Chương 1: Cấu kết với tiểu miêu
Giữa trưa, mặt trời đã lên cao.
Ánh mặt trời chiếu vào người trên giường, chăn mỏng khẽ giật giật, sau đó xoay người một cái, lộ ra đôi chân non mịn, cảm giác mát lạnh là cô thoải mái, co co ngón chân.
Híp mắt đợi trong chốc lát, động ngón chân nửa ngày, vẫn không thấy mèo nhỏ tới thăm, Lộc Hàng Hàng có chút buồn bực
"Miểu Miểu---"
Gọi một tiếng, không nghe thấy tiếng đáp lại.
Lộc Hàng Hàng vội vàng bò dậy, nhìn quanh phòng ngủ một vòng, không nhìn thấy thân ảnh của Miểu Miểu, vừa định kêu tên của nó, lại phát hiện cửa phòng ngủ đã đóng.
Cô sẽ không đóng cửa phòng, cho nên...Mẹ của cô đã tới.
Lộc Hàng Hàng không kịp sửa sang liền quấn chăn quanh eo, chân trần ôm chăn đi ra khỏi phòng ngủ, từ cửa phòng ngủ nhìn ra không thấy Miểu Miểu, lại bị một trận gió ấm thổi ngay mặt.
Cửa ban công mở.
Mèo nhỏ Miểu Miểu nhất định lại chạy đến nhà xách vách.
Lộc Hàng Hàng vừa ngáp thay quần áo, vừa lắc đầu, không phải lần đầu Miểu Miểu "trốn đi".
Làm việc suốt một đêm, đuổi kịp rồi ngày mai giao bản thảo, Lộc Hàng Hàng tưởng mình nhiều lắm chỉ ngủ đến tám giờ, không nghĩ tới vừa mở mắt đã giữa trưa.
Phủ thêm áo khoác mỏng, xoa xoa đôi mắt, duỗi tay sờ đến tủ giày tìm chìa khóa, đẩy cửa lập tức đi đến đối diện.
Trước cửa nhà sạch sẽ, Lộc Hàng Hàng thu chân, nghi hoặc sờ sờ lỗ tai.
Nhà này trang hoàng xong rồi?
Ba tháng gần đây, mỗi ngày đúng 8 giờ sáng đội trang hoàng lại "tấu nhạc", thế nhưng...Hoàn công?
Lộc Hàng Hàng nghĩ vậy, không khỏi có chút sốt ruột, Lộc Miểu Miểu sẽ không bị nhốt bên trong đi!
"Cốc cốc---"
Lộc Hàng Hàng giơ tay gõ cửa, chờ đợi, không ai lên tiếng, vì thế mở miệng hô: "Có người ở nhà không---"
Vừa dứt lời, cửa được mở ra.
Lộc Hàng Hàng theo bản năng lùi về sau một bước, ngẩng đầu nhìn người mở của, đầu đột nhiên trống rỗng.
Trong nội tâm cảm thán 3 lần ---'người này thật đẹp trai' lúc sau, Lộc Hàng Hàng thu hồi bộ dạng chưa tỉnh ngủ, bĩu môi, nghiêm trang hỏi: "Xin chào, xin hỏi anh có nhìn thấy Miểu Miểu không?"
Phó Thời Dịch dựa vào khung cửa, khoanh tay trước ngực nhìn chằm chằm cô, khóe miệng giơ lên lơ đãng cười.
"Mèo kia, tên Lộc Miêu Miêu?"
Thanh âm của người đàn ông này giàu từ tính tê tê dại dại, Lộc Hàng Hàng không tự giác đỏ mặt, cúi đầu nhìn ngón tay nói: "Là Miểu có ba thủy, tôi, mẹ tôi nói mệnh tôi thiếu nước..."(*)
(*) đoạn này giải thích tên của mèo nhỏ nên mình không rõ lắm. Cầu cao nhân giúp đỡ.
"Meo ngao---"
Âm thanh bất mãn của mèo nhỏ từ trong phòng truyền ra, đánh gãy cuộc đối thoại của hai người.
Lộc Hàng Hàng nhìn theo tiếng vọng ra, thấy Lộc Miểu Miểu giống như đại gia nằm liệt trên ghế sô pha.
"Lộc Miểu Miểu!!" Lộc Hàng Hàng nhịn không được kêu ra tiếng, nhìn thấy anh đang cười, đành phải đỏ mặt đem thanh âm đè thấp, "Miểu Miểu, mau ra đây ---"
"Meo ngao---"
Giọng này là muốn nói, lão tử càng không ra???
Lộc Hàng Hàng đứng ở cửa, có chút xấu hổ ngẩng đầu nhìn anh.
Phó Thời Dịch đem thân mình tránh sang một bên, không hề có ý xem cô là 'người ngoài'.
"Vào đi."
Nói xong liền đi đến sô pha, giơ giơ cằm, chỉ vào nửa thanh giăm bông còn thừa trên bàn trà, "Nó ăn cái này, không có việc gì chứ?"
"Không có việc gì không có việc gì, nó thích ăn cái này, ăn cái này ba bữa một ngày đều không chê ..." Lộc Hàng Hàng cởi giày ra, đi chân trần đi theo vào.
Quả nhiên thuê nhà cùng mua nhà khác nhau một trời một vực.
Nào là thảm, đồ gia dụng, sô pha ...
"Lộc Miểu Miểu!! Không được cào!!"
Lộc Hàng Hàng một bước xông tới, bế Lộc Miểu Miểu lên, trước khi nó thực hiện 'tật xấu'.
"Xin lỗi, đã quấy rầy!" Lộc Hàng Hàng nói xong liền ôm Miểu Miểu ra cửa.
Lảo đảo mang giày vào, vừa xoay người liền thấy anh trong tay cầm ly nước bưng tới, Lộc Hàng Hàng vội vàng vẫy vẫy tay, nói không cần phiền toái.
Lấy chìa khóa ra, mở cửa nhà của mình, không ngờ Lộc Miểu Miểu từ trong ngực cô nhảy ra ngoài, một thoáng không chú ý liền chạy trở về nhà đối diện.
Phó Thời Dịch ngồi xổm cúi đầu xem mèo nhỏ béo bên chân mình, một tay bế lên, Lộc Miểu Miểu cũng không cự tuyệt, lười nhác nằm trong ngực anh, biểu tình đắc ý kia là cố ý chọc giận Lộc Hàng Hàng.
Lộc Hàng Hàng đành phải trở lại, vẻ mặt xin lỗi nói: "Xin lỗi..... Nó có chút tùy hứng."
Nói xong liền vươn tay hướng Lộc Miểu Miểu, thấp giọng nói: "Lộc Miểu Miểu, cảnh cáo con, đừng ở chỗ này làm mất mặt...."
Phó Thời Dịch lần đầu tiên ôm mèo, động tác hơi trúc trắc, nhưng Lộc Miểu Miểu béo thành một đoàn thịt thì không có yêu cầu gì.
"Tôi tên Phó Thời Dịch, hàng xóm của cô."
Vừa dứt lời, Lộc Hàng Hàng tay đặt ở giữa không trung đã bị anh cầm lấy.
Khuôn mặt nhỏ thoáng chút liền đỏ lên, trong miệng lặp lại: "Xin chào xin chào....."
Soái ca bây giờ đều chủ động như vậy sao??
Muốn đem tay rút về, lại bị anh nắm đến gắt gao, thấy hàng mi anh nhẹ nhếch, ý là muốn trao đổi tên?
"..........Tôi là Lộc Hàng Hàng, con nai lộc, hàng bạch cúc hàng." (*)
(*) ý nghĩa của tên là Chu bó tay nhé mấy cô 😊))
Phó Thời Dịch buông tay cô ra, đáy mắt toàn là ý cười.
Lộc Hàng Hàng mất tự nhiên nhéo nhéo đầu ngón tay, lòng bàn tay của anh, nóng quá.
"Ừ." Phó Thời Dịch nghiêng thân mình, làm bộ muốn đem Lộc Miểu Miểu đang ngủ trong ngực đưa cô.
Lộc Hàng Hàng vội vàng nhón chân, duỗi tay ôm đi.
Anh khom lưng, cô nhón chân.
Cứ như vậy trong nháy mắt, khoảng cách hai người cực kỳ gần gũi.
"Cảm ơn anh....cái kia cái kia, lần sau gặp."
Lộc Hàng Hàng không dám dừng lại lâu, trên mặt cô đã đỏ bừng khiến cho cô giống như kẻ chưa bao giờ thấy qua đàn ông!!
Trốn về nhà, đóng cửa lại dựa vào ván cửa,lặp lại động tác hít sâu, trước ngực phập phồng, ở mũi còn lưu lại mùi hương trên người anh.
Lộc Hàng Hàng chui đầu vào bụng Miểu Miểu, cọ qua cọ lại. Ngay cả trên người Miểu Miểu đều có mùi hương của anh.
"Lộc Miểu Miểu, ánh mắt không tồi, rất có tiền đồ!"
Bên này Lộc Hàng Hàng còn đang đắm chìm trong sắc đẹp của vị hàng xóm được trời ban xuống.
Bên kia Phó Thời Dịch đóng cửa lại, đi đến sô pha ngồi xuống, nhìn ly thủy tinh trong tay, nhớ tới bộ dáng vừa thẹn thùng vừa né tránh của cô, nét cười đầy xấu xa tựa như sói xám tươi cười khi thỏ con đến.
"Lạch cạch-----"
Cửa thư phòng mở ra, người đàn ông ăn mặc hoa tây trang bước ra hướng cửa nhìn nhìn, xác định Lộc Hàng Hàng đã trở về, lúc này mới bước hẳn ra khỏi phòng.
"Vừa chính là 'Tiểu Bạch Cúc'?" Tư Mã Cao Ngạn sờ sờ cằm, trên mặt tràn ngập tò mò, vừa đi ra cửa vừa nói: "Giọng nói rất thanh, rất ngọt... không biết lớn lên ngọt hay không ....."
Phó Thời Dịch thu hồi ý cười trên mặt, nâng ly nhẹ nhấp một ngụm, lạnh nhạt nói: "Không có việc gì đừng tới."
Tư Mã Cao Ngạn đành phải dừng bước chân, xoay người đi đến sô pha, nói: "Có việc chứ! Tôi gửi bưu kiện cho cậu vào tối hôm qua, cậu nhận được chưa?"
Sau đó, Tư Mã Cao Ngạn miệng liền không dừng lại, đem công việc ở văn phòng thông báo qua một lần, lại lẫn tránh một số chuyện xấu, cuối cùng đem việc phải tọa đàm ở các trường đại học và viện thiết kế nói qua một lượt.
Phó Thời Dịch nghiêm túc nghe, không tự giác đi ra ban công, dựa vào tay vịn của rào chắn, từng trận gió nhẹ thổi qua, mơ hồ có thể nhìn thấy được tấm màn sa ở cách vách đang lay động theo chiều gió.
Tư Mã Cao Ngạn tự lấy nước cho bản thân, vừa uống vừa nói, cuối cùng dứt khoát ngồi lên ghế mây của xích đu ngoài ban công, nói đến các hoạt động cứng nhắc trong văn kiện, nói nửa ngày, ngẩng đầu lên xem Phó Thời Dịch, lại phát hiện tâm tư của anh đã sớm bay tới cách vách.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro