Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 44: Dám giết sao


Cả phủ to như vậy, giờ phút này lại tĩnh lặng không một tiếng động.

Nữ tử lưng thẳng tắp, dáng người nàng nhỏ nhắn, lại giống như ẩn chứa lực lượng vô hạn, nâng tay nhấc chân cũng có thể giẫm nát mọi thứ dưới chân.

Trong lúc nhất thời, Thái Lâm á khẩu không thể trả lời.

Thẩm Diệu nói đúng. Nếu như đối diện nhau bắn cung, nguy hiểm nhất hẳn là hắn mới đúng. Đơn giản vì Thẩm Diệu làm sao biết bắn cung, thoáng bắn trật một phần, có lẽ mũi tên kia sẽ vào đầu hắn. Nhưng Thái Lâm làm sao nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ nghĩ chỉ cần chính mình bắn cung trước, với tính tình Thẩm Diệu, chắc chắn sẽ sợ tới mức nhũn chân, nước mắt giàn giụa hướng hắn cầu xin tha thứ. Hắn mới bắt đầu đem Thẩm Diệu trêu chọc một phen, cứ như vậy, thể diện của Thẩm Diệu mất hết, tự nhiên vì Thẩm Nguyệt xả cơn tức giận.

Về phần chuyện tình sau đó, Thái Lâm không hề nghĩ ngợi nhiều, ở trong lòng hắn, khi hắn bắn cung Thẩm Diệu liền sợ tới mức không còn hình người, làm sao còn có khí lực đến lấy tên bắn hắn? Hơn nữa, một nữ tử ngay cả cung còn chưa chạm qua, nói không chừng còn không kéo nổi cây cung, tóm lại sẽ thành trò cười cho thiên hạ.

Thái Lâm chính là nghĩ như thế, nhưng lại không tính tới phản ứng của Thẩm Diệu. Nàng liền lẳng lặng nhìn đối phương, khí chất trầm ổn làm cho Thái Lâm bỗng nhiên thẹn quá thành giận, ánh mắt Thẩm Diệu dường như đang trêu chọc tiểu hài đồng, vừa đáng thương lại vừa buồn cười.

Đang trong độ tuổi dễ xúc động, bốc đồng, Thái Lâm liền một lời không thể rút lại:

"Ta có cái gì không dám? Giấy sinh tử thì giấy sinh tử!"

"Aiz!"

Bên nam quyến, Thái đại nhân thở dại, hắn hận không thể xông lên phía trước đá cho thằng con bất hiếu của mình một cước. Lúc trước hắn chỉ nghĩ Thái Lâm nghịch ngợm, không ngờ hắn lại đi khiêu chiến Thẩm Diệu. Loại giấy sinh tử này, Thái đại nhân không lo lắng cho an nguy của con trai mình, mà sợ Thái Lâm thật sự làm cho Thẩm Diệu không thể rút lui, hoặc là bắn trật làm bị thương Thẩm Diệu. Không phải ai cũng có thể đối chọi với cơn phẫn nộ của Thẩm đại tướng quân đâu nha.

Thẩm Nguyệt lo lắng nói:

"Ngũ muội muội làm sao có thể ký giấy sinh tử? Chẳng qua là một hồi khảo nghiệm, làm sao có thể đến mức này? Như vậy không thể được a."

"Đúng vậy, Ngũ Nhi sao lại không hiểu chuyện thế chứ."

Nhiệm Uyển Vân cau mày.

"Sao có thể tùy tiện nói như vậy được, nếu xảy ra chuyện gì thì biết phải làm sao bây giờ?"

Nàng không nhắc đến việc Thái lâm buộc Thẩm Diệu làm ra lựa chọn này, chỉ đem hết thảy về lỗi của Thẩm Diệu, cho rằng đó là hành động nông nổi nhất thời. Trần Nhược Thu lắc lắc đầu, nhẹ giọng thở dài:

"Rốt cuộc vẫn là tâm hiếu thắng."

Các nàng "quan tâm" đến Thẩm Diệu một cách vô cùng hời hợt, vì Thẩm Diệu mà "sốt ruột". Bên khu nam quyến rất nhiều nam tử cảm thấy hứng thú với trận khiêu chiến này.

Dự thân vương gắt gao nhìn chằm chằm nữ tử trên đài, ánh mắt đục ngầu tản ra sự hứng thú. Giống như dã thú đã xác định được con mồi, ánh mắt kia chính là làm người khác thấy buồn nôn.

"Thẩm gia tiểu thư thật đúng là hữu dũng vô mưu (có can đảm mà không có mưu lược)."

Chu vương nói rõ:

"Đã thế còn ký giấy sinh tử, nàng không biết nếu nói như vậy, khi xảy ra chuyện, Thẩm Tín cũng không thể lấy lí do nào để truy cứu sao?"

"Có lẽ là vì duy trì thanh danh Thẩm gia."

Phó Tu Nghi nhìn Thẩm Diệu trên đài nói:

"Dù sao cũng không có ai nguyện ý nghe người khác nói không tốt về nhà mình."

"Đáng tiếc, cho dù như vậy cũng không thể thay đổi được sự thật."

Tĩnh vương lắc đầu, nói tiếp:

"Thật sự quá mức bồng bột. Khó trách mọi người đều nói nàng vụng về."

Bùi Lang cầm ly trà trên bàn uống một ngụm, hắn cũng cảm thấy hành động của Thẩm Diệu quá mức hấp tấp. Tuy rằng lời nói vừa rồi của Dự thân vương có chút quá phận, nhưng nếu Thẩm Diệu thật sự suy nghĩ cho Thẩm gia, nàng nên tìm biện pháp để rút lui. Cho dù khả năng rút lui có thể bị mọi người bàn tán, nhưng so với việc khiến bản thân xấu mặt trước mọi người thì vẫn tốt hơn.

"Phụ thân, nàng nhất định sẽ thắng."

Tô Minh Lãng nắm bàn tay nhỏ thành nắm đấm, hướng phụ thân nói rõ lập trường của chính mình.

Tô lão gia nhìn thoáng qua tiểu nhi tử, không biết vì cái gì, hắn cảm thấy Tô Minh Lãng đặc biệt chú ý Thẩm Diệu. Tô lão gia nghĩ, có lẽ nàng vừa vặn hợp ý với Tô Minh Lãng đi. Lần trước bởi vì Tô Minh Lãng nhắc nhở, giúp cho Tô gia tránh khỏi nguy hiểm đang cận kề, Tô lão gia liền đối với tiểu nhi tử ôn hòa hơn nhiều. Nay ông cũng không muốn cắt đứt niềm vui của tiểu nhi tử, liền hàm hồ nói theo hắn:

"Không sai, nàng chắc chắn thắng."

Tô Minh Phong không biết hai phụ tử Tô lão gia cùng Tô Minh Lãng nói cái gì bên này, nếu hắn biết, chắn chắn đã cười nhạo, bởi vì hắn đang ngồi ở lầu các, nhìn đài khảo nghiệm ở xa, nhịn không được mà nói:

"Lá gan của tiểu thư Thẩm gia thật là lớn, ngay cả giấy sinh tử cũng dám ký, chẳng lẽ ngày thường Thẩm tướng quân luôn giảng cho nàng những chuyện trong quân doanh, khiến nàng nghĩ đây là tỷ thí trong quân doanh sao? Đây là quá bất cẩn rồi."

Tô Minh Phong đối với bằng hữu nói chuyện không che giấu, nhưng hôm nay lại chưa nghe thấy huynh đệ chí cốt mình đáp lại, nên không khỏi quay đầu nhìn đối phương một cái.

Tử y thiếu niên cầm đóa hải đường nghiêng đầu trầm tư, ánh nắng vừa phải, gió nhẹ thổi, tua rua của chủy thủy hơi phất phất, khuôn mặt tuấn tú anh khí bức người, bộ dáng suy tư càng làm người ta muốn cảm thán một câu: "Công tử vô song!"

"Tạ Tam, ngươi đang nghĩ cái gì?"

Tô Minh Phong liền hỏi.

Tạ Cảnh Hành đem đóa hải đường cất vào trong ngực, đột nhiên đứng dậy dương môi cười:

"Thật thú vị, chúng ta thử đánh cược một ván xem sao?"

"Cược cái gì?"

"Cược--"

Tạ Cảnh Hành chỉ lên đài, tươi cười vô cùn phong lưu:

"Ai sẽ thắng?"

"Đương nhiên là Thái Lâm."

Tô Minh Phong nhíu mày.

"Hay là ngươi nghĩ có khả năng khác."

"Ta cá là Thẩm Diệu sẽ thắng."

Tạ Cảnh Hành nói.

Trên đài đã chuẩn bị bắt đầu.

Hôm nay khiêu chiến bắn cung, đủ để thu hút lực chú ý của mọi người. Đây sao có thể là tỷ thí, rõ ràng chính là cược mệnh.

Quảng Văn đường quả thực cho người viết giấy sinh tử mang lên, màu chữ đỏ trên nền giấy trắng tuyết hết sức bắt mắt. Thẩm Diệu đề bút viết tên chính mình, nàng viết cực kỳ tiêu soái, dường như nàng không đặt chuyện này vào trong mắt.

Đó là lẽ tự nhiên, bởi vì nàng đã từng viết tên mình vô số lần. Nàng từng thay Phó Tu Nghi viết thư đầu hàng Hung Nô, tự nguyện trở thành con tin Tần quốc, rồi đến khi Uyển Du xuất giá, cả khi phế Thái Tử... Hai chữ 'Thẩm Diệu' này, đại diện cho tất cả máu, mồ hôi, nước mắt, đau khổ mà không ai có thể biết.

Nhưng Thái Lâm lại không thoải mái như vậy.

Tuy rằng tâm hiếu thắng của thiếu niên là lớn, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên ký loại giấy sinh tử này. Thái Lâm chính là đứa nhỏ được gia tộc bảo hộ rất tốt, vì vậy chưa đủ chín chắn. Thẩm Diệu thản nhiên như vậy, càng làm hắn thêm sợ hãi trong lòng.

Một lần hạ bút nặng tựa ngàn cân, Thái Lâm viết rất gian nan, tên chính mình xiên xiên vẹo vẹo, đối lập với nét chữ ngay thẳng của Thẩm Diệu.

Viết xong, hắn nhịn không được liền hỏi:

"Thẩm Diệu, ngươi không sợ ta trận đầu bắn trật sao. Nếu ta sợ ngươi ở trận thứ hai ngươi bắn trúng ta, ở trận đầu ta cư nhiên có thể đả thương ngươi."

Thẩm Diệu đang muốn đi lấy thảo quả, nghe Thái Lâm nói vậy liền xoay người, nhìn chằm chằm Thái Lâm nói:

"Thái công tử thật sự nghĩ như vậy? Ta thì không nghĩ thế."

Nàng nói tiếp:

"Mọi người đều biết tài bắn cung của Thái công tử xuất sắc, nếu là bắn trật, nhất định không phải thất thủ, chỉ có thể là ngươi cố ý bắn vào ta. Thái công tử cố ý muốn giết ta, ta cũng không so đo, nhưng mọi người đều biết ta không có tài bắn cung, nếu là ta bắn trật, cũng là do ta vô ý."

Thái Lâm ngẩn ra, lập tức hắn trợn mắt há hốc miệng, trong lòng xông lên một cỗ bất lực thật lớn.

Đúng vậy, hắn bắn trật, chính là cố ý, Thẩm Diệu bắn trật, cũng là lẽ đương nhiên. Hắn thậm chí còn không thể bắn trật, bởi vì... nếu như vậy, tất cả mọi người sẽ nói rằng hắn cố tình!

Hắn làm cho Thẩm Diệu tiến thoái lưỡng nan(*), Thẩm Diệu liền lập tức hoàn trả nguyên vẹn. Hắn làm như thế nào cũng là sai.

(*)Tiến thoái lưỡng nan: rơi vào tình cảnh éo le, không biết tiến hay lùi.

"Thái công tử có thể vì tránh ở trận thứ hai bị ta bắn trúng, đương nhiên có thể ở trận đầu một phát trực tiếp giết chết ta. Giấy sinh tử cũng đã lập, ngươi giết ta, chẳng qua cũng là một kết quả mà thôi, ngoại trừ người trong thiên hạ phỉ nhổ ngươi một chút, ngươi cũng không cần chịu một phần trách nhiệm."

"Ta ở ngay nơi đây, ngươi dám giết không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro