
Chương 4
Editor: Novi
_________________
Trên bàn là một bát cháo hải sản và một bát canh gà hầm.
Giang Hải Triều vẻ mặt nghiêm trọng, bất động nhìn chằm chằm vào những tấm thẻ nhỏ trước mắt.
Ha, chu đáo thật. Gửi đồ ăn thì thôi đi, lại còn kèm thêm hai tấm thiệp nhỏ hình trái tim.
Giang Hải Triều lướt mắt qua những dòng chữ trên thiệp.
【Ăn uống cho tử tế, những chuyện còn lại cứ để tôi lo liệu】 - Tên người gửi là một chữ "Tùy"
【A Giang, có tôi ở đây】 - Tên người gửi là "Mặc Bạch"
Được lắm, còn ra vẻ sến súa nữa.
Nếu không có tên người gửi, thì sẽ tốt hơn.
Một bàn tay thon dài đưa đến, nhẹ nhàng xé những tấm thiệp ra khỏi túi.
Giọng nói của người đàn ông bình thản như nước, đọc từng chữ một những lời quan tâm "ngọt ngào" trên tấm thiệp.
"Hứa Mặc Bạch, Tùy Vận Thành." Người đàn ông mặt không cảm xúc, sự tàn nhẫn trong mắt ẩn giấu dưới vành mũ lưỡi trai: "Tốt lắm, đều là những nhân vật có tiếng tăm."
Hoắc Diễm dùng một ngón tay kẹp hai tấm thiệp, ngẩng đầu nhìn người đối diện, ánh mắt sắc lẹm như dao đã lộ ra một vài manh mối.
"Một người là đạo diễn lớn có quan hệ rộng, tài nguyên nhiều trong giới; một người, dựa lưng vào tư bản, muốn làm gì thì làm." Hoắc Diễm cười lạnh: "Em giỏi thật đấy."
Giang Hải Triều gần như có thể cảm nhận được ánh mắt sắc như dao của Hoắc Diễm.
Chết tiệt, dữ dằn quá! Giang Hải Triều vô thức lùi về phía sau, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại tiếng "cứu tôi, cứu tôi".
"Khụ," Giang Hải Triều đưa tay che môi, đột nhiên ho khan: "Tôi... hình như hơi khó chịu."
"Có lẽ là... tối qua ngồi bên đường hóng gió cả đêm, nên bị cảm lạnh rồi." Giang Hải Triều thở dốc một cách yếu ớt, vừa ngước mắt nhìn người đối diện, vừa cố kìm nén đôi chân đang run rẩy của mình.
Bình tĩnh, bình tĩnh. Giang Hải Triều tự an ủi. Ngày xưa, Hoắc Diễm đối với anh vẫn rất tốt mà.
Ưm, nhớ Hoắc Diễm ngày xưa là một chú cún con ngoan ngoãn, nghe lời quá... Giang Hải Triều thở dài, cún con lớn rồi, quả nhiên thay đổi rồi.
Chiếc ghế phát ra một tiếng kẽo kẹt chói tai. Giang Hải Triều cúi đầu, liếc mắt thấy Hoắc Diễm từ từ đứng dậy, bước về phía mình.
Khi Hoắc Diễm đứng lại trước mặt, Giang Hải Triều liền nhìn thấy gân xanh nổi lên trên mu bàn tay người đàn ông.
Chết tiệt! Toang rồi!
Giang Hải Triều cắn răng, nhắm mắt lại, đưa tay - ôm chặt lấy eo Hoắc Diễm.
"Nể tình năm đó tôi đã nhặt anh về nuôi, Giang Hải Triều rúc sâu vào lòng Hoắc Diễm, thầm cầu nguyện, đánh người không đánh mặt, đánh mặt không đánh mắt...
Lưng và eo của người đàn ông có những đường nét gồ ghề rõ rệt. Khi Giang Hải Triều ôm vào, thậm chí còn cảm thấy hơi cấn tay.
"Ưm, tôi khó chịu." Giang Hải Triều ôm chặt eo Hoắc Diễm, đồng thời trong lòng cũng đang đánh trống, nếu bây giờ Hoắc Diễm đấm một phát, anh sẽ phải nằm viện vài ngày.
Mà này, Vương Lâm có mua bảo hiểm hiểm nghèo cho anh chưa nhỉ?
Căn phòng im lặng trong giây lát, sau đó, Giang Hải Triều nghe thấy tiếng khớp tay của Hoắc Diễm kêu ken két.
"Giang Hải Triều." Hoắc Diễm đột nhiên lên tiếng.
Giang Hải Triều run rẩy ngước mắt lên. Từ góc nhìn từ dưới lên, đôi mắt anh trông vô cùng ngây thơ.
Người đàn ông đưa tay, nhẹ nhàng lướt qua hàng mi hơi cụp xuống của Giang Hải Triều.
"Đôi khi, không - phải nói là nhiều năm nay rồi," Hoắc Diễm nhìn sâu vào đôi mắt trong sáng đó: "Chính tôi cũng cảm thấy, tôi chết tiệt đúng là một thằng khốn kiếp đáng ghê tởm."
Hả? Giang Hải Triều không hiểu được vẻ mặt quá phức tạp trong mắt Hoắc Diễm.
Anh không thể phân biệt được, đó là hận, hay là yêu.
Cho đến khi Hoắc Diễm nhẹ nhàng gỡ tay anh ra, bước về phía cửa, Giang Hải Triều mới thở phào một hơi nặng nề.
Đồng thời, anh càng thêm nghi ngờ.
Với tính cách của Hoắc Diễm, anh ta lại dễ dàng bỏ qua cho anh như vậy sao?
Lại có chuyện tốt như thế này à?
Xem ra... Giang Hải Triều im lặng mở hộp cơm thơm phức, là do diễn xuất của anh lại tiến bộ rồi.
"Đúng là tôi mà," Giang Hải Triều mím môi cười: "Thế nào là diễn xuất, thế nào là Ảnh đế!"
...
Ngoài cửa phòng, Vương Lâm và cậu trợ lý áp sát vào cánh cửa, mỗi người một bên.
Vương Lâm: "Lát nữa nếu Hoắc Diễm lôi Giang Hải Triều ra, chị sẽ ôm chân phía sau, em đối đầu trực diện. Hiểu không?"
Cậu trợ lý mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cuống quýt gật đầu.
Bên tai, tiếng bước chân dần dần đến gần.
Vương Lâm và cậu trợ lý đồng thời căng thẳng.
Đến rồi, đến rồi, đại ma vương đang vác Giang Hải Triều đi ra!
"Chị Vương, em cảm thấy chúng ta không thể thắng được đâu," cậu trợ lý lo lắng: "Hay là, chúng ta gọi cảnh sát trước đi."
Vương Lâm liếc nhìn cậu trợ lý một cái. Đứa trẻ này vẫn còn quá non nớt.
Người mà Hoắc Diễm muốn, thiên vương lão tử cũng không cản được.
Tuy nhiên, may mắn là Hoắc Diễm tuyệt đối sẽ không làm tổn thương Giang Hải Triều.
Chỉ là, cái eo của Giang Hải Triều, có thể, có lẽ sẽ phải chịu khổ một chút.
Tiếng bước chân dừng lại ở cửa, tay nắm cửa xoay, cánh cửa được mở ra.
"Tổng giám đốc Hoắc!" Vương Lâm một tay vịn khung cửa, một tay nhấc bổng cậu trợ lý đang nằm sõng soài trên sàn lên: "Lâu rồi không gặp."
Vừa nói, cô vừa liếc nhìn vào trong phòng.
A Triều sẽ không...
Anh ấy có chịu nổi không? Có phải đang vừa khóc, vừa tắm không?
Còn người đàn ông thậm chí còn không thèm liếc nhìn họ một cái, với vẻ mặt lạnh lùng: "Tránh ra."
"Vâng, Tổng giám đốc Hoắc đi thong thả." Vương Lâm nói, cái đầu vốn đang hỗn loạn của cô đột nhiên thốt ra: "Hoan nghênh lần sau quay lại..."
Người đàn ông cười lạnh một tiếng, không quay đầu lại mà rời đi.
Cậu trợ lý nhìn bóng lưng người đàn ông đã đi xa, rồi lại nhìn vẻ mặt tái mét của Vương Lâm.
"Chị Vương, lúc nãy chị nói giống như tú bà."
"Câm miệng."
"Vâng."
Vương Lâm vội vàng chạy vào phòng, đau lòng đến cùng cực: "A Triều!" Là lỗi của cô, là cô đã không bảo vệ tốt cho Giang Hải Triều.
Hoắc Diễm cái đồ súc sinh đó, dù sao cũng từng là vợ chồng, dù Giang Hải Triều chỉ là hứng lên muốn kết hôn, chán rồi lại muốn ly hôn;
Dù năm đó Giang Hải Triều làm quá đáng một chút, nói ra những lời cay nghiệt vô tâm.
Nhưng thì sao chứ? Trên đời này có nhiều người như vậy, không thể có một hai tên khốn nạn sao?
Huống hồ, Giang Hải Triều đẹp như vậy, lăng nhăng một chút thì có sao?
Thì có sao?!
Hoắc Diễm không nghĩ xem, cái thân hình, sức lực đó của anh ta, một đóa hoa yếu ớt như Giang Hải Triều làm sao chịu nổi?
"A..." Nhìn thấy người đang ngồi lành lặn trước bàn ăn, Vương Lâm nghẹn lại ở cổ họng: "Hả?"
"Đóa hoa yếu ớt" đang cầm bát canh, vắt chéo chân, ung dung uống canh gà.
Giang Hải Triều nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu nhìn Vương Lâm đang rưng rưng nước mắt.
"Khóc gì?" Giang Hải Triều không hiểu: "Có chuyện gì vậy?"
Vương Lâm: "Hoắc Diễm, anh ta..."
"Ồ, anh ta à," Giang Hải Triều tự hào ưỡn ngực: "Bị tôi dụ dỗ đi rồi."
Cậu trợ lý vẻ mặt kinh ngạc: "Nhưng, nhưng lúc nãy anh ta đi trông có vẻ rất tức giận," cậu trợ lý vẫn còn sợ hãi: "Bọn em còn tưởng, anh ta đã làm gì anh rồi."
"Khụ!" Giang Hải Triều suýt chút nữa làm đổ bát canh trong tay. Anh cau mày, vẻ mặt nghiêm túc: "Tuổi còn nhỏ, tâm tư đừng có dơ bẩn như vậy."
Cậu trợ lý xoa mũi: "Vâng."
Vương Lâm tiến lên, cẩn thận kiểm tra tay chân của Giang Hải Triều. Rất tốt, không sứt mẻ không thương tích.
Ánh mắt cô có chút khó xử quét qua một bộ phận nào đó của Giang Hải Triều. Giang Hải Triều ngay lập tức hiểu ý cô, đứng bật dậy.
Anh kéo chặt áo khoác của mình, ánh mắt khinh bỉ nhìn Vương Lâm, rồi lại nhìn cậu trợ lý.
Giang Hải Triều: "Hai người dơ bẩn quá."
"Em không sao là tốt rồi." Vương Lâm thở phào nhẹ nhõm, trở lại dáng vẻ của một nữ cường nhân: "Ngày mai Tùy Vận Thành và Hứa Mặc Bạch sẽ có động thái. Lát nữa chị sẽ đưa em đến phòng thu âm, em đến đó thu âm một bản tuyên bố xin lỗi."
Vương Lâm nhìn vết đỏ còn sót lại ở đuôi mắt Giang Hải Triều: "Tranh thủ lúc vết thương của em còn chưa lành, làm nhanh đi."
Tuy nhiên, mọi chuyện không hề đơn giản như Vương Lâm nghĩ.
Khi có kẻ cố tình muốn kéo bạn xuống vực sâu, họ thường sẽ bất chấp tất cả.
Ngay trong ngày mà các hot search xấu đều được gỡ bỏ, và tuyên bố của văn phòng Hứa Mặc Bạch cũng được đăng tải.
Một tài khoản vô danh trên Weibo đã đăng một đoạn chat.
"Đây là Giang Hải Triều đơn thuần, ngây thơ trong mắt các người" - Dưới tiêu đề là đoạn chat chia tay tàn nhẫn của Giang Hải Triều.
【A Triều, em đừng rời xa anh, anh thực sự rất đau khổ】
Giang Hải Triều: 【Chơi chán rồi, thế thôi.】
Tiếp theo là một bức ảnh đã bị làm mờ - nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy cổ tay đầy máu trong ảnh.
Nhưng sau khi bức ảnh đó được gửi đi, là một dấu chấm than to đùng - Giang Hải Triều đã xóa người đó.
Đoạn chat vừa được đăng, cả mạng xã hội đã dậy sóng.
So với những bức ảnh mờ mịt dưới ống kính của paparazzi trước đây, những dòng chữ trực diện và đẫm máu này rõ ràng có sức công phá mạnh mẽ hơn.
"Cái đệt, Giang Hải Triều đây không phải là tra nam bình thường nữa rồi? Đây là đang hại người mà!"
"Ban đầu tôi còn tưởng anh ta chỉ lăng nhăng một chút, không ngờ anh ta lại máu lạnh đến vậy."
"Chỉ mình tôi cảm thấy bạn nhỏ đáng thương này đã bị thao túng tâm lý một cách vô hình sao?"
Ngày hôm đó, Giang Hải Triều lại không phụ lòng mong mỏi của mọi người, lên hot search.
Lần này, tất cả mọi người đều chính đáng yêu cầu Giang Hải Triều cút khỏi giới giải trí.
#ĐềNghịMạnhMẽPhongSátNghệSĩCóVếtNhơ#, #PhongSátGiangHảiTriều#
Tình hình xoay chuyển đột ngột, Vương Lâm thậm chí còn không có đường lui để làm truyền thông.
"Rốt cuộc là chuyện gì vậy?" Ban quản lý bên phía công ty đã nhảy dựng lên. Mặc dù Giang Hải Triều sắp hết hợp đồng, nhưng vẫn là nghệ sĩ của công ty họ. Việc vướng vào bê bối như vậy khó tránh khỏi ảnh hưởng đến hình ảnh của công ty.
Vương Lâm giải thích hết lần này đến lần khác: "Không phải như anh nghĩ, chuyện này là có người cố tình..."
"Có phải là Giang Hải Triều đã đề xuất chia tay không?"
"Đúng là như vậy, nhưng mà..."
"Có phải là Giang Hải Triều đã chặn người ta trước không?" Ban quản lý bực bội: "Bây giờ ai còn quan tâm sự thật của cô là gì? Giang Hải Triều tự mình tìm chết, bây giờ thành ra thế này, các người có thể gánh vác tổn thất của công ty không?"
Giọng Vương Lâm lạnh đi: "Cái gì mà 'Giang Hải Triều tự mình tìm chết'?"
Nghe vậy, Giang Hải Triều ngồi một bên im lặng bịt tai lại.
Sau đó, giọng chửi mắng và gào thét của Vương Lâm xuyên qua cả phòng thu âm.
"Anh là cái thá gì, cũng xứng với bà đây sao? Lúc Giang Hải Triều kiếm được cả đống tiền cho công ty, là ai đã cúi đầu khom lưng như một con chó, quỳ trước mặt cậu ta xin cậu ta ký hợp đồng, con mẹ nó..."
Giang Hải Triều liếc nhìn cậu trợ lý, ngẩng đầu ra hiệu cho cậu ta cũng bịt tai lại.
Cậu trợ lý đã khóc sưng mắt: "Ông chủ, bây giờ phải làm sao đây?"
Giang Hải Triều nhướng mày, mỉm cười: "Ừm? Em không nghi ngờ tôi thật sự là một tên khốn nạn sao?"
"Không ạ."
Giang Hải Triều nở một nụ cười an ủi, cậu trợ lý nói tiếp: "Em biết anh là một tên khốn nạn."
Nụ cười của Giang Hải Triều cứng lại.
Cậu trợ lý: "Nhưng, em biết anh không phải người xấu."
Tính cách của Giang Hải Triều ham chơi và hoang dã là sự thật, nhưng nếu suy nghĩ kỹ, anh chưa bao giờ làm những chuyện quá đáng.
Những tin đồn trên mạng về kẻ thứ ba, ngoại tình, bao nuôi hay tiệc tùng thác loạn - Giang Hải Triều chưa bao giờ làm.
Anh khốn nạn một cách rõ ràng, nhưng cũng rất quang minh chính đại.
Cậu trợ lý: "Ông chủ, anh thật sự không lo lắng sao? Lỡ mà..."
"Lo lắng chứ." Giang Hải Triều rung chân: "Sao đồ ăn đặt về vẫn chưa đến?"
Nhưng em thấy anh chẳng giống đang lo lắng chút nào cả... Cậu trợ lý mím môi, im lặng tiếp tục đặt đồ ăn cho Giang Hải Triều.
Vương Lâm gọi điện thoại xong - nói chính xác hơn là mắng xong người, khàn giọng nói với Giang Hải Triều: "Chị đã đặt vé máy bay về Vân Nam rồi, tối nay khởi hành."
"Đừng mà." Giang Hải Triều im lặng nằm xuống: "Em nghĩ em vẫn còn có thể cứu vãn được."
"Cứu vãn bằng cách nào?"
Giang Hải Triều ngoắc ngón tay, lấy điện thoại từ tay cậu trợ lý.
Anh đầu tiên đặt đồ ăn, sau đó thong thả mở WeChat.
Giang Hải Triều chậm rãi đổi tên nhóm 【Nhóm Trao Đổi Hữu Nghị】 thành 【Ai Trả Giá Cao Hơn】
Giang Hải Triều: "Không phải vẫn còn một bầy sói đang chờ tôi quay đầu lại sao."
Hang sói thì sao? Cứ xông vào thôi.
Vương Lâm: "Em nghĩ thông suốt rồi à?"
"Hì," Giang Hải Triều chớp mắt: "Trước mắt cứ lừa đã, tính sau."
Vương Lâm: "Em không sợ, cuối cùng lại tự đưa mình vào đó sao?"
Giang Hải Triều xua tay: "Sợ gì chứ?"
Giang Hải Triều lăn lộn giang hồ nhiều năm như vậy, sợ ai bao giờ? Khụ... trừ người kia ra.
Chỉ cần không phải là Hoắc Diễm, Giang Hải Triều có thể tự tin toàn mạng mà rút lui.
Giang Hải Triều: 【Có thể quay lại】
Tin nhắn vừa được gửi đi, nhóm chat lập tức sôi động.
Giang Hải Triều lười nhìn, ném điện thoại lại cho cậu trợ lý.
"Hai người cứ xem mà chọn, ai dễ dùng thì vớt."
Vương Lâm vừa cảm thán Giang Hải Triều khốn nạn đến vô pháp vô thiên, vừa nhanh chóng vào nhóm.
Cô theo thói quen lướt qua một lượt các tên trong nhóm - sau đó, Vương Lâm hoàn toàn sững sờ.
"Thái Minh Minh."
Cậu trợ lý: "Hả?"
Vương Lâm: "Hoắc Diễm là ai cho vào nhóm vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro