mến.

Kiều Dĩnh nghe nói Kiều Kiều trở về vào hôm đó, nên ngày nghỉ tuần đó đến nhà Kiều Kiều để gặp được cô, ba chị em gặp mặt nói chuyện ríu rít. Kiều Kiều hỏi rất tỷ mỉ về cuộc sống của Kiều Dĩnh. cô cũng lo lắng cho cô bé, nhưng mà thoạt nhìn thì không có vấn đề gì, tối thiểu, Kiều Dĩnh đã không còn yếu đuối rụt rè như trước nữa.

Biết Kiều Kiều ngày hôm sau sẽ trở lại Tân Dương, Kiều Dĩnh cũng có chút giật mình, nhưng nghe nói là ở bên đó có một tòa nhà vừa được khởi công, Kiều Dĩnh không nóigì nữa, làm việc ở công ty đã mấy tháng nên cô bé cũng hiểu được nhiều chuyện ròi.

Kỳ thực khi dì Kiều Kiều cùng với Kiều Dĩnh đi làm, không ai biết họ có quan hệ với Kiều Kiều hay là có liên quan gì đến Giang gia, có một lần Kiều Mộc đến tìm Kiều Dĩnh, oán giận với cô rằng chị gái của mình bị Giang Phóng chiếm đoạt đi mất đến nỗi khôngthèm về nhà thăm mình, lúc đó người khác mới kinh ngạc biết được, Kiều Dĩnh, Kiều Kiều, Kiều Mộc đều có họ Kiều sao? Khi người ta hỏi Kiều Dĩnh cô cũng không giấu giếm chuyện gì.

Kiều Kiều ở tập đoàn Cẩm Giang là một người có tiếng đó!

Khi trở lại Tân Dương ngày nào Kiều Kiều cũng chạy theo Giang Phóng giúp đỡ làm viêc, nhưng cuộc sống lại trở nên năng động, Quách Vũ Phi và tiểu Tam Nhi đều đến làm cùng. Giang Phóng đã thẳng thắn nói với hai người họ, là anh em tốt với nhau thìkhông tính toán, nhưng có một số việc phải nói rõ ràng, miễn cho sau này hai bên lạikhông thoải mái.

Nghỉ hè hơn bốn mươi ngày, Giang Phóng cho bọn hắn mỗi người một tháng năm nghìn, bao cơm trưa, buổi tối nếu như tăng ca, cũng bao luôn bữa tối, tăng ca đều được tính phí. Hai người đều đồng ý, Giang Phóng cũng nói, sau khi khai giảng, bọn họ có thể đến công ty làm thêm, nhưng tối đa một tháng chỉ có thể được ba nghìn thôi, dù sao bọn họ còn phải đi học nữa. Nửa năm sau, bọn họ đến kỳ thực tập năm tư rồi, mà hai bên cảm thấy công việc không tệ thì nếu muốn làm tiếp ở Cẩm Giang, thì tiền lương sẽ do bộ phận nhân sự tính toán 

Hai người đều không có ý kiến gì với sắp xếp như vậy, Giang Phóng cũng nói, ở tập đoàn Cẩm Giang, chỉ cần anh có ý chí, kiên trì có năng lực thì sẽ không bị bạc đãi.

Cho đến khi thực tế tiếp xúc với công việc tại tập đoàn, hai người nhìn mọi người bận rộn làm việc, đến cả Kiều Kiều mà cũng co chân lên mà chạy theo đi làm. Bọn họ mới biết được, đây chính là nơi rèn luyện con người mà! Đây không chỉ là một cơ hội việc làm tốt mà chính là cơ hội được học tập chân chính. Sợ rằng thật khó mà có nơi nào có hệ thống công việc như thế này để họ được học tập. Tiểu Tam Nhi cảm khái, được Giang Phóng coi trọng, cho bọn họ làm thêm ở nơi này nửa năm thôi, nhìn vào những công việc đó, sau này không chỉ được ở lại Cẩm Giang làm thực tế cũng sẽ học được rất nhiều rất nhiều thứ khác nữa.

Hai anh chàng lại càng quyết tâm học tập thật tốt, làm việc thật trâu, kết quả ngày nào cũng cày bừa hùng hục! một tiền bối nhìn thấy hai người họ làm mệt đến mức chẳng cười nổi, nói bọn họ coi Cẩm Giang như là bạn gái rồi, dùng hết sức lực nam nhân đổ vào Cẩm Giang, nhưng mà thế là tốt, sẽ không cho mấy người phí hoài công sức đã bỏ ra.

Ở tập đoàn Cẩm thù lao, phúc lợi, vẫn luôn là số một .

Quách Vũ Phi cùng tiểu Tam Nhi cảm khái: "Mẹ ơi! Trước giờ cũng cảm thấy Giang Phóng có cuộc sống không dễ làm, nhưng mà không nghĩ tới bọn họ bận rộn đến mứckhông muốn sống nữa rồi!"

Về sau hai người cực kỳ mệt mỏi, cũng không thèm quan tâm gì nữa, vì nhiều thời gian đang làm cứ thế ngả ra đất đi nghỉ, khiến cho Kiều Kiều cười ngặt nghẽo.

Nhưng mà lần này đi làm thêm cũng khiến cho hai người thấy được thực lực của Kiều Kiều, không hổ là học sinh cưng của giáo sư Viên, người ta không phải chỉ có cái danhkhông đâu. Có năng lực thật sự đó, lại còn đưa ra rất nhiều ý kiến mà bọn họ khôngnghĩ ra được!

Nhìn thấy hai đôi mắt lóe sáng của hai người họ, trong thâm tâm Kiều Kiều thầm cảm khái, tôi không phải là thần tiên gì đâu, thật đấy, đó là do tôi có trí nhớ của kiếp trước thôi, tôi biết nhiều nhiều chuyện của kiếp trước lắm, hơn nửa, ngày ngày Giang Phóng ở bên cạnh cũng toàn nói những chuyện công việc đó. Cũng phải giúp đỡ hắn làm mộtvài việc nên kinh nghiệm của Kiều Kiều tự nhiên là nhiều hơn rồi.

đã hơn nửa tháng rồi Kiều Kiều chưa về nhà. Kiều mẹ không chịu được nữa, mang theo con gái út Kiều Mộc sang tìm Kiều Kiều, kết quả là mấy ngày hôm nay đôi vợ chồng trẻ đang bận rộn chân không chạm đất, nên chỉ chơi ở đó hai ngày rồi về nhà, nhưng trước khi đi Kiều Mộc lại ở lại, cô bế ở Tần Gia, Tần Tố Cẩm chăm sóc cô bé. nóilà để cho cô bé đến Tân Dương chơi mấy ngày, còn nói bà Tần rất yêu thương cô bé, Kiều Mộc trước giờ tính tình dễ tính thoải mái nên đồng ý ngay.

Tần Tố Cẩm mặc dù cũng là giảng viên tại đại học A, thế nhưng lại chủ yếu làm công việc nghiên cứu, ngành học của Tần Tố Cẩm không phải là ngành có liên quan tới kinh tế, nên không biết gì đến việc kinh doanh cả, thế nên hai con trai ai nấy đều bận rộn, chỉ có Tần Tố Cẩm là chẳng có việc gì, vừa lúc được nghỉ hè, Tần Tố Cẩm liền tới ở cùng với cha mẹ mình, rồi cùng với Kiều Mộc đi dạo xung quanh, nói thật, cho dù là ở Tân Dương sinh sống mấy chục năm nhưng Tần Tố Cẩm cũng chưa đi chơi nhiều ở đây.

Nhìn Kiều Mộc đến chỗ nào cũng vui vẻ ngạc nhiên la to, Tần Tố Cẩm cũng rất vui vẻ.

Hơn bốn mươi ngày nghỉ hè, vì bận rộn, nên Kiều Kiều cảm thấy thời gian trôi đi thậtlà nhanh, chẳng mấy đã đến ngày khai giảng. Thậm chí cô chẳng có cảm giác được nghỉ, hơn nữa, hình như đến ngày đi học mới là thời gian được nghỉ thả lỏng.

Vốn Giang Phóng cũng không bắt cô phải bận rộn theo hắn đi làm việc, thế nhưng hắnlại nài nỉ cô ở bên cạnh hắn, mà cô không có việc gì, chẳng lẽ lại nhìn những người khác bận rộn sao, không bằng tham gia một chút!

một chút thịt nuôi được từ kỳ nghỉ đông cả kỳ học cũng không bị mất đi, thời gian này ăn ngủ tốt lắm, nhưng bận rộn một hồi, cô lại gầy khiến mặt hóp lại.

Hoa Ấu Lâm lắc đầu cảm khái, "Kiều Kiều, bạn muốn lấy cằm làm dùi để đâm người ta sao?"

Kiều Kiều tức giận gào khóc với Hoa Ấu Lâm, giương nanh múa vuốt muốn giáo huấncô ấy. Nhưng mà, nhưng mà vì sao mà Hoa Ấu Lâm lại trốn phía sau người Chu Yên Vân vừa mới đi vào? không phải hai vị này là oan gia với nhau sao?

Chuyện gì đây? Trải qua một năm trời trong đấu tranh, gian khổ tranh giành, hai vị này bà ngày 1 vụ đánh lớn, hai ngày 1 vụ nhỏ. Nếu như không phải Chu Yên Vân vẫn còn một chút gọi là lý trí, sợ rằng hai vị này đã xông vào oánh nhau rồi. Ở Đại học A này có người nào mà không biết chuyện trưởng câu lạc bộ đàn cổ Chu Yên Vân và biên tập báo trường Hoa Ấu Lâm đối đầu nhau. Đều là đối thủ một mất một còn, chỉ tìm cách diệt trừ sau sao!

Thế nhưng, vì sao, có chỗ nào đó sai sai thì phải?

"này… này, cái kia, các cậu... hai người..."ngón tay Kiều Kiều run rẩy chỉ hết người này đến người kia.

Hai vị này có chuyện gì vậy?

Biểu tình kinh sợ của Kiều Kiều khiến cho Hoa Ấu Lâm không biết phải làm thế nào, nhưng mà cô ngượng thì ngượng vậy, nhưng có người lại không biết xấu hổ gì! Đó chính là Chu Yên Vân, cứ thế ôm chặt lấy Hoa Ấu Lâm trong ngực mình, dùng hành động tuyên cáo, chúng tôi là một cặp.

không chỉ có Kiều Kiều, đến cả người luôn luôn bình tĩnh như Phương Khuynh Nhan cũng làm bút rơi xuống đất, Kiều Kiều hóa đá, tất cả các đồng chí đang đứng vây xem đều có cùng một biểu tình, người duy nhất trông vẫn bình thường, chính là Lâm Hiểu Nam, mà hắn, thì sớm biết rồi, nếu không, không biết là biểu tình gì đâu!

Mọi người nhìn rồi nhìn, cuối cùng Hoa Ấu Lâm giận giữ nói: "Sao? chưa nhìn thấy người ta yêu nhau bao giờ à?"

Mọi người lắc đầu.

"Hứ, chậc chậc, bạn học của em ở khoa này đều kém hiểu biết thế, chưa nhìn thấy người ta yêu nhau bao giờ cả thương." Lời lẽ độc địa của Chu Yên Vân được dịp phát huy.

"Nhìn thấy người ta yêu đương rồi, nhưng chưa thấy cặp đôi nào quỳ dị như hai người. Tình yêu, đúng là thứ quá vĩ đại." Kiều Kiều cảm khái, làm cho mọi người cười vui.

"Hoa Hoa, chiều nay phải mời các chị ăn cơm đi cưng?" Kiều Kiều chơi với Hoa Ấu Lâm biết thừa, Hoa Ấu Lâm là thần ăn vặt.

C83: Vui mừng oan gia
Tối hôm đó, đám người tụ tập tại nhà ăn ăn cơm.

Sau khi cơm nước no nê, mọi người bắt đầu thẩm vấn: "nhanh chóng thành thật khai báo mau, hai người thông đồng thành gian như thế nào?"

"Làm gì có chứ?"

"Còn không thừa nhận hả, hai người thế mà thành cặp với nhau, nhanh nói đi, đúng là thiên hạ to lớn không có chuyện gì không xảy ra!" Từ Mạn cảm khái.

Trong hoàn cảnh mọi người ép hỏi Hoa Ấu Lâm cuối cùng cũng nói ra chuyện tình của mình với Chu Yên Vân.

Mùa hè này, Hoa Ấu Lâm cũng không về nhà, mà chọn ở lại để đi làm thêm, kết quả đụng phải Chu Yên Vân. Chu Yên Vân cũng làm thêm ở đó.

Thời học trung học Hoa Ấu Lâm có một bạn cùng cũng, vẫn luôn đối xử với Hoa Ấu Lâm rất tốt, Hoa Ấu Lâm toàn gọi người ta là anh, kết quả chính là ông anh này, trong dịp nghỉ hè này lại đến Tân Dương, mục đích là đến tìm Hoa Ấu Lâm, hơn nữa, để tỏ tình. Lần này Hoa Ấu Lâm luống cuống quá, cô chưa từng nghĩ tới, chính người mà mình chỉ coi là anh trai, lại thích chính mình, tỏ tình với mình, cô lắp bắp cự tuyệt, ai biết, ông anh này không từ bỏ ý định, tìm cách lôi kéo Hoa Ấu Lâm, và kết quả, chính là Chu Yên Vân nhảy ra tự xưng là bạn trai của Hoa Ấu Lâm.

Kỳ thực, Chu Yên Vân ở cách đó không xa nhìn thấy được toàn bộ sự tình, khi nhìn thấy Hoa Ấu Lâm cự tuyệt, mà cái anh chàng kia lại nhất quyết không buông tha chocô, nên xông tới, tự xưng là bạn trai của Hoa Ấu Lâm, chờ anh chàng đó thất vọng rờiđi lại thấy Hoa Ấu Lâm đỏ mặt, mà Chu Yên Vân nói, hai người chúng ta không phải là người yêu sao? Làm cho Hoa Ấu Lâm xông lên đánh người, nhưng mà lại tốt, hai người cứ thế thuận lợi thành một đôi.

Nghe xong mọi chuyện đã xảy ra, mọi người cảm khái, hóa ra hai cái người này cũng có ý ngầm với nhau từ trước rồi ha? Chuyện của hai người này chứng minh, khôngphải oan gia không đi cùng một lối!

Hoa Ấu Lâm bị mọi người cười cũng ngại lắm.

Buổi tối sau khi cùng với Giang Phóng về nhà, Kiều Kiều hoa chân múa tay vui sướng kể lại chuyện cho Giang Phóng hình dung, khiến cho Giang Phóng buồn cười xoa mái tóc ngắn của cô, "Sao mà em lại đáng yêu thế nhỉ? Chuyện của người khác, mà em cũng hưng phấn thế cơ à."

Kiều Kiều bị cười đến ngại ra.

"Người ta là oan gia mà đến được với nhau, chúng ta là nước chảy thành sông." Giang Phóng tổng kết.

"Ha ha, em có nói chúng ta không tốt đâu? Ông xã em yêu yêu nhất nè ~~~" Kiều Kiều không quản Giang Phóng đang lái xe, hôn cái chụt lên má hắn. Khiến cho Giang Phóng liếc mắt nhìn cô, cô nhóc này. Hình như dạo này càng ngày càng nhiệt tình vớihắn.

yêu kiều lè lưỡi với Giang Phóng một cái.

Giang Phóng nhìn cô đáng yêu thế này, giật mình, kéo cô thật mạnh một cái vào lòng hôn một cái điên cuồng.

"không cho phép câu dẫn anh ở trên xe."

Nani? Em có làm đâu?

Trở lại phòng ở, Giang Phóng cấp thiết không nhịn nổi vồ lấy Kiều Kiều kéo vào trong lòng gặm cắn, ánh đèn mờ ảo lại ái muội, hai người ôm lấy nhau triền miên.. Kiều Kiều hơi nhắm mắt lại, hưởng thụ vòng tay ấm áp quen thuộc, nhiệt độ cơ thể cùng hơi thở đàn ông chỉ thuộc về người đó.

một bàn tay của hắn, leo lên sống lưng của cô, trượt đến sau gáy, nâng lên chiếc cổ trắng nõn thon thả, ấn mạnh cái đầu nhỏ nhắn lắc lư. Nụ hôn ấm nóng triền miên, hung hăng rơi lên đôi môi hồng, không thể nào trốn tránh. một cái tay khác, vườn xuống vòng eo nhỏ xinh, xuống thẳng nơi tròn trịa đầy đặc. Bàn tay nóng rẫy, vuốt vetrên gò hông cô.

Sau khi điên cuồng một trận.

"Kiều Kiều, sang năm chúng ta kết hôn đi?"

Gì? Kết hôn?

"Sang năm? Lúc đó em chưa tốt nghiệp đâu?" Kiều Kiều đột ngột ngồi dậy.

"Chưa tốt nghiệp thì sao. anh muốn kết hôn với em. Chờ chúng ta kết hôn xong, chúng ta có thể không cần mang mấy thứ vướng víu này nữa, thật TMD không thoải mái tý nào! Đến lúc đó cũng không sợ mang thai nữa, chửa là đẻ luôn." Giang Phóng da mặt dày dụ dỗ Kiều Kiều.

"Quên đi. anh điên rồi phải không? không được, chúng ta đã nói là chờ em tốt nghiệp rồi mà? Hơn nữa, anh xem nếu như em mang thai thì làm sao mà đi học được? Saoanh lại thế chứ? Chỉ muốn mỗi mình mình được sướng thôi. không, không thể được "

Thấy Kiều Kiều nghiêm khắc cự tuyệt, bộ dáng thì tức giận. Giang Phóng toét miệng ra cười.

"Đừng tức giận, vợ yêu à. Em nhìn em xem. Tức giận cũng lớn quá đấy."

"Ở đâu có người như anh vậy, chỉ toàn bắt nạt em thôi. Chúng ta đều nói với nhau rồi? Cà ngày anh ôm ôm ấp ấp, có lúc nào em cự tuyệt anh? Kệ anh, em chờ tốt nghiệpđã."

"Được rồi được rồi, vợ yêu, không phải anh đang thương lượng với em sao?" Lại nóimột vài lời ngon ngọt, Giang Phóng đã trấn an được Kiều Kiều.

đã nhiều năm như vậy, Giang Phóng rất hiểu tính cách của Kiều Kiều, biết cô là kiểu người thế nào. Tính cách thế nào, cũng biết cho dù cô mất hứng nhưng cũng chịu khi mình xin lỗi, cho nên vừa thấy Kiều Kiều xửng cồ lên, trong lòng Giang Phóng cũng muốn giải thích.

"anh rất yêu em, càng ngày càng yêu em. Kiều Kiều, đừng giận anh nhé, được không, em biết mà, là do anh quá yêu em, chỉ mong sớm được chính thức về một nhà với em thôi”. Giang Phóng như con chó nhỏ quấn lấy chân chủ, cọ cọ thân thể Kiều Kiều.

Quả nhiên, một lát sau Kiều Kiều đã cười vui vẻ.

"Nếu như anh mà không nghe theo lời của em, em sẽ mang tiền của anh rồi chạy trốn”. Kỳ thực tiền nong của Giang Phóng đều do Kiều Kiều giữ hết.

Giang Phóng xoay người một cái, đem Kiều Kiều áp đảo dưới thân, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào Kiều Kiều. Nhìn Kiều Kiều mềm mại, cô nũng nịu mở miệng: "Thế nào? Thẹn quá hóa giận? Em mới chỉ..."

Những lời nói chưa kịp nói đã bị Giang Phóng nuốt hết trong miệng ~

Kiều Kiều cảm giác mình không thể hít thở, Giang Phóng mãi mới thả cô ra.

" Kiều Kiều của anh, tiền với anh mà nói, cho tới bây giờ đều không quan trọng. khôngai, không cái gì có thể quan trọng bằng em. Thế nhưng, anh lại muốn kiếm tiền, kiếm nhiều thật nhiều tiền, chỉ để cho em, được không? anh muốn Kiều Kiều của anh, trở thành nàng công chúa hạnh phúc nhất thế gian này. anh vĩnh viễn không bao giờ quên, bộ dáng hồi bé em kéo bọn anh đi kiếm tiền, khi đó anh rất thích nhìn biểu cảm của em. Ánh mắt của em, thật lấp. anh muốn kiếm thật nhiều tiền cho em, muốn được nhìn thấy sự lấp lánh trong đôi mắt em."

Người này, sao lại biết cách dỗ ngon dỗ ngọt thể này?

Dùng nơi đầy đặn của mình cọ vào người hắn mấy cái, Kiều Kiều tựa vào tai hắn, thìthào: “Vậy, anh cảm thấy, lúc nào em nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của anh không?"

Giang Phóng không nghĩ đến, Kiều Kiều của hắn thế mà lại làm những động tác mị hoặc thế này, rất là bối rồi. Nhìn bộ dáng ngốc nghếch của hắn, Kiều Kiều bật cuwofi. Nhưng mà trong nháy mắt, cô không cười nổi nữa, bởi vì cái thứ bại hoại to lớn kia, cứ thế mà đâm thẳng vào trong thân thể cô, không ngừng luật động.

"yêu em, yêu em, rất yêu em..."

Cảm nhận cô khó chịu vị đột nhiên vị tiến vào, Giang Phóng xoa nơi tròn trịa phái ngựccô khiến cho cho thả lỏng một chút.

không bao lâu, ánh mắt của Kiều Kiều trở nên mơ màng. Cả người Kiều Kiều dán chặt lên người Giang Phóng.

Giang Phóng đỡ lấy cánh hoa của cô, hai tay không ngừng nắm lấy hai chân của cô, để cho mình càng càng ngày càng vào sâu hơn. Những cảm xúc nguyên thủy xâm chiếm lấy toàn bộ cơ thể, bắt đầu những hành động bản năng của nhân loại.

...

Học kỳ mới khai giảng, Kiều Kiều trở thành đại tỷ năm hai. Nhưng mà nhắc đến mấy người em trai em gái khóa dưới, Kiều Kiều lại có một người rất quen thuộc, đó chính là —— An Ny. Đúng vậy, chính là cái cô An Ny ở Cáp Nhĩ Tân. Là An Ny thích cái tên Nhị Hắc kia.

Kiều Kiều đã sớm nghe nói về sự tình của An Ny, nhưng vẫn chưa từng gặp cô ta, mỗi ngày trừ việc đi học, tất cả thời gian của cô đều bị Giang Phóng chiếm dụng, gần đâyhắn bận rộn nhiều việc, cô biết. hắn hi vọng cô ở bên cạnh mình, cái anh chàng Giang Phóng này, tính tình kỳ quái. Người mà hắn để trong lòng, hắn móc tim móc phổi đối tốt với người đó. Với người mà hắn chẳng thèm quan tâm, cho dù làm bao nhiêu việc,hắn đều chẳng thèm ngó tới, nếu như không phải gần đây cô tích cực hòa giải, thì còn lâu hắn mới tới Tần gia nữa, đến hiện tại may ra hắn thỉnh thoảng còn chịu nghe cô tới đó. Nào có chuyện vậy, làm gì có chuyện cả đời không qua lại với ông bà ngoại mình chứ?

Mà Lâm Hiểu Nam, gần đây đang dụ dỗ cô tham gia vào hội học sinh. Lâm Hiểu Nam có ý tốt cô biết nhưng cô có suy tính của mình, Phương Khuynh Nhan có nói với cô, cảm thấy cô quá dung túng cho Giang Phóng cũng quá dựa dẫm vào hắn, cô ấy khônghy vọng cô hoàn toàn phụ thuộc vào Giang Phóng, mọi việc đều coi Giang Phóng là trung tâm, cảm thấy cô nên có cuộc sống của riêng mình, mảnh trời của riêng, thế nhưng Kiều Kiều lại không nghĩ như vậy, hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cuộc sống đều trùng lắp với nhau, có bao giờ tách ra đâu, hơn nữa, tách ra cũng chẳng cần thiết? Bọn họ đều biết những người xung quanh của nhau, đều là bạn tốt không phải sao?

Kỳ thực cô đối với việc tham gia vào hội học sinh để làm một vài việc cũng có hứng thú, nhưng, cô có nỗi ái ngại của mình, đầu tiên là sợ mình làm không tốt, nếu như làm ở hội học sinh chiếm dụng quá nhiều thời gian, như vậy cô sẽ bỏ Giang Phóng sang một bên, mặc dù giữa hai người yêu nhau cần có 1 chút khoảng không. Thế nhưng quy tắc đó không phải phù hợp với tất cả mọi người, tối thiểu là không phù hợp với Giang Phóng, tính tình của Giang Phóng không giống với người khác.

Từ nhỏ hắn đã bị mẹ bỏ lại, bố thì quá bận rộn, cuộc sống của hắn vốn chỉ có hai anhem với nhau, từ trong xương tủy hắn luôn có một cảm giác không an toàn, hắn luôn hy vọng có người ở bên cạnh mình. Hơn nữa có một chuyện là Giang Phóng khôngmuốn cô với Lâm Hiểu Nam ở gần nhau quá, hắn sẽ ghen. Nếu như bình thường, cô sẽchỉ hừ một cái không quan tâm lắm, thế nhưng suy bụng ta ra bụng người, cô cũng tính toán. cô cũng không hi vọng bên cạnh Giang Phóng có người khác, cho dù Giang Phóng có không thích người kia đi chăng nữa. Kiều Kiều biết, hai người yêu nhau, cần gì phải vì một điều nhỏ nhặt mà gây hấn, nhân nhượng mới là liều thuốc tốt nhất, mà lại, Giang Phóng làm cho cô rất nhiều điều, cô không thể không vì Giang Phóng mà suy nghĩ. Mặc dù cô cùng Lâm Hiểu Nam chỉ là quan hệ bạn bè thuần khiết, cũng là từ nhỏđến lớn, thế nhưng, cô vẫn là lo là có ghen tỵ.

Kỳ thực Kiều Kiều cũng có chút bối rối. cô phát hiện, sau khi lớn lên, cô lại không biết mình muốn làm gì. Mỗi người đều có mộng tưởng để lớn lên, nhưng trưởng thành thìsao, lại sẽ không vui, sẽ phiền muộn, sẽ không có phương hướng, không biết nên làm cái gì bây giờ.

"Kiều Kiều, vì sao bạn không muốn đến làm ở hội học sinh?” Từ Mạn không hiểu nhiều, lúc trước cô bị thua, lần này Kiều Kiều chỉ cần đến là được, vì sao cô còn do dự?

"Mình nói không được rồi ~~~ "

"Hứ?" Từ Mạn suy nghĩ một chút, hình như cũng hơi hiểu rồi, liền cười.

"Bạn nha, đã quyết định không vào, vì sao lại suy nghĩ nhiều làm gì, cả ngày trông cái mặt nhăn như bị rách?"

"Đúng vậy. đã quyết định, vậy mình sẽ không rối rắm nữa." Kiều Kiều vươn nắm tay, cho mình quyết tâm.

C84: Tính toán cho tương lai
Cuối tuần này Kiều Kiều không ở cùng Giang Phóng, cô cùng Hoa Ấu Lâm hẹn cùng nhau đi dạo phố. Nghe nói là Chu Yên Vân sắp sinh nhật, Hoa Ấu Lâm muốn mua tặng hắn quà, thế nhưng chẳng biết được nên mua cái gì, chỉ có thể kéo Kiều Kiều cùng nhau đi dạo, cô ấy lý luận là, người này mười mấy năm đều phải mua quà tặng rồi, khẳng định rất có kinh nghiệm.

"Hoa Hoa à, bạn buông tha cái chuyên mục phỏng vấn danh nhân kia rồi à?" Gần đây Hoa Ấu Lâm buông tay cái chuyên mục do chính mình thai ngén. Tiếp tục làm phóng viên nhỏ chạy đi lùng tin tức.

"Đúng vậy." Hoa Ấu Lâm xem ra cũng không quá mất hứng, "Mình nghĩ rồi, nếu như mình cứ làm tiếp, vậy những người khác chưa chắc đã chịu nhận phỏng vấn, cũngkhông phải chuyện lớn, cũng phải nghĩ cho báo trường nữa, nếu như ta một mực, như vậy người khác đều không tiếp thụ sưu tầm, cũng không phải."

Nhắc tới cũng kỳ, Hoa Ấu Lâm bởi vì Lâm Viện Viện làm một bài phỏng vấn danh nhân khiến cho các sinh viên đều hoan nghênh. Thế nhưng hình như cái bài phỏng vấn đó bị bùa chú gì đó, phỏng vấn xong không bao lâu, Lô Nam Phong luôn luôn ôn nhu săn sóc lại bắt cá hai tay, hai người chia tay, Lâm Viện Viện xuất ngoại. Ngay sau đó, Hoa Ấu Lâm lại phỏng vấn tài nữ khoa Quản trị rất nổi tiếng Lô Ân Vũ, đúng ngày báo trường phát hành, Lô tài nữ nọ bị vạch trần chuyện được đại gia bao dưỡng, bạn trai của cô ta cũng nhanh tay cắt đứt. Kỳ tiếp theo, là nữ cán sự duy nhất trong hội học sinh Gia Cát Thanh Thanh. Kết quả, không bao lâu, Gia Cát Thanh Thanh cũng pháthiện ra bạn trai của mình chân đạp hai thuyền. Đến lúc này, chuyên mục phỏng vấn này không ai dám tham gia nữa, chẳng hiểu đen đủi thế nào đâu! Chỉ cần lên đó là chuyện tình cảm đi tong! Nữ sinh không dám tham gia, Hoa Ấu Lâm cũng không bị mất nhuệ khí, muốn mời anh bạn tốt là Lâm Hiểu Nam, thế nhưng Lâm Hiểu Nam lại bận rộn, mặc dù mình không có thời gian, thế nhưng lại đẩy cho Chu Yên Vân, ha ha, kết quả là, kết quả là toàn thế giới đều sau kỳ nghỉ trở lại hai người bọn họ đã thành cặp đôi với nhau rồi. Trời ạ, điều này thật kinh hoảng! Thế là, nam sinh cũng sợ.

Chuyên mục phỏng vấn danh nhân của Hoa Ấu Lâm rơi vào một vòng lẩn quẩn, người người chỉ sợ thua thiệt với nó, mà Hoa Ấu Lâm bị đẩy lên làm danh hiệu ma nữ, chậc chậc, chuyện này náo động lớn lắm. Nhìn chủ biên càng trở nên khó xử, Hoa Ấu Lâm cũng không phải là kẻ không thức thời, nên thẳng thắn hi sinh chuyên mục này, chỉ hi vọng người khác không bị làm sao.

"Hoa Hoa, kỳ thực cho tới bây giờ mình vẫn khó hiểu, vì sao bạn lại thích làm ký giả thế? Lại chỉ thích mấy loại tin tức bát quái i." Kiều Kiều vẫn luôn không hiểu rõ điều này, cô mỗi khi nhìn Hoa Ấu Lâm, luôn cảm thấy cô ấy có một lòng nhiệt tình mãnh liệt đối với việc làm phóng viên và báo trường.

"Hắc hắc. Bạn vẫn không biết à? Cả nhà mình đều làm công việc liên quan đến tin tức, vậy nên điều đó là đương nhiên, nói dễ nghe là vậy thực tế chỉ là làm ký giả cho báonhỏ. Vốn dĩ là mình cũng định thi vào báo chí, thế nhưng ông nội của mình lại khôngmuốn. Ông nói bố mẹ mình làm cái việc này chẳng hay ho gì, bắt buộc mình thi vào ngành tài chính, vốn dĩ mình nghĩ mình không thi đỗ cơ, thế thì có thể học lại mộtnăm, sau đó tiếp tục thi vào khoa văn ở Vân Châu, kết quả là, ai ngờ thi thố thế nào lại đỗ, bạn nói xem, đúng là không có biện pháp nào, mình không thể không tới đây học. Nhưng may mắn là vẫn có thể làm báo trường."

"Bạn thật mạnh mẽ!"

"Ha ha." Hoa Ấu Lâm nhìn Kiều Kiều, "Vậy còn bạn thì sao? Có cái gì cần tính toán nữa? Bạn cùng Giang Phóng rất tốt, không phải sao? Tốt nghiệp bạn chẳng cần phải đilàm nữa nhỉ? An tâm làm phu nhân phải không?"

Kiều Kiều nhìn Hoa Ấu Lâm trêu chọc mình, cười đẩy đẩy cô một chút: "Kỳ thực giai đoạn trước mình cũng mơ hồ lắm. Chẳng biết mình muốn cái gì, về sau khi gặp côViên, mình cảm thấy đoạn thời gian này mình rất may mắn, có thể gặp được một giáo sư tốt, bọn họ thực sự đều là những giảng viên tâm huyết. Mình nói với cô về sự do dự của mình. Mình rất cảm kích cô, đánh thức sự ham muốn của mình, kỳ thực cái mà mình muốn, là gì, là một cuộc sống đơn giản hạnh phúc. Như vậy mình sẽ đặt Giang Phóng làm ưu tiên hàng đầu. Sau nữa, mình lại thích sự an nhàn đơn giản. Mình nghĩ, khi tốt nghiệp xong, thì thi nghiên cứu sinh, học nghiên cứu sinh rồi tốt nghiệp, sau đó làm một giáo sư danh tiếng cũng được."

"Làm giảng viên sao? Kiều Kiều, bạn định vậy sao?" Hoa Ấu Lâm hiếu kỳ. Hoa Ấu Lâm có điểm tốt ở đó, mặc dù cực kỳ nhiều chuyện, thích tìm hiểu. Thế nhưng đối những chuyện của bạn bè thân thiết, không bao giờ truyền tin bậy bạ.

"Đúng vậy. Mịnh định đi thi, rồi học nghiên cứu sinh để ở lại trường làm giảng viên. Thế cũng tốt mà. Thoải mái, hàng năm lại có hai tháng nghỉ hè, hắc hắc."

"Cũng đúng. Hiệu trưởng là bà ngoại của Giang Phóng! Mà mẹ chồng của bạn lại là giảng viên của trường. Làm giảng viên ở trường là chuyện quá đương nhiên." Hoa Ấu Lâm cũng thấy hợp lý.

"Ô ô, ý của bạn là mình không có tài, không thể dùng chính sức của mình để ở lại sao? Ô ô, bạn làm tâm linh yếu đuối của mình bị tổn thương..." Kiều Kiều gây sự.

"Xí. Đừng có giả bộ được không? Mình không phải Giang đại gia nhà bạn đâu. Hơn nữa, hiện tại có tài cũng chẳng dùng được, có quan hệ mới là tốt nhất." Hoa Ấu Lâmkhông chịu nổi bộ dáng của Kiều Kiều nên đùa lại.

"U! Hoa Hoa, bạn thật là đáng yêu, chẳng trách tiên sinh Chu Yên Vân lại coi trọng như bảo bối?"

Hoa Ấu Lâm dù sao vừa mới biết đến tình yêu không bao lâu, hơn nữa còn là cùng oan gia ngõ hẹp thành đôi, Kiều Kiều vừa nói như thế, mặt cô đã xoạch cái liền đỏ.

"Được rồi được rồi, em chịu thua chị, nhanh đi thôi, bạn nói xem mình mua cái gì tặnganh ấy mới được? Phải tham mưu thật hay cho mình, đừng có đưa mình tới chỗ đắt tiền nha, mị là dân nhà nghèo không chịu được đâu!"

"Được rồi được rồi, đi thôi!"

Kiều Kiều góp ý cho Hoa Ấu Lâm mấy ý kiến, có thể mua thắt lưng này, ví tiền này, di động này, cũng có thể, mua một chiếc nhẫn gì đó.

Hoa Ấu Lâm nhìn Kiều Kiều đưa ra mấy ý kiến chẳng có tính sáng tạo nào, liên tục bĩu môi.

"Kiều Kiều này, bạn không có ý tưởng nào mới mẻ hả, mình còn tưởng bạn rành chuyện này lắm?"

Kiều Kiều cũng rất bất đắc dĩ, thực sự thì tặng cái gì, cũng có khác nhau lắm đâu nhỉ?

"Thực ra, mình đều chỉ tặng mấy thứ đó, chẳng có gì khác. Hơn nữa, hi hi, mặc kệ mình tặng cái gì, Giang Phóng đều thích cả?"

Hoa Ấu Lâm gõ đầu của cô: "Bạn nhìn bạn xem! Cái gì mà đều thích cả, mình khôngtin đâu, hắn sao có thể cái gì cũng thích chứ? Mà điều này đại biểu cho tấm lòng của bạn, bạn không dụng tâm tý nào."

Kiều Kiều nhìn Hoa Ấu Lâm liếc mắt một cái, cười trộm một chút: "Vốn là như vậy mà, dù sao anh ấy biết, buổi tối, mình sẽ hiến dâng thân thể rồi, chắc là anh ấy hứng thú với thứ này nhất." Nửa câu sau giọng nói rất nhỏ.

Bất quá lại khiến cho sắc mặt Hoa Ấu Lâm đỏ thấu, "Bạn, bạn, bạn, xấu xa, a a a!"

"Hi hi."

"Hơn nữa, không phải bạn sớm đã là của anh ấy rồi sao? Còn cần hiến dâng gì nữa? Bạn thật là hết chỗ nào. Ô kìa, vì sao Giang Phóng nhà bạn lại dễ bảo vậy chứ, thế nào cũng được? Chu tiên sinh nhà mình á, thật là khó chiều? Ngày nào cũng khiến mình bực hết."

"Mình nói này Hoa Hoa, bạn nên chú ý hình tượng trước công chúng của mình đi ."

"Hừ. Ghen tỵ hả. Tính toán một chút xem, để cho mình đây đã bị nhiều người hâm mộ ghen ghét lại càng bị hâm mộ ghen ghét thêm đi, ai, bạn dẫn mình tới cửa hàng bạn vẫn mua đồ cho Giang Phóng đi?"

"Làm gì, không phải bạn không muốn đi sao?"

"Mình đây nghĩ thông suốt rồi đó soa? không mua nhưng mình có thể nhìn ngắm, bình thường chính mình cũng chẳng có dũng khi đi vào mấy cửa hàng đắt tiền đó đâu. Vừa lúc có bạn, đi một chút cho biết." tính tình Hoa Ấu Lâm hấp tâp, vừa nói đã đem Kiều Kiều kéo sềnh sệch đến nơi mua sắm. Các cô bây giờ đang ở trên một con phố phồn hoa bậc nhất Tân Dương, trên con đường này có tới năm sáu cái siêu thị cao cấp, thu hút nhất tất nhiên là trung tâm thương mại Mỹ Thần nơi các cô đi vào. không ít nhãn hiệu hàng hiệu quốc tế đã có mặt ở đó.

"Này, chúng ta đi vào chỗ nào giờ?" Vừa vào cửa, Hoa Ấu Lâm bị hoang mang, cô làmột sinh viên nghèo, chưa bao giờ vào đây, mẹ ơi, các món ăn điểm tâm có giá khiến cho người chết rồi, chưa giám nói đến giá quần áo.

"uh, vậy chúng ta đi lên tầng hai?" tầng một không có trang phục.

"Lên." Hoa Ấu Lâm vẫn có chút xấu hổ, kéo Kiều Kiều về phía thang cuốn.

"Mình đang đi mà, sao mà như đi ăn cướp thế." Kiều Kiều trêu ghẹo.

"KAO, mua không nổi tất nhiên là muốn cướp rồi."

Kiều Kiều đầu tiên là mang Hoa Ấu Lâm đến cửa hàng Armani ở gần nhất.

"Kiều tiểu thư, xin chào." Nhân viên phục vụ trang điểm xinh đẹp tiến lên cười chào hỏi.

"xin chào."

"Kiều tiểu thư, đúng lúc cô tới, tôi đang định gọi điện thoại cho tiểu thư đó! Hôm qua bên cửa hàng chúng tôi vừa mới nhập về một loạt sản phẩm cho nam, đều là mẫu mới của quý, tiểu thư xem một chút."

"Được." Giang Phóng cái người này, kỳ thực thế nào cũng chịu, hắn còn ước khôngmặc gì mới tốt ý, tuy không phải đứa nhỏ xuất thân nghèo khổ, thế nhưng, dù sao cũng là lớn lên ở nông thôn, bên người lại không có ai chỉ bảo, cái gì cũng lộn xộn, nếu như không có Kiều Kiều chăm sóc cho hắn, hắn có thể biến nhà thành ổ lợn. hiện tại Giang Phóng ở công ty nhiều hơn, bình thường đều mặc chính trang, bình thường hắncũng không quan tâm nhãn hiệu, cảm thấy mặc cái gì tốt, không cần đổi.

hiện tại hắn bình thường dùng của Armani, D&G, Burberry, chỉ vài nhãn hiệu.

Chọn được hai bộ vest cho Giang Phóng, lại chọn cho Giang Viễn một bộ, Kiều Kiều đưa thẻ cho nhân viên quẹt chuyển khoản. Hoa Ấu Lâm đứng ở bên cạnh nhìn mà líu lưỡi. cô vừa nhìn cái giá xong, hù chết người mà!

Hai người ra cửa, Hoa Ấu Lâm cảm khái: "Kiều Kiều, giờ mình mới phát hiện, bạn là phú bà! Bạn nói xem, bạn là giai cấp tư sản lại ẩn nấp trong đội ngũ vô sản của chúng mình làm cái khỉ gì?"

"Thôi đi." Kiều Kiều cười."Mình làm gì có tiền, đều là của Giang Phóng, tiền của anh,thì mới mua cho anh. không phải là chuyện phải làm sao?"

Kiều Kiều lại mang Hoa Ấu Lâm đi đến hiệu D&G, không chỉ mua cho Giang Phóng ít đồ, còn giấu Hoa Ấu Lâm mua cho mình một cái áo khoác.

"Ô kìa, Kiều Kiều này, bạn đến hỗ trợ mình mua đồ, mình chẳng mua được gì, mà toàn bạn mua là sao, rốt cuộc là ai hỗ trợ ai?"

"Ha ha, mình sai rồi. Nào, nói đi, mình đi đâu nào?" Kiều Kiều vừa mua gì đó cũngkhông cầm theo, cô đã gọi điện thoại cho Giang Viễn, tý nữa Giang Viễn sẽ tới lấy.

"Ai, mình thấy, chúng ta không cùng đẳng cấp chi tiêu rồi, không được, mình khôngmua nữa, mai mình rủ Nhan Nhan đi với mình, mới có thể bù đắp được tâm linh tổn thương của mình." Hoa Ấu Lâm tuyên cáo.

"Sao bạn lại vậy chứ?" Kiều Kiều cũng cười.

C85: Ba Kiều giá đáo
Hai người đi dạo rất lâu, cuối cùng Hoa Ấu Lâm lên tiếng: "Này, Kiều Kiều bạn tiêu tiền của Giang Phóng như thế, có thật sẽ không bị sao không?"

Kiều Kiều biết, bất kể là những lời mà Phương Khuynh Nhan từng nói với cô, hay là của Hoa Ấu Lâm hiện tại, họ đều vì nghĩ cho cô cả. Từ Mạn chưa từng nói những điều này với cô, là bởi vì các cô từ nhỏ cùng nhau lớn lên,cũng hiểu rõ hình thức ở chung của bọn họ. Từ Mạn cảm thấy đương nhiên, nên giống với Kiều Kiều thấy chuyện chẳng có gì để nói cả.

"Bạn sợ mình phung phí quá, để cho Giang Phóng đá mình sao?"

"Đúng vậy." Hoa Ấu Lâm cũng cười.

"không sao.Mình biết mọi người đều vì muốn cho mình tốt cả, nên không hi vọng mình quá dựa dẫm vào Giang Phóng, nhưng mà thật sự là mình không thấy chuyện này có gì không phải. Mình nói ra sợ bạn cười mình, có đôi khi mình còn cảm thấy mình quá đáng quá, không phải là một con sâu gạo dựa dẫm vào nam nhân sao? Nhưng mà vì sao mà chính mình còn cảm thấy việc tiêu tiền của anh ấy là chuyện đương nhiên."

Những lời này của Kiều Kiều nghe rất vô lại, thế nhưng biểu cảm mê man của côkhiến cho Hoa Ấu Lâm buồn cười.

"Nếu bạn thấy đó là điều đương nhiên, thì đó chính là đương nhiên không sao cả, có lẽ là do chúng mình suy nghĩ nhiều quá. Mình lại thấy chưa bao giờ Từ Mạn nói chuyện như thế này với bạn đúng không?” nói xong, Hoa Ấu Lâm mình cũng cảm thấy kỳ quái.

"Hi hi." Kỳ thực Kiều Kiều suy đoán, hình như là Từ Mạn cũng có suy nghĩ giống nhưcô thì phải, cảm thấy việc cô tiêu tiền của Giang Phóng là chuyện tất nhiên, chảy mồ hôi.

"Kiều Kiều, Hoa Ấu Lâm..." một giọng nữ vang lên.

Hai người quay đầu lại: "cô Viên?"

Chỉ thấy cô Viên cũng mang theo túi lớn túi nhỏ, xem ra cũng thu hoạch được không ít nha.

"Hai cô nhóc cũng đi shopping à?" cô Viên khoảng năm mươi tuổi, thoạt nhìn rất phúc hậu

"Đúng vậy."

"Hình như hai trò chẳng thu hoạch được nhiều lắm. Ha ha."

"cô giáo mua được không ít nha." Hoa Ấu Lâm cảm khái, ở Mỹ Thần này, mà mua nhiều đồ như thế, chắc cô chảy nhiều máu lắm.

"cô Viên đi một mình sao?" Kiều Kiều hỏi.

"Đúng vậy. Thế nào? một người thì không thể đi dạo phố sao?"

"Đương nhiên không phải, ý em muốn nói là, chúng ta cùng nhau đi ăn đi, ha ha, em đói bụng rồi. Sáng sơm nay không ăn nhiều lắm." Kiều Kiều mỗi tay kéo một người.

"Em nói cho hai người nhé, em biết một nhà hàng, ăn ngon siêu cấp nha. Đến cả Giang Phóng cũng khen không dứt miệng, nhanh, em mang mọi ngươi đi ăn thử, em mời." nói đến chuyện đồ ăn ngon gì đó, Kiều Kiều chảy cả nước miếng rồi.

Giáo sư Viên lái xe tới, rất may, nhà hàng mà Kiều Kiều muốn tới cũng khá gần.

Nhìn quán cơm Mân Nam cổ kính.

Hoa Ấu Lâm gật đầu, "Uhm, nhìn bề ngoài không tồi nha, nhưng không biết đồ ăn ra làm sao? Mình rất hoài nghi phẩm vị của bạn đó."

"Hứ."

Nhìn hai người đấu võ mồm, cô Viên mỉm cười.

"Hai đứa đáng yêu quá!"

"cô giáo, cô đang khen bọn em sao?" Hoa Ấu Lâm sáng mắt.

Viên giáo thụ cười: "Mấy đứa nhóc này!"

"cô giáo, cô mua gì thế?" Kiều Kiều quen biết với cô giáo Viên lâu, nên không ngại ngần cười hỏi.

"Trời sắp lạnh rồi mà? Mua cho ông nhà cô với thằng nhóc mấy quần áo."

"Quần áo của anh Viên còn cần cô mua cho á?" Kiều Kiều đã từng nhìn thấy con trai của cô Viên một lần, đó là lần cô Viên ăn cơm ở nhà cô, vì xe của cô đem đi sửa nên con trai cô lái xe tới đón.

"Mấy đứa nhỏ cho dù có lớn thì với cha mẹ vẫn chỉ là đứa nhỏ thôi, sau này khi con với Giang Phóng kết hôn có đứa nhỏ rồi sẽ biết. Còn bây giờ, vẫn chỉ là trẻ con." cô Viên cười xoa xoa đầu Kiều Kiều.

Này Kiều Kiều, không phải là đứa nhỏ to xác sao?

Kiều Kiều vừa muốn nói gì đó, điện thoại vang lên, thì ra là điện thoại của Giang Viễn, Kiều Kiều đem mọi việc giao phó xong rồi ngắt điện thoại, cô Viên mỉm cười.

"cô biết ngay mà, nhóc con không thể không mua gì. Lại còn nói cô mua nhiều."

Kiều Kiều bị viên giáo thụ cười đến ngại ngùng, "Con chỉ mua một cái áo khoác cho mình thôi, còn lại là của Giang Phóng với Giang Viễn."

"Đúng đúng, Kiều Kiều của chúng là đúng là hiền thê mà." Nghe lời trêu đùa đầy ý vị của cô giáo Viên, Hoa Ấu Lâm cười ha ha, Kiều Kiều đứng ở bên cạnh nện cho cô mộtcái.

Sau khi ăn xong cô Viên đưa Hoa Ấu Lâm trở lại trường học, lại đưa Kiều Kiều đến chỗ Giang Phóng.

Ở Cẩm Giang ai cũng biết Kiều Kiều, đều mỉm cười chào cô.

Khi Kiều Kiều vào cửa, Giang Phóng đang cùng Giang Viễn và mấy nhân viên đang làm việc, Kiều Kiều ngại ngùng lè lưỡi một cái, chui vào phòng nghỉ. Mấy người cũng khôngdừng lại, tiếp tục công việc bận rộn. Kiều Kiều nhìn y phục cô mua bị Giang Phóng đặt ở sô pha trong phòng nghỉ, Kiều Kiều đoán chừng là Giang Viễn để vào đó, bởi vì để rất ngay ngắn, nếu như là Giang Phóng, đoán là kiểu gì cũng ném tạm chỗ nào đó thôi.

Phòng nghỉ có một giá sách nhỏ, để nhiều loại tạp chí. Còn có mấy loại của nước ngoài, Kiều Kiều có xem mấy lần, cảm thấy chẳng hay ho gì. Vẫn là đọc truyên tranh hay nhất, Kiều Kiều thích đọc Conan. Mặc dù cô đọc đi đọc lại rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng rất HAPPY. Hắc hắc.

"I "m a big big girl, In a big big world! It "s not a big big thing if you leave me..." di động của Kiều Kiều vang lên.

Hử, ba?

"Ba ba?"

"Kiều Kiều con. Con đang ở đâu đấy, ba sắp tới Tân Dương rồi, qua đây có một ít công việc tiện qua thăm con."

"Con đang ở tập đoàn Cẩm Giang, vâng, ba tới đón con đi, Giang Phóng đang bận, con kệ anh ấy thôi, hai ba con ta đi ăn nhé Ta ở Cẩm Giang tập đoàn, ân, ngươi tới tiếp tađi, Giang Phóng đang ở bận, ta mặc kệ hắn." Kiều Kiều lăn lông lốc bò dậy.

"Vậy thì đi."

Nhìn thấy Kiều Kiều áo mũ chỉnh tề nhẹ nhàng ra khỏi phòng nghỉ, Giang Phóng híp mắt nhìn một cái, tiếng âm báo tin nhắn “tin, tin” vang lên.

Giang Phóng liếc mắt đọc một cái: Ba em đến, anh cứ làm việc đi, em đi ăn cơm đây.

Kiều ba nhìn con gái rượu nhà mình đứng vẫy tay sung sướng ở cổng tập đoàn.

Nhảy nhót chạy đến xông lên trên xe, Kiều Kiều nhanh nhẹn thắt dây an toàn: "Ba, có việc gì mà ba tới vậy."

"Vì chuyện công ty thôi. Ở đây ba không rành lắm, con nói đi, đến chỗ nào ăn đây?"

"Dạ, rẽ phải, không xa. Có một cửa hàng hải sản, đồ ăn ở đó ông chủ làm ngon lắm."

"Được, con sao không biết đường mà mặc thêm nhiều quần áo vào, bây giờ tháng mấy rồi, mà vẫn còn mặc váy." Kiều ba nói lảm nhảm.

Tiệm ăn rất gần, hai người nhanh chóng đi đến, ngồi vào chỗ của mình.

"Gần đây thế nào? Nhìn mặt con nhỏ lại gầy quắt thế kia là sao? Giang Phóng khôngchăm sóc con gái của ba cẩn thận sao?"

"Ngày nào anh ấy cũng nhì nhèo như mẹ già ý? Ba cứ yên tâm đi, ở nhà mọi người thế nào, tối hôm qua con gọi điện cho mẹ, mẹ không nói là hôm nay ba đến đây?" Kiều Kiều rót nước trà cho Kiều ba.

"ừ, đây là quyết định tức thời thôi. Chuyện trong nhà con không cần lo lắng, cũngkhông có gì lớn cả, mẹ con cùng Kiều Mộc đều rất tốt. Cả nhà chỉ lo cho con thôi. Sợ con với Giang Phóng sống với nhau không tốt."

"không có việc gì mà, ba, ba và mọi người cứ yên tâm đi, Giang Phóng đối xử với con tốt lắm. Mấy hôm trước còn đòi cưới cơ, nhưng mà con cự tuyệt."

Kiều ba nhìn cô nói như vậy, cười vui một chút: "thật ra chuyện này đắng nhẽ ba đãnói với con từ trước rồi. Nhưng mà chúng ta cũng suy nghĩ, sợ rằng con cũng đồng ý,thì ba mẹ cũng khó xử. không phải ba mẹ không muốn con với Giang Phóng lấy nhau, chủ yếu là tuổi con còn nhỏ quá, chúng ta không muốn con sớm như vậy đã đi làm vợ người ta."

"Á?" Lời này của Kiều ba Kiều Kiều lại không nghĩ đến, cô lại cho rằng ba mẹ cô mongcô lấy chồng sớm chứ!

"Vài ngày trước, lúc Giang Phóng trở về Dân Giang làm việc, nó với ba mẹ nó có mời gia đình mình ăn cơm, Giang Phóng nói ra chuyện nó muốn kết hôn với con sớm. Lúc đó ba với mẹ có suy tính rồi, thấy rằng tuổi của con còn nhỏ, mới có tý tuổi đã cho đilấy chồng rồi, thế nên từ chối. không nghĩ tới, thằng nhóc này thấy ba mẹ không đồng ý, lại đổi cách, nhắm sang dụ dỗ con."

"Tên xấu xa này. anh ấy chẳng nói gì với con cả. Chẳng biết cả ngày nghĩ cái gì trong đầu, toàn làm điều xằng bậy."

Nhìn bộ dáng tức giận của Kiều Kiều, Kiều ba cười vui mừng, cũng phải nói, ông với mẹ mấy đứa nhỏ cũng biết, thằng nhóc Giang Phóng này đã sớm muốn cướp con gáirượu nhà họ đi lắm rồi! Đến cả Tiểu Mộc cũng ấm ức, nói anh Giang Phóng muốn chiếm đoạt chị mình. Nhưng mà bọn họ, cũng không thể phủ nhận, tình cảm của Giang Phóng dành cho Kiều Kiều là thật tâm thật lòng. Đến cả bọn họ cũng cảm thấy bất công, lúc nhỏ Kiều Kiều ngoan ngoãn hiểu chuyện, mọi việc đều không cần người trong nhà lo lắng bận tâm, trong nhà lại có tiểu Mộc, tất nhiên mọi sự quan tâm chủ yếu dành cho Tiểu Mộc. Mấy năm nay sợ rằng chỉ có Giang Phóng là người quan tâm chăm sóc cho Kiều Kiều nhất.

Hai cha con cô vừa ăn vừa nói chuyện, đang ăn thì Giang Phóng gọi điện thoại tới.

"Em với ba đang ở đâu đó?"

"Nhà hàng hải sản Khánh Hòa. anh muốn đến à? không phải anh đang bận lắm sao.anh cứ ở lại công ty ăn chút gì đó cũng được mà." Kiều Kiều đang gặm sờn cừu trong tay. thật là ngon, chẳng có tý dầu nào cả. cô thích nhất là ăn như vậy.

"đang ở đâu thì chờ anh, ba vợ tới mà anh không thể hiện một chút, bị trừ điểm thìsao. Em quá đáng chẳng nghĩ cho anh gì cả "

Chẳng mấy thời gian Giang Phóng đã xuất hiện ở cửa.

"Chú Kiều, con xin lỗi, bên con bận rộn quá, giờ mới tới được."

"không có việc gì không có việc gì. Hai ba con cũng chỉ ngồi nói chuyện nhà linh tinh thôi." Kiều ba cười, gọi nhân viên phục vụ. Chỗ đồ ăn hai người vừa gọi làm sao mà đủ cho ba người ăn?

"Để con để con." Kiều Kiều gọi thêm mấy món Giang Phóng thích ăn.

Kiều ba bộ dáng của con gái mình, "không cần gọi nhiều lắm, chỉ có ba người,ăn sao hết."

"Chú Kiều, chú không biết đó thôi, cô ấy á, là muốn đóng gói mang về đó. cô nhóc này thích ăn đồ ăn ở đây lắm." Ngồi ở bên cạnh Kiều Kiều, Giang Phóng đem tay áo vén lên bắt đầu bóc tôm cho Kiều Kiều.

Kiều ba thấy tình cảnh đó cười, ai có thể nghĩ đến, hai đứa nhỏ này từ nhỏ đã hình thành cái thói quen này, thích ăn cái này cái kia, không thích làm, không ăn cái kia đâu, lại hầu hạ cô đâu vào đấy

Cuộc đời người, đều là duyên phận.

Giang Phóng với ai cũng có thể trừng mắt nghiêm mặt, nhưng lại không bao giờ to tiếng với Kiều Kiều.

Thời gian mà hai người không ở bên cạnh cô, Kiều ba và Kiều mẹ thường xuyên cảm thấy lo lắng cho con gái của mình, thế nhưng chỉ cần nhìn thấy hai đứa nhỏ ở bên cạnh nhau, cách chúng đối xử với nhau, bọ họ lại yên lòng, cảm giác bản thân suy nghĩ nhiều. Hai đứa nhỏ này không phải là đứa nhỏ khiến cho người khác phải bận tâm.

"Kiều Kiều này, Giang Phóng bận rộn việc học ở trường và công việc ở công ty, conkhông giúp gì được cho nó, thì cũng phải làm chút đồ ăn cho nó chứ."

"Chỉ có chú Kiều thương cháu thoi." Giang Phóng nịnh nọt.

Kiều ba cười ha ha, "Con gái của chú chú biết chứ, chẳng bao giờ làm chuyện gì thiệt thòi cho mình cả, từ nhỏ đến lớn, hai đứa ở bên nhau rồi, lúc nào mà không phải thằng nhóc cháu bị thiệt chứ! Khi không ở cạnh, cô chú lúc nào cũng lo lắng, nhưng nhìn hai đứa, cũng yên tâm rồi! Chẳng có gì phải lo. Ha ha."

"Ba, ba thiên vị. Sao ba không bênh vực con gái chứ!" Kiều Kiều không chịu.

"Bởi vì chú Kiều biết, anh thương em từ trong cốt tủy."

C86: Ấm áp
Ngày hôm sau Kiều ba trở về Dân Giang, hiện giờ công việc của Kiều ba cũng là bận, ở bên kia công việc không dám trì trễ lâu. Lần này phải qua đây bởi vì có công việc của công ty vận tải cần phải chính ông đích thân làm mới được.

Chỉ có vài ngày mà trời đất đã chuyển lạnh. Công việc của Giang Phóng cũng dần ít đi. Làm nghề về kiến trức, chỉ cần trời lạnh là công việc cũng trì trệ lại, nên Giang Phóng trở nên thanh nhàn nhiều. Lại bắt đầu tìm cách hành Kiều Kiều kiểu này kiểu nọ.

Buổi chiều Kiều Kiều có khóa, cho dù là tiết học của ai, bình thường Kiều Kiều khôngbao giờ bỏ tiết, chăm chỉ đi học. Hôm nay Giang Phóng không có lớp, công việc ở công ty lại càng ít, nên muốn đi cùng với Kiều Kiều đến lớp, kết quả là Kiều Kiều từ chối bắt phải ở nhà làm cơm ăn, cảnh cáo hắn không cần phải đến trường đón, mình học xongsẽ về nhà ngay, chỉ có mười lăm phút đi đường, quá là gần nhà.

Mặc dù đường không xa, thế nhưng trời đã vào đông, khí trời lạnh lẽo.

"Ở trong nhà là ấm áp nhất. Có hệ thống sưởi thật là tốt." Trong nhà Kiều Kiều hệ thống sưởi ấm rất tốt. Kiều Kiều có thói quen vừa vào nhà là thay đồ ngủ. Nhìn Kiều Kiều xinh đẹp mặc vào bộ áo ngủ nhung màu san hô hồng hào, Giang Phóng bắt đầu rục rịch tay chân.

"Vợ yêu, em thật là xinh đẹp." Bàn tay nhanh chóng trượt trên bộ đồ ngủ, chạm lên đôi gò bồng đầy đặn.

Thấy Kiều Kiều không giãy giụa, Giang Phóng cười đắc ý. hắn vui vẻ cúi đầu, hơi thở nóng rực phun hồng hai má Kiều Kiều, há miệng ngậm dái tai của cô vào, vươn đầu lưỡi ẩm ướt liếm lên vành tai, không ngừng hút vào, tiếng nước lép nhép cùng với nhiệt độ nóng rẫy phả lên tai cô, lông tơ trên lưng cô đã dựng thẳng, sự khiêu khích trắng trợn khiến cho cô nóng đỏ người.

Giãy giụa muốn né tránh đầu lưỡi đã trượt về phía sau tai, xâm chiếm tới chiếc gáy thon thả, một bàn tay khác của Giang Phóng đang để ở bên hông cô, đột nhiên trở nên không thành thật trượt dọc theo váy ngủ, chui vào, mơn trớn chiếc bụng bằng phẳng rồi tới đùi trong mượt mà.

Người nào đó trước giờ không phải loại hình ôn nhu nhẹ nhàng gì, bá đạo kéo chiếc áo ngủ vướng víu xuống, hai gò tuyết trắng run rẩy ngạo nghễ đứng thẳng trước đôi mắt chứa đầy dục vọng của Giang Phóng, khiến cho hơi thở của hắn càng trở nên nặng nề.

Đem Kiều Kiều ôm lấy ném lên giường lớn, động tác của Giang Phóng nhanh chóng kéo tuột quần áo của mình, nháy mắt đã không còn một mảnh. Nhìn hung khí mạnh mẽ của hắn chĩa về phía mình, Kiều Kiều nhẹ nhàng run rẩy.

"Vợ à?"

"Hử?" Kiều Kiều nhìn Giang Phóng không có động tác gì thêm, mà lại gọi cô, Kiều Kiềukhông hiểu.

Đưa mặt dán sát vào người Kiều Kiều, Giang Phóng lắp bắp mở miệng: "Kiều Kiều, em dùng miệng để cho anh thoải mái, có được không?"

Nani? Kiều Kiều ngốc sửng sốt. Dùng miệng ư?

"Họ nói thoải mái lắm, Kiều Kiều, anh rửa sạch lắm rồi, em giúp anh được không, van em, Kiều Kiều, giúp anh nhé..."

Mặc dù muốn cự tuyệt, nhưng nhìn vào ánh mắt của Giang Phóng, nhìn vào đôi mắt đó, ẩn giấu là tràn ngập cảm xúc yêu say đắm và khẩn cầu, làm cho quên hết mọi thứ ngoại trừ hắn ra, chìm sau trong màu đen u tối nơi đáy mắt đó, suy nghĩ loạn lên, thân thể lại vô thức tự quyết định. Đến khi Kiều Kiều tỉnh táo lại, mới nhận ra hai tay mìnhđã nắm lấy hung khí giữa hai chân hắn.

Thấy Kiều Kiều thỏa hiệp, Giang Phóng mừng rỡ cực kỳ: "Để anh nằm." Bây giờ, bọn họ đổi vị trí, Giang Phóng nằm thẳng ở trên giường, mà Kiều Kiều thì ngồi ở bên cạnhhắn, ngơ ngẩn nhìn hắn, không biết phải làm sao.

"Ăn anh đi, ngậm lấy anh đi ~~~" Giang Phóng nhìn Kiều Kiều ngồi một chỗ bất động, biểu tình mê man, mở miệng hướng dẫn cô.

"không, em không..." Kiều Kiều lắc đầu.

Thấy Kiều Kiều cự tuyệt, Giang Phóng vươn một tay, đem đầu của cô ấn xuống: "Ngoan, Kiều Kiều, ngậm lấy, nhanh giúp anh. anh biết, em yêu anh mà. Đừng sợ, đừng sợ. Được không?"

Thấy Kiều Kiều vẫn là không chịu ngậm lấy hắn, mặc dù cô không có phản kháng, nhưng lại không có mở miệng.

Suy nghĩ, Giang Phóng đứng dậy, đẩy Kiều Kiều nằm ở trên giường, sau đó bản thânthì ngồi lên thân thể mảnh mai của Kiều Kiều. Nắm lấy thứ cứng rắn của mình đẩy vào miệng của Kiều Kiều.

"Há mồm."

Giang Phóng đã quen với việc mạnh mẽ cường hãn đối với việc trên giường, mà Kiều Kiều lại thích ứng với việc hắn như vậy.

Nhìn hai tròng mắt đỏ ậng lên của hắn, chằm chằm nhìn cô, Kiều Kiều cuối cùng cũng há miệng ra. Thấy tình cảnh đó, hắn cười đắc ý, đem cây gậy cứng ngắc to lớn đãgiương cao của mình đẩy vào trong miệng cô! Giang Phóng thoải mái mà thở dài mộttiếng, sau đó ôm lấy đầu của Kiều Kiều, ra sức đưa đẩy, mỗi một cú đẩy đều sâu vào tận trong cổ họng của Kiều Kiều, khiến cho việc hô hấp của Kiều Kiều gặp khó khắn. côkhông thể hô hấp, đầu họng súng của hắn đâm thẳng vào cổ họng của cô mạnh mẽ!

"Ô ô... Ô..." Kiều Kiều gian nan hít thở, Giang Phóng ra lệnh: "Hút vào, dùng đầu lưỡi liếm nó!" nói xong, ôm lấy đầu của cô tiếp tục đưa đẩy, đột nhiên, hắn kêu lên, sau đó điên cuồng lay động.

hắn kêu lên mạnh mẽ, tinh dịch nóng hổi nồng nặc phun vào sâu trong yết hầu Kiều Kiều, làm cho cô liên tục thở dốc không thể không nuốt hết xuống. hắn sung sướng rít gào, níu chặt lấy gáy của cô dán chặt khuôn miệng cô nơi giữa hai chân mình, cho tới giọt cuối cùng được bắt vào trong miệng cô, hắn nhắm chặt hai mắt hưởng thụ thậtlâu, mới hài lòng rút ra cây gậy đã mềm xuống nhưng vẫn còn to lớn của mình, cúi đầu nhìn cô ánh mắt mơ màng cùng với cái miệng đỏ tươi chảy ra nước bọt hòa lẫn tinh dịch của mình.

Nhìn thấy cô gái nhỏ chảy nước mắt.

Giang Phóng trở nên luống cuống, "Kiều Kiều, làm sao vậy? Kiều Kiều?"

Cuối cùng mới được hắn buông ra, Kiều Kiều như một con vật nhỏ bé bi thương, quận người nằm một góc giường khóc rấm rút, không có lên tiếng trả lời, không biết có phải là vừa nãy điên cuồng quá mạnh mẽ khiến cho cổ họng cô không phát tiếng được hay làm sao.

"Làm sao vậy? Bảo bốii? Đừng khóc, xin lỗi, xin lỗi, đều là do anh không tốt, là anh bị ma chướng mới khiến em như vậy. không khóc nữa em, có được không? Trời ơi, nhìnanh đi, để anh xem, có bị thương không..."

Lật người Kiều Kiều lại, thấy miệng cô đỏ tươi bất thường, không biết giọng nói có bị làm sao không.

Giang Phóng hoảng loạn lên, "Chúng ta mặc quần áo vào thôi, anh đưa em đi bệnh viện, cổ họng có bị đau lắm không?"

"không, không đi..." âm thanh rất nhỏ của Kiều Kiều truyền tới.

"không được, chúng ta phải tới viện xem sao, xem cổ họng của em có bị thươngkhông, chỗ nào không thoải mái nữa em? Bảo bối, em đừng làm anh sợ được không." Giang Phóng vơ lấy quần áo của mình.

"Em không sao." Kiều Kiều giương lên đôi mắt mông lung, "Đến tột cùng là anh yêuthân thể em hay yêu em?"

Vì sao chỉ cần làm việc này là anh lại thay đổi tựa như một con người khác, đối xử với em không thương tiếc, không săn sóc.

"Thích thân thể em sao?" Giang Phóng lặp lại lời của cô, không khỏi tức giận, cô nghĩ hắn là người như vậy sao? Vừa định nói mấy câu để cho cô biết điều, thì thấy hai mắt của cô gái nhỏ lại ầng ậc nước mắt, Giang Phóng lại xịt hơi.

"anh yêu em, Kiều Kiều." hắn khẽ cười, trịnh trọng nói: "Là yêu con người em, màkhông phải là thân thể hay dung mạo của em mà yêu. Cho dù đẹp hơn mà không phải là em thì anh cũng không cần." giống như nghe được lời nói trong thâm tâm cô, hắnnói cho cô nghe lời nói chân thành một cách trịnh trọng chậm rãi như một lời thề thốt của nam nhân dành cho nữ nhân của mình.

"Thế nhưng, thế nhưng... Lần nào cũng vậy, anh chẳng quan tâm em muốn gì, vừa nãy em không thể thởi nổi, nhưng dù em có đẩy anh thế nào cũng không được, anhbắt nạt em. anh xấu lắm." nói xong, Kiều Kiều tổng kết một câu.

Giang Phóng cười khổ một tiếng, không phải do hắn nghe lời bọn Nhị Hắc nói dược làm như thế sẽ thoải mái lắm sao?? hắn suy nghĩ, phải cùng Kiều Kiều thử một lần, thế nhưng Kiều Kiều vẫn không đồng ý, hôm nay hiếm có một lần cô không phản kháng, Giang Phóng cũng hơn khẩn cấp một chút, ai mà ngờ làm cô gái nhỏ của hắn tổn thương, ai. Nhưng mà, làm thế này, thật đúng là TMD thoải mái!

"Đúng đúng rồi, anh là người xấu, anh thích em, yêu em, anh làm chuyện sai gì, em phải trừng phạt anh có được không? Đừng như thế, đừng tự khóc một mình không nóivới anh nữa, anh lo. Em là bảo bối của anh, anh cam đoan với em, lần sau nhất địnhanh nghe lời của em, chỉ cần em nói không thích, anh quyết không làm bậy."

Nghi ngờ liếc nhìn hắn một cái, biết thừa rằng ở trong chuyện này hắn chẳng có lời nào đáng tin cả, Kiều Kiều lại hừ một tiếng.

"anh còn bắt em nuốt cái kia, bẩn lắm."

"không bẩn, bảo bối, không bẩn đâu. Người ta bảo đó là thứ dưỡng nhan làm đẹp đấy. Hắc hắc, chồng em đang chăm sóc em đấy!" Thấy Kiều Kiều dường như là không còn tức giận như trước nữa, Giang Phóng cười hì hì lại cởi quần áo ra, bò trên giường.

nhẹ nhàng xoa bóp vai cho Kiều Kiều, Giang Phóng còn ư hử hát hò.

Kiều Kiều nghi hoặc nhìn hắn, có thật là vừa nãy làm như thế khiến cho hắn thoải mái lắm sao?

Nghĩ đến vừa nãy Giang Phóng thoải mái khiến cho ánh mắt điên cuồng, Kiều Kiều có chút không hiểu nổi. Nhưng mà cô là một đứa nhỏ thành thật, không hiểu là hỏi.

"Vừa nãy, anh, rất thoải mái hả?" Nghe thấy Kiều Kiều chần chừ dò hỏi.

Giang Phóng nín cười, "Uh, thoải mái, sung sướng vô cùng."

"Thoải mái cũng không cho làm nữa." Kiều Kiều lớn tiếng.

"Được, nghe theo em tất."

Mặc dù hai người đã nhiều kinh nghiệm chuyện giường chiếu, thế nhưng cho tới bây giờ Kiều Kiều vẫn chưa bao giờ nhìn kỹ cái vật kia của Giang Phóng. Hôm nay coi như là lân đầu tiên, bị ép * giao, Kiều Kiều bị ép nhìn thấy.

Xấu xí! Thứ đó trên người hắn xấu quá. không chỉ xấu, lại còn tinh tướng.

Nhìn Kiều Kiều ghét bỏ nhìn hắn một cái, Giang Phóng có điểm hoang mang, hỏi côlàm sao vậy. Cuối cùng Kiều Kiều ấp úng nửa ngày mới nói cho hắn biết, cô thấy cái đó của hắn xấu

Trời có mắt hay không, xấu á? cô thực sự là không có kiến thức, à, không kiến thức lại tốt.

Cười tà mị tới gần cô: "Em ghét nó xấu, anh phải để cho em thích nó mới được."

Nhìn Kiều Kiều không vui vẻ khước từ hắn, lần này Giang Phóng cũng không đòi đến cùng, vừa nãy làm cô gái nhỏ khóc một lần rồi, cứ làm tiếp, cô ấy lại thương tâm.không thể không nói, Giang Phóng là người nắm rõ tính tình của Kiều Kiều. cô sẽ có phản ứng gì, sẽ làm như thế nào, Giang Phóng cũng có thể đoán đúng mười phần. Mặc dù có lúc làm cô không vui, nhưng hắn lại biết cách dỗ dành cô.

"anh chỉ bắt nạt em thôi."

"Làm gì có, anh thương em còn chưa hết mà. Ở đại học A, có ai mà không biết anhthương nhất là bà xã nhà anh. Chỉ cần có sinh vật giống cái tới gần, là coi như con ruồi con muỗi, không cho tới gần nửa bước."

Thấy Giang Phóng càng nói càng nguy hiểm, Kiều Kiều liếc hắn một cái.

"bảo anh ở nhà làm cơm, thế mà giờ chưa được ăn là sao, lại còn bị ăn."

"Vợ anh mềm non trắng mịn thế này, không ăn thì để ai ăn? Ha ha."

C87: Xuân đi xuân lại lại
Thời gian trôi qua rất nhanh, mỗi người đều mải mê với trong vòng xoáy công việc của mình, sinh hoạt, học tập, phấn đấy, qua lễ mừng năm mới, Kiều Kiều gặp lại Kiều Dĩnhđã thay đổi dáng vẻ, giờ đây Kiều Dĩnh không còn là cô gái nhà quê nhỏ bé yếu đuối trước kia nữa, cô bé đã biết dùng hàng hiệu biết cách đối nhân xử thế, Kiều Kiều thấy điều đó rất tốt. Chú Kiều cùng thím Kiều đều cảm kích sự giúp đỡ của nhà Kiều Kiều, mà cả ông bà nội Kiều gia cũng đối xử với nhà Kiều Kiều rất tốt, Kiều Kiều thấy vui mừng, đã từng có lức, Kiều mẹ và những người trong nhà ba cô có khúc mắc, kể cả cônhỏ cũng có, nhưng hiện giờ mọi người đều có cuộc sống tốt hơn, không còn vì tiền mà khổ sở ảnh hưởng tới tình cảm. Nhiều khi gia đình vì hoàn cảnh tiền không có mà trục trặc với nhau, hiện giờ thì mọi sự tình đều đã có thay đổi.

Lúc lễ mừng năm mới, Kiều Kiều nghe người lớn nói chuyện khi còn ở Thanh Nham, đó là chuyện ở đó hình như sắp phải di dời. Kiều Kiều cố gắng nhớ lại, đúng vậy, có chuyện này xảy ra, hình như phải ba năm sau mới xảy ra. Nhưng mà Kiều Kiều khôngnói thêm điều gì, có lẽ, không chỉ cuộc đời của cô thay đổi mà nhiều chuyện cũng có sai khác.

Nhà cũ của Kiều Kiều khá gần nhà của ông nội Kiều và chú hai, cho nên họ đều ở trong khu vực phải di dời, cả nhà vui vẻ thảo luận việc cần phải làm. Theo ý của chú hai là thừa dịp lần di dời nay, chuyển hẳn tới Dân Giang. Mà một khi chú hai chuyển nhà tới Dân Giang thì ông bà nội cùng sẽ chuyển cùng, dù sao, nếu làm như vậy, mấy đứa con của hai ông bà cùng ở Dân Giang cả. Tuy nói rằng nơi này sơn thủy hữu tình,không khí trong lành tươi mát rất thích hợp cho người lớn tuổi như ông bà nội Kiều sinh sống. Thế nhưng Kiều Kiều vẫn hi vọng họ đến Dân Giang ở, đối với nơi sinh thành Thanh Nham, Kiều Kiều chẳng có tình cảm dạt dào gì, nhớ lại kiếp trước, những chuyện Kiều ba gặp phải, cuối cùng chỉ nhận được sự đối xử lạnh nhạt của những người xung quanh. Cho nên đối với Kiều Kiều cô không thích thú gì mảnh đất và con người ở đây.

Hơn nữa ở đây môi trường cũng sẽ dần trở nên ô nhiêm, từ việc di dời, nhiều người có tiền trong tay. Từ đó hình thành việc đánh cờ đánh bạc chơi mạt chược, Kiều Kiều chẳng hi vọng nahf chú hai với ông bà nội dính vào con đường đó.

Kiều Dĩnh lại càng là hi vọng cha mẹ mình có thể dời đến Dân Giang, như vậy rất thuận tiện cho cô.

Ông bà nội Kiều được nhiều người cổ động lại hiểu rõ Kiều Vũ Đông, biết rằng nếu tới Dân Giang thì Kiều Vũ Đông sẽ tốt hơn, nên cũng quan tâm việc chuyển đi.

Qua năm mới là kỳ thực tập của năm tư, nên có nhiều người rời khỏi trường học, mà Quách Vũ Phi và tiểu Tam Nhi cũng quyết định ở lại làm trong công ty nhà Giang Phóng, đây là việc vui mừng, mà cả Từ Mạn rất vu vẻ, các cô đang học năm hai rồi, mà tình cảm của cô và Quách Vũ Phi lại rất tốt, đương nhiên mong mỏi được ở cùng với nhau nhiều hơn.

Chỉ có một chuyện không vui duy nhất, đó chính là chuyện của An Ny, An Ny bỏ họ đidu học ở Canada, điều này làm cho Kiều Kiều giật mình ngạc nhiên, nhưng mà Giang Phóng nói cho cô biết, đây là điều tất nhiên, Nhị Hắc đã có hôn thê rồi, dù vẫn đang ở nước ngoài, nhưng chính xác là y đã có vợ chưa cưới, mà cha của An Ny chắc chắnkhông chấp nhận việc con gái của mình là tiểu tam. Với lại, Nhị Hắc chẳng phải yêuđương thắm thiết gì với An Ny. Đúng vậy, cho dù An Ny đi rồi nhưng Nhị Hắc thì vẫn là Nhị Hắc như cũ. Kiều Kiều nghĩ, mỗi người đều có con đường của riêng mình phảikhông? Bọn họ không thể nói Nhị Hắc làm sai rồi, trong chuyện này, không ai có lỗi.

Cứ như vậy lại qua nửa học kỳ, Giang Phóng cuối cùng cũng tốt nghiệp đại học. Công việc của tập đoàn Cẩm Giang chủ yếu đều ở Tân Dương, nghe nói, chời Giang Viễn tốt nghiệp, Giang Hải Dương sẽ tới đóng đô ở Tân Dương, mà bên Dân Giang thì do Giang Viễn phụ trách. Giang Viễn không còn là cậu nhóc không đáng tin suốt ngày bám theoanh trai và Kiều Kiều kiếm tiền, bây giờ cậu đã trở thành một chàng trai thành thục, tuấn lãng nổi danh là người đàn ông độc thân hoàng kim của đại học A rồi.

Bây giờ tài tử nổi danh ở đại học A lại có cả tiền cả bề ngoài không ít, nhưng mà đều là hoa có chủ, người mà chưa bị chiếm hữu lại không nhiều, trùng hợp có Giang Viễn và Lâm Hiểu Nam là một trong số đó.

Lắm khi rảnh rỗi quá Kiều Kiều chẳng có chuyện gì lại lôi chuyện này ra trêu đùa họ.

Hai người đều lặng lẽ cười, không nói được gì, rất rất nhiều năm về sau này, có mộtlần Kiều Kiều lại lôi chuyện đó ra tròng gheo Giang Viễn, lúc đó, cậu đã kết hôn, cậunói, đã từng có một người em yêu nhất trong lòng, người đó ở trong trái tim em hai mươi năm trời, là chị.

Khi nghỉ hè, Kiều Kiều có được một cái thiệp mới, có người mời cô làm phù dâu, qua hai tháng nữa, cũng là tháng mười một, có một hôn lễ sẽ diễn ra, mà nhân vật chính trong đó lại là bạn tốt của cô, tiểu Bạch VS Phương Khuynh Nhan. Mà hai người này, làm chuyện đáng sợ hơn, bác sĩ bảo cưới. Kiều Kiều bối rối. So với việc Chu yên Vân với Hoa Ấu Lâm thành đôi, thì cái đôi này được ghép thành lại càng khiến cho người ta khó có thể tin.

Mọi người cũng chẳng biết hai người này sao lại gian díu với nhau được, mà hai nhân vật chính lại phủ nhận việc gian díu với nhau, thành thật chỉnh sửa nội dung là rượu say dẫn đến án mạng. Nghe nói là có một tần ở nhà tiểu Bạch tụ hội hai người này uống nhiều quá, dẫn tới OOXX. Kết quả, hai người hứa hẹn với nhau không kể cho ai biết, mỗi người đều có cuộc sống của riêng nhau. Nhưng chuyện chẳng ngờ, không tốt là Phương Khuynh Nhan mang thai.

Theo quan điểm của Ấn Phương Khuynh Nhan, cô chẳng phải là người thích vòng vèo gì cả, thấy cơ thể mình có dị thường thì lôi tiểu Bạch tới bệnh viện kiểm tra. Kết quả, chính là cái kết quả trể, được cái hai người này đều là người bình tĩnh và lý trí, lập tức quyết định muốn cho đứa nhỏ một hoàn cảnh tốt, vậy thì kết hôn thôi.

Về chuyện với người lớn, đây là phần việc của tiểu Bạch phải đi đối phó.

Bởi vì lo lắng Phương Khuynh Nhan sẽ nhanh to bụng, cho nên, hai người quyết định tốc chiến tốc thắng.

Về chuyện này không chỉ bọn Nhị Hắc, Quách Vũ Phi có ý kiến mà cả Giang Phóng cũng bất mãn. Vì sao, vì cớ gì mà cậu ta lại sắp có con rồi. Giang Phóng sâu sắc cảm thấy mình thụt lùi rồi.

Liếc mắt nhìni Kiều Kiều một cái, hừ, đều do cái cô nhóc kia, chuyên gia làm tổ chức trì trệ, làm cho người ta bị tụt lùi so với chúng bạn.

Nghe thấy Phương Khuynh Nhan sắp làm mẹ. Kiều Kiều hiếu kỳ vuốt bụng của cô ấy. Lúc này Phương Khuynh Nhan mới chỉ có hai mươi tuổi, đã sắp làm mẹ, nhưng mà tâm tình của cô ấy rất tốt, thỉnh thoảng rảnh rỗi lại tới thư viện đọc sách, cô ấy nói, cô ấy và tiểu Bạch đã bàn bạc với nhau rồi, muốn nuôi bé con của bọn họ phải thông minh như Einstein.

Kiều Kiều ⊙﹏⊙b chảy mồ hô. Bà cô này nghĩ cái quái gì vậy? Hội chứng mới làm ba mẹ sao.

Ai ngờ Giang Phóng nghe được ý nghĩ đó, bĩu môi nói, chúng mình cũng bồi dưỡng, bồi dưỡng từ bây giờ luôn, chắc chắn con của chúng ta sẽ thông minh hơn con của cậu ta, Kiều Kiều lại lần nữa ⊙﹏⊙b chảy mồ hôi.

Cha mẹ của Phương Khuynh Nhan cũng là những người không khó tính lắm, đối với việc con gái mang thai không phản ứng quá kịch liệt, Kiều Kiều nghĩ nếu mà là cô đột nhiên mang thai, mà ba mẹ chưa bao giờ nghe nói cô có bạn trái, chắc chắn ba mẹ côsẽ giết chết cô mất a!

Nhưng mà cũng phải nói lại, Phương Khuynh Nhan cùng với tiểu Bạch đúng là rất đẹp đôi.

Phương Khuynh Nhan đã giải quyết việc tạm nghỉ học một năm. Hai người hiện tại đều làm tất cả đều là vì đứa nhỏ.

Thỉnh thoảng khi đám người họ gặp được người sắp được làm ba ba đầu tiên Tiểu bạch, chẳng ai đưa ra lời chúc phúc chân thành nào, ngược lại là thấy hắn là đánh, ức nha, sao lại là trái quy tắc nhảy cóc như thế?? Mà tiểu Bạch, thế nhưng không có phản kháng, mọi người đổ mồ hôi lạnh ~

Phương Khuynh Nhan kết hôn, tìm Kiều Kiều, Từ Mạn, Hoa Ấu Lâm ba phù dâu, mà phù rể bên tiểu Bạch, thì lại là Giang Phóng, Quách Vũ Phi cùng Nhị Hắc. Kiều Kiều nóithầm, nếu như Nhị Hắc cùng Hoa Ấu Lâm tốt với nhau, vậy cũng thật là là kỳ quái, ba phù rể phối với ba phù dâu này, hức.

Mọi người oán giận Hoa Ấu Lâm và Nhị Hắc làm xấu đội hình, mọi người cười đùa.

Bình thường Kiều Kiều rất thích đi dạo phố, thế nhưng lần này giúp đỡ Phương Khuynh Nhan chuẩn bị kết hôn gì đó mới phát hiện, có một vài việc ở những khoảng thời gian khác nhau mình đều có suy nghĩ khác biệt. Kiều Kiều nghĩ ngày cô đính hôn đó đã khoa trương lắm rồi. Bận muốn chết đi được, ai mà muốn kết hôn chính thức nữa, lại bận chết nữa thôi. Mặc dù đại bộ phận công việc đều được hai bên bố mẹ người lớn làm cho rồi, thế nhưng có nhiều việc vẫn cần Phương Khuynh Nhan phải đimua. Nhìn thấy cô ấy đang có em bé mà có thể mạnh mẽ xông xáo, Kiều Kiều bội phục, nhưng may là, Phương Khuynh Nhan mang thai không khó chịu, cả người rất có tinh thần.

Đảo mắt đã đến tháng mười một, Phương Khuynh Nhan bởi vì mang thai, nên khôngmặc áo cưới bó sát người, mà là một kiểu áo cưới dạng búp bê, tất nhiên mặc lên côấy trông rất ngọt ngào khả ái. Ba phù dâu đều mỗi người một vẻ, hương sắc ngập trời. Váy quây màu hồng phấn khiến người nào trông cũng kiều diễm. Kiều Kiều tóc ngắn xinh đẹp, Từ Mạn tóc quăn quyến rũ, Hoa Ấu Lâm tiểu lo li tóc thẳng mượt mà, đều khiến cho khách khứa kinh diễm.

Còn bên phù rể ngoài tướng mạo xuất sắc thì còn có gia thế hiển hách nữa.

Phương Khuynh Nhan đã mang thai năm tháng, chỉ cần là người cẩn thẩn nhìn mộtchút là biết được, mọi người cũng không phải đồ ngốc, nên hiểu rằng cô dâu chú rể này không uống rượu được, mà phù dâu kiều diễm như thế, nên đều nhằm vào phù dâu, rồi nhằm cả vào phù rể nữa. không ít nữ nhân, đều hi vọng nhân cơ hội này, có thể tiếp cận được với Giang Phóng hay Nhị Hắc, dù là ai thì đều có gia thế to lớn cả.

Bất quá Giang Phóng lạnh lùng, Nhị Hắc đưa đẩy khéo lé, khiến cho lớp này tới lớp khác thua ngã người, mà mọi người cũng không thể miễn cưỡng, dù sao, náo loạn lớn quá lại mất thể diện, ngồi trên bàn chính đều là người nổi tiếng trong tỉnh, nào là bắt tay bắt chân thôi.

không cần mất nhiều thời gian, mọi người đều nhìn ra được Giang Phóng với Kiều Kiều là một đôi, Từ Mạn với Quách Vũ Phi cũng vậy, thế là mắt cú vọ chuyển sang Hoa Ấu Lâm, nhưng Hoa Ấu Lâm là cô nàng thế nào chứ, đừng tưởng cô ăn mặc như thục nữ mà tính cách cũng nhu mì như thế, mọi người chạy chối chết. 

Tiệc cưới xong xuôi, Phương Khuynh Nhan cảm khái với Kiều Kiều: "Sau này bạn mà kết hôn, đừng có dại mà tổ chức vào lúc đã mang thai, nếu không, thật sự là mệt chết đấy! Bàn chân mình chuột rút hết rồi."

Phương Khuynh Nhan không tưởng tượng rằng, lời nói của mình như tiên tri.

"Để mình xoa bóp cho bạn nhé?"

"Ấy đừng, Giang Phóng nhà bạn mà thấy, có mình bị trù chết mất!"

"nói bậy bạ gì đó."

Kiều Kiều cười, nhìn Phương Khuynh Nhan tỏa ra ánh sáng của người mẹ, Kiều Kiều cảm khái: "Nhan Nhan, thật không ngờ bạn là là người sớm nhất trong đám chúng mình kết hôn rồi sinh em bé đấy, mình vẫn tưởng đó là mình chứ?"

"Mình cũng là ngoài ý muốn mà, nhưng mà, cuộc đời chính là có nhiều chuyện khôngngờ, lúc nào cũng chuyện kinh hỉ xảy ra, nói thật, mặc dù nhà tiểu Bạch có tiền, nhưng mà không có quan hệ gì với mình cả, nếu như mà anh ấy không cần đứa bé này, hoặc là chỉ cần hơi tỏ ý muốn bỏ nó thôi, chắc chắn mình sẽ không bao giờ nhìn mặt anh ấy nữa, không cần anh ấy nữa, mình sẽ một mình nuôi bé con. Dù sao ba mẹ mình đều là người phóng khoáng tôn trọng quyết định của mình, họ sẽ không can thiệp vào cuộc sống của mình. Nhưng mình rất vui khi anh ấy cũng như mình đều yêu quý bé con, bé con của mình may mắn sẽ có được ba mẹ rất yêu thương nó, có đúng không?"

"Uh, tất nhiên rồi."

Tiểu Bạch đứng cửa nghe được lời nói của hai người, hơi cười, hắn đã từng suýt nữa thốt ra lời đấy, thật may là đã không. Bọn họ, chắc chắn sẽ là ba mẹ yêu thương bé con nhất. Chắc chắn.

C88: Mơ ước
Phương Khuynh Nhan tạm nghỉ học, bộ tứ thường ngày giờ phần lớn chỉ còn có ba người.

Học kỳ mới, các cô trở thành bà chị năm ba rồi, mà những em gái mới tới học đều có vẻ đẹp kiều diễm như hoa như ngọc. Kiều Kiều không tham gia đến đón người mới đến, theo lời của Hoa Ấu Lâm chính là, Kiều Kiều đúng là không có tình cảm trường lớp, khiến cho Kiều Kiều lườm cháy mắt, chẳng lẽ, bạn có tham gia hả? Lúc đó, các côđang bận giúp đỡ cho hôn lễ của Phương Khuynh Nhan mà 

Khi các cô đem sự chú ý đến chuyện ở trường học, thì vị đương kim hoa hậu của khoa Phòng Huyền Sương đã bị kéo khỏi vị trí no1 rồi, người mới đăng quang là một em năm nhất, đại danh Lô Kiêu Vận.

Kỳ thực mọi người ở chung với nhau lâu cũng biết, Phòng Huyền Sương chỉ là người thích danh tiếng, không có ý xấu hay mục đích sâu kín gì, không có ý hại ai. Dù sao đãở chung hai năm rồi, có gì thì bỏ qua cho nhau.

Mà tân hoa khôi mới đăng quang Lô Kiêu Vận mới đầu khá có hứng thú với Giang Viễn. Nhưng khi nhìn thấy Giang Phóng đến đón Kiều Kiều, thì lại dành trái tim cho Giang Phóng. Nghe nói là vừa gặp đã yêu.

Chẳng bao lâu sau thì có đủ mọi loại tin tức truyền tới.

Nghe nói, lúc mà Giang Phóng chờ Kiều Kiều, Lô Kiêu Vận chủ động đến nói chuyện với Giang Phóng, hai người trò chuyện với nhau rất là vui.

Nghe nói, lúc mà Giang Phóng đến đại học A, có nói chuyện với em khóa dưới rằng Lô Kiêu Vận rất đẹp.

Nghe nói,...

Nghe nói thật nhiều, trong trường sùng sục dấy lên các loại tin đồn, mọi người đều cảm thấy, lần này Kiều Kiều chắc chắn 80% là thất sủng rồi, còn có người ra vẻ thấm thía nói, tình yêu thanh mai trúc mã thì sao chứ, cuối cùng cũng không bằng người mới tươi trẻ, ngon miệng, thanh xuân vô địch.

Hoa Ấu Lâm cùng Từ Mạn tức giận muốn đánh người rồi, nhưng mà Kiều Kiều lại chẳng có vẻ gì đáng lo cả, Giang Phóng đến nhắc tới còn chưa nói một lời, thật sự có chuyện như vậy sao? Nếu như có người mơ ước nam nhân của mình, cô lại chạy đi náo loạn, nếu thế thì mệt chết thôi. Mà thật ra á, cô cũng tươi trẻ ngon miệng lắm đó nha, ai dám nói cô không tươi trẻ? Khi nghe lời này của cô, Từ Mạn và Hoa Ấu Lâm đều trợn trắng mắt, bỏ đi.

Thế nhưng, có đôi khi cũng phải nói, ngươi không chọc người khác, nhưng mà khôngphải thế mà người ta không chọc tới ngươi.

Ví dụ như cái cô Lô mỹ nữ này, khi nghe các loại tin đồn càng ngày càng trở nên nghiêm trọng.

"Kiều sư tỷ, chờ em được không?" Lô Kiêu Vận Lô mỹ nữ ôm sách chân thành đến gần người Kiều Kiều.

Kiều Kiều quan sát cái cô Lô mỹ nữ này, đúng là rất đẹp, nhưng mà, nhân phẩm có vấn đề. cô ta không ngừng đem những tâm tư buồn nôn của mình nói cho người khác biết, người ta còn thấy cô ta đẹp sao?

"Có việc gì?"

"Chị Kiều, kỳ thực, em chỉ muốn nói, những tin đồn đó không có liên quan tới em đâu. Em không nói những lời như vậy, hi vọng chị không hiểu lầm em. Ngày đó em với Giang sư huynh nói chuyện một lúc, anh ấy có nói em giống với một em gái thời trung học của anh ấy” Lô Kiêu Vận mỉm cười, thế nhưng trong lời nói ẩn chứa nội dung gây xích mích. cô ta hi vọng nói cho Kiều Kiều biết là Giang Phóng chủ động nói chuyện ve vãn cô ta không phải cô ta chủ động.

Kiều Kiều không rõ được, làm sao lại có loại người có ý phá hoại rõ ràng như thế, biểuhiện quá là giả dối. Mỹ nhân óc nhỏ quá sao?

"À, không có việc gì." nói xong Kiều Kiều lại không nói gì nữa, nhìn quanh tìm xe Giang Phóng.

"Chị đang đợi Giang sư huynh đến đón phải không ạ? Giang sư huynh ngày nào cũng tới để đón chị, chị thật là hạnh phúc. Nghe nói, chị cùng với Giang sư huynh là quen biết nhau từ nhỏ phải không?" Lô Kiêu Vận không rời đi, ngược lại còn đứng bên cạnh triển khai câu chuyện tiếp.

Kiều Kiều nhíu mày một cái, hôm nay Từ Mạn cùng Hoa Ấu Lâm không ở bên cạnh, lại gặp phải người kiểu gì thế này.

"Đúng."

"Chị thật là thông minh, từ nhỏ đã biết túm lấy chỗ tốt rồi, bằng tuổi đó có khi em còn chỉ biết chơi với bùn thôi? Ha ha."

Kiều Kiều nhìn cô ta một cái, cũng không tiếp lời.

Thấy Kiều Kiều không tiếp lời, Lô Kiêu Vận lại tiếp tục nói tiếp, qua những lời của cô ta ý tứ muốn nhắn nhủ chính à Giang Phóng coi trọng cô ta, việc mọi người oán trách đổ tội cho cô ta là không đúng, cô ta vô tội.

Thấy hai người nói chuyện, ở xung quanh có không ít người nhìn sang, lại còn châu đầu ghé tai bàn luận, Kiều Kiều cảm thấy điều đó đáng ghét vô cùng.

Lô Kiêu Vận nói rất lâu, Kiều Kiều vẫn không thèm tiếp lời, đang định nói gì đó thìkhông kịp mở miệng, cô đã nhìn thấy xe của Giang Phóng đi tới.

Đột nhiên, Lô Kiêu Vận kéo tay Kiều Kiều lại, nước mắt rơi xuống như mưa: "Chị à, em cùng với sư huynh không có gì mà, thật sự là không có, chị đừng mắng em, thực làkhông có mà, em thề với chị..."

Kiều Kiều bị cô ta làm cho bối rối.

Mà những người chung quanh cũng đều dừng bước, muốn hóng hớt.

"cô bị làm sao thế?" cô ta có bệnh quái gì thế? Thích diễn trò à.

"Chị à, chị tin em đi, thật không có mà, chị đừng mắng em, em là cô gái trong sạch, em không phải là người không biết liêm sử, thật không có, em không quyến rũ sư huynh..."

"Làm sao vậy?" Giang Phóng nghe thấy lời của Lô Kiêu Vận, hỏi Kiều Kiều.

Kiều Kiều mạnh mẽ đẩy tay của Lô Kiêu Vận ra, thế mà cái cô Lô mỹ nữ này lại tiện đà ngã xuống, khóc lóc càng đáng thương hơn nữa. Mọi người xung quanh chỉ chỏ vào Kiều Kiều.

Giờ Kiều Kiều cũng tức giận rồi, chuyện gì đang diễn ra đây hử? Làm sao lại có con người ác độc đến thế?

"Làm sao? Em chẳng biết làm sao lại như vậy? Em đang đứng ở đây chờ anh, thế là cô ta sán vào nói linh tinh, chắc bị bệnh hoang tưởng. Khi nhìn thấy anh đến thì bắt đầy kéo em rồi khóc lóc, diễn trò."

Nghe ngữ khí lạnh lẽo của Kiều Kiều, Giang Phóng biết cô đang giận rồi.

"Sư huynh, em không có làm, em chỉ muốn nói rõ với chị Kiều, em sợ chị ấy hiểu lầm, xin hãy tin tưởng em, em là cô gái trong sạch, em sẽ không làm cái chuyện đi quyến rũ người nhưu vậy, không phải là người mà chị ấy nói là không có liêm..."

Mọi người đều nhìn vào ba người để xem chuyện vui.

Giang Phóng cúi mình xuống, đỡ dậy Lô Kiêu Vận. Mọi người ở đây đều cho rằng Giang Phóng muốn an ủi Lô Kiêu Vận, rồi quay sang mắng Kiều Kiều, chỉ thấy Giang Phóng đưa tay ra tát mạnh một cái.

Lô Kiêu Vận không chịu nổi lực đánh, lập tức ngã lăn ra đất.

"A!"

Mọi người cũng ồ lên. hắn đánh người thật kìa!

Giang Phóng tựa hồ là chưa hả được giận, giơ chân ra bùm bụp thêm vài đá, đạp cho Lô Kiêu Vận kêu oai oái.

"Cái đồ thối tha, định tính kế bọn tao đấy hả, ai cho mày cái lá gan lớn thế, dám đến bắt nạt Kiều Kiều. Tao biết mày à? Gì mà sư huynh, ai là sư huynh của mày, mày có bị bệnh không đấy, có bệnh hoang tưởng thì đến bệnh viện nhá, đến khoa tâm thần mà khám, ở đây diễn trò làm gì. Lại còn nói vợ tao bắt nạt mày, mày đáng giá lắm sao? côấy mà rời khỏi tao, tao có thể chết cơ mà, cô ấy cho dù có giết mày thì tao cũng khôngso đo gì cả. Còn dám cho vợ tao tức giận, mày xem truyện Quỳnh Dao nhiều quá rồi hả, tưởng dùng tý thủ đoạn là chia rẽ vợ chồng tao được à, lại mong có thể chen chân vào chúng tao, tự nhìn lại mình xem có cái bản lĩnh đó không. Chẳng biết ai mắt mù lại cho mày làm hoa khôi, đúng là đồ hoa giả, bên trong chỉ là nước thối." một tràng nóicủa Giang Phóng cùng với động tác của hắn, khiến chung quanh im ắng.

"Em không, em không có..." Lúc này Lô Kiêu Vận đã hơi sợ. cô ta không nghĩ đến Giang Phóng sẽ làm như vậy.

"Mày thiếu đàn ông thế cơ à, để tao giúp mày đến cái chỗ này, lúc đó tha hồ mà thỏa mãn nhé, có khi lại có chút tiền để tiêu vặt, không cần phải đi tính kế người khác đâu."

"cô ta, cô ta chỉ biết tiêu tiền của anh, cả ngày phung phí, cô ta có gì mà tốt chứ?" Lô Kiêu Vận ngẩng đầu, vẻ mặt không cam lòng. cô ta hơn Kiều Kiều nhiều lắm.

Lời này của cô ta lại khiến cho Giang Phóng vui vẻ: “Ha, tao nói mày nhanh nhanh mà tới bệnh viện tâm thần đi mà, chẳng biết ngượng ngùng là gì sao. Tiền của tao, tao tiêu kiểu gì cần mày lo sao? Mày là ai chứ? Có bị bệnh không hả. Tao là đàn ông, tao kiếm tiền để là gì chứ, để cho vợ tao tiêu chứ còn làm gì? Vợ tao mà không tiêu tiền của tao tao mới lo. Ngay cả việc cho vợ tiêu chút tiền mà cũng không chịu được thì còn gì là đàn ông. Đồ tâm thần. Vợ ơi, chúng mình về thôi, còn mày, Lô Lô gì kia, đừng để tao nhìn thấy mày quấy rầy vợ tao lần nữa, tao xử mày ngay, không tin cứ thử một lầnđi, tốt nhất là khi nhìn thấy vợ tao thì phải đi đường vòng, trốn xa. không tin, mày cứ thử xem. Hôm nay tao dám đánh mày, lần khác là giết đấy."

Hai người lên xe, không thèm nhìn Lô Kiêu Vận.

Nhìn Kiều Kiều không nói, Giang Phóng cẩn thận rón rén mở miệng: "Vợ yêu à, em tức giận à?"

"không có." Rầu rĩ rồi.

Dừng xe ở ven đường, Giang Phong ôm cô vào trong lòng, “ Đừng quan tâm tới kẻ tâm thần đó nữa, chỉ cần cô ta tìm em, thì em nói cho anh, anh sẽ cho cô ta biết vì sao mà mình phải chết. Vợ ơi, em biết trái tim của anh mà, chỉ yêu mình em, mình em thôi..."

"anh quá thu hút người." Kiều Kiều cảm khái.

Giang Phóng hừ lạnh một tiếng: "Hừ, làm gì có chuyện anh thu hút người, chắc chỉ có tiền của anh mới hút người đúng không? Thời buổi này mấy đứa con gái tý tuổi khôngmuốn phấn đấu bằng sức của mình, không muốn thật tình yêu nhau, chỉ muốn điđường ngang ngõ tắt, muốn đào góc tường nhà người ta. anh có bị ngốc mới đi tìm cái loại người đầu rỗng đó. anh chỉ muốn cùng với Kiều Kiều một đời một kiếp thôi..."

sự tình cứ như vậy qua đi, quả nhiên, Lô Kiêu Vận không dám tìm Kiều Kiều, cũngkhông có tới gần Kiều Kiều. Đoán chừng là bị Giang Phóng dọa rồi, mà Lô mỹ nữ đã bị rơi khỏi bảng xếp hạng mỹ nữ rồi. Cái câu của Giang Phóng, cái đồ hoa giả bên trong chỉ là nước thối, trở thành câu đùa cượt của nhiều người trong trường.

Phòng Huyền Sương lại một lần nữa lên vị trí hoa hậu giảng đường, nhưng mà hình như cô ấy cũng chẳng để ý. đã là chị năm ba rồi, cái đó không còn là điều khơi dậy hứng thú nữa.

Bây giờ ở đại học A Giang Phóng lại được tôn sùng là người đàn ông tốt, chuyện này xuất phát từ một bài post trên diễn đàn trường, bên trong đó có tường thuật chi tiết nội dung cùng hình ảnh sự kiện ngày hôm đó. Vốn mọi người có ý kiến với việc Giang Phóng đánh người, nhưng về sau đọc được mấy lời của Lô Kiêu Vận, thì hiểu ý tứ củacô nàng, biết cô ta cố ý. Mọi người quên luôn hành vi đánh người của hắn.

Lời của Giang Phóng ngoại trừ câu hoa giả kia, còn có một câu bị nữ sinh của đại học A tôn sùng cho là kinh điển, chính cái đoạn dùng tiền đó. Quá đàn ông rồi.

Sau đó chính là hình ảnh hai năm qua Giang Phóng yêu thương, che chở cùng đưa đón Kiều Kiều, nghĩ đến, người ta tình cảm thật sâu đậm.

Còn có người nhảy kể lại những lời của Giang Phóng trong tiệc đính hôn, điều này khiến cho nữ sinh viên ai nấy đều không nhịn nổi điên cuồng.

một nam nhân có tiền lại chân thành như vâỵ hiếm có biết bao!

Khi Từ Mạn ở trong phòng học kể với Kiều Kiều chuyện này, Kiều Kiều nói một câu: “ Chỉ thấy mình ăn táo, nhưng có ai nhìn thấy mình trồng cây, tưới nước, bắt sâu, chăm sóc."

Lúc đó cả lớp Kiều Kiều cười ha ha. Chuyện này bị truyền ra ngoài, cũng bị vinh danh là kinh điển, người ta phát hiện, cái đôi tình nhân này, kỳ thực cũng không biết xấu hổ cho lắm.

C89: Bị thương
Giang Phóng ở đại học A rất nổi danh, đối với vị sư huynh đã tốt nghiệp này nhiều người biết đến hắn là vì Kiều Kiều. Nhưng dù được người ta phong là nam nhân tốt, nhưng lại không ai muốn lượn lờ xung quanh hắn, dù sao đã có minh chứng là Lô mỹ nữ rồi. Hơn nữa, ai cũng nhìn ra, Giang Phóng không phải là người muốn thân cận người khác lắm.

Tần Tố Cẩm đối với con trai của mình cũng rất bất đắc dĩ, chỉ hi vọng Kiều Kiều có thể áp chế tính tình của hắn. Cũng không còn nhỏ nữa. Giang Hải Dương biết chuyện nàythì lại không đưa ra ý kiến gì cả, đoán rằng ở trong lòng của Giang Hải Dương thấy vũ lực, tiền vàng là có thể giải quyết rất nhiều chuyện.

Công trường của Giang Phóng đã đến giai đoạn cao điểm nhất. Mỗi ngày Giang Phóng đều bề bộn nhiều việc, nhưng mà không có chuyện ở trường học ràng buộc nên cảm thấy hắn như cá gặp nước. Làm sinh viên năm thứ ba, Lâm Hiểu Nam chính thức tiếp nhận chức vụ hội trưởng hội học sinh, đáng nhẽ từ nửa năm trước Quách Vũ Phi đãđịnh chuyển giao chức vụ cho hắn làm, nhưng đó không phải chuyện tốt lắm. Nhưng mà Quách Vũ Phi có công việc làm rồi, không có thời gian quản lý chuyện ở trường nữa, ở đại học A có truyền thống là, đến thời điểm chủ tịch hội học sinh chuyển sang kỳ thực tập của năm tư thì giao lại vị trí chủ tịch của mình. Về sau hai người thương lượng với nhau, Quách Vũ Phi đồng ý ở lại làm tiếp nửa năm, nhưng mà cũng chỉ có thế. Trong nửa năm này, chỉ làm vài việc cho có lệ trên danh nghĩa, chứ người thực sựlàm việc lại là Lâm Hiểu Nam, thành tích cùng nỗ lực của hắn đều khiến mọi người tin phục.

Trong đám người bọn họ, người có lòng cầu tiến và hợp với việc này nhất chỉ có Lâm Hiểu Nam, hiện giờ Kiều Kiều cũng bận rộn, chẳng qua là bận giúp đỡ cô giáo Viên, mọi người đều có suy đoán, chắc là sau khi tốt nghiệp đại học, Kiều Kiều sẽ thi lên cao học, Kiều Kiều từ chối cho ý kiến.

"Kiều Kiều ~" Lâm Hiểu Nam bận, Kiều Kiều cũng bận, hai người mặc dù là bạn học cũng lớp lại là bạn từ thời nhỏ với nhau. Thế nhưng mà hiện tại, mỗi ngày cũng chỉ gặp lướt qua nhau, còn chuyện ngồi tán gẫu lại càng không có thời gian.

"Hiểu Nam? Bạn cũng đến đây à?" Lâm Hiểu Nam đến tìm Giảng viên Viên, vừa lúc đúng gặp được Kiều Kiều vừa ra khỏi cửa. Hai người đều vui vẻ chào hỏi.

"Mình đến tìm cô giáo mượn đồ, bạn đang chuẩn bị đi à?"

"Đúng vậy."

"Tìm chỗ nào ngồi nói chuyện một chút đi, cảm giác lâu lắm rồi không nhìn thấy bạn rồi, chưa nói được mấy câu với nhau." Lâm Hiểu Nam cảm khái.

"UH, nhưng mà không phải bạn tới tìm cô Viên sao?"

"không có việc gì, tý nữa mình đến cũng được, đi thôi, mình biết ở gần đây có một quá trà sữa rất ngon, chắc bạn thích lắm." Kiều Kiều rất thích mấy thứ đồ ngọt, đặc biệt là trà sữa có vị ngọt thơm nhạt.

“He he."

Mặc dù thường hay đến chỗ Viên giáo thụ, vậy mà Kiều Kiều lại không biết ở đây cómột quán trà sữa, mặt tiền cửa hàng cũng không lớn, nhưng lại rất ấm áp.

"Gần đây bạn thế nào rồi, mình thấy lúc nào bạn cũng vội vội vàng vàng, bận khôngthấy mặt” Kiều Kiều nắm lấy cốc trà sữa, dò hỏi.

"Đúng vậy. Việc ở trong Hội học sinh nhiều lắm, hơn nữa mình cũng nghĩ, đã tiếp nhận vị trí này rồi, thì phải làm tốt. Mà các học phần thì không thể bỏ bê được, cái gì cũng muốn làm phải thật tốt, nên bản thân không tránh phải bị mệt mỏi!!" Lâm Hiểu Nam nằm bò ở trên bàn, uể oải, trông như sợi bún.

"Trước đây bạn chả nói chỉ cần vui vẻ là được hay sao? Bảo lên đại học sẽ tha hồ mà vui chơi đó?" Kiều Kiều trêu chọc.

Lâm Hiểu Nam cười: "Như vậy là mình hài lòng rồi, có thể làm một việc gì đó, thấy mình cũng có giá trị làm mình thấy vui vẻ rồi. Mình thấy Kiều Kiều còn vui vẻ hơn người khác cơ. Về việc chơi bời, ha ha, kỳ thực như mình thấy đó cũng là một loại vui chơi rồi. Thế tiểu tử Giang Phóng kia có khỏe không?"

"Uh. anh ấy á, ngày nào cũng bận không ngừng, không có thời gian nấu cơm cho mình." Nghĩ tới đây, Kiều Kiều chu mỏ, đùa cho Lâm Hiểu Nam cười ha ha.

"Mình đoán là, không nhiều người biết, Giang đại thiếu gia nhìn bề ngoài thì lạnh lùng ít nói của chúng ta lại làm cơm cho vị hôn thê nhà mình đâu. Người sắt đá lại nhu tình sao?"

"Cái gì chứ!" Kiều Kiều cũng cười.

Mặc dù hai người bây giờ đều bận rộn, ít gặp gỡ nhau, nhưng mà sự thân thiết ăn ý từ xưa thì vẫn còn, lại là bạn tốt từ nhỏ lớn lên cùng với nhau, chỉ lát sau, hai người đãvui vẻ đùa cợt rồi.

"A a, thôi bạn đừng mải chuyện nữa, đến gặp cô Viên đi? không đi cô Viên nghỉ tan làm đấy." Kiều Kiều thúc giục Lâm Hiểu Nam.

Nhìn xuống đồng hồ, Lâm Hiểu Nam kêu một tiếng: "Trời."

Kiều Kiều cảm thấy thời gian trôi qua thật là mau, chỉ chớp mắt, thế mà mình đã thành chị năm ba rồi!

Hôm nay Giang Phóng phải đi công trường, không thể qua đây đón cô , Kiều Kiều tính tự mình đi về nhà.

thật lâu không có đi bộ về nhà, ha hả, Kiều Kiều đi thong thả không sốt ruột.

"I "m a big big girl, In a big big world! It "s not a big big thing if you leave me..." Di động đột nhiên vang lên tiếng nhạc, làm Kiều Kiều hơi giật mình chút.

"Hello?"

"Kiều Kiều..." Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh của Giang Viễn, giọng nói của cậu có chút khẩn thiết cứng ngác.

"Giang Viễn? Có chuyện gì sao?"

"Chị đang ở đâu? Trường học sao? Em bảo anh Quách mang xe đến đón chị, giờ emđang ở bệnh việc, anh trai gặp chuyện không may rồi."

Gặp chuyện không may sao? Kiều Kiều hoảng hốt một chút, hỏi dồn dập: "Gặp chuyệnkhông may gì? Chuyện gì xảy ra? Giang Phóng bị làm sao vậy?"

"Kiều Kiều chị đừng vội lo lắng, anh chỉ là bị đập vào người thôi. Giờ chị đang ở đâu?"

"Chị sắp đến cổng nam rồi, em bảo anh Quách Vũ Phi đến cổng nam đón chị nhanh lên." Kiều Kiều vô cùng hoảng loạn.

"Được, em cúp máy đây, để em nói với ánh Quách."

Chẳng bao lâu sau, liền thấy Quách Vũ Phi lái xe vèo vèo tới.

"Kiều Kiều. Lên xe."

Quách Vũ Phi xe lái rất nhanh, Kiều Kiều cực sợ hãi: "Vũ Phi, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, Giang Phóng có bị sao không?"

"Lúc này thì chưa biết, em đừng quá lo lắng, Giang Phóng được đưa vào bệnh việc tỉnh rồi, Giang Viễn đang ở đó! Em đừng nóng vội." Mặc dù ngoài miệng thì nói như vậy, thế nhưng đầu mày của Quách Vũ Phi đã nhíu chặt lại rồi.

Kiều Kiều sợ quấy rầy làm phiền Quách Vũ Phi lái xe, cũng không dám hỏi nhiều, thế nhưng trong lòng thấp thỏm và bất an lại càng tăng lên.

Quách Vũ Phi lái rất nhanh, vốn đường đi phải mất nửa giờ, hắn tăng tốc chỉ mất có hai mươi phút. Bỏ qua mấy cái đèn đỏ.

Kiều Kiều cũng không biết Giang Phóng ở phòng nào, Quách Vũ Phi cũng nghiêm túc cứng nhắc, dừng xe thì bảo cô lên tầng năm.

ở ngoài phòng giải phẫu trên tầng năm, Giang Viễn, Tần Chính, Tần Tố Cẩm đều ở đó.

"Kiều Kiều ——" Giang Viễn chạy tới kéo lấy cô.

"Giang Phóng đâu?" Kiều Kiều không phải là một cô bé kiên cường, giọng nói của côđã khàn khàn nghẹn ngào.

"anh vẫn đang trong phòng phẫu thuật, Kiều Kiều, xin lỗi, xin lỗi, Kiều Kiều..." Vừa nẫynói điện thoại là Giang Viễn cố nén chịu đựng, nhìn ra được, cậu không tốt chút nào, nhìn qua trạng thái của cậu có khác với mọi người, có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.

"Chuyện gì xảy ra? Giang Viễn? Cuối cùng thì có chuyện gì xảy ra, tại sao con lại nóixin lỗi." Kiều Kiều nghiêng ngả mấy cái, Tần Tố Cẩm nhanh chóng đỡ lấy Kiều Kiều.

"Là do con, đều là do con không tốt, nếu như không phải là anh trai xông ra cứu con,anh ấy sẽ không bị đập vào người, đều là do con. Vốn là khi giàn giáo rơi xuống, đúng vào chỗ con đứng, là anh đẩy con ra, đều là tại con..." Giang Viễn ngồi chồm hổm ở dưới đất, bụm mặt khóc.

"anh ấy, có nặng lắm không, sẽ không có chuyện gì với anh ấy, sẽ không có chuyện gì, đúng hay không?" Kiều Kiều kéo lấy tay của Tần Tố Cẩm tìm kiếm an ủi. cô cảm thấy trong đầu không nghĩ được gì, chỉ biết Giang Phóng không sao cả, thế nhưng nước mắt vẫn là không ngừng rơi xuống, tay chân của cô không biết phải làm gì. Giang Phóng sẽ không có chuyện gì, Giang Phóng sẽ không có chuyện gì đúng không?

"không có việc gì đâu, chắc chắn sẽ không có việc gì đâu, Kiều Kiều, nào, ngồi xuống, ngồi xuống ghế chờ nó. Tiểu Viễn đứng dậy đi, anh của cháu không có việc gì đâu." Tần Chính thấy tình trạng đó, an ủi mọi người. Nhưng trong lòng của mình cũng khôngchắc chắn chút nào.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, những chờ ở người ở bên ngoài đều không nóigì, bà Tần đi Bắc Kinh họp, đang vội vàng trở về, Giang Hải Dương cũng đang từ bên Dân Giang đi sang.

Chờ Giang Hải Dương đi tới, đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng, ý chỉ vân đang tiến hành phẫu thuật.

"Thế nào rồi cha?"Giọng nói của Giang Hải Dương run rẩy hỏi bố vợ mình.

"Vẫn đang phấu thuật, yên tâm, ông Lý ở trong đó là chuyên gia nổi danh của nước ta, là bạn tốt của cha, chắc chắn ông ta sẽ cứu Giang Phóng." Tần Chính mở miệng.

Nhìn con trai thứ của mình ngồi thu lu trong góc dưới đất, Giang Hải Dương biết chuyện này không thể trách cậu. Đây là chuyện ngoài ý muốn, không ai muốn cả, cả hai đều là con trai của ông, ông không hi vọng ai bị thương cả, Giang Phóng che chở cho Giang Viễn từ nhỏ, cứu Giang Viễn là phản ứng bản năng của hắn, đừng nói Giang Phóng, nếu người đó là ông trong cùng tình huống ông cũng sẽ làm như vậy, trái lại nếu đổi vị trí của Giang Phóng và Giang Viễn, nếu như Giang Viễn thấy Giang Phóng có nguy hiểm, đều sẽ hy sinh bản thân mình như vậy thôi.

"Tiểu Viễn..."

"Ba, xin lỗi, con..."

"Con không cần phải xin lỗi, anh của con sẽ không xảy ra việc gì đâu. Đứng dậy, là nam nhân phải mạnh mẽ lên. Nếu như người bị nguy hiểm là anh của con, ba tin, con cũng sẽ làm như vậy. Đừng trách bản thân, là một người đàn ông, phải biết chịu trách nhiệm nhưng hơn thế phải biết an ủi những người khác kia."

Nhìn sang Kiều Kiều lệ rơi đầy mặt, ngồi ngơ ngác nhìn chằm chằm cửa phòng phẫu thuật, còn có Tần Tố Cẩm đang kinh hoảng, Giang Viễn nghe xong đi tới.

Thời gian phẫu thuật rất dài, Kiều Kiều cảm giác như đến tận thế rồi.. Rốt cuộc, đèn tắt.

Mọi người đều đứng lên.

"Lão Lý...." Tần Chính vô cùng khẩn trương, tay ông đều đang run rẩy.

"không có việc gì đâu, yên tâm đi. đã qua cơn nguy hiểm rồi. Giờ sẽ cho cháu đến phòng chăm sóc đặc biệt. Bởi vì đầu của cháu bị thương tương đối nặng, chắc là sẽhôn mê một thời gian." Ngay sau đó, Kiều Kiều thấy Giang Phóng với đầy người băng vải được đẩy ra.

Trong nháy mắt đó, cô cảm giác mình không có cách nào hô hấp, giống như bị sét đánh, cả người ong ong, ngực dường như bị nứt ra một cái động lớn, không ngừng chảy máu, đau không chịu được, cô muốn khóc, nhưng không thể khóc ra tiếng, chỉ có thể yên lặng rơi lệ, Giang Phóng, Giang Phóng....

Đám người Tần Tố Cẩm đã nhào tới bên giường, nhìn Giang Phóng hôn mê bất tỉnh, khóc nức nở.

Cuối cùng, Giang Phóng bị đẩy tới phòng chăm sóc đặc biệt. Nhìn Giang Phóng, Kiều Kiều cứng người không chuyển động được, chỉ có thể để mặc cho nước mắt khôngngừng chảy xuống.

Bởi vì là vào phòng chăm sóc đặc biệt, người nhà không thể đi vào, Kiều Kiều tựa người trên tường thủy tinh, cả người như bị mất hết sinh khí.

C90: Giày vò
Kiều Kiều canh giữ ở bệnh viện không chịu đi, mặc cho những người nói cái gì, Kiều Kiều cũng không chịu động đậy. Tần Chính thở dài.

Giang Hải Dương biết, nếu cứ tiếp tục như vậy, thân thể của Kiều Kiều sẽ không chịu nổi.

"Kiều Kiều, con ngoan, nghe lời, con cứ ở lại chỗ này như thế cũng không mang lại tác dụng gì cho Giang Phóng, về nhà nghỉ ngơi đi. Ngày mai lại tới đây, nói không chừng Giang Phóng sẽ tỉnh lại, con không chăm sóc cho bản thân mình được tốt, làm sao mà chăm sóc Giang Phóng được?"

"Con không muốn rời xa anh ấy, chú Giang, con không muốn xa anh ấy."

"Con cứ như vậy, nếu như Giang Phóng biết, nó sẽ đau thương lắm con biết mà? Con biết, Giang Phóng yêu thương con đến nhường nào. Con cứ như vậy, nó sẽ lo lắng. Con về nhà với dì Tần được không? Nghỉ ngơi tốt rồi lại tới. không nghỉ ngơi tốt, làm gì con có sức mà chăm sóc cho Giang Phóng?"

Cuối cùng Kiều Kiều vẫn cùng với bọn họ đi về, chỉ chừa Giang Hải Dương cùng Giang Viễn ở lại, Giang Viễn nói thế nào cũng không chịu đi, lần này Giang Hải Dương khôngkiên trì nữa, dù sao, Giang Viễn là nam nhân. Cho dù là thân thể hay tinh thần đều mạnh mẽ hơn Kiều Kiều nhiều lần.

Hơn nữa, hiện tại Giang Viễn tự trách, để cho cậu nhìn Giang Phóng, cũng tốt với cậu hơn.

Kiều Kiều không trở về nhà nhỏ của cô cùng Giang Phóng, mà là theo chân Tần Chính cùng Tần Tố Cẩm về Tần gia. Tần Tố Cẩm cũng rất thương tâm, hai người cổ vũ lẫn nhau. Kiều Kiều lúc này mới chậm rãi tỉnh táo lại, cô không thể giúp đỡ hắn cái gì, như vậy, cô vẫn có thể chăm sóc cho mẹ hắn mà?

Trở lại Tần gia, Tần Tố Cẩm bảo dì giúp việc chuẩn bị canh bổ dưỡng. Sáng mai muốn mang cho Giang Phóng, kỳ thực, giờ đã qua nửa đêm gần ba giờ sáng rồi.

Tần Chính đã cho tài xế đi đó bà Tần, bà Tần mẫu sẽ đến thẳng bệnh viện, nhìni Giang Phóng rồi mới có thể trở về nhà.

Bà Tần đã trở về, mọi người thay phiên nhau tới nhìn Giang Phóng, canh mà Tần Tố Cẩm bảo dì giúp việc nấu không có người dùng, đúng vậy, Giang Phóng không tỉnh lại sớm như thế.

hắn vẫn ở trong phòng điều trị tăng cường, mặc dù thoát khỏi tình trạng nguy hiểm tính mạng, thế nhưng, hắn vẫn chưa tỉnh lại.

Mỗi ngày, Kiều Kiều đều phải đổi quần áo mới vào được giường bệnh của hắn, cô nóichuyện cũ của hai người nhiều năm nay, cô nói, bọn họ sắp kết hôn, chờ hắn tỉnh lại là được rồi, bọn họ sẽ kết hôn ngay.

Đến một tuần sau, Giang Phóng vẫn chưa có thanh tỉnh, tất cả mọi người đều lo lắng cực kỳ, chỉ có Kiều Kiều, vẫn như mọi ngày, mỗi ngày đến nhìn Giang Phóng, nóichuyện với hắn. Giống như là, hắn không có việc gì xảy ra cả, trạng thái của Kiều Kiều khiến mọi người sợ hãi

Còn có Giang Viễn, hắn và Kiều Kiều giống như nhau. Mỗi ngày đều như Giang Phóng vẫn khỏe mạnh bình thường.

Tần Tố Cẩm khóc nói với Giang Hải Dương: "Tiểu Phóng sẽ không có chuyện gì phảikhông anh, đúng hay không? Con không có chuyện gì." cô không nói nói cái câu nếu như Giang Phong xảy ra chuyện vậy Giang Viễn và Kiều Kiều sẽ như thế nào? Hai con trai của cô, cả đời này của cô đã khiến hai đứa chịu thiệt thòi rồi.

Tần Chính giáo sư Lý, kỳ thực ông ta đã kiểm tra Giang Phóng tỉ mỉ rồi, nhưng Giang Phóng bị thương ở đầu, đã thoát khỏi việc nguy hiểm đến tính mạng, lúc nào cũng có thể tỉnh lại là điều khó mà nói chính xác được, nhưng nếu căn cứ theo tình trạng bình thường, Giang Phóng chắc chỉ hôm mê vài ngày thôi.

Kiều ba Kiều mẹ cũng đã tới, thấy Giang Phóng toàn thân bọc vải trắng cùng với Kiều Kiều bình tĩnh tới dọa người, cũng đều lo lắng không chịu được.

Nằm trên giường bệnh Giang Phóng vẫn vô tri vô giác, thế nhưng đối với người luôn bên cạnh mà nói, điều này lại là một sự giày vò nặng nề.

"Giang Phóng, hôm nay là ngày thứ chín anh hôn mê rồi, lúc sáng dì Tần khóc nhiều lắm, dì lo lắng cho anh lắm. Dì sợ anh vĩnh viễn không tỉnh lại thế nhưng mà em biếtanh không phải thế, anh sẽ tỉnh lại mà, bởi vì chuyện khiến cho anh không yên lòng còn nhiều lắm, anh còn chưa nói cho dì Tần, ông bà ngoại anh rằng anh đã tha thứ bọn họ, kỳ thực anh đã sớm tha thứ cho họ rồi đúng hay không nào? Chỉ là tính tình của anh nội tâm, anh không nói ra miệng. anh cũng không yên lòng chú Giang nữa, tuổi chú ấy lớn rồi, chú và dì Tần chia tay lâu rồi, nhiều năm rồi xa nhau nên anhmuốn tiếp nhận công việc sớm một chút để cho họ có nhiều thời gian ở bên nhau đúngkhông? Còn cả em cùng tiểu Viễn nữa, em biết, anh không yên tâm với bất kỳ ai trong chúng ta có phải hay không? Em đần lắm, sẽ không chăm sóc được bản thân mình,không phải anh đã nói từng giây từng phút phải coi sóc em hay sao? anh còn nói,không cho phép em nói chuyện với người con trai khác, em chỉ có một mình anh thôi, nếu như anh không tỉnh lại, em sẽ không nghe lời anh nữa. anh nhanh nhanh tỉnh lạiđi, chờ anh tỉnh lại chúng mình sẽ kết hôn luôn, em nghe lời anh, chúng ta kết hôn. Em sẽ đối xử với anh tốt nhất.."

Kiều Kiều mang theo nước mắt nói chuyện, nói chuyện này chuyện kia với Giang Phóng.

"anh như thế này khiến cho em lo lắng lắm, anh đã nói rồi mà sao? anh bảo sẽ khôngđể em phải thương tâm, một chút cũng không, vậy sao giờ anh lại tiều tụy thế này.. Kiều Kiều sát mặt đến gần mặt hắn. Nước mắt Kiều Kiều chảy ra.

"Đừng... Đừng khóc..." âm thanh rất nhỏ truyền tới. Kiều Kiều kinh hoảng ngẩng đầu lên.

Tay của Giang Phóng nhẹ nhàng động đậy, cô biết, hắn muốn sờ mặt cô, đem mặt mình tiến sát lại, nhìn Giang Phóng đã mở mắt, nước mắt Kiều Kiều rơi như mưa.

Giang Phóng tỉnh rồi.

Ở phòng chăm sóc đặc biệt hơn mười ngày, Giang Phóng được chuyển tới phòng bệnh bình thường, tổ chất thân thể của hắn tướng đối tốt nên nhanh chóng khỏe.

Mặc dù nói mau khỏe mạnh, nhưng vì bị thương nặng nên Giang Phóng vẫn là rất suy yếu. Bởi vì ở phòng VIP, Kiều Kiều cũng ở lại bệnh viện, dù sao trong phòng bệnh có hẳn một giường cho người chăm sóc ở lại, lần này, không có một ai ngăn cản Kiều Kiều.

Lần này Giang Hải Dương không có ngăn cản Kiều Kiều, có lẽ để Kiều Kiều lưu lại, đối với Giang Phóng cũng tốt hơn!

Cứ như vậy, Kiều Kiều cũng dọn hẳn đến bệnh viện, cả ngày ở cùng Giang Phóng.

Giang Phóng càng ngày càng phục hồi, đến cả Giang Viễn cũng khôi phục bình thường.

"Kiều Kiều, anh muốn uống canh." Đại gia Giang Phóng nhìn chằm chằm vào cô vợnhỏ nhà mình. cô mấy ngày này gầy đi nhiều, cũng tiều tụy. Ngày đó cô về nhà lấy mấy thứ đồ, hắn nghe được mẹ mình nói chuyện của Kiều Kiều những ngày hắn hôn mê. Kiều Kiều của hắn. hắn nghe thấy được lời của Kiều Kiều hắn cảm giác mình bị nhốt trong một chiếc lồng đầy sương mù, hỗn độn, tìm không được lối ra, sau đó hắnnghe thấy tiếng khóc, đó là Kiều Kiều của hắn, cô nói rất nhiều rất nhiều điều, hắnnghe ra sự kinh hoảng trong lời nói của cô, có lẽ chính bản thân cô cũng không có phát hiện, chỉ cần là có chuyện gì khiến cho cô bất an, cô sẽ nói nhiều rất nhiều, côkhóc, cô lo lắng cho hắn, Giang Phóng nghĩ, mình nhất định phải nhanh chóng tỉnh lại, nhanh chóng tìm được lối ra, hắn muốn đến chăm sóc cho Kiều Kiều của hắn. Theo thanh âm của cô, hắn không ngừng nỗ lực, hi vọng đi đến được nơi có cô.

"Vâng, để em múc cho anh." Đây là canh dì Tiếu đã hầm cả đêm.

Kiều Kiều múc canh xong ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Giang Phóng, bắt đầu đút chohắn.

Giang Phóng vẫn nhìn chằm chằm cô. cô đưa thìa tới, hắn liền mở miệng. Uống xong tiếp tục nhìn cô, dường như vĩnh viễn đều nhìn không đủ.

"anh nhìn cái gì?"

"Nhìn em, Kiều Kiều, em thật là xinh đẹp."

"Chỉ biết nịnh thôi."

thật sự thì tay của Giang Phóng đâu có bị thương, nhưng hắn lại thích được Kiều Kiều toàn tâm toàn ý chăm sóc cho hắn. nhẹ nhàng nâng tay chạm vào cô: “Em gầy quá rồi, chờ anh, anh sẽ dưỡng cho em béo lại. Mấy ngày nay, em thương tâm lắm hả?"

Nhìn canh đã hết rồi, Kiều Kiều hỏi: "anh còn muốn ăn nữa không?"

Thấy Giang Phóng lắc đầu, Kiều Kiều cất bát đi. Lại trở về ngồi vào bên cạnh hắn.

"Vâng, em rất thương tâm, em sợ anh không tỉnh lại nữa, mặc dù mọi người đều nóivới em anh không sao đâu, thế nhưng anh cứ nằm ở đó, anh có biết em sợ nhường nào không."

Giang Phóng ra hiệu cho cô, nghiêng nghiêng người, Kiều Kiều nằm xuống bên cạnhhắn.

"Khi đó anh hôn mê, chỉ nghe thấy Kiều Kiều của anh ngày nào cũng gọi anh, bảo anhnhanh tỉnh lại. cô ấy còn nói, muốn kết hôn với anh, nói anh khỏi rồi kết hôn luôn." Giang Phóng trêu đùa.

Vốn hắn cho rằng Kiều Kiều chỉ là nói đùa không chịu thừa nhận. không nghĩ đến Kiều Kiều không nói gì, lâu sau mới nói.

"Chúng ta kết hôn đi." hắn nghe thấy cô nói.

"Kiều Kiều, em..." Giang Phóng xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại.

Ánh mắt của cô lấp lánh.

hắn mừng như điên, "Kiều Kiều, em đáp ứng anh sao?"

"Vâng. Chúng ta kết hôn đi, em sợ mất anh lắm." Kiều Kiều rất ít khi thể hiện tình cảm như vậy đối với Giang Phóng, Giang Phóng biết, cô sợ hãi thực sự.

"Được, chờ vết thương của anh lành rồi, chúng ta đi đăng ký." Giang Phóng thư thái dựa vào Kiều Kiều.

"Em sẽ không phải lo lắng cho anh nữa."

"Ừ."

Tới khi Giang Hải Dương cùng Tần Tố Cẩm cùng đến xem Giang Phóng, hai người đều nằm ở trên giường bệnh của Giang Phóng, Giang Phóng ôm Kiều Kiều, hai người đều ngọt ngào ngủ, cho dù là Giang Phóng, hay là Kiều Kiều, khóe miệng hai người đều cong cong nở nụ cười nhàn nhạt, nụ cười kia dường như ngưng đọng ở trên mặt.

Giang Hải Dương cùng Tần Tố Cẩm nhìn nhau một cái, cả hai cùng cười rồi lặng lẽ lui ra ngoài.

"Chúng ta đi về trước đi, lúc sau hãy tới." Giang Hải Dương nói.

"Vâng, hay là chúng ta đi mua cho hai đứa ít đồ ăn buổi chiều đi?"

"Ừ."

"thật tốt quá, Hải Dương, rất tốt. Giang Phóng không có việc gì." Tần Tố Cẩm trong thời gian này chịu nhiều giày vò.

"Ừ, không có việc gì, mọi việc đều sẽ khá hơn, anh nói rồi mà, Kiều Kiều sẽ chiếu cố tốt Giang Phóng. Lúc nhỏ, anh cũng rất thích đứa bé Kiều Kiều này, khi đó nhwunxg đứa nhỏ mười tuổi chỉ biết chơi đùa thôi, mà nhóc con đó đã mang theo Giang Phognsđi kiếm tiền rồi. Tiền không quan trọng, mấu chốt là cô bé đó rất nghiêm túc, có động cơ kiếm tiền, cô nhóc đối xử với Giang Phóng. Em cho là Giang Phóng chúng ta có thua thiệt gì không? Cho tới bây giờ thì chưa bao giờ cả, đến cả với anh, nó cũngkhông quá thân thiết, người duy nhất khiến cho nó móc tim móc phổi ngoài tiểu Viễnthì chỉ có Kiều Kiều. Bọn họ mặc dù không oanh oanh liệt liệt như chúng ta, thế nhưng, có lẽ với hai đứa, đối với Giang Phóng mà nói, tình cảm từ từ, nước chảy thành sông mới làm cho nó yên ổn an tâm nhất."

"Em biết. đã nhiều năm như vậy, em cũng thấy rõ ràng, Giang Phóng tính tình lãnh đạm, không phải là nó không muốn thân thiết với chúng ta, chỉ là nó đã qua cái tuổi cần đến tình thương của cha mẹ rồi. Kỳ thật trong lòng của nó có chúng ta mà. Làm cha mẹ, tất nhiên hi vọng con cái của mình tốt đẹp, đến giờ em chưa từng phản đối chuyện của nó và Kiều Kiều, chỉ là khi còn trung học thấy như vậy là quá sớm, khôngphải là em không thích Kiều Kiều, chỉ là mấy đứa lại cho rằng em không đồng ý chúng nó với nhau. thật ra là, em thật tâm hi vọng nó cùng Kiều Kiều ở bên nhau. Em nghĩ,không có một cô gái nào có thể khiến cho con trai mình lộ ra nụ cười đơn thuần ngơ ngác như vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro