Chương 30: Rút thăm
Phó Tu Nghi là người Hoàng thất, đối với thủ đoạn hoàng gia đương nhiên không thể không biết. Tiếng thanh thúy của chén trà rơi xuống đất vang lên, dường như vô tình, cũng đã quấy rầy nhạc công tiết tấu, làm cho âm điệu mê hoặc không thể tiếp tục. Phó Tu Nghi muốn nhìn người gây ra chuyện này là ai, bản thân hắn vốn là người cẩn thận, tính tình đa nghi nên hắn không nghĩ đối phương là vô ý.
Nữ tử mặc y phục xanh liên đang cùng người bên cạnh nói cái gì đó, vẻ mặt nàng lạnh lùng, có cảm giác xa cách, một loại khí độ không thể diễn tả bằng lời, đem nàng tách ra cùng mọi người chung quanh.
"Cửu đệ đang nhìn ai thế?"
Chu vương Phó Tu An nhìn theo ánh mắt của Phó Tu Nghi, lộ ra một tia hiểu rõ, cười nói:
"Trong số huynh đệ chúng ta chỉ có Cửu đệ là chưa lập thê. Phụ hoàng từng nhiều lần nhắc tới chuyện tuyển phi cho đệ, như thế nào, cô nương kia là tiểu thư nhà ai, nhìn thật có khí chất. Không biết ở đây có ai biết nàng ấy không?"
"Là nữ nhi của phủ Uy Vũ Đại tướng quân, Ngũ tiểu thư, là học trò của tại hạ."
Bùi Lang đứng đó không xa, nghe vậy liền đáp.
"Ngũ tiểu thư phủ tướng quân?"
Tĩnh vương Phó Tu Huyễn trí nhớ tốt, có lẽ danh tiếng của Thẩm Diệu quá lớn, ngay cả người hoàng thất đều không xa lạ gì với tên của nàng. Hắn nói:
"Vậy không phải là đích nữ của Thẩm Tín Thẩm tướng quân sao? Tên nàng hình như là Thẩm Diệu?"
"Làm sao có thể là Thẩm Diệu?"
Phó Tu An không chút nào để ý, cười cười.
"Thẩm Diệu theo đuổi Cửu đệ chúng ta, chuyện này cả kinh thành ai cũng biết, trước đó vài ngày không phải vì nhìn Cửu đệ mà nàng rớt xuống hồ đấy sao? Nếu Cửu đệ thật sự có ý với Thẩm Diệu, sao phải phiền toái như vậy? Hơn nữa Thẩm Diệu là một tiểu thư vô dụng, ngươi xem cô nương kia khí chất trầm tĩnh, cao quý, như thế nào là Thẩm Diệu được."
"Tứ ca xin ăn nói cẩn thận, Tu Nghi cũng không có ý này."
Phó Tu Nghi lắc đầu, ánh mắt dừng trên người nữ tử đang nói chuyện bên nữ quyến.
Trong lòng hắn không phải không khiếp sợ, trong mắt hắn, Thẩm Diệu là loại người nào, giống như các nữ tử khác vô cùng ái mộ hắn. Nhưng những nữ tử ái mộ hắn ít nhất bên ngoài vẫn có vẻ rụt rè, giữ được lễ nghi phép tắc, mà Thẩm Diệu... chẳng biết làm gì ngoài nhìn hắn đến mức ngẩn người. Phó Tu Nghi đương nhiên sẽ không coi trọng một cái bao cỏ bị cả Định kinh chê cười. Nếu như không phải nể mặt Thẩm Tín, hắn khẳng định mình sẽ thể hiện sự chán ghét đến mức rõ ràng.
Mà trong trí nhớ của hắn, Thẩm Diệu luôn thích mặc những y phục đầy màu sắc, đam mê trang sức vàng bạc, ngày thường bôi son trét phấn thật dày, rất giống như vai hề trong xướng kịch, nhưng là vở kịch được biểu diễn ở nông thôn. Nữ tử trước mắt Phó Tu Nghi mặc y phục sắc trầm, làn da trắng nõn nà, mặt mày uyển chuyển hàm xúc, toàn thân toát lên vẻ khí chất khác biệt, tách biệt nàng cùng những nữ tử khác, làm sao có thể là Thẩm Diệu?
Không phải chỉ có mình Phó Tu Nghi hoang mang, mà còn có Bùi Lang.
Làm tiên sinh của Thẩm Diệu được hai năm, Bùi Lang chắc chắn hiểu rõ Thẩm Diệu hơn so với Phó Tu Nghi. Nếu nói cách ăn mặc có thể khác, y phục có thể đổi, nhưng khí chất toát ra cũng không thể khác biệt như vậy. Bùi Lang là người đọc sách, mà người đọc sách thường coi trọng khí chất của một người hơn, chỉ qua một đêm mà Thẩm Diệu tựa hồ biến thành người khác, làm sao có chuyện như vậy xảy ra?
Bùi Lang thật ra không để ý lắm chuyện chén trà, tuy rằng hắn cũng thấy được âm điệu của nhạc khúc không đúng, nhưng hắn sẽ không ngờ rằng một tiểu cô nương như Thẩm Diệu có khả năng nghe ra vấn đề trong này. Huống chi cho tới bây giờ Thẩm Diệu không biết cầm kĩ.
Trong lòng mỗi người đều tự có cân nhắc riêng, trên đài các nhạc công cũng đã kết thúc. Khảo nghiệm được bắt đầu.
Năm nay khảo nghiệm khác với năm ngoái, không phân biệt nam nữ, chỉ luận tài năng. Tuy rằng Quảng Văn đường yêu cầu các đệ tử phải văn võ song toàn, văn cùng võ đều phải luyện tập, nhưng quy củ chỉ là quy củ, rất ít nữ tử chọn học võ, phần lớn chọn học văn sách luận, thi phú, kinh doanh, cơ bản đều vì nam nhân mà học. Chỉ vì ba môn này đều được triều đình dựa vào mà chọn lựa nhân tài, giống như một vị đại nhân đã từng nói:
"Tiến sĩ chi khoa, thường thường giai làm tướng tướng, giai cực thông hiển." (Có ai hiểu câu này có nghĩa là gì không ạaaa :<)
Võ loại bao gồm: cưỡi ngựa bắn cung, bắn xa, kỵ binh, bộ binh... Nhưng dù sao cũng phải võ cử chân chính, trên lôi đài, luyện binh thao diễn cũng không nhất định phải làm.
Mà đại đa số nữ tử chọn thi tứ hạng cầm kì thư họa, đây đều là truyền thống xưa giờ. Mặc dù tục lệ Minh Tề quốc vẫn luôn cởi mở phóng khoáng, nhưng tổng thể vẫn hà khắc với nữ tử, không riêng gì Minh Tề, các quốc gia khác cơ hồ đều như vậy. Mọi người đều có quan niệm nữ tử nên ở nhà giúp chồng dạy con, ngắm trăng đón gió.
Khảo nghiệm ra làm ba phần: rút thăm - tuyển - chọn.
Mỗi người đều phải tham gia rút thăm, định ra thứ tự khảo nghiệm, đồng thời bốc thăm hạng mục mà mỗi người phải khảo nghiệm. Vì để tránh rút thăm vào những môn khó, nữ tử chỉ rút ở khu văn tứ hạng, còn nam tử rút theo võ loại và văn loại.
Bởi vì đây là hạng mục bắt buộc, hàng năm Thẩm Diệu đều bị mất mặt chỉ vì nàng không biết cầm kì thư họa.
Vòng tuyển, chính là vòng thi thứ hai, có thể lựa chọn sở trường mình am hiểu nhất lên đài biểu diễn, giống như Thẩm Nguyệt thường sẽ lựa chọn đánh đàn, còn Thẩm Thanh lựa chọn thư tính.
Còn vòng thi cuối cùng, là vòng chọn. Vòng thi này không phải lựa chọn nữa, mà là khiêu chiến. Người trên đài có thể chọn một người khác làm đối thủ, chọn một hạng mục tiến hành tỉ thí. Trường hợp như vậy sẽ thường phát sinh giữa hai người ngang tài ngang sức.
Thẩm Diệu đã vô dụng như vậy, chọn nàng khiêu chiến quả thực là sỉ nhục thực lực của chính mình. Tuy vậy cũng có kẻ muốn nhìn Thẩm Diệu bị chê cười, cố ý chọn Thẩm Diệu lên đài để tỷ thí một thứ gì đó. Kết cục không cần đoán cũng biết, vô luận là hạng mục gì, Thẩm Diệu đều thua một cách thảm hại. Cho nên đối với Thẩm Diệu mà nói, khảo nghiệm hàng năm là một hồi ác mộng đối với nàng, hàng năm nàng đều bị mọi người chê cười chế nhạo. Những ngày như vậy, nhiều đếm không xuể.
Mà năm nay cũng giống như vậy.
Trên đài, quan trọng tài đang nói thể lệ cuộc khảo nghiệm hàng năm, hai người từ đằng sau bưng lên hai thùng gỗ nhỏ, trong đó chứa đầy những tờ giấy. Đó chính là những hạng mục được ghi sẵn, đợi chờ các đệ tử lên rút.
Cả nam tử và nữ tử đều phải rút, một người bưng thùng gỗ đi đến khu nam quyến, lần lượt đưa thùng gỗ cho nam tử rút. Một người khác đi về phía nữ quyến, đợi chờ từng người một rút thăm.
Phùng An Ninh chớp chớp mắt:
"Cầu cho ông trời phù hộ, ta chỉ mong rút trúng cầm kĩ cùng thư loại, kì loại cùng họa thật sự ta không thông."
(*) Cầm kỳ thư họa: cầm là đàn, kỳ là cờ, thư là thơ văn, họa là vẽ.
Nàng hướng về phía Thẩm Diệu, nói tiếp:
"Ngươi nhìn không có vẻ lo lắng gì, trong lòng ngươi đã có dự tính từ trước? Hay là ngươi đã biết trước sẽ thất bại, nên không thèm lo lắng?"
Không phải Phùng An Ninh nói chuyện hà khắc, nhưng Thẩm Diệu quả thật chính là một người một thứ cũng không thông.
Thẩm Diệu từ chối cho ý kiến, rút trúng cái gì có ý nghĩa sao? Cầm kỳ thư họa, nàng vốn dĩ không biết những thứ đó.
Cuối cùng thùng gỗ cũng tới trước mặt Thẩm Diệu, Phùng An Ninh đã rút trước nàng, rút xong liền lập tức mở ra, Phùng An Ninh thở phào nhẹ nhõ:
"Là cầm! Là cầm! Thật là tốt, mấy ngày nay luyện tập coi như không uổng công rồi. Thẩm Diệu ngươi bốc trúng gì?"
Trong tay Thẩm Diệu vẫn là tờ giấy trắng được gấp lại nghiêm chỉnh. Nàng mở ra xem, bên trong là một chữ:
"Họa."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro