Chương 60: Phòng
"Cái này..."
Nhiệm Uyển Vân có chút do dự, nếu bà ở cùng với Thẩm Diệu, ngộ nhỡ Thẩm Diệu gặp phải chuyện gì không hay thì bà cũng không tránh khỏi liên quan. Không đợi Nhiệm Uyển Vân nghĩ ra biện pháp tốt hơn, Thẩm Diệu tiếp tục nói:
"Nếu thẩm thẩm không chịu, vậy thì trong hai người Đại tỷ hoặc Nhị tỷ ai muốn ở chung với ta, ta đều đáp ứng."
Ánh mắt Thẩm Diệu khẽ động, cũng không tiếp tục lên tiếng. Thẩm Thanh tuy không biết mẫu thân mình rốt cuộc có mưu kế gì nhưng cũng loáng thoáng đoán được lần xuất hành này là nhằm vào Thẩm Diệu, trước mặt Thẩm Diệu cũng không thèm che giấu thái độ, lạnh nhạt nói:
"Ta quen ở một mình."
"Vậy thì..."
Thẩm Diệu hơi trầm ngâm.
"Vậy để ta ở cùng Ngũ Nhi đi."
Thẩm Diệu còn chưa nói hết câu, Nhiệm Uyển Vân liền chủ động đề nghị. Bà sợ Thẩm Diệu lại thay đổi ý muốn, cho dù ở chung bà cũng có thể ở xa một chút, tóm lại có chuyện gì cũng không liên quan tới bà. Thẩm Tín vốn ở xa, nước xa không cứu được lửa gần, đến lúc đó bà nói cái gì thì chính là cái đó, không phải vậy sao?
Thẩm Diệu mỉm cười:
"Vậy đa tạ Nhị thẩm."
Nàng khách khí như vậy khiến Nhiệm Uyển Vân nhướng mày, trong nháy mắt lại khôi phục vẻ mặt tươi cười như cũ:
"Đều là người một nhà, khách sáo làm gì."
Giải quyết xong vấn đề chỗ ở, việc phải làm kế tiếp chính là thu dọn đồ đạc. Thẩm Thanh cùng Thẩm Nguyệt có chút mệt mỏi, nên không ăn cơm chung, đều kêu hạ nhân mang cơm vào trong phòng.
Tại Bắc Các.
Không đợi Nhiệm Uyển Vân mở miệng nói chuyện, Thẩm Diệu nói trước:
"Thân thể ta có chút không khỏe nên không thể cùng Nhị thẩm dùng cơm được, ta về phòng trước."
Nhiệm Uyển Vân sửng sốt, lập tức cười nói:
"Vậy cứ theo ý ngươi đi. Nếu mệt thì nên nghỉ ngơi cho tốt."
Thẩm Diệu gật đầu tuân theo.
Một vị tiểu tăng dẫn ba chủ tớ vào phòng, Thẩm Diệu không khỏi thở dài.
Quả thật Ngọa Long tự trang trí đơn giản, ở nơi hẻo lánh như vậy nhưng gian phòng Thẩm Diệu đang ở lại vô cùng tao nhã. Bên cửa có hai bụi cây thấp, không khí có chút yên tĩnh, đồ đạc trong phòng được sắp xếp đơn giản nhưng khắp nơi đều tinh xảo. Làm người khác vừa nhìn liền yêu thích.
"Nơi này trang trí cũng thật đẹp."
Cốc Vũ bất ngờ nói.
"Hồi thí chủ, đây là phòng chỉ dành cho khách quý. Phu nhân của quý phủ phân phó phải lưu phòng này cho thí chủ."
Tiểu tăng cúi đầu nói.
"Thay ta đa tạ Nhị thẩm."
Thẩm Diệu thản nhiên nói, ánh mắt đánh giá xung quanh. Đây là căn phòng nằm cuối Bắc Các, đẹp đẽ mà yên tĩnh. Xung quanh bốn bề được xây kín, nói cách khác, cho dù có người la lên cũng không ai nghe thấy.
Khó có cơ hội cho bọn họ chặn cả đường sống của nàng, về phần trang trí tinh xảo trong căn phòng này, e rằng chỉ là để thuận tiện cho "người ấy" thưởng thức.
"Đây là hương gì vậy?"
Kinh Trập nhặt mấy nén hương ở trên bàn đưa lên xem thử.
"Hương thơm có chút giống hoa lan nhưng lại thơm hơn một chút."
Ánh mắt của nàng dừng trên lư hương hình hoa lan được đặt trên bàn.
"Lư hương này cũng thật đặc biệt."
Cốc Vũ thấy thế cũng cười nói:
"Xem ra nơi này đã được dặn dò, lúc tiểu thư ngủ nhất định phải có huân hương, đợi khi tiểu thư mệt mỏi, muốn ngủ liền đem hương đốt lên. Có như vậy ban đêm tiểu thư mới có thể ngủ ngon."
"Hiện tại ta cảm thấy Ngọa Long tự này cũng khá tốt."
Kinh Trập trêu ghẹo:
"Khó trách cho dù đây là nơi núi sâu hẻo lánh, Nhị phu nhân cũng muốn đến đây cầu phúc."
Thẩm Diệu khẽ cau mày, đi lên vài bước cầm lấy nén hương trong tay Kinh Trập coi thử. Sau khi nhìn xong, mặt nàng nhăn lại.
Hai nha hoàn thấy vậy ngập ngừng hỏi:
"Tiểu thư, hương này có gì không ổn sao?"
Phản thường tất vi yêu(*), từ khi Thẩm Diệu bước vào Ngọa Long tự, tâm nàng chưa từng buông lỏng. Nơi này yên tĩnh bao nhiêu, nàng có thể nhìn ra hung hiểm bấy nhiêu. Khi nàng đi ngủ quả thực có thói quen đốt huân hương, huống hồ nữ tử luôn yêu thích những đồ vật tinh xảo. Lư hương kia làm đẹp như vậy tất có dụng ý riêng, bình thường nữ nhi sẽ đến đây đốt huân hương ngắm phong cảnh u tĩnh nơi đây.
(*)Phản thường tất vi yêu: ngày xưa, câu này có nghĩa là sự việc khác thường tất có ẩn chứa yêu ma, sau này dùng để chỉ sự việc khác thường thì có khả năng có mưu đồ nào đó.
Chẳng qua đối với nàng mà nói đây chỉ là một thủ đoạn nhỏ. Để sống sót trong hậu cung nữ nhân đều phải dùng qua mấy thủ đoạn này. Kiếp trước Thẩm Diệu đứng đầu hậu cung lâu như vậy tất nhiên nhãn lực không phải bình thường. Thủ đoạn xấu xa nàng đã gặp không ít, huân hương này đã bỏ thuốc thúc tình, đây căn bản là thủ đoạn thối nát nhất của nhóm phi tần.
Nếu nàng là một tiểu thư khuê các bình thường, đương nhiên sẽ chưa từng nghe nói qua chuyện này.
"Đây không phải là thứ gì tốt."
Nàng nhẹ buông tay đặt huân hương xuống bàn.
Cốc Vũ cùng Kinh Trập giật mình, bốn mắt nhìn nhau. Một lát sau Kinh Trập mở lời:
"Vậy để nô tỳ đem vứt thứ này đi?"
"Không cần."
Ánh mắt Thẩm Diệu dừng trên bàn. Nhiệm Uyển Vân cùng người kia vì nàng mà chuẩn bị nhiều thứ như vậy, nếu nàng không dùng thì thật là lãng phí, cũng có chút đáng tiếc. Môi của nàng bất giác nhếch lên, nở một nụ cười lạnh:
"Giữ lại đi, thứ này vẫn còn hữu dụng."
Ở một gian phòng khác, Nhiệm Uyển Vân ngồi trên giường nhỏ, trước mặt bà có người đang khom mình, không ai khác chính là Quế ma ma.
"Chuyện tối nay chắc ngươi đã biết. Nếu việc thành chắc chắn không thể thiếu công lao của ngươi, nếu như thất bại..."
Nhiệm Uyển Vân hừ nhẹ một tiếng.
"Có kết cục gì, không cần ta nói chắc ngươi cũng biết?"
Hiện tại nào còn bộ dáng hiền lành thường ngày của Nhiệm Uyển Vân, ánh mắt khiến lòng người phát lạnh.
Quế ma ma nịnh nọt cười nói:
"Phu nhân yên tâm, mọi thứ đều nằm trong tay lão nô, lão nô chắc chắn sẽ không để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, việc tối nay nhất định sẽ thuận lợi thành công."
Vẻ mặt Nhiệm Uyển Vân lúc này mới dịu xuống, nói:
"Ta đương nhiên tin ngươi, dù sao ngươi cũng là người thân cận với Ngũ Nhi nhất. Chúng ta làm như vậy cũng là vì Thẩm phủ, sau này Ngũ Nhi trưởng thành chắc chắn sẽ hiểu được ngươi là vì muốn tốt cho nàng, nhất định sẽ không bạc đãi ngươi."
Quế ma ma gật đầu xưng vâng, trong lòng bà ta lại khinh thường, ngày sau Thẩm Diệu biết việc này mà không hận chết bà mới là lạ, sao có thể cảm thấy là vì tốt cho nàng. Nghĩ đến tối nay sắp phát sinh chuyện gì, Quế ma ma không khỏi có chút khiếp sợ, nàng cũng không đoán được người trước mặt luôn có vẻ hiền hòa như Thẩm Nhị phu nhân lại nghĩ ra biện pháp ác độc như vậy. Dù sao chuyện này đối với một tiểu cô nương chưa gả mà nói căn bản là sống không bằng chết.
Ngay sau đó bà liền thấy Nhiệm Uyển Vân đưa ánh mắt nhìn nha đầu Thải Cúc bên người một cái, Thải Cúc liền cười tủm tỉm lấy ra một túi hương nhét vào tay Quế ma ma, nói:
"Lần này làm phiền Quế ma ma chiếu cố rồi."
Quế ma ma sờ sờ túi hương trong tay, phát hiện túi hương không nhẹ, trên mặt bà lập tức tươi cười nói:
"Bảo đảm sẽ làm cho phu nhân vừa lòng."
Nói thêm mấy câu, Quế ma ma mới đứng dậy rời đi.
"Phu nhân, quả thực tối nay người muốn nghỉ ngơi ở đây sao?"
Hương Lan hỏi.
"Chuyện này... dù sao nơi này cũng chung gian phòng với Ngũ tiểu thư..."
"Không sao."
Nhiệm Uyển Vân không để ý đến chuyện này, phất tay nói.
"Sáng sớm mai ta nói cái gì chính là cái đó, không chừng đợi đến khi Thẩm Tín về tới, trên đời này đã không còn người nào tên Thẩm Diệu nữa, ta không có việc gì phải sợ."
Nhiệm Uyển Vân cười hung ác.
"Đại bá, đại tẩu, ai kêu các ngươi muốn cản đường của Thanh Nhi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro