Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16: Trong lòng có nai con

Thời điểm ăn cơm, Lộc Hàng Hàng vẫn luôn tự hỏi, nếu hai người họ là 'hỗ trợ lẫn nhau', thì tìm anh đóng giả làm bạn trai cũng không phải không thể.



Sau một lúc lâu đấu tranh tư tưởng, Lộc Hàng Hàng đồng ý.



Hai người cùng nhau ở lại tòa nhà văn phòng, xe ngừng ở tầng hầm bãi đỗ xe, Phó Thời Dịch không sốt ruột xuống xe, mà cởi bỏ dây an toàn, duỗi tay hỏi di động của cô.



Lộc Hàng Hàng chần chờ đem di động của mình đưa cho anh.



Phó Thời Dịch nhận lấy di động của cô, sau đó ấn một dãy số, nhẹ giọng nói: "Đây là số di động của tôi."



Nói xong liền bấm goi, thẳng đến khi trong xe vang lên tiếng nhạc chuông, lúc này mới kết thúc cuộc goi.



Đem di động trả lại cho cô, Lộc Hàng Hàng nhấp môi duỗi tay vừa mới đụng vào di động, liền nghe anh nói: "Đừng có mà trốn tôi."



Lộc Hàng Hàng ngẩn ra một chút, gật đầu nhỏ giọng nói đã biết.



Hai người cùng xuống xe, một trước một sau bước vào thang máy. Không may vừa sau giờ cơm, thang máy không ít người, cô cùng anh mặt đối đối với nhau.



Lộc Hàng Hàng không tự giác nghiêng đầu sang một bên, trong mũi toàn là mùi hương của anh, đặc biệt an tâm.



'đinh---------'



Thang máy ngừng lại ở lầu 1, có thêm hai người đi vào, thang máy không tính là rộng rãi này càng trở nên chật chội, chen chúc.



Người vừa tiến vào không cẩn thận, văn kiện trong tay đều rơi đầy đất, chỉ thấy người nọ ngồi xổm xuống sửa sang lại văn kiện, mọi người xung quanh nhanh chóng lui về sau nhường lại không gian cho người nọ thuận tiện nhặt văn kiện.



Chính là nhường chỗ cho người khác, Lộc Hàng Hàng liền không còn thuận tiện.



Cô cùng Phó Thời Dịch khoảng cách từ 20cm liền biến thành 5cm.



Phó Thời Dịch vươn một bàn tay, không dấu vết che chở phía sau cô, cúi đầu hỏi: "Mấy giờ tan tầm?"



Lộc Hàng Hàng theo bản năng muốn ngẩng đầu, vừa nhìn tới cằm anh liền nhanh chóng đem đầu hạ thấp xuống, anh là muốn nhân tiện đưa cô về nhà luôn sao?



Lộc Hàng Hàng không tự giác kéo chặt ba lô đang mang, nhẹ giọng nói: "Không cần........"




"Mấy giờ?"



"........Đại khái là 5 giờ đi." Lộc Hàng Hàng túng quẫn nói.



Phó Thời Dịch nâng tay nhìn đồng hồ, nói: "Được, tôi chờ cô."



Lộc Hàng Hàng đầu vẫn cúi thấp, thỏa hiệp vậy đi, bắt xe về cũng không bằng ngồi nhờ xe.



Thang máy tới tầng 15, Lộc Hàng Hàng đi ra thang máy, qua đầu nhìn anh một cái, sau đó tai tự giác đỏ lên chạy chậm vào tòa soạn.



Lộc Hàng Hàng đi đến văn phòng, đã bị Thiệu Kỳ kéo vào phòng trà.



"Cậu đã nói với anh ta chuyện hôn lễ chưa?" Thiệu Kỳ nhìn dáng vẻ này của cô, không khỏi sốt ruột thay Lộc Hàng Hàng.



Lộc Hàng Hàng uống ít nước, lúc này không nhanh không chậm nói với Thiệu Kỳ, Phó Thời Dịch sẽ đảm nhiệm làm bạn trai để tham gia hôn lễ.



Thiệu Kỳ nghe xong, hoảng loạn bắt lấy vai cô, không ngừng nói: "Lộc Hàng Hàng! Kiếp trước cậu tu được phúc gì a-----------"



Lộc Hàng Hàng cười cười, khả năng là trời cao phái anh xuống để giúp cô.




Từ khi Lộc Hàng Hàng đáp ứng để anh đưa đón về nhà, quan hệ hai người lại quay về như lúc trước, ít đi vài phần xấu hổ, nhiều thêm vài phần thân cận.



Ngày hôm sau, Lộc Hàng Hàng đáp ứng để Thiệu Kỳ đón đi làm, muốn cùng nhau đi làm, nhưng mà Phó Thời Dịch lại mang theo bữa sáng tới tìm cô.



Có chút kì quái nên không muốn phiền toái đến Thiệu Kỳ.



Hai người ăn xong bữa sáng, Lộc Hàng Hàng liền đi nhờ xe anh, hai người cùng nhau đi vào tòa nhà văn phòng.



Mỗi tuần sẽ họp thường kỳ một lần, hôm nay có hơi bất đồng. Bởi vì nghênh đón một vị đồng nghiệp mới, chính là Phương Lam vừa gặp hôm qua.



Phương Lam so với Lộc Hàng Hàng thì lớn hơn một tuổi, người nhìn văn văn tĩnh tĩnh, phong cách quần áo theo kiểu chính chắn, công sở, cùng Lộc Hàng Hàng hoàn toàn là hai phong cách khác nhau.



Cũng đã chạy bản thảo mấy năm, chẳng qua không có người trợ giúp, cho nên danh tiếng cũng không lớn. Được bạn tốt đề cử với chủ biên tập, nên mới gia nhập tạp chí Tinh Duệ.



Cùng đồng nghiệp mới hàn huyên vài câu, Lộc Hàng Hàng khó dịp không trốn sau khi họp xong, mà ngồi ở chỗ của mình viết bản thảo!



"Thế nào? Đổi tính?" Thiệu Kỳ cầm túi xoài khô đi lại, ra vẻ kinh ngạc hỏi cô.



Nếu là trước kia, Lộc Hàng Hàng khẳng định họp xong liền chạy về nhà, viết bản thảo vĩnh viễn kéo dài đến hai ngày cuối cùng mới viết. Hôm nay không giống như tác phong trước sau như một của cô, chuyện này tuyệt đối có vấn đề!



Lộc Hàng Hàng cũng không kiêng dè, duỗi tay lấy ít xoài khô bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói: "Anh ấy 11 giờ rưỡi mới có thể về."



"Anh ấy?!"



Thiệu Kỳ không tự giác đề cao âm lượng, ngay sau đó hạ giọng nói: "Hai người tiến triển thực mau nha?"



Lộc Hàng Hàng đoạt lấy túi xoài khô trong ngực Thiệu Kỳ, bỏ vào miệng chột dạ nói: "Cái gì mà tiến triển........Chúng tớ là hàng xóm, với lại nơi làm việc cũng là lầu trên lầu dưới, nên đi nhờ xe anh ấy về thôi, cậu nghĩ đi đâu thế......."



Thiệu Kỳ nhấp miệng cười trộm, dù sao cũng sẽ ở bên nhau thôi, sớm tối đều ở cạnh nhau, cô (Thiệu Kỳ) mới không thèm quan tâm tới.




Đảo mắt tới thứ năm rồi, ngày hôm sau liền phải tham dự hôn lễ.



Hôm nay, Lộc Hàng Hàng cùng Thiệu Kỳ cố ý nghỉ làm một ngày, hai người một người là biên tập viên chủ chốt, một người làm tác giả ở trong nhà suốt, tới gần ngày tham dự hôn lễ, mới phát hiện các cô không có lễ phục.



Ra cửa trước, Lộc Hàng Hàng nhớ tới tối hôm qua quần áo phơi ở ban công còn chưa thu vào, liền chạy ra ban công lấy quần áo.



Thu dọn quần áo xong xuôi, đi đến phòng khác phát hiện không thấy Miểu Miểu, nhìn về phía cửa ban công, kẹt cửa 20cm kia cũng đủ làm tên tiểu tử kia 'trốn đi'.



Chạy đến ban công, nghiêng người nhìn vào nhà anh, phát hiện Miểu Miểu ngồi xổm trước cửa ban công nhà anh, rõ ràng nhìn thấy Lộc Hàng Hàng, vậy mà vẫn không muốn trở về.



"Lộc Miểu Miểu! Con trở về nhanh lên!" Lộc Hàng Hàng mắt nhìn di động, Thiệu Kỳ sắp đến dưới lầu.



Tiếng nói vừa dứt, liền thấy anh từ trong nhà kéo cửa ban công ra.



Chỉ thấy anh bước chân dài từ trong nhà đi ra, khom lưng bế Miểu Miểu lên, ngẩng đầu nhìn thấy cô ăn mặc quần áo dạo phố, trên người còn đeo túi xách, không khỏi nghi hoặc hỏi: "Cô muốn ra ngoài?"



"Tôi cùng Thiệu Kỳ hẹn cùng nhau đi mua lễ phục." Lộc Hàng Hàng một bên cùng anh nói chuyện, một bên duỗi tay làm bộ muốn ôm Miểu Miểu về.



Phó Thời Dịch đến gần một chút, nhẹ giọng hỏi: " Muốn tôi đưa hai cô đi không?"



Lộc Hàng Hàng vội vàng lắc đầu nói: "Không cần, Thiệu Kỳ lái xe tới, chúng tôi đều là nữ đi mua đồ sẽ tiện hơn........"



Nói xong liền tính toán tiếp nhận Miểu Miểu từ trong ngực anh, ai ngờ Miểu Miểu như ghét bỏ cô, bám vào bả vai của Phó Thời Dịch, thoáng một cái đã lên cao.



"Lộc Miểu Miểu!"



Lộc Hàng Hàng hạ giọng ý đồ dùng thanh âm để trấn áp nó.



Phó Thời Dịch nhếch khóe miệng cười, xoa xoa thịt mập mạp trên người Miểu Miểu, nói: "Hôm nay tôi không ra ngoài, Miểu Miểu cứ để ở chỗ tôi đi."



Lộc Hàng Hàng cảm thấy làm vậy thì phiền anh quá, chính là Miểu Miểu cũng phải dạng nghe lời gì, ngày thường náo lên cũng rất thiếu đánh!



Vừa vặn lúc này Thiệu Kỳ gọi điện tới, Lộc Hàng Hàng không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể nói được.



Đi được vài bước rồi quay trở lại, đem chìa khóa nhà đưa anh, nói: "Đồ ăn vặt cùng chậu cát mèo đều ở............"



"Tôi biết," Phó Thời Dịch nhận lấy chìa khóa, gật đầu ý bảo cô yên tâm, "Cô đi đi, chú ý an toàn."




Trung tâm Nam Phong--------



Lộc Hàng Hàng đi dạo ba tiếng đồng hồ liền kêu la, rốt cuộc ba tiếng vận động của cô chỉ có thể lượn một vòng trung tâm thương mại.



Thiệu Kỳ kéo cô, dừng lại trước một cửa hàng, nhìn chằm chằm tủ kính trưng bày lễ phục: "Này hai bộ này thế nào?"



Lộc Hàng Hàng dừng lại nhìn thoáng qua, liếc mắt một cái liền nhìn trúng bộ lễ phục bên trái, không phải thiết kế hoa lệ, nhìn đơn giản lại hào phóng, nửa ren nửa tơ lựa ở mặt trước làm tăng lên độ gợi cảm.



Bộ bên phải cũng không kém, một bộ thì lộ một khoản vai, một kia được thiết kế cổ áo chữ V khá sâu.



"Liền lấy bộ này!" Hai người trăm miệng một lời.



Lúc sau vào tiệm, hai người không lãng phí thời gian, trực tiếp tìm tới hai bộ lễ phục kia, mặc vào người chỉ có thể thốt lên vô cùng hợp với dáng người của hai người.



Lộc Hàng Hàng liếc mắt cổ áo của Thiệu Kỳ một cái, nhịn không được trêu chọc nói: "Phỏng vấn một chút, xin hỏi vì nguyên nhân gì mà cậu có thể dũng cảm khiêu chiến với cổ chữ V?"



Thiệu Kỳ vặn vẹo bả vai, dương cằm nói: "Ngày mai Cao Mặc khẳng định có mặt, tớ thua người không thể thua trận!"



Nói xong lại hướng về phía người xoay xoay người.



Cao Mặc là bạn trai cũ của Thiệu Kỳ, hai người ở bên nhau bốn năm, cũng ồn ào bốn năm, trước tốt nghiệp một tháng thì hoàn toàn chia tay. Dùng cách Thiệu Kỳ thường nói, hai năm không gặp, tên kia cần phải biết hiện tại cô có bao nhiêu tốt đẹp!



"Vậy cậu mang em họ đi cùng sao?" Lộc Hàng Hàng vừa hỏi, vừa nhìn gương sửa sang lại bộ lễ phục trên người.



"Không mang theo, dẫn em ấy theo chỉ làm hỏng việc," Thiệu Kỳ vuốt vuốt tóc, không hài lòng lắc đầu nói, "Tớ đi hỏi nhân viên xem có 'sủi cảo lót'(*).............."



(*) mình nghĩ chắc là miếng độn ngực ý.



Lộc Hàng Hàng 'xì' một chút cười ra tiếng, Thiệu Kỳ cũng quá liều mạng đi!



Trở lại phòng thử đồ, Lộc Hàng Hàng quyết định mua bộ này, vừa định kéo khóa kéo xuống, đột nhiên tin nhắn của anh tới.



Lấy di động ra, mở ra liền nhận được cả album ảnh cụp, click mở ra xem.



Chỉ thấy Miểu Miểu trình diễn dáng nằm hình chữ đại nằm trên giường anh, xem góc độ chụp hẳn là ảnh tự chụp, mơ hồ có thể nhìn thấy anh dùng khuỷu tay đem Miểu Miểu ôm vòng trong lòng ngực.



Lộc Hàng Hàng nhịn không được nhấp miệng cười, xem ra Miểu Miểu thật sự rất thích anh, ngưỡng bụng ngủ ngay bên cạnh anh chứng minh Miểu Miểu đối với anh không chút phòng bị.



Cầm di động muốn trả lời tin nhắn, thoáng nhìn chính mình trong gương, tự động mở camera, đối diện gương chụp vài tấm, nhìn những tấm hình cô vừa chụp cùng với bộ lễ phục, liền xác nhận đem ảnh chụp gửi cho anh.



Đổi lại quần áo của mình, Lộc Hàng Hàng mới vừa cầm lễ phục đã thay đi ra khỏi phòng thử đồ, liền nhận được tin nhắn hồi âm của anh.



[ Phó Thời Dịch: Miểu Miểu nói, rất đẹp.]



Lộc Hàng Hàng không tự giác cúi đầu cười.



"Hàng Hàng, cậu thích bộ đó sao?" Thiệu Kỳ cầm lễ phục, đứng ở quầy thu ngân nhẹ giọng kêu cô.



Lộc Hàng Hàng đi qua, gật đầu nói: "Thích, tớ mua bộ này."



Hai người khó một lần dứt khoát như vậy, sôi nổi móc ví ra tính tiền.



Nhân viên thu ngân thấy Lộc Hàng Hàng nhìn chằm chằm nút tay áo nam đến phát ngốc, mặt mỉm cười hỏi: "Xin hỏi ngài còn cần gì sao?"



Cuối cùng, Lộc Hàng Hàng duỗi tay cầm lấy đôi nút tay áo kia.




Trở lại chung cư, Lộc Hàng Hàng cùng Thiệu Kỳ hẹn nhau gặp mặt ở nơi tổ chức hôn lễ, lúc này mới xách túi đồ lên lầu.



Đứng ở cửa nhà anh, giơ tay nhẹ ấn chuông cửa, trong tay nắm chặt hộp quà hình vuông, hít sâu vài lần, cửa mở.



Phó Thời Dịch đứng ở cửa, Miểu Miểu đi theo từ trong phòng đi ra, xoay quanh Lộc Hàng Hàng, "Sao trở về nhanh vậy?"



Lộc Hàng Hàng nhấp môi gật đầu, theo bản năng đem tay phải cầm hộp quà để sau người.



"Ăn cơm không?" Phó Thời Dịch cầm chìa khóa nhà cô trong tay, nhẹ giọng hỏi.



"Ăn." Lộc Hàng Hàng trả lời đặc biệt mau.



Tiếp nhận chìa khóa, lui về sau một bước, lúc này mới đem hộp quà nhét vào trong ngực anh, ấp úng nói: "Cái này, cảm giác cùng bộ lễ phục tôi mua rất hợp, cho nên mua ........."



Nói xong không đợi anh mở miệng nói chuyện, Lộc Hàng Hàng liền nhanh chóng ôm Miểu Miểu trở về nhà.



Đêm nay, Lộc Hàng Hàng mất ngủ.



Mà anh, cũng như vây.




Buổi sáng ngày hôm sau, Lộc Hàng Hàng trang điểm nhẹ, thay bộ lễ phục mới mua hôm qua, trước khi ra cửa còn cầm áo khoác nhỏ choàng lên vai.



Lâu rồi không mang giày cao gót vừa mới dẫm lên, liền nghe được âm thanh mở cửa từ đối diện.



Lộc Hàng Hàng vội vàng đứng thẳng thân mình, duỗi tay mở cửa, cùng anh đứng ngoài cửa, bốn mắt nhìn nhau.



Trong khoảng thời gian ngắn, hai người đều quên mất phải mở miệng nói chuyện.



Trên người cô mặc bộ váy dài, mà anh ăn mặc một thân tây trang thẳng tắp, cách nhau nửa thước, Lộc Hàng Hàng cảm giác trong lòng như có nai con đang chạy loạn.



Bọn họ ăn mặc như vầy..........Có loại cảm giác như hôm nay là hôn lễ của hai người vậy.



Lộc Hàng Hàng mặt liền đỏ lên, quay đầu né tránh ánh mắt anh, cúi đầu thấy trên cổ tay áo anh là nút áo mà hôm qua cô mua.



"Bạn gái, đi thôi."







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro