
Chap 30: Ồn ào
---Bạo lực có lẽ thường cần thiết, hoặc có lẽ không có gì là cần thiết
Những con quái vật đó đột nhiên kích động, dường như đã tìm thấy mục tiêu của bọn chúng, khác với sự chậm chạp và do dự khi đối mặt với Atsushi, mà giống như những con mèo ngửi thấy mùi cá tanh, nhanh chóng lao tới.
Tiếng “cẩn thận” trong cổ họng còn chưa phát ra, Nakajima Atsushi liền nhìn thấy thanh niên nhẹ nhàng xoay người né tránh, dường như thanh kiếm mang theo sóng lớn cuồn cuộn, ánh sáng ma sát với không khí tạo ra âm thanh chói tai rất lớn, rồi toàn bộ những con quái đó bị y dứt khoát dùng một kiếm chém đứt làm đôi.
Bầu không khí dường như rơi vào sự an tĩnh chết chóc, yết hầu của Nakajima Atsushi khẽ nhúc nhích, môi hơi động, lại không thốt ra được từ nào.
Akutagawa bình tĩnh liếc nhìn bọn họ một cái, trong mắt không dao động chút cảm xúc nào, lưỡi kiếm sắc bén trên tay vẫn vẫn đặt ngang trước người.
“Akutagawa, những thứ đó là cái gì?” Cậu rốt cuộc cũng hỏi ra, thanh niên ngước mắt nhìn cậu, giống như đang nhìn một người xa lạ.
Nakajima Atsushi tiếp tục hỏi: “Vì sao khi ấy lại không muốn nói chuyện với chúng tôi?”
Một sự im lặng như cũ, ánh mắt thanh niên không dừng trên người bọn họ, mà là nhìn những bóng đen đang ngo ngoe rục rịch trong sương mù.
“Anh lại định tự sát sao?”
Im lặng, sự im lặng đủ để khiến người ta hít thở không thông. Thanh niên nhắm mắt lại, sau đó mở mắt ra, ánh mắt phản chiếu ảnh ngược của đêm tối.
“Không liên quan đến các cậu, các cậu tốt nhất nên rời đi đi.”
Akutagawa Ryunosuke cuối cùng cũng mở miệng, rồi không nhìn bọn họ nữa, mà dẫm lên cái bóng trực tiếp rời đi.
Nakajima Atsushi ngẩn ngơ nhìn chăm chăm vào bóng dáng rời đi của thanh niên, cậu cùng thiếu nữ mặc kimono nhìn nhau một cái, lập tức đuổi theo.
Dưới tàn tích đã biến thành đống đổ nát, giữa đám đá vụn và gạch vỡ, Dazai Osamu mặc bộ vest trắng ngồi trên nền đất, một tay nắm mái tóc cam của Nakahara Chuuya, một bên nhìn quanh bốn phía.
“Này, buông tay.” Giọng của Nakahara Chuuya có chút khàn khàn, anh lúc này đã thập phần mệt mỏi, lại không thể không cố gắng duy trì sự tỉnh táo.
“Hiện tại sương mù vẫn chưa tan.” Giọng điệu của Dazai Osamu vô cùng nhẹ nhàng, không hề bị ảnh hưởng bởi việc trước đó bị đâm một nhát vào lưng và bị Nakahara Chuuya đấm một cú, “Vẫn như này là an toàn nhất.”
“Chờ Akutagawa-kun tới à?” Hắn giống như lơ đãng hỏi. Nakahara Chuuya nhấc mí mắt lên nhìn hắn một cái, “Chắc vậy.”
“Chắc vậy? Ái chà, không phải chú lùn nhỏ nào đó lúc trước còn gọi đối phương là thuộc hạ sao?” Như thể cố tình khơi dậy lửa giận của đối phương, Dazai Osamu cố tình sử dụng giọng điệu mỉa mai cao độ. Nakahara Chuuya hừ lạnh một tiếng, nâng quyền lên trực tiếp đấm thẳng vào mặt Dazai.
“Ôi trời trời, cú đấm này của Chuuya cuồng bạo lực lại chẳng thể hiện được sức lực vốn có của cậu nhỉ.” Dazai Osamu nghiêng đầu dễ như trở bàn tay mà tránh thoát được, âm cuối cố tình lên cao. Nakahara Chuuya nhìn chăm chăm vào hai mắt của đối phương, bỗng nhiên cười nhạo rồi hừ một tiếng
“Đến tột cùng ai bạo lực hơn, tên cá thu nhà mi sẽ không không rõ đi.” Anh nhìn chăm chú vào đôi mắt màu diều của của người đàn ông, nhìn chăm chú vào khuôm mặt trào phúng của chính mình phản chiếu trên đó, “Giờ thì hối hận rồi chứ, mi đúng là xứng đáng bị Akutagawa phớt lờ.”
“Chuuya, cậu thật ồn ào.”
“Ê!” Nakahara Chuuya nghiến răng, sau đó dường như đã cưỡng ép nuốt sự tức giận không biết từ đâu vào trong bụng, anh xoay nhẹ bả vai đã tê cứng, “Ta nói này Dazai, mi cũng nên biết việc trước đây mi làm có bao nhiêu quá đáng.”
“Cậu đang nói cái gì, tôi chính là nghe không hiểu ngôn ngữ của chú lùn nhỏ.”
“Cho nên hiện tại Akutagawa mới có thể bị mi ảnh hưởng mà muốn tự sát!” Giọng điệu của Nakahara Chuuya sốt ruột như bị lửa đốt, nhưng anh vẫn nói với giọng khàn khàn, “Dazai, đừng có chơi cái trò thừa nhận hay không thừa nhận nữa, Akutagawa không giống mi.”
Người đàn ông với mái tóc đen hơi xoăn nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của người đàn ông tóc cam, rồi dùng giọng điệu có chút chua xót thở dài một hơi: “Chuuya?”
“Gì?”
“Tôi phát hiện, dung lượng não với chiều cao của chú lùn nhỏ là có liên quan trực tiếp với nhau.”
“...”
Nakahara Chuuya vươn tay kéo cổ áo đối phương: “Muốn bị ta đánh chết thì cứ việc nói thẳng!”
“Vậy không được đâu, tôi thà bị Akutagawa-kun đánh chết còn hơn bị Chuuya đánh chết, đó quả thực là ác mộng lớn nhất đời tôi đấy.” Dazai Osamu cười tủm tỉm nói, những sợi tóc trên trán khẽ lướt qua đuôi lông mày của hắn.
Sau đó, một sự im lặng không thể diễn tả được rơi xuống giữa hai người.
“Chuuya.”
“Mi lại muốn cái đéo gì nữa?” Nakahara Chuuya tức giận mở miệng, nếu không phải thật sự mệt đến mức không đụng vào hắn được anh tuyệt đối sẽ một chân đá đối phương rơi xuống biển sau đó bỏ đi.
“Xin lỗi không làm nên được chuyện gì hết.” Dazai Osamu hơi rũ mắt, âm thanh mềm nhẹ, “Huống chi tôi cũng không cảm thấy cần phải xin lỗi.”
Nakahara Chuuya nới lỏng tay nắm cổ áo hắn.
Dazai Osamu đối với việc này ngoảnh mặt làm ngơ, hắn chỉ nhìn chăm chú vào đường phố bị sương mù dày đặc che phủ, giọng nói thấp đến mức không thể nghe thấy: “Này, Chuuya, cậu có biết không, bạo lực có thể khiến hành động của một người trở nên đơn giản hóa.”
Vì vậy hắn mới dùng bạo lực để quản thúc Akutagawa, nhằm tránh cho cậu ta đi vào con đường không thể cứu vãn giống như mình.
"Nhưng tôi đã quên mất..." Dazai cười một tiếng.
"Kẻ điên cũng có thể hưởng đặc quyền dùng bạo lực."
"Cho nên mi muốn nói cái gì?"
"À... điều tôi muốn nói chính là, một kẻ chỉ biết dùng bạo lực như Chuuya quả nhiên là một con sên đầu óc đơn giản."
Gương mặt Dazai ngay lập tức bị cú đấm giận dữ giáng thẳng vào, cơ thể hắn ngả ra phía sau, tay bụm mặt không thể hiện cảm xúc gì mà nhìn vào đôi mắt xanh lam đang bừng bừng lửa giận.
“Đau quá đi... Lại bị chú lùn nhỏ lấy oán trả ơn đấm nữa.”
Nắm tay của Nakahara Chuuya vừa mới hạ xuống lại bắt đầu run nhè nhẹ, lông mày anh nhíu chặt, sau đó đột nhiên quay đầu đi.
“Dazai, ta chỉ biết khi làm sai chuyện gì thì phải xin lỗi, kẻ ngay cả lời xin lỗi cũng không nói được, chẳng qua chỉ là một kẻ yếu đuối và nhát gan đến nực cười mà thôi.”
“Vậy Chuuya là một kẻ liều lĩnh tự gọi mình là dũng sĩ sao?” Dazai Osamu dùng giọng điệu tán dương không mang theo bất cứ cảm xúc nào, “Thật là dũng cảm quá đi, Nakahara Chuuya.”
“Mi đang sợ hãi cái gì? Dazai.” Đôi mắt trong suốt như biển rộng của Nakahara Chuuya nhìn hắn, “Bởi vì Akutagawa, cho nên mi bắt đầu sợ hãi, sợ hãi đối phương sẽ phớt lờ mi, sợ hãi cậu ấy đi trên con đường không giống với mi mong đợi.”
“Cậu sai rồi, Chuuya.” Dazai Osamu bình tĩnh ngắt lời đối phương với, “Tôi chẳng mong đợi gì cả.”
Hắn đứng lên, tay tùy tiện ném áo vest trắng trên người đi, khoác lên áo gió màu cát vàng không biết lấy về từ chỗ nào. Nakahara Chuuya bị bắt ngồi phịch xuống dưới đất, nhìn đối phương vuốt phẳng những nếp nhăn trên áo gió của mình.
“Akutagawa-kun hiện tại cũng không phải cấp dưới của tôi.”
“Nên bây giờ tôi đi tìm cậu ta đây.”
Hai câu nói dường như không hề có logic lại thốt ra trong miệng Dazai Osamu một cách bình thản.
Nakahara Chuuya nhìn đôi mắt dường như có thể hấp thu bất cứ ánh sáng gì của người đàn ông: “Ta cảnh cáo mi, đừng đi kích thích Akutagawa, nếu đối phương lại bị mi lừa đi tự sát vậy ta liền sẽ thật sự giết mi.”
Dazai Osamu khẽ cười một tiếng, trên nét mặt mang theo sự chán chường không chút quan tâm.
“Ngay cả đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu được, Chuuya quả nhiên là con sên không có não nhỉ.”
“Đứng lại mi đứng lại cho ta!” Nakahara Chuuya hét lớn, lại bởi cơ thể quá mức mệt mỏi mà không thể đứng lên, “Để ta đánh mi một trận, rồi mi cũng chẳng cần gặp Akutagawa nữa đâu!”
Người đàn ông đưa lưng về phía anh đang đi càng xa chỉ vẫy tay chào mấy cái tượng trưng, vạt áo khoác màu cát bị gió lạnh thổi phần phật.
“Cậu thật sự quá ồn ào, Chuuya.”
Tiếng thì thầm của đối phương mơ hồ vang lên trong gió.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro