Chương 2.3 (1 chương gốc dài vl)
"Trời ơi, chết, chết! Chonlada, sao em lại ăn mặc như thế này đi làm vậy!"
Mặc dù chị Nuch và chị Wadi, trưởng bộ phận tiếp tân, đều nhìn cô với ánh mắt hoảng hốt và lo lắng, nhưng lúc này không ai có thể ngăn cản quyết tâm của cô. Cô muốn biến sảnh khách sạn của Tập đoàn Watin thành một sàn catwalk.
Quy định của nhân viên tiếp tân là không được trang điểm quá mức, không được đeo đồ trang sức xa xỉ. Cô mặc kệ tất cả. Mái tóc được quy định dù ngắn hay dài, đều phải gọn gàng và sạch sẽ, nhưng cô lại để tóc xoăn bồng bềnh. Nhân viên lễ tân phải đi giày đen lịch sự, cô đã đổi thành giày cao gót đỏ và môi cũng tô son đỏ rực rỡ.
(Nôn coi khúc này trong phim quá ^^, muốn coi Cha Lọt biến hình cỡ nào, muốn coi Boss Lek có chảy máu mũi không:)) )
"Chonlada, em đang làm gì vậy? Hôm qua chị đã nhắc về quy định của nhân viên khách sạn rồi mà. Qua đây gặp chị ngay bây giờ."
"Đứng lại! Nhân viên kia!"
Giọng nói nghiêm nghị của Apo - "Boss Lek" của Tập đoàn Watin, vang lên đầy tức giận. Mặc dù không phải lớn tiếng quát tháo nhưng nó đã đủ thu hút sự chú ý của tất cả các vị khách có mặt trong sảnh lúc bấy giờ. Mọi ánh nhìn đều đổ dồn về vô lễ tân đang ngang nhiên vi phạm quy định, cố tình biến mình thành tâm điểm của khách sạn.
"Những ai không có liên quan, đi làm việc của mình đi. Còn cô..."
"Chào chị Apo." Chonlada không để Apo kết thúc đã vội ngắt lời,
"Nếu cô cảm thấy không phù hợp với công việc này hay thậm chí không thể tuân theo những quy tắc cơ bản nhất của khách sạn thì thứ lỗi tôi nói thẳng. Chúng tôi không cần một người như cô."
"Vậy em sai ở đâu ạ?"
Apo nhìn thẳng vào Chonlada với ánh mắt lạnh lùng, như thể một con dao có thể xuyên qua người cô bé nhỏ ngay lập tức. Tuy nhiên không giống người khác, Chon lada không né tránh ánh mắt của Apo, trái lại, cô còn nhìn thẳng vào mắt Apo như muốn thách thức nhưng cũng như thể muốn tìm kiếm điều gì đó từ Apo.
"Cô thử nhìn lại bản thân mình xem, có gì đúng quy định của khách sạn không?"
"Vẻ bề ngoài rất quan trọng mà, nếu người ta tự tin thì sẽ làm việc tốt hơn."
"Khách sạn này không cần kiểu người đẹp mà đầu óc bã đậu."
"Em không phải chỉ có đẹp và sống qua ngày đâu. Thêm nữa, nếu chị đang nói về quy định khách sạn, về sự gọn gàng, tình yêu với công việc hay nụ cười luôn nở trên môi, thì em nghĩ em không thiếu điều nào cả."
Chonlada biết kế hoạch của cô đã thành công, vì ngoài việc thu hút sự chú ý của Apo, còn khiến Apo nói nhiều hơn so với những lần gặp trước.
"Wadi."
"Dạ, Boss Lek."
"Tôi giao cô xử lý. Hy vọng ngày mai tôi sẽ không gặp cô nhân viên này ở khách sạn nữa."
Tuy nhiên thật đáng buồn cho Chonlada, sự chú ý của Apo chỉ kéo dài trong vài giây. Apo liếc nhìn đồng hồ đeo tay rồi cắt ngang cuộc trò chuyện, chuẩn bị rời đi.
Chonlada đã cố gắng nhiều như thế mà vẫn không thể thu hút được sự chú ý của Apo dù chỉ năm phút, cô không còn cách nào khác ngoài việc nhanh chóng bước lên chặn trước mặt Apo.
"Chị nghĩ chị có thể quyết định mọi chuyện sao? Chị có quyền đuổi người khác chỉ vì họ ăn mặc không đúng theo ý chị sao? Em xin lỗi, em đã đăng ký và được tuyển dụng đúng quy trình, và nếu chị đuổi em chỉ vì lí do em muốn ăn mặc tự do, em sẽ nói với chủ tịch khách sạn rằng chị đang lạm dụng quyền lực."
"Đừng có làm ồn, làm phiền khách khác."
Apo gằn giọng, cố gắng kiềm chế cảm xúc trước thái độ của Lada. Dù Chonlada có quả quyết rằng cô không chỉ có "khuôn mặt xinh đẹp" nhưng với thái độ ngang bướng thế này, Apo đã chắc nịch với ý định sẽ không cho cô cơ hội thứ hai.
"Em sẽ không đi đâu cả, dù chị có đuổi em đi, em cũng không đi."
"Chị Apo, để em xử lý cùng với chị Wadi."
"Không cần đâu, Prim, tôi sẽ giải quyết chuyện này ngay bây giờ."
Vì thấy tình huống ngày càng thu hút nhiều người, nên Apo, với tư cách là con gái chủ tịch của khách sạn, quyết định sẽ tự mình xử lý mọi chuyện một cách dứt điểm, dù có phải tốn thời gian để giải quyết.
"Đi theo tôi."
"Chị Apo gọi ai vậy? Ở đây có nhiều người đang đứng đấy."
"Chonlada!!!"
"Em biết rồi, em đi ngay."
Chonlada hài lòng khi nhìn thấy ánh mắt của Apo liếc qua tên trên bảng tên của mình và lần đầu tiên gọi đúng tên cô. Cùng lúc đó, chị Nuch nhìn cô với vẻ mặt lo lắng, thậm chí chị còn làm động tác cắt cổ như thể ra hiệu cô sẽ không thể sống sót rời khỏi phòng riêng của Apo.
Nhưng Chonlada không hề cảm thấy lo lắng hay sợ hãi chút nào.
Có lần đầu tiên thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai... và cô tin rằng từ giờ trở đi, Apo sẽ không bao giờ quên tên Chonlada!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro