9| Dũng khí
Tay cầm vũ khí, sự khẩn trương của Kaneki Ken dần dần biến mất.
Khí tức của Ghoul, một lần nữa xuất hiện trên người của hắn, lạnh băng và tàn khốc, hoàn toàn không phù hợp với không khí vườn trường.
Tên Ghoul kia cũng cảm nhận được sự thay đổi của hắn, ánh mắt lóe lên.
"Cậu cần xen gì việc của người khác, chúng ta mới là đồng loại...."
"Ta và ngươi không phải đồng loại."
Kaneki Ken lạnh nhạt ngắt lời hắn, dưới ánh mắt kinh ngạc của con Ghoul kia, hắn ở sau mặt nạ chậm rãi nói: "Rời khỏi Đại học Tokyo, bằng không ta đảm bảo chuyện của ngươi sẽ bị Kẻ Sành Ăn biết, đã quên nói cho ngươi, Tử Thần của CCG cũng ở gần đây.
Thanh niên Ghoul rùng mình vài cái, hoảng hồn nói: "Arima Kishou cũng ở gần đây?"
Arima Kishou, một trong những thanh tra Hạng Đặc Biệt của CCG, nghe đồn khi Ghoul gặp hắn đều khó thoát cái chết, ngay cả Ghoul cấp SSS đều không thể lấy mạng hắn!
Một nhân loại như vậy, quả thực là khắc tinh của Ghoul!
Kaneki Ken thấy bộ dạng sợ hãi của gã, thầm đánh một dấu check trong lòng, quả nhiên làm hàng xóm của Arima Kishou là một lựa chọn sáng suốt. Có hắn ở đây, bảo đám ban đêm sẽ không ai quấy rầy chính mình, không có một tên Ghoul nào ngửi thấy được được mùi của Arima Kishou mà còn dám tập kích nhân loại.
Thanh tra CCG còn được gọi là Đề tương nhân (*), chia ra làm mấy cấp bậc như sau: Thanh tra Hạng Đặc Biệt, Thanh tra Phó Hạng Đặc Biệt, Thanh tra Hạng Cao Cấp, Thanh tra Hạng 1, Thanh tra Hạng 2, Thanh tra Hạng 3. Từ trên xuống dưới, ba vị trí đầu tiên được gọi là "Thanh tra Thượng Cấp", ba vị trí còn lại được gọi là "Thanh tra Hạ Cấp".
(*) Đề tương nhân: nguời xách vali.
Trong đó Thanh tra Hạng Đặc Biệt chỉ có bảy người!
Arima Kishou là người "tuổi trẻ tài cao" nhất trong số đó, Ghoul chết trên tay hắn nhiều vô số kể, nhận được nhiều Huy chương Bạch Dực đến mức Ghoul cũng phải sợ.
Thanh niên Ghoul cắn răng, đôi mắt đỏ sẫm mà nhìn chằm chằm hắn, "Chờ đến khi Arima Kishou xuất hiện, ta liền lập tức đi đến quận khác, ta không tin hắn có thể tự ý rời khỏi quận 24."
Lòng Kaneki Ken nặng nề, ý này là muốn động thủ rồi.
Dưới cơn đói, tính cách của thanh niên Ghoul thay đổi to lớn, phía dưới xương bả vai gồ lên, Kagune màu đỏ xuyên ra từ đó, bảo hộ trước mặt gã như vũ khí. Gã điên cuồng mà vọt về hướng Kaneki Ken, định lợi dụng kagune đánh một cú thật nặng.
Ánh mắt Kaneki Ken bình tĩnh, phán đoán ra nhược điểm của đối phương. Chủng loại Kagune rất nhiều, Koukaku rất nặng, lực phòng ngự rất mạnh, nhưng lại hạn chế tính cơ động của người sử dụng rất nhiều.
Điển hình nhất chính là Tsukiyama Shuu "Kẻ Sành Ăn".
Tsukiyama Shuu cũng là Koukaku, kiếp trước bị Touka lợi dụng tốc độ nhanh của Ukaku đánh bại.
Đương nhiên, Ghoul trước mắt đừng nói tới là cấp S, e rằng cấp A còn chưa đạt tới, chỉ xong đến một cách tùy tiện, không hề có kế hoạch chiến đấu!
Trong nháy mắt, hắn suy nghĩ rất nhiều, kinh nghiệm giết chóc từ kiếp trước làm hắn nhanh chóng né về bên trái, rồi xông thẳng lên, vung dao Quinque trên tay, hung hăng chém về phía eo của Ghoul, khiến đối phương vì đau đớn mà kêu lên một tiếng. Mắt hắn không chớp dù chỉ một cái, dưới tình huống máu tươi đang văng khắp nơi, dao lại được vung lên, đâm thẳng vào mắt Ghoul!
Nhược điểm trên cơ thể người rất nhiều, Ghoul đồng dạng!
Cho dù là người thường, sau khi có vũ khí đối phó Ghoul cũng không sợ Ghoul, huống chi là Kaneki Ken còn hiểu rõ Ghoul hơn bất kỳ người nào!
Koukaku cứng rắn chặn một kích này! Phản lực mạnh mẽ làm cho Kaneki Ken suýt nữa làm rớt dao, bất quá việc luyện tập mấy ngày nay cũng có hiệu quả, hắn không còn là thiếu niên tay trói gà không chặt, mặc dù xương ngón tay tê dại, cậu vẫn cầm lấy dao đâm cú thứ ba!
Cổ, động mạch!
Kaneki Ken ra tay không chút lưu tình!
"Xoẹt xoẹt" vài tiếng, Koukaku va chạm với Quinque, cuối cùng kết thúc với sự thấy bại của Koukaku. Vị trí bị đâm trên cổ thanh niên Ghoul lại bị bổ mấy dao, động mạch bị đâm thủng, máu loãng tóe ra. Gã kêu thảm một tiếng, che cổ mà cuống quít lùi lại, định chạy trốn.
Đây là điều tối kỵ khi chiến đấu.
Thế mà dám quay lưng lại với kẻ địch!
Ánh mắt Kaneki Ken sáng lên, không có cho đối phương cơ hội chạy trốn, đuổi sát không tha, tay nắm dao Quinque, hắn dễ như bỡn mà đâm ngay phần lưng của tên Ghoul, thẳng vào tim!
Mắt thanh niên Ghoul rốt cục lộ ra vẻ sợ hãi.
Ngực đau xót, gã té ngã trên đất.
"Đừng giết tôi —— đừng giết tôi a a a a a ——"
Nếu là một con Ghoul mạnh thì sẽ không sợ tim bị thương, có thể dựa vào khả năng tái tạo mà hồi phục lại tim, nhưng gã hẳn nhiên là không thể làm được!
Tiếng kêu thê lương vang trong trường học rất đáng sợ, không ít học sinh đi trên đường trực tiếp bị dọa sợ, cả người run run, bảo an cũng kinh động, cảnh giác cầm đèn pin đi tuần tra.
Sau một lúc, một người bảo an phát run khi tìm được một cái thi thể.
Thay vì nói là người, đúng hơn phải là một sinh vật giống người... một con quái vật với đôi mắt đỏ ngầu và thứ gì đó dài ở sau lưng!
"Đây là cái gì?" Vị bảo an này sợ hãi lẩm bẩm.
Dù cho trên TV đã nhắc lại rất nhiều lần, nhưng khi trực tiếp thấy, cũng không có nhiều người thường có thể nhận ra Ghoul, khi đội trưởng đội bảo an tới, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho CCG báo nguy.
"Là Ghoul!"
"Xin chào, chúng ta là bảo an ở Đại học Tokyo, ở vườn trường phát hiện một bộ thi thể của Ghoul."
Đầu dây bên kia, một giọng nam nho nhã vang lên, "Bảo vệ hiện trường, cũng chú ý an toàn của mình, Thanh tra của CCG sẽ nhanh đến."
Không lâu sau, một bảo an tìm được một thiếu nữ hôn mê bất tỉnh đằng sau một thân cây. Người của đối phương chỉ bị trầy da, không có vết cắn cụ thể nào, xem ra cô nữ sinh Đại học Tokyo này còn chưa gặp phải chuyện gì.
Các nhân viên an ninh đầy mồ hôi lạnh, may mắn không xảy ra việc gì!
Học sinh ở lễ hội trường tử vong, đối với Đại học Tokyo là danh dự bị đả kích, đặc biệt là sự việc không thể tùy tiện công khai như bị Ghoul tập kích!
Không khí khẩn trương tràn ngập trong sân trường, các nhân viên bảo an xử lý vấn đề một cách chừng mực, để phòng ngừa Ghoul cướp đi bộ thi thể này, bọn họ lấy cả súng ra, run như cầy sấy mà vây quanh rừng anh đào. Người của CCG cũng nhanh chóng chạy đến, tay cầm một cái vali màu bạc, người tới rõ ràng là người phụ trách quản hạt Quận 24 Arima Kishou.
Lúc này, quản lý cấp cao của nhà trường cũng đã bị kinh động.
"Reng reng ——" Một tiếng chuông vang lên, lại có kẻ phiền phức nào gọi tới đây.
Atobe Keigo than một tiếng trong lòng, nhìn thoáng qua tên Oshitari đang đảo qua đảo lại bên người em trai mình bên kia, hắn liền đi tới góc phòng, mở điện thoại lên nghe máy. Nhà hắn là tập đoàn tài chính lớn số một Nhật Bản, năm cấp hai và cấp ba đầu tư cho Hyotei, vào đại học tự nhiên cũng sẽ không quên tài trợ Đại học Tokyo, vì thế hắn cũng nhanh chóng biết được chuyện xảy ra đêm nay.
Ghoul tập kích sinh viên, đồng thời cũng ngoài ý muốn mà chết.
Atobe Keigo nắm chặt điện thoại, thấp giọng nói: "Tôi đã biết, trước mắt không có học sinh kinh hoảng, Hội Học Sinh toàn lực phối hợp che giấu truyện này."
Hắn tắt máy, tay phải cắm ở trong túi, nhíu mày nhìn dạ hội. Trận Ghoul Play quần ma loạn vũ (**) này, sợ rằng sau đó sẽ bị thẩm tra, mà Hội học sinh mà đã phê chuẩn cái dạ tiệc này cũng khó trốn tránh trách nhiệm, không còn cách nào coi việc này như không có được.
Quần ma loạn vũ (**): (nghĩa xấu) ý chỉ phần tử xấu hoạt động khắp nơi.
Tsukiyam Shuu, cái tên lạm dụng chức quyền khốn nạn!
Người tham dự dạ hội tiếp tục nhảy nhót, trên mặt mang mặt nạ hình thú quái dị, nắm tay khiên vũ, hồn nhiên không biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài.
Oshitari Yuushi nỗ lực vì Kaneki Ken gia tăng tự tin, "Ken, mặt nạ của em thực độc đáo, chờ đến khi bầu phíu, mọi người nhất định sẽ bầu cho em."
Vẻ mặt Kaneki Ken như tro nguội, "Anh Oshitari, anh cũng không cần đả kích em..."
Loại này phá mặt nạ, thích nó người khẳng định thẩm mỹ có vấn đề!
"Kỳ thực thì nhìn nó từ một góc độ khác thì trông cũng rất cool." Oshitari Yuushi không nhịn được cười ra tiếng, nhìn cái mặt nạ dữ tợn này của hắn, "Đúng rồi, lúc nãy sao em tới trễ vậy? Hại anh và Kenya mất công lo lắng một hồi."
Kaneki Ken chột dạ nói: "Chạy đi lấy cái mặt nạ được đặt làm, cho nên đến muộn."
Còn cái thứ đụng phải trên đường ——
Cứ để nó cuốn theo chiều gió đi.
"Lần sau nhớ phải đi sớm một chút." Oshitari Yuushi đối với hắn cực kỳ tin tưởng, không có nghi ngờ gì cục cưng ngoan ngoãn nhà mình. Hắn vươn hai ngón tay, xốc cái áo khoác lỏng lẻo trên người Kaneki Ken lên, "Còn có... cái áo này là sao? Anh nhớ em không phải là người thích loại phong cách này mà?"
Kaneki Ken nhớ tới thiện ý của Uta, mỉm cười: "Người khác cho em mượn, sợ em cảm lạnh."
Oshitari Yuushi trầm mặc.
Hắn xoay người, che lại mắt, "Ken, lúc này thì đừng cười, có chút dọa người."
Kaneki Ken phun tào: "Em mang mặt nạ, anh làm sao mà thấy em cười được."
Kính của Oshitari Yuushi phản quang, "Anh có nghiên cứu qua những biểu hiện nhỏ bé của vẻ mặt, em có cười hay không, anh đương nhiên đoán được." Bất quá cái thứ đáng sợ chân chính vẫn là dị đồng (***) kia, hai con mắt sau khi hóa trang của Ken bây giờ thậm chí có thể tham gia cuộc thi kể chuyện ma.
Dị đồng (***): đôi mắt có hai màu khác nhau.
Hiện trường dạ tiệc rất náo nhiệt, nhiệt độ không khí không thấp, Oshitari Yuushi giúp hắn cởi áo khoác ra, khoát lên cánh tay, ra dáng một người anh tốt. Không cẩn thận làm túi áo nghiêng một chút, một con dao nhỏ rơi trên mặt đất, vang lên một tiếng giòn giã.
Kaneki Ken nhanh chóng nhặt nó lên, nhét vào trong túi.
Quá trình này kéo dài không đến 2 giây.
Oshitari Yuushi nhíu mày, trêu ghẹo nói: "Em còn mang dao bên người?"
Kaneki Ken nghiêm trang nói: "Đây là dao gọt trái cây, dùng để cắt trái cây."
Oshitari Yuushi không muốn khinh bỉ cậu, thế nhưng mắt cũng lộ ý cười. Bộ thằng nhóc nghĩ hắn thật sự không thấy được con dao điêu khắc kia sao? Ken không biết điêu khắc, e rằng chủ của cái áo kia là người đã bán cái mặt nạ cho Ken, không cẩn thận bỏ dao vào trong túi, lúc cho mượn quên lấy ra.
Hắn đẩy tên nhóc nhát gan Kaneki Ken, thúc giục hắn mau tham dự dạ tiệc, "Đi thôi, vào trung tâm bữa tiệc, khai triển phong thái của em đi."
Khuôn mặt dưới mặt nạ của Kaneki Ken tái đi.
Bên kia là Tsukiyama Shuu!
Không chỉ có thế, Satsugawa Nyoko cũng đi tới, cười tủm tỉm mà nói: "Kaneki-kun, chúng ta đi tới trung tâm khiên vũ đi."
Nàng mang mặt nạ, tương tự với phong cách của Kaneki Ken, lạng càng hoa lệ và tinh xảo. Kaneki Ken trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi Oshitari Yuushi, "Anh có nước hoa không?" Oshitari Yuushi nghe vậy có chút kinh ngạc, nhún vai, "Anh thật giống loại người hay mang nước hoa bên người sao? Liền tính người thích dùng nước hoa như Atobe Keigo, cũng sẽ không làm chuyện này đi?"
Satsugawa Nyoko cười nói: " "Tớ có! Nước hoa nữ!"
Kaneki Ken cũng không rảnh lo nước hoa dành cho nam hay nữ, xịt một chút nước hoa lên người, che lấp mùi hương của mình. Satsugawa Nyoko kì thị nhìn hắn, gương mặt đằng sau mặt nạ của Kaneki Ken đỏ lên, vô cùng quẫn bách, cả hai đời cộng lại, đây là lần đầu tiên cậu dùng nước hoa.
Satsugawa Nyoko lắc lắc đầu, "Ái chà, cậu cư nhiên lại muốn dùng nước hoa để tăng thêm sự tự tin." Sau đó nàng nắm tay Kaneki Ken, lôi cậu trai xấu hổ vào sàn nhảy.
Chân tay Kaneki Ken luống cuống, căn bản không biết khiêu vũ, Satsugawa Nyoko liền cầm tay hắn dạy một chút.
Dần dần, Kaneki Ken thích ứng, cảm kích nhìn nàng.
Mắt Satsugawa Nyoko cong cong.
Oshirari Yuushi đứng nhìn ở bên cạnh, thầm cảm khái một câu: "Đúng là tuổi trẻ a."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro