Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 69




Wandee nghe được Sonya cũng ‌muốn ném bà ta ra bên ngoài, quả thực không thể tin được lỗ tai của mình, trợn to hai mắt quát nàng: "Mày lặp lại lần nữa, tao là mẹ mày! Mày có còn lương tâm hay không hả? Dám đối xử với mẹ mày như vậy!"







Sonya mặc kệ bà ta.







Các đàn em Namfon liếc nhau, ngượng ngùng, đều cảm thấy Sonya nói là nói thế, không có làm thật, dù sao cũng là mẹ ruột, cho dù làm sai như thế nào đi nữa cũng không thể ra tay thật được, hơn nữa nếu quả thật cùng ném bà ta và gã đầu trọc ra bên ngoài, ngộ nhỡ gã đầu trọc trong cơn tức giận trả thù bà ta, vậy coi như phiền phức lớn.







Gã đầu trọc thấy bọn họ người ‌đông thế mạnh, nhìn ‌cũng không giống hiền lành, bỏ đi ý nghĩ kia, cuối cùng tỉnh táo một chút, "Cô là đại tỷ của bọn họ?"







Gã nhìn‌ Sonya, tận lực ôn hoà nhã nhặn nói: "Thanit rất có phúc khí, có con gái như cô che chở, nhìn dáng vẻ của cô cũng‌ không giống như là người thiếu tiền‌, tôi đây cũng ‌không phải cố ý tới tìm mọi người gây phiền phức, chỉ cần cô bổ sung 300 ngàn baht tiền lãi, tôi bảo đảm sẽ‌ không xuất hiện trước mặt mọi người nữa, thế nào?"







"Tiền lãi?"- Sonya nhướng mi, liếc mắt nhìn Anya: "Tiền lãi gì?"








Nhắc tới cái này, Anya lại tức giận: "Chính là tiền lãi do ba vay tiền, rõ ràng chúng ta đã trả tiền, sao mà tiền lãi có thể cao như vậy, bọn họ chính là lừa gạt tiền!"







"Cô gái nhỏ này, nói cũng không thể nói lung tung, tuy rằng tiền lãi của chúng tôi cao, nhưng tốc độ đưa tiền nhanh, hơn nữa lại không hạn chế điều kiện, nếu như cô đi vay ngân hàng, ít ‌nhất phải đợi hơn một tháng, còn phải mở các loại chứng minh, cuối cùng cũng không nhất định xử lý cho cô."








Gã đầu trọc lại lấy ra tờ giấy vay nợ kia, quơ quơ về phía Sonya: "Cô xem cho rõ ràng, phía trên đã giấy trắng mực đen viết rõ tiền lãi, ba cô ký tên, đây là có hiệu quả pháp luật, nếu như các cô không trả, tôi sẽ đến tòa án kiện các cô!"







Gã ta thay đổi cách thức uy hiếp.







Sonya không biết nên khóc hay cười, quét mắt sơ lược qua tờ giấy vay nợ: "Đúng là có ký tên, mấy người rất được nha, mấy loại điều khoản ngang ngược hãm hại này mà cũng có thể khiến ba tôi đồng ý."







Gã đầu trọc: "Đúng chưa, tôi không lừa cô, biết rồi thì trả tiền đi."







Sonya không nói chuyện, tiếp đó ngay dưới mí mắt gã, tự tay xé giấy vay nợ thành từng mảnh, vò thành một cục ném lên trên mặt gã: "Trả cái rắm ấy, con mẹ nó ông cho là tôi không hiểu luật pháp à? Tỷ số lãi hàng năm từ ba mươi sáu phần trăm trở lên đều không được tòa án ủng hộ, lãi tháng này của ông cũng đã vượt qua năm mươi phần trăm rồi, tôi còn có thể kiện ngược lại nói ông lừa tiền!"







Nàng cười nhạt: "Trả tiền vốn lại cho ông cũng đã không tệ, còn muốn tiền lãi, nằm mơ à, cút nhanh cho tôi!"







"Mày!" - Gã đầu trọc nổi trận lôi đình, tức giận đến muốn lao qua phía nàng, cánh tay lập tức bị hai người đàn ông nhấn lại: "Đàng hoàng một chút, meo meo chít chít làm cái mẹ gì, còn không mau cút đi!"







Bọn họ đạp một cước vào bụng gã, sau đó một người túm lấy cánh tay gã, kéo gã rời khỏi.







Những người khác ‌bắt chước theo, cũng đều kéo đàn em gã đầu trọc, hàng lang bệnh viện rốt cuộc‌ yên tĩnh trở lại.







Bác sĩ và y tá thấy chuyện đã giải quyết xong thì thở phào nhẹ nhõm, gọi điện thoại cho cảnh sát bảo bọn họ không cần tới, sau đó cũng đều đi.







Bây giờ là mười một giờ tối, ánh sáng trắng của ngọn đèn chiếu xuống, bệnh viện quạnh quẽ mà trống rỗng, không khí phủ đầy mùi vị của nước khử trùng.







Cửa phòng bệnh đóng chặt‌, Sonya xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn vào phía trong, mơ hồ thấy Thanit nằm ở trên giường bệnh, trên mặt ông mang ‌máy thở, thấy không rõ vẻ mặt, trên người cắm đầy dây ống, gầy đi rất nhiều, tái nhợt lại tiều tụy.








Sonya lẳng lặng nhìn một hồi, quay đầu hỏi Anya: "Chị có thể vào xem không?"








"Tốt nhất là không nên" - Anya lắc đầu: "Bác sĩ nói phòng chăm sóc đặc biệt không thể tùy tiện vào loạn."








"Như vậy à" - Sonya lại im lặng một hồi, nói: "Nếu kéo dài thêm không được thì cũng không cần kéo, nhanh chóng chuẩn bị làm phẫu thuật đi."








Anya: "Thế nhưng không đủ tiền..."








"Vậy thì bán căn nhà của gia đình đi" - Giọng nói của Sonya nhẹ nhàng lại kiên định: "Treo bán nhà ở trên mạng, hoặc là cầm đến ngân hàng thế chấp vay tiền, trong khoảng thời gian ngắn đều có thể góp đủ tiền."








Anya cảm thấy phương pháp này không tệ, vừa muốn gật đầu, Wandee bên cạnh kịch liệt phản đối: "Không được! Nhà là của tao, dựa vào cái gì mày nói bán thì bán?"








Sonya nghe được giọng nói của bà ta chỉ thấy phiền, liếc mắt nhìn bà ta: "Vậy bà muốn thế nào, trơ mắt nhìn ba chết đi sao?"








"Mẹ không nói như vậy."








Lúc này Wandee đã tỉnh táo lại, thấy gương mặt con gái lạnh lùng, trong lòng‌ ngầm có ý hối hận, sau lại thấy đám đàn ông ‌kia một mực cung kính với Sonya, khiến bà ta ý thức được có thể bọn họ không phải quan hệ giao dịch, những người đó thật sự nghe theo Sonya








Điều này làm cho Wandee thay đổi rất nhiều đối với Sonya, bà ta vẫn rất bài xích Sonya ở ‌bên ngoài lăn lộn vớ vẩn, kết giao các loại bạn bè chợ búa linh tinh, nhưng cuối cùng kết quả là, cứu bọn họ lại chính là đám bạn bè chợ búa này.








Nếu như không phải Sonya...








Wandee bỗng nhiên cảm giác được may mắn, may mắn mình có hai người con gái, nếu như không phải Sonya, cũng không biết bà ta và Anya sẽ bị đám súc sinh kia làm gì.








Sonya của hiện tại, năng lực to lớn vượt ra khỏi dự liệu của bà ta, thoáng cái đã trở nên có thể tự mình ngăn cản một phía, thành tựu tương lai của nàng đã không thể hạn chế, huống chi phía sau nàng còn có gia đình Lookmhee chống lưng.







Nghĩ tới đây, giọng nói Wandee chậm lại nói với Sonya: "Sonya, trước kia là mẹ không tốt, hiểu lầm con quá sâu, mẹ biết con có rất nhiều bất mãn với mẹ, mẹ giận con mắng con, cũng đều là vì lo nghĩ cho tương lai của con, dù thế nào đi nữa mẹ cũng là mẹ con, còn có thể hại con hay sao..."






"Đừng nói mấy thứ như có như không này" - Sonya không kiên nhẫn ngắt lời: "Bây giờ đang nói chuyện của ba, bà không muốn bán nhà, được, vậy bà nói cho tôi biết nên góp tiền như thế nào?"







"Mượn nhà Lookmhee đó!" - Wandee nói không suy nghĩ: "Con không phải bạn gái Lookmhee sao? Mẹ nó nhìn cũng rất thích con, chút tiền ấy đối với bọn họ là chín con trâu mất một sợi lông, nhất định sẽ cho con mượn!"








"... Bà coi cậu ấy là gì, máy rút tiền sao?" - Đáy lòng Sonya lạnh lẽo, châm chọc mà cười một tiếng: "Chúng ta ‌còn có nhà ở, tại sao phải tìm cậu ấy mượn? Hay là nói bà cảm thấy với quan hệ giữa bọn tôi, mượn cũng không cần trả?"








Wandee chính là muốn như vậy, Sonya sớm muộn cũng sẽ gả qua, đến lúc đó giữa vợ chồng đâu còn cần trả tiền lại, thế nào cũng sẽ bỏ qua chuyện này thôi.







Bà ta bị chọt trúng tâm tư khó tránh khỏi xấu hổ: "Mẹ không nghĩ như vậy, nhưng nhà họ có tiền như vậy, cho dù chúng ta không hỏi mượn bọn họ, bọn họ cũng‌ sẽ chủ động giúp một tay."









"Tôi sẽ không nói chuyện này cho cậu ấy biết" - S6thản nhiên nói: "Bà đừng có đánh suy nghĩ không chính đáng lên đầu cậu ấy, bây giờ chúng ta‌ chỉ có thể bán nhà"








Giữa hai lông mày Wandee đè nén ‌tức giận: "Mẹ nói rõ ràng cho con biết, nhà là không thể bán được, cho dù Thanit có chết cũng không bán!"








Anya không thể hiểu nổi: "Mẹ, sao mẹ có thể nói ra những lời này?"








"Con câm miệng!" - Wandee trừng mắt trách mắng: "Đó là nhà của mẹ, của một mình mẹ‌, dựa vào cái gì mà bán chữa bệnh cho ông ta?"








"Tôi có thể tìm người vay tiền" - Sonya hít sâu một hơi, nuốt tức giận trở lại, bình tĩnh nhìn‌ Wandee: "Điều kiện là bà và ba ly hôn, nhà ở thuộc về bà, Anya có theo bà hay không tùy ý con bé, thế nào?"







"Vậy còn con?" - Wandee không quá bằng lòng, còn muốn xoay chuyển nàng: "Thanit cũng đã như vậy, không chỉ không thể chăm sóc con, con còn phải chăm sóc ông ta, con cũng‌ theo mẹ đi thôi."









"Nằm mơ đi" - Sonya cười giễu cợt‌, hình như cảm thấy nực cười: "Cho dù ba có thành người thực vật thì tôi cũng sẽ không ở cùng bà, bà nghĩ xong chưa? Nếu như không đồng ý thì bán nhà, chỉ cần hai người vẫn chưa ly hôn, nhà ở chính là tài sản chung của hai người, nếu như bà không muốn, tôi sẽ dẫn người đến nhà lục lọi chứng nhận bất động sản."







"Mày đúng là đại nghịch bất đạo!" - Wandee nổi tính tình lên: "Được, ly hôn thì ly hôn, nhưng ông ta còn nằm trong kia, mày muốn ly hôn thế nào đây? Hay là mày cứ đi vay tiền cứu người về trước đi!"









Anya vẫn không lên tiếng đột nhiên nhẹ nhàng mở miệng: "Khoảng thời gian trước con và ba gọi điện thoại, ba nói ba đã ký thỏa thuận ly hôn, chỉ thiếu một mình mẹ ký tên."








Wandee chợt quay đầu nhìn cô ấy, sắc mặt đặc biệt khó coi: "Con cũng muốn đối chọi với mẹ? Trên tờ thỏa thuận kia Thanit nói rõ ràng muốn quyền nuôi nấng con, con muốn đi theo ông ta? Dáng vẻ nửa chết này của ông ta, lẽ nào con muốn ở bệnh viện cùng ông ta, sách cũng không đọc?"







Anya nhỏ giọng ‌nói: "Chúng ta không mời nổi người chăm sóc, dù sao cũng phải có người ‌chăm sóc ba."








Wandee còn muốn nói điều gì, bị Sonya cắt ngang, nói với Anya: "Thỏa thuận ly hôn ở nhà à?"







Anya gật đầu: "Hẳn là có‌."








Sonya: "Em đi về tìm thử xem, sau đó đêm nay đừng tới đây nữa, ở nhà ngủ một giấc cho ngon đi, chị canh giữ ở đây, có chuyện gì ngày mai lại nói."








"Được" - Anya rất nghe lời Sonya, nhìn cũng không nhìn Wandee một cái, xoay người rời khỏi.








"Đợi đã, Anya!" - Wandee tức giận đến giậm chân, liếc mắt trừng Sonya, vội vã đuổi theo.







Trên hành lang chỉ còn một mình Sonya, nàng đứng tại chỗ ngây người một lúc, sau đó quay đầu về phía góc cầu thang nhẹ nhàng hô: "Còn không ra?"








Không khí yên lặng, Namfon chậm rãi đi tới, một thân áo đen quần đen, hai tay ‌đút trong‌ túi quần, cà lơ phất phơ hỏi: "Làm sao phát hiện?"








Sonya không trả lời, lui ra phía sau hai bước, nhẹ nhàng ngồi trên ghế nhựa bên tường: "Chị theo tới làm gì?"








Namfon lười biếng đến gần nàng: "Em mượn tôi nhiều người như vậy‌, tôi theo tới xem một chút rất kỳ quái sao?"








"Được, chị là đại tỷ, chị nói là được" - Sonya thở dài: "Đại tỷ, thương lượng chút đi, có thể mượn ít tiền không?"







Namfon đốt điếu thuốc: "Bao nhiêu?"








Sonya: "Một triệu baht đi"








Namfon: "Sao không hỏi mượn ngưởi yêu em?"









"Nói chuyện tiền bạc tổn thương tình cảm lắm" - Sonya cúi đầu nhìn ‌sàn nhà trắng tinh: "Cậu ấy, còn có nhà cậu ấy‌, đã đối với tôi đủ tốt, tôi nào có mặt mũi đó."







Namfon tức đến bật cười: "Em cũng không sợ tổn thương tình cảm của tôi?"







Sonya nói: "Ngay cả tiền lãi tôi cũng trả cho chị"







Namfon xem thường: "Ai hiếm lạ chút tiền ấy, tôi nói là cảm tình, em không sợ tôi nhân cơ hội làm những gì với em à?"








"Vậy thì quên đi" - Sonya đương nhiên sẽ không cho cô ta cơ hội: "Xem như tôi chưa nói."







Namfon bất đắc dĩ, chuyện cho tới bây giờ, cô ta đã sớm không còn ý nghĩ đối với Sonya khi đó, nhưng lại không thể không sa sầm mặt: "Không thân cũng chẳng quen, tôi làm gì mà phải cho em mượn tiền?"







"Chị vậy mà nói ra lời như vậy" - Sonya lại thở dài một tiếng: "Chị đã quên ban đầu lúc ở trong trại tạm giam, là ai đã lấy thân trải qua nguy hiểm cứu chị sao?"








"..."








"Tôi chưa từng nói cho chị biết, lúc đó quay về tôi suýt chết trong nhà Lookmhee"







"..."








"Vì chị, tôi còn bị Lookmhee hôn...dùng cách xử phạt về thể xác một buổi chiều" - Vẻ mặt Sonya không chút thay đổi: "Chị biết bốn chữ tri ân báo đáp viết như thế nào không?"







"Đệch" - Namfon bị Sonya trách móc đến nổi giận: "Cơ bản không phải là em cứu tôi ra, lại nói em còn phải cảm ơn tôi gián tiếp thúc đẩy hai người kia kìa!"







"Chị nói phải thì phải" - Sonya không cưỡng cầu, nhìn Thanit trong phòng bệnh, không còn tinh lực tranh cãi những thứ này cùng cô ta: "Đêm nay cảm ơn chị, quá muộn rồi, chị mau trở về đi thôi."







"Tôi cho vay được chưa" - Namfon không thể thấy nhất là dáng vẻ Sonya tức giận mệt mỏi như thế này, khó chịu mà chậc một tiếng: "Ngày mai tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản của em, tùy em trả lúc nào thì trả, cũng không cần tiền lãi của em, bây giờ em mau cút về nhà người yêu em tương thân tương ái đi, tôi thấy em lại phiền."








Sonya nói: "Ba tôi ở bên‌ trong."








Namfon: "Trong phòng chăm sóc đặc biệt‌ đều có hộ sĩ chuyên nghiệp coi chừng, không chết được."








Sonya rũ mắt xuống: "Cảm ơn, nhưng tôi còn muốn đợi một lúc, chị đi về trước đi."








Namfon biết bây giờ‌ trong lòng nàng chắc chắn không dễ chịu, lắc đầu, không nói gì, khoát khoát tay với nàng rồi‌ đi ngay.








Sonya ngơ ngác nhìn phòng bệnh, đầu óc trống rỗng, cái gì cũng không dám nghĩ, cái gì cũng không muốn làm, hồi tưởng lại từng li từng tí cuộc sống cùng Thanit, muốn khóc cũng không khóc được.







Thật ra cả người ‌nàng đều ngu ngơ, hoàn toàn không chịu nổi chuyện ba có thể rời đi.








Trên đường tới, Sonya cầm điện thoại tra loại bệnh viêm tuyến tụy cấp tính này trên mạng, nếu như phẫu thuật thành công, giai đoạn sau khôi phục thật tốt là có thể bình phục, nhưng mạo hiểm tương đối lớn, lúc phát bệnh người bệnh sẽ cực kỳ đau đớn, người không có nghị lực rất dễ chết ở trong bệnh viện.







Sonya nghĩ đến Thanit yếu kém đến không có ý chí, trước đây khi ông đi tiêm còn sợ muốn chết, huống chi là loại này, suy nghĩ một hồi, đôi mắt nàng không nhịn được đỏ một vòng.







Không dám nghĩ tới lỡ như ba nàng thật sự không ra được thì làm sao bây giờ.








Sonya đang suy nghĩ miên man, điện thoại bỗng nhiên vang lên, nhìn thấy là Lookmhee, nàng lau nước mắt, nhận điện thoại: "... Alo?"







Giọng Lookmhee rất trầm, sau khi qua dòng điện lại càng trầm thấp từ tính: "Sao còn chưa về?"







Sonya xoa xoa cổ họng, tận lực dùng ngữ điệu bình thường nói, nhưng giọng nói vẫn rất khàn: "Đêm nay em không về đâu, trạng thái ba của bạn em không tốt lắm, em muốn ở cùng cô ấy nhiều hơn."








Lookmhee cau mày: "Em khóc?"








Sonya không nghĩ tới vậy mà Lookmhee lại nghe được: "... Ừ."








Lookmhee hỏi: "Bệnh gì?"








"Viêm tuyến tụy cấp tính" - Sonya cúi đầu nói: "Có thể sẽ chết."








Lookmhee nhăn mày càng sâu: "Em đang ở đâu‌? Mhee qua đó."








"Không cần đâu" - Cổ họng Sonya khàn khàn nói: "Mhee đi ngủ trước đi, bạn em khóc rất nhiều, em phải ở cùng cô ấy."







Đại khái Lookmhee cũng‌ cảm thấy trường hợp này có cô không quá hợp, im lặng một lúc thật lâu cũng không lên tiếng.







"Cái đó, em cúp điện thoại" - Sonya hít mũi một cái.








"Đừng cúp" - Lookmhee rốt cuộc‌ mở miệng: "Mhee ở cùng em."









Sonya: "Cái gì?"







"Em ở cùng ‌cô ấy, Mhee ở cùng ‌em" - Lookmhee nhẹ giọng‌ nói: "Chờ em về nhà‌."


---



Sonya cuối cùng vẫn về nhà‌, Lookmhee quá nhạy cảm, nàng sợ tiếp tục đợi tiếp nữa sẽ lộ tẩy.







Nàng thực sự không muốn cho cô biết chuyện này, sau khi cô biết nhất định sẽ không chút do dự cho mượn tiền, sau đó một tấc cũng không rời mà ở‌ bên cạnh nàng







Nàng hiểu cô rất rõ.







Nhưng ‌sắp phải thi đại học, chính là thời kỳ học tập mấu chốt, nàng không muốn khiến cho cô bởi vì chuyện này mà phân tâm, cũng... không muốn tiền của cô







Nàng hy vọng có thể bình đẳng ở chung với cô, không có dính dáng đến lợi ích, nói tới nói lui chính là không hy vọng quan hệ của bọn họ bởi vì tiền mà biến chất.







Sonya suy nghĩ một đống thứ, cuối cùng than nhẹ trong lòng.







Nếu như không thích cô như vậy thì tốt rồi.







Không thích như vậy, phỏng chừng đã có thể lên tiếng rồi.







Thanit ngã xuống đối với nhà Pederson tuyệt đối là một đòn nghiêm trọng, còn là ‌thời khắc mấu chốt của Sonya và Anya ở cấp ba.







Lòng tự trọng của hai chị em rất mạnh, chưa từng nói chuyện này với bất kỳ bạn học hay bạn bè nào.







Wandee cuối cùng vẫn ‌kí tên lên thỏa thuận ly hôn, cho dù không có Sonya thúc ép, bà ta cũng sẽ ly hôn, Thanit nửa chết nửa sống như thế, ai mà muốn gặp phải việc xui xẻo thế này, bà ta biết rõ mình không thể xoay chuyển được Sonya, cho nên tích cực khuyên nhủ Anya đi theo bà ta.







Thái độ Anya cực kỳ kiên quyết, cho thấy sẽ không theo ‌bà ta, cũng ‌sẽ không ở cùng bà ta.







Thực ra với tình huống hiện tại của Thanit, không có năng lực nuôi nấng con gái, Wandee đi kiện nhất định có thể giành được quyền nuôi nấng, nhưng mấu chốt là con gái lớn như vậy, qua một hai tháng nữa sẽ thành niên, phán quyết nhưng con gái không bằng lòng cũng không còn cách nào.







Wandee vừa tức vừa không biết làm sao.







Sau khi Sonya nhận được tiền của Namfon, lập tức đến bệnh viện nộp phí chuẩn bị làm phẫu‌ thuật, hiện tại nàng và Anya thay phiên đến bệnh viện thăm hỏi Thanit, nhưng cứ ‌lâu dài như vậy không phải là cách, dù sao cả hai còn đang ôn tập, bài vở và bài tập rất căng thẳng, hơn nữa cho dù phẫu thuật thành công, Thanit cũng không thể rời khỏi người chăm sóc, cho nên hai người bọn họ đã định trước sẽ có một người không lên được đại học, phải ở lại chăm sóc ba.







Đối với lần này, Sonya đã sớm nghĩ xong, nhàn nhạt nói với Anya: "Chị không học đại học, em tăng cường sức khỏe, ngày mai cũng bắt đầu đừng tới bệnh viện nữa, cố gắng ôn tập đi."







Anya không muốn, lắc đầu liên tục: "Em phải ở lại chăm sóc ba, chị lên đại học đi, em đã nợ chị quá nhiều rồi."








Sonya nói: "Thành tích em tốt, em đi."







"Không" - Anya vẫn lắc đầu, rất bướng bỉnh.







Sonya xoa xoa huyệt Thái Dương, giọng nói lạnh lại: "Em đừng tranh với chị, không có ý nghĩa, chị có lên đại học hay không cũng không quan trọng, chị còn có thể vẽ, có thể kiếm tiền trả nợ, mà em ngoại trừ học tập, ngoại trừ khóc cái gì cũng không biết, sao có thể so với chị?"







Hốc mắt Anya đỏ lên, cắn môi, cuối cùng nghẹn ra một câu: "Nếu như chị không đi lên đại học, em sẽ nói chuyện của ba cho Lookmhee"







"..."







Sonya thất vọng, khắc sâu cảm giác được em gái học xấu theo ‌Lilly, dám uy hiếp chị gái.







Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ nửa ngày, cuối cùng chưa quyết định định được ai đi lên đại học, chờ Thanit làm xong phẫu thuật lại nói.


---



Sonya thật sự không muốn lên đại học, thứ nhất là không đủ tiền, thứ hai là tình huống kia của Thanit, nàng cũng‌ không có tâm tư học tập.







Nàng làm lại nghề cũ, buổi tối thức đêm vẽ một chút trả nợ, ban ngày lên lớp ngủ, trở về với cuộc sống trước kia.







Lookmhee đương nhiên phát hiện sự khác lạ của Sonya, nàng ngay cả một chút giả vờ giả vịt cũng không có, cô đi tới phòng nàng học bổ túc, nàng tùy tiện đẩy bài tập qua một bên, mở‌ máy vi tính xách tay ra vẽ vẽ.







Đã liên tục đã mấy ngày.







Sonya nghe được tiếng bước chân‌, động‌ tác dừng một chút, quay đầu, im lặng không lên tiếng‌ mà nhìn ‌Lookmhee







"Rốt cuộc em nghĩ như thế nào?"







Lookmhee khẽ nhíu mày, đi tới bên người Sonya, cầm lấy bài tập nhìn một chút, quả nhiên một chữ không viết.







"Nếu như em không lên đại học" - Nàng chậm rãi ngưỡng mặt lên nhìn cô, ánh mắt đen trắng rõ ràng, trong sáng đơn thuần: "Mhee có ghét bỏ em không?"







Lookmhee có chút khó chịu, không phải là vì lời của Sonya, mà là trực giác được nàng lại che giấu cái gì, bình tĩnh ‌nhìn‌ nàng: "Vì sao?"








Sonya băn khoăn không dám nói thẳng: "Em cảm thấy học đại học vô dụng đối với em, sau khi tốt nghiệp cũng không tìm được việc làm, ước muốn bây giờ của em là vẽ truyện tranh xuất bản phim!"







Còn thiếu Namfon bên kia‌ một triệu baht,  chỉ dựa vào làm thuê khẳng định không trả nổi, nàng phải cân nhắc cách thức kiếm tiền khác, mà lên đại học đối với nàng mà nói chính là đang‌ lãng phí thời gian.







"Mhee hỏi em cái này" - Lookmhee nhấn nhá từng chữ, như là đè nặng cơn tức: "Em lại lừa Mhee cái gì?"







Sonya nháy mắt mấy cái, ngoắc ngoắc‌ đầu ngón tay với Lookmhee: "Mhee sát lại đây một chút, em sẽ nói cho Mhee biết."







Lookmhee nghi ngờ nhìn nàng hồi lâu, chậm rãi cúi người xuống gần sát vào nàng. Sonya bỗng nhiên vươn tay ôm cổ Lookmhee, sau đó nâng lên mặt hôn lên.







Lookmhee không phản ứng kịp, gương mặt cô gái ‌nhỏ phóng đại trước mắt, cô há miệng muốn hỏi cái gì, một giây kế tiếp giọng nói đã hòa tan vào đôi môi hồng nhuận của nàng







Vừa mềm vừa ngọt, hương hoa hồng thơm dịu đập vào mặt, toàn bộ hơi thở đều là mùi của nàng







Sonya ngước cổ, dùng sức hôn Lookmhee, có hơi vụng về, đầu lưỡi‌ cậy mạnh tàn phá lung tung trong miệng cô







Tự cho là cực kỳ cực kỳ kịch liệt mà hôn cô







Đại não Lookmhee kẹt lại một giây, sau đó tựa như vô cùng quen thuộc phối hợp lại, không những đảo khách thành chủ, hai tay ‌còn ôm vòng eo thon nhỏ mảnh khảnh của Sonya, bế nàng từ trên ghế lên, trong khi nàng tình trong như đã mặt ngoài còn e, cô chuyển dời trận địa thân mật từ bàn học đến trên giường.







Lookmhee để cho Sonya ngồi ở ‌trên đùi cô, cúi đầu hôn lên lông mày tinh xảo của nàng, khóe mắt ẩm ướt, chóp mũi đỏ hồng, môi cô dời xuống, đầu lưỡi câu lấy nước ở khóe miệng nàng, sau đó lại bao trùm lên môi nàng, dịu dàng triền miên, lại không mất đi mãnh liệt, cuốn nàng cùng nhau trầm luân.







Quả thật đã lâu rồi bọn họ không thân mật.







Sonya bị hôn đến không thở nổi, làm sao nàng cũng không nghĩ tới, chẳng qua là nàng tùy tiện dụ dỗ Lookmhee một chút, cô cứ như vậy mà lên, có nhiều lần nàng muốn hô ngừng, bởi vì còn muốn vẽ một chút, cũng đều bị môi của cô chặn trở lại.







"..."







Bởi vì Lookmhee đói bụng lâu quá rồi sao? Sonya nghẹn ngào không nói gì.







Cuối cùng cô ôm ‌nàng gặm một giờ.







Một! Giờ! Đồng! Hồ!







Không chỉ có miệng Sonya đã tê rần, lòng cũng hối hận.







Chẳng qua nàng chỉ hôn cô một lần, cô trả lại cho nàng một giờ!







Làm tốt lắm.







Sonya mặt không cảm xúc nghĩ, trong khi nàng giãy chết, Lookmhee chiếm tiện nghi từ bên trong đến bên ngoài xong, thoải mái mà tựa vào‌ trên vai nàng ổn định hơi thở, còn không quên chính sự, khàn khàn ‌giọng nói: "Rốt cuộc em gạt Mhee chuyện gì, hử?"







"..."










Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro