Chương 11: Thích anh
Tắm xong, Lộc Hàng Hàng nằm trên giường, gọi điện cho Thiệu Kỳ, lúc này hẳn cô ấy vẫn chưa ngủ.
Quả nhiên, chưa bao lâu điện thoại đã thông.
"Lâu như vậy mới gọi lại cho tớ! Làm gì?!" Thiệu Kỳ vô cùng hiểu rõ Lộc Hàng Hàng, biết cô có chuyện cần giải quyết nên đến tận bây giờ mới gọi điện.
Lộc Hàng Hàng ấn mở loa, đem điện thoại đặt qua một bên, ôm chăn mỏng trở mình, chột dạ trả lời: "Đi qua nhà hàng xóm ăn cơm........"
Vừa dứt lời, liền nghe được tiếng la của Thiệu Kỳ y như dự đoán của cô: "Tớ biết! Giọng đàn ông hồi chiều cũng là của anh ta?"
Lộc Hàng Hàng chui đầu vào gối, đáp đúng vậy.
"Thế nào? Tiến thêm một bước? Có hôn hôn không?"
Tính bát quái của Thiệu Kỳ nổi lên khiến cho Lộc Hàng Hàng một trận đỏ mặt, kéo chăn mỏng ra, nằm nghiêng trên giường, duy trì lý trí.
"Cái gì mà hôn hôn.........Không thể nào........"
Kỳ thật Lộc Hàng Hàng không đoán ra cảm giác trong lòng này, vì thế đem chuyện hai người ở cùng nhau ngày hôm nay kể hết cho Thiệu Kỳ, từ chuyện giữa trưa 'tình cờ gặp nhau' đến cùng nhau đi dạo trong trung tâm Nam Phong. Chỉ là không nói cho Thiệu Kỳ, vị hàng xóm còn diễn làm bạn trai 'một phút đồng hồ' cùng cô.
"Lộc Hàng Hàng, tớ dùng kinh nghiệm từng trải nói cho cậu biết, nhất định anh ta có ý với cậu!" Thiệu Kỳ khẳng định nói.
Lộc Hàng Hàng theo bản năng cắn móng tay, rối rắm nói: "Nhưng mà anh ấy..........."
"Cậu nghĩ lại xem, đây không phải tình tiết trong phim truyền hình, nào có nhiều sự trùng hợp như vậy?.......Hơn nữa anh ta nhất định không phải cong!" Thiệu Kỳ lúc này đang ở nhà đắp mặt nạ, kích động nói làm mặt nạ giấy trên mặt bị lệch đi.
Lộc Hàng Hàng bắt đầu hoài nghi về phán đoán trước kia của bản thân.
Thiệu Kỳ biết Lộc Hàng Hàng lại chui vào ngõ cụt, loại chuyện như thế này vẫn nên để cô ấy tự mình giải quyết, vì thế không nói gì nữa, mà đem chuyện lúc chiều ra bàn.
"Hôn lễ ngày đó tớ cũng phải đi sao?"
Lộc Hàng Hàng nằm thẳng, nhìn trần nhà, bĩu môi, không tình nguyện nói: "Tớ không muốn đi đâu, nhưng mà không đi lại bị nghi ngờ, giống như tớ sợ cô ta vậy."
Do màn tranh cãi buổi chiều, Lộc Hàng Hàng vẫn là căng da đầu mà đến đó.
Thiệu Kỳ thở dài một hơi, nói: "Quyết định như vậy đi, có vài vị giáo sư cũng đến tham gia, chúng ta không đi thì không thích hợp cho lắm."
Lộc Hàng Hàng tưởng tượng đến vẻ mặt của Quản Xảo Tình và Từ Lộ, liền phiền lòng, cào loạn tóc, nói: "Tớ chờ khi tiệc cưới kết thúc liền đi về."
Đột nhiên Thiệu Kỳ nghĩ đến cái gì, xé rớt mặt nạ, đưa ra chủ ý: "Nếu không chúng ta tùy tiện tìm một người? Cậu đi tìm vị hàng xóm kia, tớ đi tìm em họ tớ!"
"Khônh tốt lắm đâu..........Tớ cùng anh ấy cũng không quen thuộc như vậy......." Lộc Hàng Hàng theo bản năng lắc đầu cự tuyệt.
Thiệu Kỳ thấy cô do dự, vì thế lại suy nghĩ đến người khác: "Nếu không cậu tìm Hứa Hạo Bình đi?"
Lộc Hàng Hàng vừa nghe đến tên này, liền nhíu mày.
"Không cần!"
Hứa Hạo Bình là học đệ của các cô, ở học viện thương mại kế bên cũng coi như là nhân vật nổi tiếng, chủ yếu là trong nhà có tiền, nói không hơn không kém là phú nhị đại.
Sau khi Hồ Nhiên từ bỏ việc theo đuổi, trong một lần thi đấu Hứa Hạo Bình đạt giải nhì, Lộc Hàng Hàng lại đạt giải nhất.
Cho rằng là cuộc thi đấu hữu nghị, không nghĩ tới sau khi kết thúc kì thi Hứa Hạo Bình liền mãnh liệt theo đuổi, Lộc Hàng Hàng nhờ vào kỳ thực tập mà thoát khỏi trường học cuối cùng cũng rốt được anh ta.
Thiệu Kỳ cười một trận, chia sẻ tin tức nghe được: "Cậu không phải không biết? Hứa Hạo Bình học xong nghiên cứu sinh ở nước ngoài đã trở lại."
"Tớ mặc kệ." Lộc Hàng Hàng tức giận nói.
Hai người tám chuyện thêm một lúc mới kết thúc cuộc gọi.
Sự thật chứng minh, bất luận dù là ban ngày hay ban đềm, đều không được nói xấu sau lưng người khác!
Lộc Hàng Hàng vừa mới chuẩn bị đi ngủ, liền nhận được cuộc gọi từ Hứa Hạo Bình.
Dứt khoát từ chối, bày vẻ mặt chớ quấy rầy.
Tuy nói rằng Hứa Hạo Bình không làm chuyện gì quá phận, nhưng Lộc Hàng Hàng vẫn cho rằng đã không thích thì nên trực tiếp cự tuyệt đó mới là đức tính tốt, cho nên mấy nay mặc kệ Hứa Hạo Bình thổ lộ như thế nào, cô đều là cự tuyệt và cự tuyệt.
Nếu không phải do Hứa Hạo Bình giả làm bên phía truyền thông gọi điện thoại tới tòa soạn, hẳn là tới bây giờ anh ta vẫn không biết được số điện thoại của cô.
Nghĩ vậy, Lộc Hàng Hàng không khỏi bắt đầu ngẫm nghĩ lại cảm giác của mình đối với Phó Thời Dịch.
Ngày thường đều tìm lý do tiếp cận cô, thế nhưng ngoài ý muốn cô lại không muốn cự tuyệt anh tới gần.
Mất ngủ cả đêm, gần đến hừng đông Lộc Hàng Hàng mới ngủ.
Giấc ngủ này kéo dài đến tận giữa trưa, lúc thức dậy cô cảm thấy cả đầu đều nặng nề, mũi thì nghẹt, tứ chi vô lực.
Hắt xì ba cái liên tục, Lộc Hàng Hàng xádc định chính mình bị cảm.
Vừa đổi mùa, cô rất dễ bị cảm mạo. Cao Huệ Mai thường xuyên nói cô là do thiếu rèn luyện thân thể, 'ánh sáng mặt trời không đủ'.
Miểu Miểu như biết cô không thoải mái trong người, ngoan ngoãn cọ cọ tay cô, Lộc Hàng Hàng thông mũi một phen, tìm áo khoác mặc vào, đem đồ hộp cho Miểu Miểu ăn, cả người ghé vào sô pha, không muốn ăn uống cũng không có sức lực nấu cơm, lúc này cô chỉ muốn nằm bò ra thôi.
ở trên sô pha lim dim nửa giờ, Lộc Hàng Hàng cảm thấy lần này cảm mạo tới quá nhanh, bò dậy muốn uống thuốc, nhưng uống thuộc không thể để bụng rỗng, vì thế lấy di động đặt một phần cơm.
Thẳng đến khi anh trai giao cơm gọi điện thoại tới, Lộc Hàng Hàng mới đổi giày xuống lầu.
Chung cư này suy xét về vấn đề an toàn của các hộ gia đình, vì thế chuyển phát nhanh hay giao cơm đều giống như nhau, không được cho phép lên tầng.
Lộc Hàng Hàng đi thang máy xuống, đứng ở cửa trước chung cư, không thấy thân ảnh của anh trai giao cơm đâu, vì thế lại gọi điện lại cho người giao cơm.
"Xin chào, tôi đứng ở cửa số 21 tiểu khu Hải An, không thấy anh đâu..........."
Lộc Hàng Hàng mang theo giọng mũi, anh trai giao cơm không nghe rõ lời cô nói.
"Lộc Hàng Hàng đúng không? Tôi đứng ở cửa số 21!" Anh trai giao cơm gân cổ lên trả lời.
Lộc Hàng Hàng theo bản năng quay đầu lại nhìn chung cư, xác định chính mình không có nhầm lẫn, cô thật là đang đứng ở cửa sôs 21.
"A! Cô là tiểu khu Hải An! Tôi nhầm, tôi tưởng cô ở tiểu khu Thắng An ở đối diện." Anh trai giao cơm ở trong điện thoại xin lỗi liên tục, nói lập tực đến ngay, Lộc Hàng Hàng chờ một chút.
Cũng may hai tiểu khu rất gần nhau, bỏ qua việc Lộc Hàng Hàng thực không thoải mái, nhưng vẫn kiên nhẫn ở dưới lầu cho người giao cơm, còn không quên nói chú ý an toàn.
Bỏ qua việc nhầm lẫn này, lúc này trách cứ cũng vô dụng. Hơn nữa cô xem qua rất nhiều video, có rất nhiều anh trai giao cơm xảy ra sự cố do sốt ruột quá.
Đứng ở bậc thang chung cư, Lộc Hàng Hàng quấn chặt áo khoác trên người, rất muốn ngủ nha.
"Hàng Hàng------------"
Đột nhiên nghe ai gọi tên mình, Lộc Hàng Hàng theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Hứa Hạo Bình trên tay cầm một bó hoa hồng cất bước đi về phía cô.
Lộc Hàng Hàng ngẩng ra một chút, muốn xoay người lên lầu, nhưng lại lo lắng anh trai giao cơm không tìm thấy cô, vì thế chỉ có thể đứng tại chỗ.
"Hàng Hàng, sao em biết anh sẽ tới?" Hứa Hạo Bình một thân tây trang, gương mặt non trẻ cùng một thân đồ này cũng còn lời gì để nói.
Lộc Hàng Hàng hướng về bên cạnh hai bước, buồn bực nói: "Tôi đợi cơm hộp."
"Cơm hộp? Sao lại ăn cơm hộp, để anh mang em đi ăn đi." Hứa Hạo Bình không chú ý tới âm thanh của Lộc Hàng Hàng có chút nghẹn.
Lộc Hàng Hàng mang mũ áo khoác kên, đặt tay vào túi, nghiêng người nhìn cổng lớn, lãnh đạm nói: "Cậu tới đây làm gì?"
Hứa Hạo Bình thấy cô không nhận hoa, đành phải để hoa thấp xuống, nghiêm trang nói: "Tối hôm qua gọi điện cho em, nhưng em không bắt máy."
Lộc Hàng Hàng không nói chuyện, nhìn cậu ta một cái, ý bảo cậu ta nói vào trọng điểm.
"Anh chính là muốn nói với em, anh đã trở về, hơn nữa là ở lại đây không đi đâu nữa rồi!"
Hứa Hạo Bình nói xong, vẻ mặt chờ mong phản ứng của Lộc Hàng Hàng.
Lúc này, Lộc Hàng Hàng nhìn thấy anh trai giao cơm cưỡi motor chạy vào tiểu khu, vì thế xoay người đối diện cậu ta: "Hứa Hạo Bình, hai chúng ta thật sự không có khả năng, cậu đừng đến đưa hoa nữa, rất lãng phí."
Vừa dứt lời, anh trai giao cơm liền đến.
Lộc Hàng Hàng đi xuống bậc thanh, nhận lấy phần cơm, nói cảm ơn.
Lúc anh trai giao cơm rời đi, vẫn nhìn trộm hai người, phỏng đoán có phải hai người là tình nhân đang cãi nhau hay không?
Hứa Hạo Bình nhìn thấy cô muốn lên lầu, vội vàng ngăn cô lại.
"Hàng Hàng, em nói xem anh theo đuổi em bốn năm, lúc trước bởi vì em thấy anh học nghiên cứu sinh bên nước ngoài nên không thích hợp ở bên nhau, bây giờ anh đã trở lại, em còn băn khoăn điều nữa?"
Lộc Hàng Hàng giơ tay đánh gãy lời cậu ta nói, tận tình giải thích cho cậu ta: "Nếu tôi thích cậu, thì sao phải cự tuyệt cậu suốt bốn năm? Tôi không phải giả vờ rụt rè, cậu còn không nhìn rõ sao?"
"Trước tiên chúng ta có thể thử xem, không thử làm sao em biết anh không phải hình mẫu mà em thích?" Hứa Hạo Bình trước sau như một khuyên nhủ.
Lộc Hàng Hàng quay sang một bên che miệng ho nhẹ, lắc đầu nói: "Loại tình cảm này, sao phải thử mới biết? Cậu không cần lãng phí thời gian với tôi........"
"........Hơn nữa, tôi thích người khác rồi."
Cuối cùng Lộc Hàng Hàng không biết phải làm sao, bật thốt ra những lời nói này, một khắc kia trong đầu cô toàn bộ là hình ảnh Phó Thời Dịch.
Thừa dịp Hứa Hạo Bình còn sững sờ tại chỗ, Lộc Hàng Hàng xoay người đi vào chung cư.
Lộc Hàng Hàng vừa đi ra thang máy, liền thấy Phó Thời Dịch đang đứng trước cửa nhà cô.
Lộc Hàng Hàng vừa định nói chuyện, cổ họng liền ngứa ngáy, cúi đầu che miệng ho khan hai tiếng, lúc này mới đi tới cửa, hỏi anh: "Anh tìm tôi sao?"
"Cô bị cảm?"
Phó Thời Dịch nghe thanh âm của cô khàn khàn, không tự giác nhíu mày.
Lộc Hàng Hàng sửng sốt một chút, gãi gãi tai gật đầu nói: "Có thể tối hôm qua bị cảm lạnh, không quan trọng, thường xuyên bị như vậy........."
Lời còn chưa nói xong, anh đã đặt tay lên trán cô.
Đột nhiên, chìa khóa trong tay Lộc Hàng Hàng rơi xuống đất, hô hấp đình trệ, một cử động nhỏ cũng không dám.
Tác giả có lời muốn nói:
Dịch ca sợ là dù vợ có rụng một cọng tóc đều đau lòng đi (doge)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro