Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 63: Gặp gỡ tiểu Hầu gia

Người đứng ở đối diện không ai khác chính là Tạ Cảnh Hành.

Dưới ngọn đèn u ám, lông mày trên khuôn mặt anh tuấn nhíu chặt lại. Hàn ý lạnh lẽo bao phủ quanh thân khác hẳn với ban ngày. Trông hắn... giống như một người khác vậy.

Kinh Trập cùng Cốc Vũ đã gặp Tạ Cảnh Hành nhiều lần đương nhiên biết đây là ai. Trong lòng hai người cảnh giác, không tự chủ đứng che chắn trước Thẩm Diệu.

Mạc Kình lần đầu tiên gặp Tạ Cảnh Hành. Hắn không biết Tạ Cảnh Hành là loại người như thế nào, theo lời nói và ngữ điệu của Thẩm Diệu thì dường như hai người có quen biết. Tạ Cảnh Hành nhìn chằm chằm Thẩm Diệu, suy nghĩ một lát rồi bật cười, sau đó buông kiếm thả Mạc Kình.

Hắn lười biếng lùi về phía cửa, khoanh tay nói:

"Nha đầu Thẩm gia, ta và ngươi gặp nhau hẳn là có duyên."

Thẩm Diệu không để ý tới hắn, nói với hai nha hoàn bên người cùng Mạc Kình:

"Các ngươi nhanh rời khỏi đây đi."

Cốc Vũ cùng Kinh Trập nhìn Tạ Cảnh Hành một cái, gật đầu tuân theo. Lúc các nàng chuẩn bị đi, Thẩm Diệu lại nói:

"Các ngươi đi trước đi, ta sẽ theo sau."

Trong phòng dần tối lại, chỉ thấy ngọn nến nhỏ bé hơi lay lắc như sắp tắt, Cốc Vũ bối rối kêu lên:

"Tiểu thư..."

"Đi!"

Thẩm Diệu mở miệng, mệnh lệnh của nàng tuy ngắn ngủi mà uy nghiêm. Cốc Vũ khẽ run lên, Mạc Kình lắc đầu, mỗi tay túm một nha đầu phi người bay ra bên ngoài.

Tạ Cảnh Hãnh nãy giờ hứng thú quan sát hành động của Thẩm Diệu. Nàng lần mò đến bàn, đem diêm vừa tìm được đốt huân hương trên bàn rồi bước ra khỏi phòng.

Thẩm Diệu đang định bước ra ngoài, Tạ Cảnh Hành nhìn theo nàng bỗng nhiên nhíu mày. Tay hắn khẽ búng một cái khiến ngọn nến trong phòng vụt tắt. Một bóng dáng đột nhiên xuất hiện trước mặt Thấm Diệu, nhẹ nhàng ôm thắt lưng nàng. Thẩm Diệu chưa kịp phản ứng đã nằm trong một lồng ngực ấm áp. Người nọ ôm nàng lăn một vòng, chớp mắt thân thể hai người đã ở dưới gầm giường.

"Ngươi..."

Thẩm Diệu vừa kinh ngạc vừa tức giận.

"Suỵt!"

Thanh âm của Tạ Cảnh Hành vang lên.

"Có người đang tới."

Trong phòng vang lên tiếng bước chân của một người. Người Thẩm Diệu khẽ cứng đờ.

Nàng vạn lần không ngờ tới hành động của bên kia lại nhanh như vậy.

May mắn thay nến trong phòng đã được tắt. Dù sao chuyện này nàng đã đoán được trước, lấy tính cách của người kia chắc chắn không thắp nến.

Bên ngoài chợt vang lên tiếng nói:

"Vương gia, đã sắp xếp ổn thỏa."

"Các ngươi lui ra đi, canh giữ bên ngoài cẩn thận, đừng làm phiền hứng thú của bổn vương."

Một thanh âm khàn khàn khác vang lên. Ánh mắt Thẩm Diệu khẽ động, quả nhiên là Dự thân vương.

"Thẩm Tín a Thẩm Tín..."

Thanh âm của Dự thân vương tràn đầy đắc ý, tựa hồ còn có chút hưng phấn biến thái.

"Bổn vương muốn thử xem hương vị nữ nhi của ngươi có giống với nữ nhân khác không?"

Tiếng bước chân dần hướng đến bên giường.

Nắm đấm trong tay Thẩm Diệu dần nắm chặt.

Tạ Cảnh Hành hơi cúi đầu, bởi vì tư thế mà bọn hắn đang nằm, cằm hắn đặt trên đầu Thẩm Diệu. Vừa cúi xuống một cái có thể ngửi thấy mùi tóc nữ tử thơm ngát. Trong bóng tối hắn không thể nhìn thấy thần sắc của Thẩm Diệu nhưng thân thể căng thẳng của nàng hắn có thể cảm thấy, tuy nhiên nàng cũng không phản đối gì tư thế này của hai người.

Trên giường đã vang lên tiếng quần áo bị xé rách, thanh âm Dự thân vương hung tợn, lời nói tục tĩu tuôn ra không ngừng, dường như thần trí Thẩm Thanh đã thanh tỉnh được một ít, nàng khẽ kháng cự. Nhưng thanh âm nàng ta mềm nhũn, không hề giống kháng cự mà ngược lại phảng phất kêu gọi chào đón.

Trong không khí tràn ngập hương vị làm người ta tim đập nhanh, hương vị kia từ từ lan tỏa, mang theo chút mùi hoa lan thơm ngát khiến người ta không hề phòng bị mà đón nhận tất thảy.

Thẩm Diệu cũng dần cảm thấy không đúng, trong lòng "thình thịch" một tiếng, khi nàng chuẩn bị rời đi đã đốt huân hương chứa thuốc dục tình, hiện tại chính là nàng tự làm tự chịu. Thẩm Diệu chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, không khỏi giận lây khách không mời mà đến Tạ Cảnh Hành. Nếu không phải hắn đột nhiên xuất hiện tạo ra biến cố, nàng đã từ sớm mà rời đi, cũng sẽ không rơi vào tình huống khó xử này. Nghĩ đến đây nàng hung tợn trừng mắt nhìn kẻ gây sự.

Đáng tiếc trong phòng không có ánh sáng, cái gì cũng không nhìn thấy, Thẩm Diệu do dự một chút, bởi vì không dám kinh động người trên giường, nàng đành phải dựa sát vào người Tạ Cảnh Hành, đem mũi miệng cẩn thận che lại.

Nàng nghĩ tới huân hương này không phải là thứ tốt lành gì, mong bản thân vạn lần đừng hít phải, thậm chí nàng dùng vạt áo của Tạ Cảnh Hành bịt lại mũi miệng, nhưng nàng lại quên Tạ Cảnh Hành cũng là nam nhân.

Khi Tạ Cảnh Hành nhận ra huân hương có vấn đề hắn đã hít phải quá nhiều, trong ngực còn ôm một tiểu nha đầu. Tuy hiện tại Thẩm Diệu chưa trưởng thành, mặc dù dáng người bình thường nhưng cũng là một cô nương ngọt ngào mềm mại, thân thể của hắn có chút căng thẳng, vào thời điểm nhạy cảm như vậy Thẩm Diệu không biết vô tình hay cố ý cọ vào người hắn, đầu nàng vững vàng chôn trong ngực hắn.

Tạ Cảnh Hành hít một hơi thật sâu, từ khi sinh ra đến nay, đây là lần đầu tiên hắn phải chật vật như vậy. Tạ Cảnh Hành nhìn đỉnh đầu của Thẩm Diệu, phía trên giường không ngừng phát ra âm thanh "kẹt kẹt kẹt", thanh âm nữ nhân và nam nhân hòa cùng một chỗ, khiến người nghe mặt đỏ tim run. Động tĩnh trên giường không khỏi làm người ta hoài nghi chiếc giường này có thể tiếp tục chịu được hay sập luôn?

Cắn răng nghe thêm gần nửa canh giờ, thanh âm trên giường dần dần nhỏ, tựa hồ người trên giường đã mệt mỏi. Thân thể Thẩm Diệu cứng ngắc, ngay lúc này Tạ Cảnh Hành ôm nàng lăn ra khỏi gầm giường, sau đó liền thừa dịp cửa sổ không đóng, nhanh chóng bay ra bên ngoài. Trong phòng tối như vậy, không biết sao Tạ Cảnh Hành có thể bay chuẩn một phát ra khỏi phòng, im lặng không làm kinh động đến Dự thân vương.

Cách đó không xa, ba người với vẻ mặt lo lắng, Kinh Trập thấy hai người đi ra kinh động suýt chút nữa la lên, nàng trấn tĩnh lại liền nhỏ giọng nói:

"Tiểu thư, người làm nô tỳ sợ muốn chết, vừa nãy có người tiến vào phòng, người có bị phát hiện không..."

Lời của Kinh Trập dừng giữa chừng, bởi vì nàng thấy rõ tư thế của Thẩm Diệu và Tạ Cảnh Hành.

Thẩm Diệu còn đang bị Tạ Cành Hành ôm lấy, Tạ Cảnh Hành dáng người cao dài, ôm nàng cũng không tốn chút sức nào. Kinh Trập tức giận nói:

"Mau thả tiểu thư nhà ta ra!"

Tạ Cảnh Hành nhíu mày, buông tay, "bịch" một tiếng, Thẩm Diệu ngã xuống đất.

"Ngươi!"

Cốc Vũ tức giận, nàng không nghĩ Tạ Cảnh Hành lại thô bạo đến vậy. Cốc Vũ đau lòng vội vàng đỡ Thẩm Diệu, lo lắng nói:

"Tiểu thư, người không sao chứ?"

Mạc Kình nhìn chằm chằm Tạ Cảnh Hành, trong lòng có muôn vàn nghi ngờ. Tạ Cảnh Hành xuất thân trong gia tộc lớn, tài nghệ võ công không tầm thường, Mạc Kình không có năng lực đấu lại Tạ Cảnh Hành. Với thân thủ như vậy, Mạc Kình không thể không ngưỡng mộ, nhưng đêm hôm khuya khoắt hắn lại xuất hiện ở đây quả thực khiến người khác hoài nghi. Mạc Kình vừa mới ra ngoài cùng Cốc Vũ và Kinh Trập liền có người tiến vào phòng của Thẩm Diệu, sau lưng còn mang theo một đám thị vệ nhanh nhẹn, nếu không phải hắn nhanh chóng trốn ra ngoài, chỉ sợ đã có chuyện lớn xảy ra. Mạc Kình không nhịn được nhìn Thẩm Diệu một cái, chẳng lẽ nàng đã sớm biết sẽ có một đám người mưu đồ bất chính đến đây, nhưng nàng muốn hắn đem Thẩm Thanh đến đây để làm gì?

Thẩm Diệu đứng dậy, vỗ vỗ bụi trên người, bình tĩnh nói với Tạ Cảnh Hành:

"Đêm khuya sương dày, ta không quấy rầy Tạ tiểu Hầu gia nữa, chúng ta đi trước."

Thái độ nàng vô cùng xa cách.

Lúc này mưa vẫn chưa ngừng rơi, từng hạt mưa như hạt bụi rơi trên người Thẩm Diệu, làm y phục của nàng ướt sũng. Bên ngoài đèn lồng phát ra ánh sáng, ánh mắt sắc bén của Tạ Cảnh Hành đảo qua mặt của Thẩm Diệu, đột nhiên hắn nở nụ cười, nói:

"Từ nơi này muốn đi ra ngoài phải đi qua ngoại viện, chỗ đó có nhiều thị vệ đang trông coi, nếu ngươi muốn chịu chết Bản hầu cũng không ngăn cản, xin mời."

Lời nói của hắn quả thực khiến người khác chán ghét, trên gương mặt tuấn tú còn mang theo nụ cười yêu nghiệt. Thẩm Diệu nhìn qua Mạc Kình, Mạc Kình lắc đầu có chút xấu hổ nói:

"Thuộc hạ không thể chắc chắn có đánh lại bọn họ hay không."

Mặc dù bản thân Dự thân vương vô năng, nhưng hộ vệ của hắn cũng không phải ngồi không.

"Tiểu Hầu gia tựa hồ đã tính kỹ càng."

Thẩm Diệu im lặng một lát rồi nói.

Ý cười Tạ Cảnh Hành càng sâu, hắn liền muốn rời khỏi đây, cũng không có ý định mang theo đám người Thẩm Diệu.

"Ngươi có thể xuất thủ tương trợ không?"

Nàng hỏi.

Tạ Cảnh Hành quay đầu, suy nghĩ trong chốc lát, hắn gật đầu nói:

"Không phải là không được, nhưng mà... ngươi cầu xin ta, ta liền mang các ngươi ra ngoài."

Cốc Vũ cùng Kinh Trập sắc mặt không hề tốt, Tạ Cảnh Hành tính tình ngang ngạnh như vậy, ngữ khí cũng vô cùng ngả ngớn, thế nhưng vừa nhìn đến khuôn mặt tuấn tú này lại khiến bất kỳ nữ nhân nào cũng sẽ đỏ mặt tim đập. Nếu không phải vì hai nàng lo lắng cho chủ tử, Kinh Trập và Cốc Vũ cũng đã không tức giận.

Mạc Kình nhíu mày, Thẩm Diệu là nữ nhi của Thẩm Tín, nghĩ đến bình thường nàng được nuông chiều, tính tình quật cường, bị Tạ Cảnh Hành khiêu khích như vậy chỉ sợ Thẩm Diệu đã nổi giận.

Nhưng nằm ngoài dự đoán của Mạc Kình, Thẩm Diệu nghe xong rất nhanh chóng nói:

"Được, cầu xin ngươi, mang bọn ta ra ngoài."

Nàng nói lời này quá nhanh khiến Tạ Cảnh Hành nghẹn họng một lúc. Hắn quan sát tỉ mỉ thiếu nữ trước mặt, tuy nói là cầu xin, nhưng ánh mắt lại hoàn toàn khác biệt, tư thái thong dong, không có chút thấp kém. Loại cảm giác này vô cùng vi diệu, tựa như không phải nàng đang cầu xin mà chính là đang ra lệnh.

Không đợi Tạ Cảnh Hành nói, Thẩm Diệu đã lập tức nói tiếp:

"Tiểu Hầu gia muốn lật lọng sao?"

"Ngươi thật đúng là lòng dạ tiểu nhân."

Tạ Cảnh Hành nở nụ cười, hướng về phía sau lưng nói khẽ:

"Ra đi."

Trong chớp mắt, từ bốn phía xuất hiện một đám người áo đen, trang phục đơn giản gọn gàng, đếm sơ qua cũng có hơn chục người, có thể so sánh với đám hộ vệ Dự thân vương mang tới.

Kinh Trập và Cốc Vũ sửng sốt, Mạc Kình cũng bất ngờ, võ công của hắn không thấp thế nhưng lại không biết ở đây lại ẩn giấu nhiều người như vậy, rõ ràng những người này có võ công cao hơn hắn. Thiếu niên trước mặt này có thể dễ dàng điều động được nhiều cao thủ thực khiến người khác nghi ngờ thân phận của hắn.

Tạ Cảnh Hành nói:

"Nhanh chóng hành động, đừng đánh rắn động cỏ."

Đám người áo đen cúi đầu tuân lệnh, trong nháy mắt lại biến mất trong màn đêm. Hành động của đám người nhất quán đến kinh ngạc, ở Minh Tề quốc ít người có thể đào tạo thị vệ có khí chất như vậy. Trong lòng Thẩm Diệu trầm tư, lại nghe Tạ Cảnh Hành nói:

"Phải tốn chút thời gian, chúng ta đi qua bên kia đi."

Hắn quay người đi về hướng ngược lại, dường như hắn rất quen thuộc địa hình của Ngọa Long tự.

"Đi theo hắn." Thẩm Diệu nói.

Không biết nhóm thủ hạ Tạ Cảnh Hành làm cách nào, trên đoạn đường này bọn họ chưa từng chạm mặt người nào. Ngay cả khi họ đến Nam Các nơi Thẩm Thanh và Thẩm Nguyệt ở, bên ngoài cũng không có thị vệ nào. Sau về đến phòng an toàn, Thẩm Diệu liền nói với Mạc Kình:

"Ngươi trở về đi."

Thị vệ có nơi ở riêng, đêm nay Mạc Kình lén đi ra ngoài, nếu bị người khác phát hiện chỉ sợ sẽ lớn chuyện.

Cốc Vũ cùng Kinh Trập đưa Thẩm Diệu vào phòng, Tạ Cảnh Hành còn chưa chịu đi, Kinh Trập tiến đến ngăn cản Tạ Cảnh Hành đang muốn bước vào phòng, nàng cảnh giác nhìn hắn:

"Công tử xin dừng bước."

Tạ Cảnh Hành quả thật dừng lại, chỉ nhìn bóng lưng Thẩm Diệu, nói:

"Thẩm Diệu, lãng phí một đêm của bản hầu, ngay cả giải thích ngươi cũng không muốn nói sao?"

Bước chân Thẩm Diệu dừng lại, trong lòng khẽ thở dài một cái. Tâm ý Tạ Cảnh Hành tinh tế, tai thính mắt tinh khiến cho người đố kỵ, rất nhiều chuyện hắn chỉ nhìn một cái liền có thể hiểu rõ ràng. Nàng cũng lười lừa gạt hắn, nàng nhìn Kinh Trập và Cốc Vũ nói:

"Các ngươi lui ra nghỉ ngơi trước đi. Tiểu Hầu gia theo ta vào trong."

"Tiểu thư..."

Cốc Vũ có chút hốt hoảng.

"Chuyện này không hợp quy củ..."

Ở cùng phòng với một nam tử xa lạ trong đêm, chuyện này nếu bị truyền đi thanh danh của Thẩm Diệu sẽ bị hủy trong chốc lát. Chuyện của Phó Tu Nghi coi như là chuyện tư tình của thiếu nữ, dù sao cũng không có vấn đề gì phát sinh, nhưng loại chuyện ở cùng nam tử trong một phòng chính là tự hủy đi thanh danh, cho dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch.

"Không có ai biết, chuyện này có gì không hợp quy củ."

Thẩm Diệu không có ý định nghe thêm lời của hai nha hoàn, nói với Tạ Cảnh Hành:

"Đi vào."

Tạ Cảnh Hành nhún vai, theo Thẩm Diệu vào phòng, dưới cái nhìn bất an của hai nha hoàn, Thẩm Diệu bình tĩnh đóng cửa lại.

Thắp đèn, đem cửa sổ đóng lại ngăn cách tiếng mưa rơi lộp độp bên ngoài, Thẩm Diệu ngồi xuống.

Tạ Cảnh Hành có chút hăng hái, hắn đứng dựa vào tường nhìn nàng thản nhiên châm trà, hỏi:

"Vì sao ngươi không sợ ta?"

"Vì sao ta phải sợ ngươi?"

Thẩm Diệu hỏi lại.

"Một tiểu thư khuê các ở cùng một nam tử xa lạ, ngươi không sợ ta làm gì ngươi sao?"

Nụ cười của hắn ngày càng tươi rói, dưới ánh nến càng thêm anh tuấn lạ thường.

"Vừa rồi ta cùng ngươi cùng nhau nhìn người khác làm chuyện phòng the, bây giờ lại nói sợ, tiểu Hầu gia không cảm thấy đã quá muộn rồi sao?"

Thẩm Diệu thản nhiên nói.

Tạ Cảnh Hành sững sờ, trên gương mặt tuấn tú lập tức lộ vẻ khó tin. Những năm qua hắn trải qua không ít chuyện, những thứ hắn nên biết cũng đã biết, những thứ không nên biết hắn cũng đã chứng kiến. Ít nhất tại Định Kinh, hoặc thậm chí là Minh Tề quốc, Tạ Cảnh Hành cũng coi như có kiến thức sâu rộng. Nhưng lần đầu tiên có một nữ nhân đối với hắn nhắc tới chuyện phòng the mà mặt không chút thay đổi.

Vừa rồi trong bóng tối hắn không nhìn thấy thần sắc của Thẩm Diệu, bây giờ suy nghĩ một chút, kể từ khi rời khỏi phòng, thanh âm Thẩm Diệu đều rất bình tĩnh, thái độ thong dong, tựa như người cùng hắn nghe chuyện phòng the vừa nãy là người khác, hắn hoài nghi nha đầu này có phải là quái vật hay không?

"Ngươi có phải là nữ nhân không vậy?"

Tạ Cảnh Hành ôm ngực hỏi.

Nữ nhi bình thường sẽ vô cùng xấu hổ, không dám đề cập tới chuyện này mà nàng chưa từng có phản ứng, cũng bình tĩnh nói về chuyện này không chút xấu hổ, quả thật là nữ nhi của Thẩm đại tướng quân, thật sự quá đặc biệt.

Thẩm Diệu không trả lời.

Tạ Cảnh Hành gật đầu:

"Suýt chút nữa quên mất, ngươi chưa phải là nữ nhân thực thụ, ngươi chỉ là một tiểu nha đầu chưa lớn."

Mặc dù thái độ Thẩm Diệu già dặn, dáng vẻ lại xinh đẹp, nhất là gương mặt trong sáng, chưa rút đi vẻ ngây thơ, lúc nàng không nói chuyện thoạt nhìn nàng trông rất giống trẻ con. Tạ Cảnh Hành thầm nghĩ, có lẽ tuổi Thẩm Diệu còn nhỏ, sợ là không hiểu được chuyện khuê phòng là gì mới có thái độ thản nhiên như thế.

Càng nghĩ càng thấy đúng, Tạ Cảnh Hành đi tới, cúi đầu nhìn Thẩm Diệu nói:

"Vừa rồi ta chưa tính sổ chuyện huân hương với ngươi, suýt chút nữa bị phát hiện rồi."

Tay hắn ôm chặt gương mặt của Thẩm Diệu, dùng sức ngắt hai cái trên mặt nàng:

"Ngươi còn gì muốn nói không?"

Thẩm Diệu sửng sốt một chút, không ngờ Tạ Cảnh Hành lại có hành động này, đối phương tựa hồ chơi rất vui, lại nhéo nhéo hai cái, không hề thương hoa tiếc ngọc chút nào. Dường như hắn thực sự coi nàng là tiểu cô nương chưa lớn.

"Làm càn!"

Theo bản năng nàng thấp giọng quát lên.

Lời vừa ra khỏi miệng, hai người đều ngơ ngẩn.

Dưới ánh đèn, khuôn mặt anh tuấn của thiếu niên cứng đờ, trong đôi mắt sắc bén hiện lên vẻ phức tạp, hắn thu tay lại khẽ cười một tiếng, thản nhiên nói:

"Đây là lần đầu tiên có người nói ta làm càn."

Trong lòng Thẩm Diệu có chút tức giận vì sự thất thố của mình. Tạ Cảnh Hành thường làm mấy chuyện không theo lẽ thường, vừa rồi trong lúc vội vàng nàng theo thói quen làm Hoàng hậu trước kia mới quát một tiếng. Tạ Cảnh Hành vô cùng thông minh, nàng không nên để hắn phát hiện điều gì bất thường. Nhưng rốt cuộc nàng cũng không biết nói gì đành phải trầm mặc im lặng.

Tạ Cảnh Hành phá vỡ sự im lặng, hắn kéo ghế ngồi đối diện Thẩm Diệu, tự rót cho bản thân chén trà, đột nhiên hắn nghĩ đến điều gì đó, từ trong ngực hắn lấy ra một bọc giấy nhỏ, mở ra chính là mấy miếng bánh ngọt tinh xảo xinh đẹp. So với điểm tâm của Quảng Phúc trai tại Định Kinh thì càng đẹp mắt hơn.

Tạ Cảnh Hành từ tốn ăn bánh ngọt uống trà, nói:

"Tới đây vội vàng, cơm tối ta cũng chưa kịp ăn, chậc chậc, trà này thật khó uống."

Quả là bộ dáng công tử kén chọn.

"Tiểu Hầu gia tới đây chỉ để uống trà ăn bánh sao?"

Thẩm Diệu nhìn Tạ Cảnh Hành.

"Đương nhiên không phải."

Tạ Cảnh Hành bỗng nhiên nở nụ cười, tay hắn nhét miếng điểm tâm vào miệng Thẩm Diệu, động tác hắn quá nhanh đến khi Thẩm Diệu phản ứng kịp trong miệng đã ngập tràn mùi vị ngọt ngào.

Tạ Cảnh Hành chống cằm nhìn Thẩm Diệu, tư thế nhàn nhã nhưng lời nói lại rất sắc bén.

"Đã ăn bánh của ta thì phải trả lời ta."

Mùi thơm ngát của miếng bánh tan ra trong miệng nàng, mang theo vị ngọt vừa phải lẫn mùi hương trái cây, hương vị vương vấn trong miệng, cho dù Thẩm Diệu không thích ăn đồ ngọt cũng không khỏi cảm thấy ngon miệng.

"Dự thân vương có quan hệ gì với ngươi?"

Thẩm Diệu nhìn hắn, nói:

"Không bằng ngươi cứ hỏi ta vì sao đêm nay lại hành động như vậy."

"Nếu ngươi chịu nói, ta liền rửa tai lắng nghe."

"Ai muốn tính kế ta ta liền tính kế lại, gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng."

Thần sắc trong mắt Tạ Cảnh Hành thay đổi mấy phần, hắn nở nụ cười, ngữ khí có chút không hiểu:

"Ngươi cũng thật độc ác, đem tỷ tỷ ngươi cho lão cẩu Dự thân vương chà đạp."

Gọi Dự thân vương là "lão cẩu" cũng chỉ có người vô pháp vô thiên như Tạ Cảnh Hành có thể nói ra.

"Khi bọn họ tính kế ta cũng chưa từng nghĩ tới ta là muội muội của họ."

Thẩm Diệu đối chọi gay gắt.

Ngôn từ lạnh lẽo, không còn che giấu sự chán ghét cùng khinh thường của nàng giành cho những người kia. Dưới ánh đèn, tuy thần sắc nàng lãnh đạm nhưng tựa hồ đôi mắt nàng có ngọn lửa đang thiêu đốt dữ dội.

"Ngươi quả là nha đầu không biết trời cao đất rộng."

Tạ Cảnh Hành duỗi người một cái.

"Dự thân vương chắc chắn sẽ không tha cho ngươi."

"Cũng phải xem hắn có bản lĩnh này hay không."

Thẩm Diệu không hề sợ hãi.

"Ngươi nói nhiều chuyện cho ta như vậy..."

Tạ Cảnh Hành ngẫm nghĩ, thân thể đột nhiên nghiêng về phía trước, cơ hồ chạm đến chóp mũi của Thẩm Diệu, gần đến mức Thẩm Diệu không nhịn được hốt hoảng. Nhưng nàng không muốn khí thế của mình áp đảo nên vẫn cứ ngồi im không nhúc nhích.

Khuôn mặt thiếu niên tuấn mỹ, khóe miệng mang theo nụ cười tà khí, thanh âm lại hàm chứa ý tứ bỡn cợt, thấp giọng nói bên nàng:

"Không sợ ta nói cho người khác biết sao?"

"Tiểu Hầu gia thích làm gì thì có thể làm cái đó, nhưng ta cũng rất tò mò, phải chăng Lâm An Hầu phủ có âm mưu gì đó, nửa đêm lại để trưởng tử đến Ngọa Long tự giải sầu."

Tạ Cảnh Hành xuất hiện vào đêm nay chắc chắn không phải ngẫu nhiên. Hơn nữa hắn còn mang theo một đám hộ vệ thân thủ bất phàm, thế lực của hắn càng khiến người khác chấn kinh. Trên đời này không có chuyện vô tình trùng hợp, Tạ Cảnh Hành cũng không phải tới theo dõi nàng mà có lẽ hắn đang có âm mưu gì đó, hai người các nàng trùng hợp chạm phải nhau.

Đôi mắt của thiếu niên rất đẹp, một đôi mắt đào hoa, lúc cười có thể hấp dẫn tâm trí của người khác, nhưng khi hắn không cười, đôi mắt lại tỏa ra sự lạnh lẽo nguy hiểm.

Trong nháy mắt, Thẩm Diệu bị áp đảo bởi khí thế của Tạ Cảnh Hành. Không phải nàng chưa từng gặp những người thâm độc, hoàng thất Tần quốc, hoàng thất Minh Tề quốc, thậm chí dân tộc hung hãn như Hung Nô, nhưng người trước mắt nàng bây giờ tựa hồ càng thêm nguy hiểm.

"Lá gan ngươi không nhỏ."

Hắn mỉm cười.

"Cũng thường thôi."

Tạ Cảnh Hành đứng dậy, nhìn nàng một cái rồi thản nhiên nói:

"Chuyện của lão cẩu kia bản hầu không có hứng thú. Chuyện tối nay nếu ngươi dám để lộ ra nửa phần, Thẩm nha đầu, giết người diệt khẩu, cũng không phải là nói không đâu."

Vừa dứt lời, hắn liền mở cửa sổ lao ra ngoài, biến mất trong màn mưa đêm.

Hơi lạnh cùng nước mưa theo cửa sổ nhẹ nhàng tràn vào, chạm phải gò má của Thẩm Diệu. Nước mưa khiến khuôn mặt nàng phát lạnh, gió thổi khiến nàng thanh tỉnh đôi chút, Thẩm Diệu nhẹ nhàng thở ra.

Nói chuyện với Tạ Cảnh Hành tựa như chính mình đang đi trên dây thép. Tuy hắn còn trẻ nhưng tâm tư sâu không lường được, mỗi một câu nói dường như là vô tình nhưng lại đang thăm dò đối phương. Loại cảm giác nguy hiểm này khiến nàng bất an, mặc dù nàng không xem Lâm An Hầu phủ là đối thủ của Thẩm gia, nhưng hôm nay hai phủ quan hệ phân biệt rõ ràng, Tạ Cảnh Hành đương nhiên sẽ không dính vào chuyện này.

Gặp mặt tối nay, Tạ Cảnh Hành hẳn là có chuyện cần làm. Không giống như Tạ tiểu Hầu gia ngả ngớn đùa giỡn lúc ban ngày, trong đêm mưa hắn phảng phất như biến thành người khác. Trước đây nàng chỉ nghĩ Tạ Cảnh Hành có chút bản lĩnh cùng tính tình bất cần đời, bây giờ nghĩ kĩ lại, bí mật ở Lâm An Hầu phủ không đơn giản như vậy.

Ánh mắt rơi xuống bàn, điểm tâm mà Tạ Cảnh Hành chưa ăn còn để lại trên bàn, nếu như không có những thứ này, những việc vừa qua tựa hồ chỉ là một giấc mộng không chứng cứ. Chẳng qua hiện tại không phải lúc suy nghĩ những chuyện này, Tạ Cảnh Hành đối nàng lúc này không quan trọng, ngày mai... tất cả phải chờ ngày mai.

Ở ngọn núi phía sau, mưa rơi thấm ướt cả ngọn núi, một đoàn người đang đứng tại đó.

Đứng đầu là thiếu niên dáng người thon dài, mưa bụi làm ướt y phục của hắn, cũng làm ướt tóc của hắn, nhưng hắn đứng thẳng như pho tượng không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm về phía dưới núi.

Một lát sau, dưới chân núi bỗng dưng xuất hiện một chùm pháo hoa, tuy nói là pháo hoa, chẳng bằng nói là một ít đóm sáng nhỏ, rất nhanh đóm sáng đã biến mất, mọi thứ đều phục hồi về như cũ.

Thiếu niên xoay người, ngữ khí bình thường không nghe ra được cảm xúc:

"Đã xong."

"Thiếu gia bị thương."

Đại hán trung niên bên cạnh nhíu mày.

Hắn cúi đầu nhìn xuống, trên cánh tay xuất hiện một số vết cắt mới. Vừa rồi huân hương trong kia vốn nhắm vào nam tử, một khi hít phải, bị dục vọng kích thích, con người sẽ mất dần lý trí, trở nên khát dục điên cuồng. Đối với nữ tử hiệu dụng lại không mạnh như vậy, nha đầu kia tránh được, hắn mặc dù có lý trí nhưng cũng không phải thánh nhân, hắn sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn đành phải dùng biện pháp tự làm đau mình để duy trì thanh tỉnh.

"Trở về rồi hãy nói."

"Thiếu gia,"

Đại hán trung niên có chút chần chờ, tiếp tục nói:

"Tiểu thư Thẩm gia mà hôm nay gặp..."

"Thiết Y, một tiểu nha đầu mà thôi, còn không đáng để ta ra tay."

Cặp mắt xinh đẹp của thiếu niên lóe lên, ngữ khí có vài phần lạnh lùng.

Đại hán có chút sợ hắn, nghĩ một chút rồi lấy dũng khí nói tiếp:

"Nhưng Thẩm gia có thể biết..."

"Thẩm gia không biết."

Thiếu niên lạnh lùng nói.

"Người Thẩm gia đều ngu ngốc, khó khăn lắm mới có người thông minh,"

Hắn tựa hồ nghĩ đến cái gì, mỉm cười.

"Đáng tiếc."

Đại hán trung niên mấp máy môi, cuối cùng lại không nói.

"Đi thôi."

Cùng lúc đó tại Bắc các.

Trong phòng, Nhiệm Uyển Vân ngồi trước bàn, bà chỉ để một ngọn đèn dầu, đèn dầu chập chờn như tâm của bà.

Hương Lan nói:

"Phu nhân, đã canh ba rồi, người nên nghỉ ngơi."

Nhiệm Uyển Vân lắc đầu, trên mặt hiện ra một tia bực tức:

"Ngủ không được."

Không biết vì sao trong lòng bà luôn có chút bất an, cũng không biết cảm giác này xuất phát từ đâu. Quế ma ma cũng đã nói mọi việc đã tiến hành rất thuận lợi.

Hơn nữa chính bà đi ngang qua cũng nghe được trong phòng truyền ra động tĩnh, trong đêm mưa mơ mơ hồ hồ nghe không được rõ ràng, nhưng lại có thể nghe được thanh âm nữ tử tỉ tê khóc xin, mặc dù không rõ nhưng sự thê lương và bi thảm toát ra mạnh mẽ. Nhiệm Uyển Vân nghe tới mặt đỏ tim run, không nhịn được mà sợ hãi. Cho tới bây giờ, trong kinh thành đều truyền ra Dự thân vương đã vùi dập bao nhiêu thân thể nữ tử, hiện tại xem ra là thật, Thẩm Diệu nhất định đang chịu dày vò. Mặc dù trong lòng có chút sợ, nhưng bên cạnh đó còn có sự khuây khỏa.

Trong ba phòng chính của Thẩm gia, Thẩm Diệu đã có Thẩm Tín hậu thuẫn sau lưng, bất kể chuyện gì tốt cũng đều được đưa đến Thẩm Diệu đầu tiên. Thẩm Nguyệt là tài nữ nổi danh kinh thành, chỉ có Thẩm Thanh có chút bình thường. Nhưng cũng may bà còn đứa con trai, Thẩm Khâu (đại ca của Thẩm Diệu) đã nối nghiệp Thẩm Tín, sau này tất nhiên sẽ tranh giành gia sản cùng Thẩm Nguyên Bách, nhưng chẳng phải hôm nay Thẩm Diệu bị người khác tùy ý chơi đùa sao? Nếu đại tẩu mắt cao hơn đầu kia biết được nữ nhi nhà mình làm ra chuyện xấu hổ thì có còn che chở cho nha đầu này không? Đương nhiên sẽ bỏ mặc Thẩm Diệu tới chết mà thôi.

Nghĩ như vậy, trong lòng Nhiệm Uyển Vân nhẹ nhõm đôi chút. Bà nhìn sắc trời:

"Ta vẫn nên đi nghỉ ngơi."

Hương Lan cùng Ngải Cúc thấy phu nhân nhà mình cuối cùng cũng chịu nghỉ ngơi thì không khỏi vui mừng, vội vàng đỡ Nhiệm Uyển Vân đến giường, nói:

"Phu nhân nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai nhất định sẽ tốn nhiều sức."

"Đúng vậy."

Nhiệm Uyển Vân lẩm bẩm nói.

"Ngày mai phải tốn sức lắm."

Dù sao ngày mai cũng có kịch đặc sắc cần chờ bà tự mình kết thúc.

---------------------------

Trời mưa suốt cả đêm dài.

Vạn vật bên trong núi rừng, sau cơn mưa, mọi thứ tàn lụi, trận mưa đi qua càng khiến sự thê lương hiện rõ. Trong không khí tràn ngập hương thơm từ đất, sáng sớm hòa thượng bắt đầu đánh chuông.

Tiếng chuông nặng nề đánh thức người đang ngủ say, Nhiệm Uyển Vân thức giấc, đêm qua bà ngủ không được an giấc, lúc nào cũng gặp ác mộng, tới khi trời gần sáng bà mới ngủ được một chút, bà vừa tỉnh dậy trên trán toàn là mồ hôi.

"Phu nhân, người tỉnh rồi."

Hương Lan tiến tới nói.

"Người nên lau mặt."

Sau khi Nhiệm Uyển Vân chải tóc rửa mặt, bà nhìn ra bên ngoài. Khung cảnh ngoài cửa sổ đã trở lại yên bình, chim chóc vui sướng hót vang.

Bà cười nói:

"Thay trang phục sáng màu cho ta. Ta muốn y phục có đính viên hồng ngọc đỏ kia."

Nhiệm Uyển Vân đã ở độ tuổi trung niên, theo thói quen thường mặc trang phục tối màu, hiếm khi bà chọn những bộ sáng màu. Thải Cúc cười nói:

"Tâm trạng phu nhân thật tốt, mặc y phục có màu sắc tươi thế này có thể khiến tinh thần thoải mái vui vẻ hơn."

Nhiệm Uyển Vân nhìn vào gương, mỉm cười hài lòng. Tâm trạng bà đương nhiên là tốt, thậm chí có thể nhảy múa ăn mừng.

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, bà nói:

"Đi thôi, đến giờ cùng chất nữ (cháu gái) 'mệt mỏi' ăn cơm rồi."

Phòng cuối cùng ở Bắc Các vô cùng yên tĩnh, trong viện không có lấy một nha hoàn. Nhiệm Uyển Vân thấy vậy, ánh mắt bà có chút hài lòng, nghĩ đến Dự Thân vương làm việc cực kỳ chu đáo, mấy nha hoàn cũng bị đuổi đi.

Nếu không phải sợ rước thêm phiền phước, bà hận không thể đem chuyện này đồn đại chi tiết ra bên ngoài, chẳng qua bởi vì kế hoạch sau này, bà tạm thời kiềm chế.

"Ngươi đi gõ cửa."

Bà nói với Hương Lan, trong mắt lóa lên một tia chán ghét.

Bà ta khinh bỉ thân thể nữ nhân ô uế, nhưng bà ta cũng quên ai là người khiến Thẩm Diệu biến thành bộ dáng như bây giờ.

"Ngũ tiểu thư,"

Hương Lan đi tới gõ cửa phòng.

"Đại phu nhân tới."

Thế nhưng gõ cửa một lúc lâu cũng chưa nghe thấy tiếng trả lời của người bên trong.

Nhiệm Uyển Vân thở dài, cười nói:

"Ngũ Nhi cũng thật là, tính tình còn trẻ con, trời đã sáng như vậy rồi mà còn chưa chịu dậy, nếu để ảnh hưởng đến thời gian dâng hương thì thật không tốt. Cứ để ta tự mình gọi nàng."

Bà đi tới trước cửa, khe khẽ gõ một cái, dịu dàng nói:

"Ngũ Nhi, con nên xuống giường dùng cơm, ăn xong chúng ta còn phải dâng hương, con đừng tùy hứng nữa."

Trong phòng vẫn như cũ không có ai trả lời.

Nhiệm Uyển Vân xoay người, có chút bất đắc dĩ, không biết là giải thích cho bản thân mình hay cố tình cho người khác nghe, bà nhẹ giọng nói:

"Thôi đi, cứ trực tiếp đẩy cửa đi vào là được. Ngũ Nhi đúng là đứa không hiểu chuyện, đã gọi đến vậy mà vẫn chưa chịu tỉnh, khi trở về phải phạt nàng một trận mới được."

Nói xong bà ta liền muốn đẩy cửa đi vào.

"Nhị thẩm."

Giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong không gian yên tĩnh. Nhiệm Uyển Vân ban đầu sững sờ, còn tưởng rằng thanh âm phát ra từ căn phòng trước mặt, lại nghe được Hương Lan cùng Thải Cúc đồng thanh nói:

"Ngũ tiểu thư, Nhị tiểu thư."

Bà kinh ngạc quay đầu liền nhìn thấy Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Diệu đứng ở một chỗ.

Hôm nay Thẩm Diệu mặc một thân y phục lụa trắng như tuyết, bên ngoài choàng một lớp áo xanh nhạt có thêu hoa mẫu đơn, nhìn qua như nàng đang mặc đồ tang. Thẩm Diệu giản đơn xinh đẹp, lại nhìn qua y phục mà Nhiệm Uyển Vân đang mặc, xanh đỏ chói mắt khiến bà ta có chút thô tục. Một thân Thẩm Diệu đơn giản tao nhã, cùng với thần sắc trong trẻo lạnh lùng làm động lòng người.

Trong mắt Thẩm Nguyệt lóe lên một tia đố kỵ, chẳng biết từ lúc nào đường muội vô dụng này lại trở nên xinh đẹp như vậy. Nhưng nàng ta không nghĩ tới trước kia dung nhan của Thẩm Diệu vốn không xấu, chỉ là bị che mờ do cách ăn mặc thô tục. Bây giờ khí chất chính là thứ đầu tiên mà Thẩm Diệu thu hút người khác, thêm vào đó dung nhan nàng dần dần được phá kén, đương nhiên sẽ khác xa so với trước đây.

Nhiệm Uyển Vân cũng bị y phục của Thẩm Diệu làm hoa mắt, bà cau mày nói:

"Ngũ Nhi sao lại ăn mặc xui xẻo như vậy? Cái màu trắng này, người ngoài không biết còn tưởng rằng nhà chúng ta đang có tang sự đó."

"Hôm nay y phục của Nhị thẩm thật đẹp."

Thẩm Diệu khẽ cười nói.

Nhiệm Uyển Vân nhìn xiêm y của mình, bỗng nhiên bà nhớ tới cái gì đó, bà liền quan sát tỉ mỉ Thẩm Diệu. Bà không biết vì sao Thẩm Diệu lại từ bên ngoài trở về, thần sắc vẫn bình tĩnh thản như cũ. Dù sao chuyện xảy ra đêm qua Thẩm Diệu có thể lừa được người khác chứ không lừa được bà. Nhiệm Uyển Vân nóng lòng muốn xác nhận, vì vậy bà đi tới trước mặt Thẩm Diệu, cười cười kéo cánh tay Thẩm Diệu, quan tâm hỏi:

"Ngũ Nhi tối qua ngủ có ngon không?"

"Đa tạ Nhị thẩm quan tâm, ta ngủ ngon lắm."

Thẩm Diệu mỉm cười.

Nhiệm Uyển Vân cẩn thận quan sát biểu hiện của Thẩm Diệu, nhìn thấy nàng không giống như giả vờ, trong lòng bà có chút nghi ngờ. Từ khi nào Thẩm Diệu có thể bình tĩnh như vậy được, không phải nữ nhi bình thường nào khi gặp phải chuyện này đều đập đầu khóc lóc sao? Vì sao nàng lại thản nhiên như thế? Chẳng lẽ nàng đang đóng kịch, đêm qua bà thật sự rõ ràng nghe thấy giọng nữ thê thảm vang lên mà.

Nhìn đôi mắt trong veo của Thẩm Diệu, trong lòng Nhiệm Uyển Vân đột nhiên dâng lên một nỗi bất an khiến bà có chút luống cuống. Bà đến gần Thẩm Diệu, cười nói:

"Ngũ Nhi ngủ ngon thì ta an tâm rồi."

Vừa nhìn đã thấy Thẩm Diệu cổ trắng như ngọc, nước da từ khi sinh ra đã trắng nõn, hiện tại lại càng giống như ngọc, một vết tích cũng không có, đừng nói đến vết xước hay vết cấu.

Không có khả năng, trước giờ Dự Thân vương đối xử rất tàn bạo với nữ nhân, làm sao trên thân thể Thẩm Diệu không có chút vết tích nào?

Thẩm Nguyệt nhìn Thẩm Diệu, lại nhìn Nhiệm Uyển Vân, nàng cảm giác đã xảy ra chuyện, lại không biết là chuyện gì.

Bất an trong lòng Nhiệm Uyển Vân càng lúc càng lớn, bà nắm lấy tay Thẩm Diệu, thân thiết hỏi thăm:

"Thời tiết đang lạnh, Ngũ Nhi mặc mỏng vậy không thấy lạnh sao?"

Vừa nói, Nhiệm Uyển Vân bỗng nhiên kéo ống tay áo của Thẩm Diệu, ống tay áo lập tức bị kéo cao, để lộ ra cánh tay trắng nõn.

Cánh tay trắng trẻo sạch sẽ, mịn màng không tì vết như ngọc. Nhiệm Uyển Vân như chết đứng tại chỗ, Thẩm Diệu rút tay về, cười nhẹ một tiếng, nói:

"Nhị thẩm giống như đang kiểm tra cái gì."

"Không có..."

Nhiệm Uyển Vân miễn cưỡng nở nụ cười.

"Vừa rồi, ta... ta lỡ tay."

Bà hoảng hốt, không biết nên có biểu cảm gì, làm sao Thẩm Diệu không có một vết thương nào? Bà là người từng trải, đừng nói Dự Thân vương tàn độc, cho dù là nam tử bình thường, ít nhiều gì cũng sẽ lưu lại dấu vết trên người nữ tử. Chẳng lẽ Dự Thân vương thật sự không như lời đồn? Thế nhưng với thần sắc của Thẩm Diệu lúc này không giống đã gặp phải đả kích lớn.

Thẩm Diệu vẫn cứ lãnh đạm như vậy, nếu vậy chuyện đêm qua giải thích thế nào?

Ánh mắt bà nhìn xung quanh, chỉ thấy Thẩm Nguyệt cùng nha hoàn của nàng, lại không thấy Kinh Trập và Cốc Vũ, bà nhân tiện hỏi:

"Hai nha hoàn của Ngũ Nhi đâu rồi? Mới sáng sớm đã không thấy."

"Ta để các nàng đi lấy cháo, sáng nay thức dậy ta cảm thấy cổ họng có chút không thoải mái."

"Nơi này cách phòng bếp khá xa,"

Nhiệm Uyển Vân cười nói.

"Đứa nhỏ này, ngươi nói với ta một câu là được, chẳng phải phòng bếp ở bên Nam Các sao?"

"Không sai."

Thẩm Diệu nhìn Nhiệm Uyển Vân.

"Ta là đi từ Nam Các tới đây."

"Ngươi đang nói gì vậy?"

Nhiệm Uyển Vân nở nụ cười.

"Không phải đêm qua ngươi ngủ ở Bắc Các sao?"

Lời còn chưa dứt, bà liền nhìn thấy Thẩm Diệu nở một nụ cười. Kể từ khi Thẩm Diệu tỉnh lại sau khi bị rơi xuống nước, tính tình cùng khí chất nàng rất khác, bình thường nàng chỉ mỉm cười, nhưng bây giờ nụ cười này dường như xuất phát từ tận đáy lòng, rất trong sáng rực rỡ, nhưng không biết vì sao lại khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.

Trái tim Nhiệm Uyển Vân như bị đè bởi một vật nặng.

"Phu nhân, không xong rồi, không thấy tiểu thư đâu!"

Nhìn theo phía phát ra âm thanh hốt hoảng chính là hai nha hoàn với vẻ mặt lo lắng, là Diễm Mai và Thủy Bích.

"Ngươi nói cái gì!"

Nhiệm Uyển Vân đột nhiên hét lớn một tiếng.

Thẩm Nguyệt hơi sững sờ, Thẩm Thanh biến mất? Nàng len lén nhìn Thẩm Diệu, thần sắc bình tĩnh tựa như nàng nghe qua một câu chào hỏi.

"Làm sao lại không thấy Thanh Nhi?"

Nhiệm Uyển Vân nắm lấy cổ áo của Diễm Mai, ánh mắt hung ác như thú dữ.

"A, cái này ta biết."

Thẩm Diệu bỗng nhiên nói.

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào người nàng.

Trong sự tĩnh lặng, Thẩm Diệu nhẹ giọng nở nụ cười:

"Ta mới từ Nam Các tới, bởi vì hôm qua ta nghỉ ngơi ở Nam Các."

"Vào tối hôm qua, ta thực sự ngủ không được nên đi tìm đại tỷ, hi vọng có thể đổi phòng cùng tỷ ấy, đại tỷ đồng ý, tỷ ấy nghĩ muốn ở cùng với Nhị thẩm sẽ yên tâm hơn. Hôm nay ta vừa ra cửa đã gặp nhị tỷ tỷ, ta với nhị tỷ cùng nhau đến đây, ta muốn tới đây cảm tạ đại tỷ đã chịu đổi phòng với ta."

Mỗi khi nàng nói ra một câu, trong lòng Nhiệm Uyển Vân lại trầm xuống một chút, đến cuối cùng là sự tuyệt vọng bao trùm bà, trên gương mặt hiện rõ vẻ tức giận đến phát run, hai mắt đỏ lên, trông như dã thú sắp nổi điên.

Nhìn thấy thái độ Nhiệm Uyển Vân, Thẩm Nguyệt có chút sợ hãi, nàng đại khái có thể đoán được đã có chuyện lớn xảy ra, nhưng nghĩ đến nhà mình luôn phải cúi đầu trước Đại phòng và Nhị phòng, Thẩm Nguyệt thấy vô cùng hả hê, liền nói theo Thẩm Diệu:

"Đúng vậy, hôm nay là ta nhìn thấy ngũ muội từ gian phòng kế bên đi ra, chúng ta cùng nhau tới tìm Đại tỷ dùng cơm."

Thanh âm Thẩm Diệu nhẹ tựa lông vũ, nhưng lại gõ thật mạnh vào lòng Nhiệm Uyển Vân, khiến bà đau muốn hộc máu.

"Người đêm qua ngủ ở đây, không phải ta, mà là đại tỷ."

Nhiệm Uyển Vân ôm ngược lùi lại hai bước, tựa như muốn ngất xỉu tại chỗ.

Người đêm qua không phải Thẩm Diệu, mà là Thẩm Thanh!

Vậy thì nữ tử mà bị Dự Thân vương dày vò chính là Thanh Nhi của bà! Những tiếng khóc thê lương bi thảm kia đều là Thanh Nhi! Bà ở ngay sát vách, cách một bức tường, thế mà lại để nữ nhi nhà mình bị người khác tùy ý vũ nhục! Chuyện này... làm sao bà có thể chấp nhận được đây! Chuyện này nhất định là giả! Không có khả năng!

Tim Nhiệm Uyển Vân sắp bị bóp nát, bà nhìn theo hướng cửa phòng đang được đóng chặt, nhất thời bà không có dũng khí mở nó ra. Bên trong căn phòng kia là tình cảnh thảm thương gì, bà không dám nghĩ, cũng không dám nhìn.

Trời đất quay cuồng, bà còn chút tỉnh táo, nhất định không thể để Thẩm Nguyệt và Thẩm Diệu nhìn thấy cảnh này, nếu như bị truyền ra ngoài... nếu như bị người khác biết được...

Bà miễn cưỡng nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc:

"Các ngươi đi về trước đi, vừa rồi ta đã hỏi qua, Thanh Nhi còn đang ngủ, chúng ta đừng chờ nàng."

Thẩm Diệu nở nụ cười:

"Nhị thẩm thật biết nói đùa, vừa mới nãy người không biết đại tỷ ngủ bên trong, hiện giờ lại nói mới cùng trò chuyện với nàng, chẳng lẽ đại tỷ đang che giấu điều gì sao?"

"Không có!"

Nhiệm Uyển Vân một mực phủ nhận, hành động này trong mắt Thẩm Nguyệt càng khiến cảm giác kỳ quái tăng lên. Ánh mắt Thẩm Diệu khẽ động, lại hướng bóng người đang đi tới, nói:

"Quế ma ma! Làm phiền ngươi giúp Nhị thẩm mở cánh cửa này ra."

Quế ma ma khom lưng đi tới, hôm nay bà ta được lệnh phải tới đây sớm, giờ phút này chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã nghe được Thẩm Diệu nói như vậy, bà còn tưởng rằng Thẩm Diệu và Nhiệm Uyển Vân đã nói xong rồi. Thêm sự áy náy cùng chột dạ, Quế ma ma không dám ngẩng đầu nên không thấy được sắc mặt của Nhiệm Uyển Vân, nếu không bà ta đã thấy được sắc mặt Nhiệm Uyển Vân xám xịt.

Bởi vì Quế ma ma đứng gần cánh cửa, Nhiệm Uyển Vân muốn ngăn cản cũng không kịp. Tiếng 'kẹt kẹt' vang lên, cửa chậm rãi bị đẩy ra.

Mọi thứ đều yên tĩnh.

Từ trong phòng tỏa ra một mùi hương 'đặc biệt'...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro