Chương 62: Khách không mời mà đến
Bên ngoài trời dần dần tối. Khi chuông đồng treo giữa Ngọa Long tự được một vị hòa thượng đánh vang lên hồi chuông cuối cùng, sắc trời đã đen như mực. Mưa tí tách nhảy nhót trên cành lá, mùi đất dậy lên lan tỏa vào trong không khí.
Thẩm Nguyệt ngồi ở trước bàn, buông tay khỏi trang sách trước mặt, nàng xoa xoa thái dương tựa hồ có chút buồn ngủ. Nha hoàn bên người thấy thế liền hỏi:
"Tiểu thư, người muốn nghỉ ngơi chưa?"
Thẩm Nguyệt không nói gì, lặng lẽ mở cửa sổ. Căn phòng cách vách là phòng của Thẩm Thanh.
Phòng của Thẩm Thanh cách phòng nàng không xa, giờ phút này vẫn còn sáng đèn.
"Người muốn ngủ cùng Đại tiểu thư sao?"
Nha hoàn chần chờ hỏi.
"Không."
Thẩm Nguyệt có chút chán ghét, xoay người nói.
"Đóng cửa lại đi."
Tại phòng Thẩm Thanh, nàng đang ngồi nghịch mấy đồ vật nhỏ trong tay liền hắt xì một cái, nàng nhìn ra bên ngoài rồi nói:
"Đã muộn như vậy rồi..."
Nàng đứng dậy.
"Vẫn nên đi nghỉ ngơi thôi."
Khi Thẩm Thanh đi ngang qua bàn đột nhiên nhìn thấy chiếc lư hương có hình dáng rất khác biệt, hơn nữa huân hương còn đang được đốt bên trong. Thẩm Thanh thấy lạ liền cầm lên ngửi thử. Huân hương tỏa mùi rất thơm, nàng nhân tiện nói:
"Đem đốt huân hương này lên."
Hơn nửa khắc sau, ánh sáng trong phòng dần tắt.
Không gian vô cùng yên tĩnh, nơi cổ tự thâm sơn này ngoại trừ tiếng côn trùng kêu trong đêm khuya cũng chỉ còn tiếng mưa rơi trên mái ngói, phát ra âm thanh giòn giã, cùng hòa nhịp âm là tiếng những giọt nước đọng rơi xuống sân.
Đêm khuya thanh vắng, đèn dầu ở các phòng nhẹ nhàng tắt.
Trong bóng đêm tựa hồ có tiếng bước chân nhỏ nhẹ, nếu có người đi qua chắc chắn sẽ nhìn được có một nữ tử ngồi cạnh bàn bên ô cửa sổ. Dung nhan nàng lạnh lùng như thể nàng muốn hòa mình vào đêm tối tĩnh lặng, chỉ có đôi mắt sáng rõ kia hiện lên trong đêm như mãnh thú đang rình mồi, chờ đợi con mồi tự đi đến.
Mái ngói trên đầu phát ra những tiếng vang rất nhỏ, Cốc Vũ cùng Kinh Trập đang đứng phía sau Thẩm Diệu đồng thời ngẩng đầu lên, vẻ mặt khẩn trương che chở người ngồi trước bàn.
Một lát sau, ngoài cửa sổ truyền ra một tiếng mèo kêu "Meo, meo."
Hai người nhẹ nhàng thở ra.
Không đợi các nàng thở xong liền nghe được một loạt bước chân dồn dập. Bước chân kia tuy rất nhẹ nhưng đối với những người không hề buồn ngủ như ba người các nàng lại nghe hết sức rõ ràng.
Ngay sau đó cửa được mở ra, một bóng người tiến vào.
"Tiểu thư, là ta Mạc Kình."
Người nọ nhẹ giọng nói.
Cốc Vũ cùng Kinh Trập lúc này mới thật sự thả lỏng. Kinh Trập chỉ đốt một ngọn nến, sợ ánh sáng kia chiếu ra bên ngoài. Từ ánh sáng ngọn nến chỉ thấy trên vai Mạc Kinh đang vác một người, không ai khác chính là Thẩm Thanh.
Lúc này Thẩm Thanh hai mắt nhắm chặt, bộ dáng mê man bất tỉnh. Kinh Trập cùng Cốc Vũ trong lòng kinh sợ không thôi. Thẩm Diệu cũng quét mắt nhìn Thẩm Thanh một cái, nhàn nhạt nói:
"Ngươi làm tốt lắm."
Sắc mặt Mạc Kình có chút xấu hổ. Hắn cũng lần đầu tiên làm chuyện này. Bản thân Mạc Kình cũng không biết vì sao Thẩm Diệu lại sai hắn làm việc này. Theo tính tình của Thẩm Diệu có lẽ nàng muốn đổi phòng ở, chẳng qua cách làm này cũng thật thô bạo. Nếu như có người nhìn thấy hắn, dù hắn có trăm cái miệng cũng không thể thoát khỏi tội danh hái hoa tặc.
Kể thì cũng may, phòng của Thẩm Thanh và Thẩm Nguyệt tổng cộng chỉ có hai hộ vệ, việc này đối với tiểu thư tướng võ có chút kỳ lạ. Nhưng Mạc Kình cũng không thắc mắc nhiều, khiêng một cô nương đối với hắn là chuyện hết sức dễ dàng. Hắn theo lệnh của Thẩm Diệu đem huân hương để vào phòng Thẩm Thanh khiến nàng ngủ mê man.
"Đem nàng đặt trên giường."
Thẩm Diệu nói.
Mạc Kình theo lời làm theo, nghĩ một lúc lại đem chăn đắp lên người Thẩm Thanh. Đến tận lúc này Mạc Kình vẫn không biết rốt cuộc Thẩm Diệu muốn làm cái gì.
"Tiểu thư, chúng ta hiện tại đang..."
Cốc Vũ thử dò xét hỏi.
Trong phòng này ngoại trừ Thẩm Diệu, không ai biết nàng đang định làm gì. Mạc Kình có thể nghĩ Thẩm Diệu vì tức giận nên mới làm chuyện này nhưng Cốc Vũ cùng Kinh Trập lại cảm thấy không phải như vậy. Căn bản hiện tại Thẩm Diệu đã không còn tính khí dễ nổi nóng với người khác nữa, nếu chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà làm lớn chuyện thì Thẩm Diệu đã làm từ sớm rồi, không đời nào nàng lại đợi tới nửa đêm mới hành sự.
"Đi thôi."
Thẩm Diệu nhìn lướt qua người trên giường.
"Đi?"
Cốc Vũ sửng sốt.
"Tiểu thư, chúng ta đi đâu?"
"Đương nhiên là đi khuê phòng của tỷ tỷ ta."
Trong lòng Mạc Kình thở dài, quả thật chỉ là nghịch trò trẻ con. Trong lòng hắn cũng sinh ra vài phần bất mãn, bên ngoài trông Thẩm Diệu lạnh nhạt như vậy mà bên trong lại tranh đua háo thắng, chỉ vì chút việc nhỏ mà hồ nháo đến nhường này. Hắn đang nghĩ, bỗng nhiên biến sắc, thấp giọng nói:
"Ai?"
Lúc này Cốc Vũ cùng Kinh Trập nhất thời hoảng hốt.
"Lúc ngươi đến đây đã bị người khác nhìn thấy sao?"
Sắc mặt Thẩm Diệu trầm xuống, nếu là người kia chắc chắn không hành động nhanh như vậy. Lấy tính cầu toàn của Nhiệm Uyển Vân mà nói sẽ để bên kia chờ lâu một chút. Tại sao lúc Mạc Kình đem người vào lại có người khác tìm đến? Nếu thật sự là... thần sắc Thẩm Diệu thay đổi, chỉ còn có thể sử dụng biện pháp hạ đẳng kia.
"Ta đi ra ngoài xem một lát."
Mạc Kình khẩn trương cầm bội kiếm bên hông, vừa đi tới cửa liền có bóng người vọt tới, không ai muốn phát ra tiếng động quá lớn, Mạc Kình thấp giọng quát:
"Người nào?"
Nói xong liền rút bội kiếm bên hông xẹt qua.
Hắc y nhân kia nhẹ nhàng tránh thoát kiếm của Mạc Kình, chân hắn khẽ đạp vào cửa sổ như chim yến bay vào trong phòng. Hắn đi lại quanh nơi này tựa như cá trong nước. Vừa đột nhập vào phòng thành công, hắc y nhân liền trở tay đánh úp, Mạc Kình chưa kịp phản ứng đã bị người nọ nhẹ nhàng đoạt kiếm trên tay. Ngay sau đó lưỡi kiếm sắc lạnh cũng đặt trên cổ Mạc Kình.
Biến cố bất chợt xảy ra làm mọi người ngây người. Thẩm Diệu trong lòng cũng có chút cả kinh. Võ công của Mạc Kình nếu có thể làm đến vị trí thống lĩnh thị vệ, tất nhiên là không thấp. Lúc trước với công phu của hắn có thể bảo vệ Thẩm Diệu nhiều năm ở Tần quốc trở về an toàn nhưng hiện tại chưa đánh được năm chiêu đã bị người khác đoạt kiếm.
Mạc Kình cũng không ngờ tới võ công của đối phương lại cao hơn mình rất nhiều, hắn có chút hổ thẹn nhưng hắn lại càng lo lắng cho an nguy của Thẩm Diệu hơn, Mạc Kình nói:
"Tại hạ cùng vị huynh đài không oán không cừu, huynh đài cớ sao lại ra tay với ta?"
Lời này Mạc Kình nói không sai, tối nay trong Ngọa Long tự trừ hòa thượng chỉ có hộ vệ của Thẩm phủ. Nhưng hộ vệ của Thẩm phủ không thể có thân pháp cao siêu như vậy. Trong lòng Mạc Kình ngạc nhiên, nơi đây trừ bỏ người của Thẩm phủ còn có người khác sao?
Đối phương dường như không có ý muốn buông tay, chỉ nghe một âm thanh nhẹ vang lên, Thẩm Diệu thắp lên ngọn nến sắp tàn.
Hắc y nhân không ngờ rằng sẽ có người đốt đèn, hắn không kịp che dấu, theo bản năng mắt liền lộ ra sát khí muốn giết người diệt khẩu.
Ánh nến tuy mờ nhạt nhưng lại chiếu sáng tất cả ngõ ngách trong phòng. Ánh mắt Thẩm Diệu trong trẻo nhưng lạnh lùng, đối diện với thiếu niên tuấn mĩ trước mặt có chút ngạc nhiên, hắn lập tức nhíu mày lạnh nhạt nói:
"Nha đầu Thẩm gia?"
"Còn không thả hộ vệ của ta?"
Thanh âm của Thẩm Diệu so với mưa bên ngoài còn lạnh hơn.
"Tạ tiểu Hầu gia."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro