Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

51 -> 60

C51: Bắt gặp
“A ~ a ~ ân ~ ừ hừ ~” Giang Phóng dựa vào đầu giường, bên cạnh là Kiều Kiều hắn yêunhất, mặt Kiều Kiều đỏ giống như có thể nhỏ ra máu vậy. Đồ khốn nạn này, còn rên rỉ to như vậy?

Tay Kiều Kiều nắm lấy búp bê của hắn, trượt lên trượt xuống, ban đầu cô không làm vậy, là hắn nắm tay cô tự mình loay hoay, nhưng chỉ được một lúc hắn liền buông lỏng ra, để tự cô lộng, còn nói nếu như cô làm không tốt sẽ phạt thêm lần nữa, Kiều Kiều bị hù dọa nên vội vàng động.

Mặc dù cô giúp hắn giải quyết nhưng chỉ liếc mắt một cái cô cũng không dám. cô cũngkhông dám nhìn lại mình, trời ạ, cô không tưởng tượng ra bản thân có bao nhiêu dâm đãng.

“Bảo bối, em thật tốt” Giang Phóng dán miệng lên tai của cô. Khiến cho cô hơi ngứa.

“Ha ha, bảo bối, sao chỉ nhìn thôi mà em cũng không dám. Thực nhát gan”.

Nhìn, nhìn cái đầu anh. anh có cần phải sắc như vậy hay không hả!

“Ân ~” cảm nhận được lực đạo trên tay Kiều Kiều có chút mạnh mẽ. Cổ họng Giang Phóng hừ một tiếng.

“Bảo bối, lần sau dùng miệng đi, được không?”

“Giang Phóng, đồ khốn nạn, anh cứ được voi đòi tiên đi. Chuyện này anh nghĩ cũng đừng nghĩ. anh mà còn như vậy, em sẽ đi về”.

“Ha ha. anh biết em không bỏ được anh” Tay lại dao động trên người cô. Làn da của cô, sao lại mịn màng trắng nõn như vậy. Hai người một đen một trắng, thật tương phản. Nhìn thấy hai mắt cô phủ sương, khuôn mặt ửng đỏ, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, ngoan ngoãn quỳ ở nơi đó phục vụ cho hắn, hắn cảm thấy thỏa mãn cực kỳ.

Ai có thể nghĩ tới, lúc nhỏ lớn lối đạp tiểu Viễn, bộ dạng giống con trai vẻ mặt lại là củamột tiểu nha đầu, hôm nay lại trở thành một tinh linh động lòng người, quả thực là tiểuyêu tinh. Ha ha.

“Ân thoải mái”

Hai người làm càn trong phòng, lại không nghe thấy tiếng mở cửa. Tần Tố Cẩm thấy áo khoác của Giang Phóng và Kiều Kiều treo trên giá áo, biết hai đứa nhỏ đang ở nhà. Bà nhìn đồng hồ, hơn mười hai giờ, không biết hai đứa nhỏ đã ăn cơm chưa, liền vào phòng gọi chúng nó.

“Tiểu – -” chứ Phóng còn chưa ra khỏi miệng, Tần Tố Cẩm liền bối rối. Trong tích tắc bà đẩy cửa, hai người trong phòng cũng bối rối.

Giang Phóng phản ứng rất nhanh, đầu tiên là vội vàng túm lấy chăn mền phủ lên ngườihắn và Kiều Kiều. Kiều Kiều đã hóa đá.

Thấy động tác của Giang Phóng, Tần Tố Cẩm vội vàng đóng cửa lại đi ra ngoài.

“không sao, bảo bối, không sao” Giang Phóng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Kiều lên.

“Giang Phóng, có người nào so với em mất mặt hơn không?” Kiều Kiều lẩm bẩm.

“không có việc gì, không cần gấp gáp. Dù sao bọn họ đã sớm biết quan hệ của chúng ta, có phải không?” vén tóc cô ra sau tai, Giang Phóng liếm vành tai của cô, cẩn thận liếm láp.

“anh đừng như vậy, mau đứng lên, làm sao bây giờ, trời ạ, bị cô Tần nhìn thấy rồi, mắc cỡ chết người, làm sao bây giờ, sau này em phải gặp người thế nào?” tóc ngắn xinh đẹp của Kiều Kiều rối tinh rối mù, cô nộ khí xung thiên đẩy Giang Phóng ra, chỉ vào mũi của hắn nói.

“Em là vợ của anh, bị nhìn thấy thì có làm sao, đừng nóng giận được không? Để anh nóichuyện với mẹ, yên tâm đi. Về sau chuyện này sẽ không sảy ra nữa, Kiều Kiều, em ngoan ngoãn, em ngoan ngoãn” Giang Phóng dù bị người khác nhìn thấy, nhưng trong lòng vẫn muốn làm loạn.

Kiều Kiều quyết đoán đẩy hắn ra, đứng dậy sửa sang lại quần áo.

Giang Phóng thấy không thể tiếp tục làm chuyện xấu nữa, đứng dậy mặc quần áo. Còn lẩm bẩm một mình: “Còn đồng ý với anh hai lần đấy, ban nãy anh vẫn còn chưa bắn. Em không sợ anh nín hỏng, nín hỏng anh, thua thiệt không phải là chính em sao!”

Thấy hắn mặt dày ở đó lẩm bẩm, Kiều Kiều lườn hắn một cái.”Sợ nín hỏng mà anh cònkhông biết tự dùng tay của mình hả”.

“Hắc hắc, anh có vợ anh, vợ anh lại thơm lại mềm thì tại sao anh phải tự mình động thủ chứ!” đi đến hôn nhẹ lên khuôn mặt cô.

“Đừng lộn xộn, mau đi ra” khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Kiều hồng hồng hậm hực đi ra ngoài, cô không ra lại càng không tốt.

Nhìn hai tiểu tình nhân hậm hực đi ra, Tần Tố Cẩm đã điều chỉnh tốt trạng thái của mình, bà không nghĩ tới, vừa vào cửa đã nhìn thấy một màn hương diễm như vậy. Con trai bà thoải mái rên rỉ, vẻ mặt thoả mãn. Mà thiếu nữ nho nhỏ này, khuôn mặt hồng hồng, ánh mắt không có tiêu cự.

“cô Tần” Kiều Kiều hơi co quắp.

Sắc mặt Tần Tố Cẩm bình thường, cười hỏi: “đã trưa rồi, các con đã ăn gì chưa để mẹ gọi người mang đến”.

Giang Phóng đi theo Kiều Kiều ra ngoài, ngay trước mặt Tần Tố Cẩm ôm cô, “Tùy tiện gọi mấy món mà Kiều Kiều thích ăn đi”.

“Ừ, được” Tần Tố Cẩm móc điện thoại ra.

“Aiz, sau này vào phòng con thì nhớ gõ cửa” Giang Phóng bổ sung.

Tần Tố Cẩm dừng lại một chút, gật đầu đáp ứng, “Ừ” nói xong, còn liếc nhìn Kiều Kiều.

Kiều Kiều càng cảm thấy xấu hổ.

“Đến, qua đây ngồi đi”.

Kiều Kiều nghĩ, nếu như Giang Phóng là con gái thì Tần Tố Cẩm có bình tĩnh như vậykhông. Đúng là con trai có khác biệt. Chỉ có mình cô chịu thiệt. Nghĩ xong, Kiều Kiều trừng mắt nhìn Giang Phóng, hừ, sàm sở cô.

Thời gian trôi qua rất nhanh. Chỉ chớp mắt một cái đã qua một năm, Cuối năm nào Kiều gia cũng sẽ trở về Thanh Nham.

Bốn người Kiều ba Kiều mẹ Kiều Kiều và Kiều Mộc cùng nhau trở về Thanh Nham, nhà ở Thanh Nham không bán cho nên khi trở về một nhà Kiều Kiều đều ở nhà của mình. Điểm này làm cho Kiều Kiều rất hài lòng, cô không thích ở nhà của ông bà nội. Mặc dùhiện tại ông bà nội đã đã không còn đối xử khắt khe ác liệt với nhà cô như lúc trước.

Thời gian dài, Kiều Kiều nghĩ, nhiều mâu thuẫn không hài hòa căn nguyên đều do tiền tài, giờ nhà cô dù không phải đại phú đại quý nhưng cũng khá giả, không thiếu chút tiền kia, bản thân lại ở xa, không thường xuyên gặp nhau, còn không bởi vì tiền mà xảy ra tranh chấp cho nên quan hệ của nhà cô với ông bà nội cũng đã khá hơn nhiều.

Kiều ba Kiều mẹ chuẩn bị cho ông bà nội rất nhiều đồ tết, nhìn một nhà Kiều Kiều bao lớn bao nhỏ, ông bà nội cười đến nỗi con mắt đều mị lại với nhau.

“Con về là tốt rồi, sao còn phải mua nhiều đồ như thế làm gì” bà nội cười tiếp nhận đồ. Giống như rất hài lòng đồ mà Kiều ba Kiều mẹ mang về.

“Mẹ, đó là chuyện phải làm” Kiều mẹ đáp, Kiều mẹ là điển hình của người nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng đậu hũ. Dù thường xuyên giận ông bà nội thiên vị nhưng bà có thứ gì tuyệt đối sẽ không bặc đãi hai lão nhân gia.

Bạn nhỏ Kiều Mộc nhảy nhót chạy vào trong nhà.

Kiều Kiều nhìn con bé chạy nhảy lung tung vào nhà, cũng vội vàng cầm hai cái túi to theo sát chạy vào nhà.

“Mau, lên trên giường gạch ngồi cho ấm. Biết nhà con về, chúng ta đã đốt ấm lên rồi.

“Kiều Kiều tỷ” Kiều Dĩnh và em trai mình Kiều Vũ Đông cũng vào nhà ông bà nội ngồi.

Kiều Mộc đã trước một bước nhảy lên trên giường đất, hơn nữa còn chiếm một vị trí lớn, nhìn con bé cũng biết con bé rất lạnh, Kiều Kiều nghĩ, hình như mùa đông ở nông thôn lạnh hơn thì phải.

“Tiểu Dĩnh tiểu Đông các cháu tới rồi à?”

“Vâng” Tiểu Dĩnh là cô bé hướng nội, năm nay đang học sơ trung, thành tích bình thường, ý của chú thím là sau khi con bé tốt nghiệp trung học sẽ cho con bé ra ngoài làm, Kiều Kiều biết rõ, ở kiếp trước cũng như vậy.

Kiều Kiều cũng vội vàng lên giường, hô! thật thoải mái.

“I ‘d listen to the radio, Waitin’ for my favorite songs~~” di động cuuar Kiều Kiều vang lên. Kiều Kiều liếc nhìn, là Giang Phóng.

“Có chuyện gì?”

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười.

“không có chuyện gì thì không thể gọi cho em sao?” Giang Phóng ở quê ngoại đón năm mới.

“anh thật đáng ghét!”

“Em xác định em chán ghét anh sao? Ừm?” Giang Phóng “Ừm” một tiếng, làm cho lòng Kiều Kiều hơi ngứa.

“Chán ghét anh”.

“Ha ha. Nha đầu chết tiệt kia, khi trở về xem anh thu thập em thế nào. Em còn dám chán ghét anh” Giang Phóng uy hiếp.

“Hừ”

“Em ở Thanh Nham đàng hoàng một chút cho anh. không cho phép tùy tiện nóichuyện với đứa con trai khác. Đàng hoàng đợi đến khi anh trở về, biết không?”

“Biết rồi, biết rồi, còn nói em, anh cũng phải trôm nom bản thân cho tốt đấy”

“Ha ha”

“anh ở bên đó có vấn đề gì không?” Kiều Kiều biết trong lòng Giang Phóng vẫn còn khúc mắc, dù bề ngoài thì có vẻ không có gì, nhưng Kiều Kiều sao có thể khôn ghiểu tính tình Giang Phóng, người này là con lừa lỳ lợm, rất cứng đầu.

“Thế nào? Em lo lắng cho anh?”

“anh là đồ con lừa lì lợm, em không lo lắng anh thì ai lo lắng cho anh” từ nhỏ đã quan tâm tới anh, hừ hừ, đến cả tiểu Mộc Mộc cũng đố kỵ, còn nói mình thiên vị.

Đầu bên kia truyền đến tiếng cười: “Yên tâm đi, bảo bối tốt của anh. Ngoan ngoãn ở Thanh Nham, đợi anh về sẽ dẫn em đi chơi. anh ở đây sẽ không lộn xộn. Yên tâm đi.anh sẽ không làm gì. Gần sang năm mới rồi, chỉ cần bọn họ đừng quá phận, anh cũng sẽkhông gây chuyện”.

“Có chuyện gì thì anh cũng phải nhịn một chút, cho dù không phải vì mẹ anh thì anhcũng phải vì thể diện của cha anh. Biết không?”

“Vậy nếu anh biểu hiện tốt, em thưởng cái gì cho anh?” ở đầu dây bên kia Giang Phóng cười xấu xa.

Xú tiểu tử! Người ta muốn quan hệ gia đình anh hài hòa, anh còn đòi hỏi, còn muốn thưởng, nghĩ tốt như vậy? “Giang Phóng, có phải anh cảm thấy em giống mẹ anh haykhông? Em cũng chỉ muốn tốt cho anh, anh còn đòi hỏi, hừ”.

“Đừng giận mà, bảo bối. anh ngoan ngoãn nghe lời còn không được sao?”

Nghe Giang Phóng cầu xin tha thứ, Kiều Kiều nhếch miệng khuôn mặt tươi cười, kết quả nhìn thấy ba cái đầu đang chăm chú nhìn mình. Nháy mắt cảm thấy thật xấu hổ.

“Được rồi được rồi, anh ngoan một chút, em cũng sẽ ngoan. Em không nói chuyện vớianh nữa, thôi nhé!”

“Đừng, gấp cái gì? Chẳng lẽ em không nhớ anh?”

“Được rồi mà, tắt máy đi, tắt máy đi, hiện tại em không thể nói chuyện với anh! anh có biết hay không?”

Tưởng tượng bộ dạng xấu hổ của Kiều Kiều, Giang Phóng cảm giác tâm tình của mình rất là sung sướng: “Được rồi, anh tắt máy, nhớ gọi lại cho anh!”

“Vâng, biết rồi” tắt điện thoại, thấy Kiều Dĩnh và Kiều Vũ Đông đều ngây ngốc nhìn mình, Kiều Mộc lại tự nhiên hơn, cô cũng đã quen rồi.

“Nhìn gì thế?”

“Kiều Kiều tỷ, chị có người yêu?” Kiều Dĩnh rất giật mình, hỏi.

“Ừ, đúng vậy!” Dù sao mọi người đều biết rồi, không cần phải giấu diếm.

“Là Giang Phóng kia sao?” Lúc trước, người ta đồn hai người bọn họ yêu sớm. Kiều Dĩnh cũng nghe qua.

“Hừ, còn không phải anh ấy sao, sớm đem tỷ tỷ bắt cóc rồi, thiên vị, tỷ tỷ đối với anh ấy tốt hơn so với chị” Mặc dù nói như vậy, nhưng là Kiều Mộc rất thích Giang Phóng, con bé chỉ ở trước mặt Kiều Kiều lầm bầm thôi, để cho Kiều Kiều áy náy sẽ đối với con bé tốt hơn, con bé rất hi vọng Giang Phóng ca ca làm anh rể nó, hắc hắc, Giang Phóng ca ca sẽcho nó rất nhiều tiền tiêu vặt.

Kiều Mộc nho nhỏ cảm thấy, tỷ tỷ của mình rất biết nhìn xa, sớm đã tìm bạn trai tốt cho mình, xem, Giang Phóng ca ca đối với chị ấy thật tốt, cho nên, con bé cũng phải giống như tỷ tỷ, con bé muốn tìm trước cho mình một người chồng, nhưng mà mấy thằng nhóc ở trường học con bé suốt ngày khóc lóc nước mũi dòng dòng lại yêu bắt nạt người khác con bé mới không thích đâu, con bé muốn tìm soái ca dịu dàng sạch sẽ. Hắc hắc, con bé chọn trúng bạn tốt của tỷ tỷ nó, Hiểu Nam ca ca!

Hắc hắc, đó là chuyện quan trọng mà con bé đã sớm định ra.

C52: Gặp mặt bạn cũ
Đương nhiên Kiều Kiều không biết suy nghĩ của Kiều Mộc, nhìn Kiều Dĩnh nói: “Tiểu Dĩnh, nghe nói em muốn tốt nghiệp trung học xong sẽ ra ngoài làm việc?”

“Vâng, mẹ em nói em học không giỏi, muốn cho em ra ngoài kiếm tiền sớm một chút”.thật ra mẹ cô cũng dặn dò qua, muốn cô ở trước mặt Kiều Kiều nói qua, để cho bác tìmmột công việc tốt cho cô, dù sao bây giờ bác cũng khá giả. Hơn nữa bọn họ đều nghenói, Kiều Kiều và con trai Giang Hải Dương yêu nhau. Giang Hải Dương là ai, đoán chừng cả tỉnh Dân Giang không có là không biết.

“Tiểu Dĩnh, không đọc sách cũng không quan trọng, nhưng em có nghĩ tới không, bây giờ em không có sở trường đặc biệt gì, tuổi lại nhỏ, nếu ra ngoài làm thì em sẽ làm cái gì?”

“Kiều Kiều tỷ, chuyện này, chuyện này”. Kiều Dĩnh cắn môi, thật ra cô cũng khôngthân thiết với Kiều Kiều, lúc nhỏ Kiều Kiều bận rộn kiếm tiền, về sau bên cạnh lại có haianh em Giang gia, tự nhiên Kiều Dĩnh không có cơ hội thân cận với Kiều Kiều. cô có chút không biết mở miệng thế nào

“Sao vậy?” nhìn Kiều Dĩnh muốn nói lại thôi, Kiều Kiều hỏi.

Lấy hết dũng khí, Kiều Dĩnh mở miệng: “Kiều Kiều tỷ, chuyện này, chị có thể nói với bác tìm cho em một công việc tốt không?”

A?

Kiều Kiều suy nghĩ một chút, cô hiểu rõ Kiều Dĩnh, đơn thuần, thành thật, kiếp trước con bé tới nhà xưởng làm, cuộc sống trôi qua cũng không tốt lắm. Nhìn bộ dạng khó xử của con bé, Kiều Kiều cũng biết, nhất định là thím bảo con bé nói như vậy.

“Kiều Dĩnh, em thật sự không muốn học tiếp sao?”

“Vâng. Em học không giỏi, cũng không muốn học. Có thể ra ngoài làm kiếm tiền sớmmột chút cũng rất tốt”.

“Vậy cũng được, chị sẽ nói với cha chị. nhưng tốt nhất em nên bảo chú đến nói chuyện trực tiếp, dù sao chúng ta cũng chỉ là hàng con cháu, cha chị cũng không nhất định sẽnghe chị” Mặc dù Kiều ba có nghe ý kiếm của Kiều Kiều, nhưng Kiều Kiều thấy để cho chú tới nói chuyện sẽ tốt hơn. Mình cũng chỉ là một đứa nhỏ mà thôi! Sở dĩ Kiều ba nghe ý kiến của Kiều Kiều, hoàn toàn bởi vì thái độ của Giang Hải Dương với cô, hơn nữa vườn hoa Phượng Hoàng Sơn thành công, Kiều ba cũng biết, Kiều Kiều đã đưa ra rất nhiều ý kiến đống góp.

“Vâng” Kiều Dĩnh thở phào nhẹ nhõm.

“Kiều Kiều tỷ, chị có người yêu, bác không nói gì chị à?” Kiều Dĩnh hiếu kỳ.

“À không. Bọn chị từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cha mẹ hiểu rõ bọn chị, hơn nữa bọn chị đều có chừng mực”

“Thực hâm mộ chị” Kiều Dĩnh cảm khái.

Kiều Kiều cười.

Kiều Vũ Đông nhỏ hơn Kiều Mộc một tuổi, nhỏ nhất trong nhà. Cơ hội thấy Kiều Kiều rất ít, chỉ có lễ mừng năm mới gia đình Kiều Kiều về mới có thể trông thấy cô, lại càng lạnh nhạt.

“Kiều Kiều tỷ, chị em cũng đang yêu” Nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của Vũ Đông, Kiều Kiều nở nụ cười.

Nhà chú cô, Tiểu Dĩnh và tiểu Đông đều là đứa nhỏ không đa tâm.

“Chờ qua vài năm nữa chị em lớn sẽ tìm anh rể cho em, đừng có gấp, ha ha” mấy đứanhỏ ở trên giường cười đùa. Kiều ba Kiều mẹ và chú thím thì đang ở phòng bếp giúp đỡ ông bà nội, đi ra đi vào cũng không biết làm gì.

“Kiều Kiều tỷ, chị có đã có điện thoại di động rồi, bác thật thương chị” Kiều Dĩnh được Kiều Kiều cho phép, cầm lấy di động của Kiều Kiều nhìn trái nhìn phải, giống như rất sợ làm hỏng

Kiều Mộc ở bên kia lại chơi vui vẻ, “Xì” liền cười ra tiếng.

“Ai u, Kiều Dĩnh, em tưởng cái đó là cha chị mua cho chị ấy sao!”

“Dạ?” Kiều Dĩnh khó hiểu.

“Là Giang Phóng ca ca cho mua cho chị ấy đấy. Giang Phóng ca ca nói, chờ chị thi đậu sơ trung, cũng tặng chị một cái. Ai u, khi vào chị mới có thể lên sơ trung đây!” Kiều Mộc lại làm bộ dạng run rẩy.

(theo cách gọi ở Việt Nam thì Kiều Dĩnh phải gọi Kiều Mộc là chị)

“Bụp!” Kiều Kiều hung hăng đánh vào mông con bé một cái. Đứa nhỏ chết bầm này.

“Ô ô, tỷ tỷ đánh người, Kiều Dĩnh, em nhìn chị ấy đi! Chị ấy xấu quá!” Kiều Mộc gào khóc làm cho Kiều mẹ ở ngoài phòng bếp không chịu nổi, vào cửa: “Kiều Mộc, con đàng hoàng một chút cho mẹ, con mà trêu chọc chị con, chờ Giang Phóng trở lại sẽ hỏi tội con”

“Ô ô, tỷ tỷ đánh người, mẹ mắng chửi người, mình thật đáng thương, mình thật thảm! Mình thiếu hụt thình thương gia đình?” Tiếp tục gào khóc, hắc hắc, dù sao đây cũng là nhà bà nội, hơn nữa còn gần sang năm mới, mẹ sẽ không đánh mình nha.

Kiều Kiều quyết đoán lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị cáo trạng với Giang Phóng, đừng nhìn bộ dạng này của Kiều Mộc thật ra con bé vẫn hơi sợ Giang Phóng, đoán chừng người không sợ Giang Phóng, cũng chỉ có Kiều Kiều đi. Hơn nữa, Giang Phóng tức giận, mặc dù không làm giif con bé nhưng sẽ không cho con bé tiền tiêu vặt, đó là muốn mạng nhỏ của con bé! Đó là nguồn gốc tám phần tiền riêng của con bé đấy, ô ô ~

“Tỷ ~ tỷ ~ tỷ, em sai rồi còn không được sao? Ô, chị đừng mách, chị là chị tốt nhất của em!” Kiều Mộc dán lên người Kiều Kiều a dua nói.

Kiều mẹ trợn mắt nhìn, rồi xoay người rời đi.

“Kiều Kiều tỷ, buổi chiều chị định làm gì?”

“A, buổi chiều chị muốn sang nhà Dương Tuyết, và Tiểu Mẫn” Hai người này đều là của chị em của cô, cô rất nhớ hai người họ. sau khi cô chuyển đến Dân Giang, mấy người rất ít khi gặp nhau.

“Vậy tiểu Mộc có đi theo không?” Kiều Dĩnh hỏi.

“Chị không đi đâu, bên ngoài lạnh như vậy, ba người chúng ta đánh bài tú-lơ-khơ đi” Kiều Mộc đề nghị.

“Ừ, tốt!”

Kiều Kiều đồng tình nhìn về phía Kiều Dĩnh và Kiều Vũ Đông, cùng Kiều Mộc đánh bài tú-lơ-khơ, khóc đi khóc đi. Con bé này rất chày bửa.

Buổi trưa mọi người cùng nhau ăn cơm, rất là hài hòa, Kiều Kiều cảm khái, thì ra có đôi khi, có vài người không phải là không có tình thânmà chỉ là ở trước mặt tiền tài, những thứ này đều trở nên bạc nhược yếu kém.

Hôm nay nhà cô không thiếu tiền, sẽ không có những phiền não này, mặc dù Kiều mẹ vẫn cảm thấy ông bà nội thiên vị, nhưng cũng nhạt rất nhiều, dù sao nhà mình khôngnhư nhà chú thường xuyên qua lại, còn ở Dân Giang, cô cũng thân thiết với bọn họ hơn.

“Mẹ, buổi chiều con sang nhà Dương Tuyết chơi nhé”

“Ừ, đi đi”

một năm không gặp, Dương Tuyết cao hơn trươc kia một chút, cũng đẹp hơn. Trông thấy Kiều Kiều, Dương Tuyết rất ngạc nhiên, mừng rỡ. Kiều Kiều không nghĩ tới Tiểu Mẫn cũng đang ở đây, ba chị em tốt sao mà không vui vẻ được.

“Kiều Kiều về rồi à? không nghĩ tới em sẽ về, ha ha” Dương Tuyết thật cao hứng.

“Chúng ta cũng đã một năm không gặp rồi? Hai người thế nào?” Dương Tuyết và Tiểu Mẫn đang học ở cao trung Thanh Nham, mặc dù không phải cao trung trọng điểm, nhưng là cũng rất tốt.

“Rất tốt, đương nhiên không tự tại tiêu dao như cậu. Tớ nghe nói, cậu và Giang Phóng tốt lắm” Tiểu Mẫn nháy mắt.

“Sao cậu biết?” Tin tức truyền nhanh vậy. Mặc dù tai tiếng của bọn họ đúng là truyền nhiều năm.

“Đương nhiên, cậu nhỏ của tớ ở Dân Giang, đang làm trong công ty xây dựng của Giang Hải Dương. Tớ nghe cậu ấy nói cậu là con dâu được nhà họ thừa nhận”.

“Ha ha” Kiều Kiều cũng không biết mình nên nói cái gì, đành phải cười ngây ngô.

“Kiều Kiều nha, em phải cám ơn chị, nếu như không phải em tới tìm chị thì làm sao em biết Giang Phóng. Giờ Giang gia không phải là nhà bình thường rồi” Dương Tuyết vừanói vừa tở vẻ mặt hâm mộ nhìn Kiều Kiều.

“Đừng nói những thứ này. Hắc hắc. Chúng ta thì không thể nói chuyện khác sao?”

“nói chuyện này thì làm sao, chê bọn chị nói nhiều hả! Bọn chị không biết cuộc sống của người có tiền như thế nào, em và Giang gia quen thuộc như vậy, nói cho bọn chị mộtchút đi” Dương Tuyết bám riết vấn đề này, Tiểu Mẫn cũng có vẻ mặt hâm mộ.

thật ra Kiều Kiều không muốn nói đến chuyện của Giang gia, cô không muốn nói linh tinh.

“Có cái gì mà nói, giống những người bình thường như chúng ta thôi”.

“Giống chỗ nào! Nhất định không giống, a, đúng rồi, mấy người giống là vì em cũng là người có tiền! Kiều Kiều, thực hâm mộ em, cha em làm cho Giang Hải Dương đúngkhông, nghe nói ở Dân Giang bây giờ ông ấy là người số một số hai” Dương Tuyết cảm khái.

Nghe lời này của Dương Tuyết, Kiều Kiều hơi mất hứng, cảm thấy lời này làm cho người ta không thoải mái, “Chị nghe ai nói? Ha ha” Kiều Kiều thật sự không muốn nói tiếp về đề tài này.

“Rất nhiều người đều nói vậy, dù sao, em xem, Giang Hải Dương là người Thanh Nham chúng ta. Làm gì có ai không biết!”

Kiều Kiều chỉ cười. Cũng không nói gì nhiều.

Tiểu Mẫn thấy Kiều Kiều không nói lời nào, nhìn Dương Tuyết một cái, giống như muốn Dương Tuyết nói cái gì, Dương Tuyết nhìn Tiểu Mẫn, mở miệng: “Kiều Kiều à,hiện tại Giang Viễn như thế nào?”

thật ra Kiều Kiều đã nhìn thấy Tiển Mẫn nháy Dương Tuyết rồi. Nghe Dương Tuyết hỏi như vậy, hơi sửng sốt, nháy mắt đã hiểu.

“Giang Viễn à! Rất tốt! Chị cũng biết nó đấy, vẫn như hồi bé, không khác tý gì. Ngày ngày hồ nháo”

“Giống hồi bé?” mắt Dương Tuyết sáng rực lên, lập tức nói: “Nếu giống hồi bé, vậy chắchắn còn thích chị nhỉ? Kiều Kiều à, em cũng biết khi đó thật ra chị cũng không phải làkhông thích hắn, chỉ là, lo lo sợ cha mẹ mắng chị yêu sớm, em lại coi hắn như người xấu đuổi đi, lúc ấy chị rất thương tâm”

Tiểu Mẫn ở một bên gật đầu, phụ họa: “Ở trường có rất nhiều người thheo đuổi tiểu Tuyết đấy. Nhưng nó đều từ trối, nói là không quên được Giang Viễn. Kiều Kiều, hay cậu giúp Dương Tuyết đi, dù sao cậu và Giang Phóng cũng tốt rồi, hơn nữa nếu chuyện này thành thì về sau hai người sẽ là chị em dây, ha ha” Hơn mẫn cười.

Kiều Kiều nghe hai người nói như vậy, cười hỏi: “Dương Tuyết, chuyện còn bé chị còn tưởng thật hả, hai người không phải không biết Giang Viễn là người thế nào, em sao dám gán gép hai người. Lúc còn học tiểu học, bạn gái Giang Viễn đã thành một đốngmột đống rồi, hai người không thấy sao, giờ nó vẫn có cái đức hạnh ấy, nửa tháng thay bạn gái một lần, tới giờ không cần nó giới thiệu bạn gái cho em, có giới thiệu cũngkhông được vài ngày là chia tay, hơn nữa có quá nhiều người em cũng không nhớ hết”.

Kiều Kiều nói thật.

Dương Tuyết đô miệng.”Kiều Kiều, nếunhư không phải em đánh Giang Viễn thì có lẽ quan hệ của bọn chị hiện tại đã tốt rồi, em giúp chị một chút đi!”

Kiều Kiều nhìn Dương Tuyết, lại nhìn Tiểu Mẫn, đột nhiên đã cảm thấy, hình như mìnhkhông hiểu hai người bạn tốt này, có lẽ, qua nhiều năm không tiếp cúc, người cũng thay đổi đi.

“Ai u, tiểu Tuyết, chị đừng nhảy vào hố lửa, chúng ta nói chuyện khác không được sao! Lúc nào cũng nói tới Giang Viễn thế!”

Thấy Kiều Kiều không muốn giúp, Dương Tuyết và Tiểu Mẫn đều mất hứng, cũngkhông có tinh thần. Ba người nói chuyện tào lao.

nói chuyện được một lúc, Kiều Kiều mượn cớ rời đi, thật sự cô không chịu nổi cái khôngkhí này, hơn nữa, mặc dù cô từ chối, nhưng Dương Tuyết vẫn kéo tới chuyện Giang gia và Giang Viễn. Còn nói gần nói xa nói bóng nói gió, ý chính là Kiều Kiều có Giang Phóng rồi, mà không chịu giới thiệu cô với Giang Viễn, không có tình nghĩa.

Kiều Kiều không hiểu suy nghĩ của bọn họ, chỉ có thể né tránh, ra khỏi Dương gia, Kiều Kiều thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại rất chán nản.

Có lẽ, theo thời gian thay đổi, hoàn cảnh xung quanh thay đổi, có vài người cũng sẽ thay đổi theo.

C53: Một ổ bạn nhỏ
Tâm tình khó chịu, Kiều Kiều lấy điện thoại di động ra, thuần thục gọi cho Giang Phóng. hiện tại cô rất muốn nói chuyện với Giang Phóng. cô không hiểu, vì sao Dương Tuyết và Tiểu Mẫn lại trở nên như vậy.

Thậm chí cô còn nghĩ không phải Dương Tuyết vẫn luôn thích Giang Viễn, mà giống như có hứng thú với gia thế của hắn hơn, điều này làm cho cô phản cảm. Chẳng lẽ, trong mắt bọn họ, Giang gia là một con dê béo.

“Kiều Kiều ~” Giang Phóng nhận được điện thoại của Kiều Kiều thì rất mừng rỡ.

“Giang Phóng ~” nghe thấy giọng nói buồn bực của Kiều Kiều, Giang Phóng lập tức hỏi: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?” hắn rất khẩn trương.

“không có việc gì, chỉ là, chỉ là vừa rồi em đến nhà Dương Tuyết, Giang Phóng, anh nóixem, sao con người có thể thay đổi như vậy?” Kiều Kiều cảm thấy mất mát.

“Chuyện gì xảy ra? Mau nói cho anh đi?” Giang Phóng không giống Kiều Kiều, hắn đãtrải qua rất nhiều chuyện, còn ở bên ngoài giúp đỡ, chia sẻ công việc với Giang Hải Dương, cho nên già rặn hiểu đời hơn nhiều, còn Kiều Kiều thì ngược lại, mặc dù là mộtngười trọng sinh, nhưng chưa từng trải qua sự kiện lớn nào nên đơn thuần hơn rất nhiêu, Sau khi trọng sinh, lại đặc biệt an nhàn, tự nhiên càng đơn thuần.

“Dương Tuyết nói em giới thiệu Giang Viễn với cô ấy, em từ chối, thật ra không phải do Dương Tuyết không tốt hay do Giang Viễn không tốt, nhưng anh biết không? Em cảm thấy cô ấy căn bản không thích Giang Viễn. cô ấy giống như thích gia thế nhà anh nhiều hơn. anh nói đi, có phải em trèo cao hay không? Vì sao mọi người đều nói anh là hào môn thế gia?”

Giang Phóng ở đầu bên kia nghe Kiều Kiều nói vậy thì đã hiểu hết, những chuyện thế này hắn đều hiểu, bên cạnh hắn không phải không có mỹ nữ đủ loại phong thái nhắm đến tiền tài gia thế nhà hắn vây quanh, chỉ có điều sắc mặt hắn luôn không thay đổi, hơn nữa còn là người thô lỗ hung ác, tự nhiên không ai dám đến tìm hắn kiếm chuyện, nhưng còn tiểu Viễn lại khác, nó hiền lành ham chơi, cho nên rất nhiều người đem chủ ý đánh tới trên người tiểu Viễn.

Chỉ có Kiều Kiều, chỉ có Kiều Kiều trước sau vẫn như một đối sử thật lòng với hắn, hắnkhông cần phải lo lắng cô có dụng ý khác, lo lắng cô thích tiền hơn thích hắn.

Thấy Giang Phóng không nói lời nào, Kiều Kiều rất buồn bực, hắn thực sự cảm thấy côlà trèo cao sao?

“Kiều Kiều”.

“Gì?”

“Trèo cao? Chẳng lẽ em không biết sao? Cho tới giờ, đều là anh trèo cao”.

Lời nói của Giang Phóng làm cho lòng Kiều Kiều nở hoa.

“Giang Phóng, em thấy anh thay đổi rồi! Biết dỗ ngon dỗ ngọt, biết nói những lời mà em thích nghe. Em chỉ muốn đắm chìm trong ấy”.

“Ha ha. Nha đầu ngốc. Em đừng buồn vì bọn họ, ai cũng sẽ trưởng thành, khi còn bé như thế nào, chưa chắc lớn lên cũng sẽ như vậy. Em vẫn luôn coi bọn họ là bạn tốt, nhưng có thể bọn họ chỉ coi em là bàn đạp mà thôi. Qua nhiều năm rồi, bọn em cũng chỉ đến lễ mừng năm mới mới ngẫu nhiên gặp nhau một hai lần, hai bên đã xa lạ nhiều, dù cho có là bạn tốt đi chăng nữa nhưng theo thời gian và hoàn cảnh của mỗi người, vị trí khác nhau, cũng sẽ càng lúc càng xa lạ. Em ngoan ngoãn đợi anh trở về, đến lúc đó anhdẫn em đi chơi. anh đã nói với cha anh rồi, khi anh về sẽ dẫn em đi Cáp Nhĩ Tân xem lễ hội Băng Đăng”.

Gì? Cáp Nhĩ Tân? A a!

Kiều Kiều rất thích đi chơi.

“Được! Hắc hắc!” bởi vì Kiều Kiều muốn đi Cáp Nhĩ Tân cho nên cả người lại cao hứng lên, đúng vậy, Giang Phóng nói rất đúng, dù cho có là bạn tốt, cũng sẽ càng lúc càng xa lạ.

Kiều ba Kiều mẹ không hỏi Kiều Kiều ở nhà Dương Tuyết làm gì, mấy năm nay đãthành thói quen rồi, đối với Kiều Kiều họ luôn để con bé tự do. Họ cũng biết Kiều Kiều là một đứa nhỏ có chủ kiến.

Nhoáng một cái đã qua năm mới, thời điểm đầu tháng ba, Chu Tinh Tinh con của côKiều Kiều cũng tới, quan hệ của Kiều Mộc và Chu Tinh Tinh rất tốt. Chu Tinh Tinh lớn hơn Kiều Mộc một tuổi, nhà cô Kiều Kiều cũng ở trong trấn Dân Giang, cô Kiều Kiều thường xuyên đưa Chu Tinh Tinh đến tìm Kiều Mộc chơi.

Đối với người cô này, Kiều Kiều hiểu rõ, theo châm ngôn của nhà họ chính là, đối với người có tiền, có năng lực lại có thể trợ giúp cô ấy thì hoàn toàn nhiệt tình. Còn đối với những người không giúp được gì cho cô ấy, thì phản ứng sẽ là không thèm để ý.

Giờ Kiều ba ở Dân Giang, mặc dù không phai là người có tiền nhưng cũng rất khá giả, đương nhiên cô ấy sẽ khách khí với nhà cô rất nhiều, cũng nhiệt tình hơn rất nhiều rất nhiều.

Chu Tinh Tinh và Kiều Mộc mang theo Kiều Vũ Đông cùng nhau chơi đùa. Bởi vì nhàcô Kiều Kiều mở một tiệm tạp hóa cho nên không thể rời ra được, cô Kiều Kiều phải trở về Dân Giang trong ngày. Ý của Kiều ba là, lễ mừng năm mới cho nên rất đông, ba người nhà cô Kiều Kiều mà ngồi xe thì không khác gì chịu tội, không bằng đi cùng bọn họ, mặc dù xe của họ bốn người ngồi vừa đủ, nhưng có thể ngồi sát vào nhau một chút, mặc dù trật trội nhưng sẽ thoải mái hơn, cô Kiều Kiều đương nhiên đồng ý.

Kiều Kiều ⊙﹏⊙ đổ mồ hôi, cô nghĩ tới phim điện ảnh《 điện thoại di động 》của Phùng Tiểu Cương, ô ô, đây là cái xe gì!

Nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của Kiều Dĩnh và Kiều Vũ Đông, Kiều ba suy nghĩ mộtchút, quyết định để cho Kiều Mộc và Chu Tinh Tinh ở lại, ông đi rồi sẽ quay lại đón Kiều Dĩnh và Kiều Vũ Đông lên Dân Giang chơi vài ngày, chú thím đương nhiên rất vui vẻ, thật ra bọn họ rất hi vọng hai chị em Kiều Dĩnh có thể thân thiết hơn với Kiều Kiều, Kiều Mộc, suy nghĩ của người trưởng thành và trẻ con đúng là không giống nhau.

Kiều Dĩnh và Kiều Vũ Đông rất vui mừng, vội vàng chuẩn bị sắp xếp đồ.

Kiều Dĩnh nhỏ hơn Kiều Kiều ba tuổi, nhưng vóc dáng không thấp hơn Kiều Kiều là bao. Kiếp trước, Kiều Dĩnh cao 1m67, làm cho Kiều Kiều rất hâm mộ ghen ghét, nhìn Kiều Dĩnh bây giờ đã cao gần bằng mình, Kiều Kiều lệ rơi, nhưng cô tự an ủi bản thân, cao quá cô cũng cũng không thích, hắc hắc.

Thím hai không cho Kiều Dĩnh mang quần áo đi, bà cảm thấy con mình có thể mặc đồ của Kiều Kiều, dù sao hai người cũng cao như nhau.

Thời điểm Kiều Mộc Kiều Dĩnh đến, Kiều Kiều ở nhà đã thu dọn xong, ai u, cô vẫn cảm thấy ở nhà mình là thoải mái nhất.

Kiều Kiều chuẩn bị rất nhiều kẹo và hoa quả, còn có một ít đồ ăn vặt. Mấy đứa nhỏ nhìn thấy, lại càng cao hứng. Chu Tinh Tinh chưa về nhà, cũng tới nhà Kiều Kiều, con bé thường xuyên ở nhà Kiều Kiều, cùng chơi đùa với Kiều Mộc.

Kiều Dĩnh, Kiều Mộc, Kiều Vũ Đông, còn có Chu Tinh Tinh, mấy đứa nhỏ vui chơi với nhau.thật ra Kiều gia không lớn, Kiều mẹ hơi buồn bực, nhiều trẻ con như vậy thì làm gì có chỗ mà ngủ. Bà hơi giận quyết định của Kiều ba.

Kiều gia có một ngôi biệt thự ở vườn hoa Phượng Hoàng Sơn, nhưng là Kiều mẹ khôngbiết lái xe, hơn nữa bên đó toàn người có tiền, Kiều mẹ thấy không quen, cho nên vẫn chưa chuyển qua, ngôi nhà đó hiện chưa có ai ở.

Nghe Kiều Kiều nói, vào tháng bốn tháng năm thời tiếp ấm áp Giang gia sẽ chuyển qua đó, Kiều mẹ thở dài, bà đoán Giang gia chuyển đi thì nhà bà cũng phải chuyển sang đó, bà chỉ không bỏ được những lão bằng hữu hàng xóm thôi.

“Mẹ, dù sao mấy đứa nhỏ cũng tới rồi, hay mẹ ngủ với con và tiểu Mộc, Kiều Dĩnh và tiểu Đông ngủ với nhau, bọn họ là hai chị em, không sao đâu” không thể để hai đứa nhỏngủ ngoài phòng khách được.

“Ừ, cũng được, cũng chỉ có thể như vậy”.

Thấy Kiều Dĩnh và Kiều Vũ Đông đều ở lại Kiều gia, đôi mắt Chu Tinh Tinh trông mong, cũng rất muốn con bé ở lại, nhưng Kiều Kiều nhìn một lượt, thật sự không có chỗ để ngủ, ai u! Những bạn nhỏ này!

Kiều mẹ là một người nhanh nhẹn, thấy mấy đứa nhỏ chơi đùa vui vẻ, vội vàng vào phòng bếp chuẩn bị cơm tối. Hôm nay là mùng bốn, giờ muốn mua thức ăn cũng có rất ít người bán cho nên Kiều mẹ đã có chuẩn bị sẵn.

Sắc trời tối dần, nghe được tiếng bắn pháo hoa của nhà bên cạnh, mấy đứa nhỏ ở trong nhà đứng ngồi không yên. Kiều Mộc là đứa nhỏ hoạt bát, đây còn là địa bàn của nó, đương nhiên muốn mặc áo khoác dẫn mấy chị em đi chơi. Kiều Dĩnh mặc dù đã năm hai, nhưng có thể do ảnh hưởng của hoàn cảnh cho nên con bé luôn có cảm giác sợ hãi.

“Kiều Dĩnh à, em dẫn bọn nhỏ ra ngoài đi dạo đi. Ở nhà cũng không còn chuyện, đợi ngày mai chị mang bọn em ra ngoài chơi”.

“Vâng” Kiều Dĩnh mặc áo khoác theo ra cửa.

Kiều mẹ thấy mấy đứa nhỏ ra cửa liền dặn dò: “đi chơi nhớ cẩn thận đấy, về sớm mộtchút, chúng ta chuẩn bị ăn cơm rồi, chớ đi xa, còn có cẩn thận pháo hoa pháo biết chưa, thứ đó không an toàn, đợi ăn cơm tối xong, các con hãy ra cửa phóng”.

“Vâng. Biết rồi!” Kiều Mộc đáp.

Khó có được lễ mừng năm mới không có sự vụ gì, Kiều ba ra ngoài chúc tết, Kiều mẹ nấu cơm, Kiều Kiều ở bên cạnh phụ giúp.

“Tỷ, tỷ – -” người Kiều mộc chưa thấy đâu nhưng giọng nói đã tới trước.

Kiều mẹ trợn mắt: “đi đi, xem đồ ranh con kia lại có chuyện gì, ngày nào cũng nhiễusự”.

“Có chuyện gì?” Ách? Kiều Kiều sửng sốt, theo sau mấy đứa nhỏ không phải là Giang Phóng sao?

“anh, sao anh lại về lúc này?”

Giang Phóng đi qua vuốt tóc Kiều Kiều, “anh nhớ em. cô Kiều ~ cháu về rồi”.

Kiều mẹ nghe thấy giọng nói, vội vàng xoa xoa tay đi ra: “Tiểu Phóng tới đó hả? sao hôm nay cháu đã về rồi? Cha mẹ cháu và tiểu Viễn cũng về cùng sao?”

“không có, cha mẹ cháu vẫn đang ở nhà ông bà ngoại, cháu bà tiểu Viễn trở về trước”

“A, vậy tiểu Viễn đâu?”

“Nó ạ, vừa về đã đến nhà bạn nó chơi rồi. Nó đúng là người bận rộn, ha ha” Giang Phóng đem chìa khóa xe ném ở trên bàn trà, trong tay hắn còn có một túi lớn, ánh mắt Kiều Mộc đúng là rơi lên đó!

Giang Phóng cũng đặt túi ấy lên bàn trà: “Bên trong đều là đò ăn, mấy đứa lấy ra ăn đi. Trong xe của anh còn có trái cây, để anh ra ngoài lấy vào” Kiều Kiều rất thích ăn trái cây.

Kiều Mộc nghe thế “A a” xông tới, xem thứ nào ngon, hắc hắc, laoij nào cũng đặc biệt,anh rể thật tốt nha! Liếc mắt nhìn chị gái đang ngây ngốc của mình, Kiều Mộc nắm quyền lắc lắc, nó cần phải giúp chị nó nắm chắc kim quy tế.

Nếu để người khác đoạt mất thì nó làm gì còn cái phúc lợi này.

Nếu những suy nghĩ này của con bé bị Kiều Kiều biết, đoán chừng sẽ cảm khái một câu, tiểu đại nhân, em thật tinh ranh!

Kiều Kiều và Giang Phóng ra ngoài lấy đồ.

“anh trở lại trước, cô Tần có mất hứng không?”

“không sao. anh nói với bọn họ rồi, quay về sớm còn chuẩn bị mùng tám đi Cáp Nhĩ Tân”

“Mùng tám đi, vậy khi nào trở về? Có những ai đi vậy? Chỉ có hai chúng ta thôi sao?” Kiều Kiều ngửa đầu hỏi.

“Cái đó còn chưa biết, đến lúc đó xem chơi thế nào rồi tính sau? Có hai chúng ta, tiểu Bạch, Nhị Hắc, tiểu Viễn, còn có ba con nhóc khác, em không cần để ý đến chúng nó, chắc chẳng được mấy ngày sẽ chia tay ấy mà”.

“Vâng, biết rồi”

“Aiz, sao nhà em lại có một ổ thỏ nhỏ vậy?” mấy đứa nhỏ cứ chít chít trách trách thật ồn ào!

“Tiểu Dĩnh tiểu Đông nhà chú và tiểu Tinh nhà cô em. Bọn nhỏ sẽ ở nhà em vài ngày”.

“Vừa vặn, vậy hôm nay em sang nhà anh, nhiều thỏ con như vậy, nhà em cũng khôngcó chỗ ngủ!”

Kiều Kiều nện cho Giang Phóng vài cái, “Con thỏ cái gì, con thỏ cái gì, anh chị em nhàanh mới là con thỏ. Em sẽ không sang nhà anh đâu, anh không có cái chủ ý gì tốt cả”.

Giang Phóng dán miệng lên tai Kiều Kiều, nhẹ nhàng nói: “anh mặc kệ, đêm nay em phải ở cùng anh, lát nữa anh sẽ nói với mẹ em ~”

“Đồ xấu xa” Kiều Kiều trừng mắt.

C54: Anh yêu em, nhưng vĩnh viễn em sẽ không biết
Dù Kiều Kiều không muốn nhưng cô vẫn phải đến nhà Giang Phóng, trước khi đi mẹ côđã dặn dò hết lần này đến lần khác, muốn cô chú ý “Đúng mực”. Ô ô ~

Biết Kiều Kiều không ngủ ở nhà, Kiều Mộc vung khăn tay nhỏ vui vẻ đưa tiễn, hắc hắc, tỷ tỷ tối nay không ở nhà, phải sáng mai mới về. Mấy đứa nhỏ bọn họ sẽ được quậy thả ga.

Đối với loại hành vi bạch nhãn lang của em gái mình, Kiều Kiều trợn mắt.

Giang Phóng nhìn hai chị em, nở nụ cười.

“Giang Phóng, em nói trước với anh, sang nhà anh thì sang nhà anh, nhưng anh khôngđược làm loạn. Chúng ta muốn ước pháp tam chương*”. (chỉ việc lập ra những quy ước đơn giản)

“Ước pháp tam chương?” Giang Phóng khiêu mi.

“Đúng vậy, anh không thể động thủ động cước làm loạn”

“Vậy nếu em động thủ động cước với anh thì sao?” Giang Phóng trêu chọc.

Kiều Kiều lườm hắn, người này muốn chọc cô nổi giận phải không!”Vậy em không đi, tránh cho em không giữ nổi bình tĩnh sẽ động thủ động cước với anh”.

Thấy Kiều Kiều hơi giận, Giang Phóng vội vàng dỗ. Thịt này không ăn được thì uống chút nước canh cũng tốt, còn hơn công dã tràng.

“anh sai rồi, bảo bối tốt của anh, yên tâm đi, chỉ cần em không đồng ý, nhất định anh sẽcó chừng mực”.

Kiều Kiều vào Giang gia, nói muốn Giang Phóng sang ngủ với Giang Viễn, còn cô ngủ ở phòng Giang Phóng. Mặc dù quan hệ của hai người rất tốt, nhưng cũng không thể làm loạn đâu! Khi hai người vào nhà, Giang Viễn đang lên mạng, chỉ đi ra chào một tiếng rồi lại quay vào.

Kiều Kiều thấy Giang Viễn, cảm khái một hồi!

“Hôm nay, Hoa Hồ Điệp không ra ngoài sao?”

“Ha ha, em nói tiểu Viễn là Hoa Hồ Điệp nếu để nó nghe thấy nhất định sẽ rất thương tâm”. Mặc dù Giang Phóng nói như vậy, nhưng lại rất vui vẻ, chỉ cần nhìn bộ dạng hắnlà biết.

“Sợ nó buồn mà anh còn cười”.

Hôn “chụt” một cái lên mặt Kiều Kiều, Giang Phóng tiếp tục cười: “Để anh đi lấy Sơn trúc, nhất định em sẽ thích ăn”.

Khu nhà này của bọn họ rất ấm áp cho nên Kiều Kiều lấy ra áo T-shirt, đi vào phòng Giang Phóng thay. thật nóng.

Nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp, Giang Phóng bị mê hoặc.

“Ngày mai anh mang bọn em đi chơi?” hắn biết rõ cô muốn dẫn mấy con thỏ nhỏ nhàcô đi chơi.

“Vâng”. Giang Phóng, anh nói xem em nên dẫn bọn nhỏ đi đâu chơi, trời lạnh thế này những khu vui chơi đều đóng cửa hết rồi”. thật ra Kiều Kiều cũng không biết có chỗ nào chơi.

“Sân patin, phòng bóng bàn, rạp chiếu phim, thư viện, em có muốn đến đó không? Buổi sáng ngày mai anh bảo lão Từ lái xe của công ty tới mang các em đi chơi. Nhiều người như vậy xe của anh không đủ chỗ” Hai tháng trước, Giang Hải Dương mua cho Giang Phóng một chiếc xe Porsche.

“Vâng” hiện tại Kiều Kiều rất ỷ lại Giang Phóng, cô không biết như vậy có tốt haykhông, nghĩ đến chuyện phụ nữ sâu gạo không chịu tự lập tự cố gắng, cuộc sống hoàn toàn phụ thuộc vào người đàn ông cuối cùng sẽ bị người đàn ông đó chán ghét. Kiều Kiều lạnh run, cảm thấy mình có xu thế phát triển thành người như vậy.

“Giang Phóng, giờ càng ngày em càng ỷ lại anh, chuyện gì cũng không thèm suy nghĩ mà chỉ đợi anh đến giải quyết, như vậy có tốt không? anh có cảm thấy em phiền chánkhông?” Kiều Kiều tựa đầu lên vai Giang Phóng.

“Bụp!” Cái mông bị đánh một cái.

“nói vớ vẩn gì đấy? anh còn ước chuyện gì em cũng tới tìm anh, ỷ lại anh, em là vợ anhmà, không ỷ lại anh thì ỷ lại ai, anh mới là người nên sợ, nên không có cảm giác an toàn. Mặc dù người khác cảm thấy anh có tiền, em trèo cao, nhưng trong tim anh hiểu, emkhông quan tâm những thứ đó, Kiều Kiều của anh là một người thông minh, là một côgái tốt. anh sợ em không quan tâm tới anh, sợ em yêu người khác, cho nên anh muốn xác định chắc chắn chuyện của chúng ta. Nhốt em trong vòng tay để em luôn luôn ở bên cạnh anh ~”

“Giang Phóng, anh là đồ bại hoại, càng ngày càng dẻo miệng. anh toàn dỗ ngọt em”.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngửa lên, Giang Phóng cúi đầu, hôn lên đôi môi cô, Kiều Kiều cảm thấy toàn thân mềm nhũn. Giang Phóng không phải là một người đàn ông ôn nhu, thấy Kiều Kiều mềm nhũn dựa vào ngực mình, đáp lại nụ hôn của mình, Giang Phóng bắt đầu không thành thật, môi lung tung không có quy luật hôn lên mặt, lên cổ cô. Tay cũng thăm dò vào trong áo T-shirt của Kiều Kiều, mạnh mẽ vân vê ngực Kiều Kiều.

“Ân?”

Nghe thấy Kiều Kiều rên rỉ, Giang Phóng lại càng không thành thật, tiểu huynh đệ nhuốn đầy tình dục cọ xát lên người cô.

“yêu em, yêu em – -” Giang Phóng vừa vuốt ve vừa nỉ non. Dụ dỗ Kiều Kiều.

“Ai, ca – -” Giang Viễn mở cửa, giống như muốn nói gì đó, kết quả lại thấy được mộtmàn hương diễm này. Mặc dù quần áo của hai người đều hoàn hảo, nhưng động tác lại cực kỳ mập mờ.

Nghe thấy giọng nói của Giang Viễn, Giang Phóng vội vàng dừng tay, giống như lười biếng nằm trên người Kiều Kiều: “Cút ra cho anh”

Giang Viễn đang ngu ngơ rốt cục cũng kịp phản ứng, “A! Biết rồi biết rồi”.

“Rầm!” Cửa bị đóng lại.

Kiều Kiều buồn bực, lần thứ hai rồi, đây là lần thứ hai bọn họ bị người ta nhìn thấy, mất mặt. Đều tại cái tên xấu xa này, mặc dù giận dỗi, nhưng trong lòng Kiều Kiều lại mơ hồ có một giọng nói nhỏ đang hỏi cô, chẳng lẽ, cô không muốn sao? Ban nãy cô có cản hắnlại không? không có, không có, không có.

Giang Phóng biết da mặt Kiều Kiều mỏng.

Vội vàng an ủi cô: “không sao. Đến, đứng lên, ngoan, chúng ta không cần quan tâm đến nó”.

“Giang Phóng, về sau không cho phép động tay động chân ở nhà anh”.

“Ừ, được rồi. Em nói cái gì thì chính là cái đó. Ngoan, em ở trong này xem tivi, anh ra ngoài một chút xem tiểu Viễn có chuyện gì?”

“Vâng. Em muốn ăn Sơn trúc”. Giang Phóng nhanh nhẹn lấy đĩa Sơn trúc trên bàn đến đưa cho Kiều Kiều, sau đó dứng dậy vào phòng Giang Viễn.

Cho đến khi Giang Phóng vào phòng mình, Giang Viễn vẫn còn đang ngu ngu ngơ ngơ, nhìn Giang Viễn vẫn còn đang mê man ngồi trên giường, Giang Phóng đánh mộtcái, đánh cho hắn tỉnh lại.

“Ai u!” Giang Viễn xoa đầu, anh trai hắn quá bạo lực.

“Chuyện gì?”

“A?” Giang Viễn tiếp tục ngây ngốc.

“không có chuyện gì thì em gọi anh làm gì, em chê đánh không đủ đúng không?” KAO, không có chuyện gì mà lại quấy rầy chuyện tốt của anh? Giang Phóng nhe răng, cảm thấy thằng nhóc này không đánh không được!

Nhìn ánh mắt không có ý tốt của anh hắn, Giang Viễn vội vàng nói: “Ai, ca, anh đừng đánh nữa, em sai rồi còn không được sao? Em chỉ muốn tìm anh lấy ít tiền mua trang bị thôi, ai biết hai người ở trong đó làm chuyện gì gì kia! Em sai rồi, ca, anh là anh trai của em, anh là anh ruột em, đừng đánh em nữa”.

anh hắn ra tay rất hung ác.

“Cái gì mà gì gì kia. Ở trước mặt Kiều Kiều đừng có nói nhảm, da mặt cô ấy mỏng” đương nhiên Giang Phóng hiểu rõ tính tình của cô dâu nhỏ nhà mình, nên dặn dò Giang Viễn.

“Biết rồi! Ha ha! Cái nha đầu lòng dạ hẹp hòi kia, nếu em dám nói với nó như vậy, nó còn buông tha em?”

“Bốp!” Giang Viễn lại bị đánh thêm cái nữa.

“Cái gì mà nha đầu lòng dạ hẹp hòi, Kiều Kiều lớn hơn em, còn là chị dâu em, em khách khí một chút cho anh”. Giang Phóng vừa nói vừa lôi Giang Viễn dậy, lấy tiền đưahắn.

“Được được được, nó là chị dâu em. Ai, ca, anh xem trang bị này đi, rất trâu, có nó, nhất định em sẽ vô địch” Giang Viễn lẩm bẩm.

Hai anh em ngươi một lời, ta một câu xong, Giang Phóng ra phòng khách với Kiều Kiều.

Chờ Giang Phóng ra ngoài, Giang Viễn nhìn cửa bị đóng lại, thu hồi cợt nhả lúc trước, ngây ngốc ngồi ở đó, Kiều Kiều, chị dâu của hắn. Lắc đầu, Giang Viễn đứng dậy mở cửa sổ, đốt một điếu thuốc.

thật ra anh cũng thích em, nhưng mà vĩnh viễn em sẽ không biết.

không biết bắt đầu từ khi nào anh đã thích em.

Từ nhỏ bên cạnh đã không có mẹ, cha không thường xuyên về nhà, chỉ có hắn và anhtrai hắn sống nương tựa lẫn nhau, cho tới bây giờ, chỉ có anh trai hắn trả giá, chiếu cốhắn, đối tốt với hắn, nghĩ cho hắn. Dù hắn có thích Kiều Kiều đi chăng nữa thì vĩnh viễnhắn cũng sẽ không nói ra, hắn sẽ không bao giờ phá vỡ hạnh phúc của anh trai hắn.

Ha ha, hắn còn trẻ, có lẽ giờ thu lại tâm tư của mình vẫn còn kịp đi?

“Tiểu Viễn đâu?” Kiều Kiều trông thấy Giang Phóng đi ra liền hỏi.

“Nó đang chơi game? không có việc gì, nó nói anh đưa nó ít tiền để nó muốn mua trang bị” Ôm Kiều Kiều ngồi xuống.

“Ngày mai anh bảo lão Từ lái xe dẫn bọn nhỏ đi chơi còn chúng ta đi dạo phố đi, chúng ta mua ít đồ. Mấy ngày nữa còn đi chơi” đề nghị này đương nhiên là để mình và Kiều Kiều thoải mái hơn rồi!

“Vâng, cũng tốt, dù sao em cũng không thích dụ dỗ mấy đứa nhỏ, hắc hắc, để cho tiểu Mộc và bọn nhỏ đi chơi đi, thế nào con bé cũng sẽ rất vui sướng” cô gái nào có khôngthích đi dạo phố chứ! Kiều Kiều là một bạn nhỏ cuồng mua sắm, lúc trước cô không có tiền, cô có muốn mua cũng không mua nổi. Mặc dù bây giờ không phải đại phú đại quý, nhưng ít nhất cũng không thiếu tiền nên cô rất thích đi dạo.

“Hắc hắc, lấy cho em tờ giấy, em muốn nghĩ xem mình nên mua gì” Kiều Kiều chạy vào nhà vệ sinh rửa tay, bởi vì ăn hoa quả nên tay cô rất dơ.

“Đúng rồi, Giang Phóng, chúng ta đi thế nào? Ngồi xe lửa hả?”

“Máy bay. Vé máy bay anh đã chuẩn bị tốt cho em rồi nhưng vẫn chưa nói với em. Nếuđi xe lửa sẽ rất mệt mỏi. Cha Nhị Hắc có một người bạn đang ở Cáp Nhĩ Tân, lúc chúng ta đến đó sẽ có người ra đón. anh cũng bảo ông ấy chuẩn bị cho chúng ta một chiếc xe rồi, đến đó chúng ta có thể tự tham quan. Chồng em làm việc mà em vẫn chưa yên tâm à, em chỉ cần đi theo anh là được. Nhưng nghe nói bên ấy rất lạnh, chúng ta phải chuẩn bị nhiều đồ một chút” Giang Phóng dặn dò.

“Vâng, được rồi, hắc hắc, ngày mai chúng ta đi mua” nhìn bộ dạng cười hì hì của Kiều Kiều, Giang Phóng cũng vui vẻ theo.

“Kiều Kiều, buổi tối hai đứa mình ngủ chung đi? anh bảo đảm sẽ nghiêm chỉnh. Dù sao hai chúng ta cũng không phải chưa từng ngủ chung với nhay, Kiều Kiều –” Giang Phóng dụ dỗ.

“không được, không được đâu, anh bị làm sao vậy. Ban nãy đã bị Giang Viễn nhìn thấy rồi, đừng có nghĩ lung tung” sắc lang chết tiệt, xú phôi đản. Ngày nào cũng chỉ rình để ăn thịt.

“Đừng mà, bảo bối, cho anh ngủ với em đi. anh bảo đảm không làm loạn, anh chỉ muốn ôm em ngủ thôi. không cho anh ăn thịt thì thôi, đến súp cũng không cho anh uống sao!anh đã hai mươi tuổi rồi. Bảo bối, van em còn không được sao?” Nếu như có cái đuôi, đoán chừng bây giờ cái đuôi của Giang Phóng đang điên cuồng ve vẩy. Bộ dạng hắn đáng thương vô cùng, con mắt ngậm nước nhìn Kiều Kiều, dáng vẻ đang trông mong tiểu nha đầu đồng ý đó mà! Kiều Kiều rất mềm lòng, đặc biệt là đối với hắn, Giang Phóng tự nhiên biết rõ, cho nên mới dùng chiêu này với cô.

Kiều Kiều không còn cách nào khác, rốt cục cũng đáp ứng Giang Phóng. Nhìn miệng Giang Phóng ngoác đến mang tai, Kiều Kiều cũng lộ ra nụ cười.

C55: Xuất hành
Kiều Mộc biết Kiều Kiều muốn đi Cáp Nhĩ Tân chơi với Giang Phóng Giang Viễn, liền năn nỉ đòi đi theo, nhìn bạn nhỏ bảy tuổi này, vẻ mặt của tất cả mọi người đều đầy hắc tuyến.

Kiều Kiều không thể chịu được người khác nài nỉ với mình nên hơi dao động, Giang Phóng biết nếu như mang Kiều Mộc đi theo thì tâm tư của Kiều Kiều sẽ chỉ đặt lên người Kiều Mộc. Cho nên hắn không hi vọng tiểu Mộc đi!

"Tiểu Mộc à, em vào trong, Giang Phóng ca thương lượng với em một chút" Giải quyết tiểu tham tiền, phương pháp tốt nhất chính là tiền, Giang Phóng nghĩ.

Bạn nhỏ Kiều Mộc bĩu môi đi theo Giang Phóng vào nhà. Kiều Kiều dáo dác nhìn theo.

"Con cứ xem tivi của con đi, chuyện này cứ giao cho tiểu Phóng. Mẹ thấy, con khôngquản được nha đầu kia đâu". Kiều mẹ nói đâu đâu.

Quả nhiên, bạn nhỏ Kiều Mộc đi từ trong ra với vẻ mặt rất vui mừng, "Chị ~ em khôngđi với chị nữa, hắc hắc".

"Có phải được cái gì rồi không, nếu không sao con có thể cười tươi như vậy?" Kiều mẹ liếc liếc mắt nhìn tiểu nha đầu một cái.

"Dù sao con cũng không đi - - "

"Tiểu Mộc, qua đây chơi đi" Chu Tinh Tinh hô, mấy đứa nhỏ đang vây xung quanh cái máy tính, Kiều Mộc nhảy lên chạy qua.

"Ai, anh đáp ứng con bé chuyện gì?" Kiều Kiều chọc Giang Phóng hỏi.

"Đó là em gái em, em còn không biết sao?"

"Được rồi, anh đáp ứng mua cho con bé cái gì? Hay cho con bé bao nhiêu tiền?"

Giang Phóng dán miệng lên tai Kiều Kiều nói thầm vài câu.

Kiều Kiều cười: "anh dùng phương pháp đó sao. Tiếp tục phát huy".

"Tuân mệnh"

Kiều mẹ nhìn đôi tiểu tình nhân đang thì thầm thủ thỉ đằng kia, ngươi chọc ta một cái, ta sờ ngươi một cái, hiểu ý nở nụ cười.

"Chị, Giang Phóng ca nói mặc dù em không đi, nhưng sẽ mua quần áo cho em, khôngcho phép hai người quên". Kiều Mộc vừa chơi vừa kêu.

"Chờ anh chị trở về sẽ dẫn em đi mua, em cũng đừng đi theo chị em làm loạn thêm". Giọng Giang Phóng không lớn, nhưng mà Kiều Mộc vẫn rất nghe hắn .

"A, vậy cũng được".

"Có một anh rể thật tốt!" Kiều Vũ Đông nhìn Kiều Dĩnh, cảm khái nói.

"Tiểu Đông, em mách bác gái anh cổ vũ chị Kiều Dĩnh yêu sớm". Chu Tinh Tinh cười.

"anh nào có, không phải anh chỉ hâm mộ thôi sao?"

"Cắt! Tiểu Mộc, chị nói tiểu Đông có phải ý tứ kia hay không?" Chu Tinh Tinh thấy Kiều Vũ Đông không thừa nhận liền tìm kiếm đồng minh chiến hữu.

"Đúng vậy đúng vậy"

"Mấy đứa yên tĩnh chút đi" Kiều Kiều thấy mặt Kiều Vũ Đông đỏ lên, vội vàng giải vây. Tuổi nhỏ rất dễ cáu giận.

Mùng tám, mấy người Kiều Kiều bắt đầu đi, Kiều Dĩnh Kiều Vũ Đông muốn ở lại kiều gia thêm mấy ngày, bình thường hai đứa nhỏ cũng không đi đâu. Mặc dù Kiều giakhông lớn, nhưng mấy đứa nhỏ ở với nhau, có thể đi chơi, xem ti vi, nghịch máy tính với nhau, còn không có ai cấm đoán, mấy bạn nhỏ đều chơi đến điên rồi. Dù Kiều Dĩnh lớn hơn nhiều, nhưng con bé vẫn có thể chơi cùng bọn nhỏ, chủ yếu là ngồi nhìn bọnnhỏ nghịch ngợm.

Lần này bọn họ đi chơi, không giống với những gì Giang Phóng nói cho cô biết là có tám người như ban đầu, mà chỉ có sáu người thôi, Giang Viễn và tiểu Bạch không dẫn người nào theo, chỉ có Nhị Hắc dẫn một người, còn lại là Kiều Kiều và Giang Phóng.

Mấy người gặp nhau ở sân bay.

"U! Kiều muội tử, mấy tháng không gặp, em vẫn xinh đẹp động lòng người như vậy!" Nhị 

Hắc trước sau như một miệng lưỡi trơn tru.

Mỹ nữ đi theo Nhị Hắc nhìn thoáng qua Kiều Kiều, bộ dáng rất lạnh lùng, cao ngạo. Kiều Kiều nghĩ, vậy là thế nào?

"anh cũng vẫn vậy, trước sau như một không đáng tin cậy?"

"Ha ha. Đến, anh giới thiệu cho em, đây là bạn gái anh, Lăng Ngọc Yến. Hoa khôi của trường anh. Ngọc Yến, đây là Kiều Kiều, bạn gái của Giang Phóng". Nhị Hắc giới thiệu hai người với nhau.

"Xin chào"

"Xin chào" Hai người đều chỉ chào hỏi qua loa, Kiều Kiều chính là người như vậy, ngườikhông nhiệt tình với cô thì cô cũng sẽ không đem tình cảm nồng nhiệt của mình dán lên cái mông lạnh của người ta, hơn nữa, Nhị Hắc và Giang Viễn giống nhau, năm ba hôm lại thay người yêu.

Mấy người trò chuyện vài câu, gửi đồ ở khoang hành lý, rồi cùng nhau qua khu kiểm tra an ninh.

"Sao vậy? không thích Lăng Ngọc Yến à?" Giang Phóng hỏi.

"không có. anh còn không hiểu em sao? Người khác lạnh nhạt với em thì em cũng sẽkhông nhiệt tình với họ!"

"Ha ha, yên tâm đi, cô ta không dám thái độ với em đâu, đó là bệnh của cô ta rồi. Hoa khôi của trường cái đếch gì, Nhị Hắc cũng chỉ chơi đùa mà thôi, cái gì mà hoa khôi cao ngạo của trường, còn không phải bị kẻ có tiền chơi. không thích cô ta thì không cần để ý làm gì". Đối với người khác Giang Phóng trước sau như một, thái độ rất lạnh lùng, nếu ai làm gì quá đáng với hắn, hắn sẽ còn quá đáng hơn. Trước kia là như vậy, giờ có tiền, lại càng không quan tâm gì hết, nếu như không phải có Kiều Kiều liên tục khuyên hắn,thì không biết người này đã nháo ra những chuyện gì rồi! Nhưng dù như vậy, hắn vẫn xuất hiện ở trường học, trong trường ai cũng biết tính tình của hắn cho nên không ai dám trêu chọc hắn.

Lăng Ngọc Yến đương nhiên biết rõ Giang Phóng và tiểu Bạch có quan hệ tốt với Nhị Hắc, lần này Nhị Hắc hẹn cô đi chơi, mặc dù ngoài mặt cô không có biểu hiện gì nhưng trong lòng rất hồi hộp. Gia cảnh của cô bình thường, nhưng cô vừa xinh đẹp lại có tài hoa, cô luôn cảm thấy mình thiếu một cơ hội, một cơ hội tiến vào tầng lớp thượng lưu. Thời điểm Nhị Hắc theo đuổi cô, cô không chút do dự đáp ứng, trong trường học cókhông ít người biết hắn, nếu là người khác, có lẽ cô còn dè dặt một chút, nhưng có aikhông biết con người Nhị Hắc, nếu như cô không đáp ứng, nói không chừng hắn sẽ theo đuổi người khác cũng nên, cô phải sít sao nắm chặt cơ hội lần này. Hau người họ cũng quen nhau được bốn tháng rồi, Lăng Ngọc Yến khẽ cười.

Đoàn người của bọn họ tổng cộng có sáu người, ngoài cô là con gái ra thì còn một người nữa, một con bé không lớn lắm, nghe nói là bạn gái Giang Phóng, Lăng Ngọc Yến bĩu môi, mấy đứa nhỏ bây giờ ấy à, mới tý tuổi đã biết câu dẫn đàn ông, hừ.

Thấy Nhị Hắc rất quen thuộc với con bé, Lăng Ngọc yến cắn cắn môi.

Cho tới nay, cô có thói quen được người khác vây xung quanh mình, thấy có người được hoan nghênh hơn so với cô, Lăng Ngọc yến có chút không cam lòng. cô cảm thấy, hai người bạn của Nhị Hắc, Giang Phóng và tiểu Bạch, cũng không quan tâm đến phản ứng của cô.

"Ai, Giang Nhị thiếu gia, mấy đứa bạn gái nhỏ của chú đâu, sao hôm nay không thấy chú mang một người tới? Bộ dạng của tiểu Bạch vẫn luôn u ám, chúng ta cũng quen rồi, còn chú không phải nổi danh là công tử nhà giàu (Play Boy) sao?" Nhị Hắc trêu chọc.

"Cái gì mà công tử nhà giàu (Play Boy) hả, xin anh không cần phải vu oan danh dự của em, ở nhà em vẫn luôn là mỹ thiếu niên ngây thơ đấy".

"Phốc!" nước khoáng trong miệng Nhị Hắc phun hết ra ngoài.

"Ha ha ~ chú còn có thể buồn nôn hơn được không, anh phục chú".

Mấy người khác cũng cười theo.

"Giang Phóng, em đi toilet một lúc". Sau khi cười xong Kiều Kiều đứng dậy đi toilet. côcũng không hỏi Lăng Ngọc Yến có muốn đi cùng hay không.

Từ toilet đi ra, Kiều Kiều trông thấy Giang Phóng đang ngồi ở cách đó không xa, thiếu niên bá đạo nay đã trở thành một người đàn ông đỉnh thiên lập địa, chung quanh cũng có không ít ánh mắt của những thiếu nữ dừng lại trên người hắn, đúng vậy, mặc dù mới mười chín tuổi, nhưng hắn là một người đàn ông thành thục. Thành thục, mà còn có mị lực.

một thiếu nữ trẻ tuổi đi tới, không biết cùng hắn nói gì đó, nhưng Kiều Kiều trông thấyhắn cụp mi, cô bé kia không vui vẻ rời đi.

Cảm nhận được ánh mắt của Kiều Kiều, Giang Phóng nhìn lại, tầm mắt của hai người chạm nhau.

Hồi lâu, Kiều Kiều chậm rãi đi tới, "Hi!, soái ca? một người?"

"Vợ anh vào nhà vệ sinh rồi. không biết tiểu thư có để ý tới chuyện anh sợ vợ haykhông? Nếu như không ngại, chúng ta có thể thông đồng làm loạn". Giang Phóng nghiêm trang.

"Di? Loại người như soái ca cũng sẽ sợ vợ sao? Chắc hẳn vị kia là con cọp cái rồi?"

Thuận thế đem Kiều Kiều ôm sát trong ngực, "không có biện pháp, đàn ông không có tiền, đương nhiên muốn tìm một phú bà, không biết tiểu thư có chịu bao dưỡng anh haykhông đây?"

Bàn tay nhỏ bé khiêu khích vuốt mặt Giang Phóng: "Vậy, anh có thể làm được chuyện gì?"

Cắn một cái lên bàn tay nhỏ bé đang khiêu khích mình: "Ha ha, bảo bối, vậy, em muốnanh làm gì đây?" Giang Phóng thì thầm.

Kiều Kiều nghe vậy, mặt đỏ lên, lầm bầm: "Đồ lưu manh".

Hai người liếc mắt đưa tình với nhau.

Nhị Hắc cách đó không xa vẫy tay gọi với sang bên này: "Ai, hai người ở đó làm gì? Mau đến đây đi!"

Giang Phóng đối với vị huynh đệ không hiểu chuyện này lắc đầu, kéo Kiều Kiều đi tới.

"Bọn này tới sớm, ban nãy có mua một mộ bài. Chúng ta đánh bài đi!" Nhị Hắc đề nghị.

"không phải đủ người rồi sao?"

"Ai, Ngọc Yến không chơi. Bọn này ba thiếu một. Mau đến đây"

Giang Phóng cũng không nói thêm gì nữa liền ngồi xuống.

Kiều Kiều nhìn sạp hàng bày tạp chí cách đó không xa, "Em đi mua tạp chí về xem"

"Ừ. đi đi". Giang Phóng vỗ một cái lên mông nhỏ của Kiều Kiều.

thật ra Kiều Kiều không phải không muốn xem bọn họ đánh bài, nhưng cô cảm thấy, với tính cách của mấy vị này, có thể thú vị mới là lạ, quả nhiên, mua xong tạp chí trở về Kiều Kiều chỉ thấy mấy người này ngươi một lời ta một câu thô tục! Còn Lăng Ngọc Yếnthì ngồi ở sau lưng Nhị Hắc, nhàn nhạt cười. Nhìn qua rất có khuôn cách.

Ngồi ở bên cạnh Giang Phóng, Kiều Kiều yên lặng xem tạp chí.

"Ai, Ngọc Yến, chỗ Kiều Kiều có mấy quyển tạp chí đấy, em qua đó lấy một quyển mà xem? Nhìn bọn anh đánh bài không chán sao?" Nhị Hắc mở miệng.

"không, em thích xem anh chơi" Lăng Ngọc Yến vẫn luôn cười nhẹ.

Nhị Hắc thấy cô không tới chỗ Kiều Kiều, cũng không miễn cưỡng, tiếp tục chơi của mình. Cho đến khi máy bay cất cánh.

Giang Phóng và Kiều Kiều ngồi cạnh nhau.

"Mấy quyển tạp chí này của em là gì vậy?" Giang Phóng lật xem mấy quyển tạm chí của Kiều Kiều, nhếch miệng, để xuống, tất cả tạp chí mà Kiều Kiều mua đều là tạp chí thời thượng, Giang Phóng thích mới là lạ. Tặc tặc, trong đó còn có một quyển tạp chí về kiến trúc nhà cửa.

"Sao những đồ chơi này mà em cũng xem? không có tí sức hút nào". Giang Phóng oán hận.

“anh không hiểu đâu!"

"Tiểu nhà đầu, còn dám nói anh không hiểu". Giang Phóng cũng không quan tâm tới ánh mắt của người khác, cứ thế hôn Kiều Kiều một cái, làm cho mặt Kiều Kiều đỏ thẫm, Kiều Kiều cũng rất buồn bực, hai người đã hôn nhiều lần, nhưng mà sao mỗi lần cô bị hôn là mặt liền đỏ chứ? Ai cũng có thể nhìn ra được hai người đã làm "Chuyện tốt" gì. Nhưng thực tế bọn họ cũng chỉ có hôn nhẹ mà thôi!

Giang Phóng cũng biết đặc điểm này của Kiều Kiều, hắc hắc cười.

"Giang Phóng, khi nào anh dẫn em ngồi khoang hạnh nhất một lần đi, em muốn thử xem, hắc hắc". Những lời này của Kiều Kiều chỉ là nói giỡn, nhưng vào trong tai Lăng Ngọc Yến lại không phải như vậy. cô nghiêng đầu nhìn Kiều Kiều, trong mắt có khinh bỉ.

Bị nhìn như vậy, Kiều Kiều có chút không hiểu, tại sao đại tỷ này lại dùng cái loại ánh mắt đó nhìn cô!

Nàng không nói gì nhưng Giang Phóng thì không như vậy.

"Nhị Hắc, nếu chú không quản được cô ta cũng đừng mang cô ta theo làm anh ngột ngạt. không muốn đi cùng thì cút đi, mẹ, nghĩ mình là ai hả, còn dám thái độ với vợ anh". Giang Phóng không cố kỵ đang ở trên máy bay, cũng không thèm để ý Lăng Ngọc Yến mà trực tiếp nói chuyện với Nhị Hắc.

"Sao vậy? cô thái độ với Kiều Kiều?" sắc mặt Nhị Hắc cũng không tốt, đối với Nhị Hắc mà nói, Lăng Ngọc Yến chỉ là chơi bời thôi, không phải chính thức, nhưng hắn biết rõ, Kiều Kiều là con dâu được Giang gia thừa nhận, là bạn gái của huynh đệ hắn.

"Em không có, Nhị Hắc, không phải là - -" Lăng Ngọc Yến gấp gáp, vành mắt hồng hồng, bộ dạng này của cô khiến cho mọi người xung quanh đều quay đầu lại nhìn.

Kiều Kiều không có thói quen này, “Hai người đừng như vậy, người ta đang nhìn kìa. Có chuyện gì sau này hãy nói không được sao, Giang Phóng, anh nói gì vậy, muốn hù dọa người khác sao".

C56: Cô em
Máy bay hạ cánh, Cáp Nhĩ Tân rất lạnh, Giang Phóng bọc Kiều Kiều cực kỳ chặt chẽ.

"thật xin lỗi, vừa rồi tôi không cố ý" Lăng Ngọc Yến cũng là người thức thời. Có điều cônói như vậy, nhưng trong lòng chưa hẳn đã nghĩ như vậy. Ai cũng có thể nhìn ra, dù miệng cô nói thế nhưng ánh mắt vẫn không hề có thiện ý.

"không sao". Kiều Kiều không thích những cô gái như thế này, cũng không nói nhiều với cô ấy, dù sao người ta cũng là bạn gái Nhị Hắc, không có quan hệ gì với cô.

Chiến hữu của cha Nhị Hắc tự mình tới đón bọn họ, còn mang theo con gái của ông ấy,nói ông ấy có việc bận nên mấy ngày tới để cho con gái của ông ấy làm hướng dẫn viên. Người này là Phương Tĩnh Nhã, năm nay mười sáu tuổi, nhỏ hơn Kiều Kiều một tuổi. Mặc dù tên rất văn nhã, nhưng là nha đầu này không như vậy, nhìn phong cách ăn mặc của Phương Tĩnh Nhã, Kiều Kiều lặng im.

Đầu tóc rối tung, quần ngắn, giầy quá gối, áo lông ngắn, kính mát lớn. Kiều Kiều nhìn trời, giờ là chạng vạng tối, cần kính mát lớn sao?

"Hi!, em là Phương Tĩnh Nhã, nhưng em không thích cái tên này, các anh chị có thể gọi em là An Ny, đó là tên tiếng anh của em".

Mọi người đều nở nụ cười, ngay cả lão Phương tới đón cũng cười nói: "Đứa nhỏ khônghiểu chuyện, mấy cháu đừng để ý đến con bé. Nhưng các cháu yên tâm, con bé là mộthướng dẫn viên tốt đấy, những chỗ thú vị con bé đều nắm trong lòng bàn tay".

Có thể nhìn ra lão Phương rất cưng chiều Phương Tĩnh Nhã. Kiều Kiều nghĩ, nếu như cômà ăn mặc như vậy, nhất định mẹ cô sẽ đánh chết cô, tặc tặc!

Dọc đường đi, Nhị Hắc đối với Lăng Ngọc Yến lạnh nhạt hơn nhiều. Kiều Kiều liếc vài lần, cảm thấy hình như Lăng Ngọc Yến sợ thái độ này của Nhị Hắc. Kiều Kiều nhìn thấy, xuyên thấu qua kính chiếu hậu, tiểu cô nương An Ny ngồi ở ghế lái phụ phía trước đanglén đánh giá Lăng Ngọc Yến.

Di? Tình huống này là thế nào?

Lúc trước Nhị Hắc và đám người Giang Phóng đã nói chuyện với lão Phương, sẽ ở khách sạn, mấy người bọn họ quyết định từ trước rồi. Cơm tối cũng ăn ở đó.

Lão Phương quay đầu lại: "Lát nữa đến nơi các cháu lên lầu thay quần áo trước, chú ở dưới sảnh chờ các cháu. Đồ ăn đã đặt trước rồi".

"Cảm ơn chú Phương " Nhị Hắc là một đứa nhỏ có lễ phép, mấy người còn lại cũng nóicảm ơn.

Lúc đăng ký là Kiều Kiều và Lăng Ngọc Yến một phòng, nhưng mà ai cũng biết, Kiều Kiều và Giang Phóng một phòng, Nhị Hắc và Lăng Ngọc Yến một phòng. Còn tiểu Bạch thì ở cùng Giang Viễn.

"Em còn không cho anh nói cô ta, cô ta cho mình là cái thứ gì". Giang Phóng ở bên cạnh vừa thay quần áo vừa nói. Cũng không kiêng kị Kiều Kiều còn đang ngồi đấy, cứ như vậy mà cởi đồ.

"Thôi đi, cô ấy là bạn gái Nhị Hắc, em cũng nên chú ý một chút, hơn nữa, cô ấy thế nào cũng không liên quan đến chúng ta". Nhiệt độ trong khách sạn rất cao, Kiều Kiều cởi áo lông dầy trên người xuống, thay bằng áo khoác mỏng.

Cách ăn mặc thời thượng của Kiều Kiều nhìn qua thì trẻ hơn so với Phương Tĩnh Nhãnhỏ hơn cô một tuổi.

"Vợ, em giống như một trái táo non, anh rất muốn cắn một cái" Hai người tay trong tay ra ngoài.

Kiều Kiều mặc áo khoác nhỏ màu xanh biếc, thấy An Ny hâm mộ nói, "Cái áo này của chị thật đẹp, di? Kiều Kiều chị ngồi đây".

An Ny rất hòa đồng. Trong chốc lát đã quen thuộc với mọi người.

Hai người bọn họ xuống cuối cùng, An Ny rất thích áo khoác nhỏ của Kiều Kiều, muốn mặc thử một lần, lại thấy mác trên cổ áo thì rất kinh ngạc.

Rất nhiều quần áo của Kiều Kiều đều do Giang Phóng mua cho cô, cô cũng không để ý tới giá tiền.

"Chị không để ý tới giá tiền. Bình thường thích thì chị mua thôi".

"Cha ~ người nhìn xem, người nhìn Kiều Kiều nhà người ta đi! Chỉ lớn hơn con có mộttuổi, mà mặc quần áo đắt như vậy" An Ny làm nũng.

Nhị Hắc cười: "Nếu như vị hôn phu của em cũng là đại công tử giàu có thì em cũng sẽnhư vậy thôi. Đòi cha mình thì có bản lĩnh gì! Còn không phải là tự nhổ lông nhà mình sao?"

"KAO, cái ví *** của chú là gì thế" Giang Phóng cho Nhị Hắc một cước.

Nhị Hắc tránh thoát, ban nãy chỉ nói đùa, nói xong mới cảm thấy những lời này với Kiều Kiều không tốt lắm. "Xin lỗi, xin lỗi, em sai rồi, thực sự sai rồi. Em với tiểu Viễn giống nhau, là một đứa nhiều chuyện, còn thường xuyên nói bậy!"

hắn nói như vậy, mọi người lại nở nụ cười.

Vừa rồi lúc về phòng, Nhị Hắc đã nói qua với Lăng Ngọc Yến, Kiều Kiều lớn lên từ nhỏvới Giang Phóng, cô có thể chọc Giang Phóng, cũng không thể chọc Kiều Kiều, bọn họ là anh em, làn này là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, nếu như cô còn như vậy mộtlần nữa, thì hai người bọn họ chia tay đi. Về phần Giang Phóng xử lý cô thế nào, hắn sẽkhông quan tâm.

Lăng Ngọc Yến cũng không phải đứa ngốc, nghe được lời này của Nhị Hắc, biết mình trong lòng Nhị Hắc không là cái gì cả, ngay cả tình huynh đệ với Giang Phóng cũngkhông bằng. cô nhìn ra, cô gái nhỏ An Ny có địch ý với cô, lão Phương và cha Nhị Hắc là chiến hữu của nhau, giữa hai người họ không chừng còn có chuyện gì đó cũng nên? Lăng Ngọc Yến quyết định giữ vững tinh thần, không thể vì Kiều Kiều mà làm ảnh hưởng tới mình, huống chi, Kiều Kiều và mình cũng không có quan hệ gì, không phải sao? cô ấy là bạn gái Giang Phóng, mình cần gì tạo thêm một kẻ địch đây?

Bữa cơm này rất hài hòa, Kiều Kiều buồn bực, sao tự nhiên Lăng Ngọc Yến lại hòa nhã với cô như vậy, có điều cô cũng không muốn nghĩ nhiều tới cô ấy, nếu người ta có thái độ tốt với cô thì cô cũng không cần thiết phải lạnh lùng với người ta.

"Ai, Giang Phóng, anh nói Nhị Hắc và An Ny có quan hệ thế nào?" Trở lại phòng mình hai người thì thầm với nhau.

"Sao lại quan hệ thế nào?"

"Đừng giả ngu với em, em luôn cảm thấy quan hệ của An Ny và Nhị Hắc không đúng lắm, anh không thấy Lăng Ngọc Yến lúc nào cũng dữ vững tinh thần đối chiến sao?" Kiều Kiều ngồi khoanh chân trên giường, ôm cái gối trong ngực, nghiêng đầu hỏi.

"Ha ha. Tiểu nha đầu quan sát còn rất tỉ mỉ. Phương Tĩnh Nhã lúc nhỏ từng ở nhà của Nhị Hắc hai năm. Nghe nói năm ấy Phương Tĩnh Nhãn tám tuổi, lão Phương đã xảy ra chuyện gì đó, nên ông ấy đưa Phương Tĩnh Nhã tới Hắc gia ở hai năm. Sau này khi lão Phương giải quyết xong mọi chuyện thì đến đón Phương Tĩnh Nhã về. Khi còn bé,không ít lần Nhị Hắc bắt nạt con bé".

Quả thế!"thì ra khi còn bé đã quen biết thân thuộc với nhau, em thấy, nhất định An Ny thích Nhị Hắc, mặc dù lúc nào hai người họ cũng cãi nhau, nhưng bằng hỏa nhãn kim tinh của em, có thể nhìn thấu toàn bộ bản chất của sự việc" Kiều Kiều bộ dạng nghiêm trang.

"Tiểu nha đầu". Giang Phóng cười, ôm Kiều Kiều vào trong ngực: "Nghe Nhị Hắc nói, trước kia Phương Tĩnh Nhã là một đứa con gái rất dịu dàng ôn nhu, không nghĩ tới, đúng là nghe danh không bằng gặp mặt! Con gái mười tám sẽ thay đổi rất nhiều. Có điều cô ta và Nhị Hắc không thích hợp”.

Giang Phóng đã quen gọi Phương Tĩnh Nhã bằng cái tên này, An Ny? hắn cứ cảm thấy là lạ. không có chuyện gì thì dùng tên tiếng anh làm gì chứ! Kiều Kiều còn luôn miệng gọi An Ny.

"Sao lại không thích hợp? cô ấy không thích hợp, chẳng lẽ Lăng Ngọc Yến không giữ quy tắc thích hợp sao?" Kiều Kiều là một đứa nhỏ thích buôn chuyện.

"Nhị Hắc đã có vị hôn thê rồi. Cho dù là Lăng Ngọc Yến hay là An Ny thì cuối cùng cũng khó có khả năng ở cùng một chỗ với Nhị Hắc. Nếu đã định trước không thể ở cùngmột chỗ, không bằng ngay từ đầu đừng động tâm". Lời nói của Giang Phóng làm cho Kiều Kiều kinh hãi, cô không hề nghĩ tới.

"Vị hôn thê? Chưa từng nghe nói qua? Em thấy Nhị Hắc đổi bạn gái liên tục. Vị hôn thê của hắn không có phản ứng gì sao?"

"Nhị Hắc được đính hôn từ nhỏ, vị hôn thê của hắn từ sơ trung đã xuất ngoại du học. Đến bây giờ còn chưa trở lại thì có thể có phản ứng gì".

"Hóa ra là như vậy!" Buôn chuyện xong.

"anh đi tắm trước đi. anh tắm xong em còn tắm" Kiều Kiều đẩy Giang Phóng.

"Em tắm trước đi" Giang Phóng cười.

"Vâng" Kiều Kiều cầm quần áo vào phòng tắm cho nên không chú ý tới ánh mắt của Giang Phóng đằng sau.

Ở trong phòng tắm kín, nhiệt khí tràn đầy, làm cho cơ thể cũng bắt đầu nóng lên, dần dần toát ra mồ hôi dính ngấy.

"Cùm cụp" Tiếng nước chảy ào ào cũng không thể át được tiếng mở cửa. Trong nháy mắt Kiều Kiều kinh hoảng.

"Ai!" Sau khi nói xong liền nhớ ra, ngoài Giang Phóng ra thì còn có thể là ai.

Quả nhiên là hắn."Bảo bối, chúng ta tắm cùng nhau đi?"

Kiều Kiều bối rối tắt nước, dùng khăn tắm che người, lắp bắp: "anh, anh đi ra ngoài. anh, sao anh lại như vậy chứ?" người này gần đây càng ngày càng không bình tĩnh.

Nhìn hai má Kiều Kiều bị hơi nước xông hồng hồng, Giang Phóng cảm thấy tâm viên ý mã, liền bắt đầu cởi quần áo.

"anh, anh, anh đừng cởi". Kiều Kiều nhìn Giang Phóng cởi quần áo lại càng bối rối.

"Cái kia Giang Phóng, Giang Phóng ~ "

"Bảo bối, chúng ta tắm với nhau đi" Lúc này Giang Phóng đã cởi chỉ còn dư lại một cái quần trong. Mắt thấy tay Giang Phóng định cởi nốt quần trong, Kiều Kiều xoay người lại, đưa lưng về phía Giang Phóng.

Khi Giang Phóng đưa tay ôm lấy ngang hông Kiều Kiều, Kiều Kiều cắn môi cứng ngắc đứng im, không dám lộn xộn.

"Bảo bối - -" môi Giang Phóng dán lên lưng của cô, thành kính mút hôn. Tim Kiều Kiều đập càng ngày càng nhanh, lúc này cô cứng ngắc và yếu ớt, giống như chỉ có thể mặc người muốn làm gì thì làm, rốt cục môi thiếu niên cũng tách ra, liền nghe thấy giọng nóiấm ách của hắn: "Ngô, Kiều Kiều, bảo bối của anh".

Giang Phóng xoay người Kiều Kiều lại. Đầu Kiều Kiều hơi cúi thấp xuống, từ góc độ của Giang Phóng, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc hơi vàng của cô và hàng lông mi dày đangbất an run rẩy. Có thể nhìn ra được, cô gái nhỏ này đang rất khẩn trương.

"Ha ha"

Nghe được tiếng cười của Giang Phóng, Kiều Kiều vẫn như cũ không dám làm gì. Cô cũng không dám ngẩng đầu, cũng không dám cúi đầu, chỉ sợ bản thân trông thấy cái gì đó không nên nhìn. Nhưng hiển nhiên, Giang Phóng không buông tha cô. hắn nâng cằm cô lên, miệng cứ như vậy tới gần, cũng đem thân thể của cô dán lên trên người củahắn.

Cảm nhận được đồ vật trên thân thể hắn liếm lên bụng của cô, đầu óc Kiều Kiều rối tinh rối mù.

Tiếng nước chảy tí tách trong phòng tắm, thiếu nữ trắng nõn mảnh khảnh, thiếu niên cao to ngăm đen màu cổ đồng, dây dưa triền miên quấn quýt với nhau.

"Ân, bảo bối, bảo bối của anh" Môi thiếu niên vội vàng chạy dọc theo thân thể cô gái. Tay cũng không thành thật vuốt ve lên xuống. Vật cứng trên người liên tục cọ xát lên thân thể cô gái nhỏ. cô gái khước từ."Bụm!" trên mông bị đánh một cái.

Kiều Kiều chưa từng thấy Giang Phóng như thế này bao giờ, tràn đầy tính xâm lược."Ngô, ân ~ "

Tay Giang Phóng nắm lấy bộ ngực ngạo nghễ đang ưỡn ra của Kiều Kiều, không ngừng xoa nắn. Kiều Kiều hừ hừ giựa lên người Giang Phóng, người cô mềm nhũn, không biết nên làm thế nào cho phải.

Cô cũng biết, trừ phi Giang Phóng dừng tay, nếu không, nhất định giữa bọn họ sẽ phát sinh những thứ kia.

C57: Lần đầu tiên
Dù hiện tại Giang Phóng có nhẫn nhịn thế nào đi nữa thì cũng là một người đàn ông khí huyết phương cương, nhìn cơ thể Kiều Kiều không một mảnh vải, lại đang tựa trên người mình, liền cúi xuống bế cô lên, ném tới giường lớn rộng rãi.

Lập tức đè lên, cô gái nhỏ mình yêu nhiều năm giờ đây đang ngoan ngoãn nằm trêngiường, mặc hắn muốn gì được nấy, Giang Phóng cảm thấy tim mình đập rất nhanh. Hôn mút bộ ngực sữa của cô, ngậm lấy nụ hoa đào, dùng sức hút cắn, giống như tìm được mỹ vị hiếm có trên đời, hôm nay bảo hắn nhịn, từ từ nhấm nháp là không có khả năng.

Tay của hắn rời đi bộ ngực đẫy đà, thuận da thịt trơn bóng xẹt qua bụng, vuốt ve rừng rậm, ngón tay thon dài chà sát, không ngừng xoay tròn, trào ra cảm giác tê ngứa làm cho Kiều Kiều khẽ nâng thân.

"Giang Phóng - -" hắn, sao hắn có thể hư hỏng như vậy chứ, sao lại làm như vậy.

Nhìn hai mắt Kiều Kiều rưng rưng, yêu kiều nhìn mình, Giang Phóng buông tay ra, lại lần tới ngực, hai tay hắn nắn bóp bộ ngực sữa của Kiều Kiều, ép vào nhau, khe ngực thậtsâu khắc ở giữa bộ ngực sữa trắng nõn như ngọc, hai đóa hoa đào yêu mị tươi đẹp nở rộ.hắn nhìn không chớp mắt, ngón tay thon dài xỏ xuyên qua lại giữa rãnh sâu. hắn đỡ "Đồ" của mình, không thể chờ đợi được mà chen vào bộ ngực sữa của cô gái, qua lại mè nheo, thoải mái thở dốc, cảm thụ da thịt bóng loáng tinh tế gây cho thân rắn vui vẻ yên tâm.

một loạt động tác của hắn làm cho Kiều Kiều bối rối.

"không... không cần..." Nhìn gậy gộc tráng kiện đang ở trên ngực mình tùy ý đùa bỡn,một tia sợ hãi tập kích vào lòng của Kiều Kiều. Nhìn "Đồ vật" nóng rực thô to và dài này, nghĩ đến chuyện lát nữa nó sẽ đâm vào trong cơ thể mình. Kiều Kiều cực sợ hãi.

"không cho phép không cần, Kiều Kiều ngoan, chỉ cần em ngoan ngoãn, lập tức sẽ tốt thôi. Nghe lời, bảo bối, bảo bối tốt của anh, cả đời này anh sẽ thương em". Lật người Kiều Kiều lại, để cô nằm sấp ở trên giường, mông tròn trắng nõn cao cao nhếch lên, đối diện dưới háng của hắn.

Nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng cao, Kiều Kiều bắt đầu mơ hồ, chỉ có thể ngoan ngoãn tùy ý Giang Phóng làm ra các loại động tác với cô.

Đem thô to nhắm ngay khe nhỏ vẫn còn đang khép mở kia, hắn thẳng lưng một cái, mạnh mẽ hữu lực đâm vào dũng đạo của cô. Trong cơn hoảng hốt cô bị đau nhức kịch liệt làm cho nước mắt lã chã chảy xuống.

"Ô ô, anh bắt nạt em, anh bắt nạt em ~ anh bại hoại, bại hoại ~" Kiều Kiều khước từ hắn, muốn bò lên phía trước, ý đồ né tránh căn nguyên làm cho cô đau đớn. Giang Phóng sít sao bóp chặt Kiều Kiều, làm càn bắt đầu động.

hắn biết cô khóc, nhưng mùi vị của cô so với trong tưởng tượng còn muốn mất hồn hơn nhiều, làm cho hắn không cách nào buông ra. Nắm chặt mông của cô, "anh muốn động". Biết rõ cô không nghe lọt nhưng hắn vẫn nói với cô. hắn rút ra khỏi cơ thể cô, nhụy hoa của cô nhanh chóng hợp lại, thít chặt, hắn lại xâm nhập, cô bị buộc nở rộ, nhụy hoa nặng nề chống đỡ. cô nức nở nghẹn ngào, đau kịch liệt và khoái cảm bén nhọn mâu thuẫn trộn lẫn với nhau, dù hắn rút ra hay là đâm vào, cô đều vừa đau lại vừa thoải mái.

hắn hung hăng chạy nước rút, mỗi một lần đâm vào tráng kiện cứng rắn đều xông tới sâu bên trong nhụy hoa phấn nộn của cô, nặng nề ma sát liên tục, hồi lâu, hồi lâu, cho đến khi Giang Phóng phun ra toàn bộ dục vọng của mình. Kiều Kiều được đặt lên giường.

Cô yếu ớt cuộn mình thành một đoàn, như con mèo nhỏ bị bỏ rơi, làm cho người ta trìu mến.

Giang Phóng cảm thấy cực kỳ thoải mái, cho tới bây giờ hắn chưa từng được thư thái như vậy, nếu như có thiên đường, vậy nhất định hắn đang ở trong đó, hắn cảm thấy bất kể là không có gì cả biện pháp hình dung nội tâm của hắn mừng như điên, nhìn tiểu bảo bối nho nhỏ đang cuộn mình nằm một bên. Giang Phóng kéo chăn qua, phủ lên hai người, rồi đem Kiều Kiều ôm vào trong ngực.

Ngoại trừ thân thể thoả mãn, cái loại cảm giác phong phú và được an ủi cũng là chưa bao giờ có, phảng phất, cả đời này Kiều Kiều đều là của hắn.

Từ phía sau ôm lấy cô gái nhỏ ngoan ngoãn. hắn biết Kiều Kiều cũng yêu thích hắn, nếukhông nhất định cô sẽ phản kháng. Bây giờ, đại khái chỉ đang kháng nghị hành vi thô lỗ của hắn mà thôi.

Hắn còn muốn tiếp tục, nhưng khi nhìn cô gái nhỏ này, cũng biết thân thể cô không chịu nổi, dù sao cô vẫn còn là vị thành niên.

"Kiều Kiều, em biết không? Em biết trong tim anh hạnh phúc như thế nào không? Khi trở về chúng ta sẽ đính hôn, khi trở về chúng ta liền đính hôn được không? Chờ tới khi em đủ tuổi kết hôn thì chúng ta liền kết hôn. Sau đó em sinh cho anh vài đứa nhỏ, cục cưng vừa giống em lại vừa giống anh". Giang Phóng nỉ non.

Kiều Kiều không giận nổi, trong lòng oán hận Giang Phóng không biết săn sóc, quyết tâm không để ý hắn.

Thấy Kiều Kiều vẫn quay lưng, nức nở một mình, Giang Phóng rất đau lòng.

"Bảo bối - - "

"anh khi dễ em - -" Kiều Kiều oán hận.

Quay người Kiều Kiều lại. Hai người đối mặt nhau, trên mặt Kiều Kiều vẫn còn nước mắt.

"không khóc, Kiều Kiều ngoan. Về sau sẽ không đau. không có chuyện gì". Đem Kiều Kiều ôm vào trong ngực, Giang Phóng vỗ nhè nhẹ , hắn biết là mình hơi quá phận, thân thể trắng nõn của Kiều Kiều bị hắn làm cho hồng hồng tím tím, rất nghiêm trọng.

"Tiểu Kiều Kiều của anh, tiểu bảo bối của anh".

"Sau này anh phải đối tốt với em, không cho phép bắt nạt em". Kiều Kiều tiếp tục nức nở.

"Được, nhất định sẽ đối tốt với em, chỉ đối tốt với em".

Nhớ tới mấy ngày hôm trước có xem qua sư tử Hà Đông rống, Kiều Kiều lầm bầm: "Bắt đầu từ bây giờ, chỉ cho phép anh đối tốt với một mình em, phải cưng chiều em, khôngđược gạt em. Đáp ứng với em chuyện gì, anh đều phải làm được. Mỗi một câu nói với em đều phải thật tâm. không cho phép gạt em, mắng em, phải quan tâm em. Lúc người ta bắt nạt em, anh phải là người đầu tiên tới giúp em. Những lúc em vui vẻ, anh phải vui vẻ cùng em. Còn lúc em không vui, anh phải dỗ cho em vui vẻ. vĩnh viễn đều phải cảm thấy em là xinh đẹp nhất, trong mộng anh cũng phải mơ thấy em, ở trong lòng anhchỉ có em..." ( trích từ lời kịch《 sư tử Hà Đông rống 》)

Giang Phóng nghe thấy Kiều Kiều lầm bầm, mỉm cười: "Được, tất cả những gì em nói, em đều sẽ làm hết".

Cùng lớn lên từ nhỏ với nhau, mặc kệ có làm chuyện gì cũng đều nước chảy thành sông, dù Kiều Kiều hơi sợ, nhưng cô sẽ không kháng cự Giang Phóng, giống như khi An Ny nghe được cô dùng tiền của Giang Phóng thì hơi giật mình, còn cô thì lại không thấy gì cả, tập mãi thành thói quen.

"Giang Phóng ~" phát hiện ra Giang Phóng giống như lại nổi lên sắc tâm, Kiều Kiều vặn vẹo.

Dù sao cũng là thiếu nam thiếu nữ khí huyết phương cương. Giang Phóng ôm Kiều Kiều một lúc thì lại thấy mình có phản ứng.

"Bảo bối, chúng ta lại tới lầm nữa đi? Được không?"

"Đau quá ~" Kiều Kiều oán hận.

Cô oán giận không thành công, nghe được giọng nói mềm mại nhu nhu của cô, Giang Phóng thở dốc càng dồn dập, phản ứng của thân thể cũng lớn hơn.

Cảm nhận được thô to của hắn ép lên người cô.

Tay to lớn của hắn nâng đùi đẹp của Kiều Kiều lên. Tráng kiện phù một tiếng lại cắm vào, tư thế nào làm cho gậy gộc của hắn thâm nhập càng sâu trong thân thể Kiều Kiều.

"Sâu quá..." Cảm giác hơi khó chịu làm Kiều Kiều nhếch cái mông tròn lên, để cho gậy gộc hơi rút ra một chút. Mượn ánh sáng mờ nhạt của đèn ngủ cô cúi đầu nhìn xuống thì rất kinh hãi. Vật kia còn một nửa lộ ra bên ngoài. hắn bất mãn hung hăng đâm vào, toàn bộ lút cán đi vào, đụng vào miệng tử cung, tràn ra khoái cảm mỏi nhừ căng trướng. hắnđiên cuồng và khí thế hung hăng xỏ xuyên qua thân thể cô, không quan tâm ngó ngàng gì mà cứ thế đâm vào, hung hăng chà đạp nhụy hoa sâu bên trong. Xương mu của hai người không ngừng xông tới đập vào nhau, cây cối rậm rạp bị một cỗ xuân thủy nhuộm dính, bọt nước trong suốt theo động tác của hai người càng ngày càng nhiều.

Một đêm này, Giang Phóng lăn qua lộn lại rồi lại lăn qua lăn lại, ban đầu Kiều Kiều còn có thể kháng nghị, thời gian lâu sau, cô cũng không phản kháng nữa, tùy ý Giang Phóng làm loạn, cũng không biết khi nào thì mình ngủ, khi nào thì mình mới được buông tha.

Giang Phóng nhìn Kiều Kiềun ngủ thiếp đi vẫn không yên ổn, đứng dậy nhìn thời gian, ân, xem ra ngày mai, không, là hôm nay, không thể đi ra ngoài chơi được rồi. Kiều Kiều mệt mỏi thành như vậy còn bắt cô đi chơi cũng không thực tế.

Nhìn Kiều Kiều ngủ say, Giang Phóng lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Giang Viễn, báo dự tính ngày mai.

Đến khi Kiều Kiều tỉnh lại lần nữa đã là hai giờ chiều, lúc này Giang Phóng đã tỉnh, nhìn qua hắn giống như rất nhàm chán, dựa đầu giường, lật xem những tạp chí mà Kiều Kiều mua.

"Tỉnh?"

"Vâng".

Kiều Kiều nhìn Giang Phóng, trong nháy mắt hơi thẹm thùng. Nhưng lập tức lại chấn định, có gì mà phải ngại. Hai người cũng đều đã làm chuyện gì gì kia!

"Đói bụng không? anh đi lấy đồ ăn cho em". Giang Phóng tỉnh lại lúc chuông báo mười giờ sáng kêu lên, chỉ thấy Kiều Kiều vẫn ngốc ngếch ngủ say không biết gì. hắn liền gọi điện cho tổng đài, thông báo tới nhà hàng, muốn đặt bữa sáng mà Kiều Kiều thích ăn.

Kết quả là Kiều Kiều mãi vẫn không chịu tỉnh, thấy bữa sáng đã nguội lạnh hết rồi, Giang Phóng lại thông báo đặt một suất nữa, đây là suất thứ ba rồi, chốc lát đồ ăn đãđược đưa tới, Giang Phóng thử một chút, liền bưng tới cho Kiều Kiều.

"Mau, ăn một chút đi".

Thấy Giang Phóng giơ cái muỗng lên đút cho cô, Kiều Kiều lại đỏ mặt lần nữa, hắn sao thế?

"không cần, em tự ăn!"

Vuốt lại tóc ngắn hơi rối cho Kiều Kiều, Giang Phóng cười: "Em không còn sức nữa cứ để cho chồng em phục vụ em một chút đi? Được không? Vở nhỏ của anh?"

"Biết em mệt mỏi mà hôm qua anh còn làm loạn lâu như vậy" Kiều Kiều cũng mặc Giang Phóng đút cô, uống một ngụm cháo. Thuận tiện còn liếc mắt nhìn hắn một cái, đây không phải là gì gì kia thiếu nữ vị thành niên sao? Mặc dù, cô cũng không phản kháng.

"Mau, lại ăn một miếng nữa". Giang Phóng cười.

Đút Kiều Kiều ăn hết cháo, Giang Phóng lại ôm Kiều Kiều đi tắm rửa. Giờ Kiều Kiều rất sợ hắn. "Em tự tắm được, nếu không mấy ngày em đến đây cũng đừng nghĩ đi chơi, ngày ngày chỉ có thể ở trong phòng hầu hạ anh".

Thấy Kiều Kiều nói như vậy, Giang Phóng cười hắc hắc. Thu móng vuốt của mình lại.hắn không dám cam đoan định lực của mình.

"Vậy được, anh ở ngoài, em tắm trước đi, tắm xong bảo anh".

Nhìn những vệt xanh xanh tím tím lấm tấm trên người mình, Kiều Kiều thở dài, người này điên rồi sao? Nước nóng phun xuống, Kiều Kiều thấy cái mông nhỏ của mình hơi đau, nghiêng người nhìn thử, ô ô, hắn là là chó sao? Cắn cô sâu thế này, từ dấu răng thâm tím trên mông là có thể thấy được.

Nhìn một hồi, Kiều Kiều thấy mình rất thảm khi phải hầu hạ một vị chủ nhân như vậy,hắn muốn lăn chết cô sao! Dấu tay, dấu răng... hắn còn có thể cầm thú hơn được nữakhông?

Tắm qua một lượt, Kiều Kiều gọi Giang Phóng đi vào, không phải là cô yếu ớt khôngmuốn tự mình đi ra mà thật sự là chân cô mềm nhũn. Ô ô ~~~~

"Giang Phóng, hôm nay chúng ta không ra ngoài, bọn họ không tới gọi cửa chúng ta sao?" Kiều Kiều đột nhiên nhớ tới chuyện này.

"không có, sáng sớm nay anh đã nhắn tin cho tiểu Viễn rồi, nói cho nó biết, chúng ta phải nghỉ ngơi một ngày, ngày mai mới đi chơi. không biết bọn bọn họ có ra ngoàikhông, lát nữa anh sẽ gọi cho họ". Giang Phóng vừa nói vừa xoa bóp bả vai cho Kiều Kiều.

"Ô ô, chúng ta không ra ngoài, nhất định bọn họ sẽ đoán được nguyên nhân, ô, mắc cỡ chết mất".

"Đứa ngốc, đoán được hay không đoán được thì có làm sao đâu? Chúng ta vốn là mộtđôi! không sao, ngoan".

"Đều tại anh bại hoại". Kiều Kiều kết luận xong đã nắm lấy tay của hắn cắn một cái. Choanh cũng nếm thử mùi vị bị cắn.

Kiều Kiều không dùng sức nên trên tay Giang Phóng chỉ có dấu răng nhàn nhạt, "không bỏ được đi?"

"Hừ, ai như anh, lòng dạ sắt đá. Ra tay độc ác với em".

"Ha ha. Em cũng biết, lúc ấy anh không khống chế được bản thân nha, thấy em ngoan ngoãn nằm dưới thân mặc anh muốn gì được nấy, anh chỉ hận không thể giết chết em". Giang Phóng nói lời nói thô tục.

Kiều Kiều thấy hắn như vậy thì lại đỏ mặt.

C58: Băng đăng rất đẹp
Giang Phóng, Kiều Kiều không đi chơi nên mấy người Giang Viễn cũng không đi, ở trong khách sạn nghỉ ngơi một ngày, khiến cho Kiều Kiều càng thêm xấu hổ. Nhưng thấy sắc mặt của mọi người vẫn bình thường nên Kiều Kiều cũng thở phào nhẹ nhõm, côbiết Giang Phóng đã nói trước với mọi người rồi, Kiều Kiều là người da mặt mỏng,không cho phép nói lung tung.

Nhiệt độ ở Cáp Nhĩ Tân và Mân Giang chênh lệch nhau hơn mười độ đến gần hai mươi độ. Vừa tới nơi mọi người đã vào khách sạn, mặc dù có máy điều hoà nên không khí rất ấm áp, nhưng mọi người cũng là biết bên ngoài rét lạnh. Khi đi ra ngoài, tự nhiên đều võ trang đầy đủ.

Nhìn qua thì hướng dẫn du lịch nhỏ An Ny của bọn họ là mặc ít nhất, còn Kiều Kiều là mặc nhiều nhất, áo lông màu vàng nhạt, mặc dù không bắt mắt nhưng lại làm nổi bật lên dáng người Kiều Kiều.

Vốn cách ăn mặc này của Kiều Kiều đã thấy cô nhỏ nhắn đáng yêu, nhưng Giang Phóng tinh mắt, trông thấy cách đó không xa có một cửa hàng quần áo, trong tủ trưng bày làmột chiếc mũ gấu mèo đáng yêu nên quyết định mua, giờ xem ra Kiều Kiều lại càng đáng yêu xinh đẹp vô cùng. Còn có thể giữ ấm rất tốt.

"anh Giang Phóng, anh đối với Kiều Kiều thật là tốt!" An Ny cảm khái.

Giang Phóng này, cũng không biết cấu tạo thế nào, đối với tất cả ngoại phái nữ trừ Kiều Kiều, bình thường đều rất ít nói, lãnh đạm ghê gớm. Quả nhiên, hắn không có phản ứng với An Ny.

An Ny cũng thấy không có gì. nói tiếp: "thật sự là một anh trai lạnh lùng!"

Mọi người đều cười.

Nhị Hắc trêu chọc: "anh trai lạnh lùng? Em không thấy trước mặt Kiều đại tiểu thư, hắnhoàn toàn là một con cừu nhỏ sao! Còn anh trai tàn khốc!"

"Đồng chí Nhị Hắc, sao anh có thể không nhìn ra chứ? Con cừu nhỏ, anh đang nói em phải không?" Kiều Kiều liếc xéo Giang Phóng.

"Ô ô u! Em là con cừu nhỏ? Sao anh thấy không phải như thế chứ? Ánh mắt của quần chúng đều sáng như tuyết, em không cần phải cố ý bẻ cong sự thật!" Nhị Hắc duỗi ngón trỏ lắc lắc với Kiều Kiều.

"Cắt, ngu ngốc". An Ny châm chọc.

Kiều Kiều nghĩ, có phải khi còn bé Nhị Hắc thường xuyên bắt nạt An Ny hay khôngnhỉ, lượng nhất định sẽ dẫn đến biến chất. Nghe nói cha An Ny, lão Phương cũng là người có chức vị cao nổi tiếng ở vùng này, nhưng nhìn An Ny xem, hoàn toàn là một côem gái ngây thơ! Khi nói chuyện không kiêng nể gì, buồn vui đều biểu hiện hết ra ngoài, những gia đình như bọn họ, không phải là đều nên vui buồn không lộ ra sao?không phải đều là cái loại tiểu thư khuê các dịu dàng hiền thục sao?

"Cắt, anh không chấp em. Tiểu nha đầu ngốc ngếch". Nhị Hắc nói xong còn ôm Lăng Ngọc Yến mổ một cái.

An Ny thấy thế, sắc mặt càng thay đổi, lập tức hừ lạnh: "Ngựa đực. Ngu ngốc".

nói xong xoay người sang chỗ khác, không nhìn đám người Nhị Hắc.

Lăng Ngọc Yến vẫn chỉ cười nhẹ nhàng như cũ.

Kiều Kiều không thích điệu cười này của cô ấy, luôn cảm thấy rất giả tạo. Hơn nữa, người có tướng mạo xinh đẹp hào phóng như Lăng Ngọc Yến, cười như vậy chẳng đẹp chút nào, nếu như cô ấy vui vẻ cười to, chắc hẳn sẽ đẹp hơn?

Dọc theo con đường này, Kiều Kiều không có chú ý tới, Giang Viễn chưa từng mở miệng. Nhưng Giang Phóng lại để ý tới, nhìn thoáng qua em trai của mình. Giang Viễn lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Trong mắt Giang Phóng hiện lên một tia kì quái, lập tức ôm Kiều Kiều vào ngực.

An Ny mang theo đoàn người đi dạo khắp nơi, ở Cáp Nhĩ Tân cũng không có nhiều nơi để vui chơi, còn băng đăng thì buổi tối xem mới đẹp.

Kiều Kiều rất là mong đợi.

Đợi đến khi bắt đầu đi xem băng đăng, Kiều Kiều sợ hãi than thở, thật sự là, thật đẹp rất đẹp.

Các loại hình dáng băng đăng, còn có làm thành tòa thành, buổi tối người đi xem băng đăng rất nhiều, mọi người đã bàn bạc tốt, nếu như tách ra, thì tới cổng lớn chờ. Quả nhiên, không được bao lâu mọi người đã bị tách ra. Kiều Kiều cũng không quan tâm nhiều như vậy, lôi kéo Giang Phóng chạy khắp nơi nhìn ngắm. 

"Giang Phóng, thật là đẹp, thật là đẹp!" Kiều Kiều hoa tay múa chân.

"Ha ha, ừ, em cẩn thận một chút, trên mặt đất rất trơn".

Kiều Kiều rất không cẩn thận nên Giang Phóng lôi kéo cô.

"Ha ha". Kiều Kiều biết Giang Phóng sẽ che chở cho cô, cũng không quan tâm tới những thứ kia, liều lĩnh lỗ mãng chạy tới chạy lui.

Hai người hết sức vui vẻ.

"A ~" Kiều Kiều nhìn Giang Phóng thở ra một hơi. Nhiệt độ bây giờ rất thấp, Kiều Kiều đùa giỡn với Giang Phóng.

"Ai, Giang Phóng, nghe nói lúc Cáp Nhĩ Tân lạnh, nhổ một ngụm nước xuống dưới đất liền biến thành một cục băng nhỏ! không biết là thiệt hay giả".

"cô bé, cháu nói không sai đâu, là thật đấy, lãnh thời điểm xác thực là như vậy." Bên cạnh có một người chen vào nói.

"thì ra là thật sự lạnh như vậy! Chú à, chú là người địa phương sao?"

"Chú không phải là người địa phương, nhưng chú đã ở chỗ này sinh sống vài chục năm rồi!" người kia cười hơ hớ trả lời.

"Nơi này thật là đẹp, nhưng nếu để cho cháu ở đây lâu dài thì cháu sẽ không đi, quá lạnh".

"Ai u cô bé, thế này đã là gì đâu, lúc trước chú ở gần sông! sông Hắc Long Giang, cháuđã nghe qua sông ấy chưa? Chỗ đó ấy à, mới thật sự là lạnh. Khi chú đến Cáp Nhĩ Tân, cảm thấy nhiệt độ ở đây cao hơn. Thoải mái vô cùng đấy!" người kia giống như nhớ ra cái gì đó, cười ha ha.

Kiều Kiều biết sông Hắc Long Giang, đó được xưng là nơi lạnh nhất, nghĩ tới ở đó còn lạnh hơn Cáp Nhĩ Tân rất nhiều, Kiều Kiều cảm khái: "Chú à, chú thật khỏe!"

Người kia cười ha ha.

Chào người kia xong, Kiều Kiều và Giang Phóng tiếp tục đi dạo, cho đến khi đã chơi hết, hai người mới tới cửa tập hợp cùng mọi người.

trên đường trở về, lái xe đem điều hòa trong xe mở thật to, Giang Phóng lấy mũ gấu mèo của Kiều Kiều xuống, áo khoác cũng cởi ra.

"Chênh lệch nhiệt độ trong ngày lớn, rất dễ bị cảm, em cởi hết ra đi".

"Vâng"

"Giang đại thiếu gia, anh thật đúng là rất cẩn thận. Nếu ai không biết, còn tưởng rằng Kiều Kiều là một bạn nhỏ, còn anh là cha cô ấy đấy!" Nhị Hắc lại xuất hiện.

"Cắt" Đây là giọng nói của Kiều Kiều, chính mình không săn sóc, còn không ưa người khác săn sóc hả!

An Ny cũng là liếc mắt nhìn Nhị Hắc.

"Các đồng chí, chốc lát nữa sẽ đến tân quán, đêm nay phải ngủ thật ngon, ngày mai em lại mang mọi người đi chơi". An Ny còn rất ra dáng hướng dẫn du lịch.

"An Ny à, chúng ta có thể đến nhà hàng Mã Điệt nhà em không?" Kiều Kiều đặt câu hỏi.

cô từng nghe qua chỗ này rồi. Hắc hắc.

"Chị muốn đến đó à, được. Em mang mọi người đến đó xem một chút".

Quả nhiên, rất nhanh mọi người đã đến khách sạn. Hơn mười giờ rồi, nhưng Nhị Hác lại kêu gào muốn đánh bài. Vốn Giang Phóng cũng không muốn chơi, nhưng nhìn bộ dạng mệt nhọc kia của Nhị Hắc, cũng liền đồng ý. Dù sao mọi người đến đây là để chơi.

Vốn đã đồng ý rồi, nhưng Giang Phóng lại nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Kiều trong ngực mình, thì kiên quyết không chơi nữa.

Nhị Hắc buồn bực, cũng không biết An Ny nghĩ thế nào, lúc này lại nói cô muốn chơi, Nhị Hắc thấy An Ny chịu chơi, cũng rất vui vẻ. Bốn người liền chạy xuống phòng bài bạc ở tầng dưới của khách sạn.

Sắc mặt Lăng Ngọc Yến không tốt lắm, suy nghĩ một chút cũng đi theo.

Giang Phóng mang Kiều Kiều lên lầu.

"Sao anh lại không chơi?" Kiều Kiều không biết tại sao Giang Phóng đổi ý không chơi.

"không muốn chơi, chẳng lẽ em không muốn anh ở cùng em?"

"Muốn".

"Vậy đúng rồi".

"Giang Phóng, anh thật giống một ông chồng nhị thật tứ hiếu, ha ha".

trên mông lại bị đánh một cái: "em nha, rất nghịch ngợm. Đối tốt với em còn bị em chê cười".

"anh đánh người"

"anh không chỉ đánh em, anh còn ăn em" Giang Phóng làm bộ muốn cởi quần áo.

Kiều Kiều vội vàng xin tha. Hai ngày nay Giang Phóng cũng đã nghẹn lợi hại, nhưnghắn không có ý định tiếp tục đòi hỏi Kiều Kiều, tuy nói người trẻ tuổi không thể khống chế nổi dục vọng của mình, nhưng mà Kiều Kiều có bao nhiêu mệt mỏi hắn đều nhìn thấy.

Đó là là vợ mình, dù sao cũng đã ăn quà vặt rồi, giờ kiềm chế một chút đi. Hơn nữa, lần đầu tiên kia, hắn không mang áo mưa, Kiều Kiều còn chưa trưởng thành, hắn cũng có lo lắng của mình.

Ngày hôm qua không muốn nhắc tới chuyện này, hôm nay lại đột nhiên nghĩ tới. Cũng thừa dịp người khác không có chú ý đi mua thuốc và áo mưa.

"Kiều Kiều, cái kia, tối hôm trước anh không mang cái kia, em còn nhỏ, cái kia, cái kia - -" Giang Phóng cảm thấy không nói nên lời.

Nhưng Kiều Kiều lại hiểu, đúng vậy, cô là đứa đần độn, tại sao lại không nghĩ tới chứ,cô, một khi cô có thì phải làm thế nào bây giờ?

"Vậy - -" Kiều Kiều cắn môi nhìn hắn.

"anh mua thuốc. Cũng chỉ có thể để em ăn. thật xin lỗi, bảo bối". Giang Phóng đối với chuyện Kiều Kiều phải uống thuốc thì rất áy náy.

"không sao. Chúng ta còn nhỏ. không thích hợp mà! Em hiểu".

Kiều Kiều ngoan ngoãn uống thuốc.

Mặc dù đã uống thuốc, nhưng Kiều Kiều rất thoải mái. cô cảm thấy từng đợt buồn nôn, chạy đến buồng vệ sinh mở bồn cầu nôn, cơm tối ăn vào đều phun hết ra ngoài.

Thấy Kiều Kiều khó chịu, mặt Giang Phóng trầm xuống.

Đều do hắn không tốt.

Rót nước nóng cho Kiều Kiều. Giang Phóng và cô dựa vào nhau xem tạp chí, thỉnh thoảng nói cái gì đó, hy vọng có thể giảm bớt khó chịu của cô, có điều sau khi phun hết ra, Kiều Kiều tốt lên rất nhiều.

"Giang Phóng, em phun ra hết rồi, không biết thuốc có ngấm không. Hay em uống thêm hai viên nhé". Nếu như giờ cô có cục cưng, mất mặt ngược lại tiếp theo, mẹ côkhông cắt đứt chân cô mới là lạ.

"Đừng uống, thuốc ngấm rồi, không có chuyện gì". Giang Phóng nghĩ, đều phun ra hết, ngấm cái gì, nhưng hắn lại không muốn cho Kiều Kiều uống thuốc, ăn xong rồi khó chịu như vậy, cũng không thể lại chịu tội.

Nếu một khi, một khi có đứa nhỏ, vậy thì cứ sinh đi, dù sao, nhà bọn họ cũng khôngphải là không nuôi nổi. hắn có thể tự mình làm chủ.

Kiều Kiều hơi thấp thỏm.

Giang Phóng trấn an vỗ cô vài cái: "không sao. Em uống được một lúc rồi, nhất định là ngấm thuốc rồi. Sợ cái gì".

"Ai, Kiều Kiều, hôm qua anh nhàn rỗi không có việc gì làm mới đọc mấy quyển tạm chí kia của em, anh đang suy nghĩ, em nói phương bắc của chúng ta có rất ít loại hộ hình trang hoàng tinh xảo này. Nhìn những quyển tạm chí của em, anh thấy có vẻ cũng khá hay". thật ra Giang Phóng chỉ tùy tiện tìm một đề tài, dời đi sự chú ý của Kiều Kiều. Nhưng hiển nhiên Kiều Kiều cảm thấy rất hứng thú.

"Vâng, đúng vậy. Em cung thấy vậy, ở công ty hai tháng sẽ phải khởi động hạng mục mới không phải sao? Có nghĩ tới đem chuyện này tham khảo qua không? thật ra, bên này của chúng ta cũng có phòng ở trang hoàng tinh xảo rao bán, nhưng tuy nói trang hoàng thực tế cũng chỉ là ở cấp phổ thông thôi, không có gì đặc sắc. Vườn hoa Phượng Hoàng Sơn nếu đã đi con đường khu nhà cấp cao, như vậy dự án kế tiếp các các anhhoàn toàn có thể đi con đường này".

"Ừ, chờ trở về anh sẽ suy nghĩ thật kỹ, vị trí nhà máy phân hóa học Mân Giang mặc dùkhông bằng vị trí nhà máy trang phục, nhưng nếu hoạch định một chút có lẽ sẽ khiến cho nó tốt hơn". Giang Phóng là một người trời sinh để làm buôn bán, Kiều Kiều chỉ đơn giản nói ra ý nghĩ của mình, cũng không rõ ràng rành mạch nhưng Giang Phóng có thể suy một ra ba, áp dụng vô cùng tốt.

"Chồng em là giỏi nhất!"

C59: Giang gia tiểu phúc tinh
Mọi người ở Cáp Nhĩ Tân chơi vài ngày, có thể nói là hài lòng mà về, đám người Kiều Kiều còn đồng ý với An Ny, nếu như cô ấy đến Dân Giang thì nhất định sẽ đón tiếp cô ấy thật hoành tráng. Gần đến lúc chia tay, An Ny khóc nức nở, Kiều Kiều cũng rơi nước mắt theo làm cho Giang Phóng đau lòng một hồi.

Kiều Kiều có cảm tình rất tốt với An Ny, đó một cô gái nhanh nhẹn hoạt bát.

Trở lại không bao lâu, Kiều Kiều liền đi học, giờ cô đã học năm hai, lập tức sẽ lên năm ba, coi như là lọt thời gian khẩn trương trong khi học tập.

Sinh viên Giang Phóng lại đang trong thời gian vô cùng nhàn nhã, đương nhiên, đây là nhìn từ phía trường học thôi, còn thực tế đâu, mặc dù hắn không phải đến trường học nhiều, nhưng bên này vội đến nỗi chân vắt lên cổ.

Công ty Giang gia đổi tên, giờ đã là một tập đoàn rồi, gọi là tập đoàn Cẩm Giang. Giang Phóng biết Giang Hải Dương có ý định đưa công ty hướng tới khu vực bên kia phát triển và mở rộng. 

Kiều Kiều nghĩ, cái tên này là lấy từ tên của Tần Tố Cẩm và Giang Hải Dương sao? Ha ha.

Tâm tình của Kiều Kiều rất tốt, bởi vì, cô không mang thai, hù chết cô, sợ mình có em bé, về sau bà dì đến, cô cảm động động đến nỗi lệ nóng doanh tròng, cảm giác phập phòng lo lắng rất khó chịu.

Hạng mục mới của tập đoàn Cẩm Giang đã đi vào thực hiện. Khu vực bọn họ coi trọng là nhà máy phân hóa học Dân Giang. Chuyện tiến triển vô cùng thuận lợi, bởi vì lúc trước Giang Hải Dương đã bàn bạc với bên chính phủ nên giấy phép hành nghề, giờ động dời cái gì, Cẩm Giangsẽ không tham dự.

Đây cũng đề nghị của Kiều Kiều với Giang Phóng, có giấy phép hành nghề, nhiều việc sẽ được xử lý gọn gàng sạch sẽ hơn nhiều, hơn nữa chính phủ động dời, đương nhiên so với Cẩm Giang bọn họ động dời dễ dàng hơn, cũng giảm đi rất nhiều phiền phức không đáng có. Hợp đồng của bọn họ là khoảng đất hơn ba trăm mét vông này. Nếu muốn xây dựng căn hộ thì nhất định phải đạt tới bảy trăm mét vuông, mọi người đều biết những thứ này đều là chuyện nhỏ.

Trong ban giám đốc, Giang Phóng đưa ra ý nghĩ của mình, chính là hộ hình trang hoàng tinh xảo, cái gọi là ban giám đốc, thật ra cũng không có nhiều người ngoài. Cơ bản đều là người Giang gia. Cho dù là tập đoàn hay công ty, thì đây cũng coi như là sản nghiệp của gia tộc họ Giang.

Giang Phóng đã có chuẩn bị, cũng đã điều tra nhiều lần, làm thành tài liệu. Nhận được sự thán thưởng của Giang Hải Dương.

Sau khi hội nghị kết thúc, Giang Hải Dương để cho một mình Giang Phóng ở lại: "Ý tưởng này của con rất tốt. Tài liệu chuẩn bị cũng đầy đủ hết. Bước vận chuyển tiếp theo, con toàn quyền xử lý".

"Vâng, được ạ"

"Sao con lại nghĩ đến chuyện xây dựng một khu căn hộ tinh xảo vậy?" thật ra dự án xây dựng căn hộ tinh xảo cũng không hi hữu, nhưng bên trong Giang Phóng còn nêu ra rất nhiều ý tưởng khác, các loại thiết bị tiên tiến. Còn cả sơ đồ hiệu quả nữa. Những thứ đó không thể không làm cho Giang Hải Dương thay đổi cách nhìn.

"Đây là do trong khoảng thời gian đi Cáp Nhĩ Tân chơi, Kiều Kiều nhàn rỗi nhàm chán muamột vài bộ tạp chí, trong đó có một vài thứ liên quan đến phương diện này, cô ấy cho con đề nghị, lúc về con liền tìm tài liệu nghiên cứu chặt chẽ một chút". Giang Phóng cười.

"Tiểu Phóng à. Sao cha cảm thấy, Kiều Kiều chính là tiểu phúc tinh của Giang gia chúng ta nhỉ?" Giang Hải Dương vui vẻ. Ông thật lòng thích đứa nhỏ này, cũng hi vọng chuyện của con bé với con trai của mình có thể tiến triển tốt.

Giang Phóng cũng mỉm cười: "Mặc kệ cô ấy có phải tiểu phúc tinh hay không thì cô ấy đều là bảo bối của con".

"Nhìn cái đức hạnh này của con đi" Giang Hải Dương trêu ghẹo con trai.

"Cha, có thể gặp được Kiều Kiều, cùng nhau lớn lên, yêu nhau, là chuyện hạnh phúc nhất đời này của con". Giang Phóng nghiêm túc.

Giang Hải Dương trầm mặc vỗ vỗ bả vai của con trai.

Mấy ngày này Giang Phóng rất bận rộn, mỗi ngày cũng chỉ nhìn Kiều Kiều một cái rồi lại tiếp tục công việc của mình, mệt mỏi giống con trâu, coi như là có cái tâm tư ngổn ngang kia thìcũng không còn tinh lực và thời gian để mà thực hiện, Kiều Kiều thở phào nhẹ nhõm, đi đêm nhiều sẽ có ngày gặp ma, cô cũng không muốn người ta biết chuyện này, phương pháp tốt nhất chính là không đi đêm, hắc hắc.

Mặc dù mỗi ngày về nhà sẽ thấy được Kiều Kiều, cùng cô tán gẫu trong chốc lát. Nhưng phần lớn thời gian, Giang Phóng đều phải xử lý công việc ở Cẩm Giang. Dù sao, cái dự án này cũngđã được duyệt, từ thiết kế, thi công, các phương diện Giang Phóng đều phải tham dự xử lý. Giang Hải Dương cũng có chủ tâm muốn cho Giang Phóng nhiều rèn luyện một chút cho nên mọi việc đềuu giao hết cho hắn. hiện tại cả tập đoàn Cẩm Giang đều đang suy đoán, người nối nghiệp Cẩm Giang tương lai sẽ là Giang Phóng.

Giang Phóng rất bận rộn, còn Kiều Kiều tuy việc học hành khẩn trương, nhưng vẫn có thời gian nghỉ ngơi, lúc trước Kiều Kiều quyết định học văn, cũng là bởi vì cái này. cô không hy vọng bản thân quá mệt mỏi, hơn nữa, đi con đường mình thích là điều quan trọng nhất.

"Ai, Kiều Kiều, được nghỉ cậu sẽ làm gì?" Từ Mạn hỏi.

Thời gian trôi qua là nhanh nhất, một cái lơ đãng đã sắp đến nghỉ hè, học sinh như Kiều Kiều có mười ngày nghỉ. Sau mười ngày, các cô sẽ tiếp tục học tập trở lại, chính thức khai giảng, các côsẽ là học sinh cấp ba chính thức.

"Tớ hả, cũng chẳng có gì". Ngày mai sẽ được nghỉ. Cuộc thi cuối kỳ lần này, Kiều Kiều là người đứng đầu khoa văn.

Rất nhiều người đều cảm thấy trong học tập Kiều Kiều không có bao nhiêu nghiêm túc, còn sớm yêu, sao lại có thể nhiều lần đạt vị trí số một như vậy, nhưng Từ Mạn lại biết rõ tính tình của Kiều Kiều. Làm bạn tốt của Kiều Kiều, cô biết rõ Kiều Kiều đã bỏ ra bao nhiêu nỗ lực.

"Mẹ tớ nói một ngày cũng đừng chận trễ việc học, bây giờ là thời khắc mấu chốt, để cho tớ tham gia học bổ túc, ai da, tớ không muốn như vậy chút nào!" Từ Mạn xếp thứ ba khoa văn.

"Tớ có nên bỏ không tham gia học bổ túc khôg, khó có khi được nghỉ vài ngày. Chờ đến khi khai giảng rồi, sẽ phải lâm vào cái cảnh lao đầu vào học không có ngày nghỉ. Cấp ba khủng khiếp!"

"Đúng rồi, Kiều Kiều, cậu nghĩ tới sẽ đăng ký học trường nào chưa, chuyên ngành gì?"

"Tớ à, đại học A hệ tài chính. Giang Phóng đã sớm nói với tớ rồi, nếu như tớ không báo trường ấy, hắn sẽ hành hạ tớ đến chết". Hoàn hảo khoa văn cũng có thể thi được vào hệ tài chính, nếukhông, đoán rằng Giang Phóng có thể mè nheo cô không học văn, bà nội nó chứ.

"Rống rống, đều nói Giang Phóng sợ cậu, nghe lời cậu, tớ thấy, cậu mới là người nghe lời thìđúng hơn. Tớ cũng sẽ báo đại học A, cha mẹ tớ không hi vọng tớ học quá xa nhà, cho nên tớkhông suy nghĩ đến những trường tỉnh khác, còn ở tỉnh mình thì đại học A có tiếng tăm lừng lẫy nhất. Cho dù so sánh trong nước thì tuyệt đối đại học A có thể đướng thứ một thứ hai. Cho nên cả nhà tớ đều quyết định chọn đại học A".

"Hay cậu cũng báo hệ tài chính đi, chúng ta có thể tiếp tục lêu lổng với nhau, ha ha". Kiều Kiều rất vui mừng, mặc dù giống như trêu đùa nhưng Kiều Kiều rất muốn như vậy. Nên biết, ở đại học A ưu tiên học nguyên lý, hệ khoa văn có thể báo không nhiều lắm. Mà hệ tài chính, đúng làmột hệ mà khoa văn có thể báo.

"Ha ha, thật ra tớ cũng có nghĩ qua, nhưng cậu cũng biết đấy, ba cha mẹ tớ không thoải mái như cha mẹ cậu, chắc chắn họ còn phải bàn bạc lâu". Từ Mạn đáng thương nói, nhưng thật ra cha mẹ vẫn rất tôn trọng ý kiến của cô.

"Vậy cậu xác định đi!"

"Hắc hắc."

Kiều Kiều nghỉ, giống như trong lúc lơ đãng cô đã lớn lên nhiều, một lần nữa trải qua nhiều năm như vậy. cô cũng không giống những cô gái trọng sinh khác giàu sang phú quý. Cũngkhông bộc lộ tài năng từ nhỏ như họ, cô chỉ sống như cô đã từng sống, an toàn, vui vẻ hạnh phúc lớn lên, lúc này đây cô càng thêm quý trọng khoảng thời gian từ từ lớn lên này.

cô cũng hiểu rõ cha mẹ của mình, cô biết cha mẹ mình không cần những thứ xa hoa giàu có kia. Tuy hiện giờ nhà cô không có tiền như Giang gia, nhưng cũng coi như là một gia đình khá giả. Ở cái thị trấn Dân Giang này cũng được gọi là giàu có. Như vậy, như vậy đã là đủ rồi.

Về phần Giang Phóng, cô không còn cảm thấy hắn là con nhà giàu nữa, dù thế nào trong lòngcô, hắn vẫn là thiếu niên quật cường cùng cô lớn lên kia, còn Giang Hải Dương, cô không có cách nào đem ông ấy tưởng tượng thành một người đặc biệt lợi hại, ông ấy không phải là chú Giang của cô sao? Chú giang cho cô rất nhiều tiền mừng tuổi, chú Giang luôn yêu quý cô.

"Kiều Kiều, chú dì của con đến đây, ra ngoài này đi". Kiều mẹ gọi Kiều Kiều đang trong phòng đọc sách.

Gia đình Kiều Kiều không chuyển đến vườn hoa Phượng Hoàng Sơn, còn Giang gia thì đã qua đó rồi, nhưng Giang Phóng và Giang Viễn vẫn ở nhà cũ, bọn họ vẫn quen sống ở đây hơn. Giang Viễn, Kiều Kiều, Kiều Mộc đi học, ở bên này cũng sẽ tiện hơn, Kiều gia không chuyển, Giang Phóng Giang Viễn cũng không đi.

"Chú dì, tiểu Phong". một nhà ba người chú dì đến thăm Kiều mẹ.

một nhà dì Kiều Kiều vẫn ở tại Thanh Nham, dì lại say xe, một chuyến đến đây cũng không dễ dàng.

"Chị Kiều Kiều" Nhà dì có một đứa con trai là Dương Puấn phong năm nay học lớp sáu.

Kiều mẹ là bà chủ nhà, nhưng tính cách lại khác một trời một vực với Tần Tố Cẩm, bạn bè thân thích đến đây, Kiều mẹ không có thói quen mua thức ăn ở nhà hàng đem về hay đến đó ăn mà tự mình làm thức ăn, vui chơi giải trí, tán gẫu cái này cái kia.

"Kiều Kiều à, con đi mua chút thức ăn đi, chọn những thứ nào ngon ấy! Ách, còn có, đêm nay con với tiểu Mộc sang bên kia ngủ nhé, chú dì sẽ ở đây".

"Vâng". Kiều Kiều trở về phòng thay quần áo, chuẩn bị ra cửa. Nhà Kiều Kiều không lớn, nên khi có thân thích đến đây, cần ở lại, bình thường Kiều Kiều đều sang nhà Giang Phóng ngủ, lâu dần đến cả Kiều mẹ cũng thành thói quen.

"Ai, tiểu Phong, em đi với chị không, giúp chị cầm đồ". Thay quần áo xong Kiều Kiều lôi kéo Dương Quấn Phong ra cửa.

Dương Quấn Phong mới lớp sáu mà đã cao hơn Kiều Kiều nửa cái đầu, Kiều Kiều cảm khái, đứa nhỏ này ăn gì mà lớn vậy? Nhưng ngẫm lại, cảm thấy chuyện này là rất bình thường! Mình có thể một bữa ăn bốn bát cơm giống thằng bé sao? Có thể sao?

Kiều mẹ họ Kim, Kim Trường Lam. Lúc nhỏ cô đến nhà ông ngoại mới biết trước kia bác Kiều Kiều còn có một chiếc thuyền nhỏ, tất cả các đồng chí Kim gia, đều cầm tinh con mèo. Kiều Kiều Kiều Mộc cũng có khẩu vị giống Kiều mẹ, đặc biệt thích ăn hải sản.

Dì của cũng Kiều Kiều cực kì thích hải sản, Kiều Kiều suy nghĩ một chút, đi qua quán bán hải sản đằng kia. Ừ, đều còn tươi ngon, phải mua một chút.

"Chị Kiều Kiều, chúng ta mua chút móng heo đi?" Dương Quấn Phong mở miệng.

Đối với hải sản Dương Quấn Phong không có hứng thú, nhưng lại phát cuồng với thịt heo, nhìn thấy quán bán đồ chín cách đấy không xa, rốt cuộc nó cũng không nhịn được.

Kiều Kiều cong khóe miệng, đương nhiên cô biết tiểu Phong thích ăn thịt, chỉ là, cô cố ý mua thịt cuối cùng thôi, muốn xem thằng bé có chủ động nói ra hay không, quả nhiên, đứa bé này vẫn như vậy, ha ha!

Tai heo, móng heo, lưỡi heo, tiết, Kiều Kiều lại mua thêm ruột già.

C60: Hôn lễ định tại một năm sau
Hiện tại Kiều ba là quản lý của công ty vận tải, ngày ngày đều rất bẩn rộn, dù cho cả nhà dì Kiều Kiều đến đây, ông vẫn chưa thể về được. Bạn nhỏ Kiều Mộc sang nhà bạn làm bài tập từ sáng cũng chưa trở về. Kể từ hôm được nghỉ, Kiều Mộc cả ngày đều không thấy mặt ở nhà.

Chồng của dì Kiều Kiều là một người nói nhiều, uống thêm chút rượu thì càng như vậy, khí thế của ba người cao ngút trời. Kiều Kiều thấy Dương Quấn Phong buồn chán ở một bên nên để cho thằng bé vào phòng lên mạng.

Còn mình thì cầm một quyển sách tiếp tục đọc.

Chạng vạng tối tiểu Mộc về nhà thấy gia đình dì thì nhiệt tình xông tới, tính tình con bé với Kiều Kiều không giống nhau, nịnh nọt cái gì, nịnh nọt ai, con bé đã thành thói quen, Kiều Kiều nhìn em gái của mình, cảm thấy đúng là giả quá! Nhưng đó là trẻ con! Làm cái gì đều đáng yêu.

"Tiểu Mộc à, hôm nay em với chị sang nhà Giang Phóng ngủ nhé". Trong nhà không có chỗ ngủ cho nhiều người như vậy.

Mặc dù dì Kiều Kiều và Kiều mẹ không thường xuyên gặp nhau, nhưng hai bên vẫn thường xuyên liên lạc qua lại, nên cũng biết rõ chuyện giữa Kiều Kiều và Giang Phóng.

"Chị, này - -" dì Kiều Kiều lo lắng như vậy không tốt lắm, sợ người ta nói xấu.

"không có việc gì. Được rồi, các con ăn xong rồi dọn dẹp một chút thì qua đó đi. Gọi điện cho cha các con, hỏi xem ông ấy có về nhà ăn tối được không". Khẩu khí của Kiều mẹ không tốt lắm, hôm nay vợ chồng dì Kiều Kiều đến đây, nếu như Kiều ba liên tục không thấy mặt, cảm giác của Kiều mẹ không được tốt.

Kiều mẹ đang nói chuyện với vợ chồng dì thì nghe thấy tiếng mở cửa, Kiều ba đã trở lại.

Kiều Kiều nghĩ, vậy không cần gọi điện thoại rồi.

Mấy năm này Kiều ba đã không còn là người chậm chạm, ở đơn vị còn bị người khác dẫm dưới chân nữa. Công tác bên cạnh Giang Hải Dương nhiều năm như vậy, hiện tại ông là tổng quản lý của công ty vận tải, nên ông trở nên khéo đưa đẩy hơn rất nhiều.

Nhìn Kiều ba và chồng dì Kiều Kiều trò chuyện với nhau thật vui vẻ, Kiều Kiều dắt Kiều Mộc sang nhà Giang Phóng.

cô đã gọi điện thoại trước cho Giang Phóng rồi, Giang Phóng nghe nói đên nay cô muốn đến nhà hắn thì rất là vui vẻ.

Nghĩ đến cái người không biết xấu hổ này, Kiều Kiều cười khẽ, cô cũng không tin, có tiểu Mộc ở đây hắn dám làm chuyện gì.

Thời điểm hai người tới, Giang Phóng vẫn chưa về, Giang Viễn cũng là vừa vặn vào cửa, xem ra có quan hệ tới chuyện Kiều Kiều muốn sang đây, nếu không người này sẽ không trở về sớm như vậy. hiện tại thỉnh thoảng Giang Viễn cũng sẽ đến công ty giúp chút chuyện.

"Kiều Kiều, tiểu Mộc. Mau vào".

"Cậu cũng mới trở về hả?"

"Ừ, Kiều Kiều, để tớ đưa cho cậu một chùm chìa khóa nhà nhé, tránh cho đến lúc cậu đến đây lại không có ai ở nhà". Giang Viễn đề nghị.

Kiều Kiều lắc đầu, cô không cần như vậy đâu! Nhiều cái không hay!

"Cậu không đồng ý vậy để tớ bảo anh nói với cậu, dù sao nhất định cậu cũng phải cầm lấy. Tớ thấy, phải anh trai ra tay mới có thể thu thập được cậu". Giang Viễn lầm bầm.

Kiều Kiều nghe thấy bất đắc dĩ lắc đầu, cái đứa nhỏ này!

"Em muốn lên mạng". Lúc ở nhà, Kiều mẹ không cho tiểu Mộc lên mạng, lo lắng sẽ ảnh hưởng đến học tập của con bé. Giờ ở ngoài, đương nhiên Kiều Mộc sẽ không bỏ qua cơ hội rồi.

"anh Giang Viễn, em muốn ăn kem".

"Trong tủ lạnh có, tự mình ra lấy đi. Cũng lấy cho anh với Kiều Kiều mỗi người một cái".

"Vâng!" mỗi lần Kiều Mộc tới Giang gia ở, đều đặc rất vui vẻ, theo lời Kiều Kiều nói là làm sao có thể mất hứng đây? Tùy tiện chơi, tùy tiện ăn, còn không ai quản lý, cuộc sống như vậy, sợ là trong lòng đứa nhỏ nào cũng đều thích đấy?

Bởi vì hôm nay Kiều Kiều muốn tới, Giang Phóng nói về nhà sớm, nhưng cũng phải hơn tám giờ mới về tới nhà, nhìn sắc mặt Giang Phóng, Kiều Kiều biết gần đây hắn mệt muốn chết rồi.

"Rất mệt đúng không? đã ăn cơm chưa?"

"Ở công ty đã ăn qua một chút rồi". Vốn Giang Phóng cũng không cần phải mệt mỏi như vậy, nhưng Giang Hải Dương quyết tâm muốn đem hắn bồi dưỡng thành người nối nghiệp, cũng vì để cho hắn quen thuộc vận hành của công ty, nên đương nhiên giờ hắn phải bận rộn hơn người khác nhiều, nhưng Giang Phóng cũng an ủi mình, tiếp nhận sớm một chút thì sau này sẽ khôngcần bận rộn thế này nữa, vừa vặn, dù sao hiện tại Kiều Kiều mỗi ngày đi học, cũng bận đến chết người. Nếu không, không có thời gian cùng Kiều Kiều, Giang Phóng vẫn cảm thấy trong lòngkhông thoải mái.

"Để em xoa bóp cho anh nhé?" Giang Phóng dựa lên ghế sofa, nhìn ra được, hắn rất mệt mỏi.

"Vợ anh đúng là săn sóc". Giang Phóng liền hôn một cái lên bàn tay nhỏ đang đặt trên vai.

Kiều Kiều đánh nhẹ hắn một cái."Đàng hoàng một chút".

"Làm việc cũng phải chú ý một chút, đừng để thân thể quá mệt mỏi. Cũng đừng tưởng thân thể trẻ khỏe thì không cần lo. anh nhìn anh xem, ngày ngày mệt mỏi".

"không có việc gì, anh bận rộn trong thời gian này thôi, trước kia còn oán trách cha, hiện tại chính mình bận rộn mới biết được, có đôi mình không thể quyết định được, những thứ ngổn ngang này nếu để đấy sẽ dồn thành một đống lớn. Đợi anh quen với công việc thì ổn rồi".

"Vâng". Kiều Kiều tiếp tục xoa bóp cho Giang Phóng, cô đứng ở sau lưng Giang Phóng, cũng hoàn toàn không ngăn cản người này động thủ động cước, Kiều Kiều biết phải nói gì, mệt mỏi thành cái dạng này rồi, còn động thủ động cước. Người này sắc tâm không giảm a!

"Bảo bối, ngày kia em phải đi học à?"

"Đúng vậy!"

"Ai, thêm một năm nữa, thêm một năm nữa, chờ em tốt nghiệp trung học, chúng ta liền đính hôn". Giang Phóng nói đâu đâu.

Sinh nhật Kiều Kiều ở tháng mười, ban đầu nói khi cô qua sinh nhật mười tám tuổi thì mới đính hôn, nhưng Giang Phóng lại đổi ý, nói lúc ấy cô phải đi học, đính hôn cũng phải chuẩn bị nhiều thứ, không bằng khi cô tốt nghiệp trung học được nghỉ dài thì đính hôn luôn.

Giang gia là gia đình làm ăn buôn bán, nên vẫn rất thích các con số may mắn như sáu tám, Giang Phóng cùng Giang Hải Dương đã bàn qua, định tháng sáu sang năm sẽ tổ chức. Kiều Kiều lặng im.

Mặc dù Kiều Kiều là người trong cuộc, nhưng lại không có người nào trưng cầu ý kiến của cô, bình thường toàn là Giang Phóng và Giang Hải Dương quyết định xong thì tìm Kiều ba. Có điều tính tình Kiều Kiều cũng vui mừng thanh nhàn, dù sao đều là chuyện sớm hay muộn.

Phỏng đoán ngoại trừ gì gì kia thì ở những phương diện khác, Kiều Kiều chưa tính là một người rối ren.

"Vợ, em thật tốt".

"Em đối tốt với anh cũng không phải ngày một ngày hai, giờ anh mới phát hiện ra sao?"

"Vợ của anh, bảo bối của anh".

Kiều Mộc đi ra lấy hoa quả, thấy hai người dính lại với nhau, rùng mình một cái, tặc tặc, lúc nàothì nó thấy qua cái bộ dạng này của anh Giang Phóng? Vẻ mặt nịnh nọt nhìn chị gái mình, lại còn vợ lại còn bảo bối.

Giang gia có một gian phòng khách, Kiều Kiều có nhiều đồ đều để ở trong đó, xem đã mườimột giờ, Kiều Kiều mang Kiều Mộc đi ngủ, nên biết, nếu không sử dụng biện pháp mạnh thìnhất định đứa nhỏ này sẽ chơi thâu đêm.

"Chị, cho em chơi một lát nữa đi, chị, chị là chị ruột của em, van chị ~" Kiều Mộc dắt Kiều Kiều tay vặn vẹo.

"không được, nhanh lên, nếu không chị gọi điện thoại cho mẹ nhé". Kiều Kiều là không quản được Kiều Mộc, bất quá, Kiều mẹ này tôn đại phật mặc kệ khi nào thì mang ra đến đều là dùng tốt tích.

"Được rồi được rồi. Thiệt là, sao chị không bồi chồng chị xoa bóp lâu một chút?" Kiều Mộc đô đô.

Kiều Kiều bật cười, cô là 8x, Kiều Mộc là 9x, hoàn cảnh lớn lên không giống nhau, từ nhỏ côlớn lên ở nông thôn, còn Kiều Mộc lại sống ở thị trấn Dân Giang nhiều hơn, có thể thấy được đứa nhỏ này và cô có nhiều thứ khác nhau. Nhìn bình thường Kiều Mộc giống như một tiểu đại nhân, Kiều Kiều luôn không ngừng cảm khái.

"Đúng vậy, em cũng không biết bồi chồng em lâu một chút" Giang Phóng ỷ ở trên cửa, nhìn Kiều Kiều, trêu chọc.

"Chán ghét, mau trở về phòng tắm rửa đi ngủ đi, đã muộn rồi, mệt mỏi còn không biết nhanh nghỉ ngơi". Kiều Kiều đẩy Giang Phóng.

"Ha ha, được rồi, anh đi còn không được sao? Tiểu Mộc em nghe lời". Trước khi đi Giang Phóng không quên dặn dò Kiều Mộc, phải nói người mà bạn nhỏ Kiều Mộc tiểu sợ, ngoại trừ Kiều mẹ, chính là Giang Phóng. không phải đơn thuần bởi vì Giang Phóng cho con bé nhiều tiêu vặt, chủ yếu vẫn là do khí chất của Giang Phóng, ngoài Kiều Kiều, người bình thường ai cũng sẽ thấy Giang Phóng rất khó tiếp xúc. Lạnh như băng, còn hung dữ.

Khí trời quá nóng, ngủ không được bao lâu Kiều Kiều liền tỉnh lại, nhìn thoáng qua Kiều Mộc, Kiều Kiều không mở đèn mà cứ thế đứng dậy ra phòng khách rót nước uống.

"Kiều Kiều ~ "

Kiều Kiều hơi giật mình, quay đầu lại nhìn hóa ra là Giang Phóng.

"Sao anh còn chưa ngủ?"

"anh đang ngủ thì nghe thấy tiếng mở cửa". Giang Phóng đi đến ôm Kiều Kiều kéo đến phòng mình.

Kiều Kiều từ chối: "anh đừng như thế, để cho tiểu Mộc biết em sẽ mắc cỡ chết? Hơn nữa, lần trước giữa chúng ta có ước pháp tam chương mà? Trước đính hôn không cho phép làm loạn". Sau khi trở lại Kiều Kiều cùng Giang Phóng nói chuyện một lần, cô bây giờ còn đang học cao trung, còn chưa trưởng thành, một khi có chuyện gì xảy ra, cô không thể để cha mẹ cô mất mặt được. cô đáng ứng sau khi đính hôn tất cả đều nghe hắn, lúc ấy Giang Phóng cũng đã đáp ứng.

"anh cũng có muốn làm loạn đâu, không cho anh ăn thịt cũng không cho anh ăn canh thịt luôn sao? anh ôm một cái, sờ sờ một cái không được sao?" Giang Phóng đương nhiên trạng, đem Kiều Kiều kéo vào phòng của mình.

Trong gian phòng mờ tối có đôi nam nữ trẻ tuổi và bầu không khí mê loạn.

"Ân ~ bảo bối, dùng sức, dùng sức, ngoan ~" vào nhà Giang Phóng liền đem tay Kiều Kiều bỏ vào tráng kiện của mình, cả người tựa vào đầu giường, vẻ mặt thỏa mãn.

Kiều Kiều thấy bộ dạng này của hắn, trên tay dùng sức một chút, vốn là muốn cho hắn khôngthoải mái, ai biết hắn lại thoải mái thẳng cổ họng nói: "Ngoan, đúng rồi, cứ như vậy ~ em đúng là tâm can của anh ~ "

Hai má Kiều Kiều hồng hồng tiếp tục phục vụ cho hắn, trong lúc nhất thời, trong phòng giọngnói dâm mỹ nổi lên bốn phía, Kiều Kiều không nhiều lời, ngoan ngoãn phục vụ cho hắn, trông cậy vào vị đại gia này thỏa mãn sẽ buông tha cô.

Giang Phóng cúi đầu rên lên một tiếng, hắn phóng thích trên tay Kiều Kiều.

"Kiều Kiều, em thật xinh đẹp". Giang Phóng nói xong, cúi đầu, nhẹ nhàng ấn lên trán Kiều Kiềumột nụ hôn, khiến cho thân thể Kiều Kiều khẽ run rẩy, Giang Phóng hôn hết liền ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú đôi mắt Kiều Kiều, Kiều Kiều bị hắn làm chi vội vàng khó nhịn, vội vàng tránh tầm mắt.

"Ha ha." Giang Phóng thấy bộ dạng này của Kiều Kiều, cúi đầu, mút lấy lông mi dài của cô, rồi lại dây dưa hai cánh môi anh đào của cô.

Trong tay Kiều Kiều còn có "Đồ" của hắn đây, còn chưa biết xử lý như thế nào, thì lại bị hắndây dưa.

Giang Phóng hôn không đã ghiền, lại dùng tay vuốt ve bộ ngực của Kiều Kiều, nhìn chăm chú khuôn mặt tà tứ của Giang Phóng, Kiều Kiều mềm nhũn nằm trong lòng hắn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro