Chương 53: Làm lại mánh cũ
Thiếu niên trên đài phong thái tự nhiên, chỉ trong một khắc đã làm cho địch nhân thua cuộc. Tuy tuổi tác không lớn nhưng biểu hiện cùng phong thái cũng không kém người lâu năm là bao. Nếu nói kiêu ngạo là tiền vốn, vậy hắn chắc chắn có dư.
Dưới đài, các thiếu nữ sớm đã ngây người. Các nàng ngày thường đều ở hậu trạch, làm sao có cơ hội thấy được tình cảnh như vậy, khảo nghiệm hàng năm cũng không phải lúc nào cũng hấp dẫn như lúc này.
Khảo nghiệm của những năm trước cũng không bằng trận tỷ thí ngày hôm nay của Tạ Cảnh Hành. Nữ nhi đều ngưỡng mộ anh hùng, hơn nữa, dung mạo cùng khí độ của Tạ Cảnh Hành đều nổi bật đương nhiên chiếm được không ít tâm hồn của các thiếu nữ.
Nhóm nam tử có người ghen tị, nhưng nhiều hơn là khâm phục Tạ Cảnh Hành. Tô Minh Phong ở trên lầu cao quan sát, hắn lắc đầu, cười cười:
"Hóa ra hắn nói ăn mừng là chuyện này, tiểu tử này, vẫn kiêu ngạo trước sau như một."
Nhưng Tô Minh Phong cũng biết tài năng Tạ Cảnh Hành thể hiện hôm nay chỉ là một góc nhỏ của tảng băng lớn, Tạ Cảnh Hành là người thâm tàng bất lộ (che giấu bản thân bằng vẻ ngoài bình yên phẳng lặng nhưng ẩn chứa bên trong sức mạnh và vũ khí kinh người - theo Gia Cát Lượng). Nay hắn thể hiện như vậy, chẳng lẽ hắn muốn chống lại vị kia? Thần sắc của Tô Minh Phong cũng dần dần nghiêm túc, hắn cảm thấy có chút khó hiểu về quyết định của người bạn này của hắn.
"Tạ tiểu hầu gia quả nhiên bất phàm."
Trên mặt Phùng An Ninh cũng hiện lên một chút sùng bái.
"Ta thấy trong Định kinh này, hoặc toàn bộ Minh Tề quốc, người trẻ tuổi đều sợ không bằng hắn."
Thẩm Diệu lắc lắc đầu.
Thứ mà Tạ Cảnh Hành am hiểu nhất, không phải là tỷ thí nhỏ con, mà chính là kinh nghiệm tác chiến. Nếu như kiếp trước hắn không bị hoàng thất Minh Tề hãm hại, thì lấy binh lực Tạ gia cùng với danh tiếng của Tạ Cảnh Hành trong quân doanh thật sự có thể phân nửa giang sơn với hoàng thất Minh Tề.
Chỉ là... Tạ gia bị tính kế, việc này nàng thấy có chút khó hiểu. Thẩm Diệu trong lòng thở dài, kiếp trước nàng một lòng một dạ trợ giúp Phó Tu Nghi, nhưng đối với việc hãm hại Tạ gia nàng biết cũng không được nhiều, hiện giờ nàng có chút không biết phải làm sao.
Tạ Trường Triều cùng Tạ Trường Võ bị Tạ Cảnh Hành nói một câu liền tức giận tới mức muốn hộc máu. Động tác Tạ Cảnh Hành thoạt nhìn vô cùng nhẹ nhàng, kỳ thực chỉ có hai người bọn họ mới biết được thương tổn nặng bao nhiêu. Nhưng mọi người lại hoàn toàn không đồng tình với bọn họ, đơn giản vì vừa rồi hai người bọn hắn sử dụng thủ đoạn hèn hạ. Ở trên đài khảo nghiệm, điều quan trọng nhất chính là công bằng liêm chính, hành động của Tạ Trường Võ và Tạ Trường Triệu không chỉ người bình thường khinh bỉ mà còn cả quan khảo nghiệm cũng khinh thường. Sau trận tỷ thí hôm nay, bao nhiêu thanh danh mà hai người xây dựng bấy lâu nay liền tan thành mây khói.
"Mưu kế quả thực rất tốt."
Thẩm diệu nhìn tử y thiếu niên đang ung dung trên đài, nhẹ giọng nói.
Hôm nay Tạ Cảnh Hành đem hai huynh đệ Tạ gia quay vòng vòng, làm bọn họ mất đi bình tĩnh ngày thường mà muốn liều mạng khiêu chiến với hắn. Bây giờ tỉnh táo lại, đã quá muộn.
Trước mặt bao nhiêu người giở trò sau lưng, hôm nay có thể thấy được khác biệt rõ ràng giữa con kế mẫu cùng đích trưởng tử Lâm An hầu phủ.
Tạ Cảnh Hành lười biếng nói với hai thứ đệ nhà mình:
"Thắng bại đã rõ, còn ai muốn khiêu chiến nữa?"
Mọi người đều im lặng.
Mới vừa rồi Tạ Cảnh Hành đối phó với thủ đoạn của Tạ Trường Võ và Tạ Trường Triều ai ai cũng thấy rõ ràng. Chỉ cần một chiêu cũng có thể đánh bại hai người, hơn nữa hai người này đều là người có tài nghệ tốt. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người không còn gì để nói. Tạ Cảnh Hành đem thương trong tay tùy ý ném đi, nói:
"Nếu không có, cáo từ."
Dứt lời, áo tay vừa phất lên, phút chốc không thấy bóng người. Mọi người chỉ có thể cảm thán một phen.
"Võ công người này không tệ."
Chu vương nói.
"Chẳng qua võ công tốt cũng vô dụng, chỉ được cái tay chân khỏe mạnh."
Bùi Lang trong lòng thở dài, hoàng thất Minh Tề nhìn qua thông minh, xem ra ánh mắt lại vô cùng thiển cận. Thiếu niên này thâm tàng bất lộ, sự việc trên đài đương nhiên là có mục đích riêng. Tuy rằng hắn không biết rốt cuộc là có ý đồ gì, nhưng nếu không phải vì lập uy, thì cũng có mưu kế ẩn sâu.
Hắn nhàn nhạt liếc Chu vương cùng Tĩnh vương một cái, những người này nếu muốn đối phó Tạ Cảnh Hành, chỉ sợ sẽ rất khó khăn. Bởi vì, Tạ Cảnh Hành là một con sư tử, giống như Thẩm Diệu.
Quan khảo nghiệm tuy rằng bất đắc dĩ nhìn Tạ Cảnh Hành tự ý rời đi, nhưng vẫn theo quy tắc bình thường tuyên bố hắn đứng nhất. Nô bọc đỡ hai huynh đệ Tạ gia xuống đài, ngay cả nhìn mặt người khác cũng vô cùng xấu hổ, khuôn mặt xám xịt lên xe ngựa chuồn mất.
Sau mấy trận tỷ thí, nhờ sự xuất sắc của Tạ Cảnh Hành, những trận khiêu chiến phía sau đều làm cho người ta cảm thấy chán nản, nửa phần phấn khích cũng không còn. Mọi người ngáp ngắn ngáp dài.
Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh thỉnh thoảng lại giương mắt nhìn Thẩm Diệu một chút, Thẩm gia hôm nay, ngoại trừ Thẩm Diệu, Thẩm Thanh cùng Thẩm Nguyệt hoàn toàn bị lu mờ. Trong lòng Thẩm Thanh nghĩ đến Phó Tu Nghi, sớm đã đem Thẩm Diệu hận đến cắn răng nghiến lợi, nàng cảm thấy Thẩm Diệu đã đoạt đi hào quang vốn thuộc về nàng. Còn Thẩm Nguyệt, nàng lại tự so sánh bộ dạng chính mình hôm nay với Thẩm Diệu bị mất mặt ngày xưa, nàng vạn phần không cam lòng.
Thẩm Diệu không biết tâm tư của các nàng, hoặc biết nhưng chẳng thèm so đo. Nàng gọi Cốc Vũ đến cạnh, nhẹ giọng dặn nàng mấy câu, Cốc Vũ nghe tới vẻ mặt nghiêm nghị, rất nhanh nàng liền lặng lẽ lui xuống.
Cùng lúc đó, Dự thân vương đang vẫy tay, một gã thị vệ xuất hiện cạnh hắn. Thị vệ cung kính lắng nghe mệnh lệnh của Dự thân vương, nghe xong, bóng dáng của hắn nhanh chóng biến mất.
Ở lầu các phía xa, Tạ Cảnh Hành một lần nữa xuất hiện bên cạnh Tô Minh Phong.
Tô Minh Phong vỗ tay vài cái, nhìn hắn:
"Làm sao vậy? Hôm nay ngươi làm náo động cả Định kinh rồi."
"Chuyện nhỏ."
Tạ Cảnh Hành thờ ơ nói.
"Ngươi muốn dạy dỗ hai thứ đệ của ngươi sao?"
Tô Minh Phong hỏi.
"Đột nhiên xuất kích như vậy không giống phong cách của ngươi lắm."
"Có người chỉ điểm."
Tạ Cảnh Hành nhướng mày.
"Có một số việc, càng sớm càng tốt, nếu để lâu, ta cũng chờ không kịp."
Tô Minh Phong nhíu mày, hắn cảm thấy Tạ Cảnh Hành rõ ràng có hàm ý khác. Nhưng hắn sáng suốt nuốt sự khó hiểu này vào, cho dù hắn cùng vị này có nhiều năm thân thiết, nhưng bối cảnh đối phương có chút thần bí, hắn còn không rảnh đến mức đi tìm hiểu. Tầm mắt đột nhiên dừng lại dưới đài, hắn nói:
"Chẳng qua mới vừa rồi ngươi giải vây cho mỹ nhân kia, hình như có chút phiền phức phát sinh."
Ánh mắt Tạ Cảnh Hành lướt một lượt liền thấy phía nhóm nữ quyến bên kia có thị vệ đem gì đó giao cho Thẩm gia Nhị phu nhân Nhiệm Uyển Vân, ánh mắt lại như có như không nhìn tử y nữ tử.
Nhiệm Uyển Vân cầm bái thiếp(*), có chút kích động nói:
"Dự thân vương có lòng như vậy, thật sự khiến thần phụ trong lòng sợ hãi. Ngũ Nhi, còn không lại đây cảm tạ vương gia?"
(*)Bái thiếp: một tấm thiếp dùng thông báo đến thăm ai đó (theo phatgiao.org)
Ánh mắt Thẩm Diệu ngưng đọng, lập tức nhìn thẳng Nhiệm Uyển Vân, khóe môi nàng nở một nụ cười lạnh.
Quả thực muốn làm lại trò cũ sao?
Đón nàng là ánh mắt vui sướng của Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh, Thẩm Diệu lười biếng duỗi thắt lưng, đôi mắt trong trẻo đột nhiên mang theo chút hắc khí.
"Được,"
Nàng nhấc môi.
"Ta nhất định sẽ 'cảm tạ' hắn thật tốt."
Tạ Cảnh Hành trong mắt lóe lên một tia hứng thú:
"Có trò hay để xem."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro