88| Bóp tiền di động
* 88| Cây ATM biết đi :))
■■■□□□■■■
Khi Tsukiyama Shuu đi ra thì bị vây xem.
Kamishiro Rize tỏ vẻ "Kaneki cậu phản bội tôi", giận dữ chỉ vào Kẻ Sành Ăn, "Tại sao anh ta lại ổn!"
Tsukiyama Shuu nói với tinh thần thoải mái: "Hình như tiểu thư Rize rất kích động nha."
Kamishiro Rize: "......"
Má, làm sao ngươi có thể thoát khỏi tên đó một cách an toàn!
Nàng không tin!
Kaneki Ken đi sau Tsukiyama Shuu một bước, đi ra từ phía sau rót một ly nước, "Cô nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì?" Hắn uống một ngụm nước, rửa sạch hương vị trong miệng, thản nhiên nói: "Tôi không phải quái vật ăn thịt người không nhả xương."
Những Ghoul ở đây xưng được với "quái vật" đều im lặng một cách quỷ dị.
Cậu nói như cậu không phải vậy!
Tsukiyama Shuu hiểu rằng cách tư duy của Kaneki Ken gần giống với "con người", chỉ bộc lộ hung tính của Ghoul khi bị khơi dậy, thích ứng rất tốt với điều này.
"Kaneki, quà của cha tôi ở trong phòng, cậu nhớ mang đi."
"Ồ."
Kaneki Ken nhớ có một chiếc túi còn lại, bên trong chứa một ít quà.
Đã quen với việc Tsukiyama gia là thổ hào, hắn không phản đối gì với món quà, gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Yoshimura Kuzen ho khan: "Kaneki-kun, cậu không bị gì được rồi."
Nghe được xưng hô của hai người, Kamishiro Rize càng khó thể tin được, "Tại sao vừa ra khỏi phòng liền từ 'Kaneki-kun' thành 'Kaneki', Kẻ Sành Ăn, anh lôi kéo làm quen cũng đi quá mức rồi đấy!" Nàng chạy chậm đến, ôm cánh tay Kaneki Ken, "Anh ta cho cậu uống loại thuốc gì vậy!"
Irimi Kaya nhìn biểu hiện của Rize, lắc lắc đầu.
Bị cạy góc tường nên rất muốn khóc.
Kaneki Ken không lộ ra việc ăn luôn Koukaku, nhẹ nhàng nói: "Không có gì, đàn anh Tsukiyama mang theo rất nhiều thức ăn cho tôi."
"Đàn anh?"
"Đàn anh!"
"Không ngờ Tsukiyama-kun và Kaneki-kun học cùng trường nha."
Hai Ghoul phục vụ trẻ tuổi kinh ngạc về việc Tsukiyama Shuu đang học, mà Yoshimura Kuzen càng ấn tượng hơn về thành tích của Tsukiyama Shuu. Ông từ Kamishiro Rize biết được Kaneki Ken đang học ở đâu, Đại học Tokyo, đại học đứng thứ nhất, Tsukiyama Shuu nếu là đàn anh Kaneki Ken, tất nhiên cũng là sinh viên đại học Tokyo.
Yoshimura Kuzen cười nói: "Touka vẫn luôn muốn vào một ngôi trường danh giá, năm sau không biết có duyên cùng hai cậu học ở đại học Tokyo không."
Kamishiro Rize nhìn sang trái, nhìn sang phải, bỗng nhiên phát hiện bản thân như không có học vấn.
Vô cùng không ổn!
Kaneki Ken bị sặc nước, "Em ấy muốn vào đại học Tokyo?!"
Tsukiyama Shuu vỗ vỗ sau lưng hắn, "Kaneki, cậu quen tiểu thư Kirishima?"
Kaneki Ken xấu hổ.
Vài người khác trong tiệm cà phê Anteiku cũng không có lương tâm gì, Irimi Kaya nói ra lịch sử tình cảm của Kaneki Ken.
"Lúc trước Kaneki-kun từng yêu đơn phương tiểu thư Touka."
"Yêu đơn phương?"
Tsukiyama Shuu hơi chút lắp bắp kinh hãi, sau đó cảm thấy kì lạ, "Tại sao không theo đuổi?"
Kaneki Ken trừng y, "Không cần hỏi lại."
Bên cạnh Irimi Kaya, Koma Enji hiền hậu bổ đao: "Nguyên nhân là Kaneki-kun không dám thổ lộ, ở cùng với tiểu thư Rize."
Irimi Kaya sờ cằm nói: "Không ngờ sau đó lại trở thành bạn bè với Rize và Touka."
Kamishiro Rize cười nói: "Touka nói chắc chắn sẽ không yêu một người đàn ông như Kaneki."
Tsukiyama Shuu nghe được điều này do dự không ngừng, hoàn toàn không giống với Độc Nhãn Ghoul y biết, "... Nghe qua rất đáng thương."
Nội tâm Kaneki Ken bị bọn họ cắm đầy đao.
Quản lý Yoshimura còn ở bên cạnh xem náo nhiệt, nhìn chăm chú vào cuộc nói chuyện của mấy hậu bối, Kaneki Ken thấy không ai giúp mình, vươn tay lấy điện thoại từ trong túi của Kamishiro Rize, Kamishiro Rize bất mãn nói: "Đàn ông không thể chạm vào túi của phụ nữ một cách tùy tiện như thế!"
"Xin lỗi, tôi xem thời gian." Kaneki Ken xin lỗi không có một tí thành ý.
Sắp 11 giờ.
Nghĩ đến Hide muốn lập tức tới tiệm cà phê Anteiku, Kaneki Ken đột nhiên che vai lại, vai trái tối hôm qua từng bị đâm.
Vết thương của con người không có khả năng hồi phục nhanh như vậy!
"Quản lý, xin hỏi tiệm cà phê có băng vải không?" Hắn hỏi quản lý Yoshimura, đối phương kéo ngăn tủ lấy ra một cuộn băng vải, "Cái này phải không?" Kaneki Ken nhìn cuộn băng vải trên tay vị quản lý già, lắc đầu, "Không đủ dùng." Muốn quấn toàn bộ vai thì không đủ.
Vì thế hắn đặt ánh mắt lên người Tsukiyama Shuu, Tsukiyama Shuu cảm thấy sóng lưng lạnh lẽo.
"Kaneki?"
"Có băng vải không?"
"Không... Nhưng mà chúng ta có thể đến cửa hàng bên cạnh mua."
"Băng vải mới mua không có máu."
Kaneki Ken nở nụ cười nhẹ nhàng với Tsukiyama Shuu, không quá cứng rắng, nhưng cũng đủ đe dọa để Tsukiyama Shuu không thể từ chối.
Mười lăm phút sau, Tsukiyama Shuu quấn băng vải mới mua, thay băng vải cũ y từng dùng. Kaneki Ken quấn phần dính máu trên vai trái, giả làm vết thương, những tiết thể dục tiếp theo sẽ cách xa hắn. Hắn tin rằng Hide không cố ý muốn hắn mở băng vải ra, rốt cuộc Hide cũng không biết cách băng bó vết thương, như thế khiến vết thương trở nên nghiêm trọng hơn không phải việc thiếu niên có thể làm được.
Trên băng vải có máu, có mùi thuốc sát trùng, hoàn hảo!
Sau khi Kaneki Ken đi ra lần nữa, tất cả Ghoul đều ngửi được trên người hắn có mùi máu của Tsukiyama Shuu.
Kamishiro Rize buồn bực, "Cần đến mức như vậy à?"
Kaneki Ken nói: "Tôi không còn cách nào khác, vết thương hồi phục quá nhanh, vốn dĩ không thể tìm được lý do giải thích."
Hắn cúi đầu chào với những người trong tiệm cà phê Anteiku, "Sau đó bạn của tôi sẽ đến đón tôi, mong các vị có thể giúp tôi giấu việc này."
Vài người đồng ý, vốn dĩ việc ở phương diện này sẽ không tiết lộ cho người thường.
Kaneki Ken cố tình nhìn về phía Kamishiro Rize và Tsukiyama Shuu.
"Bao gồm cả hai người."
Kamishiro Rize hừ một tiếng, buông tay hắn ra, không hề giả vờ hư tình giả ý nữa, Tsukiyama Shuu nhún vai, "Ngày thường tôi cũng không vạch trần cậu trong trường, cậu phải tin tưởng tôi một chút."
Kaneki Ken vừa nghe "tin tưởng", trong ánh mắt đều là tuyệt vọng.
"Tôi không dám có thứ gì gọi là tin tưởng với mấy người, hai người chỉ cần ngậm miệng lại là được rồi."
"......"
"......"
Tsukiyama im lặng đẹp như tranh, Rize im lặng là nữ thần.
Ghoul nhìn mặt là đủ rồi.
11 giờ, bên ngoài tiệm cà phê Anteiku có một thiếu niên với mái tóc vàng chạy đến, trên cổ đối phương mang tai nghe, mặc đồ thể dục bình thường, trên vai có một chiếc túi quai chéo. Cậu đi đến lầu hai tiệm cà phê, đẩy cửa ra liền nhanh chóng tìm người, "Kaneki!"
Kaneki Ken mặc đồ phục vụ quay đầu lại, khí chất lạnh nhạt tan đi như băng, thật sự mỉm cười rạng rỡ như ánh mặt trời đến bất ngờ.
"Hide."
"Cậu đang... Làm phục vụ?"
Nagachika Hideyoshi đi một vòng xung quanh hắn, kinh ngạc muốn chạm vào vai hắn.
Kaneki Ken tránh bên trái, "Vết thương bên vai trái của tớ chưa lành, chỉ có thể cầm khay bằng tay phải."
Nagachika Hideyoshi giúp hắn đặt khay thức ăn xuống, "Cậu vẫn nên nghỉ ngơi đi!"
Quan hệ của hai người tốt đến mức nào, người ngoài chỉ cần vừa nhìn liền biết.
Sau đó, Nagachika Hideyoshi thấy Tsukiyama Shuu, khóe mắt giật một chút, "Đàn anh Tsukiyama, tại sao anh cũng ở đây?"
Tsukiyama Shuu dùng thân phận khách hàng tiến vào, chiếm một chỗ ngồi, "Đương nhiên là uống cà phê."
Y búng tay một cái, sai Kaneki Ken.
"Kaneki, mang cho tôi một tách cà phê đi, tôi chỉ uống đồ cậu pha."
"...Được, xin vui lòng đợi."
Kaneki Ken vì muốn kiếm tiền, giúp tiệm cà phê Anteiku làm một người phục vụ hoàn hảo một lần, kỹ thuật pha cà phê càng được mọi người khen ngợi. Sau khi pha tách cà phê này xong, Kaneki Ken bỏ Tsukiyama Shuu sang một bên, trút bỏ trách nhiệm này, tìm thực đơn và gọi một phần ăn cho Hide.
Hắn và Nagachika Hideyoshi ngồi ở nơi đầy ánh mặt trời, kể việc hỗn loạn đã xảy ra vào tối hôm qua.
"Tớ không sao, vết thương trên người sẽ bình phục trong mấy ngày nữa."
"Trên đó nhiều máu như vậy!"
"Chỉ là phóng đại lên thôi, không phải hiện tại tớ đang tung tăng nhảy nhót à."
"Đúng là vậy, nhưng mà Kaneki —— tại sao đến lông mi của cậu cũng trắng, chẳng lẽ là bệnh bạch tạng?"
".... Không phải."
Kaneki Ken nhìn mặt bàn bóng loáng, trên đó phản chiếu hình ảnh của bản thân, chỉ còn lông mày không biến thành màu trắng như kiếp trước.
Nagachika Hideyoshi vô cùng ngưỡng mộ với sự thay đổi của hắn, "Tại sao tớ cảm thấy da của cậu cũng trắng?"
Kaneki Ken che mặt, "Chỉ là do tóc trắng tôn lên thôi!"
Nagachika Hideyoshi thấy hắn không nói được lý do, nhìn xung quanh, ánh mắt tìm được Kamishiro Rize.
"Ồ, vị kia là tiểu thư Kamishiro nhỉ?"
"Ừm."
Kamishiro Rize cầm thực đơn, cười tủm tỉm chào hỏi với Nagachika Hideyoshi.
Nagachika Hideyoshi quan sát bề ngoài của nàng, thầm nghĩ: "Nếu Kaneki không nói cho mình biết, mình cũng sẽ không biết đối phương là Ghoul."
Lại nhìn Tsukiyama Shuu bên cạnh.
Cậu hiểu ra.
Sau này tránh xa người có tóc tím mắt tím ra! Bọn họ đều là Ghoul!
"Sau khi ăn trưa xong thì đi mua điện thoại nha." Nagachika Hideyoshi đề nghị, "Cậu nên gọi cho các anh ấy để báo mình an toàn, mọi người đều rất lo lắng cho cậu."
Kaneki Ken than thở, "Cũng phải đổi thẻ điện thoại."
Nagachika Hideyoshi nheo mắt, "Điện thoại của cậu không phải bị hư do rơi xuống đất à?"
Kaneki Ken: "Không phải... Là do không cẩn thận... điện giật..."
Nagachika Hideyoshi không chấp nhận hắn giở trò, trực tiếp mở bàn tay ra, "Cậu lấy điện thoại ra cho tớ xem."
Kaneki Ken chậm rì rì đưa điện thoại.
"Cái này bị hư thế nào vậy? Không thể nào, hình như vẫn còn được bảo hành, không biết một lát nữa có thể cầm đi sửa hay không." Nagachika Hideyoshi lật qua lật lại kiểm tra chiếc điện thoại mới vừa mua không bao lâu, không thể khởi động máy, ngay cả khi dùng sạc điện thoại của cậu cũng không bật được. Cuối cùng, Nagachika Hideyoshi ngửi thấy mùi khét từ điện thoại, bạo lực mở máy ra, thấy được nguyên nhân bên trong.
"Cháy??"
Nagachika Hideyoshi nghẹn họng nhìn trân trối về phía Kaneki Ken: "Cậu cầm điện thoại đâm vào điện cao thế à?"
Kaneki Ken cười khổ, "Đây là điện thoại mới, tớ mới tiếc."
Cuộc trò chuyện của bọn họ bị những người khác nghe được, nhưng ngoại trừ ánh mắt Yoshimura Kuzen khẽ chuyển động, những người khác đều không hiểu biết lắm cụ thể là chuyện như thế nào.
Luồng điện mạnh!
Ukaku Narukami, Quinque của Arima Kishou!
Yoshimura Kuzen không nhịn được lau mắt nhìn thiếu niên tóc trắng kia, tuổi còn nhỏ mà có thể sống sót chống chọi lại Narukami.
Nagachika Hideyoshi vốn dĩ muốn nhắc đến việc về Arima Kishou, nhưng nghĩ ở đây có Ghoul, liền thay đổi đề tài, nói việc trong trường. Sau khi vội vàng ăn trưa xong, cậu gấp không chờ nổi kéo Kaneki ra khỏi nơi đáng sợ này.
"Đi thôi, chúng ta mua điện thoại."
"Ừm, nhưng mà chúng ta phải về chung cư trước, tớ muốn lấy tiền."
Kaneki Ken vô cùng may mắn bản thân đến Nhà hàng Quỷ ăn thịt vào buổi tối chỉ mang theo điện thoại và chìa khóa chung cư.
"Tiểu thư Rize, đàn anh Tsukiyama, tạm biệt." Kaneki Ken về phòng lấy món quà của Tsukiyama, mới vừa nói một câu đã bị bạn thân kéo theo chạy xuống lầu, quần áo trên người vẫn không đổi, quản lý Yoshimura cũng có ý định cho hắn mượn một thời gian, lần sau hắn nhớ trả lại là được rồi.
Tsukiyama Shuu buông tách cà phê, cũng cất bước đi về phía ngoài, đi theo hắn.
Kamishiro Rize hô: "Anh đi làm gì?"
"Về trường." Tsukiyama Shuu dùng thái độ của sinh viên ưu tú, đi xuống lầu lái xe, "Tôi khác với loại phụ nữ chưa từng đi học như cô."
Kamishiro Rize nổi gân xanh.
Dưới lầu.
Lái xe đến bên cạnh Kaneki Ken và Nagachika Hideyoshi đang ở ven đường, Tsukiyama Shuu ưu nhã hỏi: "Muốn tôi đưa các cậu đi một đoạn đường không?"
Kaneki Ken nhìn về phía Hide, Nagachika Hideyoshi buồn bực nói: "Làm phiền đàn anh rồi."
Chung cư quá xa, cậu sợ thân thể Kaneki không chịu được.
Hai người ngồi trên xe riêng của Tsukiyama Shuu, nhưng Nagachika Hideyoshi lại hiển nhiên xem nhẹ năng lực bám người của Tsukiyama Shuu.
Bọn họ đến chung cư mà Kaneki Ken ở, Kaneki Ken thay bộ đồng phục phục vụ, quần áo như thế không hợp để đi học buổi chiều. Sau đó cho dù là đến chung cư, hay là mua sắm, mua điện thoại, toàn bộ hành trình Tsukiyama Shuu đều ở bên cạnh Kaneki Ken và Nagachika Hideyoshi, thậm chí cười ngâm ngâm mà trả tiền giúp.
Nagachika Hideyoshi: "......"
Điều làm cậu sợ hơn chính là khi thấy Kaneki không từ chối để đối phương quẹt thẻ nhiều lần.
Quan hệ của hai người tốt như vậy hả?
Phát hiện biểu cảm của Hide không ổn, Kaneki Ken nói ra suy nghĩ của mình: "Anh ta tự nguyện trả tiền, cứ để anh ta làm."
Tsukiyama Shuu nhanh chóng quẹt thẻ, cam tâm tình nguyện làm bóp tiền di động, hơn nữa nói với bạn thân của Kaneki: "Đúng vậy, tôi tiêu tiền rất vui vẻ, Nagachika-kun, cậu không cần khách sáo, tôi sẽ trả tiền đồ cậu và Kaneki mua."
Nagachika Hideyoshi nuốt nước bọt, giãy giụa trong một giây giữa Tsukiyama Shuu và phân rõ giới hạn.
"Tôi muốn mua thứ này!"
Thôi thì, có người coi tiền như rác mà không làm thịt, quá đáng tiếc.
......
Tác giả có lời muốn nói: #818 thiên thần nhỏ Kaneki được chăm sóc#
Kaneki Ken: Thật à? Anh ta đã trả giá cho việc đó ở kiếp trước.
Tsukiyama Shuu: =v=
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro