74| Ngả bài đêm khuya
Nagachika Hideyoshi trừng mắt với bạn thân tựa như cá mặn, Kaneki Ken cằm gối của cậu che mặt lại.
"Câu hỏi của tớ rất đơn giản đó!"
Kaneki, lá gan cậu vẫn là lúc năm nhất à?
Nagachika Hideyoshi nghe được ngoài cửa phòng mẹ mình kêu ra ăn cơm, tạm thời không truy hỏi, kéo Kaneki đang trốn tránh hiện thực ra ngoài, "Ăn cơm trước, mẹ tớ nghe được cậu sẽ đến, còn cố ý làm cho cậu và tớ hamburger bự chà bá, siêu cấp nhiều thịt!"
Kaneki Ken cơ hồ thoát được một kiếp, liên tục gật đầu, "Tớ đi ăn liền đây!"
Bữa tối tiến hành trong phòng khách, cha mẹ của Nagachika Hideyoshi đều là người trung niên, khuôn mặt bình thường, nhưng cực kỳ yêu thương người con trai duy nhất, Kaneki Ken là bạn thân nhất của Nagachika Hideyoshi, từ nhỏ đến lớn không thiếu được họ chiếu cố. Trong mắt hai vị phụ huynh, Nagachika Hideyoshi và Kaneki Ken vĩnh viễn là những đứa trẻ không lớn lên, thích ăn hamburger giống như hồi nhỏ, trải qua bao nhiêu năm đều không thay đổi.
Kaneki Ken ngồi bên cạnh Hide, gặm hamburger, đôi mắt bay đến bữa tối phong phú trên bàn.
Phần lớn thức ăn đều là thứ hắn và Hide thích.
Trong tầm tay bọn họ còn có một chén súp Miso, hương vị nồng đậm, rất thơm ngon, nhưng mà chỉ cần nghĩ mình từng hại chết Hide, khiến hai vị phụ huynh này mất đi con trai, trước mặt bọn họ Kaneki Ken có chút không dám ngẩng đầu.
Nếu không có mình ——
Hide dựa vào đầu óc của cậu ấy nhất định có thể sống rất tốt, cho dù làm cảnh sát cũng không đụng đến nhiều rắc rối như vậy.
Kaneki Ken múc một muỗng súp Miso, mũi chua xót.
Nagachika Hideyoshi chia sẻ với cha mẹ về việc ở trường, "Mẹ ơi, hôm nay Kaneki tặng con một quyển tiểu thuyết, trong trường học còn có một bạn học nữ xinh đẹp tặng con một hộp nhạc, không biết cậu ấy tại sao làm được, bên trên cư nhiên còn có một con trâu cày ruộng!"
Cha mẹ của Nagachika cũng nghĩ đến việc con trai rất thích xem trâu cày ruộng, sôi nổi nở nụ cười.
"Lần sau có thể lại đến nông thôn xem trâu."
"Hide, sinh nhật lần sau của bạn học nữ của con, nhớ đáp lễ."
"Không thành vấn đề!"
Nagachika Hideyoshi cùng cha mẹ nói xong, quay đầu nhìn Kaneki, lại bị dĩa còn đống thức ăn không xử lý của đối phương dọa cho hoảng sợ.
"Cậu không thích à?" Tất cả rõ ràng đều là thứ cậu thích ăn mà.
"Cảm giác không đói bụng —— không sao đâu!" Nửa câu đầu của Kaneki Ken theo bản năng nói ra, tiếp theo thấy Hide chau mày, vội vàng nhét hamburger vào miệng, ăn ngấu nghiến, "Tớ ăn xong ngay lập tức, bác gái nấu ăn quá ngon, tớ tiếc ăn xong nhanh như vậy!"
Mặt Nagachika Hideyoshi đầy hắc tuyến, "Cậu ăn từ từ, đừng gấp."
Sinh nhật vĩnh viễn không thiếu được bánh kem, mẹ Nagachika dọn đĩa trống, đưa một chiếc bánh kem đặt làm cho con trai. Trái cây tươi trang trí bên trên, bánh kem tuy không đắt đỏ gì, cũng không lớn, nhưng đủ chia cho bốn người bọn họ ăn.
Hỗ trợ cắm nến, Kaneki Ken và cha mẹ Hide cùng nhau chờ đợi Hide thổi tắt nến sinh nhật.
Nagachika Hideyoshi liếc nhìn Kaneki một cái, nhắm hai mắt, thổi tắt nến.
Ngay lúc này.
Cậu ước —— đêm nay có thể biết tất cả sự việc.
Kaneki Ken đại khái đoán được Hide nghĩ gì, trong lòng nlajnh buốt, hiệu quả có thể so với bị Arima Kishou liếc mắt lần trước.
Muốn, muốn ngả bài à?
Kaneki Ken càng nghĩ càng thấy kinh khủng, không biết mấy ngày nay bị Hide nắm giữ bao nhiêu tin tức.
Ăn xong bữa tối, lại ăn mấy miếng bánh sinh nhật tràn đầy bơ, Kaneki Ken và Nagachika Hideyoshi đều rất no. Nagachika Hideyoshi nói vài câu với cha mẹ liền dẫn Kaneki đi tản bộ trong tiểu khu, từ đầu tới đuôi Kaneki Ken đều rất an tĩnh dịu ngoan, tuyệt đối không phản bác câu nào của Hide, chỉ cầu Hide có thể đại phát từ bi mà phóng cho hắn một con ngựa.
Trong tiểu khu vừa lúc có một bập bênh mà trẻ con hay chơi, rất sạch sẽ, Nagachika Hideyoshi thừa dịp buổi tối không có ai, hứng thù bừng bừng mà ngồi xuống một đầu.
"Kaneki!"
"...Tớ biết rồi."
Kaneki Ken không thể nào để ý mà ngồi một đầu khác của bập bênh, cùng Hide duy trì khoảng cách một mét.
Không có bác trai bác giá nhà Nagachika, Kaneki Ken ở bên ngoài nhẹ nhàng một ít.
Đèn đường buổi tối có chút xa bập bênh, ánh đèn mông lung như màn che chỉ chiếu một tầng, khiến hai người như đang ở trong mộng ban đêm.
Hai tay Nagachika Hideyoshi đặt trên tay vịn, cười nhìn đối diện, "Nên nói."
Thần kinh Kaneki Ken căng thẳng.
Giây tiếp theo khi bạn thân khẩn trương như vậy, thiếu niên tóc vàng hạ xuống, "Không cần lừa tớ, con thỏ sẽ bị thương."
Kaneki Ken há miệng thở dốc, không có lời nào để nói.
Không lừa được ——
Người không muốn lừa nhất là Hide.
Nagachika Hideyoshi nói: "Kaneki, để tớ giúp cậu đi, không cần giấu bí mật trong lòng."
"Nhưng mà ——" Kaneki Ken không thể tránh né sự chân thành đến từ bạn thân, "Tớ không muốn để Hide cuốn vào mấy chuyện rắc rối này." Một khi bắt đầu, tất cả bí mật che giấu đều có sơ hở, hắn ngại ngùng mà cắn răng dưới ánh mắt chờ đợi của Hide.
Hương vị bánh kem vẫn còn trong miệng, hôm nay là sinh nhật Hide.
Nagachika Hideyoshi rèn sắt khi còn nóng, chủ động hỏi: "Kaneki, chuyện rắc rối cậu nói có phải liên quan đến 'Ghoul' không?"
Kaneki Ken nhỏ giọng "Ừ" một tiếng.
Nagachika Hideyoshi thở phào nhẹ nhõm, hướng suy đoán không sai, Kaneki biết rất nhiều về việc CCG và Ghoul, khẳng định là sắp tới tiếp xúc một loại người này.
Cậu chỉ vào mình hỏi: "'Nguy hiểm' mà cậu nói, là cảm thấy Ghoul có khả năng sẽ tổn thương tớ?"
Kaneki Ken cười khổ, "Hide vẫn nhạy bén như vậy."
Nagachika Hideyoshi dào dạt đắc ý, "Tớ chính là bạn của cậu, sẽ không đoán được tâm tư cậu à? Kaneki luôn suy xét quá nhiều, tư duy tinh tế mẫn cảm như cô bé ——" Hai chân cậu nhẹ nhàng dẫm lên mặt đất, bập bênh liền nâng lên, để Kaneki Ken rơi xuống trên mặt đất.
Kaneki Ken không tiếp thu loại phỉ báng này, "Tớ không giống cô bé!"
Nagachika Hideyoshi cãi lại: "Có, nếu cậu là cậu bé, đã sớm chia sẻ bí mật với tớ! Chúng ta là anh em tốt đó!"
Kaneki Ken đuối lý, rầu rĩ không vui mà dẫm bập bênh.
"Đừng lòng vòng, nên nói đều nói ra, tớ sẽ giúp cậu." Nagachika Hideyoshi thấy hắn lại tử khí trầm trầm, âm thầm hoảng sợ, "Tớ đích xác không có cách nào nhúng tay vào thế giới Ghoul, nhưng thế giới này không phải có sức mạnh là có tất cả, trí tuệ cũng rất quan trọng."
Kaneki Ken tiếp tục im lặng.
Nagachika Hideyoshi dừng bập bênh lại, dùng các loại phương pháp khiến hắn vui vẻ, nhưng mà tâm tình Kaneki trầm trọng, cười đều cười không nổi.
Cuối cùng, Kaneki Ken nói nhỏ đến không thể nghe thấy: "Cậu pha cho tớ một tách cà phê."
Nagachika Hideyoshi ngơ ngẩn, " —— Được."
Rời bập bênh, bọn họ đi đến một tiệm bán cà phê bào ban đêm, Nagachika Hideyoshi lợi dụng miệng lưỡi ba tấc không lạn đổi lấy cơ hội dùng hạt và máy pha cà phê, trả tiền hai tách cà phê, cậu từ mình pha cho Kaneki Ken một tách cà phê.
Trước khi nói chuyện ở cà phê, không hề là việc khiến Kaneki Ken tuyệt vọng.
Kaneki Ken hơi chút sửa sang lại tâm tình, tay kéo kéo nơ, áo sơ mi vẫn tương đối rộng, khi không mặc trang phục chiến đấu, trên người cũng không tồn tại cảm giác trói buộc cơ bắp.
"Đây, cà phê mà Kaneki-san gọi." Nagachika Hideyoshi đặt cà phê lên bàn trước mặt hắn.
Đây là một góc cạnh cửa kính, cách quầy rất xa, ở quầy cũng chỉ có một cô gái trẻ tuổi làm người phục vụ.
Kaneki Ken và Nagachika Hideyoshi ngối đối mặt nhau.
"Hide, đầu tiên tớ muốn nói cho cậu —— tớ tuyệt đối là con người, cậu không thể hiểu sai."
"Không thành vấn đề."
Nagachika Hideyoshi thề, bản thân tuyệt đối chưa từng nghi ngờ, nhiều nhất ngay từ đầu có chút kỳ quái.
Bởi vì việc ẩn trong nội tâm quá nhiều, Kaneki Ken châm chước lựa chọn lời có thể nói: "Hide hẳn là rất kỳ quái dao phẫu thuật hôm nay, con dao phẫu thuật này là vũ khí tớ tặng để cậu phòng thân, vật liệu của nó là Thép Quinque."
Nagachika Hideyoshi nhanh chóng lấy dao phẫu thuật từ trong túi ra, "Chính là cái này?!"
Kaneki Ken: "......"
Mẹ nó, cậu cư nhiên mang theo bên người!
Nagachika Hideyoshi: "Bởi vì cảm thấy rất kỳ quái, cho nên chuẩn bị hỏi cậu á."
Kaneki Ken uống cà phê để giấu đi sự bất đắc dĩ của mình, việc mình nghĩ đến, chưa chắc Hide không nghĩ đến.
Nagachika Hideyoshi quý trọng con dao phẫu thuật này, "Cậu làm thế nào để có?"
Kaneki Ken đáp: "Là có được từ trên tay một bác sĩ Ghoul, tớ đã từng giúp chú ấy, chú ấy dùng dao phẫu thuật làm qua cảm ơn."
"Kaneki, điều này quá nguy hiểm."
"Không liên quan, Ghoul bình thường rất yếu, vốn dĩ không có biện pháp đánh được tớ."
"... Oa."
Nagachika Hideyoshi cảm thấy được bạn thân mở ra cửa đến thế giới mới.
Kaneki Ken nhìn về phía cửa kính, nửa khuôn mặt lạnh lùng tối đi dưới ánh đèn neon, "Trên thế giới này, Ghoul là quần thể yếu ớt, con người có được vũ khí đánh được họ, còn có dụng cụ có thể kiểm tra đo lường bọn họ, sau khi bị vạch trần thân phận, kỳ thật Ghoul không đáng để lo."
Nagachika Hideyoshi chống đầu, "Cũng không nhất định, nghe nói vài người họ rất mạnh."
Kaneki Ken cười nhạt, "Bao vây là được."
Nháy mắt Nagachika Hideyoshi đã hiểu.
Một đấu một đều ngu ngốc, người có số lượng lớn, cậu không nói dối tớ.
"Dao phẫu thuật Quinque có thể làm bị thương Ghoul, Hide phải học được sử dụng nó như thế nào." Kaneki Ken đặt càng nhiều trọng điểm làm cách nào để bảo vệ Hide, "Tớ cũng chưa từng dùng dao, cậu có thể tìm một ít tư liệu để đọc, thật sự không được đi đến khoa y để hỏi làm thế nào dùng dao phẫu thuật mổ người."
Nagachika Hideyoshi phun tào hắn: "Người khoa y chỉ mổ chuột nhắt linh tinh."
Kaneki Ken xấu hổ, "Chỉ ví dụ cho cậu thôi!"
Đánh tan không khí áp lực khi nói về Ghoul, hai tay Kaneki Ken đặt trên bàn, nâng tách cà phê lên, "Kỳ thật ban đầu tớ không khuyên cậu khảo sát CCG, việc mà tổ chức kia liên lụy quá nhiều, tớ không xác định người không có gia thế có thể ở nơi đó hay không." Hắn nhìn đôi mắt tràn ngập thần thái và trí tuệ của Hide, nghĩ thầm lúc này đây đến lượt tớ bảo vệ cậu, "Nhưng nếu cậu thật tình thích nơi đó, tớ sẽ giúp cậu."
Không tiếc công sức, tất cả đều sẽ làm để đảm bảo Hide an toàn ở CCG.
Nagachika Hideyoshi cảm nhận được sự quyết tâm không nói nên lời của hắn, nội tâm chấn động, "Kaneki ——"
Kaneki Ken nói: "Muốn trở thành thanh tra Hạng Cao Cấp không khó, chỉ là tích có công huân tương đối khó, tớ sẽ nghĩ cách giúp cậu tìm Ghoul thích hợp."
Cùng lắm thì hắn tự mình ra trận, sau đó làm bộ bị khu trục!
Kế hoạch thông qua.
Tốt xấu hắn làm Arima Kishou bị thương, dựa vào điều này, hắn ở CCG hẳn là được đánh giá là Ghoul cấp SS.
Toàn bộ sự cảm động của Nagachika Hideyoshi biến thành run rẩy.
"Kaneki, mấy tháng nay cậu thay đổi rất lớn, là kết quả giao tiếp với Ghoul à?"
"Ừ."
"Tại sao cậu lại quen biết bọn họ?"
"Một hai phải nói —— ban đầu là vì một ngày tiệc tối hóa trang kia, tớ ở trường học phát hiện một việc Ghoul tập kích người."
"??"
"Ngày đó tớ mang mặt nạ, hóa trang, mang kính áp tròng 'Kakugan', đối phương nghĩ lầm tớ là Ghoul."
"......"
"Tớ giả thành Ghoul, lấy dao trong túi ra, một không cẩn thận liền xử lý đối phương."
"......"
"Tớ kinh ngạc phát hiện Ghoul kỳ thật rất yếu."
Biểu cảm Kaneki Ken rất đứng đắn, nhưng mà Nagachika Hideyoshi bất lực dựa vào bàn, cảm thấy rốt cuộc không thể nhìn thẳng đối phương.
"Dao phẫu thuật Quinque của cậu là mấy ngày tiếp theo mới có đúng không? Lúc giết Ghoul thì dùng cái gì?"
"Dao điêu khắc trong túi áo."
"Gì?"
Suy nghĩ của Nagachika Hideyoshi không theo kịp tiết tấu của hắn.
"Buổi tối hôm đó tớ phải đi lấy mặt nạ đặt làm, Thợ mặt nạ thấy tối đó tớ mặc rất mỏng, cho tớ mượn áo khoác.
Nói lên chuyện này, Kaneki Ken tràn ngập cảm kích với Uta-san, "Trong áo khoác có một con dao điêu khắc, lúc ấy tớ không nghĩ quá nhiều, liền dùng nó như vũ khí phòng thân."
Nagachika Hideyoshi nhanh chóng nói: "Thợ mặt nạ kia là Ghoul hay thanh tra?!"
Kaneki Ken nói: "Ghoul."
Nagachika Hideyoshi che mặt, "Làm sao cậu có thể an toàn đi ra từ một nơi của Ghoul, lại chọc phải một Ghoul khác?"
Kaneki Ken vô cùng ủy khuất, "Đại khái là vận khí của tớ không tốt lắm."
Nagachika Hideyoshi đồng tình mà nhìn bạn thân, một vụ tiếp một vụ, có thể sống sót thật không dễ dàng.
"Thợ mặt nạ kia rất thân thiện với con người nhỉ?"
"Đúng vậy, không phải tất cả Ghoul đều xấu, cũng có Ghoul thích con người, muốn tiếp cận con người."
"—— chỉ là số ít nhỉ."
"Cho dù là số ít, chúng ta cũng không thể xem nhẹ." Kaneki Ken thả chậm tốc độ nói chuyện, muốn để Hide tiếp thu triết lý của mình, người có tốt xấu, Ghoul cũng có tốt xấu. Nagachika Hideyoshi biết hắn thiện lương, nhún vai, "Chỉ cần bọn họ không tổn thương đến người quan trọng của tớ, tính cách tớ cũng không cực đoan như vậy."
Kaneki Ken biết đây là cậu nhượng bộ, cười cười: "Cảm ơn nha, Hide."
Nagachika Hideyoshi thúc giục: "Còn gì nữa?"
Kaneki Ken sờ sờ cằm, "Để tớ nhớ lại, câu hỏi thứ nhất cậu hỏi tớ hôm nay là về Arima-san đúng không?" Nhận được cái gật đầu của Hide, hắn sảng khoái mà nói đáp án ra, "Vết thương trên người Arima-san quả thực là do tớ tạo thành, nhưng mà tớ cũng buộc không có cách nào, lúc ấy Arima-san xem tớ như Ghoul, tớ vì tự bảo vệ mình chỉ có thể tập kính anh ấy."
Nagachika Hideyoshi tiêu hóa xong tin tức này, "Đàn anh Tsukiyama là chuyện thế nào?"
Kaneki Ken dừng lại, "Hide, cậu có thể đảm bảo chuyện đêm nay tuyệt đối không nói ra ngoài chứ?"
Nagachika Hideyoshi đáp ứng hắn.
"Đàn anh Tsukiyama là người yêu thích mỹ thực hàng thật giá thật," Kaneki Ken đánh giá Tsukiyama Shuu, không có ác ý gì, "Không may, anh ta cảm thấy tớ là một Ghoul mỹ vị, muốn ăn tớ, nhưng mà tớ thật là một người bình thường, nhưng anh ta không tin."
Nagachika Hideyoshi: "...Cậu nói cho tớ trước, anh ta là con người hay Ghoul?"
Kaneki Ken chậm rì rì nói: "Ghoul."
Nagachika Hideyoshi tăng trình độ nguy hiểm của Tsukiyama Shuu thêm một bậc nữa, mẹ nó, thế nhưng muốn ăn đồng bọn của cậu!
"Câu hỏi thứ ba, chuyện bạn gái của cậu là thế nào?"
"Cậu nói cô ấy hả ——"
"Bạn gái của cậu đến không thể hiểu, tớ cảm thấy khó mà bình thường."
"Cô ấy tên Kamishiro Rize, tớ thường gọi cô ấy là tiểu thư Rize, cậu cũng gặp qua cổ, nếu chỉ nhìn bê ngoài đơn thuần, cổ là một cô gái rất xinh đẹp, chẳng qua nàng là dạ dày vương, tớ vốn dĩ không nuôi nổi cô ấy, thân phận bạn trai bạn gái đều là lừa gạt Tsukiyama mới thừa nhận."
"Khoan đã, miêu tả của cậu có chỗ nào rất không hợp?"
"Khụ."
Kaneki Ken uống xong cà phê, nở nụ cười vô tội, "Cô ấy cũng là Ghoul."
Nagachika Hideyoshi hóa đá.
Kaneki, bên cạnh cậu tại sao nhiều Ghoul như vậy!
......
Tác giả có lời muốn nói: #818 tiểu thiên sứ Kaneki không chịu thừa nhận mình là Ghoul #
Kaneki Ken: Có vấn đề gì chứ? Không có vấn đề gì cả! Tớ là một con người.
Nagachika Hideyoshi: ......
.
.
.
Đốm: Edit mà nhìn Google dịch mắt cười quá =)))
Edit: Nagachika Hideyoshi hóa đá.
Google: Công ty TNHH hóa dầu Nagachika Hideyoshi (((((=
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro