Chương 57: Thống lĩnh Mạc Kình
Sau giờ học, Thẩm Nguyệt đi đến trước mặt Thẩm Diệu, cười nói:
"Hôm nay Dịch tiểu thư mời tỷ cùng với Đại tỷ tới quý phủ nên không thể cùng muội về nhà. Ngũ muội, muội về trước đi."
Dịch Bội Lan cùng Thẩm Nguyệt vốn đã thân thiết, nàng ta đưa thiếp mời lại cố ý không mời một mình Thẩm Diệu. Đây vốn dĩ là chuyện thường ngày.
Nghe vậy Thẩm Diệu cũng không phản ứng gì, chỉ nói mấy tiếng liền quay về.
Mấy ngày nay hạ nhân đối xử với Thẩm Diệu vô cùng tốt, nghĩ thôi cũng biết bọn họ đang tính toán chuyện gì đó. Thẩm Diệu cũng lười so đo với các nàng, việc cấp bách hiện nay đương nhiên không phải là mấy chuyện vụn vặt này.
Trên đường về, xe ngựa đi qua một ngã tư, Cốc Vũ thấy vậy liền nói:
"Phía trước là Quế Hoa phường, tiểu thư không phải thích ăn điểm tâm trong đó nhất sao, nô tỳ đi mua một ít rồi trở về."
"Đi đi."
Thẩm Diệu mỉm cười nói.
Sau khi Cốc Vũ xuống xe, Kinh Trập xốc màn che nhìn ra bên ngoài, ánh mắt lướt qua liền kêu lên một tiếng. Thẩm Diệu nhìn theo ánh mắt của Kinh Trập, chỉ thấy hiệu cầm đồ bên cạnh Quế Hoa phương đang có không ít người vây quanh, tựa hồ đang tranh cãi chuyện gì đó.
Mà trưởng quầy ở hiệu cầm đồ dường như có chút không kiên nhẫn, thanh âm cao đến nỗi ngay cả Thẩm Diệu có thể nghe được:
"Ta nói là mười lượng bạc, có bán hay không!? Một thanh kiếm mà thôi, công tử chớ làm chúng ta khó xử."
"Hình như là đang tranh cãi cùng trưởng quầy."
Kinh Trập nói.
Thẩm Diệu cũng nhìn ra, việc buôn bán ở hiệu cầm đồ đương nhiên sẽ đem giá ép xuống thấp một chút, hiển nhiên việc này đối với người đến cầm đồ không thể chấp nhận nhưng lại không muốn rời đi. Chính vì thế mới xảy ra thế giằng co như bây giờ.
"Cũng không có gì đáng nhìn."
Thẩm Diệu dời mắt, Kinh Trập liền đem màn xe buông xuống. Một lát sau, Cốc Vũ ôm hai bao giấy to trở về, Kinh Trập vén màn che cho Cốc Vũ bước vào. Rèm kéo ra trong nháy mắt, ánh mắt của Thẩm Diệu dừng ở ngoài xe ngựa, chỉ thấy người mới vừa cãi nhau với trưởng quầy ở hiệu cầm đồ kia từ trong đám người đi ra, trong tay còn ôm một thanh kiếm, xem chừng là không thỏa thuận được giá cả, vẻ mặt có chút suy sụp.
Cốc Vũ lên xe định đem màn che buông xuống lại bị Thẩm Diệu ngăn lại, nàng cẩn thận nhìn chằm chằm vào người ôm thanh kiếm - một thiếu niên trẻ tuổi có thân hình bình thường, tướng mạo cũng không có gì đặc biệt. Thấy tiểu thư nhà mình nhìn chằm chằm một nam tử xa lạ, Cốc Vũ cùng Kinh Trập đều có chút khó hiểu.
Thẩm Diệu nhíu mày, người này sao trông quen thuộc như vậy?
Thiếu niên trẻ tuổi lắc đầu, thở dài một tiếng rồi nhìn thanh kiếm trong ngực một phen, cắn răng một cái, quay đầu lại hướng hiệu cầm đồ, tựa hồ hắn đã hạ quyết tâm thực hiện vụ buôn bán không vừa ý kia.
"Cốc Vũ!"
Ngay lúc hắn xoay người, Thẩm Diệu đột nhiên lên tiếng.
"Đi xuống ngăn hắn lại, nói với hắn ta muốn thanh kiếm kia!"
"Tiểu thư..."
Kinh trập cùng Cốc Vũ kinh ngạc nhìn nàng, thật sự không hiểu Thẩm Diệu tại sao lại làm như vậy?
"Mau!"
Thẩm Diệu lạnh lùng nói.
Thấy thần sắc nàng nghiêm túc, Cốc Vũ cũng không dám hỏi nhiều, lập tức nhảy xuống xe, đi tới chỗ thiếu niên.
Thiếu niên trẻ tuổi vừa định xoay người lại liền nghe thấy tiếng gọi:
"Công tử xin dừng bước."
Hắn quay đầu lại, thấy một tỳ nữ đang hướng về phía hắn, cười nói:
"Công tử đây là muốn đem thanh kiếm trong tay đi cầm?"
Nam tử ngẩn người, cũng không che giấu nói:
"Không sai."
Cốc Vũ tiếp tục nói:
"Vừa hay tiểu thư nhà ta muốn thanh kiếm trong tay người, công tử có nguyện ý làm một cuộc giao dịch?"
Nam tử nhìn đối phương một cái, thấy nữ tử trước mặt không giống như đùa, lắc đầu nói:
"Thanh kiếm này của ta kiểu dáng không tinh xảo, ở phương diện thực dụng có lẽ tốt hơn. Nếu tiểu thư thích binh khí như vậy thì nên đi cửa hàng chế tạo binh khí thì hơn."
Trong lòng hắn cũng bất ngờ, nữ nhi bình thường làm sao có thể hứng thú với đao kiếm, chẳng qua có một số loại binh khí xinh đẹp nên có thể hấp dẫn mà thôi. Đáng tiếc thanh kiếm này quá mức sắc bén, nếu không cẩn thân có thể gây tổn thương cho bản thân thì vô cùng không ổn.
Vẻ mặt Cốc Vũ hơi dịu đi, trong lòng nàng tán thưởng một tiếng. Người trước mắt này rõ ràng đang cần bạc gấp nhưng vẫn vì người khác mà suy nghĩ chu toàn, xem ra cũng là một người quang minh lỗi lạc. Nàng có chút lo lắng khi Thẩm Diệu muốn mua kiếm của người này, nhưng hiện tại xem ra đối phương không phải là người xấu.
Nghĩ vậy, sắc mặt Cốc Vũ càng dịu dàng, nàng nói:
"Tiểu thư nhà ta thành tâm muốn giao dịch với công tử. Mời công tử theo ta."
Đối phương cũng không nghĩ tới Cốc Vũ lại bướng bỉnh như vậy, hắn nhìn thoáng qua hiệu cầm đồ, bất đắc dĩ gật đầu đáp:
"Được rồi."
Đến một ngõ nhỏ không người, chỉ thấy giữa ngõ có một chiếc xe ngựa, Cốc Vũ đến cạnh xe ngựa nhẹ giọng nói:
"Tiểu thư, hắn đến rồi."
Nam tử trẻ tuổi đi đến trước xe ngựa, do dự một chút liền ôm quyền nói:
"Vị tiểu thư này, kiếm của tại hạ thực sự không thích hợp cho nữ tử sử dụng, bởi nó quá mức sắc bén, rất dễ làm tổn thương bản thân, chuyện này..."
"Ngươi tên là gì?"
Lời còn chưa dứt liền nghe được thanh âm của nữ nhân truyền ra từ xe ngựa. Thanh âm này nghe qua có thể đoán được nữ tử tuổi còn nhỏ, nhưng lại mang theo ý vị khó tả, giống như cao nhân đã trải qua thăng trầm, trong một lúc khiến người ta không rõ tuổi của người trong xe.
"Tại hạ là Mạc Kình."
Do dự một cái, thiếu niên trẻ tuổi ôm quyền đáp.
Lời vừa thốt ra, không gian chợt rơi vào im lặng. Đang lúc Mạc Kình cùng Cốc Vũ có chút khó hiểu, bên trong lại truyền đến thanh âm của nữ tử:
"Ta không hứng thú với thanh kiếm này của ngươi, nó không có ý nghĩ gì đối với ta."
Nghe vậy, trên mặt Mạc Kình hiện ra một chút tức giận, hắn nói:
"Tiểu thư đây là đang trêu chọc Mạc Kình, thanh kiếm này tuy nhìn bình thường nhưng cũng là kiếm do Kiếm Sư (người chế tạo kiếm) nổi danh rèn ra, nó đã làm bạn cùng ta nhiều năm. Nếu tiểu thư kêu tại hạ lại đây chỉ để vũ nhục, thứ cho tại hạ thất lễ."
Nói xong, hắn quay người muốn đi, nhưng vừa bước được một bước, liền nghe được trong xe ngựa có tiếng thở dài, tiếng thở dài này rất nhẹ, lại tựa hồ hàm chứa hàm xúc khó hiểu, làm cho lòng người ngứa ran.
"Mạc Kình, ngươi thật sự đang thiếu bạc."
Tiếng trong xe ngựa phát ra.
Mạc Kình sửng sốt, không biết vì sao khi đối phương gọi tên hắn, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một loại cảm giác khác thường. Cái loại cảm giác này giống như vô cùng quen thuộc, lại có chút khó hiểu. Trong nháy mắt nghe nàng nói chuyện, bước chân hắn cũng vô thức ngừng lại, dường như mỗi một câu đối phương nói hắn đều không thể cự tuyệt.
"Kiếm của ngươi đối với ta mà nói quả thật không đáng nhắc tới, nhưng kiếm thuật của người lại có giá trị trăm vạn lượng bạc."
Mạc Kình ngẩn ra, lắc đầu nói:
"Tiểu thư quá khen, tại hạ chỉ là người bình thường."
Trong lòng hắn cũng kinh ngạc, người này sao lại biết trình độ kiếm thuật của hắn.
"Một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán, ngay cả bảo kiếm làm bạn nhiều năm cũng muốn bán. Ngươi làm như vậy thật sự cô phụ kiếm thuật của ngươi."
Màn xe ngựa đột nhiên bị xốc lên, một nữ tử theo đó mà đi ra.
Dung mạo nàng non nớt thanh tú, nhưng ánh mắt mang theo một loại uy nghiêm mà người thường khó có được.
"Mạc Kình, ngươi có nguyện ý đem kiếm thuật và võ nghệ của ngươi bán cho tướng môn Thẩm gia ta?"
Nàng mỉm cười hỏi, trong ánh mắt có tia vui mừng nhàn nhạt như khi gặp lại cố nhân vậy.
Kiếp trước hắn là Thống lĩnh thị vệ Mạc Kình, thật sự là... lâu rồi không gặp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro