Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 64: Về phủ

Cửa phòng từ từ được mở ra, nhưng không ai dám bước đến.

Gian phòng ở chùa Ngọa Long rộng nhưng trống, không được trang trí đầy đủ như phòng ở phủ, hơn nữa căn phòng này đã được lựa chọn từ trước nên lại càng rộng lớn. Chiếc giường lớn được đặt ngang giữa phòng, ngay cả bình phong cũng không có, cũng chính vì vậy cảnh tượng trong phòng bị mọi người nhìn thấy rõ ràng.

Thẩm Nguyệt là người đầu tiên hét lên.

Trên mặt đất đầy những mảnh quần áo đã bị xé thành vải vụn, chăn trên giường tùy tiện bị ném sang một bên, và tất cả sách trên bàn đều bị quét rớt xuống đất. Ngay cả ấm trà cũng vỡ nát, cứ như đã xảy ra thảm kịch.

Nhưng thứ làm cho người khác kinh ngạc nhất không phải nằm ở những thứ này.

Một nữ tử đang nằm trên giường, cơ thể ngang dọc, nàng không đắp chăn, người ngoài nhìn vào có thể thấy rõ trên lưng nữ tử đầy những vết đỏ, vết máu và bầm tím loang lổ khắp người. Dưới giường còn có cây roi dính máu đã bị gãy thành hai nửa. Nhìn vào những vết trên người nữ tử kia có thể biết được là do cây roi này gây nên.

"Trời ạ!"

Thẩm Nguyệt che miệng lui về phía sau.

"Người đó là ai... chẳng lẽ là Đại tỷ sao?"

Nàng bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Nhiệm Uyển Vân.

Thẩm Diệu đã nói nàng đổi phòng cùng Thẩm Thanh, chẳng phải Nhiệm Uyển Vân ở ngay phòng bên cạnh sao? Hiện giờ trông như bà mới biết mọi chuyện, Thẩm Thanh đã xảy ra chuyện! Mà Thẩm Thanh là nữ tử chưa chồng, cảnh tượng trước mắt rõ ràng là dấu vết nữ tử bị lăng nhục!

Quế ma ma không ngờ trong phòng có người, vừa rồi nghe Thẩm Diệu nói chuyện, bà còn tưởng rằng Thẩm Diệu đã nói xong với Nhiệm Uyển Vân, muốn vào trong phòng chứng thực chuyện đã xảy ra. Kết quả vừa mở cửa phòng đã nhìn thấy một nữ tử trong tình trạng như vậy khiến mọi người đều ngạc nhiên, chẳng lẽ đêm qua còn có thêm một người nữa bị Dự Thân vương lăng nhục sao? Nếu như vậy chẳng phải kế hoạch của bà đã hỏng rồi sao, nhưng khi nghe lời của Thẩm Nguyệt, Quế ma ma suýt chút nữa ngất xỉu. Thẩm Thanh? Nữ tử trong phòng kia chính là Thẩm Thanh?

Diễm Mai và Thủy Bích nhìn thấy Thẩm Thanh thành dạng này, trong lòng các nàng dường như phát lạnh. Tiểu thư bọn họ đã bị như vậy, chắc chắn nha hoàn cũng không còn đường sống. Hai người nhìn nhau, đều thấy được sự tuyệt vọng trong mắt đối phương, bọn họ cùng nhau quỳ xuống, hướng chỗ Nhiệm Uyển Vân đang đứng mà dập đầu không ngừng.

Nhiệm Uyển Vân chết lặng tại chỗ.

"Nhị thẩm không muốn vào trong xem sao?"

Trong mảng tĩnh lặng, Thẩm Diệu nhẹ giọng nhắc nhở. Ngữ khí của nàng bình tĩnh, tựa như nàng không nhìn thấy một màn bi thảm trước mắt này. Nhiệm Uyển Vân quay đầu lại, chỉ thấy Thẩm Diệu đang lặng lẽ nhìn bà.

Trong lồng ngực nổi lên một trận sóng gió, nhưng bà rất nhanh đã trấn áp lại, chỉ là sắc mặt tái nhợt cứ thế đi vào trong phòng, đi tới chỗ nữ tử đang nằm trên giường.

Đầu tóc nữ tử rối tung, trên đất có nhiều mảng tóc rớt xuống, hiển nhiên là bị người khác thô bạo giật đứt. Nhiệm Uyển Vân run rẩy đưa tay ra, lật nữ tử lại.

Một tiếng "Ầm ầm" thật lớn vang lên, tựa hồ xác nhận những suy đoán của bà, cơn mưa vừa tạnh lại đột nhiên rơi xuống, mây đen tích tụ, bên tai mọi người vang lên những tiếng sấm vô cùng đáng sợ.

Nhiệm Uyển Vân thống khổ nhắm mắt lại, nữ tử trong ngực bà, chính là Thẩm Thanh!

Càng nhìn kỹ nàng, bà càng thấy sốc. Mặt mũi Thẩm Thanh sưng vù, rõ ràng là bị hành hạ không nhẹ. Mà thân thể của nàng, nhìn từ trên xuống dưới, không có chỗ nào lành lặn nguyên vẹn, cánh tay nàng mềm nhũn đang trong tư thế kỳ lạ, giống như là đã bị bẻ gãy!

Dự Thân vương quá tàn nhẫn!

Nhưng người mà bà hận nhất, chính là Thẩm Diệu!

Tất cả những điều này đáng lẽ Thẩm Diệu phải nhận lấy, nhưng bây giờ lại là Thanh Nhi của bà gánh chịu. Bị hành hạ tới tình trạng này, phần đời còn lại của Thẩm Thanh coi như bỏ, Nhiệm Uyển Vân hận không thể cắn đứt cổ Thẩm Diệu, uống máu Thẩm Diệu, ăn thịt Thẩm Diệu!

Dù sao Nhiệm Uyển Vân cũng là chưởng quản của Thẩm phủ, cho dù trong tình cảnh này, bà cũng có thể kiềm chế bản thân không phát điên. Bà run giọng nói với Hương Lan:

"Đi tìm xe ngựa, lập tức xuống núi."

"Nhưng mà..."

Hương Lan sợ hãi nhìn bà:

"Phu nhân, hiện giờ bên ngoài đang mưa to, không có cách nào xuống núi."

Núi Dương Kính này vực cao đáy sâu, con đường vốn đã khó đi, nay lại thêm trời mưa, đường đất đều thành vũng bùn, muốn đi cũng không được. Nếu như bất chấp mà xuống núi chỉ sợ trên đường đi sẽ gặp những chuyện không may. Thời tiết này không thể xuống núi được.

"Vậy còn Thanh Nhi thì sao?"

Nhiệm Uyển Vân rốt cuộc không kìm được hét lên, tát Hương Lan một cái, hung ác nói:

"Vậy Thanh Nhi của ta làm sao bây giờ?"

Bên ngoài, Thẩm Diệu đứng yên nhìn bà ta.

Nàng đứng dưới mái hiên nhìn màn mưa che khuất phong cảnh, dường như che luôn cả những âm mưu dơ bẩn.

Người vốn hứng chịu chuyện này là nàng. Nhưng hiện tại nàng đã khiến Thẩm Thanh chịu hết sự nhục nhã này.

Chính tai nghe được nữ nhi của mình bị người ta lăng nhục một đêm, đáng lẽ Thẩm Thanh đã được cứu nhưng Nhiệm Uyển Vân lại khoanh tay không quan tâm. Mỗi lần nghĩ đến điều này bà ta có cảm thấy đau đớn giày vò và hối hận không? Có giống như Thẩm Diệu mỗi khi nhớ đến cái chết của Uyển Du không?

Muốn đưa Thẩm Thanh trở về kinh thành để chữa trị nhưng vì mưa to nên phải ở lại nơi đây, đi không được, ở cũng không xong, ngày thường Nhiệm Uyển Vân đắc ý như vậy hiện giờ có cảm thấy tuyệt vọng không?

"Đi tìm đại phu! Không biết bằng cách nào phải tìm được đại phu cho ta! Nếu như không tìm được thì ngươi đừng hòng sống!"

Nhiệm Uyển Vân hét lên với Hương Lan.

Hương Lan đã hầu hạ Nhiệm Uyển Vân nhiều năm, nàng chưa từng bị Nhiệm Uyển Vân hét vào mặt như vậy, Hương Lan vừa ủy khuất vừa sợ, nàng che mặt chạy thật nhanh ra ngoài. Lúc nàng ta chạy ra tới cửa không khỏi nhìn Thẩm Diệu một cái.

Rõ ràng kế hoạch đã được an bài hoàn hảo, tối hôm qua Thẩm Diệu vốn nên ở chỗ này nghỉ ngơi, sao có thể trùng hợp như vậy? Thẩm Thanh chưa bao giờ là người dễ nói chuyện, nàng vốn đã có mâu thuẫn với Thẩm Diệu, làm sao đồng ý đổi phòng với Thẩm Diệu được? Chuyện này nhất định có bí ẩn.

Hương Lan nhìn tố y (y phục trắng) nữ tử duyên dáng yêu kiều đang đứng, rõ ràng khuôn mặt thanh tú đáng yêu nhưng không hiểu vì sao lại mang theo một cỗ sát khí mạnh mẽ.

"Thải Cúc, ngươi đi gọi vài người tới đây, đóng cửa lại!"

Nhiệm Uyển Vân nghiến răng nghiến lợi nói.

Cửa bị đóng lại, dường như thế giới bị chia ra thành hai nửa.

Thẩm Nguyệt còn chưa hoàn hồn, nàng nhìn Thẩm Diệu, không thể tin nói:

"Ngũ muội, Đại tỷ có phải bị người khác lăng nhục hay không?"

Thẩm Diệu không đáp.

Dự Thân vương quả thật chỉ muốn chơi đùa nữ tử, trước khi trời sáng hắn đã rời đi. Hắn cũng biết rằng đối với nữ tử mà nói, bị một người không quen không biết hủy đi danh tiết mới là điều đáng sợ nhất. Dự Thân vương không phải là người ngu ngốc, hắn cũng sớm phát hiện ra, dù sao biện pháp đánh tráo này có chút thô bạo.

Thẩm Diệu còn đang tập trung suy nghĩ, lại không biết dáng vẻ của mình giờ phút này ở trong mắt Thẩm Nguyệt khiến lòng Thẩm Nguyệt run lên, cả kinh:

"Ngũ muội, đừng nói là muội đã hại Đại tỷ..."

Đêm qua rõ ràng Thẩm Thanh ở Nam Các, Thẩm Diệu ở Bắc Các, cuối cùng lại đổi chỗ cho nhau, sau đó phát sinh chuyện này. Nếu không phải đổi phòng, người nằm ở đó lúc này hẳn là Thẩm Diệu. Hơn nữa dựa vào sự hiểu biết của Thẩm Nguyệt về Thẩm Thanh, Thẩm Thanh sẽ không bao giờ đổi phòng với Thẩm Diệu.

Chẳng lẽ những thứ này đều là Thẩm Diệu làm ra? Thẩm Nguyệt nhìn Thẩm Diệu giống như đang nhìn thứ gì cực kỳ đáng sợ.

Nhưng Thẩm Diệu lại nhẹ nhàng cười nói:

"Nhị tỷ, cơm có thể ăn bậy, nhưng không thể nói bậy, muội làm sao có năng lực lớn như vậy hại Đại tỷ, tỷ quá đề cao muội rồi."

"Nhưng mà..."

Trong lòng Thẩm Nguyệt vẫn có chút nghi hoặc, không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy Thẩm Diệu hình như có chỗ không đúng. Chuyện tối qua nhất định có liên quan đến Thẩm Diệu.

"Thay vì ở đây lo chuyện bao đồng, tỷ vẫn nên lo cho bản thân mình hơn đi."

Thẩm Diệu nói.

"Ta?"

Thẩm Nguyệt căng thẳng.

"Ta làm sao?"

"Tỷ cho rằng đã nhìn thấy chuyện của Đại tỷ hôm nay thì nha hoàn của tỷ còn có thể sống tốt sao?"

"Cái gì?"

"Xem ra Nhị tỷ thật đúng là không biết lòng người hiểm ác."

Thẩm Diệu khẽ mỉm cười:

"Nô tỳ biết bí mật của chủ nhân, nhất là những chuyện xấu không muốn người ngoài biết, tỷ cảm thấy có thể sống được bao lâu?"

Sắc mặt của Hoàng Oanh và Thanh Loan bên người Thẩm Nguyệt lập tức trắng bệch. Bọn họ đương nhiên biết, các đại gia tộc, không thiếu nhất chính là mấy chuyện bí mật bẩn thỉu, một khi bị hạ nhân nhìn thấy, họ chỉ có một con đường chết, chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật. Thẩm Thanh bị kẻ xấu vũ nhục, hai nha hoàn đều thấy được, tất nhiên không còn đường sống.

Sắc mặt Thẩm Nguyệt tái nhợt, vừa rồi nàng chỉ lo kinh ngạc, không ngờ lại quên mất chuyện này. Thẩm Nguyệt không phải là người coi trọng tình cảm, chỉ là để bồi dưỡng được nha hoàn thân cận thì tốn rất nhiều tâm sức. Nếu vì chuyện này mà hy sinh vô ích, nàng sao có thể cam tâm đứng nhìn hai cánh tay đắc lực bị chặt xuống?

"Không chỉ có hai người bọn họ."

Thẩm Diệu khẽ mỉm cười, dùng ánh mắt nhìn thoáng qua Diễm Mai, Thủy Bích và Quế ma ma, thâm ý nói:

"Một người cũng không thể trốn thoát."

Quế ma ma cùng hai nha hoàn gần như ngã quỵ xuống đất.

Có gì mà phải sợ, không có gì phải sợ. Một người đắc đạo gà chó thăng thiên(*), nhưng nếu chủ tử không tốt, hạ nhân cũng không thể thoát khỏi liên lụy. Kiếp trước vào lúc Thẩm gia bị tịch thu tài sản và nhà cửa, những nô tài ngày thường ỷ thế hiếp người, ăn cây táo rào cây sung, đi theo dạng chủ tử gì thì sẽ có kết cục tương xứng.

(*)Một người đắc đạo gà chó thăng thiên: ý chỉ chủ nhân gặp được chuyện tốt thì đến gà chó trong nhà cũng may mắn theo (này là tui chỉ giải thích theo nghĩa đen thui nha, các bạn muốn hiểu hơn câu này có thể search GG câu chuyện về Hoài Nam Vương Lưu An).

Nếu không, một đòn chỉ có thể đả thương một người thì chẳng phải rất chán hay sao?

Nàng xoay người rời đi, Thẩm Nguyệt thấy thế, vội vàng gọi Thẩm Diệu:

"Muội định đi đâu?"

"Tới Ngọa Long tự không phải là đi dâng hương sao?"

Thẩm Diệu thản nhiên nói:

"Muội cũng có rất nhiều ý nguyện, đến cầu nguyện với Phật tổ một chút, thắp nén hương mới không lãng phí thời gian đến đây."

Thân ảnh tố y cứ thế mà rời đi, bóng lưng lạnh lùng không có nửa điểm dừng lại, dường như nơi đây chưa từng xảy ra chuyện kinh thiên động địa như vậy. Mọi việc đều nằm trong kế hoạch, dùng cơm, nghỉ ngơi rồi dâng hương.

"Không đúng!"

Thẩm Nguyệt bỗng nhiên nói.

"Hai nha hoàn của nàng ta sao lại không có mặt ở đây?"

Quế ma ma cũng sửng sốt.

Hôm nay trước khi Thẩm Diệu gặp Thẩm Nguyệt đã sai Kinh Trập và Cốc Vũ xuống phòng bếp lấy thức ăn, cho tới bây giờ hai nha hoàn cũng chưa từng xuất hiện, đúng lúc không nhìn thấy cũng không biết chuyện của Thẩm Thanh. Hiện tại suy nghĩ kỹ, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, nha hoàn của Thẩm Thanh và Thẩm Nguyệt đều nhìn thấy chuyện xấu này nên khó tránh khỏi cái chết, nhưng nha hoàn của Thẩm Diệu thì không! Đây rõ ràng là nàng ta cố ý đuổi bọn họ đi.

Thẩm Diệu đã sớm biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện, biết rằng Thẩm Thanh sẽ gặp phải chuyện này. Vụ việc của Thẩm Thanh là do một tay Thẩm Diệu sắp xếp!

Thẩm Nguyệt quay đầu lại nhìn về hướng mái hiên, đã không còn bóng lưng của Thẩm Diệu. Nhưng đôi mắt trong veo lại ẩn hiện sự sắc bén như hiện ra trước mắt, khiến nàng không tự chủ được cảm thấy ớn lạnh.

..................................................

Đến trưa, mưa cuối cùng cũng tạnh.

Hương Lan chạy khắp nơi vẫn không tìm thấy được một đại phu nào. Bình thường nơi đây ngoại trừ thỉnh thoảng có khách hành hương ghé thăm thì cũng không có ai ra vào, nếu trong chùa có tăng nhân bị bệnh thì cùng lắm là đi hái ít thảo dược tự sắc thuốc mà thôi. Hương Lan tìm không được đại phu đành phải xin sư thầy chút dược liệu ổn định tinh thần và thuốc thoa vết thương cho Thẩm Thanh.

Trong phòng tràn ngập mùi dược liệu, xen lẫn cùng mùi hương khác thường, cho dù đã xông hương khác nhưng vẫn không thể át được mùi hương kia. Nữ tử trên giường hai mắt nhắm nghiền, Nhiệm Uyển Vân ngồi bên cửa sổ, chỉ trong mấy canh giờ ngắn ngủi, tựa như bà đã già đi thêm mười tuổi.

Bọn nha hoàn trong phòng không dám thở mạnh, xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn họ không chắc mình có bị chủ tử trút giận lên người không nữa.

Nhiệm Uyển Vân đang ngẩn người nhìn chằm chằm cửa sổ, bỗng nhiên người Thẩm Thanh động đậy, bà vội vàng đi tới gọi:

"Thanh Nhi?"

Thẩm Thanh mở to mắt, nhìn thấy Nhiệm Uyển Vân liền lộ vẻ hoảng sợ, một tay ôm lấy mặt Nhiệm Uyển Vân mà la lên:

"Buông ta ra, thả ra! Cứu mạng!"

"Thanh Nhi, là mẹ đây, là mẹ đây mà! Đừng sợ, có mẹ ở đây!"

Nhiệm Uyển Vân lòng đau như cắt, nhưng Thẩm Thanh dường như không hiểu, nàng chỉ biết ra sức giãy giụa, nhìn chằm chằm lên trần nhà, la hét điên cuồng.

Hương Lan và Thải Cúc nhanh chóng tiến tới đè người Thẩm Thanh xuống giường, Thẩm Thanh như phát điên, một chút tỉnh táo cũng không có, ngay cả Nhiệm Uyển Vân nàng cũng không nhận ra. Nàng cứ giãy giụa như vậy, số thuốc vừa bôi lên người lập tức tiêu tán, miệng vết thương lại rỉ máu, lộ ra ngay trước mắt Nhiệm Uyển Vân. Khuôn mặt Nhiệm Uyển Vân đột nhiên hiện lên vẻ đau đớn, thống khổ kêu lên một tiếng.

"AAAAAA!"

"Phu nhân..."

Hương Lan cùng Thải Cúc sợ hãi. Ngày thường Nhiệm Uyển Vân là người bình tĩnh, dù có chuyện gì xảy ra bà vẫn có thể lý trí giải quyết, nhiều năm như vậy biết bao sóng to gió lớn nào mà bà chưa từng gặp phải, hiện giờ bà lại bị ép đến mức này. Hai nha hoàn đã ở bên cạnh Nhiệm Uyển Vân trong lòng không khỏi chấn kinh (sốc và kinh ngạc).

"Thẩm Diệu đang ở đâu?"

Nhiệm Uyển Vân hung hăng hỏi.

"Ngũ tiểu thư... đang ở trong miếu cầu nguyện."

Thải Cúc thận trọng nói.

"Chăm sóc Thanh Nhi thật cẩn thận, nếu nàng có mệnh hệ gì, hai người các ngươi cũng đừng hòng sống!"

Nhiệm Uyển Vân vừa nói, quay người ra cửa.

..................................................

Trong Phật đường, một pho tượng Phật khổng lồ bằng vàng đứng uy nghi, nhìn xuống chúng sinh với đôi mắt nhân từ.

Trước tượng Phật, Thẩm Diệu quỳ trên đất, trong tay cầm hương, lại không biết nàng đang suy nghĩ chuyện gì.

Nàng đã quỳ từ sáng đến giờ, đã quỳ được mấy canh giờ liền.

"Tiểu thư, người nên đi nghỉ ngơi thôi."

Kinh Trập nhẹ nhàng nói.

"Quỳ lâu như vậy đã đủ rồi, người còn quỳ nữa thân thể sẽ không chịu nổi. Phật tổ đã nhìn thấy được lòng thành tâm của người rồi, tâm nguyện nhất định sẽ thành hiện thực."

Tâm nguyện thành hiên thực? Thẩm Diệu nghe vậy, miệng liền nở nụ cười khổ, những ước nguyện của nàng đã sớm không thành. Những lỗi lầm của kiếp trước, tuy kiếp này có cơ hội sửa chữa, nhưng kiếp trước sai lầm, người đã chết cũng không thể trở lại. Uyển Du, Phó Minh của nàng, có cơ hội sống lại sao?

Sợ là đã sớm trở thành một tia sáng nhỏ trong hồng trần rộng lớn này, biến mất không còn chút dấu vết.

Huống hồ, nàng cũng không phải là người mê tín.

Thẩm Diệu ngẩng đầu nhìn tượng Phật to lớn trước mặt, chẳng qua chỉ là một pho tượng lạnh ngắt, không có khả năng thực sự cứu vớt chúng sinh. Nếu như ông trời có mắt, sao nỡ để người tốt phải chịu cảnh khốn cùng? Người xấu vẫn có thể sống tự do tự tại?

Nàng quỳ ở đây, không ngừng dâng hết nén hương này đến nén hương khác, thứ nàng bái không phải Phật mà là người đã chết ở kiếp trước, những người vì nàng mà chết.

Từ khi trọng sinh đến giờ, nàng không có cơ hội cũng như lý do để cúng bái những người này, kể cả hai nhi tử đã chết của nàng, nhưng hiện giờ nàng đã ở đây, nàng sẽ dâng hương trước Phật cầu nguyện cho những người đã ra đi.

"Thẩm Diệu!"

Một âm thanh hung tợn vang lên.

Thẩm Diệu mỉm cười, trên đời có nhiều người không thể kiên nhẫn.

Nàng xoa xoa đầu gối đau nhức, đứng dậy, quay đầu lại, nhìn Nhậm Uyển Vân trước mặt, cười nói:

"Nhị thẩm."

Nhìn thấy nụ cười của Thẩm Diệu, Nhiệm Uyển Vân càng cảm thấy chói mắt, bà vội vàng tiến lên, giơ tay tát vào mặt Thẩm Diệu.

Khi Kinh Trập và Cố Vũ muốn ngăn cản thì đã quá muộn. Âm thanh thanh thúy không vang lên như dự đoán, Thẩm Diệu dùng sức bắt lấy cánh tay của Nhiệm Uyển Vân, bàn tay bà ta vừa vặn dừng trước mặt Thẩm Diệu.

"Nhị thẩm sao lại kích động như vậy, hùng hổ đến đây đánh con. Tuy thẩm có thể thay phụ mẫu quản thúc con, nhưng cũng không thể đánh người, nhà bình thường cũng không có đạo lý này."

Nàng nói.

Nhiệm Uyển Vân không ngờ tới Thẩm Diệu sẽ bắt lấy tay bà ta, nữ tử trước mắt này mảnh mai nhỏ nhắn, nhưng lực nắm lấy tay bà rất mạnh, khiến cánh tay bà đau nhức. Đứa cháu gái bình thường dễ sai bảo nhất, người mà bà tưởng là nắm trong lòng bàn tay không biết từ khi nào đã bắt đầu trổ mã, trưởng thành. Nhiệm Uyển Vân không thể coi thường Thẩm Diệu nữa, chỉ cần bà không chú ý một lúc thôi sẽ bị tiểu tiện nhân này hãm hại.

Nhiệm Uyển Vân không cam lòng thả tay xuống, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Thẩm Diệu, đừng giả vờ ngây thơ, chuyện của Thanh Nhi là do ngươi làm đúng không?"

Hiện tại Thẩm Thanh đầu óc không tỉnh táo, bà không có cách nào biết được vì sao chuyện lại ra nông nỗi này. Nhưng Nhiệm Uyển Vân biết, nếu nói chuyện này không liên quan đến Thẩm Diệu, cho dù có đánh chết bà cũng không tin! Không biết Thẩm Diệu đã dùng thủ đoạn gì nhưng Nhiệm Uyển Vân chắc chắn không thể tha thứ cho người đã khiến Thanh Nhi thành dạng này!

"Đại tỷ bị kẻ xấu hại, con cũng rất lấy làm tiếc, nhưng làm sao Nhị thẩm có thể nghĩ rằng do con làm?"

Thẩm Diệu khẽ mỉm cười.

"Dù sao nếu không phải do con và Đại tỷ đổi phòng, vậy thì người trong căn phòng đó hôm nay chính là con. Chuyện bất lợi cho bản thân, thứ lỗi con không làm được."

Người bị hại hôm nay chính là ta!

Lời còn chưa dứt, Nhiệm Uyển Vân đã cảm thấy đầu đau nhức. Bà siết chặt tay, ánh mắt như rắn độc:

"Chuyện đó ngươi vốn là người phải chịu, ngươi lại để Thanh Nhi gánh thay ngươi!"

Kinh Trập và Cốc Vũ thấy một màn này, hai nàng vừa kinh ngạc vừa tức giận. Kinh ngạc là vì Nhị phu nhân luôn hiền lành tốt bụng lại có thể ra tay độc ác như vậy, tức giận là vì nếu hôm qua Thẩm Diệu không cảnh giác thì hôm nay chủ tớ ba người các nàng đều ăn phải quả đắng. Đã vậy Nhiệm Uyển Vân còn đổ lỗi cho Thẩm Diệu, quả thực là vừa ăn cắp vừa la làng, nửa điểm chột dạ cũng không có!

"Nhị thẩm không thể nói như vậy được, trước mặt chúng ta là tượng Phật à nha."

Thẩm Diệu khẽ cười một tiếng, trong mắt tựa hồ có tia sáng kỳ dị.

"Vạn vật trên đời đều có nhân quả, người tối hôm qua gặp chuyện là Đại tỷ cũng phải ta, nói không chừng đó là duyên phận. Nhị thẩm không trách kẻ xấu, không trách thiên mệnh mà lại đi trách ta? Làm vậy thì được lợi ích gì chứ?"

Nhiệm Uyển Vân bị Thẩm Diệu nói đến tức giận run người, bà ta cười lạnh một tiếng:

"Mồm miệng của ngươi cũng nhanh nhạy đó, trước kia là ta đã xem thường ngươi."

"A, hóa ra Nhị thẩm nghĩ về ta như vậy."

Thẩm Diệu không để ý lắm, vẫn nở nụ cười.

Nhiệm Uyển Vân nhìn Thẩm Diệu trước mặt. Nữ tử mặc tố y thần thái ôn hòa, ngũ quan thanh tú bắt đầu lộ ra, vẻ ngây ngô ban đầu đã dần biến mất, không biết từ khi nào bao cỏ Thẩm Diệu ngu ngốc vụng về đã không còn nữa. Trước mặt Nhiệm Uyển Vân không còn Thẩm Diệu ngày xưa. Bà ở hậu trạch nắm quyền nhiều năm như vậy, lần đầu tiên thua bởi một tiểu cô nương, đã vậy còn thua thật thê thảm. Nhìn Thẩm Diệu càng xinh đẹp nhẹ nhàng bao nhiêu bà càng nhớ đến dáng vẻ đau khổ của Thẩm Thanh bấy nhiêu.

"Thẩm Diệu, nếu như ngươi cứ giả vờ ngu ngốc vậy thì ta cũng không ngại nói cho ngươi biết."

Nhiệm Uyển Vân nở nụ cười châm chọc, nếu như đã dứt khoát vạch mặt, cũng không phải giả thành bộ dáng từ ái. Bà nói:

"Ngươi cho rằng việc này cứ thế bỏ qua sao, lão phu nhân sẽ không tha cho ngươi, Nhị thúc ngươi cũng sẽ không tha cho ngươi, người kia... cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi. Kết cục của ngươi, đương nhiên sẽ bi thảm hơn Thanh Nhi gấp vạn lần, ngươi sẽ trở thành tiện nhân ngàn người có thể chơi đùa, vĩnh viễn như vậy!"

"Phu nhân cẩn thận lời nói!"

Kinh Trập và Cốc Vũ cùng lên tiếng. Nhiệm Uyển Vân là Nhị phu nhân của Thẩm phủ, dù sao Thẩm Quý cũng là quan triều đình, ngày thường Nhiệm Uyển Vân hòa nhã cao quý mà có thể nói ra lời nguyền rủa hung ác như vậy. Dù sao cũng không phải kẻ thù, hơn nữa Thẩm Diệu đang còn nhỏ, nghe những thứ này làm ô uế tai nàng thì sao?

Nhiệm Uyển Vân dường như lúc này mới chú ý đến Kinh Trập và Cốc Vũ, cười lạnh một tiếng:

"Ngay cả hai nha hoàn này ngươi cũng hao tâm tổn trí bảo vệ, ngược lại ta muốn nhìn xem ngươi có thể bảo vệ các nàng được bao lâu!"

Nói xong, đôi mắt quỷ dị nhìn Thẩm Diệu rồi quay người phẩy tay bỏ đi.

Sau khi Nhiệm Uyển Vân rời đi, Kinh Trập cùng Cốc Vũ hoảng sợ nhìn Thẩm Diệu, Cốc Vũ lo lắng nói:

"Tiểu thư, cứ như vậy mà trở mặt với bà ta là tốt sao?"

"Đến cuối cùng cũng phải trở mặt thôi, cho dù chúng ta duy trì sự hòa thuận giả tạo này thì bà ta cũng sẽ không mềm lòng với ta, cần gì phải uổng phí tâm tư?"

Thẩm Diệu nói.

Đạo lý sống sót trong hậu cung chính là nếu kẻ thù ở ngoài sáng thì một đòn tiêu diệt, còn nếu như hắn ở trong tối thì phải tìm cách lôi hắn ra ngoài. Nàng không muốn phí tâm tư cùng Nhiệm Uyển Vân đóng kịch người nhà hòa thuận. Ngay từ đầu đây đã là bão tố. Hiện giờ Nhiệm Uyển Vân đã tức giận mất thần trí, tiếp đó bà ta sẽ điên cuồng trả thù nàng.

"Thế nhưng... khi trở về phủ, lão phu nhân chắc chắn sẽ thiên vị bọn họ..."

Kinh Trập nhỏ giọng nói.

Thẩm lão phu nhân thiên vị nhất chính là Nhị phòng, không chỉ vì Thẩm Quý là nhi tử ruột thịt của lão phu nhân mà bởi vì Nhị phòng đã sinh cho Thẩm quý hai đứa con trai. Thẩm Nguyên Bách thì không cần phải nói, trưởng tử Nhị phòng đã nhận nhiệm vụ đến cuối năm mới trở về Định kinh. Có hai đứa cháu trai, Thẩm lão phu nhân làm sao không thiên vị Nhị phòng được.

Huống hồ Nhiệm Uyển Vân luôn lấy lòng Thẩm lão phu nhân, bà ta nói cái gì chính là cái đó, làm gì có ai tin tưởng Thẩm Diệu đâu chứ?

"Thiên vị thì thiên vị đi, ta cũng không trông cậy những người này sẽ làm chủ cho ta."

Thẩm Diệu cười nói.

Nụ cười của nàng rơi vào mắt Cốc Vũ, bỗng Cốc Vũ thấy mũi chua xót, liền nói:

"Nếu đã như vậy, nô tỳ sẽ đem chuyện vừa rồi uy hiếp bà ta. Nếu như tiểu thư gặp chuyện gì, cho dù nô tỳ có liều cái mạng này cũng sẽ cho thiên hạ biết bộ mặt thật của Thẩm phủ!"

"Đúng vậy."

Vẻ mặt của Kinh Trập cũng nghiêm túc.

"Mặc dù biện pháp giết địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm này có chút ngu xuẩn, nhưng đến lúc đó khẳng định sẽ không để cho bọn hắn dễ chịu hơn!"

Thẩm Diệu có chút sững sờ, không nghĩ tới hai nha hoàn này lại quyết đoán như vậy. Kinh ngạc một hồi, nàng lại cười. Đúng rồi, trước đây Cốc Vũ vì bảo vệ nàng mà thay nàng nhận tội trộm ngọc của hoàng cung, bị Thái tử Tần quốc xử tử. Kinh Trập vì nàng lôi kéo quyền thần, lấy sắc đẹp bản thân quyến rũ, cam chịu làm thiếp, cuối cùng lại bị thê tử của quyền thần dùng trượng đánh chết. Hai người bọn họ vốn luôn trung thành tuyệt đối, đáng tiếc kiếp trước việc gì nàng cũng không thể làm.

Sống lại một đời, nàng muốn bảo vệ thật tốt những người này. Sai lầm, phạm một lần là đủ rồi.

"Không cần, chuyện này ta không có ý định truyền ra ngoài. Nhị thẩm cũng sẽ tìm cách không cho chuyện lọt ra ngoài."

"Vậy chẳng lẽ cứ che giấu mãi sao, giấy không bọc được lửa, nếu Đại tiểu thư xuất giá đương nhiên sẽ bị phát hiện."

Cốc Vũ có chút không hiểu. Có thể giấu được nhất thời nhưng không giấu được một đời, trừ khi Thẩm Thanh cả đời không xuất giá, nếu không một khi nàng đã được gả, việc thân nàng không trong sạch cũng sẽ bị lộ.

"Cho nên, bọn họ nhất định sẽ tìm biện pháp che giấu. Về phần muốn đối phó với ta, bọn họ đơn giản sẽ tìm người kia hỗ trợ."

"Người kia?"

Kinh Trập hỏi.

"Người kia là ai?"

"Đương nhiên là người đã lăng nhục Đại tỷ."

Thẩm Diệu cười khẽ:

"Chẳng lẽ các ngươi cho rằng việc tối hôm qua là xảy ra ngoài ý muốn sao?"

Thân thể Kinh Trập và Cốc Vũ run lên một cái, mặc dù các nàng đã mơ hồ đoán được một chút manh mối, nhưng các nàng không muốn tin vào sự thật này. Không tin rằng sẽ có người muốn hại Thẩm Diệu, thủ đoạn này thực sự quá ác độc, đem người ta ép vào đường cùng. Các nàng không tin Thẩm Diệu sẽ biết trước được âm mưu này, càng không tin Nhị phòng Thẩm gia có thể làm ra được loại chuyện như vậy. Mặc dù họ biết Đông viện có tâm bất chính, nhưng cũng không ngờ sẽ dùng tới thủ đoạn độc ác đến thế, thủ đoạn này rõ ràng chỉ dùng để đối phó với kẻ thù.

"Tiểu thư... thật sự là Nhị phu nhân làm sao?"

Cốc Vũ khó khăn hỏi.

Nếu chỉ là việc ngoài ý muốn, các nàng sẽ cảm thấy may mắn Thẩm Diệu đã tránh khỏi một kiếp, nhưng nếu là cố ý, vậy thì Nhị phòng chính là đáng đời tự làm tự chịu.

"Nhưng vì sao tiểu thư lại nói Nhị phu nhân sẽ tìm người kia giúp đỡ. Người kia... không phải là Nhị phu nhân tìm đại sao?"

Kinh Trập có chút choáng váng. Nếu Nhiệm Uyển Vân tùy ý tìm một người lạ vấy bẩn trong sạch của Thẩm Diệu, nhưng hiện giờ lại xảy ra chuyện kia, Nhiệm Uyển Vân còn hận không thể giết người đó, làm sao lại còn nhờ hắn đến giúp được?

"Bởi vì người đó, chính là Dự Thân vương."

Hai nha hoàn hít sâu một hơi. Lúc trước các nàng còn chưa hiểu rõ, hiện giờ đã biết rõ ràng. Nếu như người đó là Dự Thân vương thì mọi chuyện có thể hiểu được. Lúc trước Dự Thân vương đã có ý đồ với Thẩm Diệu, nhưng Dự Thân vương là dạng người nào chứ, nữ nhi bình thường thấy hắn đều phải đi đường vòng. Nếu Dự Thân vương bí mật liên lạc với Nhiệm Uyển Vân, rất có thể bà ta sẽ giúp hắn lăng nhục Thẩm Diệu.

Thế nhưng chuyện đã xảy ra ngoài ý muốn, nếu như Nhiệm Uyển Vân đem việc này nói với Dự Thân vương, lấy tính tình thất thường của hắn ta, lại bị Thẩm Diệu lừa gạt đổi người, nhất định Dự Thân vương sẽ không bỏ qua cho nàng.

"Tiểu thư, vậy bây giờ... có nên viết thư cho lão gia không?"

Cốc Vũ và Kinh Trập đều luống cuống.

Dự Thân vương là người không thể chống lại, quyền thế hắn có, tính tình bất thường, lại còn có hoàng thất làm lá chắn.

"Không sao."

Ánh mắt Thẩm Diệu kỳ dị.

"Thẩm Thanh chỉ là ngòi châm, người ta muốn đối phó nhất, chính là Dự Thân vương."

Nàng quay đầu nhìn về phía bàn thờ Phật, bên trên hương khói vẫn đang lượn lờ vờn quanh.

Uyển Du, cuộc đời của con thật cực khổ, tuổi xuân và thân thể con đã mãi mãi nằm lại. Cho dù là Công chúa, nhưng bị đối xử không bằng cỏ rác. Nương lại không thể làm gì cho con, nhưng con yên tâm, hiện tại kiếp này, những người đã từng ức hiếp, khinh thường con nương sẽ báo thù giúp con, đòi lại công bằng cho con.

Tại Định kinh, một tòa lầu các nào đó, công tử áo trắng vuốt chén sứ trong tay, hiếu kỳ nói:

"Nói như vậy, nha đầu Thẩm gia và Dự Thân vương có thù oán sao? Mượn đường tỷ nhà mình mà chậm rãi kéo Dự Thân vương xuống hố, thủ đoạn này thật là cao tay, nhưng dù sao nàng cũng là nữ nhi, ra tay quá mức tâm ngoan."

Hắn lắc đầu, bộ dáng tiếc hận.

"Dự Thân vương?"

Đối diện hắn là thiếu niên mặc y phục tím, hắn nở nục cười, trên khuôn mặt anh tuấn là một đôi mắt sắc bén như lưỡi dao. Hắn lười biếng nói:

"Ta thấy thứ mà nàng muốn đối phó, không phải là Dự Thân vương."

"Không phải Dự Thân vương? Vậy là ai?"

Công tử áo trắng dừng động tác, nhìn người đối diện:

"Ngươi cho rằng..."

"Lấy Dự Thân vương mở đường, giết vào hoàng thất Minh Tề thì sao?"

Thiếu niên nhàn nhạt đáp.
.........................................

Một trận mưa thu kéo đến khí lạnh, cũng nhờ trận mưa này mà thời tiết oi nóng trở nên mát mẻ. Ngay cả mặt trời trông cũng ảm đạm.

Bên trong Thẩm phủ, Đông viện vẫn như cũ là cảnh tượng bận rộn, cuối năm là sinh thần của lão phu nhân, Thẩm lão phu nhân thích phô trương xa xỉ, sinh thần của mình đều được chuẩn bị sớm trước cả mấy tháng. Đương nhiên là việc tiêu xài cũng không ít, Nhiệm Uyển Vân chưởng quản bạc trong phủ, tuy bà ta cũng ăn bớt không ít, nhưng mỗi lần phô trương như vậy nhìn qua cũng có chút khí phách.

Về chuyện viết thiệp mời cho các vị tiểu thư, phu nhân của các phủ khác thì do phu nhân của Tam phòng, tài nữ Trần Nhược Thu.

Mặc dù đã trung niên, Trần Nhược Thu vẫn như cũ duy trì tư thái thiếu nữ, có lẽ phong độ của người tri thức giúp bà tăng thêm khí độ, so với Nhiệm Uyển Vân, dung nhan Trần Nhược Thu được đánh giá cao hơn. Cũng vì dung nhan diễm lệ, tính tình ôn nhu, hơn nữa có thể ngâm thơ đối đáp, khiến Tam lão gia Thẩm phủ Thẩm Vạn mê mẩn. Thành thân nhiều năm, cho dù Trần Nhược Thu chỉ sinh được một đứa con gái Thẩm Nguyệt, ngoại trừ hai ngoại thất bên ngoài của Thẩm Vạn được Thẩm lão phu nhân ngầm cho phép, ông lại chưa hề nạp thiếp.

Thẩm phủ có ba chi, mỗi chi lại có tính cách và bất đồng riêng biệt. Thẩm Tín chính trực cương nghị nhưng lại quá mức thô kệch, không đủ tỉ mỉ, chỉ một mực trọng nghĩa khí. Thẩm Quý giỏi về ăn nói, mọi việc trên quan trường đều thuận lợi, tham tài háo sắc, trong phủ ngoại trừ Nhiệm Uyển Vân, ông còn có mấy cơ thiếp bên gối, chỉ là Nhiệm Uyển Vân thủ đoạn lợi hại, thiếp thất tuy nhiều nhưng cũng chỉ có một thứ nữ, không thể uy hiếp được địa vị trưởng tử. Tam lão gia Thẩm Vạn lại có tài năng thực sự. Ba chi, Thẩm Tín nối nghiệp lão tướng quân đi theo con đường quan Võ, Thẩm Quý và Thẩm Vạn làm quan Văn, nhưng so sánh Thẩm Quý và Thẩm Vạn, vẫn là Tam lão gia có chút bản lĩnh.

Nhưng Thẩm Vạn không phải là không có khuyết điểm, ông không quá mê luyến sắc đẹp, chỉ có Trần Nhược Thu là chính thê, ông quá coi trọng quyền lực, một lòng chỉ muốn leo lên. Vì thế thậm chí người từng nâng đỡ cũng bị ông đạp dưới chân.

Trần Nhược Thu đang cẩn thận ngồi viết bái thiếp, nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên người bà. Khiến ngũ quan nhu hòa của bà phảng phất như thiếu nữ, Thẩm Vạn đang chỉnh y phục thì nhìn thấy cảnh này, không khỏi nở nụ cười đi đến bên người bà, từ đằng sau ôm lấy.

"Ai nha."

Trần Nhược Thu giận dỗi trách móc.

"Lão gia làm gì vậy, hại ta viết chữ này không đẹp, uổng phí mất một bái thiếp."

"Ta xem một chút."

Thẩm Vạn làm bộ cầm lấy bái thiếp lên xem, bình phẩm:

"Chữ viết thanh tú xinh đẹp, chữ cũng như người, nào có chỗ không đẹp đâu?"

Gương mặt xinh đẹp của Trần Nhược Thu ửng đỏ. Thẩm Vạn thấy vậy trong lòng không khỏi rung động.

Cho dù đã qua nhiều năm, thê tử của ông vẫn là người có ma lực hấp dẫn, khiến ông không thể để ý đến nữ nhân khác.

Đây cũng là Trần Nhược Thu cao tay, Trần gia nhiều nữ nhi như vậy mà chỉ có bà có thể nắm chặt tâm của phu quân. Không vì lí do nào khác, chỉ vì bà kiên nhẫn. Thẩm Vạn yêu thích dạng nữ nhân nào thì bà trở thành bộ dạng đó. Tính tình có thể thay, y phục có thể đổi, thích gì thì theo đó, năm rộng tháng dài nam nhân sẽ thành mèo con, chó con, kiểu gì trong mắt cũng chỉ có một mình ngươi.

"Hôm nay Nhị tẩu cũng nên trở về rồi."

Trần Nhược Thu dựa sát vào ngực Thẩm Vạn.

"Cũng không biết Nguyệt Nhi có ăn được đồ ăn trong chùa hay không? Đường núi đi có gặp khó khăn gì hay không?"

Thẩm Vạn bật cười.

"Nàng bận tâm mấy thứ này làm gì, Nhị tẩu sẽ không để Nguyệt Nhi chết đói chết lạnh đâu."

Thấy bộ dáng vẫn còn lo lắng của Trần Nhược Thu, ông cười nói.

"Nàng luôn coi Nguyệt Nhi như đứa trẻ, còn không xem Nguyệt Nhi đã lớn rồi, mấy năm nữa sẽ xuất giá, đến lúc đó nàng sẽ thấy thế nào?"

"Nguyệt Nhi xuất giá, ta đương nhiên vì nàng mà chọn một mối hôn sự thật hoàn hảo. Gia thế cùng nhân phẩm đều phải tốt, cũng không thể giống Ngũ tiểu thư..."

Bà phút chốc im ngay.

Đêm hôm đó Thẩm lão phu nhân, Nhiệm Uyển Vân và Trần Nhược Thu đã bàn bạc, âm thầm lên kế hoạch đưa Thẩm Diệu vào tay Dự Thân vương, Dự Thân vương đồng ý, từ đó nâng đỡ Nhị phòng và Tam phòng Thẩm gia, Trần Nhược Thu đem chuyện này nói với phu quân nhà mình. Thẩm Vạn đương nhiên cũng đồng ý, ông say mê quyền thế, nhưng cho dù có sử dụng cách nào, quyền lực và danh tiếng của Thẩm Vạn cũng không thể bằng Thẩm Tín. Ông đã ghen ghét với Đại phòng nhiều năm, đối với Thẩm Diệu, ông càng không có một tia cảm tình. Nếu như Dự Thân vương có hứng thú với Thẩm Diệu, ông tác hợp cho bọn họ, thì ở trên quan trường ông có thể dựa dẫm vào Dự Thân vương, đây quả là chuyện vui ngoài ý muốn của Thẩm Vạn. Sau này Thẩm Diệu có ra sao, nửa đời sau của nàng có tốt đẹp hay không, Thẩm Vạn một chút cũng không quan tâm.

"Không biết chuyện này Nhị tẩu đã giải quyết ổn thỏa chưa."

Thần sắc Thẩm Vạn trở nên nghiêm túc.

Trần Nhược Thu thấy thế, lòng bà hơi chùng xuống. Bà biết phu quân mình tới bây giờ vẫn đặt quyền thế ở vị trí thứ nhất, cho dù Trần Nhược Thu không để ý đến Đại phòng, nhưng là một nữ tử mà nói, bà vẫn có cảm giác thỏ tử hồ bi (thỏ chết, cáo cũng không thấy vui).

Lần này Nhiệm Uyển Vân đột nhiên muốn đi Ngọa Long tự dâng hương, người biết chuyện đều hiểu trong đó nhất định có âm mưu được giấu kín. Chỉ sợ lần này lên núi, lúc về có thể nghe được tin dữ của Thẩm Diệu.

"Yên tâm đi."

Bà nói khẽ.

"Nhị tẩu làm việc luôn ổn thỏa, chuyện này... cũng coi như sách lược vẹn toàn."

"Chỉ hi vọng vậy."

Thẩm Vạn gật đầu.

Hai người đang nói chuyện, bỗng nha hoàn nhất đẳng bên người Trần Nhược Thu - Thi Tình chạy vào, trên mặt mang theo chút bối rối:

"Phu nhân, Nhị phu nhân cùng ba vị tiểu thư đã trở về."

Nhìn thấy vẻ mặt của Thi Tình, Trần Nhược Thu trở nên yên tâm, biết chuyện đã thành công. Bà mỉm cười nhìn về phía Thẩm Vạn, bày ra bộ dáng quan tâm, hỏi Thi Tình:

"Ba vị tiểu thư có khỏe không? Có mệt mỏi hay không?"

"Không... không tốt."

Thi Tình lắp bắp nói.

"Đại tiểu thư điên rồi."

Nụ cười trên môi Trần Nhược Thu im bặt.
........................................

Tất cả giống như một giấc mộng, Thẩm phủ yên bình chỉ trong một ngày đã loạn hết cả lên.

Thẩm Thanh điên rồi.

Nhị phu nhân Nhiệm Uyển Vân ngày thường có khí chất gia chủ, dù lúc nào bà cũng mang gương mặt tươi cười nhưng mọi người đều biết thủ đoạn của bà ác độc nhường nào. Bất luận nhân phẩm Nhiệm Uyển Vân có như thế nào, nhiều năm như vậy Nhiệm Uyển Vân quản lý Thẩm phủ vẫn rất tốt, năng lực quản gia cũng được công nhận.

Nhưng vị phu nhân cao quý lúc nào cũng cười nói kia lần đầu tiên trước mặt hạ nhân lộ ra vẻ mặt mệt mỏi và điên cuồng. Nếu không nhờ nha hoàn bên cạnh kìm lại, chỉ sợ người khác còn tưởng rằng bà là điên phụ từ đâu chạy tới. Mà vị cô nương trong ngực bà mới thật sự mới là người điên chân chính, nàng giãy dụa điên khùng, động tĩnh lớn làm kinh động đến Thẩm lão phu nhân.

Tuy rằng không biết vì nguyên nhân gì, nhưng Thẩm gia Đại tiểu thư phát điên là sự thật. Thẩm gia đối với chuyện này vô cùng kiêng kỵ, mấy nha hoàn đã từng thấy chuyện này đều bị đuổi khỏi phủ, nói là đã bán ra ngoài nhưng ai biết được các nàng có phải bị chôn ở bãi tha ma nào đó?

Hai nha hoàn bên người Thẩm Thanh, hai nha hoàn bên người Thẩm Nguyệt, thậm chí là Quế ma ma cũng bị nhốt lại.

Duy nhất chỉ có một người không bị sứt mẻ, đó chính là Thẩm Diệu.

Bên trong Vinh Cảnh đường.

Thẩm lão phu nhân ngồi ở vị trí trung tâm, khuôn mặt căng thẳng. Hai mắt nhìn chằm chằm Thẩm Diệu đứng ở giữa, giống như rắn độc ăn thịt người.

Cả ba tiểu thư đang êm đẹp, người nên xảy ra chuyện thì lại không sao, người không nên xảy ra chuyện ngược lại gặp chuyện. Người đáng lẽ có chuyện thì lại an ổn đứng đây, chỉ có Thẩm Thanh thay nàng ta gánh chịu mọi thứ. Chỉ cần nghĩ tới điều này Thẩm lão phu nhân liền tức giận, ngực như bị đá đè.

Trần Nhược Thu và Thẩm Vạn đứng nghiêm một bên, Trầm Nguyệt ủy khuất đứng bên cạnh Trần Nhược Thu, hai nha hoàn thân thiết cũng vô duyên vô cớ bị nhốt lại, Thẩm Diệu cũng đã nói, muốn giữ lại Hoàng Oanh cùng Thanh Loan sẽ rất khó.

Một bên khác, Nhiệm Uyển Vân quỳ trước mặt Thẩm lão phu nhân, Thẩm Quý hôm nay có việc trong triều còn chưa về phủ, gã sai vặt đi gọi ông còn chưa trở về, đương nhiên không biết đích nữ nhà mình đã xảy ra chuyện.

"Lão phu nhân, người phải làm chủ cho Thanh Nhi."

Nhiệm Uyển Vân khóc lóc, nước mắt nước mũi đều tuôn ra, khiến Thẩm Vạn có chút bất ngờ. Nhị tẩu trước giờ vẫn luôn duy trì bộ dáng bình tĩnh thanh cao hiện giờ lại khiến người khác mở rộng tầm mắt, ngược lại trong lòng Trần Nhược Thu có chút khuây khỏa.

Nhiệm Uyển Vân luôn ỷ vào quyền lực bà nắm trong tay, vẫn luôn xem thường Tam phòng. Bây giờ nữ nhi của mình gặp phải chuyện này, còn không phải chỉ như chó nằm rạp trên đất chờ chết.

"Ngũ Nhi, ta coi ngươi như con đẻ, chuyện gì Thanh Nhi cũng nghĩ cho ngươi, các ngươi là tỷ muội một nhà, phải biết giúp đỡ lẫn nhau, thế sao ngươi có thể ác độc như thế? Ngươi cũng biết, đời này của Thanh Nhi coi như đã bị ngươi hủy, tâm ngươi thật độc ác!"

Thẩm Nguyệt âm thầm nói lại chuyện đã xảy ra trên Ngọa Long tự cho Trần Nhược Thu và Thẩm Vạn, nơi này hạ nhân đã bị đuổi hết ra ngoài, kể cho hai người nghe cũng không sợ bị người khác nghe thấy.

Thẩm Diệu đang muốn nói, đột nhiên sau lưng nghe thấy một tiếng gầm:

"Nghiệt nữ, ngươi hãm hại tỷ muội, tâm như rắn rết, địa ngục phía trước đang chờ ngươi tới, cho dù có chết cũng không hết tội!"

Thẩm Diệu cười lạnh, xoay người đối diện với nam nhân đang sải bước vào trong.

Nhị thúc của nàng, phụ thân Thẩm Thanh, Thẩm Quý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro