90| Món quà
Kanae chạy lên ban công lầu hai tìm quân tiếp viện, "Gia chủ đại nhân, Shuu-sama đưa cậu ta vào phòng ngủ!"
Tsukiyama Mirumo cười nói: "Đây không phải chuyện tốt à?"
Đầu gối Kanae mềm nhũn, quỳ gối khóc lóc thảm thiết trước mặt Tsukiyama Mirumo, phảng phất như tất cả hoa tường vi trong vườn đều héo tàn hết, "Tôi ngửi được mùi hương của Shuu-sama trên người Độc Nhãn Ghoul kia ——"
Tsukiyama Mirumo càng thêm kinh ngạc, "Xem ra mối quan hệ của hai người càng tiến thêm một bước."
Kanae bi thống: "Không! Tôi ngửi được mùi máu của Shuu-sama."
Tsukiyama Mirumo: "......"
Không cần Kanae giải thích tiếp, Tsukiyama Mirumo hiểu ra, con trai ông có thể lại đút đối phương huyết nhục của mình.
Tsukiyama Mirumo, vốn dĩ không định nhúng tay vào chuyện này, đau dạ dày, đứng dậy từ ghế mây, "Ta đi kiểm tra họ, cậu chuẩn bị buổi trưa, phòng Shuu-kun cần thực dục để hồi phục vết thương."
Phân phó xong, Tsukiyama Mirumo đi tìm con trai mình.
Tổ trạch (1) của gia tộc Tsukiyama chỉ có ba tầng, phòng ngủ của ông và Shuu-kun đều ở tầng hai, rất dễ gặp mặt.
Phòng ngủ của Tsukiyama Shuu vô cùng rộng, 70 mét vuông, nội thất kiểu Âu được bài trí gọn gàng, không khí mang hơi hướng âm u. Sàn nhà trải thảm, trong góc đặt một chiếc máy quay đĩa tinh xảo, chuyên dùng để phát nhạc cổ điển.
Tsukiyama Shuu đặt một chiếc vali thuốc ức chế RC quý hiếm trên bàn, mỗi ống nghiệm đều chứa một ít chất lỏng trong suốt, sau đó y lấy kim tiêm từ nơi khác, "Cậu muốn thử một lần không?"
Kaneki Ken hình như không biết y không có ý tốt, nghiêm túc nói: "Không phải anh nói muốn đo lượng thuốc trước à?"
Tsukiyama Shuu lấy ra một chiếc móc khóa nhỏ màu đen.
Kaneki Ken hết chỗ nói rồi.
"Chắc cậu đã thấy trên điện thoại của tiểu thư Satsugawa rồi, con cái của những người có địa vị cao đều nghĩ cách mua một máy kiểm tra RC." Tsukiyama Shuu dùng tay cầm máy kiểm tra đo lường RC, giá trị bên trên bắt đầu tăng một cách đáng sợ.
Kaneki Ken kinh ngạc, "Không phải vượt hơn 500 thì tự báo động à?"
Tsukiyama Shuu nói: "Sau khi sản phẩm này ra mắt không lâu, gia tộc Tsukiyama nhanh chóng cố gắng phá giải."
Kaneki Ken: "......"
Tsukiyama Shuu vuốt tóc mái trên trán, ưu nhã nói một cách đắc ý: "Gia đình của chúng tôi đã tiến hành cải tiến máy kiểm tra đo lường, nó sẽ không báo động, hơn nữa gia đình tôi còn có dụng cụ quấy nhiễu vào hoạt động của nó, chỉ cần tôi mang thiết bị quấy nhiễu ra ngoài, loại máy dò nhỏ này không hề có tác dụng với tôi."
Không có gì tiền không mua được, nếu có, thì cứ gấp đôi số tiền.
Trên đời này phá giải vĩnh viễn dễ hơn phát minh.
Kaneki Ken dùng cảm xúc phức tạp không biết tên nhận lấy nó, cảm thấy lo lắng cho Ghoul vô ích, rõ ràng cục diện kiếp này khá hơn nhiều kiếp trước. Hắn cầm máy kiểm tra RC, giá trị RC trên đó dừng ở mức 5000 bỗng nhiên tụt xuống.
4000
3000
2000
1000!!!
Cuối cùng không đến 1000!
Giá trị vẫn đang giảm gần xuống, từ bốn số biến thành ba số.
Tsukiyama Shuu kinh dị liên tục nhìn Kaneki Ken, sớm biết Độc Nhãn Ghoul có thể giả thành con người, nhưng tận mắt thấy cảnh tượng này, y vẫn không thể tránh được bị sốc, đây là việc mà những Ghoul khác không thể làm! Vì thế, thậm chí Kaneki Ken có thể quang minh chính đại đi vào trụ sở CCG, không có bất cứ Máy Kiểm Tra nào có tác dụng với hắn!
Vẻ mặt Kaneki Ken bình tĩnh, nhìn chằm chằm giá trị dừng lại, nói: "498."
Còn 2 số nữa là có thể vào sổ đen của CCG.
"So với báo cáo kiểm tra sức khỏe của cậu lúc vừa vào học, giá trị này hơi nguy hiểm đấy." Tsukiyama Shuu chỉ chỉ máy kiểm tra đo lường RC, không giấu sự thật y đã xem qua báo cáo kiểm tra sức khỏe, "Xem ra sử dụng sức mạnh của Ghoul quá độ sẽ ảnh hưởng đến trạng thái thường ngày của cậu."
Kaneki Ken nói: "Có cách gì không?"
Tsukiyama Shuu đeo găng tay thí nghiệm, lấy một kim tiêm loại nhỏ, rút từ ống nghiệm một chất lỏng.
"Bắt đầu với liều 500 microlit trước."
Để Kaneki Ken không sợ, y còn đặc biệt giải thích: "Những Ghoul thông thường khi tiêm liều thuốc này đều không bị gì."
Vì thế Kaneki Ken cười, "Vậy anh thử trước đi."
Tsukiyama Shuu: "......"
Tại sao vào thời điểm mấu chốt lúc nào cũng đen!
Chất ức chế RC chỉ có thể tiêm qua giác mạc của Ghoul, nội tâm Tsukiyama Shuu muốn khóc, nhưng để duy trì hình tượng ổn trọng đáng tin cậy, y trịnh trọng đặt ống tiêm trên tay Kaneki Ken, "Một mình tôi không có cách nào sử dụng nó, anh giúp tôi tiêm đi."
Tay phải Kaneki Ken cầm kim tiêm, kim tiêm lạnh lẽo khiến ngón tay hắn siết chặt, hơi hơi co rút.
Tsukiyama Shuu theo bản năng gọi: "Kaneki?"
Kaneki Ken dùng tay trái nhận kim tiêm, tay phải để sau lưng, "Không có gì."
Tsukiyama Shuu mở toàn bộ đèn trong phòng ngủ vào ban ngày, ngồi trên mép giường, đợi Kaneki Ken tiêm thuốc ức chế RC cho y.
"Sau này cậu có thể tin tôi không?" Trước khi tiêm, y hỏi Kaneki Ken như vậy.
"Có lẽ là được." Kaneki Ken mở mí mắt của Tsukiyama Shuu ra, buồn cười nhìn đôi mắt màu tím đang khẽ nhúc nhích bất an, màu mắt đối phương hơi nhuộm đỏ, thậm chí có dấu hiệu tự động tiến vào trạng thái Kakugan. Hắn đánh giá Tsukiyama Shuu nhút nhát: "Hình như anh sợ đau thì phải." Tsukiyama Shuu là nam giới tuyệt đối không thừa nhận điều này, "Sao có thể, Kaneki, tôi chỉ hơi xa lạ với kim tiêm một chút thôi."
Khi mũi kim xuyên qua giác mạc, Kaneki Ken khẽ thở dài đến mức không thể nghe thấy: "Anh yên tâm, tôi biết chỗ nào tiêm vào không đau."
Đôi mắt Tsukiyama Shuu dưới sự kích thích của thuốc ức chế RC biến thành Kakugan.
【 Tại sao cậu biết? 】
"......"
Kaneki Ken không trả lời câu hỏi của y, tay rất vững, nhẹ nhàng đẩy kim tiêm vào, rất nhanh tiêm xong.
Khi kim tiêm rút ra, Tsukiyama Shuu lập tức nhắm mắt, khóe mắt chảy xuống nước mắt sinh lí.
"Kaneki."
Y gọi tên đối phương, giọng điệu giận dỗi.
Tsukiyama Shuu vốn dĩ cho rằng y sẽ được Kaneki Ken an ủi, lại chiếm được một chút lợi ích nhưng mà thay thế việc Kaneki Ken trả lời y là một giọng nói khác quen thuộc, "Shuu-kun, xem ra con không ngừng xem nhẹ lời nói của ta, còn tiếp xúc với những thứ nguy hiểm đó?"
Tsukiyama Shuu giật mình một cái.
Y mở mắt ra, thấy Kaneki Ken xoay người, có một người đứng ở ngoài cửa lớn phòng ngủ.
Thân sĩ trung niên có tuổi tác không thấp nhìn bọn họ chằm chằm, biểu cảm thâm sâu khó đoán, cây gậy trong tay thân sĩ phảng phất như muốn chọc thành một cái lỗ trên cửa.
Kaneki Ken giấu ống tiêm sau lưng.
Tsukiyama Shuu chạy đến bàn, cuống quýt nhét vali trong ngăn kéo, làm bộ chưa có xảy ra chuyện gì.
Thu lại hành động của hai người vào đáy mắt, Tsukiyama Mirumo hít sâu một hơi, "Shuu-kun, con nói với ta trước, trên người con có vết thương mới hay không?"
Tsukiyama Shuu một mực chắc chắn, "Cha, con không bị thương."
Tsukiyama Mirumo hỏi: "Thế tại sao trên người vị Kaneki-kun này có mùi máu của con."
Tsukiyama Shuu cũng không biết nên nói quá trình như thế nào, ngược lại là Kaneki Ken chủ động đứng ra, cởi cổ áo sơ mi, lộ ra băng vải nhuộm máu trên vai "Xin lỗi, gia chủ Tsukiyama, là đàn anh Tsukiyama vì giúp tôi giả làm vết thương, nên cho tôi mượn băng vải."
Tsukiyama Mirumo nghi ngờ nhìn về phía Tsukiyama Shuu, "Shuu-kun, thật à?"
Tsukiyama Shuu: "Đúng ạ!"
Khi Kaneki Ken và Tsukiyama Shuu cho rằng việc này có thể giải quyết suôn sẻ, đột nhiên Tsukiyama Mirumo cười hòa ái, đôi tay đặt lên gậy thân sĩ.
"Shuu-kun, lộ ra Kagune của con đi."
"......"
"......"
Tsukiyama Shuu không có cách nào lộ ra Kagune, Kaneki Ken – đầu sỏ gây tội gặm Kagune cúi đầu.
Tsukiyama Mirumo nhanh chóng xác định, thịt không thiếu, nhưng Kagune của con trai không có.
Vị gia chủ Tsukiyama dùng cách cư xử hòa nhã hàng chục năm của mình thở ra một hơi, thu lại cảm xúc khiếp sợ. Trước khi cha mình cất lời, Tsukiyama Shuu giành nói trước: "Không liên quan đến việc của Kaneki, Kagune là do chính con ăn!"
Tsukiyama Mirumo bình tĩnh nghe y giải thích, "Lý do."
Mặt mày Tsukiyama Shuu hớn hở nói: "Koukaku ngon quá trời quá đất, con gặm xong nó luôn!"
Tsukiyama Mirumo nghẹn họng nhìn trân trối.
Kaneki Ken thảm không nỡ nhìn che mặt lại, nghe Tsukiyama Shuu tiếp tục bẻ cong sự thật: "Cha, ngài biết không? Không ngờ Kagune của con là vị thịt bò! Hương vị rất tuyệt, cuối cùng con cũng biết tại sao con người lại thích ăn bò bít tết."
Tsukiyama Mirumo dùng giọng điệu đau kịch liệt nhất đời mình, nói: "Rồi sao con biết đó là vị thịt bò."
Tsukiyama Shuu: "......"
Khi đụng đến vấn đề về ẩm thực, chỉ số thông minh của y trở nên điên cuồng.
Kaneki Ken nhanh chóng đứng ra thừa nhận sai lầm: "Xin lỗi, là tôi làm."
Tsukiyama Mirumo không tức giận với vị khách, nói với Tsukiyama Shuu nói dối: "Con còn muốn làm chuyện này vài lần? Xem ra con đã quên ta là cha con, tối hôm nay viết gia huấn một trăm lần cho ta."
Tsukiyama Shuu héo.
Tsukiyama Mirumo không dễ dàng buông tha y, "Thuốc ức chế RC trong ngăn kéo cũng lấy ra cho ta!"
Tsukiyama Shuu hô: "Không được, Kaneki cần thứ này."
Mắt thấy hai cha con muốn nội chiến, Kaneki Ken căng da đầu cắm vào đề tài, cũng sửa xưng hô: "Bác Tsukiyama, cháu cần thuốc ức chế RC để thay đổi màu tóc, nếu không thì buổi chiều cháu không có cách nào để về trường đi học."
Tsukiyama Mirumo đánh giá tóc trắng của hắn, "Không liên quan, tôi chỉ cần nói một tiếng với chủ tịch, trường học sẽ không phạt cậu."
Kaneki Ken uyển chuyển từ chối, "Tạm thời tôi không thể để lộ việc mình có tóc trắng."
Tsukiyama Mirumo dời tầm mắt về phía Tsukiyama Shuu, Tsukiyama Shuu cũng đang cầu xin ông, ông chỉ có thể chọn nhượng bộ.
"Thứ này rất nguy hiểm với các con, các con giữ một ống là đủ rồi." Tsukiyama Mirumo gọi với ra bên ngoài: "Kanae-kun, lại đây! Kiểm tra đồ đạc trong phòng Shuu-kun, những thứ gì có vấn đề đều phải lục soát."
Kanae rất muốn chạy.
Nhưng không thể làm trái mệnh lệnh của gia chủ.
Dưới ánh mắt lạnh băng của Tsukiyama Shuu, Kanae kinh hồn táng đảm bắt đầu tìm ngăn kéo của y.
Đồ thứ nhất: Thuốc ức chế RC.
Đồ thứ hai: Một lon khí RC.
Đồ thứ ba: Một khăn tay dính máu.
Đồ thứ tư: Một hộp quà?
Kanae dưới sự yêu cầu của gia chủ lấy hộp quà ra, bên trên có dán tờ giấy, viết: "Quà cho Tsukiyama-kun, thù lao nhớ chuyển vào tài khoản."
Tsukiyama Shuu cũng ngạc nhiên, "Là chuột nhắt đưa à?"
Tsukiyama Mirumo thấy việc này con trai cũng không biết, bảo Kanae trực tiếp mở ra, Kanae làm theo lệnh.
Hộp quà được mở ra.
Kanae cầm đồ vật bên trong vẻ mặt mộng bức, "Thứ này hình như là ——"
Tsukiyama Mirumo: "......"
"Tsukiyama Shuu, anh là tên biến thái!" Sau khi Kaneki Ken nhìn rõ, bỗng nhiên ném kim tiêm lên mặt Tsukiyama Shuu, Tsukiyama Shuu né tránh, thân thủ thoăn thoắt cất bước đi lên, giật lấy chiếc túi nilong bịt kín từ tay Kanae.
Tsukiyama Shuu xé mở bao nilong, sửng sốt, khứu giác Ghoul cho y biết đây là thứ gì.
Chân Kaneki Ken đá qua.
Kanae nhanh chóng ôm lấy chân Kaneki Ken, không cho hắn đánh Tsukiyama Shuu, hô: "Shuu-sama vô tội, đây là do chuột nhắt!"
Quà Hori Chie đưa cho Tsukiyama Shuu là một chiếc quần lót nửa cũ nửa mới.
Người mất của đang ở trước mặt ——
Kaneki Ken.
......
Tác giả có lời muốn nói: #818 quần lót nóng bỏng cuối cùng cũng được tặng#
Hori Chie: Tôi chắc chắn Tsukiyama-kun sẽ thích nó.
Tsukiyama Shuu: ......
.
.
.
(1) Tổ trạch (祖宅): Tổ (祖): tổ tiên; trạch (宅): nhà ở; tổ trạch có nghĩa là nhà của tổ tiên, nhà mà tổ tiên để lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro