Chương 27: Dự Thân Vương
Thẩm Diệu?
Phùng An Ninh ngẩn người, ngày thường ở Quảng Văn đường nàng cùng Thẩm Diệu ngồi chung một bàn, đương nhiên sẽ hiểu rõ nhau hơn người khác. Nữ tử đó đúng thật là Thẩm Diệu.
Mấy ngày nay, tính tình Thẩm Diểu trầm ổn không ít. Tuy rằng trước đó Thẩm Diệu cũng rất yên tĩnh, nhưng hiện giờ không phải là dáng vẻ luôn theo sau Thẩm Thanh cùng Thẩm Nguyệt, không phải bộ dáng rụt rè sợ hãi không nói nên lời. Phùng An Ninh nghĩ đến Thẩm Diệu có lẽ chỉ là trở nên thông minh một chút, cũng không nghĩ nàng lại ăn mặc nghiêm túc như vậy, khí chất khiến người khác kinh ngạc.
Bởi vì mới hồi phục sau khi rơi xuống nước được một thời gian, Thẩm Diệu có hơi gầy, ngày thường không chú ý, nhưng nhìn kỹ, cằm nàng đã nhọn thêm một ít. Lúc trước Thẩm Diệu chỉ như hài tử mười một mười hai tuổi, hiện giờ đã ra dáng cô nương mười bốn.
Nàng giống một mãnh thú, cuộn mình trong ổ ngủ say, bây giờ thoát ổ, giơ ra nanh vuốt.
Bùi tú tài ở bên khu nam tử, tuy rằng hắn đang là tiên sinh thư sổ ở Quảng Văn đường nhưng mọi người đều tôn quý nhân tài như hắn, cũng coi như có địa vị trong giới quan trường. Tuổi hắn còn trẻ, tài hoa như vậy nếu vào triều làm quan, cũng có thể có được một chức quan tốt. Người trong quan trường, ai ai cũng là hồ ly, luôn mong ngày sau càng thăng quan tiến chức. Hơn nữa Bùi Lang chưa chắc không có ngày phát triển.
Ánh mắt Thẩm Diệu đảo qua bên nam quyến, khẽ dừng trên người Bùi Lang một chút.
Nàng biết hôm nay khảo nghiệm, mặc dù Bùi Lang là thư sổ tiên sinh, nhưng khi thách đấu, một đệ tử muốn khảo thí với hắn, Bùi Lang lên đài, văn chương, luận sách như nước chảy, từng câu từng chữ đều đúng lý, hợp tình, không ai phản bác được. Vì vậy ngày đó hắn liền lọt vào mắt xanh của Phó Tu Nghi, sau này Phó Tu Nghi vì muốn kéo hắn về phe mình nên đã tốn không ít công sức, làm nhiều chiêu hiền đãi sĩ (chiêu mộ, trọng dụng người tài). Cuối cùng, Phó Tu Nghi thành công chiếm được quân sư Bùi Lang.
Nhưng đời này, nàng nhất định không để sự việc đó phát sinh.
Bùi Lang mẫn cảm nhận thấy ánh mắt của thiếu nữ phía xa dừng trên người mình, mang theo tia xem kỹ, giống như mãnh thu đang cân nhắc giá trị con mồi, khiến trong lòng hắn nổi lên một cảm giác kỳ dị. Khi hắn nhìn lại Thẩm Diệu, nàng đã quay đầu đi rồi.
Các đại nhân đều tán thưởng:
"Đích nữ của Thẩm tướng quân tuổi còn nhỏ nhưng đã có khí độ như vậy, ngày sau thật sự không thể khinh thường."
"Bộ dáng cũng rất xinh đẹp."
Một thiếu niên áo lam nói.
"Lúc đầu lại không phát hiện ra Thẩm Diệu chính là một giai nhân khuynh thành."
Nhóm thiếu niên nhìn nữ tử trước mắt, là nhìn dung mạo của nàng.
"Đáng tiếc lại là một đứa ngu xuẩn."
Thái Lâm lấy lại tinh thần sau một thoáng ngạc nhiên, hắn bất mãn mọi người đều chú ý Thẩm Diệu mà xem nhẹ Thẩm Nguyệt, hắn liền hừ một tiếng.
"Ngươi mới là người ngu xuẩn!"
Một thanh âm đột nhiên ghé sát lỗ tai của hắn mà hét lớn, Thái Lâm hoảng sợ, nhìn sang liền thấy một tiểu hài tử mặc xa tanh hồng y, tức giận trừng mắt nhìn mình, vóc dáng lùn lùn mập mạp, khí thế lại bức người.
"Xin lỗi."
Nghe thấy tiếng hét, một thiếu niên thanh y bên cạnh liền hướng Thái Lâm hoà hảo cười cười:
"Đệ đệ ta vô lễ, đắc tội rồi."
Thái Lâm đang muốn mắng chửi người, vừa thấy đối phương là Bình Nam Thế tử Tô Minh Phong, còn hài tử kia là Tô Nhị thiếu gia Tô Minh Lãng, liền nuốt lời nói xuống. Tô Minh Phong cùng Tạ Cảnh Hành là hảo bằng hữu, ai dám khiêu khích?
"Đại ca."
Tô Minh Lãng lôi kéo góc áo Tô Minh Phong, nói:
"Tỷ tỷ kia rất tốt, ngươi thú nàng về làm tẩu tử đi."
Tô Minh Phong khóe miệng cứng đờ, cũng may thanh âm của Tô Minh Lãng rất nhỏ, mọi người chung quanh không nghe thấy, hắn hơi cúi người, hỏi:
"Nhị đệ quen Thẩm tiểu thư sao?"
"Không biết nha."
Tô Minh Lãng vô tội nghịch ngón tay. Tô Minh Phong liền không nói gì nữa.
Thẩm Diệu đi phía sau đoàn người Nhiệm Uyển Vân, đi tới khu nữ quyến.
Bên khu nữ tử, các phu nhân cùng tiểu thư thân thiết với nhau ngồi cùng với nhau. Nhưng ngày thường Thẩm Diệu trừ bỏ đi học tại Quảng Văn đường, Thẩm phủ Thẩm Thanh Thẩm Nguyệt thì không cần nói đến, ở Quảng Văn đường càng không ai nguyện ý kết bằng hữu cùng nàng, nàng cũng không giận không sợ, tự mình tìm một ví trí ngồi xuống. Thẩm Diệu cũng không e ngại sự cô lập của các tiểu thư, ngược lại, nàng rất hưởng thụ loại yên tĩnh này.
Các thiếu nữ có chút ghen tị khi nhìn thấy y phục kinh diễm của Thẩm Diệu hôm nay, tưởng rằng có thể xem nàng xấu mặt nên cố tình phớt lờ nàng, nhưng lại thấy Thẩm Diệu một mình tự ngồi, không có vẻ gì là thê thảm. Trên bàn được trang trí rất đẹp, các tiểu thư cũng ngồi tán ngẫu để tránh nhàm chán. Thẩm Diệu nghĩ một lúc, liền mang ra bàn cờ, bắt đầu tự mình đánh cờ.
Cầm kỳ thư họa, một thứ nàng cũng không thông. Trước kia người Nhị phòng và Tam phòng cố tình khiến nàng ghét bỏ những thứ này, sau khi gả cho Phó Tu Nghi cũng không có thời gian học. Vì vậy đời trước sau khi nàng từ Tần quốc trở về, đối mặt với Mi phu nhân giỏi ca múa, thi thơ, trong lòng Thẩm Diệu vô cùng tự ti. Trong hậu cung, các phi tần đều so sánh Thẩm Diệu cùng Mi phu nhân, nói nàng là tiểu thư nhà võ tướng, không biết những thứ tao nhã, là người thô tục. Khó trách Phó Tu Nghi luôn lạnh nhạt với vị Hoàng Hậu là nàng.
Nhưng muốn chơi cờ cũng không nhất định phải là nhân tài, nàng tuy rằng không chơi cờ, nhưng vì Phó Tu Nghi, nàng ở Tần quốc mấy năm đã nghiên cứu không ít binh pháp. Nàng không chơi cờ, nhưng lại biết sử dụng binh pháp. Đây chính là chiến kỳ.
Nhóm nữ tử đứng xa xa nhìn Thẩm Diệu, thấy nàng khí định thần nhàn, một loại lãnh đạm bình thản đem nàng tách khỏi đám đông. Giống như nàng ở trên cao còn mọi người ở dưới thấp.
"Ngũ tiểu thư nay thay đổi không ít."
Dịch phu nhân cười, nói với Nhiệm Uyển Vân.
"Tựa hồ đã trở thành đại cô nương."
Bà khó mà nói Thẩm Diệu vô cùng nổi bật hôm nay, át đi tài mạo của Thẩm Thanh và Thẩm Nguyệt, bà chỉ đành khéo léo nhắc nhở Nhiệm Uyển Vân.
Nhiệm Uyển Vân sao có thể không biết? Nàng giỏi quan sát sắc mặt người khác, vừa rồi một đường đi tới, ánh mắt mọi người không nhìn nàng, cũng không nhìn Thầm Nguyệt cùng Thẩm Thanh, mà rõ ràng là chú ý Thẩm Diệu đứng cuối cùng. Trong lòng Nhiệm Uyển Vân nghiến răng nghiến lợi, xem ra lần này Thẩm Diệu quyết định làm lớn, biết được Định vương cũng tới tham dự, nàng ta cố tình thay đổi để hấp dẫn lực chú ý của Định vương, cùng tranh cao thấy với Thanh Nhi?
Nhiệm Uyển Vân cầm ly trà trong tay, cười khanh khách nhìn về khu nam quyến:
"Đúng vậy, nay tuổi Tiểu Ngũ cũng không còn nhỏ, lão thái thái thương nàng, phụ mẫu nàng không ở bên cạnh, dặn ta Cúc yến lần này xem xem có nhà nào môn đăng hộ đối hay không."
Trần Nhược Thu ngồi bên cạnh, nghe Nhiệm Uyển Vân nói vậy, liền đưa mắt nhìn sang.
Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh đều lớn hơn Thẩm Diệu mấy tuổi, lại phải nhường Thẩm Diệu xem mắt trước, đương nhiên không phải do lòng thương yêu của lão phu nhân. Lão phu nhân hận nhất chính là người nhà Đại phòng, làm sao có thể để Thẩm Diệu được tốt?
Ánh mắt của Trần Nhược Thu dừng trên người Thẩm Thanh đang đứng nói chuyện cùng Dịch Bội Lan. Nhiệm Uyển Vân vội vã muốn định hôn nhân của Thẩm Diệu trước khi Thẩm Tín trở về, là vì cái gì, có phải vì Thẩm Thanh cũng ái mộ Định vương? Nàng ta muốn thay Thẩm Thanh xử lý uy hiếp lớn nhất?
Đang suy nghĩ, liền nghe bên nam quyến truyền đến một trận ồn ào, Giang phu nhân nói:
"Dự thân vương đến."
Thẩm Diệu đang cầm cờ, động tác dừng một chút, quân trắng lập tức được hạ xuống, nàng nâng mắt nhìn về phía nam quyến, ánh mắt thâp phần bình tĩnh.
Dự thân vương, kiếp trước lão phu nhân muốn nàng gả cho người què quặt không vợ, tính dâm mà hung ác, nay bốn mươi hai tuổi.
Nếu khi đó nàng không si mê Phó Tu Nghi, một mực đòi gả cho hắn, chỉ sợ nàng đã trở thành một bộ xương khô trong phủ Dự thân vương rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro