Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

86| Độc Nhãn Ghoul

Cũng may Tsukiyama Shuu ra cửa cũng không quên mang điện thoại, Tsukiyama Mirumo dùng cách liên hệ nhanh và tiện nhất gọi cho con trai.

"Shuu-kun."

"Cha, gọi lại sau, con đang lái xe."

"Đợi đã!"

Nghe được giọng nói cao của người cha hiền lành, Tsukiyama Shuu đang lái xe trên đường lập tức đạp phanh, hạ thấp tấp độ. Tsukiyama Mirumo không lo lắng con trai có thể xảy ra tai nạn xe hay không, mỗi Ghoul đều có năng lực phối hợp cơ thể không kém, "Shuu-kun, con mang theo bao nhiêu thức ăn?"

Tsukiyama Shuu trả lời: "Một túi, cũng đủ dùng cơm."

Ngón tay y nhịp nhàng gõ bánh lái, trên ghế phụ có một túi thịt được đóng kín. Cho dù sau đó có tuần tra kiểm tra chiếc xe, y cũng có thể quang minh chính đại nói đây là "thịt heo" mua cho một người bạn, dù sao không nhiều người có thể phân biệt được.

""Người bạn kia" của con hẳn là bị thương, những thức ăn đó không đủ, để cha bảo Kanae đưa mấy phần."

"Tối hôm qua khi cậu ấy trở về vẫn còn tốt..."

Nhất thời lỡ miệng, Tsukiyama Shuu phảng phất như cảm nhận được đầu bên kia điện thoại an tĩnh vài giây, trán y chảy mồ hôi lạnh, nhanh chóng dời lực chú ý của cha, "Không có gì, nếu không đủ con sẽ bảo Kanae đưa đến cho con, cha không cần lo lắng, xong xuôi con liền về nhà."

Tsukiyama Mirumo làm lơ những lời nói khác của y, "Hôm qua con nói là đến Nhà hàng Quỷ ăn thịt thực dục, tại sao lại thực dục đến mức biến bản thân thành dáng vẻ kia?"

Tsukiyama Shuu vuốt kiểu tóc bị gió thổi loạn, bình tĩnh nói, "Chưa từng đánh cậu ấy."

Nói đơn giản, bị ăn lại.

Tsukiyama Mirumo hiểu ý y, đứng lên, chỉ huy Kanae chất vài túi thức ăn, để hắn lái xe đuổi theo Tsukiyama Shuu đang trên đường.

"Nếu Shuu-kun muốn ăn cậu ta, không ngại bỏ thêm thuốc vào huyết nhục."

"Ách."

"Là cha hiểu sai ý Shuu-kun à?"

"Thêm thuốc vào mỹ thực là cách làm xúc phạm mỹ thực, con không ủng hộ!" Tsukiyama Shuu không định dùng loại thức ăn kém chất lượng để hố Kaneki Ken, ngụy biện, "Con chỉ tổn thất một ít huyết nhục, cậu ấy không cắn Kagune và Kakuhou của con, cậu ấy đang tiến thêm một bước tin tưởng con!"

Tsukiyama Mirumo: "......"

Không, con trai, cậu ta chỉ xem con là lương thực dự trữ có thể tái tạo!

Lời lẽ Tsukiyama Shuu chính đáng, hồn nhiên không phát hiện hành vi của mình kỳ quái, "Con có thể cảm nhận được, cậu ấy đang dần dỡ lớp phòng bị với con, sớm hay muộn sẽ có một ngày cậu ấy phát hiện con đối xử với cậu ấy, tốt hơn so với người phụ nữ tên Kamishiro Rize."

Tsukiyama Mirumo thay đổi một tay cầm điện thoại, rất bình tĩnh, cũng rất tang thương hỏi y một câu.

"Shuu-kun, thái độ của con đối với thức ăn lần này rất kỳ quái."

"Không có."

"Dùng những lời tiểu thư Hori đã từng nói với cha, Shuu-kun, con đã từng có tình trạng này vì thức ăn khi nào chưa?"

"......"

"Lần trước là Arima Kishou, lần này lại là ai? Người có thể đánh con bị thương, khẳng định thực lực của đối phương không yếu, nếu không sẽ không có việc ngày hôm qua vừa thực dục huyết nhục Shuu-kun thế nhưng hôm sau cần thực dục lần nữa, con bình tĩnh suy nghĩ một chút, nên biết nguy hiểm bao nhiêu."

"Con biết."

"Shuu-kun?"

"Cậu ấy là món ăn trân quý con vừa lòng nhất! Không có cậu ấy, mỹ thực gì đó đều vô nghĩa!"

Tsukiyama Shuu nhớ lại hương vị mê người kia, con ngươi tỏa sáng lấp lánh, tràn ngập sự thèm thuồng và mừng rỡ như điên.

Mà câu trả lời của y, trực tiếp khiến tâm Tsukiyama Mirumo chết.

"Kanae, Shuu-kun đang ở ven đường." Tsukiyama Mirumo cúp máy với người con trai cố gắng không biết gì hết, ra lệnh cho người hầu đáng tin, "Cậu đi dọc theo con đường tìm cậu ấy, đưa thức ăn cho cậu ấy, nếu cậu ấy không cho phép cậu đi theo, cậu nói với Shuu-kun, nếu vẫn để bản thân bị thương, tôi lập tức công khai việc Kaneki Ken là Ghoul tóc trắng."

Kanae đại kinh thất sắc, "Gia chủ đại nhân, sao ngài biết được!"

Ông biết việc Kaneki Ken là Ghoul, hay là Hori Chie nói cho ông, chẳng lẽ chuột nhắt để lộ bí mật ——

Tsukiyama Mirumo mở cửa sổ để thông khí, "Đoán ra rất dễ không phải à? Một lần Shuu-kun chỉ chấp nhất với một thứ, cho đến khi nắm được trong tay mới vứt bỏ, mà gần đây Shuu-kun đồng thời bắt đầu theo đuổi Ghoul tóc trắng và Kaneki Ken rất không bình thường."

Ông dùng ánh mắt trách cứ rất nhỏ nhìn về phía Kanae đã che giấu ông.

"Tôi hiểu con trai tôi."

"Xin lỗi, gia chủ đại nhân, là lỗi tôi khi giấu giúp Shuu-sama."

Kanae quỳ một gối, mặt đầy hổ thẹn nhận sai.

Tsukiyama Mirumo không cho rằng đây là lỗi của hắn, chỉ gõ người hầu bên cạnh con trai một chút thì buông tha hắn, "Nhanh lên nào, Shuu-kun chờ cậu lâu rồi."

Kanae nhanh chóng mang theo đồ đi ra ngoài.

Sau khi hắn đi, Tsukiyama Mirumo đến thư phòng của Tsukiyama Shuu, lấy những quyển sách dạy nấu ăn ra, phái những người hầu khác đổi mấy cuốn sách đó thành một ít sách người trưởng thành đều xem, ông không thể tiếp tục phóng túng Shuu-kun hoàn toàn không biết gì mà theo đuổi người trong lòng.

Ven đường, Tsukiyama Shuu nhận được đồ từ Kanae, liền vứt bỏ Kanae mà đi.

"Không được, một mình tôi đi."

"...Vâng, đây là món quà gia chủ đại nhân muốn ngài mang cho vị kia, hơn nữa còn nói, nếu Shuu-sama để bản thân bị thương lần nữa, gia chủ đại nhân liền công khai việc Kaneki Ken là Ghoul tóc trắng, mong Shuu-sama suy nghĩ kỹ càng."

"Cha nói như vậy?!"

Sắc mặt Tsukiyama Shuu thay đổi mấy lần, ảo não phát hiện bản thân vẫn không giấu kín được chuyện này,

Người biết Kaneki-kun là Ghoul càng nhiều.

Thế nhưng sau khi nghe được lời giải thích của Kanae, thật ra Tsukiyama Shuu tiếp nhận lý do này, tất nhiên người hiểu y nhất chỉ có cha y, cha có thể liếc mắt một lần liền nhìn thấu, y vẫn luôn rất cố gắng giúp Kaneki-kun bảo mật mà.

"Được, món quà này tôi sẽ mang đi." Tsukiyama Shuu lên xe lần nữa, lái xe chạy nhanh như chớp.

Tsukiyama gia ở quận 21, nơi này cách quận 20 khá gần.

Trong lòng Kanae chua xót.

Shuu-sama quá coi trọng vị Độc Nhãn Ghoul kia.

Bận rộn vào buổi sáng không chỉ có Tsukiyama Shuu, tuy rằng không nhiều người biết việc Arima Kishou lợi dụng quyền lực tiêu hủy dấu vết chiến đấu, nhưng gia tộc Oshitari từng gọi điện chất vấn CCG vào nửa đêm, có xảy ra việc Ghoul tấn công người ở Tokyo vào ban đêm không. Bởi vì quận 24 là quận Arima Kishou trực thuộc, hơn nữa rất gần với nơi ở của Kaneki Ken, thế nên vấn đề này bị vứt lên đầu anh.

Việc đầu tiên Arima Kishou làm chính là viết báo cáo, cho thấy buổi tối không có Ghoul xuất hiện.

Với lại, trên đường anh có gặp Kaneki Ken, Kaneki Ken an toàn.

Không lâu sau khi anh viết xong, điện thoại từ cấp trên lại đến, "Người của gia tộc Oshitari nói hành tung của con nuôi, không liên quan đến Ghoul, gửi lời xin lỗi đến CCG."

Arima Kishou cất bút máy, chuyển qua ghế dựa đọc tư liệu khác. Anh không có một chút hứng thú nào với những hào môn đó, không chịu nổi sinh hoạt trong vòng tròn này, anh nhất định phải tuân thủ quy tắc trò chơi của con người.

Bên cạnh anh, một thanh tra Hạng Cap Cấp khác tỏ vẻ oán giận: "Những người đó luôn suy đoán lung tung, đã đoán sai mà còn chậm chạp xin lỗi, cũng không nghĩ chúng ta đâu có thời gian hao phí sức lực đi cứu một vị thiên kim đại tiểu thư hoặc đại thiếu gia."

Arima Kishou mở một mẫu đơn của nhân viên mới, đó là đơn xin việc của một thanh tra.

Họ tên: Suzuya Juuzo

Tuổi: 19

Tổng nghị trưởng Washuu cố ý cho cậu ta gia nhập CCG, trở thành thanh tra Hạng Ba đặc biệt.

Arima Kishou nhìn thiếu niên tóc trắng nhỏ nhắn trên ảnh, như suy tư gì, "Lại một người có vấn đề tâm lý."

Thiếu niên tóc trắng này khác hẳn với hình tượng ngoan ngoãn của Kaneki Ken, trên người nơi nơi đều là hình xăm X màu đỏ, nụ cười xán lạn, con ngươi màu son tràn đầy niềm vui ngây thơ. Anh lật xem lý lịch bên trên, từ nhỏ đối phương bị Ghoul nuôi lớn và ngược đãi, sau đó được giải cứu, sống ở cô nhi viện CCG, có khuynh hướng bạo lực nhất định.

Vừa lúc, sáu tháng cuối năm nhét vào sở Giáo dục Đối phó Ghoul.

Không nghe lời thì được dạy dỗ.

Nghĩ như thế, Arima Kishou dùng thân phận thanh tra Hạng Đặc Biệt của bản thân viết một bản kiến nghị, để Tổng Nghị Trưởng Washuu không cần phải gấp gáp sử dụng người này, mà đưa người vào trường học chuyên bồi dưỡng thanh tra chính quy, đợi học mấy tháng, sau đó trở ra chấp hành nhiệm vụ.

Sau khi giải quyết xong chuyện này, Arima Kishou cảm thấy có thể miễn cưỡng đợi được kỳ sát hạch của thanh tra vào nửa cuối năm.

Kaneki Ken.

Cậu tốt nhất nên hiểu được nhanh một chút, gia nhập CCG là đường sống duy nhất của cậu.

Thế giới này không chứa những kẻ yếu đứng giữa đen và trắng.

Gần mười giờ sáng, Nagachika Hideyoshi bị dày vò ở tiết thứ hai của khóa học, tâm tư lại bay ra bên ngoài.

Kaneki.

Hiện tại cậu thế nào?

Arima-san đối xử với cậu như vậy, thế mà cậu còn bênh vực đối phương, chả lẽ là do điểm yếu bị đối phương nắm được?

Cậu vô thức vẽ một con thỏ trên giấy nháp, sau đó chọc mũi nó, bỗng nhiên, cậu đổi một cây bút khác, tô đôi mắt màu đỏ cho chú thỏ, "Như vậy đáng yêu hơn nhiều."

Việc Nagachika Hideyoshi mất tập trung và vẽ nguệch ngoạc trong lớp, trực tiếp dẫn tới cậu bị giảng viên gọi lên bảng, may mà cậu không phải loại học bá đáng sợ như Kaneki, nhưng thành tích học tập cũng không kém, đối đáp trôi chảy, còn nhận được tiếng cười thiện ý của mấy bạn học.

Khi giảng viên đưa lưng về phía bọn họ để viết lên bảng đen, bạn học cùng khóa thể dục với cậu chơi thể thao không tệ hỏi Nagachika Hideyoshi.

"Tại sao cậu mất tập trung vậy?

"Tớ có một người bạn có khả năng bị bệnh, nên tớ sốt ruột."

Nagachika Hideyoshi gục đầu lên bàn, bơ phờ rũ xuống, là sinh viên nhất định phải chịu sự quản lý của trường học, trốn học sẽ bị trừ điểm.

Bạn học của cậu ngồi nói chuyện không đau eo mà an ủi cậu: "Cố chịu đựng xong tiết này."

Buổi sáng hôm nay có hai tiết, tan học lúc mười giờ rưỡi.

Vào thời điểm sinh viên thường đi học, tiệm cà phê Anteiku đang quét dọn vệ sinh, chuẩn bị nghênh đón giờ cao điển giữa trưa. Tuy cửa tiệm của bọn họ trang hoàng không đến mức xinh đẹp tuyệt trần, nhưng rượu thơm không sợ hẻm sâu, hương vị cà phê vô cùng ngon, hấp dẫn rất nhiều người đam mê với cà phê.

Kaneki Ken ngồi ở một chiếc bàn trống, ánh mắt nhìn vào hư không, trong tay là tách cà phê đã uống hết.

Dưới ánh mặt trời từ bên ngoài, sườn mặt hắn tái nhợt gần như trong suốt, hàng mi thuần đen trong quá khứ biến thành thuần trắng, che lấp con người màu tro đen. Tay hắn đặt trên bàn, bờ vai gầy, nhìn qua giống như thiếu niên xinh đẹp ốm yếu.

Đây là kết quả do hóa Ghoul quá độ.

Nếu giờ phút này kiểm tra giá trị tế bào RC của hắn, khẳng định trên hai nghìn.

Nhưng nếu không hóa Ghoul để bảo vệ nội tạng, hắn biến thành nhân loại có thể trực tiếp vào viện, đó không còn là những vết thương có thể dùng lực khôi phục siêu mạnh để giảm bớt, hắn cần phải đợi đến khi Kẻ Sành Ăn đưa thức ăn cho hắn.

Nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng.

Hắn có thể đặt phòng chăm sóc đặc biệt ICU.

Kamishiro Rize nhìn thấy một màn này, không bị mê hoặc dù chỉ một chút, đi đường vòng bên cạnh hắn. Tuy rằng Kaneki-kun là người nàng yêu thích, nhưng nàng tuyệt đối không chấp nhận một mỹ nhân tóc trắng nguy hiểm có thể ăn sống nàng.

Nàng nói nhỏ với quản lý Yoshimura: "Quản lý, đợi đến khi cậu ta đói điên, ông nhất định phải giúp tôi ngăn cậu ta lại."

Yoshimura Kuzen mỉm cười, "Cậu ấy đang đợi Kẻ Sành Ăn."

Kamishiro Rize bừng tỉnh, "Vậy không có việc gì, Kẻ Sành Ăn có thể cho cậu ta ăn no."

Yoshimura Kuzen không rõ tại sao nàng chắc chắn như thế, Kẻ Sành Ăn có thể mở Nhà hàng Quỷ ăn thịt không phải loại người tốt gì.

Kamishiro Rize giải thích: "Kẻ Sành Ăn đang theo đuổi cậu ta."

Yoshimura Kuzen: "...Khoan đã, Kaneki-kun không phải bạn trai cô à?"

Kamishiro Rize xem xét Kaneki Ken an tĩnh phía đối diện, cười khẽ, nói với quản lý: "Không liên quan, sớm hay muộn cậu ta sẽ gặm sạch Kẻ Sành Ăn, đến lúc đó cậu ta là của riêng tôi."

Yoshimura Kuzen sinh ra nghi ngờ với định nghĩa "đứa trẻ tốt" trong miệng Rize lần nữa, điều bọn họ lý giải được có phải là cùng một hàm nghĩa không?

Nếu Kamishiro Rize biết quản lý nghĩ gì, khẳng định sẽ trốn tránh trách nhiệm lên người Kaneki Ken ——

Điều này cũng kỳ ảo giống định nghĩa "người thường".

Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí (1).

Cửa tiệm cà phê Anteiku có tiếng bước chân truyền đến, tuy người chưa tới, nhưng ngữ điệu du dương mang tính lừa gạt của Kẻ Sành Ăn lại đến trước.

"Chào buổi sáng, mọi người ở Anteiku."

Irimi Kaya, Koma Enji, Kamishiro Rize đang sôi nổi dừng động tác, nhìn về phía cửa.

Tsukiyama Shuu đẩy cửa của tiệm cà phê, mang theo mấy chiếc túi bước vào, nửa người trên mặc áo sơ mi màu tím đơn giản, nửa người dưới là quần tây đen, hoàn mỹ phát họa ra dáng người của nam giới ở thời hoàng kim.

Mùi máu của Ghoul cũng theo đó tràn vào tiệm cà phê.

Những vết thương trên người Tsukiyama Shuu vẫn chưa lành.

Kamishiro Rize liếm liếm môi, "Ngươi, không sợ bị mấy người bọn ta ăn ngươi à?"

Tsukiyama Shuu không quan tâm nàng nói gì, miễn cưỡng khống chế được mắt, chào hỏi một tiếng trước với quản lý Yoshimura. Y không đợi Yoshimura Kuzen trả lời, giày da đạp trên sàn nhà, chạy như bay đến chỗ Kaneki Ken, vui mừng đến buột miệng thốt ra.

"Kaneki-kun!"

Rốt cuộc cậu cũng chịu bỏ khẩu trang xuống!

Kaneki Ken dùng tay phải nâng mặt lên, ánh mắt lạnh nhạt nhìn y, "Xem ra anh rất chắc chắn về thân phận của tôi."

Tsukiyama Shuu ngồi chỗ trống đối diện hắn, ném túi thức ăn được đóng kín lên bàn, thâm tình chân thành nắm tay trái hắn.

Ngón tay Kaneki-kun lạnh quá, có vẻ là vô cùng đói.

"Sao tôi không thể không nhận ra cậu."

"Nói cách khác...để xác nhận thân phận tôi, anh lừa tôi trong trường?"

"Sao có thể, tôi chỉ cảm thấy Kaneki-kun trong trường học quá đáng yêu."

Tsukiyama Shuu nói chuyện, môi cười rụt rè, mắt tím sáng ngời, chỉ tiếc Kaneki Ken hiểu rõ ý nghĩa sau lời nói của đối phương.

Tên này cố ý!

Đột nhiên Kaneki Ken rất muốn nuốt Kagune và Kakuhou hôm qua không ăn.

"Đúng rồi, tôi mang thức ăn tới, bên trong còn có món quà cha tôi cho cậu, cậu muốn thực dục ở đây hay đến nơi khác?" Tsukiyama Shuu đẩy túi về phía Kaneki Ken, Kaneki Ken kiềm chế sự đói khát, không cam lòng bản thân bị nhiều người dễ dàng tháo lớp áo giáp xuống như thế, "Anh phát hiện thân phận của tôi như thế nào?"

Tsukiyama Shuu thoải mái trả lời: "Bằng sọ của cậu, nói đúng hơn là ót, tôi chạm qua vài lần liền biết."

Kaneki Ken "Ồ" một tiếng, mặt đầy kinh ngạc.

Tsukiyama Shuu dùng ngón tay thon dài nâng cằm hắn, Kaneki Ken theo bản năng ngẩng mặt lên, con ngươi thuộc về nhân loại bất tri bất giác biến thành dị sắc.

Dưới mái tóc trắng, đồng tử bên trái của thiếu niên nguy hiểm đến cực điểm, bên phải vẫn là màu xám đen sạch sẽ.

Tsukiyama Shuu lúc này nhìn rõ hai mắt hơn, như đang thưởng thức báu vật quý hiếm được trưng bày trên gối nhung. Y tán thưởng nét đặc biệt của Độc Nhãn Ghoul, mê muội Kakugan của Kaneki Ken, "Vẫn xinh đẹp như vậy, tình yêu của tôi."

Kaneki Ken: "......"

Nghe những lời khiến người ngại ngùng, mắt của mấy người phục vụ khác đều choáng váng.

Sau khi Irimi Kaya ngơ ngẩn một lúc, nói với Kamishiro Rize: "Cô cứ như thế nhìn anh ta đào góc tường (2)?"

Kamishiro Rize khoanh tay đứng đó, "Cô cứ chờ xem."

Không đoán trước, bỗng nhiên Kaneki Ken lấy lại tinh thần chụp được tay, tức giận nói: "Anh muốn chết à? Kẻ Sành Ăn!"

Một tay hắn cầm mấy chiếc túi lớn, một tay túm cà vạt trên áo sơ mi của Tsukiyama Shuu, kéo người đàn ông nào vào phòng Kamishiro Rize. Irimi Kaya cứng đờ nhìn về phía Kamishiro Rize, "...Cô không để bụng?"

Kamishiro Rize nâng cằm lên, "Đợi một chút."

Một mùi máu tươi nồng đậm bay ra.

Cổ họng Irimi Kaya khát khô, Koma Enji ấp úng nói: "Cậu ấy đang ăn Tsukiyama Shuu?"

Mẹ nó, Độc Nhãn Ghoul thời buổi này đều đáng sợ như vậy?!

Yoshimura Kuzen nghĩ đến đứa con gái của mình cũng là Độc Nhãn Ghoul, trong lòng có hơi xúc động, dường như Độc Nhãn Ghoul đều mang hai đặc điểm cơ bản nhất.

Hung tàn mà mỹ lệ.

May là có giá trị lực lượng rất mạnh, nếu không sẽ dễ dàng thu hút những tên biến thái như Tsukiyama Shuu.

......

Tác giả có lời muốn nói: #818 thiên thần nhỏ Kaneki Ken quyến rũ, khoe bản chất thật của mình với người khác#

Kaneki Ken: Tôi bỏ cuộc.

Tsukiyama Shuu: Thân ái, cậu đẹp hơn trong bộ dáng này.

.

.

.

(1) Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí: (Người nhân thấy vậy gọi là nhân, người trí thấy vậy gọi là trí) ý là cùng một vấn đề, mỗi người có cách nhìn nhận, đánh giá khác nhau.

(2) Đào góc tường: một thuật ngữ chỉ hành động cướp người yêu, hoặc thấy những người giỏi giang bên đội khác nên muốn cướp về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro