Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 49

Trong sự tĩnh lặng, hình ảnh của thảo quả như đang châm chọc mọi người, ánh mắt Thái Lâm tràn đầy hoảng sợ, nước mắt ngập khuôn mặt, đối lập là tư thái lạnh nhạt của Thẩm Diệu.

Nàng thu hồi cung, xoay người nhặt quả thảo tử dưới đất, nàng liếc mắt về phía Thái Lâm, bỗng nhiên cười khanh khách, nói:

"Ngươi thua rồi."

Bộ dáng nàng vốn giống trẻ con, hôm nay từ đầu đến cuối đều có vẻ quá mức trầm tĩnh lại làm cho người khác quên mất tuổi thật của nàng. Giờ khắc này nàng cười khanh khách, bỗng nhiên hiện lên vài phần trong sáng. Mọi người cẩn thận đánh giá thì đều cảm thấy nàng thật ra không ngốc, đôi mắt của tiểu cô nương này rất sáng, có thêm vài phần ung dung bình tĩnh.

Một câu Thái Lâm cũng không thể nói được, trên mặt hắn còn đọng lại vệt máu vừa rồi bị mũi tên cắt qua, nước mắt vẫn đang tuôn trào, khiến cho khuôn mặt của hắn đỏ bừng xấu hổ, vô cùng chật vật. Mà giờ phút này hắn cũng chẳng để ý thể diện mặt mũi gì cả, trong mắt hắn tràn đầy sợ hãi nhìn Thẩm Diệu.

Thẩm Diệu nhướng mày, rốt cuộc hắn cũng bị dọa sợ, sợ là tốt rồi, giết gà dọa khỉ ngày sau bọn râu ria bên cạnh Thái Lâm cũng sẽ an phận đôi chút.

Đám hạ nhân phải lên đài khiêng Thái Lâm đang sợ tới mức chân mềm nhũn xuống đài. Mà quan khảo nghiệm đến bên cạnh Thẩm Diệu, kiểm tra thảo quả bị mũi tên xuyên qua, ông kinh ngạc nói:

"Thẩm tiểu thư trước đây từng tập bắn cung sao?"

Không chỉ bắn chính xác vào thảo quả mà khí lực khi kéo cung cũng vô cùng tốt. Thẩm Diệu chỉ là một tiểu thư yếu mềm mà bắn cung lại thành thạo như vậy. Hơn nữa mũi tên cuối cùng mọi người cũng nhìn thấy rõ ràng, làm Thái Lâm sợ tới mức hồn bay, trong tình huống Thái Lâm nhúc nhích không yên mà còn có thể bắn trúng thảo quả khiến người khác không thể không kinh ngạc.

Từng tập bắn cung? Thẩm Diệu hơi hơi nghiêng đầu, rơi vào trầm tư.

Chính là kiếp trước vào năm thứ nhất nàng đi Tần quốc làm con tin, hoàng thất Tần quốc dù là công chúa hay hoàng tử đều muốn khinh nhục nàng, nhìn vị Hoàng hậu là nàng chịu sự khinh thường là thú vui của bọn họ, mà nàng không thể đáp trả bởi vì khi đó Tần quốc đang viện binh cho Minh Tề.

Các công chúa và hoàng tử Tần quốc đặt ra một nguyên tắc - chính là nguyên tắc mà Thái Lâm đã đưa ra trong trận tỷ thí. Từng người sẽ đặt thảo quả lên đầu làm bia bắn. Khi nàng làm bia bắn, bọn họ cố ý bắn làm rối tóc nàng, bắn vào quần áo nàng, thậm chí còn "vô tình" không cẩn thận bắn vào cánh tay của nàng. Mà nàng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Khi đó, mỗi đêm trôi qua nàng đều ở trong phòng thận trọng dựng một bia ngắm bắn, chăm chỉ luyện tập, nàng coi những tấm bia ngắm này chính là những người đã thương tổn nàng. Thẩm Diệu cố gắng từng ngày, rốt cuộc cũng có thể bắn bách phát bách trúng.

Nhưng vào ban ngày, đến phiên nàng bắn cung, nàng như cũ cố ý bắn trượt, hoặc vô lực làm rớt cung. Bởi không còn cách nào khác, đứng dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu (*), nàng phải còn sống để trở về Minh Tề, đường đường chính chính nhìn thấy Uyển Du và Phó Minh lớn lên.

(*) Câu gốc: Nhân đáo oải thiềm hạ, chẩm năng bất đê đầu.

Nàng phải sống trong sự nhớ nhung và khinh thường như vậy trong suốt một năm. Hôm nay đột nhiên Thái Lâm nhắc tới, khiến nàng nhớ đến những ngày khuất nhục đó, kiếp này nàng không có nhược điểm để người khác nắm giữ, đương nhiên là muốn giết liền giết, muốn bắn liền bắn. Nếu không có gì trói buộc, ai chọc nàng, nàng liền hung hăng trả lại. Thái gia dám chế nhạo Thẩm Tín, ta khiến bọn họ sợ hãi mà im miệng!

Đây mới chính là nàng.

Thẩm Diệu mỉm cười:

"Ta từng thấy qua huynh trưởng ở trong viện tập bắn cung, nhiều lần quan sát, ta học theo cách bắn của huynh ấy, không ngờ hôm nay lại vô tình chó ngáp phải ruồi."

Một câu nói của nàng làm phu thê Thái gia dưới đài tức muốn hộc máu. Con trai nhà mình năm ngoái từng đứng nhất hạng mục bắn cung, hôm nay không những không bắn trúng một lần mà còn bị bêu xấu trước mặt mọi người. Thẩm Diệu nói chẳng qua nàng học theo huynh trưởng, lại còn là lần đầu bắn cung đã bắn trúng thảo quả, đây chính là chuyện hoang đường gì?

Một tiếng vỗ tay giòn giã vang lên, mọi người quay đầu lại nhìn, chính là Dự Thân vương vỗ tay:

"Quả thực là giỏi."

Thẩm Diệu liếc mắt nhìn hắn, không lên tiếng.

Quan khảo nghiệm cất cao giọng nói:

"Hạng mục bắn cung, còn ai muốn khiêu chiến nữa không?"

Ván này đương nhiên là Thẩm Diệu thắng, những đệ tử khác có thể đứng lên khiêu chiếu với Thẩm Diệu. Nếu không có người khiêu chiến, Thẩm Diệu sẽ là người xứng đáng đứng nhất.

Nghe tới lời của quan khảo nghiệm, sắc mặt Thẩm Nguyệt lập tức khó coi. Vòng khảo nghiệm đầu tiên nàng bị Thẩm Diệu giành nổi bật. Nàng nhìn về phía Chu vương, Tĩnh vương đang nói gì đó với Phó Tu Nghi, bàn tay nắm chặt lại buông ra. Trong lòng hỏi thăm mười tám đời tổ tiên của kẻ không có tiền đồ Thái Lâm.

Nhưng ngay sau đó, nàng liền nghe được có người hô lên:

"Ta muốn khiêu chiến Thẩm Diệu!"

Khu nam quyến xuất hiện một thiếu niên. Vị công tử này cũng chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi, bộ dáng cũng tuấn tú, đáng tiếc đôi mắt toát ra sự tinh ranh cùng khôn khéo không thể che giấu, cho dù ngữ khí (cách nói chuyện) khiêm tốn cũng khiến người khác có cảm giác hắn đang giả vờ.

Chỉ cần liếc mắt một cái, Thẩm Diệu liền biết người này là ai. Trong lòng nàng có chút buồn cười, đây chính là con vợ thứ của Lâm An hầu Tạ gia, thứ đệ của Tạ Cảnh Hành, Nhị thiếu gia Tạ Trường Võ.

Người này không có tài năng, nhưng con đường làm quan của hắn lại rất suôn sẻ, bình thường hắn giả nhân giả nghĩa, lại vô cùng giỏi nịnh hót. Sau này Tạ gia sụp đổ, ba mẹ con Phương thị được tân Hoàng đế đối đãi rất hậu hĩnh, Tạ Trường Võ thậm chí cùng với đệ đệ hắn là Tạ Trường Triều vào triều đình làm quan. Lúc ấy nàng cực kỳ không thích hai huynh đệ này, bởi vì bọn họ đứng về phía Mi phu nhân, cùng liên thủ với Phó Thịnh, thường xuyên giúp Phó Thịnh chèn ép Phó Minh.

Sở dĩ Thẩm Diệu nhắc nhở Tạ Cảnh Hành tìm cơ hội diệt trừ thứ đệ cũng bởi vì thù oán kiếp trước khiến nàng luôn canh cánh trong lòng. Hai người này không thể lưu lại, còn sống chính là tai họa.

Thù này của nàng chưa tìm tới hắn, hắn đã tự mình dâng tới cửa. Nhưng vì sao? Nàng nhìn về phía Thái lão gia đang ngồi, gương mặt bình tĩnh, Tạ Trường Triều dường như đang trấn an Thái lão gia.

Phải rồi, hai huynh đệ Tạ gia gần đây không phải đang chuẩn bị âm mưu gì đó cùng Thái lão gia hay sao? Hai huynh đệ họ luôn chủ động cùng Thái Lâm kết giao, đáng tiếc Thái Lâm chỉ muốn kết giao với Tạ Cảnh Hành, không để ý đến bọn họ, nhưng hôm nay không phải là cơ hội tốt để tiếp cận hay sao?

Kiếp trước, thời điểm cuối năm nay chính là lúc nàng thành công gả cho Phó Tu Nghi, lúc ấy Tạ Trường Võ cùng Tạ Trường Triều đều là thuộc hạ của Thái đại nhân. Hai năm sau... Thái gia bị cuốn vào án tham ô, xét nhà diệt tộc.

Có rất nhiều thứ biến đổi, nhưng lại có nhiều chuyện chưa từng thay đổi.

Hai huynh đệ Tạ gia vừa muốn dùng cách này để lấy lòng Thái gia, vừa muốn nàng mất hết thể diện sao?

Thẩm Diệu đang muốn trả lời, liền xuất hiện một âm thanh từ phía xa.

Thanh âm mang theo lười biếng cùng với một tia chê cười:

"Ngày thường ở nhà ngươi không cùng ca ca luyện tập, hiện tại lại lên đây khiêu chiến một tiểu nha đầu? Tạ Trường Võ, ngươi càng lớn càng hồ đồ."

Tạ Cảnh Hành đứng trên đài, hắn khoanh tay đứng nhìn hai người thứ đệ đang ngây người dưới đài, nở nụ cười:

"Để ta khiêu chiến với các đệ xem thế nào? Cũng để ta quản giáo đệ đệ một chút, đừng học những thứ hèn nhát, đánh nhau với nữ nhân thì thật là mất mặt."

Hắn vừa nhìn Thẩm Diệu vừa nói:

"Ngươi đi xuống đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro